Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 20



Ra cửa điện, Lăng Kim Dạ không kìm chế nổi tò mò, "Sao Tiên Quân chọc ngươi không giống trừng phạt, mà lại giống đang thân thiết nha?"

Chu Huyền Lan duỗi tay sờ soạng cái trán.

Đầu ngón tay sư tôn hơi lạnh, dừng ở trên trán nhai đi nhai lại một chút, hắn hơi đau mới lấy lại tinh thần. Tầm mắt trùng hợp dừng trên một đôi mắt phượng.

Đuôi mắt hơi cong, mang theo một nụ cười vô cùng xấu xa.

Biết hắn ăn đau, cho nên sung sướng sao?

Tâm thần Chu Huyền Lan hơi loạn, nhất thời không biết nên làm biểu tình gì, trong lòng như bị cái gì cào ngứa.

Sư tôn tức giận hắn, trách phạt là phải. Nhưng hành vi như vậy quả thực so với trừng phạt chỉ làm người xem phát bực. Chu Huyền Lan ẩn ẩn phát hiện, từ lúc nào đó, từ sâu trong đáy lòng có thứ gì đó muốn chui từ dưới đất lên.

Hắn ổn định lại tinh thần, vốn định về Triều Vân Phong cũng không về nữa, đi đến bờ Giác Xuân Hà, đả tọa một canh giờ, mới đưa tâm tư xao động áp xuống.

Nước ở Giác Xuân Hà đến từ núi sau Thanh Lăng Tông, chất nước tốt đẹp, trong veo thấy đáy.

Chu Huyền Lan ngồi xổm trên bờ sông, vốc nước hắt lên mặt, bọt nước theo đường quai hàm tinh tế lăn xuống, rơi xuống mặt nước đang phản chiếu hình bóng thiếu niên tuấn tú, tạo nên gợn sóng lăn tăn.

Cách đó không xa có một đám nữ đệ tử, không ít người đỏ mặt, khe khẽ nói nhỏ.

Chu Huyền Lan nghe được chút đối thoại, nhíu nhíu mày, nắm kiếm lên, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Lúc hắn tu hành không thích người khác quấy rầy, nhưng có vài người sẽ cố tình đi theo hắn, vì thế hắn từng đổi không ít nơi tu hành. Hàn khí che kín bờ Giác Xuân Hà, người bình thường không chịu được, cho nên thường thành công bỏ rơi mấy người đi theo. Không nghĩ tới Đại Bỉ đệ tử qua đi, lại khôi phục đến nguyên điểm.

Sao lại đi theo hắn?

Lăng Mạc Sơn là người đứng đầu bảng, đi đến chỗ hắn tu hành đi a.

Hắn một lòng hướng đạo, không suy xét việc hoan ái nam nữ, hà tất lãng phí công phu lên người hắn?

*

"Chậc chậc chậc, lại đây."

Chó con lười biếng nằm trên cỏ, híp mắt phơi nắng. Một trận gió nhẹ thổi qua, vài sợi lông ngắn màu xám phất phơ giữa không trung.

Thẩm Lưu Hưởng về chỗ ở liền thấy cảnh này, nhịn không được muốn đùa hắn, dụ hoặc nói: "Lại đây, cho ngươi thứ tốt."

Ngao Nguyệt nghiêng đầu, mắt trợn trắng.

Tiên Quân ác quỷ có thể có cái thứ gì tốt? Hôm trước còn nhìn thấy y đem bán bàn gỗ lớn khắc hoa tím trong phòng, còn có ly sứ tinh mỹ trên cửa sổ, sáng nay cũng không thấy tung tích.

Ngao Nguyệt chưa bao giờ gặp qua tên tu sĩ Hóa Thần cảnh nào nghèo thành như vậy, coi như nỗi sỉ nhục của tu sĩ Hóa Thần cảnh đi.

Hắn vẫn không nhúc nhích, vì thế Thẩm Lưu Hưởng đi tới, nhéo nhéo lỗ tai xám xám, "Hình như ngươi lớn hơn một chút, có phải thương thế tốt hơn rồi không? Nói như vậy......"

Ngao Nguyệt run cả người, lanh lẹ bò thân lên, duỗi dài đầu ra, thuận theo cọ cọ bàn tay Thẩm Lưu Hưởng, "Ngao ô ~"

Ngao Nguyệt đau cả gan.

Hắn cũng coi như nỗi sỉ nhục của tộc Thiên Cẩu đi.

