Vân Long Phá Nguyệt
Chương 112: Đi hay ở tùy nàng
Lê Hân vừa nghe, thân thể cứng đờ lại. Hiểu được ý của Thanh Hàn, nặng nề thở dài một hơi: “Thanh Hàn, nếu thật sự Thiển Y là chủ nhân phách nguyệt, vậy thì……” Nói đến đó, hắn cảm giác ngực như bị xé toạc ra đau đớn, cũng không cố gắng cưỡng ép nó xuống. Ngữ khí chua chát tiếp tục nói: “Nếu thật vậy, vậy xin ngươi….hãy đối tốt với nàng……”
Chưa từng, hắn chưa từng nghĩ sẽ buông tha cho nàng, hắn từng nghĩ cưỡng chế bắt nàng lại
Nhưng, có một số việc không phải hắn muốn thì sẽ được. Quốc sư chi thê, chủ nhân phách nguyệt, có rất nhiều trọng trách trên vai bọn họ, cuộc sống của mọi người trong thiên hạ. Thứ mà Lê Hân hắn được dạy dỗ từ nhỏ chính là phải bảo vệ quốc gia, há có thể vì chuyện nhi nữ tình trường mà bỏ qua sống chết của thiên hạ, chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không thể làm được.
Thiển Y, hắn không muốn buông, nhưng không thể không buông…..
Tiêu Thanh Hàn nghe xong, lẳng lặng nhìn hắn nửa ngày, mới mở miệng khinh thường nói. “Hân, ngươi vẫn không hiểu sao, ngươi không nghe rõ vừa rồi ta nói gì sao? Không phải ngươi thấy nó như thế nào, thì tương lai kết cục sẽ như vậy”
“Thấy như thế nào? Kết cục?” Lê Hân cười tự giễu. “Đều là sự thật, còn có gì là giả nữa……Ta cùng Thiển Y, kiếp này đã là không thể.”
“Quên đi, Hân, hiện tại ta cũng chưa rõ lắm, chờ ta điều tra rõ ràng, sẽ nói với ngươi sau!” Tiêu Thanh Hàn vẻ mặt trầm tĩnh, không ai biết hắn đang nghĩ gì
Lê Hân lắc đầu, lại giương mắt nhìn mặt hồ phía trước, mặt hồ tĩnh lặng, nhưng tâm hắn lại không hề bình tĩnh, quay cuồng như bão táp, mấy ngày nay, hắn thật sự cảm giác vô cùng mệt mỏi. Hắn nghĩ, có lẽ một thời gian nữa hắn nên tấu với Hoàng Thượng, cho hắn đi biên quan thôi!
Nói hắn muốn trốn tránh cũng được, yếu đuối cũng vậy, hắn thật sự không thể trơ mắt nhìn nữ tử hắn yêu gả cho người khác. Hơn nữa người này lại người hắn coi như huynh đệ, Thanh Hàn….
Vận mệnh, có đôi khi thật trêu người.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra một đôi mắt sáng ngời quật cường, tâm hắn đột nhiên căng thẳng, sao lại là nữ nhân kia? Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, một lúc lâu sau mới hỏi:
“Thanh Hàn, nàng ta…..sao rồi?”
“Nàng ta…….là ai?” Tiêu Thanh Hàn nhíu mày, khóe miệng có chút ý cười đùa cợt. Hắn đương nhiên biết nàng ta trong miệng Lê Hân là ai.
“Thanh Hàn……ngươi biết mà.” Nghe được ý chọc ghẹo của Tiêu Thanh Hàn, Lê Hân bối rối, có chút xấu hổ, những gì hắn làm với Vân Tâm Nhược, có lẽ nam tử trước mắt này đã biết hết rồi, mà những chuyện này, thậm chí có thể dùng từ ti bỉ để hình dung
Tiêu Thanh Hàn chỉ bình thản nhìn hắn. Trầm mặc một hồi lâu, lâu đến mức Lê Hân sắp không chịu nổi nữa, mới mở miệng nói: “Nàng ta không sao…..”
Bốn chữ nàng ta không sao này, làm cho áp lực đè nặng trên ngực Lê Hân cũng tan thành mây khói, một cỗ vui mừng khó hiểu lan tràn trong hắn, không hiểu sao lại làm cho trái tim của hắn ấm hơn một chút
Tốt quá, nữ tử kia không sao…..
“Hân, ngươi định đối với nàng ta thế nào? Vết thương của nàng ta đã tốt hơn nhiều rồi.” Tiêu Thanh Hàn nhìn nam tử trước mắt, trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh của nữ tử trong vườn Thanh trúc
“Thế nào?” Lê Hân nghe vậy, ánh mắt vẫn nhìn về phía hồ nước, trong mắt lại có chút ánh sáng hiện lên. Không biết rõ đó là gì, nhưng mơ hồ hình như có một loại gọi là hối hận
Hối hận những gì hắn đã làm đối với nữ tử vô tội kia sao?
Nhưng vết thương đã tạo thành, có nói gì, làm gì, cũng không thế xóa được….
Thanh âm của hắn có chút hoạt kê, có chút bất đắc dĩ….
“Thanh Hàn, ngươi cũng biết, ta đã hưu nàng ta, đối với những gì ta đã làm, thật sự không thể lấy hai chữ xin lỗi để hoàn lại, lúc trước là do ta hiểu lầm, cho rằng nàng ta gả vào Phủ tướng quân là có mục đích, cho rằng mọi sai lầm đều do nàng ta làm, nay, ta cùng Thiển Y kết cục đã định, Vân Tâm Nhược, đã không còn là thê của ta, cho nên……Đi hay ở, tùy nàng quyết định!”
Chưa từng, hắn chưa từng nghĩ sẽ buông tha cho nàng, hắn từng nghĩ cưỡng chế bắt nàng lại
Nhưng, có một số việc không phải hắn muốn thì sẽ được. Quốc sư chi thê, chủ nhân phách nguyệt, có rất nhiều trọng trách trên vai bọn họ, cuộc sống của mọi người trong thiên hạ. Thứ mà Lê Hân hắn được dạy dỗ từ nhỏ chính là phải bảo vệ quốc gia, há có thể vì chuyện nhi nữ tình trường mà bỏ qua sống chết của thiên hạ, chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không thể làm được.
Thiển Y, hắn không muốn buông, nhưng không thể không buông…..
Tiêu Thanh Hàn nghe xong, lẳng lặng nhìn hắn nửa ngày, mới mở miệng khinh thường nói. “Hân, ngươi vẫn không hiểu sao, ngươi không nghe rõ vừa rồi ta nói gì sao? Không phải ngươi thấy nó như thế nào, thì tương lai kết cục sẽ như vậy”
“Thấy như thế nào? Kết cục?” Lê Hân cười tự giễu. “Đều là sự thật, còn có gì là giả nữa……Ta cùng Thiển Y, kiếp này đã là không thể.”
“Quên đi, Hân, hiện tại ta cũng chưa rõ lắm, chờ ta điều tra rõ ràng, sẽ nói với ngươi sau!” Tiêu Thanh Hàn vẻ mặt trầm tĩnh, không ai biết hắn đang nghĩ gì
Lê Hân lắc đầu, lại giương mắt nhìn mặt hồ phía trước, mặt hồ tĩnh lặng, nhưng tâm hắn lại không hề bình tĩnh, quay cuồng như bão táp, mấy ngày nay, hắn thật sự cảm giác vô cùng mệt mỏi. Hắn nghĩ, có lẽ một thời gian nữa hắn nên tấu với Hoàng Thượng, cho hắn đi biên quan thôi!
Nói hắn muốn trốn tránh cũng được, yếu đuối cũng vậy, hắn thật sự không thể trơ mắt nhìn nữ tử hắn yêu gả cho người khác. Hơn nữa người này lại người hắn coi như huynh đệ, Thanh Hàn….
Vận mệnh, có đôi khi thật trêu người.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra một đôi mắt sáng ngời quật cường, tâm hắn đột nhiên căng thẳng, sao lại là nữ nhân kia? Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, một lúc lâu sau mới hỏi:
“Thanh Hàn, nàng ta…..sao rồi?”
“Nàng ta…….là ai?” Tiêu Thanh Hàn nhíu mày, khóe miệng có chút ý cười đùa cợt. Hắn đương nhiên biết nàng ta trong miệng Lê Hân là ai.
“Thanh Hàn……ngươi biết mà.” Nghe được ý chọc ghẹo của Tiêu Thanh Hàn, Lê Hân bối rối, có chút xấu hổ, những gì hắn làm với Vân Tâm Nhược, có lẽ nam tử trước mắt này đã biết hết rồi, mà những chuyện này, thậm chí có thể dùng từ ti bỉ để hình dung
Tiêu Thanh Hàn chỉ bình thản nhìn hắn. Trầm mặc một hồi lâu, lâu đến mức Lê Hân sắp không chịu nổi nữa, mới mở miệng nói: “Nàng ta không sao…..”
Bốn chữ nàng ta không sao này, làm cho áp lực đè nặng trên ngực Lê Hân cũng tan thành mây khói, một cỗ vui mừng khó hiểu lan tràn trong hắn, không hiểu sao lại làm cho trái tim của hắn ấm hơn một chút
Tốt quá, nữ tử kia không sao…..
“Hân, ngươi định đối với nàng ta thế nào? Vết thương của nàng ta đã tốt hơn nhiều rồi.” Tiêu Thanh Hàn nhìn nam tử trước mắt, trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh của nữ tử trong vườn Thanh trúc
“Thế nào?” Lê Hân nghe vậy, ánh mắt vẫn nhìn về phía hồ nước, trong mắt lại có chút ánh sáng hiện lên. Không biết rõ đó là gì, nhưng mơ hồ hình như có một loại gọi là hối hận
Hối hận những gì hắn đã làm đối với nữ tử vô tội kia sao?
Nhưng vết thương đã tạo thành, có nói gì, làm gì, cũng không thế xóa được….
Thanh âm của hắn có chút hoạt kê, có chút bất đắc dĩ….
“Thanh Hàn, ngươi cũng biết, ta đã hưu nàng ta, đối với những gì ta đã làm, thật sự không thể lấy hai chữ xin lỗi để hoàn lại, lúc trước là do ta hiểu lầm, cho rằng nàng ta gả vào Phủ tướng quân là có mục đích, cho rằng mọi sai lầm đều do nàng ta làm, nay, ta cùng Thiển Y kết cục đã định, Vân Tâm Nhược, đã không còn là thê của ta, cho nên……Đi hay ở, tùy nàng quyết định!”
Bình luận truyện