Vân Long Phá Nguyệt
Chương 62: Sai hôn
Nhìn xuống nữ tử trước mắt, da thịt như ngọc bàn trong suốt, môi phấn nộn, đôi mi thanh tú nhược viễn sơn, con mắt sáng thanh linh như nước,
giống như dòng nước ngày xuân, mắt như phát sáng, mặc dù không trang
điểm chút nào, lại có chút mong manh như nước (ah thì nước nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thật ra chả yếu đuối chút nào)
Không hề nghi ngờ, khuôn mặt này có thể nói xinh đẹp, nhưng là cùng dung nhan tuyệt sắc trong trí nhớ kém quá xa, hơn nữa, người này rất xa lạ
Không phải Vân Thiển Y, nàng là ai?
Gậy vén hỉ khăn trong tay rơi xuống một tiếng nhẹ nhàng, lại làm cho tâm người khác không khỏi hoảng hốt. Đồng tử Lê Hân đột nhiên co rút lại, thần sắc ôn nhu trên mặt biến mất. “Ngươi là ai?” thanh âm tàn nhẫn. Giống như khúc dạo đầu của một trận mưa gió, gõ vào thể xác và tinh thần Vân Tâm Nhược
Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, căn bản không phải dung nhan tuyệt sắc trong suy nghĩ, hắn trước kia có bao nhiêu mong chờ, thì hiện tại có bấy nhiêu tức giận, thần sắc Lê Hân trong nháy mắt biến thành băng, phẫn nộ bị lừa gạt, đau xót mộng đẹp bị đánh nát, toàn bộ biến thành hận ý phệ huyết. Thân thể cao lớn gắt gao buộc chặt, như cung tên đang bị kéo căng, vừa động một chút , sẽ là mũi tên bén nhọn xé gió phóng ra
Vân Tâm Nhược đồ đẫn nhìn nam tử trước mắt, mi mắt cụp xuống, con ngươi thâm sắc trong nháy mắt có một loại bi ai hiện lên. Môi khẽ nhúc nhích, nhưng không có câu nào thoát ra
Thấy nàng không nói, hắn vươn một tay bóp lấy cổ nữ tử, sau đó chậm rãi buộc chặt, gằn từng tiếng giống như hàn băng “Ngươi là ai, Vân Thiển Y đâu?”
Vân Tâm Nhược bị hắn bóp cổ, không khí trong ngực càng ngày càng loãng, có chút thống khổ nhíu mi lại, hô hấp cũng có chút dồn dập. Lúc này, nàng cảm giác có chút tự giễu, đây là lần thứ hai nàng bị người ta bóp cổ. Xem ra cổ của nàng, tựa hồ thực được yêu thích a!
Cằm nhỏ của nàng bị nam nhân nâng lên, xem nhẹ đau đớn ở cổ, nhìn nam tử đôi mắt hắc đồng giận dữ trước mắt, môi nhẹ nhàng mở ra
“Vân Tâm Nhược…..” Thanh âm không nhanh không chậm, không cao không thấp. Tựa hồ hoàn toàn không hề đem nam tử trước mặt để trong mắt. Tựa như hắn cũng không đem nàng để trong mắt
Vân Tâm Nhược, là nữ nhi không được sủng của Vân Hồng Đào. Lê Hân thân thể cứng đờ, trong lòng giống như hiểu được cái gì đó, mâu sắc càng biến thâm trầm, mơ hồ có thấy nhìn thấy gân xanh trên trán không nhừng nhảy lên, hắn buông bàn tay trên cổ Vân Tâm Nhược ra…….Sau đó không đợi nàng có phản ứng gì…….giơ tay lên……
“Ba!” một tiếng, Vân Tâm Nhược thân thể chưa ổn định, lảo đảo một chút, chật vật từ trên giường rơi xuống đất, thân hình gầy yếu của nàng sao có thể ngăn cản một cái tát của nam tử này, thoáng chốc, gương mặt trong nháy mắt sưng đỏ lên, nhìn vào gương mặt như ngọc của nàng hiển thị rõ ràng năm dấu tay, miệng nàng khẽ nhúc nhích, một tia máu chảy ra….
“Hảo hảo hảo……” Nam tử từ trên cao nhìn xuống nàng, ba chữ hảo, như gió trong bão tuyết, ngữ khí băng hàn tới cực điểm, bày ra trong không khí giữa trời đất “Hảo một cái Vân Hồng Đào, hảo một cái Tam tiểu thư Vân phủ a, hảo một hồi thay gả hoàn mỹ”
Đau đớn từ gương mặt truyền đến, mùi máu tươi trong miệng ngày càng dày đặc, nàng cắn chặt hàm răng, nhịn xuống âm thanh hô đau, đau, nàng chịu được, so với trước kia thì cơn đau này quá nhỏ. Nhưng là, lúc này lần đầu tiên nàng lại có chút cảm giác hận một người, vì sao đối đãi với nàng như vậy, muốn gả không phải là ý nghĩ ngu ngốc của nàng, không lẽ trên đời này chỉ có hắn là đau khổ sao? Người phụ hắn không phải là nàng
Hít một hơi thật sâu, nàng một tay che bên mặt bị sưng, một tay níu vào thành giường, chậm rãi đứng lên, lưng đứng thẳng như có thể cõng một ngọn núi lớn, nàng giương mắt, đôi mắt trong suốt như chân trời đầy sao, đẩy ra đêm đen, linh quang lóng lánh, tuy rằng trên mặt sưng đỏ, khóe miệng cũng có vết máu, nhưng không tổn hao gì đến nửa điểm xinh đẹp của nàng, trầm tĩnh làm cho người ta không thể coi thường. Trong mắt của nàng chảy qua rất nhiều cảm súc, hận rất đạm, tàng sâu là oán, thật sâu bên trong là ủy khuất, lại là cô đơn không có giọt lệ nào
Không hề nghi ngờ, khuôn mặt này có thể nói xinh đẹp, nhưng là cùng dung nhan tuyệt sắc trong trí nhớ kém quá xa, hơn nữa, người này rất xa lạ
Không phải Vân Thiển Y, nàng là ai?
Gậy vén hỉ khăn trong tay rơi xuống một tiếng nhẹ nhàng, lại làm cho tâm người khác không khỏi hoảng hốt. Đồng tử Lê Hân đột nhiên co rút lại, thần sắc ôn nhu trên mặt biến mất. “Ngươi là ai?” thanh âm tàn nhẫn. Giống như khúc dạo đầu của một trận mưa gió, gõ vào thể xác và tinh thần Vân Tâm Nhược
Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, căn bản không phải dung nhan tuyệt sắc trong suy nghĩ, hắn trước kia có bao nhiêu mong chờ, thì hiện tại có bấy nhiêu tức giận, thần sắc Lê Hân trong nháy mắt biến thành băng, phẫn nộ bị lừa gạt, đau xót mộng đẹp bị đánh nát, toàn bộ biến thành hận ý phệ huyết. Thân thể cao lớn gắt gao buộc chặt, như cung tên đang bị kéo căng, vừa động một chút , sẽ là mũi tên bén nhọn xé gió phóng ra
Vân Tâm Nhược đồ đẫn nhìn nam tử trước mắt, mi mắt cụp xuống, con ngươi thâm sắc trong nháy mắt có một loại bi ai hiện lên. Môi khẽ nhúc nhích, nhưng không có câu nào thoát ra
Thấy nàng không nói, hắn vươn một tay bóp lấy cổ nữ tử, sau đó chậm rãi buộc chặt, gằn từng tiếng giống như hàn băng “Ngươi là ai, Vân Thiển Y đâu?”
Vân Tâm Nhược bị hắn bóp cổ, không khí trong ngực càng ngày càng loãng, có chút thống khổ nhíu mi lại, hô hấp cũng có chút dồn dập. Lúc này, nàng cảm giác có chút tự giễu, đây là lần thứ hai nàng bị người ta bóp cổ. Xem ra cổ của nàng, tựa hồ thực được yêu thích a!
Cằm nhỏ của nàng bị nam nhân nâng lên, xem nhẹ đau đớn ở cổ, nhìn nam tử đôi mắt hắc đồng giận dữ trước mắt, môi nhẹ nhàng mở ra
“Vân Tâm Nhược…..” Thanh âm không nhanh không chậm, không cao không thấp. Tựa hồ hoàn toàn không hề đem nam tử trước mặt để trong mắt. Tựa như hắn cũng không đem nàng để trong mắt
Vân Tâm Nhược, là nữ nhi không được sủng của Vân Hồng Đào. Lê Hân thân thể cứng đờ, trong lòng giống như hiểu được cái gì đó, mâu sắc càng biến thâm trầm, mơ hồ có thấy nhìn thấy gân xanh trên trán không nhừng nhảy lên, hắn buông bàn tay trên cổ Vân Tâm Nhược ra…….Sau đó không đợi nàng có phản ứng gì…….giơ tay lên……
“Ba!” một tiếng, Vân Tâm Nhược thân thể chưa ổn định, lảo đảo một chút, chật vật từ trên giường rơi xuống đất, thân hình gầy yếu của nàng sao có thể ngăn cản một cái tát của nam tử này, thoáng chốc, gương mặt trong nháy mắt sưng đỏ lên, nhìn vào gương mặt như ngọc của nàng hiển thị rõ ràng năm dấu tay, miệng nàng khẽ nhúc nhích, một tia máu chảy ra….
“Hảo hảo hảo……” Nam tử từ trên cao nhìn xuống nàng, ba chữ hảo, như gió trong bão tuyết, ngữ khí băng hàn tới cực điểm, bày ra trong không khí giữa trời đất “Hảo một cái Vân Hồng Đào, hảo một cái Tam tiểu thư Vân phủ a, hảo một hồi thay gả hoàn mỹ”
Đau đớn từ gương mặt truyền đến, mùi máu tươi trong miệng ngày càng dày đặc, nàng cắn chặt hàm răng, nhịn xuống âm thanh hô đau, đau, nàng chịu được, so với trước kia thì cơn đau này quá nhỏ. Nhưng là, lúc này lần đầu tiên nàng lại có chút cảm giác hận một người, vì sao đối đãi với nàng như vậy, muốn gả không phải là ý nghĩ ngu ngốc của nàng, không lẽ trên đời này chỉ có hắn là đau khổ sao? Người phụ hắn không phải là nàng
Hít một hơi thật sâu, nàng một tay che bên mặt bị sưng, một tay níu vào thành giường, chậm rãi đứng lên, lưng đứng thẳng như có thể cõng một ngọn núi lớn, nàng giương mắt, đôi mắt trong suốt như chân trời đầy sao, đẩy ra đêm đen, linh quang lóng lánh, tuy rằng trên mặt sưng đỏ, khóe miệng cũng có vết máu, nhưng không tổn hao gì đến nửa điểm xinh đẹp của nàng, trầm tĩnh làm cho người ta không thể coi thường. Trong mắt của nàng chảy qua rất nhiều cảm súc, hận rất đạm, tàng sâu là oán, thật sâu bên trong là ủy khuất, lại là cô đơn không có giọt lệ nào
Bình luận truyện