"Ngoan như thế, cho ngươi chút khen thưởng." Thẩm Lưu Hưởng móc một thứ nóng hôi hổi từ Túi Tinh Hoa ra, đem một tầng giấy dầu xé mở, "Thưởng ngươi ăn một chút đùi gà."

Hắn mới ra tông mua, trong túi hết tiền nên chỉ mua một cái.

Ngao Nguyệt trừng lớn mắt, lui lại một bước muốn chạy trốn. Lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh, sầu khổ dừng lại bước chân.

Người này là ác quỷ, hắn đã biến thành bộ dáng chật vật đến thế này, còn muốn làm nhục hắn.

Thẩm Lưu Hưởng xé một miếng thịt thơm phác mũi, đưa tới bên miệng Thiên Cẩu, "Bổn quân không thích bị cự tuyệt, muốn mở miệng ra hay không?"

Mắt Ngao Nguyệt muốn phun lửa.

Sĩ khả sát bất khả nhục. Nếu không có sứ mệnh là hy vọng của cả tộc Thiên Cẩu này......

Ngao Nguyệt hắn chính là chết! Từ bờ vực nhảy xuống! Từ bờ sông nhảy xuống! Cũng tuyệt không há mồm ăn nửa miếng đùi gà!

Mặt chó nhăn thành một cục, Ngao Nguyệt hé răng cắn lên miếng thịt, đầu lưỡi run run rẩy rẩy liếm lên. Sỉ nhục muốn chết trong lòng đến đỉnh điểm. Cái thứ phàm tục quả nhiên làm người......

"Ngao?"

Mắt Ngao Nguyệt bỗng chốc sáng lên, một ngụm nuốt thịt gà vào. Đầu lưỡi chưa đã thèm liếm liếm miệng.

"Ngao ngao ngao ~" thật thơm!

Chưa bao giờ ăn qua mỹ vị như vậy, nước thịt vừa vào miệng tràn ra. Khoảnh khắc đầu lưỡi được kích thích truyền khắp toàn thân, phảng phất đem hai mạch Nhâm Đốc của hắn đều đả thông.

Thẩm Lưu Hưởng trơ mắt nhìn Thiên Cẩu biến thành Liếm Cẩu.

Liếm miệng liếm đến hết sạch vị, liền tới liếm ngón tay y. Bộ dáng nghiêm túc nỗ lực, phảng phất đem bộ dáng mút sữa đều lôi ra dùng.

Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút khóe miệng, thu tay, "Đem nước miếng bên miệng ngươi thu một chút. Đừng trông mong nhìn chằm chằm chỗ đùi gà còn lại, đây là cơm chiều của bổn quân."

Dứt lời liền đi về phòng.

Ngao Nguyệt thấy thế nóng nảy, cắn góc áo Thẩm Lưu Hưởng kéo lại, đặt mông ngồi xổm xuống đất, "Đem đùi gà cho ta, ngày sau mang ngươi đi chu du Đại Sơn Hải."

Đại Sơn Hải là thánh địa nổi danh Yêu giới. Ở đó ra đời vô số đại yêu. Là nơi mỗi người ở Tu Chân giới đều sợ hãi lại không ngăn được muốn thăm dò. Gần ngàn năm, tu sĩ có thể từ nơi đó sống sót trở về chỉ có một vị, chủ nhân Đế Cung, Đế Tinh Vũ.

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt: "Thành giao."

Ngao Nguyệt hút nước miếng, đè đùi gà lại ăn ngấu nghiến.

*

Một trận gió thổi qua đỉnh núi. Một chiếc lá xanh mượt rơi xuống, vừa vặn cọ qua vành tai Thẩm Lưu Hưởng. Trong phút chốc, có cái gì từ phiến lá di chuyển lên trên lỗ tai.

Bước chân Thẩm Lưu Hưởng ngừng lại, cả người cứng đờ.

Bên tai truyền đến một chút ngứa ngáy, là tiểu trùng bò bò. Thẩm Lưu Hưởng tê dại da đầu, sắc mặt trắng bệch đứng tại chỗ.

Nếu nói trên đời có cái gì có thể làm y nghe thấy đã biến sắc, thì đó là trùng. Thứ này từ nhỏ y đã rất sợ, là loại sợ hãi khắc vào trong xương cốt, nhìn xa xa một cái đều sẽ không tự chủ được mà phát run.

"Sư tôn." Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở mắt to, mở miệng mang theo một tiếng nức nở khàn khàn, "Mau tới cứu ta......"

Chu Huyền Lan như thế nào cũng không nghĩ tới, sư tôn sẽ bị tiểu trùng làm sợ tới mức cả người phát run. Một cử động nhỏ cũng không dám.

Hắn vén lọn tóc đen mềm mại của Thẩm Lưu Hưởng lên. Tầm mắt dừng ở nơi rất ít bại lộ trước mặt người khác. Da thịt bên tai trắng nõn đến lóa mắt, "Không có trùng."

"Ngươi cẩn thận nhìn nhìn lại xem," Thẩm Lưu Hưởng mở miệng gian nan, "Nó đột nhiên bất động."

Chu Huyền Lan ghé sát vào một chút, ánh mắt bỗng nhiên ngưng đọng.

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện hơi thở phả vào bên gáy đột nhiên rối loạn, liền nói ngay: "Thấy rồi sao?"

Chu Huyền Lan buông mi mắt, tầm mắt mang theo vài phần hoảng hốt thất thố, chật vật dịch tới nơi khác, tiếng nói hơi trầm xuống: "Không có."

Thẩm Lưu Hưởng khép mắt, thần kinh căng thẳng sắp hỏng mất. Cũng may lúc này, chỗ cổ vai truyền đến một chút động tĩnh.

Sau đó Chu Huyền Lan bắt được một thứ, chỉ là con kiến nhỏ.

Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm. Vậy còn tốt. Nếu là cái loại trùng hình thù kỳ quái mọc đầy lông lá, y có thể bị kích thích đến ngất xỉu tại chỗ.

Bình tĩnh lại, nhớ tới lúc trước thất thố, Thẩm Lưu Hưởng ít nhiều cảm thấy mất mặt, nắm tay để ở bên miệng khụ một tiếng, "Ta coi sắc trời còn sáng, sớm như thế đã hồi phong. Nếu không lại đi tu hành một lát nữa đi?"

Chu Huyền Lan sửng sốt, bất đắc dĩ vâng theo một tiếng, quay người lại trở về bờ Giác Xuân Hà.

Nước sông xôn xao chảy xuôi, Chu Huyền Lan khoanh chân ngồi trên tảng đá.

Mặt trời lặn, ánh chiều tà chậm rãi rút khỏi người thiếu niên, từ lưng eo thẳng thắn, đến hai vai, lại xẹt qua đường cằm kiên nghị. Cuối cùng một sợi ánh sáng tiêu tán giữa mi tâm anh tuấn.

Bốn phía không khí thật lạnh.

Chu Huyền Lan lại đột nhiên nóng lên.

Trên vành tai trắng nõn của sư tôn, có một nốt ruồi rất nhỏ.

Ý vị câu nhân rõ ràng.

Ẩn giữa da thịt trắng nõn, điên cuồng kêu gào với người phát hiện ra nó "Sờ ta đi ∼", làm người nhịn không được muốn đụng vào, khiến da tuyết quanh thân đều nhiễm ửng đỏ mê người.

Chu Huyền Lan cả người nóng lên.

Hắn thở hắt ra, mở con ngươi thâm thúy. Trong lúc nhất thời, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Đêm dài thật lạnh.

Thẩm Lưu Hưởng đánh cái hắt xì, ôm trái cây tươi mới hái từ Linh Chu Phong, lẩm nhẩm khúc nhạc đi về.

Chưa từng nghĩ, ngoài ý muốn gặp được một màn.

Đình giữa hồ ở nơi xa, có hai thân ảnh đĩnh bạt. Một người là Lăng Dạ. Một người mặc hoa bào ánh tím, tay chắp phía sau, quanh thân tỏa ra sương đen nhàn nhạt.

Sư huynh vậy mà lại lén gặp người dưới ánh trăng?

Thẩm Lưu Hưởng không kìm nén được tâm hóng hớt, ngừng hơi thở, theo đường nhỏ khúc khởi đi đến bên hồ, lợi dụng bụi cây lộn xộn che dấu thân hình.

Y hướng mắt, tầm mắt dừng ở sườn mặt nam tử áo tím. Vừa chú ý tới vết sẹo bắt mắt trên mắt phải, nháy mắt hít một hơi khí lạnh.

"Người nào......"

Trong nháy mắt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra hơi thở, Nam Diệu Quyền nâng cánh tay phải lên, mở bàn tay ra, năm ngón tay thon dài cuộn một cái, qua khoảng không bắt tới một người.

Lạch cạch!

Thẩm Lưu Hưởng bị quăng ngã ở trong đình, trái cây trong lòng ngực tung tóe đầy đất, tất cả đều dập nát.

Y hoãn thần, nhìn nhìn trái cây trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn phía khuôn mặt hung lệ của Ma Tôn. Sau một lúc lâu im lặng, y nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi nha...... đền trái cây cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện