Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 714: C714: Cái tay kia có vấn đề gì rồi



"Vãi, hắn bước vào động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn rồi ư?" Vạn Lam khiếp sợ.

Đó chính là động phủ quý báu nhất trong mộ kiếm Đại Hoang! Chưa có ai từng bước vào đó bao giờ!

Phương Thanh Điệp khẽ gật đầu, nhưng trên mặt không vui cho lắm.

Không biết tại sao, trong lòng nàng ta có cảm giác bất an mãnh liệt. Từ lúc Trần Mộc vừa bước chân vào động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn, cảm giác ấy đã xuất hiện.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn chuẩn!

Phương Thanh Điệp cũng tin vào trực giác của mình!

"Chúng ta đứng đây đợi hắn đi. Ta tin với bản lĩnh của hắn, chắc chắn sẽ lấy được truyền thừa của Đại Hoang Kiếm Tôn!" Vạn Lam cười khẽ.

Bây giờ nàng ta đã hoàn toàn nể phục Trần Mộc!

Âm ầm.

Đúng lúc này, cả khu mộ chấn động, mặt đất nứt ra, vô số vết nứt hung hãn từ dưới lòng đất xé ra, kéo dài đến tận cuối tâm mắt.

Tất cả thí sinh trong khu mộ đều run rẩy, khó đứng vững nổi!


“Sao lại thế này?”

"Có chuyện gì thế?"

Tất cả đều thay đổi sắc mặt.

Phương Thanh Điệp ngước đôi mắt đẹp, nhìn vào khoảng không gian đang vặn vẹo trước mặt. Ở nơi đó đang tỏa ra một làn sương mù hắc ám vô cùng kinh khủng trước giờ chưa bao giờ thấy.

Màn sương đen này không phải sương mù, mà là một loại ma khí cực kỳ nồng đậm!

"Đây là?" Vẻ mặt Phương Thanh Điệp vô cùng kinh hãi, nỗi bất an trào lên mãnh liệt.

Không hề do dự, nàng ta kéo tay Vạn Lam bay ngược ra sau.

"Râầm." Hai người vừa lui về sau xong, hư không đã lập tức chấn động, một bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên trời. Có mấy người đứng gần thông đạo trên không thậm chí còn không kịp tránh, đã bị bàn tay kia xé nát.

Mùi ăn mòn nồng nặc, pha lẫn với máu tươi lan tỏa trong không khí.

"Phù, phù!" Ngay sau đó là tiếng th ở dốc truyền đến từ phía không gian khác, tiếng thở này nặng nề đến mức nghe như sấm rền trong tai mọi người!


Mọi người bị dọa đến tái mặt, điên cuồng lui lại.

"Chuyện gì vậy?"

"Trong động phủ Đại Hoang Kiếm Tôn xảy ra chuyện gì ư?"

"Cái tay kia có vấn đề gì rồi?"

Tất cả đều ồ lên.

Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng chấn động.

Bàn tay kia rất lớn, cao tầm trăm trượng, toàn thân đen thui như tro, mọc đầy thi đốm, nhìn như bàn tay ma bò ra từ địa ngục, xé rách liên kết giữa khu mộ và động phủ Đại Hoang Kiếm Tôn.

"Ầm” Vào lúc ấy, từ đầu bên kia không gian như có ai đang điên cuồng vận chuyển linh lực, đánh vào bàn tay khổng lồ kia.

Sức mạnh ấy đánh bay bàn tay đi một đoạn.

"Khưa khửa, con kiến hèn mọn mà cũng dám ra tay với bổn tọa ư, chết đi cho tai"

Trong lớp sương đen, một giọng nói khàn khàn vô cùng gay gắt vang lên, ngay lập tức, một luồng linh lực hắc ám cuồn cuộn lao ra.

Chỉ trong khoảnh khắc, bốn bóng người bị đánh bay ra ngoài, hạ cánh xuống khu mộ.

Mọi người nhìn bốn người vừa rơi xuống, là Đường Tùng Lâm, Quỷ Hùng, Diêm Quân và Tập Kinh!

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?" Đường Tùng Lâm chật vật bò dậy, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện