Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
Chương 74
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng truyền đến một xúc cảm phớt qua, vẻ mặt y khiếp sợ, tầm mắt dừng trên người Chu Huyền Lan, trong mắt phập phồng không ngừng.
Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà ấn Nguyên Anh của y xuống hôn?!
Chu Huyền Lan vội vàng giải thích: “Không phải…… Sư tôn, ta tạm thời không khống chế được hắn.”
Hắn ý đồ triệu hồi Nguyên Anh, nhưng đối phương hoàn toàn không nghe hiệu lệnh của hắn, tự mình đè lên người Nguyên Anh của sư tôn, thái độ đặc biệt cường ngạnh.
Hoa Tiên đứng một bên nghẹn họng nhìn trân trối. Nhìn nhìn Nguyên Anh hai người, lại nhìn nhìn hai chân thân: “Chẳng lẽ Nguyên Anh của các ngươi đều có ý thức tự chủ?”
Nguyên Anh là do nguyên thần biến thành, hẳn là hoàn toàn chịu chân thân khống chế. Nhưng loại tình huống bây giờ, Hoa Tiên chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, nguyên thần của hai người đều khác chân thân. Không biết vì nguyên nhân nào, tạo thành nguyên thần độc lập ngoài chân thân. Do đó Nguyên Anh không thế chịu bọn họ khống chế.
Thẩm Lưu Hưởng không dự đoán được Chu Huyền Lan cũng giống y, liền ngẩn người, nhìn về phía hai tiểu thân ảnh dây dưa trên bàn trà, nhìn thấy mình bị đè nặng không thể động đậy, nhất thời nghiến răng.
...... Bị bắt nạt thì phải bắt nạt lại chứ!
Không biết có phải nghe được tiếng lòng của y hay không, tiểu Nguyên Anh đang nằm như cá khô bất ngờ phồng má, giơ hai bàn tay nhỏ lên, đẩy người phía trên ra.
“Dậy a!”
Thẩm Lưu Hưởng đánh một chưởng, kêu “bang” một cái che miệng lại, chớp chớp mắt đối thượng với tầm mắt đồ đệ hướng tới, “Chỉ là đánh một chút. Không đau.”
Nhưng tiểu Nguyên Anh vẫn không như y mong muốn, bị chiếm tiện nghi một chút cũng không tức giận, không nhanh không chậm ngồi dậy, đôi tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Chu Huyền Lan lại về ngồi đả tọa.
Một sợi tóc nhẹ bay trong gió, tiểu Nguyên Anh mặt mày hớn hở.
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Chuyện này không có khả năng là Nguyên Anh của y, hoặc là Nguyên Anh của y kỳ thật đang bị choáng váng.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm, ẩn ẩn cảm thấy vế sau mới là chân tướng. Nguyên Anh bình thường hoàn toàn giống với chân thân. Nhưng Nguyên Anh của y lại là bộ dáng tuổi còn nhỏ.
Mặt nhỏ phúng phính chưa rút đi nét trẻ con, thoạt nhìn béo béo mười phần.
Thẩm Lưu Hưởng đi qua, ngón tay nhẹ chọc, thấy khuôn mặt trắng tuyết lõm xuống một lỗ nông.
Nguyên Anh nghiêng đầu nhìn y, nghi hoặc chớp chớp mắt.
Thẩm Lưu Hưởng đồng thời cảm thấy mặt mình cũng bị chọc, y thu tay, ánh mắt hơi ngưng, Nguyên Anh tuy rằng cổ quái, nhưng vẫn còn chính sự phải làm.
Y vận linh lực trong tay, hướng tiểu Nguyên Anh tìm kiếm, tính toán dùng linh lực thám thính vị trí tử cổ.
Nhưng ở một khắc trước khi đụng được vào, Nguyên Anh Chu Huyền Lan đột nhiên hành động. Giống như một tia chớp, động tác nhanh không thể tưởng tượng, chớp mắt đem người mang đi, nhảy lên cửa sổ.
Tay áo tung bay, hắn nâng một cánh tay lên, che trước người Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng, đem người bảo vệ sau lưng.
Tuy hắn chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng giờ phút này toàn thân lộ ra hung lệ, chấn động đến mỗi người trong phòng, đặc biệt là mí mắt. Đôi mắt đen hoàn toàn lộ ra, môi mỏng khẽ nhếch, tràn ra khí tràng cường đại làm người hít thở không thông.
Thẩm Lưu Hưởng đã là tu sĩ Hóa Thần cảnh, mà vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Hoa Tiên bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt. Chu Huyền Lan là người duy nhất sắc mặt còn tốt. Nhưng hắn nhìn chằm chằm Nguyên Anh, chậm rãi nhăn mi.
“Bổn tọa không cho bất kỳ kẻ nào động vào hắn.”
Thanh âm trầm thấp vang lên trong phòng, nặng nề chui vào tim mấy người.
Trong đầu Thẩm Lưu Hưởng “Ầm” một cái, trên mặt hoảng sợ, không thể tin tưởng nhìn về phía tiểu thân ảnh sắc mặt lạnh lẽo.
“Bổn tọa” là tự xưng Chu Huyền Lan thường dùng vào hậu kỳ trong nguyên tác.
Thẩm Lưu Hưởng theo bản năng nhìn về phía Chu Huyền Lan.
Sắc mặt Chu Huyền Lan không vui, bước nhanh đi tới, bất động thanh sắc che trước người y, sau đó nhìn về phía Nguyên Anh hung ác trên cửa sổ, ngữ khí lạnh băng, “Ngươi hung ai?”
Nguyên Anh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tóm lại, không được nhúc nhích hắn.”
Nguyên Anh Chu Huyền Lan cúi người nhặt một nhánh cây, vẽ một đường ngang trên cửa sổ, quay đầu lại nói với Nguyên Anh phía sau: “Không được bước qua đường này.”
Dứt lời, hắn khoanh chân ngồi xuống, không buông tha bất kỳ giây phút đả tọa nào.
Trong nhà yên tĩnh một khắc, Hoa Tiên mở miệng đầu tiên: “Hồ ly ta đi trước. Cái gì cũng không biết. Các ngươi tiếp tục đi.”
Hoa Tiên dùng ngón chân mà nghĩ đều biết có gì đó không thích hợp, Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng cũng thế, đến Nguyên Anh Chu Huyền Lan thì quá mức quỷ dị. Một tiểu Nguyên Anh tràn ra uy áp làm hắn cũng phải quỳ, trong đó tất có đại kỳ quặc.
Nói không chừng còn có đại bí mật kinh thiên.
Hoa Tiên cũng không tốt gì, chỉ muốn bo bo giữ mình, vì thế không chút do dự rời đi.
Cửa "bang" cái khép lại, Chu Huyền Lan trầm mặc một khắc: “Ta thu hồi Nguyên Anh.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Có cổ quái, chờ biết rõ ràng rồi lại nói.”
Thẩm Lưu Hưởng đầy bụng nghi hoặc. Nếu đây là Chu Huyền Lan trong nguyên tác, vì sao phải bảo hộ Nguyên Anh của y? ‘Thẩm Lưu Hưởng’ trong tiểu thuyết trên đường đi tìm chết một đi không trở lại. Suốt đời tận sức với mục tiêu diệt trừ tình địch Tố Bạch Triệt, cùng với giúp Diệp Băng Nhiên diệt trừ tình địch là Chu Huyền Lan, ở nửa đoạn sau đi đời nhà ma.
Nếu là Huyền Chủ trong sách, nghĩ như thế nào đều không thể làm ra động tác như thế.
Thẩm Lưu Hưởng thấp giọng nói: “Chúng ta âm thầm quan sát.”
Nói âm thầm quan sát, kỳ thật là quang minh chính đại ngồi ở trong phòng uống trà, nhìn hai tiểu thân ảnh trên cửa sổ.
Nguyên Anh Chu Huyền Lan vẫn đả tọa không nhúc nhích, không cần trận pháp tương trợ, linh khí bốn phía đã cuồn cuộn không ngừng tiến lại gần hắn, ở quanh thân nồng đậm ướt át.
Nhưng hắn nhăn mày nhỏ lại, banh mặt, vẫn không hài lòng với độ dày linh khí.
Bên kia, Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng nằm nghiêng trên cửa sổ, một bàn tay chống đầu, nhìn hắn trong chốc lát, nhàm chán ngáp một cái. Nghe thấy tiếng ầm ỹ từ đường phố dưới lầu, hắn nhướng mày, dò đầu ra xem xét.
Không biết nhìn thấy cái gì, vội vàng đi đến trước mặt người đang đả tọa.
Giơ tay chụp lên vai trái, đối phương không để ý tới. Chụp lên vai phải, đối phương vẫn không để ý tới.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng bĩu môi một cái, trên mặt tràn ngập không cao hứng. Vì thế đứng lên, mũi chân dập dình ở đường ngang vẽ trên cửa sổ, điên cuồng thử.
Thẩm Lưu Hưởng mặc niệm: Vượt qua đi.
Sợ cái gì? Y không có Nguyên Anh nhát gan như vậy!
Đại khái cảm nhận được ý niệm cường đại này, tiểu Nguyên Anh nhìn Thẩm Lưu Hưởng một cái, một chân vượt qua đường vẽ. Bàn chân kia còn chưa nâng lên, đã bị một phen túm trở về.
Mặt Nguyên Anh Chu Huyền Lan trầm xuống, mắt phun ra lửa, tức giận đến mức như muốn đem vật nhỏ trước mắt nuốt vào bụng.
Sau đó hắn vung tay áo, xoay người, từ cửa sổ nhảy xuống.
Thẩm Lưu Hưởng biểu tình biến đổi, đang muốn hành động, bị Chu Huyền Lan giữ chặt, “Không sao, hắn không đi mất được.”
Chỉ chốc lát sau, Nguyên Anh Chu Huyền Lan một lần nữa xuất hiện.
Tiểu thân ảnh nhảy dựng lên, trên vai khiêng một xâu kẹo hồ lô còn cao hơn người, bỗng chốc trở xuống cửa sổ.
Đôi tay hắn ôm que gỗ, dùng phần đỉnh sơn tra bọc đường, gõ xuống đầu Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng. Biểu tình không vui hơi hòa hoãn. Lúc này mới cho đối phương kẹo hồ lô.
Ngoài miệng vẫn hung dữ nói: “Ngươi là nguyên thần, không ăn được gì. Không được vì chút việc nhỏ này phiền ta nữa!”
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng ngồi xuống, trong lòng ôm nửa xâu kẹo hồ lô cực lớn, xốc giấy gói kẹo lên, giải thích nói: “Không ăn, chỉ nếm mùi vị thôi.”
Dứt lời, hắn bế lên một quả sơn tra bọc đường, cúi đầu liếm liếm, ánh mắt hơi phát sáng.
“Hương vị không tồi. Ngươi muốn nếm thử không?”
Hắn nói, giơ sơn tra đường lên cho Nguyên Anh Chu Huyền Lan, nhưng bị né tránh.
Đối phương ghét bỏ đẩy sơn tra ra, cúi người thuần thục khẽ chạm chạm vào bên miệng hắn, trên mặt vân đạm phong khinh, “Quả thật không tồi.”
Hai người trong phòng thấy toàn bộ quá trình, thân hình không hẹn mà cùng cứng đờ. Thẩm Lưu Hưởng mở đầu nói: “Ta đột nhiên nhớ ra còn chút việc, đi trước một bước.”
Nói xong tính toán chạy trốn, Chu Huyền Lan lại giữ chặt y: “Sư tôn từ từ, hắn muốn đổi chỗ.”
Thẩm Lưu Hưởng ngừng bước, nhìn thấy Nguyên Anh của bản thân buông kẹo hồ lô xuống, bị kéo tay nhỏ nhảy xuống khỏi cửa sổ.
Hai người đuổi theo.
Nhìn thấy cây hoa mai quen thuộc, ký ức trong hồ đêm qua ập vào mặt, sau cổ Thẩm Lưu Hưởng phản xạ có chút nóng lên, y duỗi tay xoa xoa.
Chu Huyền Lan nhíu mày: “Tử cổ lại xao động?”
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu: “Không sao.”
Y nhìn về phía Nguyên Anh khoanh chân đả tọa bên cạnh hồ, linh khí ngưng tụ quanh thân dày đặc hơn mấy lần lúc trước. Hẳn là nhìn trúng nơi này dư thừa linh khí nên mới đến.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng vẫn nhìn vòng quanh, nhìn thấy là chỗ có hoa mai nở rộ, bước cẳng chân đi dạo khắp nơi.
Sau khi quen thuộc hoàn cảnh, hắn nhảy lên một cây hoa mai, xuyên qua cành lá.
Chỉ chốc lát sau, tiểu thân ảnh bên cạnh ao bình yên đả tọa, bị một đóa hoa mai từ trên trời giáng xuống nện trúng đầu.
Khuôn mặt tuấn tú tối sầm.
Trên một ngọn cây không gió tự động, Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng cúi thấp đầu, nỗ lực che dấu thân hình, đôi mắt sáng như tuyết xuyên qua khe hở phiến lá, khẩn trương hề hề đánh giá thân ảnh bên cạnh hồ.
Nhưng rất nhanh phát hiện ra, đối phương chỉ nhíu mày, vẫn không nhúc nhích.
Hắn đối với kết quả không vừa lòng lắm, không nói hai lời, lại ném một đóa hoa mai, chuẩn xác ném lên đầu thân ảnh bên cạnh hồ.
Lần này, Nguyên Anh Chu Huyền Lan bỗng chốc mở mắt ra, nhìn lên trên ngọn cây, nhìn thấy tiểu phiền toái trốn đằng sau như chim sợ cành cong, bước ra bước chân cũng không quay đầu lại mà trốn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, một lần nữa khép mắt lại.
Nhưng không bao lâu, lại một đóa hoa mai mang theo u hương đập tới.
Nguyên Anh Chu Huyền Lan tức giận, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tiểu thân ảnh nhảy nhót giữa những cành cây, giơ tay vận linh lực. Trong chớp nhoáng, quanh thân ầm ầm bày ra một tầng phòng ngự giới kiên cố.
“Xem ngươi ném như thế nào!”
Tiểu Nguyên Anh trên cây tức khắc mất đi niềm vui.
Nhưng rất nhanh, tròng mắt hắn chuyển động, dốc sức làm lại, nhảy tới nhảy lui trên cây hoa mai, bận bận rộn rộn mân mê một lúc lâu.
Không bao lâu, Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy Nguyên Anh của y từ nhánh cây nhảy xuống, dây cột tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc đen rũ xuống gương mặt trắng nõn, quần áo khắp nơi đều là bụi bẩn.
Hắn hai ba bước đuổi tới bên cạnh hồ, giơ tay gõ gõ phòng ngự giới, thân ảnh bên trong ngoảnh mặt làm ngơ.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng gõ một lát, phát hiện đối phương vẫn không để ý tới, hắn cúi đầu, phồng phồng má, nhỏ giọng nói: “Ngươi mở mắt nhìn ta đi.”
Nguyên Anh trong phòng ngự giới ánh mắt khẽ nhúc nhích, vẫn là mở bừng mắt.
Nhìn thấy người trước mặt đầu tóc lộn xộn, mới vừa ở trên cây làm ầm ĩ một phen, cả người đều dơ hề hề. Hắn nhăn mi lại: “Buộc lại tóc đi.”
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, giơ tay lên cao, tay áo trượt xuống, lộ ra hai đoạn cánh tay như ngó sen ngọc, ngón tay nỗ lực hướng sau đầu với rồi với.
Một lát sau, “...... Không với tới.”
Thẩm Lưu Hưởng đứng xem từ xa, không nhịn được cười ra tiếng.
Nguyên Anh Chu Huyền Lan phát hiện, cách khoảng không trừng mắt liếc hai người một cái. Sau đó thu lại phòng ngự giới, đứng dậy đi đến trước mặt tiểu Nguyên Anh đang ủ rũ cụp đuôi, cởi bỏ dây cột tóc lỏng lẻo, một tay hợp lại tóc đen bóng mượt, ra dáng ra hình vấn tóc cho hắn.
Một lát sau, một cái đuôi ngựa nghiêng lệch đến cực điểm xuất hiện.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng: “Được chưa?”
Nguyên Anh Chu Huyền Lan lập tức cởi bỏ dây cột tóc, trên tay bận việc, ngoài miệng không nhanh không chậm nói: “Đừng có gấp, buộc cho ngươi một cái thật đẹp.”
Lại một lúc nữa: “Được chưa?”
Nguyên Anh Chu Huyền Lan trầm mặc một khắc, lại lần nữa tháo lụa đỏ cột tóc ra, tóc đen rối tung rơi xuống, “Ta cảm thấy ngươi không vấn tóc là đẹp nhất.”
Nguyên Anh phía trước hồ nghi nheo mắt lại.
Sau một lúc lâu bước chân nhỏ đến bên cạnh hồ, muốn cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu trên mặt nước. Không ngờ đầu duỗi hơi dài một chút, thân mình không đứng vững.
“Thùm thụp” một tiếng, lấy tư thế ngã lộn nhào rơi vào trong hồ.
Thẩm Lưu Hưởng đứng ở xa cả người phát lạnh, nháy mắt có loại cảm giác hít thở không thông. Cũng may Nguyên Anh Chu Huyền Lan phản ứng cực nhanh, bỗng chốc đã nhảy vào trong nước, đem tiểu thân ảnh ướt lập cập xách ra.
Tiểu Nguyên Anh phun nước miếng ra, ngẩng đầu đối thượng ánh mắt âm trầm, sợ tới mức sửng sốt một chút.
“Là không cẩn thận,” hắn móc ra một chuỗi lắc tay từ trong lòng ngực, ý đồ dời lực chú ý của đối phương, “Vừa rồi quên đưa cho ngươi.”
Nguyên Anh Chu Huyền Lan rũ mắt, nhìn thấy lắc tay được đưa tới, là dùng sợi tóc đen xâu từng đóa mai đỏ chế thành.
Hắn không nói một lời nhận lấy, giơ tay dùng linh lực làm khô Nguyên Anh đang ướt dầm dề, sau đó nhìn sắc trời, cảm thấy thời gian không còn nhiều lắm, vì thế nhìn nhìn người trước mặt.
Đối phương cảnh giác lui lui ra sau, “Cho ngươi lễ vật.”
“Ta muốn tụ linh, không thể bị quấy rầy.”
Giọng nói vừa rơi xuống, hắn túm chặt tiểu Nguyên Anh muốn chạy trốn, nhảy lên trên cây, dùng dây buộc tóc đỏ trói chặt hai cổ tay hắn, thuận thế đặt nằm lên một cành trên ngọn cây.
“Thành thật đợi ở đây, tụ linh xong liền cởi ra cho ngươi.”
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng không thoát ra được, tức giận đến cắn cắn dây cột tóc, vẫn cắn không ngừng. Chờ đến lúc bóng người đều không nhìn thấy nữa, hắn vẫn còn hờn dỗi.
Thân ảnh vẫn đến bên cạnh ao.
Thẩm Lưu Hưởng nơi xa nheo mắt phượng, ý vị thâm trường liếc người bên cạnh, “Thích trói ta?”
Chu Huyền Lan: “...... Đệ tử không dám.”
Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ, sờ sờ cằm, nói chính sự: “Nguyên Anh của hai chúng ta hình như biết nhau.”
Nhất cử nhất động thoạt nhìn rất quen thuộc.
Chu Huyền Lan gật đầu: “Nguyên Anh của sư tôn có chút không thích hợp.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Nguyên Anh của ngươi cũng không đúng.”
Nói xong, hai người đồng thời trầm mặc, một lần nữa đem tầm mắt hướng đến hồ Hoa Mai.
Bất tri bất giác đã tới đêm, trăng tròn treo cao, Nguyên Anh bên cạnh ao rốt cuộc cũng có động tĩnh, hắn lắc mình dừng trên ngọn cây.
Tiểu thân ảnh trên đó đã ngủ rồi, hàng mi đen nhẹ rũ, khuôn mặt trắng nõn hơi nghiêng, hai bên má hơi hơi phồng lên, hô hấp nhợt nhạt lâu dài.
Nguyên Anh Chu Huyền Lan đem dây cột tóc cởi bỏ, xoa xoa vết đỏ bị thít chặt trên hai cổ tay kia, đỡ người ngồi dậy. Sau đó cúi đầu sát vào, cái trán chống bên cái trán, khẽ chạm ở bên nhau.
Giây lát sau, từng sợi ánh sáng trắng nhạt chậm rãi từ thân thể hắn tràn ra, chuyển nhập vào thân thể Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng.
Cùng lúc đó, toàn bộ rừng Mai Hoa yên tĩnh, nổi lên linh khí cuồn cuộn vô ngần.
Cái trán Thẩm Lưu Hưởng hơi ấm, ngẩn người một khắc, bỗng nhiên phản ứng lại. Nguyên Anh Chu Huyền Lan đem linh khí tích lũy một ngày độ cho Nguyên Anh của y.
Đây là đang...... Dưỡng nguyên hồn y!
Qua hồi lâu, độ xong linh khí tích góp, Chu Huyền Lan trên ngọn cây một tay ôm eo, một tay xuyên qua khuỷu chân, đem tiểu Nguyên Anh còn đang ngủ bế lên.
Hắn khoác ánh trăng, thả người nhảy xuống khỏi cây.
“Bổn tọa nhất định sẽ đem nguyên thần của ngươi dưỡng trở về.”
Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà ấn Nguyên Anh của y xuống hôn?!
Chu Huyền Lan vội vàng giải thích: “Không phải…… Sư tôn, ta tạm thời không khống chế được hắn.”
Hắn ý đồ triệu hồi Nguyên Anh, nhưng đối phương hoàn toàn không nghe hiệu lệnh của hắn, tự mình đè lên người Nguyên Anh của sư tôn, thái độ đặc biệt cường ngạnh.
Hoa Tiên đứng một bên nghẹn họng nhìn trân trối. Nhìn nhìn Nguyên Anh hai người, lại nhìn nhìn hai chân thân: “Chẳng lẽ Nguyên Anh của các ngươi đều có ý thức tự chủ?”
Nguyên Anh là do nguyên thần biến thành, hẳn là hoàn toàn chịu chân thân khống chế. Nhưng loại tình huống bây giờ, Hoa Tiên chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, nguyên thần của hai người đều khác chân thân. Không biết vì nguyên nhân nào, tạo thành nguyên thần độc lập ngoài chân thân. Do đó Nguyên Anh không thế chịu bọn họ khống chế.
Thẩm Lưu Hưởng không dự đoán được Chu Huyền Lan cũng giống y, liền ngẩn người, nhìn về phía hai tiểu thân ảnh dây dưa trên bàn trà, nhìn thấy mình bị đè nặng không thể động đậy, nhất thời nghiến răng.
...... Bị bắt nạt thì phải bắt nạt lại chứ!
Không biết có phải nghe được tiếng lòng của y hay không, tiểu Nguyên Anh đang nằm như cá khô bất ngờ phồng má, giơ hai bàn tay nhỏ lên, đẩy người phía trên ra.
“Dậy a!”
Thẩm Lưu Hưởng đánh một chưởng, kêu “bang” một cái che miệng lại, chớp chớp mắt đối thượng với tầm mắt đồ đệ hướng tới, “Chỉ là đánh một chút. Không đau.”
Nhưng tiểu Nguyên Anh vẫn không như y mong muốn, bị chiếm tiện nghi một chút cũng không tức giận, không nhanh không chậm ngồi dậy, đôi tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Chu Huyền Lan lại về ngồi đả tọa.
Một sợi tóc nhẹ bay trong gió, tiểu Nguyên Anh mặt mày hớn hở.
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Chuyện này không có khả năng là Nguyên Anh của y, hoặc là Nguyên Anh của y kỳ thật đang bị choáng váng.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm, ẩn ẩn cảm thấy vế sau mới là chân tướng. Nguyên Anh bình thường hoàn toàn giống với chân thân. Nhưng Nguyên Anh của y lại là bộ dáng tuổi còn nhỏ.
Mặt nhỏ phúng phính chưa rút đi nét trẻ con, thoạt nhìn béo béo mười phần.
Thẩm Lưu Hưởng đi qua, ngón tay nhẹ chọc, thấy khuôn mặt trắng tuyết lõm xuống một lỗ nông.
Nguyên Anh nghiêng đầu nhìn y, nghi hoặc chớp chớp mắt.
Thẩm Lưu Hưởng đồng thời cảm thấy mặt mình cũng bị chọc, y thu tay, ánh mắt hơi ngưng, Nguyên Anh tuy rằng cổ quái, nhưng vẫn còn chính sự phải làm.
Y vận linh lực trong tay, hướng tiểu Nguyên Anh tìm kiếm, tính toán dùng linh lực thám thính vị trí tử cổ.
Nhưng ở một khắc trước khi đụng được vào, Nguyên Anh Chu Huyền Lan đột nhiên hành động. Giống như một tia chớp, động tác nhanh không thể tưởng tượng, chớp mắt đem người mang đi, nhảy lên cửa sổ.
Tay áo tung bay, hắn nâng một cánh tay lên, che trước người Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng, đem người bảo vệ sau lưng.
Tuy hắn chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng giờ phút này toàn thân lộ ra hung lệ, chấn động đến mỗi người trong phòng, đặc biệt là mí mắt. Đôi mắt đen hoàn toàn lộ ra, môi mỏng khẽ nhếch, tràn ra khí tràng cường đại làm người hít thở không thông.
Thẩm Lưu Hưởng đã là tu sĩ Hóa Thần cảnh, mà vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Hoa Tiên bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt. Chu Huyền Lan là người duy nhất sắc mặt còn tốt. Nhưng hắn nhìn chằm chằm Nguyên Anh, chậm rãi nhăn mi.
“Bổn tọa không cho bất kỳ kẻ nào động vào hắn.”
Thanh âm trầm thấp vang lên trong phòng, nặng nề chui vào tim mấy người.
Trong đầu Thẩm Lưu Hưởng “Ầm” một cái, trên mặt hoảng sợ, không thể tin tưởng nhìn về phía tiểu thân ảnh sắc mặt lạnh lẽo.
“Bổn tọa” là tự xưng Chu Huyền Lan thường dùng vào hậu kỳ trong nguyên tác.
Thẩm Lưu Hưởng theo bản năng nhìn về phía Chu Huyền Lan.
Sắc mặt Chu Huyền Lan không vui, bước nhanh đi tới, bất động thanh sắc che trước người y, sau đó nhìn về phía Nguyên Anh hung ác trên cửa sổ, ngữ khí lạnh băng, “Ngươi hung ai?”
Nguyên Anh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tóm lại, không được nhúc nhích hắn.”
Nguyên Anh Chu Huyền Lan cúi người nhặt một nhánh cây, vẽ một đường ngang trên cửa sổ, quay đầu lại nói với Nguyên Anh phía sau: “Không được bước qua đường này.”
Dứt lời, hắn khoanh chân ngồi xuống, không buông tha bất kỳ giây phút đả tọa nào.
Trong nhà yên tĩnh một khắc, Hoa Tiên mở miệng đầu tiên: “Hồ ly ta đi trước. Cái gì cũng không biết. Các ngươi tiếp tục đi.”
Hoa Tiên dùng ngón chân mà nghĩ đều biết có gì đó không thích hợp, Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng cũng thế, đến Nguyên Anh Chu Huyền Lan thì quá mức quỷ dị. Một tiểu Nguyên Anh tràn ra uy áp làm hắn cũng phải quỳ, trong đó tất có đại kỳ quặc.
Nói không chừng còn có đại bí mật kinh thiên.
Hoa Tiên cũng không tốt gì, chỉ muốn bo bo giữ mình, vì thế không chút do dự rời đi.
Cửa "bang" cái khép lại, Chu Huyền Lan trầm mặc một khắc: “Ta thu hồi Nguyên Anh.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Có cổ quái, chờ biết rõ ràng rồi lại nói.”
Thẩm Lưu Hưởng đầy bụng nghi hoặc. Nếu đây là Chu Huyền Lan trong nguyên tác, vì sao phải bảo hộ Nguyên Anh của y? ‘Thẩm Lưu Hưởng’ trong tiểu thuyết trên đường đi tìm chết một đi không trở lại. Suốt đời tận sức với mục tiêu diệt trừ tình địch Tố Bạch Triệt, cùng với giúp Diệp Băng Nhiên diệt trừ tình địch là Chu Huyền Lan, ở nửa đoạn sau đi đời nhà ma.
Nếu là Huyền Chủ trong sách, nghĩ như thế nào đều không thể làm ra động tác như thế.
Thẩm Lưu Hưởng thấp giọng nói: “Chúng ta âm thầm quan sát.”
Nói âm thầm quan sát, kỳ thật là quang minh chính đại ngồi ở trong phòng uống trà, nhìn hai tiểu thân ảnh trên cửa sổ.
Nguyên Anh Chu Huyền Lan vẫn đả tọa không nhúc nhích, không cần trận pháp tương trợ, linh khí bốn phía đã cuồn cuộn không ngừng tiến lại gần hắn, ở quanh thân nồng đậm ướt át.
Nhưng hắn nhăn mày nhỏ lại, banh mặt, vẫn không hài lòng với độ dày linh khí.
Bên kia, Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng nằm nghiêng trên cửa sổ, một bàn tay chống đầu, nhìn hắn trong chốc lát, nhàm chán ngáp một cái. Nghe thấy tiếng ầm ỹ từ đường phố dưới lầu, hắn nhướng mày, dò đầu ra xem xét.
Không biết nhìn thấy cái gì, vội vàng đi đến trước mặt người đang đả tọa.
Giơ tay chụp lên vai trái, đối phương không để ý tới. Chụp lên vai phải, đối phương vẫn không để ý tới.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng bĩu môi một cái, trên mặt tràn ngập không cao hứng. Vì thế đứng lên, mũi chân dập dình ở đường ngang vẽ trên cửa sổ, điên cuồng thử.
Thẩm Lưu Hưởng mặc niệm: Vượt qua đi.
Sợ cái gì? Y không có Nguyên Anh nhát gan như vậy!
Đại khái cảm nhận được ý niệm cường đại này, tiểu Nguyên Anh nhìn Thẩm Lưu Hưởng một cái, một chân vượt qua đường vẽ. Bàn chân kia còn chưa nâng lên, đã bị một phen túm trở về.
Mặt Nguyên Anh Chu Huyền Lan trầm xuống, mắt phun ra lửa, tức giận đến mức như muốn đem vật nhỏ trước mắt nuốt vào bụng.
Sau đó hắn vung tay áo, xoay người, từ cửa sổ nhảy xuống.
Thẩm Lưu Hưởng biểu tình biến đổi, đang muốn hành động, bị Chu Huyền Lan giữ chặt, “Không sao, hắn không đi mất được.”
Chỉ chốc lát sau, Nguyên Anh Chu Huyền Lan một lần nữa xuất hiện.
Tiểu thân ảnh nhảy dựng lên, trên vai khiêng một xâu kẹo hồ lô còn cao hơn người, bỗng chốc trở xuống cửa sổ.
Đôi tay hắn ôm que gỗ, dùng phần đỉnh sơn tra bọc đường, gõ xuống đầu Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng. Biểu tình không vui hơi hòa hoãn. Lúc này mới cho đối phương kẹo hồ lô.
Ngoài miệng vẫn hung dữ nói: “Ngươi là nguyên thần, không ăn được gì. Không được vì chút việc nhỏ này phiền ta nữa!”
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng ngồi xuống, trong lòng ôm nửa xâu kẹo hồ lô cực lớn, xốc giấy gói kẹo lên, giải thích nói: “Không ăn, chỉ nếm mùi vị thôi.”
Dứt lời, hắn bế lên một quả sơn tra bọc đường, cúi đầu liếm liếm, ánh mắt hơi phát sáng.
“Hương vị không tồi. Ngươi muốn nếm thử không?”
Hắn nói, giơ sơn tra đường lên cho Nguyên Anh Chu Huyền Lan, nhưng bị né tránh.
Đối phương ghét bỏ đẩy sơn tra ra, cúi người thuần thục khẽ chạm chạm vào bên miệng hắn, trên mặt vân đạm phong khinh, “Quả thật không tồi.”
Hai người trong phòng thấy toàn bộ quá trình, thân hình không hẹn mà cùng cứng đờ. Thẩm Lưu Hưởng mở đầu nói: “Ta đột nhiên nhớ ra còn chút việc, đi trước một bước.”
Nói xong tính toán chạy trốn, Chu Huyền Lan lại giữ chặt y: “Sư tôn từ từ, hắn muốn đổi chỗ.”
Thẩm Lưu Hưởng ngừng bước, nhìn thấy Nguyên Anh của bản thân buông kẹo hồ lô xuống, bị kéo tay nhỏ nhảy xuống khỏi cửa sổ.
Hai người đuổi theo.
Nhìn thấy cây hoa mai quen thuộc, ký ức trong hồ đêm qua ập vào mặt, sau cổ Thẩm Lưu Hưởng phản xạ có chút nóng lên, y duỗi tay xoa xoa.
Chu Huyền Lan nhíu mày: “Tử cổ lại xao động?”
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu: “Không sao.”
Y nhìn về phía Nguyên Anh khoanh chân đả tọa bên cạnh hồ, linh khí ngưng tụ quanh thân dày đặc hơn mấy lần lúc trước. Hẳn là nhìn trúng nơi này dư thừa linh khí nên mới đến.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng vẫn nhìn vòng quanh, nhìn thấy là chỗ có hoa mai nở rộ, bước cẳng chân đi dạo khắp nơi.
Sau khi quen thuộc hoàn cảnh, hắn nhảy lên một cây hoa mai, xuyên qua cành lá.
Chỉ chốc lát sau, tiểu thân ảnh bên cạnh ao bình yên đả tọa, bị một đóa hoa mai từ trên trời giáng xuống nện trúng đầu.
Khuôn mặt tuấn tú tối sầm.
Trên một ngọn cây không gió tự động, Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng cúi thấp đầu, nỗ lực che dấu thân hình, đôi mắt sáng như tuyết xuyên qua khe hở phiến lá, khẩn trương hề hề đánh giá thân ảnh bên cạnh hồ.
Nhưng rất nhanh phát hiện ra, đối phương chỉ nhíu mày, vẫn không nhúc nhích.
Hắn đối với kết quả không vừa lòng lắm, không nói hai lời, lại ném một đóa hoa mai, chuẩn xác ném lên đầu thân ảnh bên cạnh hồ.
Lần này, Nguyên Anh Chu Huyền Lan bỗng chốc mở mắt ra, nhìn lên trên ngọn cây, nhìn thấy tiểu phiền toái trốn đằng sau như chim sợ cành cong, bước ra bước chân cũng không quay đầu lại mà trốn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, một lần nữa khép mắt lại.
Nhưng không bao lâu, lại một đóa hoa mai mang theo u hương đập tới.
Nguyên Anh Chu Huyền Lan tức giận, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tiểu thân ảnh nhảy nhót giữa những cành cây, giơ tay vận linh lực. Trong chớp nhoáng, quanh thân ầm ầm bày ra một tầng phòng ngự giới kiên cố.
“Xem ngươi ném như thế nào!”
Tiểu Nguyên Anh trên cây tức khắc mất đi niềm vui.
Nhưng rất nhanh, tròng mắt hắn chuyển động, dốc sức làm lại, nhảy tới nhảy lui trên cây hoa mai, bận bận rộn rộn mân mê một lúc lâu.
Không bao lâu, Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy Nguyên Anh của y từ nhánh cây nhảy xuống, dây cột tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc đen rũ xuống gương mặt trắng nõn, quần áo khắp nơi đều là bụi bẩn.
Hắn hai ba bước đuổi tới bên cạnh hồ, giơ tay gõ gõ phòng ngự giới, thân ảnh bên trong ngoảnh mặt làm ngơ.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng gõ một lát, phát hiện đối phương vẫn không để ý tới, hắn cúi đầu, phồng phồng má, nhỏ giọng nói: “Ngươi mở mắt nhìn ta đi.”
Nguyên Anh trong phòng ngự giới ánh mắt khẽ nhúc nhích, vẫn là mở bừng mắt.
Nhìn thấy người trước mặt đầu tóc lộn xộn, mới vừa ở trên cây làm ầm ĩ một phen, cả người đều dơ hề hề. Hắn nhăn mi lại: “Buộc lại tóc đi.”
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, giơ tay lên cao, tay áo trượt xuống, lộ ra hai đoạn cánh tay như ngó sen ngọc, ngón tay nỗ lực hướng sau đầu với rồi với.
Một lát sau, “...... Không với tới.”
Thẩm Lưu Hưởng đứng xem từ xa, không nhịn được cười ra tiếng.
Nguyên Anh Chu Huyền Lan phát hiện, cách khoảng không trừng mắt liếc hai người một cái. Sau đó thu lại phòng ngự giới, đứng dậy đi đến trước mặt tiểu Nguyên Anh đang ủ rũ cụp đuôi, cởi bỏ dây cột tóc lỏng lẻo, một tay hợp lại tóc đen bóng mượt, ra dáng ra hình vấn tóc cho hắn.
Một lát sau, một cái đuôi ngựa nghiêng lệch đến cực điểm xuất hiện.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng: “Được chưa?”
Nguyên Anh Chu Huyền Lan lập tức cởi bỏ dây cột tóc, trên tay bận việc, ngoài miệng không nhanh không chậm nói: “Đừng có gấp, buộc cho ngươi một cái thật đẹp.”
Lại một lúc nữa: “Được chưa?”
Nguyên Anh Chu Huyền Lan trầm mặc một khắc, lại lần nữa tháo lụa đỏ cột tóc ra, tóc đen rối tung rơi xuống, “Ta cảm thấy ngươi không vấn tóc là đẹp nhất.”
Nguyên Anh phía trước hồ nghi nheo mắt lại.
Sau một lúc lâu bước chân nhỏ đến bên cạnh hồ, muốn cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu trên mặt nước. Không ngờ đầu duỗi hơi dài một chút, thân mình không đứng vững.
“Thùm thụp” một tiếng, lấy tư thế ngã lộn nhào rơi vào trong hồ.
Thẩm Lưu Hưởng đứng ở xa cả người phát lạnh, nháy mắt có loại cảm giác hít thở không thông. Cũng may Nguyên Anh Chu Huyền Lan phản ứng cực nhanh, bỗng chốc đã nhảy vào trong nước, đem tiểu thân ảnh ướt lập cập xách ra.
Tiểu Nguyên Anh phun nước miếng ra, ngẩng đầu đối thượng ánh mắt âm trầm, sợ tới mức sửng sốt một chút.
“Là không cẩn thận,” hắn móc ra một chuỗi lắc tay từ trong lòng ngực, ý đồ dời lực chú ý của đối phương, “Vừa rồi quên đưa cho ngươi.”
Nguyên Anh Chu Huyền Lan rũ mắt, nhìn thấy lắc tay được đưa tới, là dùng sợi tóc đen xâu từng đóa mai đỏ chế thành.
Hắn không nói một lời nhận lấy, giơ tay dùng linh lực làm khô Nguyên Anh đang ướt dầm dề, sau đó nhìn sắc trời, cảm thấy thời gian không còn nhiều lắm, vì thế nhìn nhìn người trước mặt.
Đối phương cảnh giác lui lui ra sau, “Cho ngươi lễ vật.”
“Ta muốn tụ linh, không thể bị quấy rầy.”
Giọng nói vừa rơi xuống, hắn túm chặt tiểu Nguyên Anh muốn chạy trốn, nhảy lên trên cây, dùng dây buộc tóc đỏ trói chặt hai cổ tay hắn, thuận thế đặt nằm lên một cành trên ngọn cây.
“Thành thật đợi ở đây, tụ linh xong liền cởi ra cho ngươi.”
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng không thoát ra được, tức giận đến cắn cắn dây cột tóc, vẫn cắn không ngừng. Chờ đến lúc bóng người đều không nhìn thấy nữa, hắn vẫn còn hờn dỗi.
Thân ảnh vẫn đến bên cạnh ao.
Thẩm Lưu Hưởng nơi xa nheo mắt phượng, ý vị thâm trường liếc người bên cạnh, “Thích trói ta?”
Chu Huyền Lan: “...... Đệ tử không dám.”
Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ, sờ sờ cằm, nói chính sự: “Nguyên Anh của hai chúng ta hình như biết nhau.”
Nhất cử nhất động thoạt nhìn rất quen thuộc.
Chu Huyền Lan gật đầu: “Nguyên Anh của sư tôn có chút không thích hợp.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Nguyên Anh của ngươi cũng không đúng.”
Nói xong, hai người đồng thời trầm mặc, một lần nữa đem tầm mắt hướng đến hồ Hoa Mai.
Bất tri bất giác đã tới đêm, trăng tròn treo cao, Nguyên Anh bên cạnh ao rốt cuộc cũng có động tĩnh, hắn lắc mình dừng trên ngọn cây.
Tiểu thân ảnh trên đó đã ngủ rồi, hàng mi đen nhẹ rũ, khuôn mặt trắng nõn hơi nghiêng, hai bên má hơi hơi phồng lên, hô hấp nhợt nhạt lâu dài.
Nguyên Anh Chu Huyền Lan đem dây cột tóc cởi bỏ, xoa xoa vết đỏ bị thít chặt trên hai cổ tay kia, đỡ người ngồi dậy. Sau đó cúi đầu sát vào, cái trán chống bên cái trán, khẽ chạm ở bên nhau.
Giây lát sau, từng sợi ánh sáng trắng nhạt chậm rãi từ thân thể hắn tràn ra, chuyển nhập vào thân thể Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng.
Cùng lúc đó, toàn bộ rừng Mai Hoa yên tĩnh, nổi lên linh khí cuồn cuộn vô ngần.
Cái trán Thẩm Lưu Hưởng hơi ấm, ngẩn người một khắc, bỗng nhiên phản ứng lại. Nguyên Anh Chu Huyền Lan đem linh khí tích lũy một ngày độ cho Nguyên Anh của y.
Đây là đang...... Dưỡng nguyên hồn y!
Qua hồi lâu, độ xong linh khí tích góp, Chu Huyền Lan trên ngọn cây một tay ôm eo, một tay xuyên qua khuỷu chân, đem tiểu Nguyên Anh còn đang ngủ bế lên.
Hắn khoác ánh trăng, thả người nhảy xuống khỏi cây.
“Bổn tọa nhất định sẽ đem nguyên thần của ngươi dưỡng trở về.”
Bình luận truyện