Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 51



Một giây trước thôi, Nhậm Tư Đồ vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp gì khả thi thì một giây sau, dường như cô đã nghĩ thông suốt, đặt ly rượu trên tay xuống bàn cái bộp, vội vã cầm chìa khóa, di động và ví tiền lao ra ngoài.

Lúc này đã qua mười hai giờ đêm, tức là đã sang sáng thứ Bảy nên trên con đường ban ngày luôn tắc nghẽn kia bây giờ rất vắng vẻ, hiếm hoi lắm mới gặp được một chiếc xe. Nhậm Tư Đồ lái xe lao vun vút trên con đường không một bóng người, đột nhiên nghĩ rằng có lẽ trong cuộc đời, mỗi người sẽ có lúc trở nên điên cuồng vì một người hay một việc nào đó. Giống như cô lúc này, thật ra hoàn toàn không chắc rằng đám người kia có còn ở hộp đêm hay không nhưng vẫn cứ lao đầu chạy tới đó.

Lúc nãy, khi cô theo Thẩm Thấm đến đây, bảo vệ đã dán lên tay cô miếng dán phản quang coi như là giấy phép ra vào. Bây giờ, nhờ vào thứ này, cô có thể đi vào khu VIP dễ dàng, nhanh chóng đến trước cửa căn phòng VIP kia, Nhậm Tư Đồ hít sâu một hơi để lấy can đảm rồi đẩy cửa bước vào.

Nhưng đập vào mắt cô là một căn phòng yên ắng, ngoại trừ nhân viên phục vụ đang quét dọn hoặc lựa những chai rượu còn nguyên cất vào quầy thì khách khứa trong đó đã tản đi đâu hết.

Nhậm Tư Đồ ngơ ngác, không biết nên làm gì, giống như là gian nan vất vả lắm mới có thể leo lên tới đỉnh núi rồi lại bị người ta đẩy xuống. Cảm giác hụt hẫng này khiến Nhậm Tư Đồ như bị đóng đinh ngay trước cửa phòng VIP, đầu óc cũng ngừng hoạt động, cho đến khi nhà vệ sinh bên cạnh phòng VIP đột nhiên vang lên tiếng động.

Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu qua nhìn thấy cửa nhà vệ sinh bị ai đó đẩy ra. Sau đó, một người đàn ông có vẻ quen mặt từ trong bước ra.

Có lẽ người này vừa nôn mửa xong nên hai mắt nhắm nghiền, vịn tay nắm cửa một lát thì mới từ từ bước đi được. Vừa cất bước liền nhìn thấy Nhậm Tư Đồ nên anh ta chớp chớp mắt, sau đó nhận ra cô. “Ồ, đây chẳng phải cô em làm màu lúc nãy sao? Sao lại quay về đây?”

“Thời Chung đang ở đâu?”

“Sao anh phải nói với em?” Rõ ràng anh ta thích làm khó người ta, nhất là mấy cô gái tỏ ra thanh cao như Nhậm Tư Đồ. “Anh còn nhớ rất rõ là em vẫn đang nợ anh một ly.”

Nhậm Tư Đồ không muốn tranh luận với loại người mặt dày này nên quay người định bỏ đi. Nhưng ngay sau đó, cô bỗng dưng đổi ý. Thật ra, chỉ cần đặt tay lên ngực tự hỏi một chút thì sẽ biết, sự kiêu ngạo của cô có quan trọng hơn Thời Chung không? Chân của Nhậm Tư Đồ bất giác dừng lại. “Ý của anh là nếu tôi uống với anh thì anh sẽ chịu nói cho tôi biết?”

Người kia không gật đầu nhưng vẻ mặt như là ngầm ưng thuận. Thái độ lập lờ nước đôi này thật ra giống như đang trêu ghẹo cô hơn, nhưng Nhậm Tư Đồ không còn hơi sức đâu mà tính toán nhiều thế nữa. Có lẽ nếu để lỡ lần này thì cô sẽ không có cơ hội nào nữa, cũng không còn dũng khí để làm những chuyện mà đêm nay cô muốn làm.

Nhậm Tư Đồ bước nhanh vào phòng, giật lấy chai Louis 13 sắp bị niêm phong từ trong tay nhân viên phục vụ, rót cho mình một ly đầy tràn và lập tức bước ra ngoài cửa phòng. “Nói thì phải giữ lời đấy.”

Nói xong, cô liền ngửa đầu uống cạn.

Tửu lượng cao như thế, anh chàng kia phải lác mắt mà nhìn.

Nhậm Tư Đồ dùng tốc độ nhanh nhất để uống xong ly rượu, dốc ngược cái ly xuống ra hiệu cho đối phương là mình đã uống không còn giọt nào. Anh chàng kia thu lại ánh mắt ngạc nhiên, tiếp tục trêu ghẹo Nhậm Tư Đồ. “Thế chẳng phải sảng khoái hơn à? Sao lúc nãy phải làm màu chứ? Còn gạt bọn anh là không biết uống rượu…”

Nhậm Tư Đồ chỉ chăm chăm vào chuyện mình muốn nghe nên không thèm đáp lời, tiếp tục hỏi vấn đề duy nhất mà mình muốn biết: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết Thời Chung đang ở đâu rồi chứ?”

Người kia thở dài, có lẽ là hoàn toàn hết cách với kiểu người cố chấp như cô nên sau khi ngập ngừng, anh ta nói với giọng nghiêm túc: “Anh ta uống say rồi, Trợ lý Tôn vừa dìu anh ta ra khỏi đây, có lẽ là đã tới bãi đậu xe.”

Lời vừa dứt thì Nhậm Tư Đồ đã nhét cái ly vào tay anh ta, còn mình thì quay đầu chạy đi khiến cho anh chàng kia vừa lắc đầu vừa cười bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy rất tò mò: Rốt cuộc cô gái này và Thời Chung có quan hệ gì?

Lại là một buổi sáng, tỉnh dậy sau cơn say.

Thời Chung chậm rãi mờ mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.

Đã quen với cảm giác đau đầu này nên anh không thấy khó chịu lắm, chỉ cảm thấy miệng khô và muốn uống nước. Sau đó, anh liếc mắt sang và nhìn thấy một ly nước được đặt trên tủ đầu giường.

Nhìn nó, Thời Chung cảm thấy rất ngạc nhiên. Cuối cùng thì Trợ lý Tôn cũng chu đáo được một lần, biết rót cho người say một ly nước.

Anh cầm ly nước lên uống được một hớp thì khẽ cau mày. Đây là nước mật ong để giải rượu, hơn nữa vẫn còn nóng. Đây chắc chắn không phải chuyện mà một gã trai vô tâm như Trợ lý Tôn có thể làm được.

Thời Chung xoa bóp vùng chân mày đau nhức, đang định đặt ly nước trở về chỗ cũ thì bên tai bỗng vang lên tiếng mở cửa “cót két” nho nhỏ. Anh đưa mắt sang thì hơi ngẩn ra.

Không ngờ chính là cô ấy…

Không ngờ chính là Nhậm Tư Đồ…

Thấy anh thức giấc, cô không hề bước vào mà chỉ đứng ngoài cửa, từ xa nhìn anh, giọng hết sức dịu dàng. Cô chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh trước đó. “Anh ngủ thêm một lát nữa đi, em vừa nấu nồi cháo, chờ nó nhừ thêm đã.”

Thời Chung không kìm được lại xoa trán mình, xác định mình không nhận lầm người thì giọng nói và sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Anh nhớ là tối qua mình đã nói với em rất rõ ràng rồi mà.”

Vẻ mặt của Nhậm Tư Đồ trở nên cứng đờ trong thoáng chốc. Nhưng ngay sau đó, không biết cô học được cách làm mặt dày từ đâu để đối phó với anh. “Không sai, hôm qua anh đã nói rất rõ ràng, quan hệ của chúng ta đã hoàn toàn chấm hết. Cho nên bây giờ, đổi thành em theo đuổi anh.”

Cô nói với ánh mắt và giọng điệu rất tự nhiên, đường hoàng. Thời Chung bị cô nhìn như vậy thì không nhịn được phải cau mày lại.

Cuối cùng thì Nhậm Tư Đồ cũng chuẩn bị được một bữa sáng coi như ra trò. Tuy một nửa trong số đó là đồ ăn sẵn mua từ những cửa tiệm bên ngoài mang về nhưng tốt xấu gì bây giờ nhìn bàn ăn cũng đầy đủ bát đũa, khiến người ta cũng thấy thèm ăn.

Cô nhìn lướt qua một lượt, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lần cô vào phòng Thời Chung lúc nãy. Đến giờ mà anh vẫn chưa ra khỏi phòng, đừng nói là lại ngủ thêm một giấc nữa nhé?

Nhậm Tư Đồ soi vào chiếc tủ lạnh bóng như gương, sửa sang lại dung nhan rồi đi thẳng về phía phòng ngủ, định đánh thức anh thêm lần nữa. Nhưng cô gõ cửa một lúc mà không có ai trả lời nên đành phải tự đẩy cửa bước vào.

Nhậm Tư Đồ lặng lẽ băng qua lối đi trước cửa. Vừa rẽ qua chỗ ngoặt thì cô không khỏi sững người.

Thời Chung mới tắm xong, đang thay quần áo. Từ chỗ của Nhậm Tư Đồ nhìn sang, thấy anh chỉ mặc một cái quần tây, thân trên để trần, cổ vắt một chiếc khăn bông. Những giọt nước nhỏ từ trên tóc xuống, trượt dài theo tấm lưng trần săn chắc của anh…

Nhậm Tư Đồ không hề lên tiếng nhưng Thời Chung vẫn phát hiện ra cô. Anh quay lại nhìn cô, vẻ mặt không chút biểu cảm. Sau đó, anh lập tức ngoảnh mặt đi, mở cái tủ chỉ dành treo áo sơ mi ra, lấy một chiếc xuống, mặc vào người.

Nhậm Tư Đồ thấy anh nhanh tay cài nút áo sơ mi, quay sang chọn cà vạt, duy chỉ không thèm đoái hoài gì tới mình thì đằng hắng một tiếng rồi nói: “Bữa sáng nấu xong rồi.”

“Anh đang vội ra ngoài, em ăn một mình đi.” Anh vẫn soi gương để thắt cà vạt, không hề nhìn cô. “Còn nữa, làm phiền em ăn xong thì rửa bát đũa mà mình đã dùng.”

“Hả?” Nhậm Tư Đồ hơi ngơ ngác, không kịp phản ứng lại, không chỉ vì những lời anh nói mà phần lớn là vì giọng điệu lạnh nhạt của anh.

“Cô giúp việc không nỡ từ chối Thẩm Thấm, cứ đem thẻ chìa khóa cho cô ấy mượn nên anh đã cho cô ấy nghỉ việc rồi. Em ăn xong không rửa bát đũa, chẳng lẽ bảo anh rửa giùm em?”

“…”

Trước nay Nhậm Tư Đồ vẫn cảm thấy mình rất kiên cường, nhưng không ngờ chỉ một câu nói vô cùng ngắn gọn của anh lại có thể khiến cô thấy xấu hổ, uất ức, không còn mặt mũi nào nữa. Còn Thời Chung thì đã thay quần áo chỉnh tề, đi thẳng tới, lướt ngang qua người cô. Lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới cố điều chỉnh lại cảm xúc, gọi anh với giọng nói ôn hòa hết sức có thể: “Vậy bữa trưa thì sao? Anh có về ăn không?”

“Chắc là sẽ bận tới tối.”

Hiển nhiên là muốn nói với cô, cô không cần đợi tới trưa, ở thêm một lát nữa là có thể đi được rồi. Nhậm Tư Đồ giả vờ như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, cứ giả ngây giả ngô. “Vậy thì để chiều em làm bữa tối đợi anh cùng ăn.”

Lúc này, rốt cuộc Thời Chung mới chịu quay sang nhìn cô, nhưng ánh mắt anh chỉ dừng lại trên mặt cô vài giây, sau đó liền thu về. “Tùy em.”

Nói xong, anh không ở lại thêm một giây phút nào nữa, lướt ngang qua người cô, ra ngoài.

Nhậm Tư Đồ không biết mình đợi Thời Chung suốt một ngày như vậy là vì muốn tranh hơn thua với anh hay là đang phân cao thấp với mình. Khi Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại cho cô, Nhậm Tư Đồ chỉ nói mình đang bận chứ không dám nói gì khác, sợ mình vừa lên tiếng là sẽ bị lộ tẩy.

Làm người đến mức thảm hại như cô, có lẽ xưa nay chưa có ai, tương lai cũng không ai có. Tôn Dao đang quay phim ở phim trường Hoành Điếm xa xôi, vì muốn dành thời gian ở nhà Thời Chung cả ngày nên cô đành làm phiền đến Thịnh Gia Ngôn, nhờ anh chăm sóc Tầm Tầm một ngày, nhưng lại không dám nói cho Thịnh Gia Ngôn biết mình đang bận chuyện gì. Nếu Thịnh Gia Ngôn mà biết cô chạy tới đây để làm cái chuyện lấy lòng Thời Chung thế này thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý, và đương nhiên cũng sẽ không giúp cô chăm nom Tầm Tầm.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thịnh Gia Ngôn, Nhậm Tư Đồ đi siêu thị một chuyến. Bởi vì cô giúp việc đã bị sa thải, Thẩm Thấm lại không được phép bước vào nơi này nên hiện giờ, trong tủ lạnh của Thời Chung chỉ còn vẻn vẹn hai chai nước suối. Nhậm Tư Đồ tiện tay mua sắm vài thứ mà đã chất thành hai cái túi lớn, xách về nhà.

Sau đó, cô xem ti vi một lát rồi chẳng có việc gì làm, cứ đi loanh quanh trong căn hộ hai tầng rộng lớn này. Căn nhà đủ lớn để cô đi lòng vòng giết thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện