Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
Chương 20: ⊹⊱ Món quà của Lâm Thiên Phong ⊰⊹
- “ Lá phiếu cuối cùng... dành cho người tôi yêu.”
Một câu nói của Thiên Phong, cả học viện bỗng chốc im lặng như tờ. Ai ai cũng há hốc mồm ngạc nhiên nhìn hoàng tử của họ. Đến cả Lâm phu nhân cũng không ngoại lệ, đã đoán trước là con trai mình có trò vui nhưng thật không ngờ. Nó biết yêu từ hồi nào vậy không biết.
Bỏ qua hàng ngàn con mắt tò mò nhìn mình, Thiên Phong chậm rãi bước về phía Thiên Nhi.
Đứng đối mặt với cô, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười
- “ Hoàng Thiên Nhi, đêm nay anh thuộc về em.”
Câu nói đó lại khơi nguồn cho một cuộc bạo động mới.
Các học viên và nhất là các vị phụ huynh ngơ ngác nhìn Thiên Phong, rồi lại nhìn Minh Châu. Từ trước đến giờ, ai cũng biết Minh Châu là vị hôn thê của thiếu gia nhà họ Lâm, nhưng tại sao?
Minh Châu đứng đó, trong ánh mắt dò xét của tất cả mọi người, cô ta mím môi lại, tâm trạng bây giờ đang cực kì tồi tệ nhưng cũng không có cách nào để giải tỏa. Minh Châu không thể ngờ, Thiên Phong lại ngang nhiên không coi mình ra gì, nói những lời đó trước mặt rất nhiều người như thế này.
***
Đối với Thiên Nhi, cô cũng khá bất ngờ vì anh.
Hành động đêm nay của anh, lời nói đêm nay của anh, đi vào tim cô từng chút một.
Anh có biết, những lời nói đó của anh là trực tiếp phủ nhận mối quan hệ với Minh Châu và cũng là trực tiếp xác nhận mối quan hệ với cô không?
Thiên Nhi bỗng cảm thấy hương vị của hạnh phúc vương vấn đâu đây.
Ngước mắt lên nhìn anh, hai đôi mắt giao nhau, đôi mắt xanh đen đầy ma lực ấm áp, dịu dàng đến kì lạ. Sự ấm áp đó chỉ thuộc về riêng cô mà thôi.
Khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười của cô ấm áp, ngọt ngào. Nụ cười đó cũng chỉ dành cho duy nhất một người.
- “ Vậy là chúng ta đã biết Công chúa của học viện Royal năm nay là ai, cùng chúc mừng cho công chúa của chúng ta, Hoàng Thiên Nhi.” - Khán giả phía dưới như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay ào ào vang lên không ngớt.
- “ Xin kính mời Lâm phu nhân lên trao cho cô ấy phần thưởng danh giá nhất đêm nay.”
Lâm phu nhân bước lên sân khấu, bà ấy vẫn đẹp như thế, sắc sảo như thế.
Tiến lại gần Thiên Nhi, bà ấy hạ thấp giọng nói:
- “ Con đẹp lắm Thiên Nhi, con là người xứng đáng nhất cho danh hiệu này.”
Rồi quay sang Thiên Phong
- “ Con trai cưng, con giỏi lắm, có bạn gái mà không thèm giới thiệu với mẹ. Cứ chờ đó đi, về nhà mẹ sẽ xử lí con sau.”
- “ Tùy mẹ.” - Thiên Phong hờ hững đáp, vờ như không nhìn thấy tia thích thú trong đôi mắt mẹ mình.
- “ Thằng nhóc này, ngày càng cứng đầu.”
Nói thì nói thế, nhưng trên môi bà ấy lại nở nụ cười.
***
Một chiếc vương miện xinh xắn, màu trắng, đính những viên đá vô cùng tinh xảo được mang lên, đó là phần thưởng cao quý nhất đêm nay.
Cài chiếc vương miện lên tóc Thiên Nhi, Lâm phu nhân khẽ cười. Cảnh tượng này, làm bà ấy nhớ một một thời quá khứ xa xôi nào đó. Cũng có một người con gái trong bộ váy trắng tinh khôi, với nụ cười làm say đắm lòng người. Cô ấy cũng giống như Thiên Nhi bây giờ, xinh như một nàng công chúa với chiếc vương miện cài trên tóc.
***
Sân trường ồn ào, náo nhiệt.
Ông MC bước ra, nháy mắt với khán giả rồi ông ấy nói
- “ Xin bật mí cho các bạn một chuyện, người đề xuất ý kiến bầu chọn danh hiệu Công chúa năm nay chính là Hoàng tử của chúng ta.”
- “ Tại sao lại là công chúa?” - Thiên Nhi nói.
Thiên Phong cười, nụ cười thoảng qua như gió
- “ Vì Hoàng tử chỉ thuộc về công chúa mà thôi.”
Khóe môi Thiên Nhi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.
- “ Thiên Nhi, có một điều anh muốn nói với em từ rất lâu rồi, em muốn nghe không?”
- “ Anh nói đi.”
Trầm mặc khoảng vài giây, Thiên Phong nói, chất giọng của anh trầm ấm lạ thường
- “ Em từng nói, chúng ta gặp nhau chưa lâu mà đã yêu nhau, tình yêu như thế liệu có phải nhanh quá? Nhưng đối với anh, nó không nhanh một chút nào, bởi vì, gặp em ở đây, không phải là lần đầu tiên.”
Không phải lần đầu tiên? Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn anh, trước đây họ từng gặp nhau sao?
- “ Em nhớ cũng được, quên rồi cũng không sao, chỉ cần anh còn nhớ là được.”
Cả học viện bỗng chốc im phăng phắc lắng nghe từng lời nói của anh.
- “ Lần đầu tiên gặp em là vào năm anh 7 tuổi, hôm đó là một ngày mưa rất lớn. Anh còn nhớ, Thiên Nhi của ngày đó, dù rất lạnh nhưng vẫn sẵn sàng nhường lại cây dù cho anh, Thiên Nhi của ngày đó, đôi mắt đẫm nước nhưng vẫn cười với anh, vẫn quan tâm anh. Có lẽ em không biết nhưng đó là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con gái. Đó cũng là lần đầu tiên anh kiên nhẫn đến vậy, kiên nhẫn lắng nghe em kể truyền thuyết về loài hoa hồng xanh. Ngày đó, ngoài cái tên em ra, anh không biết chút gì về em cả. Giống như hai con người xa lạ vô tình lướt qua đời nhau.”
Thiên Nhi sững người nhìn anh, cô vẫn nhớ, vẫn nhớ cậu bé với dáng vẻ lạnh lùng của ngày đó. Đó là ngày cô mất mẹ, lang thang trong mưa trên con đường mẹ hay dẫn cô qua, cô nhìn thấy một cậu bé bước đi trong màn mưa. Không suy nghĩ gì nhiều, cô chạy đến che mưa cho cậu bé ấy. Nhưng không ngờ, người đó lại là anh. Có lẽ anh không biết, đó cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một người con trai.
- “ Lần thứ 2 gặp em là 5 năm sau đó, hôm đó cũng là một ngày mưa, cũng là ở con đường đó, chúng ta gặp nhau. Nhưng lần đó thì ngược lại, em bước trong màn mưa, còn anh làm người che mưa cho em. Anh nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là so với 5 năm trước, em không còn là một cô bé ngây thơ với nụ cười trong sáng như trước nữa mà mang một nét lạnh lùng, khó gần. Em biết không, hình như từ giây phút chúng ta nói chuyện với nhau lần đó, anh đã thích em.”
Anh cười, nụ cười thoảng qua nhưng mang một hơi ấm kì lạ.
- “ Lần thứ 3 gặp em, anh đã biết chúng ta dành cho nhau. Gặp nhau một lần là tình cờ, gặp nhau lần thứ 2 có thể là trùng hợp, nhưng gặp nhau lần thứ 3 thì đó là định mệnh.”
- “ Em biết không, Thiên Nhi, anh như ngày hôm nay tất cả là nhờ có em. Em từng nói anh phải biết quý trọng bản thân, phải biết trân trọng những gì anh đang có. Khi anh buồn nhất, chán nản nhất thì anh gặp em, dù là ngày xưa hay bây giờ em đều là một tia sáng, một tia hy vọng của cuộc đời anh.”
Không gian rộng lớn mà tĩnh lặng đến cùng cực
- “ Lần thứ nhất, anh buông tay vì khi đó còn quá nhỏ, lần thứ hai anh ngu ngốc để em rời đi vì anh chưa nhận ra tình cảm của bản thân, nhưng lần này, anh sẽ không bao giờ ngu ngốc buông tay lần nữa. Bởi vì... hơi ấm của anh và cả bản thân anh, thuộc về em.”
Đôi mắt Thiên Nhi bỗng chốc ướt nhòe, bây giờ cô mới biết thì ra, anh yêu cô nhiều như thế.
Cả học viện tĩnh lặng không một tiếng động, nhìn hai con người trên kia.
Đêm nay, rốt cuộc họ cũng biết, chàng Hoàng tử lạnh lùng của họ, si tình đến bao nhiêu.
Tình yêu của hai người họ, đẹp đến nhường nào.
Trước đây, có bao nhiêu người không cam tâm khi hai người họ yêu nhau thì bây giờ họ đã có cách nhìn khác hẳn.
Đêm nay, rốt cuộc Thiên Nhi cũng biết, thì ra tia hy vọng mong manh giúp cô kéo dài cuộc sống đến bây giờ lại chính là anh, người mà cô yêu nhất.
Đêm nay cô cũng biết thì ra tình yêu lại đẹp như thế, hạnh phúc như thế.
Đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt.
Những ngón tay thon dài ấm áp lau đi nước mắt trên khóe mi cô
- “ Hoàng Thiên Nhi, anh yêu em.”
Nước mắt vẫn tiếp tục rơi, vì hạnh phúc.
Thiên Nhi nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Ở trong vòng tay anh nói
- “ Em yêu anh, Thiên Phong.”
Tình yêu của họ có đôi khi nhẹ nhàng, tĩnh lặng nhưng lại đem đến hạnh phúc lớn lao vô cùng.
- “ Anh nói, đem nay có quà tặng em là gì vậy?”
- “ Là anh, muốn lấy không?”
- “ Không cần anh tặng, em cũng lấy.”
Thiên Nhi cười, nụ cười hạnh phúc.
Đoạn đường phía trước có thể còn nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần tình yêu của họ như thế là đủ rồi, đúng không?
Một câu nói của Thiên Phong, cả học viện bỗng chốc im lặng như tờ. Ai ai cũng há hốc mồm ngạc nhiên nhìn hoàng tử của họ. Đến cả Lâm phu nhân cũng không ngoại lệ, đã đoán trước là con trai mình có trò vui nhưng thật không ngờ. Nó biết yêu từ hồi nào vậy không biết.
Bỏ qua hàng ngàn con mắt tò mò nhìn mình, Thiên Phong chậm rãi bước về phía Thiên Nhi.
Đứng đối mặt với cô, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười
- “ Hoàng Thiên Nhi, đêm nay anh thuộc về em.”
Câu nói đó lại khơi nguồn cho một cuộc bạo động mới.
Các học viên và nhất là các vị phụ huynh ngơ ngác nhìn Thiên Phong, rồi lại nhìn Minh Châu. Từ trước đến giờ, ai cũng biết Minh Châu là vị hôn thê của thiếu gia nhà họ Lâm, nhưng tại sao?
Minh Châu đứng đó, trong ánh mắt dò xét của tất cả mọi người, cô ta mím môi lại, tâm trạng bây giờ đang cực kì tồi tệ nhưng cũng không có cách nào để giải tỏa. Minh Châu không thể ngờ, Thiên Phong lại ngang nhiên không coi mình ra gì, nói những lời đó trước mặt rất nhiều người như thế này.
***
Đối với Thiên Nhi, cô cũng khá bất ngờ vì anh.
Hành động đêm nay của anh, lời nói đêm nay của anh, đi vào tim cô từng chút một.
Anh có biết, những lời nói đó của anh là trực tiếp phủ nhận mối quan hệ với Minh Châu và cũng là trực tiếp xác nhận mối quan hệ với cô không?
Thiên Nhi bỗng cảm thấy hương vị của hạnh phúc vương vấn đâu đây.
Ngước mắt lên nhìn anh, hai đôi mắt giao nhau, đôi mắt xanh đen đầy ma lực ấm áp, dịu dàng đến kì lạ. Sự ấm áp đó chỉ thuộc về riêng cô mà thôi.
Khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười của cô ấm áp, ngọt ngào. Nụ cười đó cũng chỉ dành cho duy nhất một người.
- “ Vậy là chúng ta đã biết Công chúa của học viện Royal năm nay là ai, cùng chúc mừng cho công chúa của chúng ta, Hoàng Thiên Nhi.” - Khán giả phía dưới như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay ào ào vang lên không ngớt.
- “ Xin kính mời Lâm phu nhân lên trao cho cô ấy phần thưởng danh giá nhất đêm nay.”
Lâm phu nhân bước lên sân khấu, bà ấy vẫn đẹp như thế, sắc sảo như thế.
Tiến lại gần Thiên Nhi, bà ấy hạ thấp giọng nói:
- “ Con đẹp lắm Thiên Nhi, con là người xứng đáng nhất cho danh hiệu này.”
Rồi quay sang Thiên Phong
- “ Con trai cưng, con giỏi lắm, có bạn gái mà không thèm giới thiệu với mẹ. Cứ chờ đó đi, về nhà mẹ sẽ xử lí con sau.”
- “ Tùy mẹ.” - Thiên Phong hờ hững đáp, vờ như không nhìn thấy tia thích thú trong đôi mắt mẹ mình.
- “ Thằng nhóc này, ngày càng cứng đầu.”
Nói thì nói thế, nhưng trên môi bà ấy lại nở nụ cười.
***
Một chiếc vương miện xinh xắn, màu trắng, đính những viên đá vô cùng tinh xảo được mang lên, đó là phần thưởng cao quý nhất đêm nay.
Cài chiếc vương miện lên tóc Thiên Nhi, Lâm phu nhân khẽ cười. Cảnh tượng này, làm bà ấy nhớ một một thời quá khứ xa xôi nào đó. Cũng có một người con gái trong bộ váy trắng tinh khôi, với nụ cười làm say đắm lòng người. Cô ấy cũng giống như Thiên Nhi bây giờ, xinh như một nàng công chúa với chiếc vương miện cài trên tóc.
***
Sân trường ồn ào, náo nhiệt.
Ông MC bước ra, nháy mắt với khán giả rồi ông ấy nói
- “ Xin bật mí cho các bạn một chuyện, người đề xuất ý kiến bầu chọn danh hiệu Công chúa năm nay chính là Hoàng tử của chúng ta.”
- “ Tại sao lại là công chúa?” - Thiên Nhi nói.
Thiên Phong cười, nụ cười thoảng qua như gió
- “ Vì Hoàng tử chỉ thuộc về công chúa mà thôi.”
Khóe môi Thiên Nhi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.
- “ Thiên Nhi, có một điều anh muốn nói với em từ rất lâu rồi, em muốn nghe không?”
- “ Anh nói đi.”
Trầm mặc khoảng vài giây, Thiên Phong nói, chất giọng của anh trầm ấm lạ thường
- “ Em từng nói, chúng ta gặp nhau chưa lâu mà đã yêu nhau, tình yêu như thế liệu có phải nhanh quá? Nhưng đối với anh, nó không nhanh một chút nào, bởi vì, gặp em ở đây, không phải là lần đầu tiên.”
Không phải lần đầu tiên? Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn anh, trước đây họ từng gặp nhau sao?
- “ Em nhớ cũng được, quên rồi cũng không sao, chỉ cần anh còn nhớ là được.”
Cả học viện bỗng chốc im phăng phắc lắng nghe từng lời nói của anh.
- “ Lần đầu tiên gặp em là vào năm anh 7 tuổi, hôm đó là một ngày mưa rất lớn. Anh còn nhớ, Thiên Nhi của ngày đó, dù rất lạnh nhưng vẫn sẵn sàng nhường lại cây dù cho anh, Thiên Nhi của ngày đó, đôi mắt đẫm nước nhưng vẫn cười với anh, vẫn quan tâm anh. Có lẽ em không biết nhưng đó là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con gái. Đó cũng là lần đầu tiên anh kiên nhẫn đến vậy, kiên nhẫn lắng nghe em kể truyền thuyết về loài hoa hồng xanh. Ngày đó, ngoài cái tên em ra, anh không biết chút gì về em cả. Giống như hai con người xa lạ vô tình lướt qua đời nhau.”
Thiên Nhi sững người nhìn anh, cô vẫn nhớ, vẫn nhớ cậu bé với dáng vẻ lạnh lùng của ngày đó. Đó là ngày cô mất mẹ, lang thang trong mưa trên con đường mẹ hay dẫn cô qua, cô nhìn thấy một cậu bé bước đi trong màn mưa. Không suy nghĩ gì nhiều, cô chạy đến che mưa cho cậu bé ấy. Nhưng không ngờ, người đó lại là anh. Có lẽ anh không biết, đó cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một người con trai.
- “ Lần thứ 2 gặp em là 5 năm sau đó, hôm đó cũng là một ngày mưa, cũng là ở con đường đó, chúng ta gặp nhau. Nhưng lần đó thì ngược lại, em bước trong màn mưa, còn anh làm người che mưa cho em. Anh nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là so với 5 năm trước, em không còn là một cô bé ngây thơ với nụ cười trong sáng như trước nữa mà mang một nét lạnh lùng, khó gần. Em biết không, hình như từ giây phút chúng ta nói chuyện với nhau lần đó, anh đã thích em.”
Anh cười, nụ cười thoảng qua nhưng mang một hơi ấm kì lạ.
- “ Lần thứ 3 gặp em, anh đã biết chúng ta dành cho nhau. Gặp nhau một lần là tình cờ, gặp nhau lần thứ 2 có thể là trùng hợp, nhưng gặp nhau lần thứ 3 thì đó là định mệnh.”
- “ Em biết không, Thiên Nhi, anh như ngày hôm nay tất cả là nhờ có em. Em từng nói anh phải biết quý trọng bản thân, phải biết trân trọng những gì anh đang có. Khi anh buồn nhất, chán nản nhất thì anh gặp em, dù là ngày xưa hay bây giờ em đều là một tia sáng, một tia hy vọng của cuộc đời anh.”
Không gian rộng lớn mà tĩnh lặng đến cùng cực
- “ Lần thứ nhất, anh buông tay vì khi đó còn quá nhỏ, lần thứ hai anh ngu ngốc để em rời đi vì anh chưa nhận ra tình cảm của bản thân, nhưng lần này, anh sẽ không bao giờ ngu ngốc buông tay lần nữa. Bởi vì... hơi ấm của anh và cả bản thân anh, thuộc về em.”
Đôi mắt Thiên Nhi bỗng chốc ướt nhòe, bây giờ cô mới biết thì ra, anh yêu cô nhiều như thế.
Cả học viện tĩnh lặng không một tiếng động, nhìn hai con người trên kia.
Đêm nay, rốt cuộc họ cũng biết, chàng Hoàng tử lạnh lùng của họ, si tình đến bao nhiêu.
Tình yêu của hai người họ, đẹp đến nhường nào.
Trước đây, có bao nhiêu người không cam tâm khi hai người họ yêu nhau thì bây giờ họ đã có cách nhìn khác hẳn.
Đêm nay, rốt cuộc Thiên Nhi cũng biết, thì ra tia hy vọng mong manh giúp cô kéo dài cuộc sống đến bây giờ lại chính là anh, người mà cô yêu nhất.
Đêm nay cô cũng biết thì ra tình yêu lại đẹp như thế, hạnh phúc như thế.
Đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt.
Những ngón tay thon dài ấm áp lau đi nước mắt trên khóe mi cô
- “ Hoàng Thiên Nhi, anh yêu em.”
Nước mắt vẫn tiếp tục rơi, vì hạnh phúc.
Thiên Nhi nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Ở trong vòng tay anh nói
- “ Em yêu anh, Thiên Phong.”
Tình yêu của họ có đôi khi nhẹ nhàng, tĩnh lặng nhưng lại đem đến hạnh phúc lớn lao vô cùng.
- “ Anh nói, đem nay có quà tặng em là gì vậy?”
- “ Là anh, muốn lấy không?”
- “ Không cần anh tặng, em cũng lấy.”
Thiên Nhi cười, nụ cười hạnh phúc.
Đoạn đường phía trước có thể còn nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần tình yêu của họ như thế là đủ rồi, đúng không?
Bình luận truyện