Chương 2: Tôi bị mù đường! Mang tôi ra khỏi đây
Cô gái nhăn mặt nhìn theo dáng chạy hớt hải buồn cười của anh chàng đẹp trai. Cô đưa tay xoa chỗ đau nhức bị đập trúng lúc nãy rồi leo tót lên giường. Kế hoạch tìm bạn giường triệt để thất bại nên đành thôi vậy. Mệt mỏi cô nhắm mắt lại, hồi tưởng về những chuyện xảy ra đêm nay, một đêm đầy mệt mỏi.
Cô tên là Lam Nguyệt Minh, nhị tiểu thư của tập đoàn tài chính Lam Thị làm mưa, làm gió một vùng trời của thành phố G. Nhà làm tài chính nhưng cô lại quá yêu thiết kế thời trang nên năm đó đã lén trốn sang Pháp để học.
2 năm trước cô trở về, tự mở một công ty thời trang, đấu đá cùng người trong ngành suốt bao năm, nhận biết bao nhiêu thất bại, cuối cùng cũng có được chút danh tiếng trong ngành, chứng minh cho lão cha trọng nam khinh nữ, luôn cho rằng con gái chỉ nên ở nhà "tề gia nội trợ" của cô thấy con gái cũng có thể tự mình làm nên sự nghiệp, cũng có thể tự mình tìm chỗ đứng trong xã hội, nhưng đáng tiếc lão cha của cô quá cứng đầu, cho rằng tuổi trẻ vui chơi vài năm như thế, đến lúc nhất định vẫn phải quay về tề gia nội trợ chăm sóc chồng con, nghe mà phát bực, mấy ngày trước lại vừa cãi nhau với lão, sóng to chưa tắt, gió lớn lại ập vào.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của cô, vốn định cùng người bạn trai thanh mai trúc mã ngọt ngào trải qua, ai dè tên này lại phun ra một mớ luân lí trái tai vô cùng y hệt lời lẽ của lão cha cô. Thật khốn kiếp, cái gì mà "Anh bao năm qua đều ủng hộ em."
"Em tài giỏi như vậy đến cả anh cũng chẳng bì được, nhưng mà anh vẫn nghĩ phụ nữ một mình ở bên ngoài thương trường đương đầu là không tốt, vẫn nên nghe lời cha em, làm vài năm nữa rồi chuyển nhượng cổ phần cho Lam Thị, trở thành một cổ đông thì hơn. Lúc đó em vừa có thể thiết kế, nhưng lại không cần phải tối ngày bận bịu về mấy chuyện như ký hợp đồng rồi xã giao với đối tác này nọ, mấy chuyện như vậy nên để đàn ông bọn anh làm."
Cô nghe xong thật sự rất bực nhưng vẫn cố gắng kềm nén mà giải thích với anh ta.
"Em biết là mọi người đều muốn tốt cho em, nhưng mà em từ nhỏ đã không giống những cô gái khác thích cam chịu. Em chính là muốn một mình đương đầu với sóng gió để biết được khổ cực, lấy được thật nhiều kinh nghiệm, từng ngày hoàn thiện mình. Tuy là em học thiết kế, yêu thời trang, nhưng trong người em máu kinh doanh vẫn chảy, nó luôn thôi thúc em, em không thể nào dừng lại được, việc đó trái hoàn toàn với lập trường của em."
"Anh biết, anh biết! Nhưng anh vẫn hi vọng sau khi chúng ta cưới nhau, em sẽ ở nhà chăm sóc con cái, còn việc kiếm tiền cứ để anh."
Lam Nguyệt Minh vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Anh yêu à! Em sẽ dành thời gian cho con, nhưng công việc này em vẫn phải làm. Anh không tin em sẽ làm được sao? Chẳng lẽ anh không biết từ xưa đến nay một khi em đã nhận định chuyện gì đều sẽ chu toàn tất cả."
"Anh biết chứ em yêu, không phải cũng tại anh sợ em vất vả sao. Vợ của bạn bè anh cũng có người như em, một mình xoay hai việc mệt đến độ trầm cảm."
