Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 162



Chương 162

Lâm Tiêu cũng chả để ý đến ba người kia.

Lửa đã đạt!

Xoạt!!

Một đạo kiếm ý nữa bay vào lò, sau đó lò luyện không ngừng rung lên giống như ai ném vào đó một thứ gây nổ vậy. Còn Lâm Tiêu ở phía ngoài dốc sức điều khiển kiếm ý.

Sau một tiếng lò luyện lại rung lên mãnh liệt.

Xì xì xì – bang!

Sau một tiếng nổ lớn, lò luyện từ từ im lặng lại, sau đó hoàn toàn đứng yên.

Khoé miệng Lâm Tiêu mang một nụ cười nhạt. Quả nhiên thực lực lại vượt lên rồi, bây giờ luyện đan đã dễ hơn rồi.

Hắn nhớ lần đầu luyện Huyền Minh đan, toàn thân lúc đó khó lòng kiểm soát. Nhưng lần này đã dễ dàng hơn nhiều.

Lâm Tiêu đưa trường kiếm lên, tất cả kiếm ý trong lò từ từ bị thu lại, lửa cũng từ từ tắt lịm. Rồi hắn thu hồi trường kiếm và nhẫn trữ vật.

Tả Cúng Phụng và Vương trưởng lão quay qua nhìn nhau, vừa mờ hồ lại vừa nghi ngờ.

Nói thật lòng, từ đầu tới cuối bọn họ chả hiểu gì cả, cũng chả hiểu cách luyện đan của tên này. Hơn nữa lần luyện đan này quá nhanh rồi.

Đây là loại đan mà đến là luyện đan sư cấp 7 cũng khó luyện ra, muốn luyện cũng phải cần tới nửa ngày. Nhưng từ nãy tới giờ chỉ có hơn một giờ. Nếu mà có thể luyện ra đan theo kiểu này, vậy bọn họ làm luyện đan sư mười mấy năm đều chỉ đáng cho chó gặm.

“Xong rồi? Lâm Tiêu đạo hữu, sao lại có thể?” Lạc Hải Thành kích động hỏi.

“Xong rồi!” Lâm Tiêu nhàn nhạt trả lời.

Chỉ hai từ này đã thể hiện sự tự tin của bản thân hắn.

Xong rồi?

Ba người đưa mắt nhìn nhau, tất cả cũng nuốt một ngụm nước bọt. Thật hay giả vậy!

Thật sự xong rồi?

Ba người chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, da đầu tê dần. Lâm Tiêu trực tiếp bước lên trước, đưa tay mở lò luyện đan.

Lần trước hắn luyện Huyền Minh đan là gặp may, lần này coi như là đã quen đường thuận tay làm ra. Lâm Tiêu tin rằng lần sau hắn mà luyện đan này thì có nhắm mắt cũng luyện được.

Cửa lò vừa mở ra. Bang!

Một đạo ánh sáng tím chói lóa cả căn phòng, sau đó là một mùi thơm nồng tràn ra cả phòng.

Lạc tông chủ và hai luyện đan sư cấp 6 đều vội vã đi qua xem. Nếu mà thành đan thật vậy thì bọn họ đúng là gặp được kỳ tích.

Ba người đều đưa mắt nhìn vào trong lò, sau làn khói thì lờ mờ nhìn thấy hai viên đan dược long lanh như pha lê nằm ở đó.

“Trời ơi! Hai viên! Vậy mà luyện thành hai viên???”

“Ta thật sự ngốc rồi, vậy mà luyện thành đan? Sao có thể chứ! Đây không hợp lý chút nào, tại sao chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện