Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp
Chương 24
Gần cuối năm, công ty bắt đầu bận rộn hơn, tất cả mọi người như được bơm tiết gà rất hăng say làm việc để phong bao lì xì cuối năm có thể nhỉnh hơn.
Tuần này, Bách Vũ phải đi công tác. Trong thời gian anh vắng mặt, mọi thứ đều vẫn ổn. Điều tồi tệ duy nhất là chất lượng bữa ăn của tôi giảm đi đáng kể.
Tôi lười biếng duỗi eo, hôm nay tan sở mọi người sẽ cùng nhau đi ăn tối và hát karaoke, đó là phần thưởng dành cho chúng tôi vì đã liên tục làm thêm giờ.
Nghĩ đến mấy hôm nay đều thức đến khuya để hoàn thành bản vẽ, cứ như thế liên tục làm việc suốt mấy hôm, cuối cùng cũng hoàn thành, thế nhưng mọi người không lập tức về nghỉ ngơi thật tốt mà là đi ăn tối. Chuyện này khiến tôi rất không vui! Nhưng tôi phải đi, vì thế lại càng cảm thấy không vui.
Sau bữa tối, nhóm người chúng tôi đi thẳng đến KTV và đặt phòng lớn nhất. Vừa bước vào, tôi và Tôn Dĩnh đã tìm một góc hẻo lánh để ngồi.
Một lúc sau, trên bàn đầy hoa quả, đồ ăn, rượu các loại, tôi chống cằm lặng lẽ đếm chai rượu, mọi người đều xem rượu là nước sao.
Tôi và Tôn Dĩnh đang ngồi thu lù trong góc phòng, vừa ăn vừa nghe mọi người vừa hét vừa hát, tuy có hơi đinh tai nhưng tâm trạng căng thẳng mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải tỏa.
Không khí càng lúc càng sôi nổi, những người khác không còn hứng thú với việc hát hò nữa thì bắt đầu say sưa chơi game, tình cờ thấy có hột xúc xắc trên bàn nên họ đề nghị chơi đoán số và uống rượu nếu thua.
Tôi và Tôn Dĩnh đang ăn uống vui vẻ thì bị đồng nghiệp Vương Đằng và Lương Hạo Nhiên lôi vào trò chơi.
Hai người này đến công ty muộn hơn nửa tháng so với tôi và Tôn Dĩnh. Năng lực làm việc của họ rất xuất sắc, lần tụ họp lần này là đề xuất của họ.
Vương Đằng đặt năm viên xúc xắc trên một chiếc bàn nhẵn và phủ chúng bằng những chiếc cốc nhỏ. Cậu ấy liên tục xoay chuyển những chiếc cốc bằng đôi bàn tay một cách điêu luyện.
Tôi sững sờ nhìn động tác điêu luyện trước mắt, sau đó tôi nhìn cổ tay của Vương Đằng di chuyển theo hình vòng cung trong phạm vi nhất định. Quỹ đạo của chuyển động tạo thành hình cánh quạt và viên xúc xắc di chuyển dọc theo đường vòng cung trên bàn. Chúng va vào nhau và tạo ra âm thanh.
Chuyển động này khiến tôi hoang mang, dĩ nhiên là tôi không thể đoán được con số nào.
Chơi được vài ván, tôi cầm chai bia trước mặt lên lắc, trong chốc lát, thấy đã cạn đáy!
Tôn Dĩnh quay đầu lại liếc tôi một cái, cầm chai rượu ghé sát vào tôi, nói nhỏ: "Cậu không sao chứ? Không uống được thì cũng không sao đâu."
Nói xong, cô ấy trầm ngâm gạt hết những chai rượu chưa mở ra trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười với cô ấy, khẽ nói: "Còn cô?"
"Đừng lo, chị đây đã luyện tập rồi." Tôn Dĩnh vỗ vai tôi rồi lại lao vào trò chơi.
Tôi nhếch khóe miệng, cố nặn ra nụ cười tuyệt vời nhất. Đây là kiểu gì? Tôi còn không thể uống bằng một cô gái...
Thấy không có ai để ý đến mình, tôi lẻn ngồi ngồi vào một góc, đèn tròn xoay tròn trong KTV có hơi chói mắt, tôi buồn bực ngán ngẫm đổi từ ghế sô pha lên ghế cao ngồi, một bên dùng chân xoay xoay cái ghế, trong đầu lại nghĩ không biết khi nào mới tàn tiệc.
Tôi chán nản muốn mốc meo trên ghế thì bỗng nhiên điện thoại trong túi lại rung lên, tôi ngẩn người mất mấy giây mới lấy điện thoại ra khỏi túi.
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Sếp Bách" trên màn hình điện thoại rất lâu tôi mới bật máy lên, vừa định ấn phím trả lời thì màn hình tối sầm lại.
Một giây tiếp theo, Bách Vũ lại đến gọi đến, tôi rời khỏi ghế cao và bước ra khỏi phòng KTV, sau khi đến hành lang, tôi áp điện thoại vào tai, nói: "Sếp Bách?"
Bách Vũ ở đầu dây bên kia dừng lại một lúc mới nói: "Đang ở đâu vậy?"
Giọng nói của anh có hơi khàn, như thể đã lâu không nghỉ ngơi nên cảm giác hơi mệt mỏi.
"A? Gì cơ?" Cơn say từ từ ập đến khiến phản ứng của tôi hơi chậm lại, mới đầu tôi thật sự không hiểu vì sao Bách Vũ lại hỏi tôi ở đâu, một lúc sau tôi mới nhớ ra là anh ấy đang đi công tác xa.
Ở đầu dây bên kia, Bách Vũ hắng giọng nói tiếp: "Anh tới tìm em, em hiện tại đang ở đâu?"
Tôi sửng sờ một lúc, đầu óc dần xoay chuyển, chậm rãi nói từng cái một: "Em đang ở KTV, phòng ban của em đang cùng nhau tụ tập ở đây."
Bách Vũ đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng, trầm giọng nói: "Em uống rượu à?"
Tôi mím chặt miệng, giọng điệu của anh ấy không hiểu sao khiến tôi cảm thấy có hơi nguy hiểm nên tôi lập tức im re.
Thấy tôi không lên tiếng, Bách Vũ ở đầu bên kia khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Chờ anh ở đó."
Sau khi cúp điện thoại, tôi mới tỉnh táo suy nghĩ kỹ càng và đi đến kết luận là Bách Vũ đã trở về sau một chuyến công tác dài và đang đi đến chỗ tôi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, đến nỗi muốn hoa mắt chóng mặt, tôi đi đến ngồi trên ghế sô pha ở sảnh, nơi đó đèn sáng hơn và cũng dễ dàng thấy cửa thang máy hơn.
Không mất nhiều thời gian, khi tôi đang nằm trên sô pha muốn ngủ gục thì tầm mắt của tôi nhìn thấy người đang bước ra từ thang máy.
Chiếc áo khoác đen của người đàn ông mở ra, để lộ bộ âu phục bên trong. Một tay để thẳng đứng tự nhiên còn tay kia thì đút trong túi. Đường nét trên gương mặt hiện rõ nét hơn dưới ánh đèn chói sáng, rất điển trai khôi ngô.
Vẻ mặt quạnh quẽ của Bách Vũ từ từ tan biến sau khi nhìn thấy tôi, anh đột nhiên nhếch khóe miệng cười, đôi mắt đen chậm rãi hiện lên nét cười.
Sau đó Bách Vũ đi về phía tôi, đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi, trước mắt tôi hiện ra một bóng đen.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh thật lâu cũng không lên tiếng, nhìn nhau một lúc, Bách Vũ đột nhiên cúi xuống tiến lại gần hơn.
Động tác đột ngột này khiến tôi theo bản năng dựa lưng vào ghế sô pha, Bách Vũ chậm rãi đặt một tay lên lưng ghế, một tay véo má tôi.
Đầu ngón tay của Bách Vũ không ấm áp như mọi khi, lúc này mang theo khí lạnh, ánh mắt tôi run lên, khóe miệng khẽ mở, anh tiến lại gần ngửi thấy, cau mày nói: "Em uống bao nhiêu vậy?"
Đầu óc vốn không tỉnh táo của tôi, càng trở nên mụ mị khi Bách Vũ càng gần tôi hơn.
Sau một lúc mơ màng nhìn đối phương, tôi chớp chớp mắt, vươn ngón cái và ngón trỏ ra làm động tác. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Bách Vũ trở nên sâu hơn, nụ cười trong mắt anh cũng dần hẹp lại tôi lặng lẽ thu ngón tay lại, yếu ớt nói: "Có một chai thôi, không có uống bao nhiêu"
Nghe vậy Bách Vũ nhếch khóe miệng, cười như không cười, nói: "Vậy em muốn uống bao nhiêu?"
Tôi nhìn vào mắt Bách Vũ, anh ấy nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, đôi mắt sâu và u ám.
Rõ ràng là anh ấy trông rất điềm đạm và dịu dàng, vậy tại sao lại khiến tôi cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.....
Tôi đảo mắt, hơi lo lắng đặt tay xuống và tiếp tục vặn các ngón tay.
Một lúc lâu, Bách Vũ khẽ nở một nụ cười, ngón tay véo má tôi di chuyển đến dái tai của tôi rồi nhẹ nhàng nhào nặn.
Đầu ngón tay của anh khiến tôi bất giác run lên như có luồng điện xẹt qua, bóng dáng anh bao trùm trước mắt tôi, chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, tôi không dám thở, nhưng Bách Vũ lại có vẻ hài lòng nói: "Em có muốn rời khỏi đây không?"
Đó là một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng chỉ có tôi mới cảm nhận được âm lực mạnh mẽ ẩn chứa trong đó.
Người thức thời mới là người thành công, vì vậy tôi cong mắt, hóm hỉnh gật đầu: "Em muốn đi."
Tuần này, Bách Vũ phải đi công tác. Trong thời gian anh vắng mặt, mọi thứ đều vẫn ổn. Điều tồi tệ duy nhất là chất lượng bữa ăn của tôi giảm đi đáng kể.
Tôi lười biếng duỗi eo, hôm nay tan sở mọi người sẽ cùng nhau đi ăn tối và hát karaoke, đó là phần thưởng dành cho chúng tôi vì đã liên tục làm thêm giờ.
Nghĩ đến mấy hôm nay đều thức đến khuya để hoàn thành bản vẽ, cứ như thế liên tục làm việc suốt mấy hôm, cuối cùng cũng hoàn thành, thế nhưng mọi người không lập tức về nghỉ ngơi thật tốt mà là đi ăn tối. Chuyện này khiến tôi rất không vui! Nhưng tôi phải đi, vì thế lại càng cảm thấy không vui.
Sau bữa tối, nhóm người chúng tôi đi thẳng đến KTV và đặt phòng lớn nhất. Vừa bước vào, tôi và Tôn Dĩnh đã tìm một góc hẻo lánh để ngồi.
Một lúc sau, trên bàn đầy hoa quả, đồ ăn, rượu các loại, tôi chống cằm lặng lẽ đếm chai rượu, mọi người đều xem rượu là nước sao.
Tôi và Tôn Dĩnh đang ngồi thu lù trong góc phòng, vừa ăn vừa nghe mọi người vừa hét vừa hát, tuy có hơi đinh tai nhưng tâm trạng căng thẳng mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải tỏa.
Không khí càng lúc càng sôi nổi, những người khác không còn hứng thú với việc hát hò nữa thì bắt đầu say sưa chơi game, tình cờ thấy có hột xúc xắc trên bàn nên họ đề nghị chơi đoán số và uống rượu nếu thua.
Tôi và Tôn Dĩnh đang ăn uống vui vẻ thì bị đồng nghiệp Vương Đằng và Lương Hạo Nhiên lôi vào trò chơi.
Hai người này đến công ty muộn hơn nửa tháng so với tôi và Tôn Dĩnh. Năng lực làm việc của họ rất xuất sắc, lần tụ họp lần này là đề xuất của họ.
Vương Đằng đặt năm viên xúc xắc trên một chiếc bàn nhẵn và phủ chúng bằng những chiếc cốc nhỏ. Cậu ấy liên tục xoay chuyển những chiếc cốc bằng đôi bàn tay một cách điêu luyện.
Tôi sững sờ nhìn động tác điêu luyện trước mắt, sau đó tôi nhìn cổ tay của Vương Đằng di chuyển theo hình vòng cung trong phạm vi nhất định. Quỹ đạo của chuyển động tạo thành hình cánh quạt và viên xúc xắc di chuyển dọc theo đường vòng cung trên bàn. Chúng va vào nhau và tạo ra âm thanh.
Chuyển động này khiến tôi hoang mang, dĩ nhiên là tôi không thể đoán được con số nào.
Chơi được vài ván, tôi cầm chai bia trước mặt lên lắc, trong chốc lát, thấy đã cạn đáy!
Tôn Dĩnh quay đầu lại liếc tôi một cái, cầm chai rượu ghé sát vào tôi, nói nhỏ: "Cậu không sao chứ? Không uống được thì cũng không sao đâu."
Nói xong, cô ấy trầm ngâm gạt hết những chai rượu chưa mở ra trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười với cô ấy, khẽ nói: "Còn cô?"
"Đừng lo, chị đây đã luyện tập rồi." Tôn Dĩnh vỗ vai tôi rồi lại lao vào trò chơi.
Tôi nhếch khóe miệng, cố nặn ra nụ cười tuyệt vời nhất. Đây là kiểu gì? Tôi còn không thể uống bằng một cô gái...
Thấy không có ai để ý đến mình, tôi lẻn ngồi ngồi vào một góc, đèn tròn xoay tròn trong KTV có hơi chói mắt, tôi buồn bực ngán ngẫm đổi từ ghế sô pha lên ghế cao ngồi, một bên dùng chân xoay xoay cái ghế, trong đầu lại nghĩ không biết khi nào mới tàn tiệc.
Tôi chán nản muốn mốc meo trên ghế thì bỗng nhiên điện thoại trong túi lại rung lên, tôi ngẩn người mất mấy giây mới lấy điện thoại ra khỏi túi.
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Sếp Bách" trên màn hình điện thoại rất lâu tôi mới bật máy lên, vừa định ấn phím trả lời thì màn hình tối sầm lại.
Một giây tiếp theo, Bách Vũ lại đến gọi đến, tôi rời khỏi ghế cao và bước ra khỏi phòng KTV, sau khi đến hành lang, tôi áp điện thoại vào tai, nói: "Sếp Bách?"
Bách Vũ ở đầu dây bên kia dừng lại một lúc mới nói: "Đang ở đâu vậy?"
Giọng nói của anh có hơi khàn, như thể đã lâu không nghỉ ngơi nên cảm giác hơi mệt mỏi.
"A? Gì cơ?" Cơn say từ từ ập đến khiến phản ứng của tôi hơi chậm lại, mới đầu tôi thật sự không hiểu vì sao Bách Vũ lại hỏi tôi ở đâu, một lúc sau tôi mới nhớ ra là anh ấy đang đi công tác xa.
Ở đầu dây bên kia, Bách Vũ hắng giọng nói tiếp: "Anh tới tìm em, em hiện tại đang ở đâu?"
Tôi sửng sờ một lúc, đầu óc dần xoay chuyển, chậm rãi nói từng cái một: "Em đang ở KTV, phòng ban của em đang cùng nhau tụ tập ở đây."
Bách Vũ đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng, trầm giọng nói: "Em uống rượu à?"
Tôi mím chặt miệng, giọng điệu của anh ấy không hiểu sao khiến tôi cảm thấy có hơi nguy hiểm nên tôi lập tức im re.
Thấy tôi không lên tiếng, Bách Vũ ở đầu bên kia khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Chờ anh ở đó."
Sau khi cúp điện thoại, tôi mới tỉnh táo suy nghĩ kỹ càng và đi đến kết luận là Bách Vũ đã trở về sau một chuyến công tác dài và đang đi đến chỗ tôi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, đến nỗi muốn hoa mắt chóng mặt, tôi đi đến ngồi trên ghế sô pha ở sảnh, nơi đó đèn sáng hơn và cũng dễ dàng thấy cửa thang máy hơn.
Không mất nhiều thời gian, khi tôi đang nằm trên sô pha muốn ngủ gục thì tầm mắt của tôi nhìn thấy người đang bước ra từ thang máy.
Chiếc áo khoác đen của người đàn ông mở ra, để lộ bộ âu phục bên trong. Một tay để thẳng đứng tự nhiên còn tay kia thì đút trong túi. Đường nét trên gương mặt hiện rõ nét hơn dưới ánh đèn chói sáng, rất điển trai khôi ngô.
Vẻ mặt quạnh quẽ của Bách Vũ từ từ tan biến sau khi nhìn thấy tôi, anh đột nhiên nhếch khóe miệng cười, đôi mắt đen chậm rãi hiện lên nét cười.
Sau đó Bách Vũ đi về phía tôi, đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi, trước mắt tôi hiện ra một bóng đen.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh thật lâu cũng không lên tiếng, nhìn nhau một lúc, Bách Vũ đột nhiên cúi xuống tiến lại gần hơn.
Động tác đột ngột này khiến tôi theo bản năng dựa lưng vào ghế sô pha, Bách Vũ chậm rãi đặt một tay lên lưng ghế, một tay véo má tôi.
Đầu ngón tay của Bách Vũ không ấm áp như mọi khi, lúc này mang theo khí lạnh, ánh mắt tôi run lên, khóe miệng khẽ mở, anh tiến lại gần ngửi thấy, cau mày nói: "Em uống bao nhiêu vậy?"
Đầu óc vốn không tỉnh táo của tôi, càng trở nên mụ mị khi Bách Vũ càng gần tôi hơn.
Sau một lúc mơ màng nhìn đối phương, tôi chớp chớp mắt, vươn ngón cái và ngón trỏ ra làm động tác. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Bách Vũ trở nên sâu hơn, nụ cười trong mắt anh cũng dần hẹp lại tôi lặng lẽ thu ngón tay lại, yếu ớt nói: "Có một chai thôi, không có uống bao nhiêu"
Nghe vậy Bách Vũ nhếch khóe miệng, cười như không cười, nói: "Vậy em muốn uống bao nhiêu?"
Tôi nhìn vào mắt Bách Vũ, anh ấy nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, đôi mắt sâu và u ám.
Rõ ràng là anh ấy trông rất điềm đạm và dịu dàng, vậy tại sao lại khiến tôi cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.....
Tôi đảo mắt, hơi lo lắng đặt tay xuống và tiếp tục vặn các ngón tay.
Một lúc lâu, Bách Vũ khẽ nở một nụ cười, ngón tay véo má tôi di chuyển đến dái tai của tôi rồi nhẹ nhàng nhào nặn.
Đầu ngón tay của anh khiến tôi bất giác run lên như có luồng điện xẹt qua, bóng dáng anh bao trùm trước mắt tôi, chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, tôi không dám thở, nhưng Bách Vũ lại có vẻ hài lòng nói: "Em có muốn rời khỏi đây không?"
Đó là một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng chỉ có tôi mới cảm nhận được âm lực mạnh mẽ ẩn chứa trong đó.
Người thức thời mới là người thành công, vì vậy tôi cong mắt, hóm hỉnh gật đầu: "Em muốn đi."
Bình luận truyện