Vài Lần Hồn Mộng
Chương 16
Hôm sau.
Lúc Nhược Nhất tỉnh lại trời đã sáng rồi.
Đêm qua tuy rằng đã trải qua một việc nguy hiểm, nhưng không nghĩ được nàng lại ngủ rất sâu. Tựa như ngủ trên giường êm đệm ấm, ngay cả một giấc mơ cũng không có, lâu lắm rồi nàng mới được ngủ ngon như vậy, làm cho nàng có chút không quen.
Nàng vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Thiên Tố suy yếu đang nằm hôn mê như cũ.
Bị thương nặng như vậy, muốn hoá lại hình người chắc cũng cần một khoảng thời gian. Ít nhiều gì vị thiếu hiệp này cũng hảo tâm lấy ra thuốc cầm máu chữa thương, nếu không, đối với vết thương chảy máu đầm đìa như vậy Nhược Nhất cũng không biết phải làm sao.
Nói tới vị hắc y thiếu hiệp này_ lúc này hắn vẫn còn đang ngủ! Dựa thân cây ôm kiếm, từ ngày hôm qua tới giờ động tác của hắn vẫn giữ nguyên như cũ.
Không phải đều nói hiệp khách đến rồi đi xuất quỷ nhập thần hay sao? Nàng cứ tưởng sáng nay thức dậy sẽ không nhìn thấy người hắn ở đây nữa chứ.
Nhược Nhất tò mò đánh giá hắn vài lần, thoạt nhìn không giống tu tiên, lại càng không giống yêu quái. Tuổi còn trẻ, bằng một thân võ công như hắn có thể đi ra ngoài hành hiệp giang hồ, nhất định là thân thủ phi phàm. Hơn nữa, hắn còn có ơn giúp nàng cứu một tiểu yêu quái, ở Cửu Châu bây giờ, người như vậy rất là hiếm có đó……
Giống như nhận thấy có người đang đánh giá mình, đôi mắt đen của vị thiếu hiệp bỗng nhiên mở ra, không có ánh mắt mông lung của người mới thức giấc, đôi mắt một mảnh trong suốt minh mẫn, hắn bắt gặp ánh mắt của Nhược Nhất, tựa như chim ưng theo dõi con mồi.
Nhược Nhất ngẩn ra, ánh mắt có chút xấu hổ đảo:” Ngươi…….Ngươi dậy rồi à. Chúng ta chia tay ở đây thôi. Hồ yêu này ta mang theo, trước kia ta cũng có nuôi qua hồ ly, đối với tập tính và thói quen của bọn chúng cũng có biết chút ít, sẽ không làm phiền ngươi nữa. Hôm qua, cám ơn ngươi đã cho thuốc trị thương.”
Nói xong xem mình còn quên gì hay không rồi cẩn thận ôm Thiên Tố rời đi.
Từ nãy tới giờ, vị thiếu hiệp cũng không nói qua một câu nào cả.
Nhược Nhất vốn tưởng rằng nàng cùng hắn tựa như hạt cát trong sa mạc không cẩn thận bị gió thổi lại cùng một chỗ, thời gian gặp nhau ngắn ngủi, cuộc đời này về sau cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Cũng không nghĩ đến…….
Nhược Nhất nhịn không được lại liếc mắt về phía sau một cái.
Hắn đi ở đằng sau, khoảng cách không xa cũng không gần, tựa như đi cùng đường với người xa lạ. Nhược Nhất một phen lo trái lo phải, cuối cùng nhịn không được, thả chậm bước chân, chậm rãi đi cạnh hắn.
“Thiếu hiệp.” Thanh âm rõ ràng có chút nịnh nọt, Nhược Nhất ho nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta cùng chung một đường, xem ra đúng là hữu duyên…….Này! Xin hỏi thiếu hiệp định đi đâu vậy?”
Đôi mày của hắn hơi nhíu lại, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì.
Nhược Nhất lập tức giải thích: “Ta không phải đang điều tra hành tung của ngươi! Chỉ là…… Ngươi xem, nếu chúng ta cùng phương hướng, tại sao không kết bạn rồi cùng đi, có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt. Dù sao lẻ loi một mình, trên đường đi sẽ có nhiều bất tiện.”
Hắn vẫn không nói gì, Nhược Nhất lại nói tiếp: “Ta tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi! Ta…….”
“Nàng định đi đâu?” Vị thiếu hiệp đánh gãy lời của nàng lạnh lùng hỏi.
Hỏi như vậy là đã đồng ý, Nhược Nhất vội nói: “Anh Lương Sơn.”
Hắn trầm mặc một lát mới nói: “Vậy thì cùng đồng hành.”
Nhược Nhất vốn định còn muốn đấu võ mồm với hắn một phen, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng nhanh như vậy. Như thế cũng tốt, dọc theo đường đi không cần phải lo lắng việc nhóm lửa, buổi tối cắm trại ngoài trời cũng không phải lo lắng có thú dữ. Nàng nhịn không được vui mừng trong lòng, vỗ tay hoan hô: “Yes.” Tựa như bắt được một con mồi lớn.
Ánh sáng mặt trời chiếu sáng khuôn mặt rạng ngời của nàng, gió nhẹ miên man, thổi hoa trắng trong rừng bay khắp trời, hỗn loạn, rơi lả tả. Khoé mắt vị thiếu hiệp thoáng bắt được bộ dáng vui mừng của Nhược Nhất, trong mắt cũng thoảng qua một chút ý cười.
Định thần lại, Nhược Nhất như nhớ ra cái gì, đem hồ yêu trong ngực điều chỉnh lại tư thế một chút, tay làm động tác vái chào nói: “Ta tên là Nhan Nhược Nhất, là có chữ Ngạn là người tài đức với chữ Trang hợp lại thành chữ Nhan, Nhược Nhất là duy nhất. Xin hỏi đại danh thiếu hiệp?”
Vị thiếu hiệp hơi ngẩn ra, hạ tầm mắt không nói.
Nhược Nhất thấy hắn im lặng, nghĩ rằng hắn có ẩn tình khó nói, trong lúc nhất thời xấu hổ bĩu môi, đứa nhỏ này đúng là có lắm bí mật: “Nếu không tiện nói……..”
“Tử Ly” Hắn thản nhiên mở miệng.
Tử Ly, Nhược Nhất tựa hồ cảm thấy đã nghe qua tên này ở đâu rồi, trong lúc nhất thời lại nhớ không ra: “Vậy thì, Tử Ly, trên đường đi nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn! Ta cố gắng tận lực không làm phiền tới ngươi. Nếu ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì, ta nhất định không quản khó khăn.”
“Đừng nói nhiều nữa.”
“Được…….”
Tầm Thường Cung.
Tầm Thường Cung có bốn toà cung điện chủ chốt, mười toà thiên điện phụ khác. Được thượng cổ thiên thần chúc phúc, bốn phủ điện ngày ngày đều có ánh mặt trời chiếu rọi, vàng son lộng lẫy. Từ xa nhìn lại như vầng thái dương lóng lánh. Cho nên thế nhân thường hay ca tụng nó giống thái dương hoàng cung.
Mà nay, bốn toà phủ điện bị một nữ tử không biết từ nơi nào tới một hơi hủy hết ba toà, thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Mà càng làm cho giáo chúng không thể biết chính là, cung chủ xưa nay trừng phạt rõ ràng lần này lại dễ dàng tha thứ cho nàng. Hắn không chỉ dễ dàng tha thứ còn ban lệnh phải mang đồ ăn thức uống ngon lành cho vị cô nương này, còn ngày ngày đến thăm, thật sự là có chút bất công! Đối với sự nghi ngờ của giáo chúng, Quý Tử Hiên ở đại điện thản nhiên nói: “Nếu các khanh ai có thể phá kết giới bao phủ phía trên Tầm Thường Cung mà các vị thần trước đây đã hạ, ta đây cũng chắc chắn dâng đồ ngon vật lạ tới cho hắn.”
Từ đó về sau, không còn lời ong tiếng ve nữa.
Đối với việc tranh chấp đó Mạc Mặc tất nhiên là không biết, nàng suy nghĩ tới mình đến thế giới này đã được năm ngày rồi. Ngọc bội Tuyền Khôi trên người nàng nhiều nhất chỉ bảo hộ nàng được hai tháng bình yên vô sự thôi.
Lần này nàng đến đây hoàn toàn khác so với lần trước đón Nhan Nhược Nhất, vì tránh cho giống như lần trước chỉ biết lo lắng suông trước những tình huống xảy ra thì không biết làm sao, Mạc Mặc quyết định mang người thật rơi vào thế giới này.
Cái này đại biểu cho nàng có thể đả thương người, có thể đánh người, đồng thời cũng sẽ bị người đánh, thậm chí có thể chết ở đây.
Nàng cùng Nhan Nhược Nhất là khác nhau, nàng là vu nữ, trong thân thể mang theo trên người linh lực của thế giới khác, khí tức không hợp với thế giới này, ở trong này càng lâu, đối với thân thể nàng tổn thương càng lớn.
May mà nàng còn nhớ rõ trước kia từng thắng được một khối ngọc thạch trong cuộc thi đấu Vu Thuật, có thể hộ thân liễm khí, bảo hộ nàng nhất thời bình an. Nếu không nàng thật đúng là không dám tuỳ tiện đánh vỡ kết giới bao quanh thế giới này, lấy chân thân rơi vào thế giới này.
Nàng phải nhanh chóng tìm được Nhan Nhược Nhất, sau đó mang nàng ta về đánh vào mông thật đau.
Bất đắc dĩ chính là, hiện tại không hiểu vì sao nàng bị một vị cung chủ mù nhốt ở trong một căn phòng xa lạ. Nhìn thì như được đối đãi tốt lắm, kì thực là bị giam lỏng thôi.
Vị cung chủ bị mù này thoạt nhìn như yếu đuối gầy guộc, dáng vẻ như dạng ngàn năm chịu tội, kỳ thật cũng là thâm tàng bất lộ, linh lực pháp thuật cao cường có chút thái quá kỳ hoặc. Năm ngày này, nàng có ý đồ chạy trốn vô số lần, không ngoại lệ đều bị bắt lại. Mạc Mặc biết, Tầm Thường Cung ngoại trừ vị cung chủ có thể đem nàng bắt lại, những người khác hoàn toàn không đánh được nàng, bao gồm cả tứ tướng quỷ quái kia nữa chứ.
Cho nên hôm nay, Mạc Mặc mỉm cười tinh quái, nàng tính toán thay đổi phương thức……..
Đang nghĩ ngợi lung tung, một trong tứ tướng -Khuynh Nguyệt dẫn theo người mang đồ ăn vào, đem đồ ăn đặt mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: “Cô nương, dùng bữa.” Từ lúc biết Mạc Mặc hay trêu đùa tiểu tiên đến đưa cơm, Quý Tử Hiên liền sai Khuynh Nguyệt hàng ngày đưa cơm cho nàng, thế nhưng Khuynh Nguyệt thân là một trong tứ tướng, công việc này làm nàng rất chán ghét.
Tính tình Mạc Mặc sắc sảo hơn Nhược Nhất rất nhiều, rất nhiều việc Nhược Nhất luôn là lùi một bước trời cao đất rộng, chỉ cần không phạm vào việc cấm kỵ của nàng thì nàng sẽ luôn nhường nhịn. Mà Mạc Mạc thì không giống như vậy, một khi đã chọc giận nàng, nàng chắc chắn sẽ cùng đối phương phân tranh cao thấp, tranh đến khi người chết ta sống.
Giờ phút này gặp Khuynh Nguyệt mang bộ dạng cực kỳ không kiên nhẫn lại tỏ vẻ khinh thường nàng, Mạc Mặc nở nụ cười: “Dẹp đi, nhìn biểu tình như chết rồi mà chưa ai chôn của ngươi là ta đã no rồi.”
Khuynh Nguyệt từ nhỏ đã xuất thân cao quý, thông minh tột đỉnh nên nàng học cái gì so với người thường thì tiếp thu rất nhanh, sau lại trực tiếp làm tứ tướng trong Tầm Thường cung, cho tới bây giờ người khác đối với nàng luôn hâm mộ cùng kính trọng, khi nào mà có người nói chuyện như vậy với nàng, nhất thời mặt mày nghiêm lại, sát khí hiện lên trên mặt.
Mạc Mặc lại nói: “Như thế nào? Ngươi nghe không rõ ta nói cái gì sao?”
“Mạc cô nương, ta tôn trọng ngươi là khách, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Ta cũng đâu muốn làm khách của các ngươi, ngươi cũng đừng giương cái bản mặt như bị nhúng nước mà ầm ĩ ở đây nữa, rất giống người sắp chết.”
“Ngươi…..” Khuynh Nguyệt đập bàn, tay để ở bên hông như là sắp rút kiếm ra khỏi vỏ. Lúc này, ngoài cửa một bóng người chợt hiện ra vỗ nhẹ nhẹ tay Khuynh Nguyệt, chậm rãi đi lên trước nói: “Mạc cô nương nói như vậy là đang trách ta?”
Mạc Mặc nhướng mi, lão đại của bọn họ đã tới thì chơi hết vui rồi, lập tức ngoan ngoãn đi đến bên bàn, bưng bát cơm lên liền ăn nhanh.
“Ngươi xuống trước đi.” Quý Tử Hiên lạnh nhạt nói.
Trong lòng Khuynh Nguyệt kính nể nhất là Quý Tử Hiên, hắn đã lên tiếng, nàng tự nhiên sẽ không so đo nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Mặc liếc mắt một cái, sau đó nghe lời lui xuống.
Mạc Mặc mang một miệng đầy cơm, phun phì phì nói: “Ở đây nuôi toàn những người nóng tính, nếu mọi người đều có khả năng chịu đựng như ngươi, ta không biết chắc mình còn có thể thích được nơi này không.”
Quý Tử Hiên cười cười lắc đầu: “Mạc cô nương, nói thì cứ việc nói. Cũng xin đừng dùng chiếc đũa chọc vào ngọc bội của ta.”
“Ta chỉ là tò mò ngươi như thế nào mà mỗi ngày đều đổi một cái mới.” Mạc Mặc phẫn nộ thu tay lại, đem cơm trong miệng nuốt xuống rồi nói: “Ngươi rốt cuộc có bị mù hay không, làm sao mà cái gì cũng nhìn thấy được.”
“Trong lòng có mắt, tất nhiên là cái gì cũng thấy được.”
Mạc Mặc bĩu môi không cho là đúng. Ăn cơm xong, Mạc Mặc nhớ tới kế hoạch của mình, kéo tay của hắn, kéo hắn đi đến phòng ngủ của mình, vừa đi vừa nói: “Ta biết các ngươi ở đây đều nho nhã đều thích âm nhạc, cho nên ta phải đem sở trường của mình ra biểu diễn.”
Quý Tử Hiên nhíu mày, không nói gì.
Mạc Mặc dẫn Quý Tử Hiên ngồi trên giường của mình, sau đó lôi một cái túi bên mình ra. Nhìn thì như túi áo bình thường thôi, nhưng nó cũng là một loại vu tên là túi Càn Khôn, bề ngoài nhìn nhỏ xinh, kì thực bên trong có thể để đủ thứ đồ vật này nọ.
Mạc Mặc tìm kiếm một hồi bên trong, rốt cục cười vui mừng, mang một gói to ra, miệng lẩm nhẩm mấy câu pháp chú, lập tức một cỗ đàn hương cầm đen tuyền xuất hiện tại trong sảnh.
Quý Tử Hiên hơi hơi nhíu mày, vừa rồi hắn cảm giác gió nhẹ thổi bốn phía, dòng khí quanh thân chuyển động một cách kì dị, thực rõ ràng là có người thi chiển pháp thuật, thế nhưng lực lượng lại rất kì quái, giống như trong không khí không ai hay biết phá ra một cái động.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền nghe thấy Mạc Mặc giống như hiến vật quý nói: “Nghe cho kỹ, muốn được ta – Mạc Mặc tiểu thư tự mình biểu diễn thế nhưng không dễ dàng.”
Muốn xem nữ tử này định dở trò gì mới. Hắn lẳng lặng ngồi ngay ngắn, chờ nàng đem lại cho hắn một sự ngạc nhiên thích thú.
Mạc Mặc ấn dây đàn một chút, cái loại nhạc khí này đánh lên nghe khác với âm điệu ở nơi đây nên nhất thời hấp dẫn Quý Tử Hiên, hắn không khỏi thưởng thức đến nhập thần.
Mạc Mặc đàn chính là khúc nhạc đấu bò của Tây Ban Nha. Làn điệu trào dâng, giai điệu mạnh mẽ, tựa như nàng cứng cỏi như thế, làm cho người ta khó khống chế. Quý Tử Hiên lẳng lặng nghe, khoé môi vẫn hàm chứa nụ cười nhợt nhạt.
Đàn xong một bản, Mạc Mặc thở phào một hơi hỏi: “Như thế nào?”
Quý Tử Hiên trầm ngâm: “Khúc nhạc này cực kỳ sôi động, tràn đầy không khí chiến đấu, ẩn chứa sát khí, Mạc cô nương đàn bản này cho ta nghe là có ý gì?”
Mạc Mặc vừa lòng cười, nếu nàng là người của thế giới này, nói không chừng rất có thể sẽ coi trọng nam tử này, cơ trí mà dũng mãnh, chỉ tiếc……..Nàng áp chế tâm tư không thuần khiết của chính mình, nói: “Đại cung chủ Quý Tử Hiên, ta muốn mê hoặc ngươi, làm cho ngươi quỳ gối xuống dưới chân ta……..Đây chỉ là khúc nhạc tuyên chiến dạo đầu thôi.”
“Vậy sao?” Quý Tử Hiên rất lạnh nhạt nói, “Mạc cô nương từ khi nào thì đối với Quý mỗ có hứng thú?”
“Chính là mới vừa rồi. Ta đàn khúc nhạc này ngươi không phải là rất thích sao?”
Quý Tử Hiên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt của Mạc Mặc cười nói: “Mạc cô nương cần gì phải suy nghĩ cách lấy lòng như vậy.” Hắn dang tay ôm Mạc Mặc vào trong ngực.
Mạc Mặc ngẩn ra, không ngờ người này nhưng lại như thế mạnh mẽ chủ động. Nàng theo bản năng muốn đẩy hắn ra, cũng không biết tại sao Quý Tử Hiên lại ôm nàng càng chặt, một tay của hắn chế trụ đầu nàng, đem môi nàng hướng tới môi chính mình. Gắn bó dây dưa một hồi, Mạc Mặc nghe thấy hắn mơ hồ nói không rõ: “Nàng chỉ cần nói một tiếng là được rồi.”
Lúc Nhược Nhất tỉnh lại trời đã sáng rồi.
Đêm qua tuy rằng đã trải qua một việc nguy hiểm, nhưng không nghĩ được nàng lại ngủ rất sâu. Tựa như ngủ trên giường êm đệm ấm, ngay cả một giấc mơ cũng không có, lâu lắm rồi nàng mới được ngủ ngon như vậy, làm cho nàng có chút không quen.
Nàng vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Thiên Tố suy yếu đang nằm hôn mê như cũ.
Bị thương nặng như vậy, muốn hoá lại hình người chắc cũng cần một khoảng thời gian. Ít nhiều gì vị thiếu hiệp này cũng hảo tâm lấy ra thuốc cầm máu chữa thương, nếu không, đối với vết thương chảy máu đầm đìa như vậy Nhược Nhất cũng không biết phải làm sao.
Nói tới vị hắc y thiếu hiệp này_ lúc này hắn vẫn còn đang ngủ! Dựa thân cây ôm kiếm, từ ngày hôm qua tới giờ động tác của hắn vẫn giữ nguyên như cũ.
Không phải đều nói hiệp khách đến rồi đi xuất quỷ nhập thần hay sao? Nàng cứ tưởng sáng nay thức dậy sẽ không nhìn thấy người hắn ở đây nữa chứ.
Nhược Nhất tò mò đánh giá hắn vài lần, thoạt nhìn không giống tu tiên, lại càng không giống yêu quái. Tuổi còn trẻ, bằng một thân võ công như hắn có thể đi ra ngoài hành hiệp giang hồ, nhất định là thân thủ phi phàm. Hơn nữa, hắn còn có ơn giúp nàng cứu một tiểu yêu quái, ở Cửu Châu bây giờ, người như vậy rất là hiếm có đó……
Giống như nhận thấy có người đang đánh giá mình, đôi mắt đen của vị thiếu hiệp bỗng nhiên mở ra, không có ánh mắt mông lung của người mới thức giấc, đôi mắt một mảnh trong suốt minh mẫn, hắn bắt gặp ánh mắt của Nhược Nhất, tựa như chim ưng theo dõi con mồi.
Nhược Nhất ngẩn ra, ánh mắt có chút xấu hổ đảo:” Ngươi…….Ngươi dậy rồi à. Chúng ta chia tay ở đây thôi. Hồ yêu này ta mang theo, trước kia ta cũng có nuôi qua hồ ly, đối với tập tính và thói quen của bọn chúng cũng có biết chút ít, sẽ không làm phiền ngươi nữa. Hôm qua, cám ơn ngươi đã cho thuốc trị thương.”
Nói xong xem mình còn quên gì hay không rồi cẩn thận ôm Thiên Tố rời đi.
Từ nãy tới giờ, vị thiếu hiệp cũng không nói qua một câu nào cả.
Nhược Nhất vốn tưởng rằng nàng cùng hắn tựa như hạt cát trong sa mạc không cẩn thận bị gió thổi lại cùng một chỗ, thời gian gặp nhau ngắn ngủi, cuộc đời này về sau cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Cũng không nghĩ đến…….
Nhược Nhất nhịn không được lại liếc mắt về phía sau một cái.
Hắn đi ở đằng sau, khoảng cách không xa cũng không gần, tựa như đi cùng đường với người xa lạ. Nhược Nhất một phen lo trái lo phải, cuối cùng nhịn không được, thả chậm bước chân, chậm rãi đi cạnh hắn.
“Thiếu hiệp.” Thanh âm rõ ràng có chút nịnh nọt, Nhược Nhất ho nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta cùng chung một đường, xem ra đúng là hữu duyên…….Này! Xin hỏi thiếu hiệp định đi đâu vậy?”
Đôi mày của hắn hơi nhíu lại, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì.
Nhược Nhất lập tức giải thích: “Ta không phải đang điều tra hành tung của ngươi! Chỉ là…… Ngươi xem, nếu chúng ta cùng phương hướng, tại sao không kết bạn rồi cùng đi, có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt. Dù sao lẻ loi một mình, trên đường đi sẽ có nhiều bất tiện.”
Hắn vẫn không nói gì, Nhược Nhất lại nói tiếp: “Ta tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi! Ta…….”
“Nàng định đi đâu?” Vị thiếu hiệp đánh gãy lời của nàng lạnh lùng hỏi.
Hỏi như vậy là đã đồng ý, Nhược Nhất vội nói: “Anh Lương Sơn.”
Hắn trầm mặc một lát mới nói: “Vậy thì cùng đồng hành.”
Nhược Nhất vốn định còn muốn đấu võ mồm với hắn một phen, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng nhanh như vậy. Như thế cũng tốt, dọc theo đường đi không cần phải lo lắng việc nhóm lửa, buổi tối cắm trại ngoài trời cũng không phải lo lắng có thú dữ. Nàng nhịn không được vui mừng trong lòng, vỗ tay hoan hô: “Yes.” Tựa như bắt được một con mồi lớn.
Ánh sáng mặt trời chiếu sáng khuôn mặt rạng ngời của nàng, gió nhẹ miên man, thổi hoa trắng trong rừng bay khắp trời, hỗn loạn, rơi lả tả. Khoé mắt vị thiếu hiệp thoáng bắt được bộ dáng vui mừng của Nhược Nhất, trong mắt cũng thoảng qua một chút ý cười.
Định thần lại, Nhược Nhất như nhớ ra cái gì, đem hồ yêu trong ngực điều chỉnh lại tư thế một chút, tay làm động tác vái chào nói: “Ta tên là Nhan Nhược Nhất, là có chữ Ngạn là người tài đức với chữ Trang hợp lại thành chữ Nhan, Nhược Nhất là duy nhất. Xin hỏi đại danh thiếu hiệp?”
Vị thiếu hiệp hơi ngẩn ra, hạ tầm mắt không nói.
Nhược Nhất thấy hắn im lặng, nghĩ rằng hắn có ẩn tình khó nói, trong lúc nhất thời xấu hổ bĩu môi, đứa nhỏ này đúng là có lắm bí mật: “Nếu không tiện nói……..”
“Tử Ly” Hắn thản nhiên mở miệng.
Tử Ly, Nhược Nhất tựa hồ cảm thấy đã nghe qua tên này ở đâu rồi, trong lúc nhất thời lại nhớ không ra: “Vậy thì, Tử Ly, trên đường đi nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn! Ta cố gắng tận lực không làm phiền tới ngươi. Nếu ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì, ta nhất định không quản khó khăn.”
“Đừng nói nhiều nữa.”
“Được…….”
Tầm Thường Cung.
Tầm Thường Cung có bốn toà cung điện chủ chốt, mười toà thiên điện phụ khác. Được thượng cổ thiên thần chúc phúc, bốn phủ điện ngày ngày đều có ánh mặt trời chiếu rọi, vàng son lộng lẫy. Từ xa nhìn lại như vầng thái dương lóng lánh. Cho nên thế nhân thường hay ca tụng nó giống thái dương hoàng cung.
Mà nay, bốn toà phủ điện bị một nữ tử không biết từ nơi nào tới một hơi hủy hết ba toà, thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Mà càng làm cho giáo chúng không thể biết chính là, cung chủ xưa nay trừng phạt rõ ràng lần này lại dễ dàng tha thứ cho nàng. Hắn không chỉ dễ dàng tha thứ còn ban lệnh phải mang đồ ăn thức uống ngon lành cho vị cô nương này, còn ngày ngày đến thăm, thật sự là có chút bất công! Đối với sự nghi ngờ của giáo chúng, Quý Tử Hiên ở đại điện thản nhiên nói: “Nếu các khanh ai có thể phá kết giới bao phủ phía trên Tầm Thường Cung mà các vị thần trước đây đã hạ, ta đây cũng chắc chắn dâng đồ ngon vật lạ tới cho hắn.”
Từ đó về sau, không còn lời ong tiếng ve nữa.
Đối với việc tranh chấp đó Mạc Mặc tất nhiên là không biết, nàng suy nghĩ tới mình đến thế giới này đã được năm ngày rồi. Ngọc bội Tuyền Khôi trên người nàng nhiều nhất chỉ bảo hộ nàng được hai tháng bình yên vô sự thôi.
Lần này nàng đến đây hoàn toàn khác so với lần trước đón Nhan Nhược Nhất, vì tránh cho giống như lần trước chỉ biết lo lắng suông trước những tình huống xảy ra thì không biết làm sao, Mạc Mặc quyết định mang người thật rơi vào thế giới này.
Cái này đại biểu cho nàng có thể đả thương người, có thể đánh người, đồng thời cũng sẽ bị người đánh, thậm chí có thể chết ở đây.
Nàng cùng Nhan Nhược Nhất là khác nhau, nàng là vu nữ, trong thân thể mang theo trên người linh lực của thế giới khác, khí tức không hợp với thế giới này, ở trong này càng lâu, đối với thân thể nàng tổn thương càng lớn.
May mà nàng còn nhớ rõ trước kia từng thắng được một khối ngọc thạch trong cuộc thi đấu Vu Thuật, có thể hộ thân liễm khí, bảo hộ nàng nhất thời bình an. Nếu không nàng thật đúng là không dám tuỳ tiện đánh vỡ kết giới bao quanh thế giới này, lấy chân thân rơi vào thế giới này.
Nàng phải nhanh chóng tìm được Nhan Nhược Nhất, sau đó mang nàng ta về đánh vào mông thật đau.
Bất đắc dĩ chính là, hiện tại không hiểu vì sao nàng bị một vị cung chủ mù nhốt ở trong một căn phòng xa lạ. Nhìn thì như được đối đãi tốt lắm, kì thực là bị giam lỏng thôi.
Vị cung chủ bị mù này thoạt nhìn như yếu đuối gầy guộc, dáng vẻ như dạng ngàn năm chịu tội, kỳ thật cũng là thâm tàng bất lộ, linh lực pháp thuật cao cường có chút thái quá kỳ hoặc. Năm ngày này, nàng có ý đồ chạy trốn vô số lần, không ngoại lệ đều bị bắt lại. Mạc Mặc biết, Tầm Thường Cung ngoại trừ vị cung chủ có thể đem nàng bắt lại, những người khác hoàn toàn không đánh được nàng, bao gồm cả tứ tướng quỷ quái kia nữa chứ.
Cho nên hôm nay, Mạc Mặc mỉm cười tinh quái, nàng tính toán thay đổi phương thức……..
Đang nghĩ ngợi lung tung, một trong tứ tướng -Khuynh Nguyệt dẫn theo người mang đồ ăn vào, đem đồ ăn đặt mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: “Cô nương, dùng bữa.” Từ lúc biết Mạc Mặc hay trêu đùa tiểu tiên đến đưa cơm, Quý Tử Hiên liền sai Khuynh Nguyệt hàng ngày đưa cơm cho nàng, thế nhưng Khuynh Nguyệt thân là một trong tứ tướng, công việc này làm nàng rất chán ghét.
Tính tình Mạc Mặc sắc sảo hơn Nhược Nhất rất nhiều, rất nhiều việc Nhược Nhất luôn là lùi một bước trời cao đất rộng, chỉ cần không phạm vào việc cấm kỵ của nàng thì nàng sẽ luôn nhường nhịn. Mà Mạc Mạc thì không giống như vậy, một khi đã chọc giận nàng, nàng chắc chắn sẽ cùng đối phương phân tranh cao thấp, tranh đến khi người chết ta sống.
Giờ phút này gặp Khuynh Nguyệt mang bộ dạng cực kỳ không kiên nhẫn lại tỏ vẻ khinh thường nàng, Mạc Mặc nở nụ cười: “Dẹp đi, nhìn biểu tình như chết rồi mà chưa ai chôn của ngươi là ta đã no rồi.”
Khuynh Nguyệt từ nhỏ đã xuất thân cao quý, thông minh tột đỉnh nên nàng học cái gì so với người thường thì tiếp thu rất nhanh, sau lại trực tiếp làm tứ tướng trong Tầm Thường cung, cho tới bây giờ người khác đối với nàng luôn hâm mộ cùng kính trọng, khi nào mà có người nói chuyện như vậy với nàng, nhất thời mặt mày nghiêm lại, sát khí hiện lên trên mặt.
Mạc Mặc lại nói: “Như thế nào? Ngươi nghe không rõ ta nói cái gì sao?”
“Mạc cô nương, ta tôn trọng ngươi là khách, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Ta cũng đâu muốn làm khách của các ngươi, ngươi cũng đừng giương cái bản mặt như bị nhúng nước mà ầm ĩ ở đây nữa, rất giống người sắp chết.”
“Ngươi…..” Khuynh Nguyệt đập bàn, tay để ở bên hông như là sắp rút kiếm ra khỏi vỏ. Lúc này, ngoài cửa một bóng người chợt hiện ra vỗ nhẹ nhẹ tay Khuynh Nguyệt, chậm rãi đi lên trước nói: “Mạc cô nương nói như vậy là đang trách ta?”
Mạc Mặc nhướng mi, lão đại của bọn họ đã tới thì chơi hết vui rồi, lập tức ngoan ngoãn đi đến bên bàn, bưng bát cơm lên liền ăn nhanh.
“Ngươi xuống trước đi.” Quý Tử Hiên lạnh nhạt nói.
Trong lòng Khuynh Nguyệt kính nể nhất là Quý Tử Hiên, hắn đã lên tiếng, nàng tự nhiên sẽ không so đo nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Mặc liếc mắt một cái, sau đó nghe lời lui xuống.
Mạc Mặc mang một miệng đầy cơm, phun phì phì nói: “Ở đây nuôi toàn những người nóng tính, nếu mọi người đều có khả năng chịu đựng như ngươi, ta không biết chắc mình còn có thể thích được nơi này không.”
Quý Tử Hiên cười cười lắc đầu: “Mạc cô nương, nói thì cứ việc nói. Cũng xin đừng dùng chiếc đũa chọc vào ngọc bội của ta.”
“Ta chỉ là tò mò ngươi như thế nào mà mỗi ngày đều đổi một cái mới.” Mạc Mặc phẫn nộ thu tay lại, đem cơm trong miệng nuốt xuống rồi nói: “Ngươi rốt cuộc có bị mù hay không, làm sao mà cái gì cũng nhìn thấy được.”
“Trong lòng có mắt, tất nhiên là cái gì cũng thấy được.”
Mạc Mặc bĩu môi không cho là đúng. Ăn cơm xong, Mạc Mặc nhớ tới kế hoạch của mình, kéo tay của hắn, kéo hắn đi đến phòng ngủ của mình, vừa đi vừa nói: “Ta biết các ngươi ở đây đều nho nhã đều thích âm nhạc, cho nên ta phải đem sở trường của mình ra biểu diễn.”
Quý Tử Hiên nhíu mày, không nói gì.
Mạc Mặc dẫn Quý Tử Hiên ngồi trên giường của mình, sau đó lôi một cái túi bên mình ra. Nhìn thì như túi áo bình thường thôi, nhưng nó cũng là một loại vu tên là túi Càn Khôn, bề ngoài nhìn nhỏ xinh, kì thực bên trong có thể để đủ thứ đồ vật này nọ.
Mạc Mặc tìm kiếm một hồi bên trong, rốt cục cười vui mừng, mang một gói to ra, miệng lẩm nhẩm mấy câu pháp chú, lập tức một cỗ đàn hương cầm đen tuyền xuất hiện tại trong sảnh.
Quý Tử Hiên hơi hơi nhíu mày, vừa rồi hắn cảm giác gió nhẹ thổi bốn phía, dòng khí quanh thân chuyển động một cách kì dị, thực rõ ràng là có người thi chiển pháp thuật, thế nhưng lực lượng lại rất kì quái, giống như trong không khí không ai hay biết phá ra một cái động.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền nghe thấy Mạc Mặc giống như hiến vật quý nói: “Nghe cho kỹ, muốn được ta – Mạc Mặc tiểu thư tự mình biểu diễn thế nhưng không dễ dàng.”
Muốn xem nữ tử này định dở trò gì mới. Hắn lẳng lặng ngồi ngay ngắn, chờ nàng đem lại cho hắn một sự ngạc nhiên thích thú.
Mạc Mặc ấn dây đàn một chút, cái loại nhạc khí này đánh lên nghe khác với âm điệu ở nơi đây nên nhất thời hấp dẫn Quý Tử Hiên, hắn không khỏi thưởng thức đến nhập thần.
Mạc Mặc đàn chính là khúc nhạc đấu bò của Tây Ban Nha. Làn điệu trào dâng, giai điệu mạnh mẽ, tựa như nàng cứng cỏi như thế, làm cho người ta khó khống chế. Quý Tử Hiên lẳng lặng nghe, khoé môi vẫn hàm chứa nụ cười nhợt nhạt.
Đàn xong một bản, Mạc Mặc thở phào một hơi hỏi: “Như thế nào?”
Quý Tử Hiên trầm ngâm: “Khúc nhạc này cực kỳ sôi động, tràn đầy không khí chiến đấu, ẩn chứa sát khí, Mạc cô nương đàn bản này cho ta nghe là có ý gì?”
Mạc Mặc vừa lòng cười, nếu nàng là người của thế giới này, nói không chừng rất có thể sẽ coi trọng nam tử này, cơ trí mà dũng mãnh, chỉ tiếc……..Nàng áp chế tâm tư không thuần khiết của chính mình, nói: “Đại cung chủ Quý Tử Hiên, ta muốn mê hoặc ngươi, làm cho ngươi quỳ gối xuống dưới chân ta……..Đây chỉ là khúc nhạc tuyên chiến dạo đầu thôi.”
“Vậy sao?” Quý Tử Hiên rất lạnh nhạt nói, “Mạc cô nương từ khi nào thì đối với Quý mỗ có hứng thú?”
“Chính là mới vừa rồi. Ta đàn khúc nhạc này ngươi không phải là rất thích sao?”
Quý Tử Hiên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt của Mạc Mặc cười nói: “Mạc cô nương cần gì phải suy nghĩ cách lấy lòng như vậy.” Hắn dang tay ôm Mạc Mặc vào trong ngực.
Mạc Mặc ngẩn ra, không ngờ người này nhưng lại như thế mạnh mẽ chủ động. Nàng theo bản năng muốn đẩy hắn ra, cũng không biết tại sao Quý Tử Hiên lại ôm nàng càng chặt, một tay của hắn chế trụ đầu nàng, đem môi nàng hướng tới môi chính mình. Gắn bó dây dưa một hồi, Mạc Mặc nghe thấy hắn mơ hồ nói không rõ: “Nàng chỉ cần nói một tiếng là được rồi.”
Bình luận truyện