"Anh à! Vậy thì những lúc như vậy người chồng phải đỡ đần người vợ chứ. Anh cứ nói như vậy là đang áp đặt em đó. Em không giống người khác."
"Nam nhi bọn anh cả ngày bận bù đầu rồi, đến tối về nhà vẫn là muốn thấy cảnh vợ hiền con ngoan đứng đợi họ về, cả nhà cùng dùng bữa cơm gia đình đầm ấm hơn là..."
"Thôi đủ rồi em chẳng muốn nghe nữa đâu, thật đấy! Từ đầu đến giờ vẫn là cái luận điệu chồng chúa vợ tôi chết tiệt ấy. Anh cho rằng phụ nữ bọn em là đồ ngốc à? Suốt ngày chỉ biết ru rú ở nhà chờ chồng mang tiền về! Em không thích sống bám vào đàn ông."
"Anh không có ý đó, anh chỉ muốn em vì anh thay đổi một chút, trở thành một hiền thê biết chăm sóc chồng con thôi, chốn thương trường sóng gió vẫn là nên để bọn anh xông pha!"
"Hiền thê? Xin lỗi tôi không làm được, bao nhiêu năm với anh tôi đã luôn cố kềm hãm chính mình, tỏ ra ngoan hiền trước mặt gia đình anh, bạn bè anh, nhưng anh vẫn luôn như thế, chẳng bao giờ biết cảm thông cho tôi, "được voi đòi tiên", chiếc nhẫn này là sinh nhật năm trước anh tặng cho tôi, anh biết không? Đeo vào vướng víu chết đi được! Quen nhau bao nhiêu năm mà anh vẫn chẳng hề biết tôi thích gì sao? Tôi chẳng hề thích những thứ lấp lánh hạt nổi cầu kỳ thế này đâu. Cầm lấy mà đi tìm cho mình một cô dâu bảo mẫu ấy, còn tôi thì ...NEVER!"
Nói đến đây thì Lam Nguyệt Minh thật sự đã rất mực kềm chế rồi. Cô phun một tràng vào mặt tên bạn trai đối diện mình, tháo chiếc nhẫn ném vào hắn ta rồi bỏ đi không ngoảnh lại. Cô vốn nóng tính từ nhỏ, chẳng được hiền dịu như những vị nữ nhân Lam gia khác, luôn hoạt bát, hiếu động, tùy hứng, vừa ngông vừa lầy lội, thích robot hơn búp bê, thích thể thao hơn hơn làm đẹp.
Năm 4 tuổi thay vì tham gia lớp múa chung với chị họ cô lại trốn sang học lớp võ, chuyện này đến tận năm cô 15 tuổi cha cô mới biết, lúc đó cả nhà nháo thành một đoàn, nhưng tất cả cũng đều đã muộn Lam Nguyệt Minh đã trở thành quán quân võ thuật tận 3 mùa.
Từ lúc xác định quan hệ với bạn trai cô vẫn luôn tận lúc kềm chế bản tính bá đạo, nóng nảy trong người mình, cố tỏ ra thùy mị nhưng cái tên khốn này cứ mãi cố tình chạm đến cái vảy ngược trên người cô "Phụ nữ phải luôn hiền tuệ, đoan trang" cái BEEP* ấy! 3 năm ở Pháp, không một tên côn đồ nào không biết danh cô, chỉ cần nghe cái danh "Moonlight" là chúng chạy mất dép.
Trong cô vẫn luôn có một dòng dung nham cháy rực, sục sôi chực chờ tuôn trào. Mấy ngày trước lão cha vừa tra tấn cô bằng cái giọng điệu y chang như tên này, nếu không phải bọn họ đang ở nơi công cộng còn cô thì đang đóng vai một cô gái thanh lịch thì nhất định cô đã tung ra một cú đấm để hắn không toàn mạng trở về nhà rồi.
Lão cha cố chấp, lại thêm một tên bạn trai "đồng sàng di mộng" cùng một chỗ nhưng quan niệm lại cách xa nhau như 2 đầu cực.
Mấy năm qua mệt mỏi như vậy là đủ rồi, đã không thể cảm thông thì thôi đừng nên dằn vặt nhau thêm nữa. Lam Nguyệt Minh thở dài, sinh nhật lần thứ 22 tại sao lại thê thảm như thế mà trôi qua, lẽ nào trên thế giới này chẳng ai hiểu được và ủng hộ cô sao? Liệu sẽ có ai chấp nhận được con người thật của cô gái thô lỗ, nóng nãy còn tùy hứng, bất kham như cô? Chắc có lẽ không một ai đâu nhỉ?
Buồn rầu, ra khỏi nhà hàng thì liền tháo giày cao gót ra, để chân trần mà đi dưới phố, đúng thật là mấy cái thứ đồ trang trí này của phụ nữ chẳng hề hợp với cô, mang vào đau chân chết được. Cô vào một quán rượu, kêu một lúc cả bàn rượu, uống hết tất cả rồi mới mà ngoài, trong lúc chếnh choáng say lại đi ngang khu đèn đỏ, quyết định vào trong lôi đại một người về chơi cho biết mùi đời, ai dè lại lôi trúng một tên người qua đường kỳ quái.
Nghĩ đến đây cô mở mắt ra, nhìn lên đồng hồ vừa điểm 11 giờ, chỉ còn 1 tiếng nữa thôi là sinh nhật lần thứ 22 của cô sẽ qua đi, thở dài một tiếng cô lại nhắm mắt, quyết định đánh một giấc, mặc kệ tất cả, ai dè vừa nhắm mắt vào lại có tiếng gõ cửa khe khẽ rụt rè vang lên.
Lam Nguyệt Minh buồn bực ngồi dậy, đã 11 giờ đêm rồi, lại còn tên rỗi hơi nào gõ cửa thế này?
Trong lúc này tiếng gõ cửa rụt rè lại tiếp tục vang lên. Lam Nguyệt Minh xoa bóp thái dương lười biếng đứng lên đi lại phía cửa, lúc mở cửa ra thì ôi chao bất ngờ, tên người qua đường hoảng sợ bỏ chạy lúc nãy hiện tại đứng ngay trước cửa, rụt rè y như tiếng gõ cửa của hắn run sợ nhìn cô.
"Quay lại lấy tiền à? Còn bảo mình không phải bán thân? Đổi ý rồi?" Đang bực, Lam Nguyệt Minh thẳng thừng tra khảo anh chàng tội nghiệp.
"Không...không ...phải phải tôi..tôi..." Ngân Hà hoảng sợ rúm ró nhìn cô.
"Nói nhanh lên tôi còn phải đi ngủ." Lam Nguyệt Minh mệt mỏi gằng giọng.
"Tôi...tôi không biết đường ra khỏi chỗ này."
Nghe hắn nói đến đây Lam Nguyệt Minh hết hồn trợn mắt, chuyện quái gì thế? Đùa à?
''Không phải đùa đâu, tôi nói thật đấy.''
'What!' Tên dị hợm này còn đọc được cả suy nghĩ của mình, điên thật rồi!
'' Thế thì sao?''
''Cô...Cô có thể nào dẫn tôi ra khỏi đây không?''
Đi gần nửa giờ mới ra được khỏi khách sạn, Ngân Hà lại đau khổ nhận ra cậu không biết đường ra khỏi khu này.
Lúc nãy cô gái kia lôi cậu đi rất nhanh, Ngân Hà chỉ lo vùng vẫy, chẳng có thì giờ đâu để ý đường xá xung quanh, hiện tại cậu còn chẳng biết mình ở đâu nữa là, khu này lại còn là phố đi bộ, về đêm rất thưa người, đứng một lúc Ngân Hà liền cảm thấy sợ, quyết tâm đường nào cũng chết, thôi thì trông chờ vào một chút lương tâm còn sót lại của cô gái lúc nãy, trông cô ta cũng không phải xấu, có lẽ do trực giác lúc bị dồn vào đường cùng, Ngân Hà tìm hết đủ mọi lý do để tin cô gái kia không xấu xa như cậu nghĩ, nào là còn bồi thường cho cậu, đưa danh thiếp cho cậu, để cậu chạy mà không bắt lại... Ngân Hà liền cắn môi quay trở lại tìm cô gái, có nghĩ ra một cái lý do thật thích hợp để cô ấy dắt cậu ra khỏi nơi này, cái khổ của kẻ mù đường còn mù hướng nó phức tạp lắm đắng cay lắm.
'' Cô .. Cô mang tôi vào đây...nên..nên..''
''Miễn đi,nhìn tôi vậy thôi chứ lương tâm chó tha mất rồi, khỏi trông mong đi. Thích thì vào trong, không thì tự tìm đường mà ra, tôi buồn ngủ, không rảnh.''
Ngân Hà chưa nói xong đã bị Lam Nguyệt Minh chặn cứng họng, cô nói rồi để mặc cửa mở và cậu nhóc đứng đó, quay lưng vào trong lên giường nằm dài, vừa đi vừa ném lại một câu.
'' Vào thì nhớ đóng cửa.''
Ngân Hà lưỡng lự trong vài phút nhưng vì hành lang khách sạn hiện tại rất vắng , thấy hơi đáng sợ cậu cũng vào theo.
Cậu nhóc co ro ngồi trên sô pha trong phòng khách sạn, đề phòng đánh giá cô gái đang ngủ trên chiếc giường lớn với một tư thế vô cùng hào sảng.
"Còn nhìn nữa tôi mang cậu trói lại ném vào phòng tắm bây giờ biết không?" Tuy không mở mắt nhưng trực giác của một người học võ nhiều năm cho Lam Nguyệt Minh biết hiện tại đang có một kẻ đang không biết sống chết nhìn cô chằm chằm như thù hằn truyền kiếp.
"Tôi...tôi xin lỗi!"
"Trai nhà lành à? Nói chuyện khép nép thế?" Định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng chẳng tài nào ngủ được, buồn chán Lam Nguyệt Minh bèn quay sang trò chuyện chút chơi gϊếŧ thời gian với cậu trai "người qua đường xui xẻo" kia.
"..." Nghe xong chẳng biết đáp lại thế nào, Ngân Hà bèn im lặng luôn.
"Này! Đang chán, nói chuyện chút đi, bố mẹ dặn không được nói chuyện với người lạ đúng không? Mà giờ hai người đó không ở đây nên cứ nói thoải mái đi tôi không mách lẻo đâu, haha..." Cô gái xinh đẹp lại bắt đầu tật chọc ghẹo xàm xí của mình.
"..." Cô ấy lại say rồi hả ta?
"Tôi gọi cậu là 'người qua đường' nhé! Kẻ không tên kia ơi!"
"Tôi...tôi có tên mà! Tôi tên Ngân Hà. Là Ngân trong Ngân Hà, Hà cũng trong Ngân Hà."
"Haha, chịu nói chuyện rồi sao? Trai ngoan đùa vui thật đó. Nhưng mà cách giới thiệu nghe quen quen! Đạo đâu vậy hả?
"Không...không có! Là trùng hợp thôi!"
"Ồ! Vậy sao? Tôi tên Lam Nguyệt Minh! Nhớ kỹ đó! Nguyệt Minh có nghĩa là trăng sáng."
"Vâng! Tôi sẽ nhớ!"
"Cậu thú vị thật đó! Cứ vâng vâng dạ dạ! Bộ dạng thì rụt rè sợ sệt! Lần đầu tiên ra ngoài một mình hả? Yên tâm đi, chị đây sẽ không ăn thịt cưng đâu mà sợ, lúc nãy hoàn toàn là hiểu lầm."
"Dạ!"
"Haha! Đúng là thích vâng dạ mà, chỉnh cũng không được, tùy cậu vậy."
Nói đến đây thì Lam Nguyệt Minh đứng dậy đi đến tủ lạnh trong phòng nghỉ, lấy ra 2 lon bia ném qua cho Ngân Hà một lon, còn bản thân thì khui một lon ngửa cổ uống.
"Chị...uống ít thôi..."
Nhìn cô gái mạnh bạo vừa uống vừa bóp nát lon bia thật sự có chút... Chả ăn nhập gì với chiếc váy cô ấy đang mặc cả, cứ có cảm giác ẩn chứa đằng sau dung nhan đó là là một người khác, Ngân Hà nghĩ thầm.
"Thôi đi, để tôi say một chút, say rồi dễ ngủ hơn nhiều."
"..."
"Này! Cậu không biết đường ra thật đấy à?"
"Thật...Em mới đến thành phố này... Hôm nay là lần đầu tiên em ra ngoài một mình thế này."
"Uầy! Chắc lại là con cưng của bố mẹ nhỉ?"
"Không... không phải đâu... Chỉ là từ nhỏ em đã có chứng mù phương hướng..."
"Haizzz! Vậy thì thật không may nhỉ? Đời đúng là éo le rồi! Cậu đẹp trai thế này, bạn gái cậu mà biết tối nay cậu qua đêm ở khách sạn cùng một cô gái lạ thì chết chắc."
"Em...không có..." Giọng cậu lí nhí.
"Hả?"
"Em không có bạn gái..."
"Ôi chao! Ngoan thế!"
"Em cũng cố tìm cách ra khỏi chỗ này nhưng chẳng còn cách nào khác, điện thoại cũng hết pin rồi."
"Mai mốt ráng kiếm một cô để tháp tùng cậu ra đường nghe hôn! Mù đường bất tiện lắm."
" Hả? À vâng!"
Lam Nguyệt Minh nhìn cái bản mặt ngô nghê buồn cười chết ấy, cô toàn hỏi ba cái câu tầm phào cũng vậy mà cũng trả lời cho được. Ngố ơi là ngố! Nhưng mà ngây ngô như vậy cũng thật tốt đi, không phân tranh với đời, cuộc sống cũng bớt gánh nặng. Cô hơi nghiêng ngã bước lại gần bệ cửa thủy tinh trong suốt nhìn ra bên ngoài, sao trời mùa Hạ thật nhiều và sáng, mở ra khuôn cửa sổ đóng kín, một cơn gió đêm mát rượi bất chợt ùa vào làm cô hơi tỉnh cơn say lại như ngà ngà say thêm một chút, cảm giác như tháng năm dài thượt cứ thế ập tới dày xéo cô.
"Cậu biết không? Hôm nay tôi vui lắm!"
"..."
"Hôm nay là sinh nhật của tôi! Tôi đã luôn nghĩ mình là một siêu anh hùng, một superstar, nhưng trải qua một đêm như thế này lại đột nhiên thấy mình từ trước đến giờ đều sống thật hèn hạ!"
Ngân Hà nghe xong một câu thế này thì bất giác ngớ ra, không biết nói gì.
"Thế nhưng sau này tôi quyết định sẽ đùa thật vui với cái thế giới cứ mãi chống đối tôi này! Sẽ sống như tôi muốn chứ không phải giả tạo mà đội cái lốp hoàng hoa khuê nữ đáng ghét này! Chết tiệt! Tôi say rồi thì phải."
Ngân Hà thật muốn gật đầu một cái đồng thuận với cái suy nghĩ "tôi đã say rồi" này nhưng lại sợ ăn đòn nên cậu ngậm miệng, tròn mắt nhìn cô gái lúc nãy còn đứng dưới đất thao thao bất tuyệt giờ đã nhảy lên giường tiếp tục một màn độc thoại nội tâm.
"Ọt, ọt..."
Tiếng bụng réo thản nhiên vang lên phá vỡ không gian đậm chất kịch hiện tại. Ngân Hà chớp chớp mắt nhìn lại Lam Nguyệt Minh mặt sượn ngắt nhìn sang cậu.
"Nhóc con! Có gì ăn không? Tôi đói quá!"
Lúc nãy rời nhà hàng quá sớm, vẫn chưa kịp ăn gì, lại cộng thêm một màn nốc rượu như nước ban nãy. Có là dạ dày bọc thép cũng không chịu nổi nữa là.
Ngân Hà nghĩ nghĩ rồi lôi hai cái cơm nắm tam giác trong balo ra đưa sang Lam Nguyệt Minh, chỉ thấy cô nàng không khách khí, tháo vỏ bọc rồi ăn như chết đói mấy kiếp rồi.
"Ăn từ từ thôi."
Ngân Hà chỉ biết cười trừ, rồi lại lôi từ trong balo ra một quả táo cùng một lon trà hoa cúc để trước mặt Lam Nguyệt Minh, ý là ăn xong có thể dùng thêm tráng miệng.
"Thần kỳ ghê! Trong balo cậu rốt cuộc có bao nhiêu thứ thế?"
"Chị cần gì nữa sao?"
"Bánh và nến có không? Tôi đột nhiên muốn ước."
'Thật tùy hứng! Đúng là say thật rồi! Nhưng số phận cậu đang trong tay người này nên không thể làm gì khác được.' Ngân Hà nghĩ, rồi lại cho tay vào balo lục tìm, cuối cùng mò ra một cái bánh cupcake cùng một cây nến bé xíu. Đây là loại bánh cupcake có kem để riêng nên trước khi ăn phải tưới kem lên trên mặt bánh.
Lam Nguyệt Minh hai mắt trợn tròn nhìn Ngân Hà điêu luyện tưới kem lên trên cái cupcake mới nãy còn trống lốc giờ đã bụ bẫm xinh tươi với lớp kem dâu hồng hồng, tưới kem xong Ngân Hà còn rắc lên trên bánh một ít đường màu trông cực kỳ bắt mắt.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
"Hay, thật thần kỳ."
"Không có đâu! Chỉ là lúc nãy tôi vừa đi siêu thị. Đây gọi là cupcake 3 phút, sản phẩm mới." Còn ngọn nến là lúc chiều mua bánh kem tùy tiện mua nhiều hơn một cây nên còn dư thôi. Ngân Hà cắm ngọn nến lên cái cupcake rồi đưa cho Lam Nguyệt Minh.
Cô nàng hớn hở cầm lấy rồi lại nhìn sang cậu.
"Đốt nến lên đi."
"Em không có bật lửa."
"Ôi! Vậy mà tôi tưởng cái gì cậu cũng lấy ra được cơ. Nhưng thôi kệ, tôi sẽ tự tưởng tượng."
Lam Nguyệt Minh đặt nữa miếng cơm nắm còn lại lên bàn rồi nhắm mắt lại cầu nguyện. Thật lâu, thật lâu sau cũng không thấy Lam Nguyệt Minh mở mắt ra, Ngân Hà thầm nghĩ 'Thì ra trên đời cũng có điều ước dài như vậy.'
Đột nhiên "phịch" một cái, có thứ gì đó xù xù đột nhiên ngã mạnh xuống đùi cậu, làm cậu hốt hoảng muốn rớt tim ra ngoài, nhìn xuống mới phát hiện là Lam Nguyệt Minh đang khò khò ngủ, trên tay vẫn cầm chắc không buông chiếc bánh cupcake cắm ngọn nến bé tẹo không thắp sáng.
Ngân Hà kêu trời không thấu, đau khổ nhìn người đang ngủ trên đùi mình, ngỡ ngàng nhận ra 'Thì ra trên đời này cũng có người làm được loại việc vừa ước điều ước sinh nhật vừa ngủ như thế'.
Ngoài kia đèn đường vẫn sáng suốt đêm thâu soi đường cho những kẻ cô đơn tìm thấy nhau giữa dòng người đông đúc, bên trong phòng Ngân hà trầm mặt thán nhân sinh cùng khổ khắp nơi nơi.
-------------------------------------------------------------------------
J.Đại Đế: "Thật ra thì tác giả cũng bị mù đường! Haha thật ngại quá :v"
Bình luận truyện