Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 381



Chương 381

Mọi người dùng hết sức lực để chạy ra ngoài với tốc độ rất cao. Cùng lúc đó, họ quay đầu nhìn lại về phía miệng núi lửa.

Thiếu niên và yêu nữ Đại Can còn ở dưới chân núi lửa, cách xa như vậy, mà bọn họ còn cảm thấy tính mạng bị đe doạ, vậy thì ở khoảng cách gần như chẳng lẽ còn có cơ hội sống sót sao?

Mà khi nhìn thấy tình hình phía bên kia, tất cả mọi người đều run lên, trong mắt tràn đầy kinh hãi và sợ sệt

“Gừ!!!! Cuối cùng lão tử cũng ra rồi!!” Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Một bóng người màu đỏ thẫm với chiều cao một trăm trượng trèo ra khỏi miệng núi lửa.

Chỉ lộ ra cái đầu thôi trông đã giống người khổng lồ.

Người khổng lồ hình quái vật này bị ngọn lửa bao phủ toàn thân.

Tương tự như con người, nhưng không có khuôn mặt và ngũ quan, chỉ có một đôi mắt màu đen tím.

Lúc này, trong mắt con quái vật này tràn đầy sự thoải mái, cuồng hoan và có chút tức giận.

“Ôi trời ơi!! Đây là thứ gì vậy!”

“Không biết, nhưng dù đó là gì đi nữa, nó cũng nằm ngoài tầm tiếp xúc của chúng ta. Chạy đi, mau chạy đi!”

“Đáng sợ quá. Con quái vật này liếc mắt nhìn ta một cái, ta cảm thấy trong lòng có sự chấn động mạnh mẽ.”

“Vượt ngoài tầm với, ta nghĩ cho dù là cường giả Hóa Đỉnh ở trước mặt nó, cũng không có khả năng thắng.”

Thấy vậy, các đệ tử tông môn cũng không chần chừ nữa, không dám ngoảnh đầu lại, toàn lực liều mạng phi ra ngoài.

Ở một phía khác, khi Can Anh Túc vừa thu Xích Huyết Chân Long Tham thì nhìn thấy thảm họa và con quái vật khổng lồ.

Lần đầu tiên trong đời, nàng ta gặp phải nguy cơ uy hiếp đến tính mạng một cách nghiêm trọng như vậy.

Đột nhiên, hồng quang trong mắt nàng ta lóe lên, sương khí màu máu vô tận hoá thành một bộ giáp hồng tinh như thực chất trên bề mặt cơ thể.

Bất kể như thế nào, nàng ta cũng sẽ không chết, nhất định nàng ta có thể sống sót ra ngoài hơn nữa còn ra ngoài cùng Lâm Tiêu.

Nhưng ngay sau đó, nàng ta cảm thấy tay mình bị giữ chặt. Ánh sáng đỏ trong mắt nàng ta dần dần bị buộc phải tan đi. Sau đó, cơ thể nàng ta bị dán lên vài lá bùa màu xanh lam.

Đây là… thần hành phù? !

” Lâm Tiêu, ngươi muốn làm gì!” Can Anh Túc nhìn hắn chằm chằm, chất vấn hỏi.

“Ta đã nói, đây là cơ duyên của ta, bây giờ ngươi có thể rời đi rồi, sau khi xử lý xong cơ duyên của ta, ta sẽ đi tìm ngươi.” Sau khi Lâm Tiêu liếc nàng ta một cái liền nhìn chăm chú vào con quái thú hình người phía ngọn lửa kia.

“Cơ duyên của ngươi? Ngươi đang muốn nói đến quái thú hỏa diễm kia sao? Ngươi đang đùa ta à!” Can Anh Túc không tin nói.

“Mau lên, nếu không ngươi ở đây sẽ ảnh hưởng đến ta.” Lâm Tiêu nghiêm túc nói.

Bùm bùm! !

Đúng lúc này, một quả cầu lửa cỡ hai mét lao thẳng vào vị trí của hai người.

Thân hình Lâm Tiêu di chuyển, hắn đã chặn nó lại.

Nhưng hắn không thi chuyển bất kỳ phương pháp phòng ngự nào, thậm chí ngay cả linh lực cũng không sử dụng, chỉ là duỗi tay phải ra, chặn quả cầu lửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện