Chương 371
Chương 371
“Này, người định thế nào?” người thiếu niên mặc kệ lời chỉ trích của những người khác, quay lại cười nói với nữ nhân hồng y kia.
“hay là, giết hết nhé?” nữ nhân hồng y cười toe toét.
“Không ổn lắm.” thiếu niên trợn mắt.
“Vậy……giết một nửa?” Nữ nhân hồng y lại nói.
“Thôi bỏ đi, đầu tiêu ngươi đưa tay cho ta đi đã.” Thiếu niên có chút bất lực nói.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh của thiếu niên này vừa động thì bên cạnh xuất hiện thiếu nữ hồng y, chủ động nắm lấy tay đối phương.
Sau đó, màn sương màu đỏ máu trên người thiếu nữ hông y giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mọi người: “???”
Như vậy cũng được sao? Thiếu niên này là ai vậy?
Nữ nhân đó chính là yêu nữ Can Anh Túc của vương triều Đại Can, một người độc ác như vậy, bây giờ lại coi đàn ông khác như một nơi để dựa dẫm sao? ?
Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy?
Sau khi nhìn hai người nắm lấy nhau vài nhịp thở, thiếu niên mới buông tay đối phương ra.
“Ni tử, chuyện này cứ để giao cho ta, ngươi đứng bên cạnh hỗ trợ ta thấy thế nào?!” Thiếu niên đưa ra ý kiến của bản thân.
Thật sự để cho nữ nhân điên này ra tay, e rằng sẽ không biết chết bao nhiêu người.
Không phải hắn cảm thấy thương hại những người này, mà là hắn lo lắng sau khi Tử Vân bí cảnh kết thúc bọn họ có thể an toàn rời đi hay không.
Nếu không phải biết rằng có bốn cường giả Hoá Đỉnh đang toạ trấn bên ngoài.
Hắn tự tin mình có thể trốn thoát trước mặt một hoặc hai cường giả Hoá Đỉnh . Nhưng bốn người ở với nhau thực sự áp lực rất lớn và khó khăn.
“Có thể, có thể, vậy ngươi gọi ta là gì?!” Can Anh Túc đến gần một bước và nói nhỏ.
“Anh, Anh Túc, được rồi chứ.” Lâm Tiêu chớp mắt và bất lực nói.
“Được rồi, ngươi cố lên. Nhưng ta đã nói rõ rằng nếu có ai vô duyên vô cớ đến khiêu khích ta thì đừng trách ta~~” Can Anh Túc hài lòng bước sang một bên.
Sau khi tiếp xúc gần gũi với Lâm Tiêu, nàng ta không còn muốn giết người nữa.
Quả nhiên, ở bên cạnh Lâm Tiêu vẫn là tốt nhất,
Hắn bĩu môi nói, chỉ cần không khiêu khích người khác là được rồi.
Bây giờ mọi người đều biết thân phận của ngươi rồi, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới muốn khiêu khích ngươi.
Sau đó, Lâm Tiêu liếc nhìn những người khác, thản nhiên nói: “Xem ra có rất nhiều người biết ta, vì vậy ta chỉ muốn nói một câu rằng, tôi muốn tiên thảo này!”
Không đợi những người khác la hét và nguyền rủa, Lâm Tiêu tiếp tục nói.
“Đương nhiên, ta là người nói quy tắc, bây giờ ta cam đoan, nếu như có người có thể đánh bại ta, ta không chỉ rút lui khỏi cuộc tranh đoạt tiên thảo, mà còn trả lại tất cả các cơ duyên trước đây.”
Ngay sau khi câu này được nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Khẩu khí của thiếu niên này cũng thật là lớn, ngươi dựa vào đâu mà dám nói như vậy?
Chỉ dựa vào yêu nữ Đại Can bên cạnh sao?
Vả lại, sao họ lại không tin, ngươi là người không nói quy tắc thì có?
Bình luận truyện