Vân Sắc
Chương 18
Ân Thần Bắc không mang Diệp Vân Sắc lên lầu mà chạy một chiếc xe việt dã, băng qua chặng đường gió táp mưa sa, đến một căn biệt thự khác cách xa hơn 10 km.
Căn biệt thự này là quà sinh nhật y tặng Diệp Vân Sắc năm hai mươi hai tuổi, đứng tên cậu, nhưng ngay cả cậu cũng không về ở. Dọc đường y đã liên tục gọi điện thoại hỏi tình hình bác sĩ, đến khi xuống xe, đã có sẵn nhân viên y tế đứng chờ, đưa Diệp Vân Sắc đi chữa trị bằng tốc độ nhanh nhất.
Ân Thần Bắc luôn theo sát họ cho đến khi bị đuổi ra, bản thân y cũng là bệnh nhân, vết thương trên tay còn chưa được băng bó, cũng không biết làm sao chống đỡ được suốt thời gian lâu như vậy. Y ngả người lên sô pha để người ta băng bó khẩn cấp, chỉ mải nhìn những người mặc áo blouse trắng vào vào ra ra, lần đầu tiên mùi thuốc sát trùng làm y đau đầu, bầu không khí lộn xộn, âm u khi này cũng làm y hết sức cáu kỉnh.
Vệ sĩ thấy y hút hết điếu này đến điếu khác, nhịn không được liền khuyên, “Anh Tiểu Diệp được trời phù hộ sẽ không việc gì đâu, anh Thần yên tâm.” Những người lần này y dẫn theo đều từng có thời gian ở cùng Diệp Vân Sắc, cũng là nhóm người duy nhất giữ thái độ im lặng trong sự kiện vừa qua. Ân Thần Bắc nghe thấy họ quan tâm từ tận đáy lòng, lặng lẽ thở phào.
Vết thương của Diệp Vân Sắc phải xử lý đến mười giờ sáng hôm sau, số nước được mang ra mang vào rốt cuộc mới sạch. Các y tá bấy giờ mới lau mồ hôi, báo cáo lại cho Ân Thần Bắc.
“Vết thương bên ngoài rất nghiêm trọng nhưng chưa nguy hiểm chí mạng, không tổn hại nội tạng, chữa khỏi hẳn không thành vấn đề.”
Linh tính Ân Thần Bắc cho biết lời tiếp theo họ nói sẽ là “nhưng mà”.
Quả nhiên, người Mỹ kia ngập ngừng chút đỉnh, cố gắng lựa từ, “Nhưng mà bệnh nhân đã chịu kích thích tinh thần nghiêm trọng, trạng thái tinh thần hiện nay rất không ổn định, đây là điều tệ nhất. Anh biết đấy, nếu cậu ấy chịu phối hợp, rũ bỏ gánh nặng tâm lý, công việc của chúng tôi sẽ ít hơn. Còn không thì…” Ông ta làm vẻ khó xử, “Nếu cậu ấy chống đối việc trị liệu sẽ gây cản trở tâm lý, càng trì trệ thời gian hồi phục. Và một điều nữa, hệ thống tiêu hóa hiện nay của cậu ấy rất khó tiêu hóa thức ăn bình thường, có lẽ đã từng tuyệt thực hơn ba mươi ngày, anh cần chú ý để giúp đỡ cậu ấy cải thiện.”
Ân Thần Bắc gật khẽ, “Tôi sẽ lưu ý.”
Tiễn bác sĩ ra về, y sắp xếp cho y tá ở lại trong phòng dành cho khách, còn tự thân y sẽ trông nom Diệp Vân Sắc. Kỳ thực y cũng không quá thông thạo kết cấu của căn nhà này, lúc mua có đi xem hai lần, còn một lần thì vừa mới đến lại có chuyện nên phải về ngay.
Sở dĩ không ở nhà chính, nội tâm thì tự thuyết phục mình là bởi muốn có một nơi yên tĩnh cho Diệp Vân Sắc tĩnh dưỡng, nhưng đâu đó trong y còn vì không muốn kích động đến cậu. Bây giờ nghĩ lại, Diệp Vân Sắc thực sự không có kỷ niệm nào vui vẻ trong căn nhà kia. Y trói buộc cậu bên mình hai năm, trong hai năm ấy chưa lần nào cậu rời đi, y cũng tự biết cậu không thích ở nhà mình, nếu không làm sao cậu chẳng bày lấy đôi chút đồ đạc cá nhân, mà lại để phòng ở đơn giản hệt như phòng thuê khách sạn?
Trong lúc miên man suy nghĩ thì đã đến cửa, y hơi lừng chừng, mở nhẹ cửa ra. Diệp Vân Sắc đang truyền trên giường, mắt, không ngờ là mở. Nghe thấy tiếng động, cậu quay qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
Chẳng có bi ai hay bùng cháy, một đôi mắt trấn định và nhuốm màu mệt lả làm Ân Thần Bắc phúc chốc không biết mình còn thở hay không.
Cậu lặng im nhắm mắt lại.
Cậu cự tuyệt y, hình ảnh tưởng chừng bình tĩnh dưới tầng hầm kia nhất định còn che giấu sự phức tạp không để ai biết, vì cậu, như thể trời sinh không đeo nổi hận thù trên gương mặt. Ân Thần Bắc cảm thấy mệt mỏi bởi ý nghĩ này. Y từ từ đến gần Diệp Vân Sắc, thuốc trong ống truyền chầm chậm rỏ từng giọt, cánh tay gầy của cậu đặt trên chăn phủ kín những vết thâm tím và lỗ kim châm dày đặc.
Căn phòng yên ả, kim đồng hồ đánh nhịp đều đều.
Một lát lâu sau, Ân Thần Bắc mở miệng, giọng điệu lãnh đạm như đang bàn chuyện thời tiết, “Nếu thấy đỡ hơn, ăn gì trước đi. Em không thích bánh mỳ nướng thì có cháo thịt nấm hương mới nấu, còn có há cảo nhân cá tôm, rồi thì canh, canh gà đen củ khởi lộc nhung, bổ huyết hòa khí…”
“Không cần kể thực đơn.” Cậu nhẹ nhàng ngắt lời, tuy tư thế nằm này làm việc nói chuyện trở nên tốn sức, cậu vẫn nhấn mạnh từng chữ, “Tôi không muốn ăn gì cả.”
Ân Thần Bắc khựng lại, móc thuốc lá trong tay, đặt lên miệng rồi lại bỏ xuống, “Sau này không tiêm thuốc dinh dưỡng nữa, muốn tự ăn hay bị ép ăn, chọn đi.” Nhìn ra màn mưa rả rích ngoài trời, y bảo, “Nếu không có ý kiến, anh cho họ mang đồ ăn lên.”
Xe ăn đẩy vào phòng, sắc màu phong phú chỉ nhìn thôi đã chảy dãi. Các y tá đỡ Diệp Vân Sắc dậy, để cơ thể suy yếu của cậu tựa lưng. Vết thương sau lưng cậu đã được băng bó, thuốc tê chưa hết hiệu lực, bị người ta dịch qua dịch lại cũng không có cảm giác đau, huống hồ cậu còn đang trong tình trạng kiệt quệ, muốn chống đối cũng chẳng có sức. Ân Thần Bắc nhìn cậu lạnh tanh để hai người phụ nữ đụng chạm, lòng thấy khó chịu, liền hét to, “Các cô ra đi, còn lại để tôi.”
Các y tá lập tức lui đi rất là thiếu y đức.
Ân Thần Bắc múc cháo, nếm sao cho không còn quá nóng mới đút đến miệng cậu. Cậu rũ mắt không nhìn y, y cũng kiên nhẫn, tay y bị thương mà vẫn cầm vững bát cháo suốt hơn mười phút mà chẳng có lấy một lần run, phải nói ý chí hay thể lực y đều quả thật phi phàm. Cho đến khi bát cháo quánh lại, cho đến khi lông mày Ân Thần Bắc nhướng lên, cậu mới nói nhỏ, “Ân Thần Bắc, có chuyện này phải nói với anh trước, hiện tại anh muốn làm thế nào là việc của anh, còn đối với tôi, rất nhiều chuyện khó lòng thay đổi… nên là, tự anh nghĩ kỹ đi.”
Tiếng sấm rền rĩ thét ngoài cửa sổ, mưa càng xối xả, căn phòng càng trở nên u tối. Trong nháy mắt, một tia chớp xé rách bầu trời sáng bừng cả căn phòng lên, khoảnh khắc sáng chói đến cùng tận ấy, Diệp Vân Sắc đã thấy biểu cảm lạnh lẽo nháng lên nhanh chóng rồi biến mất của Ân Thần Bắc.
Cậu tưởng y sẽ nổi giận, nào ngờ y chỉ đứng lên, bước giữa tiếng mưa lộp độp lộp độp, bưng một bát cháo nóng khác đến cho cậu, “Ăn đi.” Hai chữ gọn lỏn.
Lần này cậu không chối từ, chầm chậm cầm thìa, bàn tay khẽ cử động liền run bần bật, thìa và bát va vào nhau lách cách. Ân Thần Bắc nâng bát bằng một tay, nhìn Diệp Vân Sắc chậm rãi ăn miếng cháo đầu tiên vào bụng, nhất thời y nhẹ người, cơn đau trên cánh tay lúc này mới truyền lên.
Kỳ thực Diệp Vân Sắc không cảm nhận được bát cháo có vị gì cả, chỉ đơn thuần là nuốt xuống, cổ họng khô khốc và rát đau. Cậu ăn mấy thìa, dừng lại nghỉ một lúc. Ân Thần Bắc nhoài người bật đèn đầu giường, màu vàng cam ấm cúng từ từ sáng tỏ, mưa dường như bị cách ngăn tại chốn xa xăm, quầng sáng mờ mờ phủ lên cảm giác an yên khôn xiết.
Diệp Vân Sắc lấy lại sức, hỏi thầm thì, “Sao anh còn chưa đi? Ở đây đâu còn chuyện gì nữa?”
“Em vội gì? Nếu em ăn xong không nôn ra thì được thôi.”
Diệp Vân Sắc nghe vậy, khóe môi nhênh nhếch. Đó là một nụ cười ngơ ngẩn, có đôi chút mỏi mệt, có đôi chút bất lực.
“Việc này, tôi không kiểm soát được.”
“Em nghĩ anh sẽ tin lý do của em?” Ân Thần Bắc gõ gõ cạnh bát, “Ăn ngay cho anh, nôn một bát, còn mười bát nữa chờ em. Anh không sợ phiền.”
Cậu lại ăn thêm vài miếng nữa, bỏ thìa xuống hít thật sâu, thật sâu. Ân Thần Bắc bắt gặp hai đầu lông mày cậu nhăn lại liền hỏi, “Khó chịu ở đâu à?”
Cậu hỏi khẽ, “Anh có thể ra ngoài không?”
“Không.” Y quả quyết.
Y biết cậu sắp nôn bèn đứng dậy cầm chai truyền, “Anh bế em vào phòng tắm…” Còn chưa nói trọn, cậu đã há miệng, số cháo vất vả lắm mới ăn được vào bụng đều nôn hết ra ngoài.
Y đành phải vén tấm chăn bẩn ném đi, rót nước cho cậu uống. Bàn tay giơ ra của cậu không ngừng run rẩy, y ôm cậu bón từng hớp nước.
Nào giờ y không hề có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, cứ âm thầm ra lệnh cho mình phải bình tĩnh mới không đến nỗi làm sự tình tanh bành hơn. Lại nhìn Diệp Vân Sắc, cậu đã kiệt sức nhắm mắt lại.
Tiểu Diệp… Ân Thần Bắc hít sâu. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ngày nào em còn chưa khỏe, chúng ta lại càng trễ nải một ngày.
“Giờ em ăn không vào thì chốc nữa ăn. Không ăn được cháo thì ăn canh, cũng có thể uống sữa trước.” Ngụ ý là đừng tưởng anh bó tay trước em.
Diệp Vân Sắc nghe tiếng y đi ra ngoài cửa, môi cậu giật giật, nói bình thản, “Ân Thần Bắc, anh đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.” Thoáng dừng, cậu nhỏ nhẹ, “Nhưng mà vừa hay, tôi cũng vậy.”
Ân Thần Bắc sựng lại, một tia sáng bén nhọn xẹt qua mắt y. Không nói câu nào, y mở cửa ra ngoài.
Sau hai ngày tầm tã trời đất, cuối cùng cơn mưa cũng chịu tạnh, biển hoa cỏ của biệt thự rạc đi, vô số cây non chết úa bao gồm cả những chồi non mới nhú mầm hay các nhánh cây chĩa ra trên tán.
Không khí ẩm ướt hơi nước, tấm rèm dày được vén ra, ánh sáng rạng ngời được phóng thích, ùa vào ô cửa kính được lau sạch bong. Tối tăm, bụi bặm, dường như đã phát sinh hết thảy ở cuộc đời, trong gian phòng hiện nay, mọi góc, mọi nơi được nắng chiếu sáng bừng, đưa ngón tay lướt qua, đều để lại dấu vết trong veo, óng ánh.
Trong hai ngày này Diệp Vân Sắc được ngơi nghỉ đầy đủ, quả là tuổi trẻ, tốc độ lành thương vô cùng đáng mừng. Cơm cũng đã cố ăn hơn tuy rằng vẫn bị nôn, hơn nữa bản thân cậu cũng không từ chối trị liệu, dần dần tình trạng ngày một chuyển biến tốt.
Sáng nào Ân Thần Bắc cũng đến chỗ cậu, ở đến tận chiều, thỉnh thoảng có việc thì đi, sau đó trở về lại ngồi trong phòng cậu cho tới khi cậu đi ngủ mới rời. Thời gian này y đang bận bình ổn những rối loạn trong bang, bộn bề trăm mối, nhưng mỗi lần đi gặp cậu, y đều tắm rửa sạch sẽ, cạo sạch râu, tuyệt đối không biểu hiện dáng vẻ mệt mỏi.
Diệp Vân Sắc bây giờ rất trầm, rất bình thản, chừng như không hề có cảm xúc lên xuống nào cả, lúc nói chuyện cũng không dùng từ quá khích. Cậu hệt như một bệnh nhân bình thường, phối hợp cho người ta tiêm đủ loại thuốc vào máu, kể cả các chương trình trị liệu có hà khắc đến mấy, cậu cũng không phản đối. Nếu không phải tình cờ Ân Thần Bắc phát hiện, có lẽ ngay đến y cũng quên mất những gì đã xảy ra dưới tầng hầm, quên mất chàng trai yên lặng đọc sách trước mặt này đã từng rơi vào tình cảnh hoàn toàn suy sụp tinh thần.
Tối nay y lại thành công đút cậu hơn nửa bát cháo. Thấy cậu có thể nuốt càng ngày càng nhiều, y cảm giác không khác gì vừa thắng cả một chiến dịch. Y ở lại trông cậu thêm một lúc nữa. Diệp Vân Sắc không còn phản ứng quá lớn với thức ăn, đôi khi vẫn bị nôn và khó chịu, song sau khi uống nước, cậu cũng từ từ phục hồi.
Y vẫn chưa xong việc, bèn trò chuyện với cậu đôi câu, cậu đã có vẻ mệt mỏi, vì vậy y để cậu ngủ, tắt đèn thay cậu. Phòng làm việc của y thông với phòng ngủ Diệp Vân Sắc, chỉ cần mở cửa là có thể biết tình hình của đối phương, cũng giúp y yên tâm làm việc. Giải quyết công việc còn tồn đọng trong thời gian chóng vánh nhất, y lấy một tấm bản đồ, đưa bút vẽ vẽ khoanh khoanh, chốc chốc lại chau mày suy nghĩ, thế rồi đồng hồ quả lắc phát ra âm thanh leng keng, y mới sực tỉnh là đã mười hai giờ rồi.
Mở cửa, phòng bên kia hoàn toàn yên ắng, chắc hẳn Diệp Vân Sắc đang ngủ. Sức khỏe cậu giờ không tốt nên hai người ngủ riêng, giống như lúc trước, cả nửa tháng cũng không chạm vào cậu một lần.
Trong bóng tối đen kịt chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt ra từ sau lưng, soi về phía giường, y tắt điện, đột nhiên khựng lại.
Diệp Vân Sắc đang nằm nghiêng người, chăn cuộn sát người cậu. Đó không phải tư thế ngủ thoải mái, mà giống như đang co quắp thì đúng hơn.
Tấm chăn cotton mong mỏng, mềm mại tựa như thác nước màu bạc đang trôi trong ánh sáng, khuôn mặt hao gầy của Diệp Vân Sắc dù nhìn từ khoảng cách xa mà vẫn quá đỗi nhợt nhạt, quá đỗi yên lặng như thể sẽ biến mất bất kỳ lúc nào..
Y giật mình, không dám tin giấc ngủ của cậu lại thế này.
Rón rén, chầm chậm đến gần, một đôi mắt sáng đột nhiên chĩa đến, Ân Thần Bắc kinh ngạc, bất thần dừng chân. Đôi mắt không mông lung, nhập nhèm vì buồn ngủ, rõ ràng thế này đồng nghĩa cậu không hề ngủ! Thế nhưng y vẫn nhớ lúc mình đi, cậu có nhắm mắt.
Nhớ lại mấy ngày qua, dù cơ thể cậu có hồi phục nhưng tinh thần thì uể oải. Sự phối hợp của cậu làm người ta nghĩ cậu sẽ nghe theo dặn dò của bác sĩ, đến giờ ngủ, cậu sẽ tự giác nhắm mắt, đến giờ tiêm, cậu không hề cự nự.
Hóa ra…
Sắc mặt Diệp Vân Sắc bình tĩnh, không hề trốn tránh cả khi Ân Thần Bắc cúi xuống chăm chú nhìn mình. Trái ngược với biểu cảm dửng dưng, thân thể cậu lại liên tục run rẩy, mũi và mặt rịn đầy mồ hôi, môi bị cắn, hiện cả dấu răng thấy rõ, hiển nhiên là đến khi nhìn thấy Ân Thần Bắc mới thôi việc tự hành hạ mình này.
“Em…” Ân Thần Bắc không biết trong lòng mình là cảm xúc gì. Hình như là đau đớn, nơi con tim đã rỗng hoác. Y kéo cậu dậy để tựa vào y, mọi nơi chạm vào đều ướt đầm mồ hôi lạnh, thật không biết tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi, còn cậu thì keo kiệt, không muốn bày ra dù chỉ một chút yếu đuối ít ỏi.
Diệp Vân Sắc quay mặt đi. Cậu không thích tư thế thân mật này nhưng không có sức để đẩy, “Tôi không sao…” Giọng cậu thều thào, run run, nỗi sợ đã ghim trong tim vẫn chưa thể biến mất.
“Im đi!” Ân Thần Bắc rống lên không buồn nương tình, ấn mạnh chuông, “Đưa nước ấm vào đây, khăn mặt ấm nữa!”
Cậu không phản đối, chỉ có một chốc sau, cậu nói nhỏ, “Ân Thần Bắc, anh… bật đèn đi…”
Đầu y nổ “bùm”, thoắt chốc liền vỡ vạc. Cảnh tượng này, tương tự như khoảng thời gian ở dưới hầm ngầm, cậu cũng bị nhốt vào bóng tối, mà nơi duy nhất có ánh sáng lại đều là những hồi ức tàn khốc xé lòng, thậm chí phủ đầy máu me.
Thời gian dài bị tra tấn khiến Diệp Vân Sắc mang tâm lý sợ hãi trước bóng tối, mọi chênh lệch giữa bóng tối và ánh sáng đều làm cậu khủng hoảng và bất an, run rẩy gần như trở thành bản năng. Cậu không dám nhắm mắt, vì sau khi nhắm mắt thường sẽ bị đánh tàn bạo. Cậu càng không dám ngủ, vì không biết tự khi nào Phùng Nhiễm dính máu sẽ lởn vởn, không ngừng chất vấn cậu cớ làm sao nỡ nhẫn tâm giết người.
Dưới cuộc tra tấn ấy, cậu thành mất ngủ, cứ phải mở to mắt mới có thể chứng minh mình đã thoát khỏi ác mộng. Sẽ có người khuyên cậu nên nghỉ ngơi, Ân Thần Bắc cũng thường hạ một chữ dứt khoát cho cậu: “Ngủ!”, cậu nghe theo. Trong nội tâm, cậu không muốn để ai biết mình đã yếu ớt đến tận nông nỗi này, yếu ớt đến độ không dám ở trong cả một gian phòng ngủ tắt đèn.
Nhưng bí mật của cậu vẫn bị phát giác.
Toàn bộ đèn trong phòng đều được bật sáng, Ân Thần Bắc lạnh lùng ra lệnh, “Kể từ hôm nay, cậu ấy ở đâu không cần tắt đèn ở đó, cứ để càng sáng càng tốt.” Y cầm khăn mặt lau mồ hôi, xoa vuốt tay chân trở nên cứng còng bởi sợ hãi của cậu, “Muốn uống thuốc không? Có lẽ em nên nói cho anh biết, em bị thế này bao lâu rồi.”
Cậu lào thào, “Tôi không uống thuốc đâu.”
Cậu sẽ không chọn thuốc. Thuốc chỉ có tác dụng nhất thời, cậu sợ uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến khả năng tư duy của cậu. Trong hoàn cảnh đã mất tất cả hiện nay, nếu mất cả ý nghĩ tỉnh táo, cậu thật không dám tưởng tượng mình còn biết bám víu vào đâu để chống đỡ.
Ánh mắt Ân Thần Bắc bịn rịn trên người cậu hồi lâu, cuối cùng không nói gì.
Tối hôm ấy y ngồi trông coi bên giường cậu, thâu đêm. Cậu cũng không ngủ, chờ đợi ánh nắng chiếu vào cửa sổ.
Hôm sau, Ân Thần Bắc sai người dọn đồ vào phòng cậu. Những món đồ cổ y quen dùng, quần áo… hầu hết tất cả vật dụng thiết yếu đều chuyển sang phòng Diệp Vân Sắc. Cậu lạnh lùng nhìn đám người xếp qua xếp lại, hiểu ngay là Ân Thần Bắc định qua đây ở. Đằng nào ai trong nhà này cũng biết quan hệ giữa cậu và y rồi, họ coi việc y vào ở phòng cậu là lẽ đương nhiên, nếu mỗi người một phòng mới gọi là kỳ cục.
Đến khi đồ đạc sắp xếp ổn thỏa, Ân Thần Bắc mới thong dong vào phòng, gật đầu ưng ý. Y hỏi cậu, “Chúng nó không gây ồn chứ? Tranh thủ trời sáng, em nằm một lát đi.”
Cậu cười bải hoải, “Tốt hơn hết anh đừng ở chung với tôi, tôi không thích.”
“Ờ…” Ân Thần Bắc sờ cằm, “Anh có nói sẽ ở chung với em sao?” Y chỉ sang thư phòng, “Anh ngủ bên đó, chốc nữa giường đặt sẽ đến.”
Cậu gật đầu, “Thế thì được.” Rồi nhắm mắt nghỉ.
Tối đến, quả nhiên Ân Thần Bắc chuyển một chiếc giường đến, tốn bao công mới đưa được vào thư phòng, ở lì trong phòng từ tầm tối. Diệp Vân Sắc tiếp tục một đêm mất ngủ, còn Ân Thần Bắc mở cửa phòng, ngồi đọc sách cũng nguyên đêm.
Tháng ngày yên bình cứ thế kéo dài một tháng, vết thương của Diệp Vân Sắc gần lành, cậu đã có thể xuống giường đi đi lại lại. Chỉ có điểm khó mà vui vẻ duy nhất là vấn đề ngủ của cậu, suốt cả thời gian dài không có lấy một giấc ngủ ngon, sắc mặt cậu ngày càng tái nhợt, còn hay bị đau đầu.
Cậu vẫn nhất quyết không chịu dùng thuốc, lúc nào đau tột đỉnh thì phải đưa tay đè đầu, cả môi cũng bị cắn rách. Ân Thần Bắc bó tay trước chuyện này, y bận tiến hành một sự kiện khác, hy vọng có thể giải quyết sớm đặng giúp cậu giảm bớt áp lực tâm lý.
Gọi điện cho Tô Tiến, y kêu hắn qua bên này, có việc quan trọng cần trao đổi.
Khi Tô Tiến gặp Ân Thần Bắc, y đang tựa bên cửa sổ hút thuốc, một tay đút túi quần, tư thế vô cùng lười biếng như một con báo đang nghỉ ngơi. Hôm nay y mặc bộ đồ Lagerfeld(1) trắng tuyền, kiểu cách thoải mái, đứng trước khu vườn uất kim hương nở rộ, màu vàng rợn ngợp phối với sắc trắng lóa mắt của y, quả thực là một bức vẽ hoa lệ đến cùng cực. Nghe tiếng Tô Tiến vào phòng, y cũng không quay lại, chỉ lên tiếng bằng ngữ điệu hờ hững mà không kém phần thân thiết, “Lâu không gặp, A Tiến.”
Lâu không gặp, đích thực là đã lâu không gặp. Từ hôm bế Diệp Vân Sắc đi, Ân Thần Bắc liên tục gặp gỡ tầng lớp cấp cao trong bang, còn Tô Tiến phải lo liệu cả đống sự vụ với cảnh sát lẫn bên công ty nên ngoài báo cáo cho Ân Thần Bắc qua điện thoại, hắn có rất ít cơ hội để gặp, vả lại chuyện trước đó không vui vẻ gì cho cam, tới lúc gặp lại, Tô Tiến vẫn giận Ân Thần Bắc là nhiều, đồng thời áy náy vì một dao kia đã làm y bị thương.
Y nghe Tô Tiến cố gắng chào hỏi mình một cách lễ phép, lòng y là cả một bãi tuyết trắng, bèn cười nói, “Chúng ta đâu cần xa lạ như vậy. A Tiến ngồi đi, muốn uống rượu thì ở đây có Merlot(2), hoặc là anh muốn uống thứ gì đó mạnh hơn?”
“Anh Thần khách khí rồi.” Tô Tiến đáp, đoạn ngồi xuống sô pha, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, “Anh Thần cần tôi làm gì, gọi điện nói một câu là được. Bây giờ anh còn phải dưỡng thương, lỡ để chú Bằng, chú Cao biết tôi đến làm phiền, chắc chắn tôi không tránh khỏi bị trách tội.” Giọng điệu cực kỳ gai góc, cứng rắn, vậy mà Ân Thần Bắc như thể không hiểu, chỉ điềm nhiên nói, “Tôi không ngờ anh mà chịu nghe mấy lão già trong bang.”
Tô Tiến cắn môi, giọng cao hơn, “Đúng, A Tiến tôi chỉ chịu bán mạng vì anh Thần, tôi đã thề từ mười năm trước! Người cùng thề với tôi chính là Tiểu Bạch! Nhưng hiện giờ anh ta đã…”
Ân Thần Bắc đột nhiên gõ ngón tay lên cửa sổ, mỉm cười, “A Tiến, hôm nay tôi tìm anh, có chuyện quan trọng.” Giọng nói nửa ôn hòa nửa cứng rắn đầy cường thế, làm A Tiến không dám bất mãn ra mặt với y, đành ngoảnh đi hừ lạnh.
Ân Thần Bắc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới nắng, biển hoa dập dìu thành từng con sóng hòa theo gió, nơi băng ghế cạnh hàng rào xa xa có một người con trai đang ngồi, vì rằng quá xa, nên chỉ có thể trông thấy đường cong sườn mặt cậu và mái tóc đen nhánh phất phơ bên gáy. Y thở dài khe khẽ.
“A Tiến, tháng sau có tiệc cần tổ chức, đã đặt địa điểm chưa?”
“Chú Bằng cho tôi đi xin ý kiến anh Thần, bến Ngư Phủ(3) được không?”
“Được, tiện thể ra ngoài ngắm North Beach(4).” Đôi mắt hẹp dài của y nheo lại bởi khúc xạ ánh sáng, nói thản nhiên, “Nhân dịp này, tôi cũng muốn rời bang, rời khỏi San Francisco.”
Mình nhất định nghe nhầm rồi!!! Tô Tiến nghĩ, song người đã đứng vụt dậy khỏi ghế.
“Anh Thần…”
“Sao nào? Chưa nghe rõ tôi nói gì?”
Tô Tiến lắc đầu, hoang mang, “Không, không được… Anh Thần…”
Y từ từ xoay người lại, ngón tay kẹp điếu thuốc, một bộ dạng thanh nhàn, nhẹ nhõm thay, còn cười mỉm, “Tôi đã đánh tiếng trước với mấy lão già rồi, bên công ty cũng phần nhiều là do anh quản lý nên muốn dứt bỏ cũng khá dễ dàng. Vả lại, tôi đang ưng một miếng đất bên quần đảo Seychelles(5), sau này sẽ chuyển đến đó, một nơi không quá hanh khô cũng không quá ẩm ướt. Nhà cửa đã bắt đầu khởi công được một tuần, tiến độ hơi chậm, nhưng chỗ đó có kiến trúc sẵn, sửa sang chút đỉnh là ở được…”
Ban đầu là Tô Tiến không dám tin, thấy y nói nghiêm túc như thế, sắc mặt hắn mỗi lúc một xấu.
“Anh Thần, tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày anh sẽ ra đi.”
“Ha ha.” Y cười, “Con người luôn luôn thay đổi, huống hồ tôi cũng làm nhiều năm rồi, cứ khăng khăng giữ mãi vị trí này, làm sao các anh có cơ hội để phát triển?”
“Lý do lý trấu!” Tô Tiến đột nhiên đấm mạnh lên chiếc bàn trà trước mặt, “Anh toàn vì thằng họ Diệp kia thì có! Đúng không, anh Thần?”
Lông mày y nhướng nhẹ, “A Tiến, cái tính nóng nảy này của anh, biết bao giờ mới…”
“Tôi đang hỏi anh có đúng hay không???” Tô Tiến gào thét.
Giọng gào của hắn làm chùm đèn trên cao cũng phải rung leng keng chấn động. Ân Thần Bắc nhìn nét mặt méo mó của hắn, chỉ điềm nhiên đáp, “Đúng.”
Tô Tiến sững người.
Hắn nhìn Ân Thần Bắc bắng vẻ mặt phức tạp, đáy mắt ngồn ngộn những chất vấn, những thất vọng, những phẫn nộ, và cả những thương tâm dày đặc. Bất thình lình rút súng, hắn đòi lao ra bên ngoài, “Tôi phải đi làm thịt thằng *** họ Diệp đó mới được! Xem xem nó có bản lĩnh gì bắt cóc được anh Thần!” Còn chưa ra cửa, một khẩu súng đã chĩa thẳng đầu hắn.
Là Colt King Cobra(6) sáu phát.
Ân Thần Bắc chậm rãi mà rằng, “A Tiến, anh có tin chỉ cần đặt một chân ra ngoài, viên đạn sẽ bắn thẳng vào não anh không?” Y để mặc hắn từ từ xoay lại, căm uất nhìn mình, “Hoặc, anh có thể chọn giết tôi trước.”
“Anh… Anh Thần!!!” Tô Tiến nghiến răng trèo trẹo. Người đàn ông này đã tính hết từ trước, còn hắn thì có danh phận gì mà đòi nổ súng với y? Kể cả có giết y, cũng đừng hòng thoát khỏi căn biệt thự này. Còn Ân Thần Bắc, muốn giết hắn chỉ cần một lý do này là đủ, đến khi đó, hắn sẽ chết vô nghĩa. Người này… Người này đã không còn là đại ca luôn luôn nghĩ cho các anh em bang phái nữa rồi, giờ trong lòng y chỉ có một người duy nhất, là thằng *** họ Diệp kia!
Chầm chậm giơ súng lên trời, rồi hắn ném mạnh xuống đất, “Anh Thần, nếu anh vui, cứ bắn chết tôi luôn đi!”
Tay Ân Thần Bắc chỉ khẽ nháng lên, khẩu súng đã mất tăm. Y cúi xuống nhặt súng trả Tô Tiến, “Tôi chỉ rời bang, không phải giải tán mọi người, anh cần gì phải vậy?”
Tô Tiến im re, mắt rừng rực lửa giận.
Ân Thần Bắc quay người, lại một khoảng trầm tựa thể chưa có gì xảy ra, y nói, “Tôi sẽ không làm việc đầu voi đuôi chuột, mặc dù rời bang, cũng phải sau khi bàn giao xong xuôi mọi công việc mới rời. A Tiến, anh hãy nghĩ rằng, cớm hiện nay đang điều tra tôi sát sao, nếu tôi mất tích sẽ giúp bang lẫn công ty dời sự chú ý, cam đoan mọi người có thể vượt qua giai đoạn khó khăn hiện tại, đó là thứ nhất.”
Bàn tay luôn nắm chặt suốt giờ của Tô Tiến lúc này đã thả lỏng đôi chút, “Rõ ràng anh chỉ vì Diệp Vân Sắc! Nó… Nó đã gây ra nhiều chuyện tày trời, vậy mà anh Thần lại chắn dao cho nó, còn rũ bỏ cả gia nghiệp vì nó, anh… có thấy đáng không?!”
“Cậu ấy quả thật là nguyên nhân thứ hai để tôi ra đi.” Y không phủ nhận, nói xong câu này, y vứt đầu mẩu thuốc lá đã hút hết. Tầm mắt y phóng về phía cửa sổ như không như có, chàng trai trẻ tuổi kia vẫn đang ngồi giữa biển hoa vàng, khung cảnh hoàn mỹ tưởng chừng nằm mơ, khóe miệng y không nén được nụ cười, “Giữa tôi và cậu ấy là một món nợ tồi tệ, nếu vẫn ở đây, có dùng cả đời cũng vẫn không minh bạch, chi bằng đến một nơi chỉ có hai người chúng tôi, gỡ bỏ từng khúc mắc một.” Giọng y dịu dàng đến ngay cả bản thân y cũng không phát giác, “Có lẽ đến lúc đó, sẽ minh bạch cũng nên.”
Tô Tiến thừa nhận, đây là lần đầu hắn bắt gặp biểu cảm dịu dàng nhường vậy ở Ân Thần Bắc. Có gì đó đang lặng lẽ cải biến y… Diệp Vân Sắc, mày đúng là đồ yêu tinh!
“Anh Thần, mọi người đều nói đừng nghe phò kể chuyện, nó còn chưa kể gì với anh, anh đã tin răm rắp, liệu có sợ nó cắn lại anh không? Anh đừng quên nó là con rắn đang ngủ đông, một khi thức tỉnh, nó sẽ cắn chủ nuôi của nó trước!”
Ân Thần Bắc nhíu mày, “A Tiến, chúng ta bàn việc nghiêm túc, tôi không muốn nghe anh thóa mạ người khác.”
Tô Tiến tức tối giậm chân bình bịch, “Được thôi, tôi thóa mạ người khác, là tôi sai! Giờ thì chúng ta lôi cổ nó đến đây, xem nó có chịu đi theo anh không, xem nó có thể thích lại anh không! Anh Thần, nếu Diệp Vân Sắc có thể khẳng định trước mặt tôi là nó sẽ đối xử tốt với anh cả đời, Tô Tiến tôi chấp nhận ngay! Mẹ kiếp, tôi sẽ chấp nhận ngay!!! Thù, tôi không báo nữa, anh và nó thích đi đâu thì đi, tôi đảm bảo không thèm đánh nửa cái rắm! Được chưa???”
Rốt cuộc mặt Ân Thần Bắc đã sầm đi.
Y đối diện với Tô Tiến, cảnh xuân sau lưng có tinh lành bao nhiêu cũng không xua đi được rặng mây xám xịt trên mặt y. Y gằn khẽ, với giọng điệu chừng như có thể đóng băng mọi thứ, “A Tiến, anh không tự biết, mình đang quá đà hay sao?”
Câu tiếp theo của y chẳng cần nói cũng biết: Nói thêm câu nào nữa, đừng trách tôi không khách sáo.
Tô Tiến đoán được phản ứng của y, nhưng không ngờ y chẳng hề nể tình hắn, lập tức cứng người, nỗi hận này thật sự không gì có thể xoa dịu.
Hắn há mồm hít sâu, hai cánh mũi phập phồng. Ân Thần Bắc cầm một bức thư thảy cho hắn, “Đọc đi.”
Tô Tiến bắt lấy, vừa mở thư, mặt đã thất sắc, “Anh Thần, đây là… Anh… Anh có ý gì?”
Y ngả lưng vào ghế đệm, thong thả nói, “Tôi còn lý do thứ ba, tôi đã tìm được người thay thế vị trí mình. Có người đó ở đây, tôi đã có thể buông tay.”
“Là ai?!”
“Là anh.”
“… Không, không thể nào!”
“Có gì mà không thể? Bức thư anh cầm đã nói rõ hết.”
Toàn thân Tô Tiến run bần bật. Đây là điều hắn chưa từng nghĩ đến, hoặc là, hắn cũng từng nghĩ đến, song suy nghĩ ấy xuất hiện chớp nhoáng rồi luôn lập tức biến mất ngay trước khi hắn tự rủa sả mình, rồi sau đó hắn sẽ lau mồ hôi túa ra bởi ý nghĩ ấy của bản thân. Hắn chưa bao giờ mơ tưởng có thể đạt được vị trí này.
Ân Thần Bắc mới ba mươi tuổi, trong bang, muốn danh tiếng y có danh tiếng, muốn tài hoa y có tài hoa. Nếu trước kia ai mà dám nói y thoái ẩn, hắn nhất định sẽ bắn nát sọ kẻ đó. Thế nhưng bây giờ… bây giờ… Hắn đưa tay vuốt ngực, co chân quỳ xuống trước mặt Ân Thần Bắc, “Anh Thần…” Đây là nghi lễ trọng đại trong bang, biểu cảm trên mặt hắn trở nên nghiêm trọng, “Bản lĩnh Tô Tiến thua kém anh quá nhiều, xin anh đừng hành động theo cảm tính, càng cầu xin anh đừng rời khỏi bang.”
Đây là phản ứng đầu tiên sau khi hắn nghe thấy ý định của Ân Thần Bắc, lúc này đã thốt thành lời. Kỳ thực hắn sợ Ân Thần Bắc đang lấy chuyện này để thử mình. Tham vọng soán ngôi chủ là tội danh kiêng kỵ nhất. Hắn cuống lên, khắp mặt khắp trán đều đầm đìa mồ hôi.
Ân Thần Bắc chỉ thong thả mà rằng, “Anh thấy tôi là người hành động theo cảm tính?”
“Vậy xin anh Thần hãy rút lời vừa nói lại, anh chưa nói gì cả, A Tiến cũng chưa nghe thấy gì cả, chúng ta… hãy bàn bạc kỹ hơn… Chuyện thằng họ Diệp, có thể tạm… tạm gác lại…”
Y bật cười, đứng lên kéo hắn dậy.
“A Tiến, tuổi anh cũng không kém tôi mấy, rất nhiều chuyện tôi làm được, anh cũng làm được. Chủ yếu là sửa lại cái tính này của anh thôi, mới chuyện cỏn con mà đã quýnh quáng như bỏng đít, thì về sau sao có thể giữ mình trấn tĩnh? Nên nhớ, làm đại ca thực chất đơn giản lắm, chỉ cần ghi lòng tạc dạ bốn chữ này là đủ: Thâm sâu khó lường, khi đó tất cả đều sẽ trở nên dễ dàng giải quyết.” Đến đây, y cười hả dạ, “Tháng sau thông báo chính thức, tôi đã quyết định thì sẽ không rút lại. Thế nên, ta hãy uống một ly vì chuyện này, nhân tiện nếm thử chai rượu kia có đáng tiền không. Nào, A Tiến, sao còn thộn mặt ra đó?”
A Tiến cúi gằm, “Anh Thần, tôi thật sự không làm được đâu, anh đổi ai khác đi.”
Y đấm lên ngực hắn, “Không chí tiến thủ, vô tích sự.”
“Vâng, tôi vô tích sự…” Hắn ỉu xìu, “Anh Thần khoái trá đưa người đi, quẳng lại trọng trách to tướng cho tôi, tôi không gánh nổi, cũng không gánh nổi ngần ấy mạng sống của các anh em.”
Ân Thần Bắc nghiêm túc nhìn hắn, lát lâu sau mới bảo, “Được, hôm nay tôi có hơi vội vàng, chưa cho anh thời gian chuẩn bị. Thế này đi, anh cứ về nghĩ, đằng nào cũng có một tháng, đến lúc đó trả lời lại tôi cũng chưa muộn.” Tô Tiến thấy y chịu buông tha mình liền cảm kích cười với y. Ân Thần Bắc lại nói, “Đừng tưởng bở, e rằng lúc ấy vẫn sẽ quẳng trọng trách lại cho anh thôi. Một tháng là để anh tập cho quen, sau này tôi đi là đi, đừng trách tôi không dạy anh.”
“A?” Tô Tiến thiếu điều ngất xỉu tập hai, “Anh bắt tôi học trong một tháng?”
“Ngắn quá hay sao? Bình thường anh đi theo tôi để làm cảnh?”
“Anh Thần, tôi… tôi…”
“Rồi rồi, quyết thế đã. Lải nhải nữa tôi đá ra ngoài.” Y ném dụng cụ mở rượu cho hắn ý nhắc hắn rót rượu, “Uống xong ly rượu này, anh có thể đi.”
Lúc rót rượu, Tô Tiến trông thấy Diệp Vân Sắc. Cậu đứng dậy khỏi ghế, gió thổi tung cánh tay áo sơ mi của cậu như là cậu sắp bay đi. Hắn ngoảnh lại nhìn Ân Thần Bắc, “Nó bình phục nhanh thật.”
“Thì đúng rồi, công tôi chăm bẵm thế cơ mà.” Y cười nhàn nhạt, có phần đắc ý.
Tô Tiến thầm chửi bậy lần hai trong lòng.
Ân Thần Bắc uống hết rượu, Diệp Vân Sắc cũng đã xoay người, đi ngược chiều ánh nắng, ánh mắt cậu nhìn về hướng khác, căn bản không buồn liếc sang đây nửa cái. Y cảm giác mỗi bước chân cậu đều đang giẫm lên tim mình, bèn hít sâu một hơi, bảo với Tô Tiến, “Anh về đi, tôi còn có việc.”
Tô Tiến nhìn y, tự mình tổng kết, thế nào gọi là bản mặt dã thú, chính là đây chứ đâu.
Hắn đứng dậy cáo từ. Chưa chờ hắn ra ngoài, Ân Thần Bắc đã chống tay lên bệ cửa sổ nhảy ra, đi về phía Diệp Vân Sắc.
Tô Tiến tiếp tục chửi bậy lần ba.
Diệp Vân Sắc thấy người đàn ông kia đang bước về hướng mình. Ánh dương chói chang, cậu phải nheo mắt theo phản xạ, y đã giơ tay che cho cậu, “Trời đẹp thế này, muốn đi đâu hóng mát không?”
Hóng mát? Một đề nghị hay, cậu ở đây sắp chán thành bệnh rồi.
“Tôi không có ý kiến.” Cậu đáp, “Nhưng mà anh định đi đâu?”
“Ừm…” Y ngẫm nghĩ. Hai người đàn ông trưởng thành đi dạo phố thì hơi bị kỳ quặc. Đi ăn chăng? Song ăn giờ này cũng không ổn. Chả lẽ đi công viên, đi khu vui chơi như trên phim? Thôi thôi. Y cầm tay cậu, “Hóng mát thì hóng mát, nghĩ nhiều làm gì, thích đi đâu thì đi.”
Cậu rút tay phủi quần áo, “Tôi về phòng thay đồ.”
“Ừ.” Y hào phóng đồng ý, “Anh ra ga ra lấy xe.”
Sự thật chứng minh, trời này quả nhiên hóng mát là hợp nhất. Ân Thần Bắc lái chiếc Chevrolet Corvette(7) cũng là chiếc xe đứng tên Diệp Vân Sắc, tuy nhiên cậu không thích loại xe mã lực lớn đinh tai nhức óc này nên đó giờ chỉ khóa ở ga ra, ngược lại, Ân Thần Bắc thường xuyên lái nó, thành thử y nắm rất rõ công năng của chiếc xe.
Xe phóng như bay trên đường, từng con phố chạy ngược chiều ở vận tốc cao nhất khiến cả hai sinh ra khoái cảm bắt kịp tốc độ. Nhắm mắt, gió như đang chạy đua với bạn, khiến bạn khao khát được vọt đến nơi tận cùng thế giới. Tâm trạng Ân Thần Bắc khá tốt, quay sang nhìn Diệp Vân Sắc, cậu chống một tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc bị gió tốc ngược về sau, để lộ đường nét khuôn mặt càng thêm thanh tú nao lòng, mê hoặc người ta muốn được hôn lên.
Điểm không hoàn mỹ nhất là hơi nhợt nhạt. Ân Thần Bắc nghĩ một lúc, bèn lớn giọng hỏi cậu, “Nếu không đau đầu, anh lái xa một chút được chứ?”
“Tùy anh.” Tiếng cậu truyền qua gió đến tai y, y mỉm cười, giẫm ga, phóng nhanh đến khu vực sầm uất.
Mấy tháng rồi Diệp Vân Sắc mới được thấy các tòa cao ốc san sát, cảnh vật những tưởng quá đỗi bình thường mà nay lại mang cảm giác thân thuộc dường vậy. Ân Thần Bắc giảm tốc độ, muốn tận hưởng thời gian hai người đi chung cùng nhau nhiều thêm, thỉnh thoảng, sẽ giới thiệu vài nơi thú vị cho cậu. “Cửa hàng CD này có thể mua được toàn bộ đĩa nhạc xưa nhất nước Mỹ, có lần anh lục lọi ở đây được hai túi đầy, giá cả phải chăng, không có chuyện chém giá cắt cổ.”
“Chẳng phải anh mang một túi đi tặng rồi đó sao?”
“À, quan trọng nhất khi mua sắm là niềm vui mua đồ thôi, còn có giữ đồ mình mua hay không, thực ra không thuộc phạm vi suy nghĩ khi đó.”
“Đúng là phong cách xưa nay của anh.” Cậu nhận xét điềm nhiên.
Hai người đi cửa hàng lưu niệm, cửa hàng quần áo, hiệu sách, Diệp Vân Sắc nán lại hiệu sách khá lâu, khi đi ra lại không mua quyển nào. Ân Thần Bắc móc ví định mua hết những quyển cậu vừa xem qua, cậu lắc đầu, “Tôi không cần mở hội sách ở nhà đâu.” Ân Thần Bắc để ý cậu dùng chữ “nhà”, đôi mắt y lập lòe tia sáng mừng rỡ.
Xe khởi động, vừa quay đầu, cậu bỗng nói, “Ban nãy thấy quyển Định Luật Murphy(8) của Arthur Bloch(9), muốn mua, tiếc là tôi không mang tiền.” Ân Thần Bắc phanh kít xe, “Để anh mua.” Giây tiếp theo đã nhanh chóng mở cửa xe.
Nhìn y lặn lội trở lại hiệu sách, mắt Diệp Vân Sắc có vẻ đăm chiêu, hàng lông mày mảnh chậm rãi nhíu lại.
Ân Thần Bắc mua cả túi sách dày khự, gấp rút trở về. Y không lo cậu sẽ trốn, bởi lẽ chiếc xe có gài thiết bị bảo vệ khóa mã, nếu không có mật mã, đừng hòng ai có thể mở xe hoặc lái xe đi. Kể cả y tin cậu có thể phá mã trong vòng nửa tiếng, thì y cũng sẽ mua trong hai mươi lăm phút rồi về, cốt cũng bởi y muốn xem cậu đẩy y đi là có mục đích gì.
Sau đó y phát hiện cậu ngồi im tại chỗ, úp mặt vào tay, các đốt ngón tay trắng bệch vì bấu quá chặt.
Đây là biểu hiện cậu đau đầu!
Y tức khắc ném túi sách đi, đỡ mặt cậu lên xem. Cậu đã hôn mê, không biết cả y đã trở lại, mặt cậu tái mét, mồ hôi rịn đầy mũi.
“Sao không chịu nói cho anh biết?” Y nổi giận. Diệp Vân Sắc giục như thể đang chống đỡ, “Lái xe đi, tôi không sao.”
Không sao không sao, dường như nói được câu này thì đích thực là không sao vậy. Y ngả ghế cho cậu nằm ngửa, gằn từng chữ, “Đừng trách anh không nhắc em trước, em còn dám không uống thuốc, anh cho đổ hết vào miệng em!”
Cậu rã rời nói, “Lúc này… anh đừng làm ồn được không…”
Ân Thần Bắc trầm tư, xác nhận bây giờ mà đấm một cú, đoan chắc Diệp Vân Sắc mất nửa cái mạng. Đành phải lái xe về, y cầm di động gọi điện, “Gọi bác sĩ Đỗ đến, cả trợ lý người Mỹ kia của ông ta nữa. Hỏi thêm là ngoài uống thuốc với tiêm, còn phương pháp trị liệu nào cho cậu ấy nữa không…” Diệp Vân Sắc đột nhiên cắn răng nghiêng người đi chỗ khác, mảng áo trên lưng ướt đẫm mồ hôi càng làm cậu nom gầy yếu hơn bao giờ hết, đến mức lòng người nhói đau.
Ân Thần Bắc nghiến răng, vứt di động, đánh tay lái, lái vào nội thành, “Anh nhớ gần đây có bệnh điện, tốt nhất đừng có tắc đường.”
Cậu nhắm nghiền mắt, gần như đã mất cảm giác đối với tình hình bên ngoài khi bị cơn đau chôn vùi.
Ân Thần Bắc không nhớ nhầm, đúng là có bệnh viện, còn là bệnh viện lớn, đủ loại trang thiết bị, chỉ cần nhìn một hàng dài ô tô đỗ trước cửa đủ hiểu có bao nhiêu bệnh nhân ở đây, mà người đến thăm bệnh thì lại càng đông đúc.
Ân Thần Bắc bế Diệp Vân Sắc lao vào phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra sơ bộ liền được chuyển đến khoa thần kinh não. Y xem bảng tên, biết người phụ trách khám khoa hôm nay là Giáo sư Vệ Trường Luân, người Hoa, bởi vậy càng dễ trao đổi, nhất là người Hoa với người Hoa luôn luôn là dành lòng tận tâm cho đồng hương mình.
Bác sĩ Vệ mới đầu ba mươi, mặt mày thường thường, ném vào đám đông chưa chắc đã nhận ra, nhưng lưng thẳng, rộng, vừa nhìn là biết rèn luyện thể lực đều đặn, ánh mắt cũng sắc bén, lúc nhìn người rất hữu lực. Ân Thần Bắc từng nghe nói “bác sĩ tốt cũng là người giỏi thể thao”, vì nếu không có sức khỏe tốt, sẽ không thể phụ trách các ca phẫu thuật phải đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, mà hiển nhiên bác sĩ Vệ chính là một người như thế. Khi bắt tay, y cảm thấy đối phương truyền cho mình cảm giác thả lỏng và yên tâm, thế nên căng thẳng nguôi ngoai dần, y tả lại bệnh tình của Diệp Vân Sắc cho bác sĩ.
Bác sĩ Vệ kiên nhẫn nghe, còn nghe kỹ càng. Anh ta đọc kết quả khám sơ bộ rồi hỏi cậu có muốn chụp cắt lớp gì gì đó hay không, cậu đang bị cơn đau tra tấn vẫn gắng giữ phép lịch sự cơ bản, mỉm cười với bác sĩ Vệ tỏ ý có thể, sau đó đi cùng anh ta vào phòng chụp.
Ân Thần Bắc đứng chờ bên ngoài. Hành lang cấm hút thuốc, không được hút thuốc còn không được đi lung tung, thật dễ khiến người ta nổi điên. Không rõ chờ mất bao lâu, bác sĩ mới cho phép y vào.
“Bệnh nhân hình như đã chịu kích thích tinh thần rất nghiêm trọng, đau đầu là do não căng ra và thiếu ôxy, thêm nữa là ngủ không đủ nên tinh thần uể oải mới tạo nên tình trạng hiện nay của cậu ấy.” Lời này là trao đổi thẳng mặt với Ân Thần Bắc và Diệp Vân Sắc, y thì nhíu mày, còn cậu thì mỉm cười.
“Nên chữa thế nào? Cậu ấy không chịu uống thuốc.”
Bác sĩ Vệ gật đầu, “Muốn thuyên giảm cơn đau đầu có thể dùng thuốc, hoặc dùng một số cách khác cũng có hiệu quả.” Anh ta nêu ví dụ, “Chẳng hạn như, châm cứu truyền thống Trung Quốc…” Mặt Ân Thần Bắc bấy giờ biến sắc.
“Chúng tôi không châm cứu đâu.” Y khẳng định.
“Anh Ân hiểu nhầm, tôi không bắt ép cậu Diệp phải trị liệu bằng châm cứu. Có vài dụng cụ trị liệu có thể giúp bệnh nhân hồi phục trung khu thần kinh, nâng cao chất lượng giấc ngủ. Nếu bản thân người bệnh giảm bớt áp lực, não sẽ được nghỉ ngơi đầy đủ, triệu chứng đau đầu sẽ thuyên giảm, chí ít cũng không xảy ra nhiều nữa.”
Ân Thần Bắc không phủ nhận bệnh đau đầu của Diệp Vân Sắc phân nửa là do cậu mất ngủ, thế nên đổi tư thế ngồi, ý nhắc bác sĩ nói tiếp.
“Thế này nhé, bệnh viện chúng tôi có liệu pháp từ trường mát xa các huyệt đạo. Cậu Diệp rỗi, có thể thử xem sao. Đồng thời, tôi đề nghị cậu nhận trị liệu tâm lý, vì tôi cảm giác cậu đang cố áp chế nội tâm, hành động áp chế làm các cơ năng cơ thể cậu bị rối loạn, ngay cả giấc ngủ cơ bản nhất cũng trở thành vấn đề. Nếu cậu có thể chủ động thả lỏng ở thời điểm thích hợp, tôi tin cuộc trị liệu của chúng ta sẽ có hiệu quả. Dĩ nhiên, vẫn còn rất nhiều chi tiết trong đây, cậu bằng lòng trò chuyện cùng tôi không?”
Ân Thần Bắc tự giác đứng dậy, “Tôi hy vọng anh có thể chữa khỏi cho cậu ấy bằng mọi cách có thể, tôi sẽ chờ tin ở bên ngoài.”
Lần này y phải chờ hơn ba tiếng, hút tận năm điếu thuốc trong nhà vệ sinh, trời đã nhá nhem, bấy giờ mới được gọi vào lần nữa. Bác sĩ Vệ ngồi sau bàn mỉm cười lịch sự với y tỏ vẻ áy náy, “Chân thành xin lỗi anh, vì quá trình trị liệu cần yên lặng tuyệt đối nên không mời anh vào.”
“Tôi quan tâm tình hình chữa trị hơn.” Y nói ngắn gọn.
“À, về việc chữa trị, hẳn sẽ có hiệu quả nhất định. Giờ cậu ấy đang ngủ, còn ngủ khá say.” Bác sĩ Vệ đánh mắt vào buồng nghỉ, “Vấn đề nghiêm trọng nhất của cậu ấy không phải đau đầu mà là chứng mất ngủ và vấn đề tâm lý của cậu ấy. Nhằm cải thiện trạng thái tinh thần lẫn trạng thái cơ thể giúp cậu ấy, chúng tôi quyết định dùng phương pháp phân tích tinh thần, phương pháp thôi miên và vật lý trị liệu để trợ giúp chữa trị.”
“Thôi miên?”
“Phải. À, anh đừng lo, thôi miên thuộc trị liệu tâm lý, có từ xa xưa rồi, sách y học Trung Quốc gọi là ‘trị thần’. Chúng tôi bố trí môi trường thoải mái, yên lặng cho cậu ấy, quá trình thôi miên không suôn sẻ cho lắm, ý chí cậu ấy quá mạnh, chúng tôi phải liên tục thuyết phục cậu ấy bỏ qua gánh nặng tâm lý, thả lỏng suy nghĩ, cậu ấy mới bớt căng thẳng thần kinh, hơn nữa, bệnh đau đầu của cậu ấy còn có thể thuyên giảm, đây mới là điểm quan trọng nhất.”
Ân Thần Bắc nheo mắt, “Các anh thuyết phục cậu ấy thế nào vậy? Dụ cậu ấy tâm sự vài điều muốn nói trong lòng ư?”
“Phải, xét từ góc nhìn trị liệu, buộc phải thả lỏng tinh thần mới được.” Nhác thấy ánh mắt Ân Thần Bắc có vẻ nguy hiểm, anh ta mau mắn nói, “Nhưng vì y đức, chúng tôi tuyệt đối không tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân, về điều này, anh Thần cứ an chí.”
“Thế, tôi có thể biết cậu ấy nói gì không?”
“Dĩ nhiên không thể, đây là chuyện riêng của bệnh nhân!” Bác sĩ Vệ phẩy tay, từ chối tắp lự. Ân Thần Bắc nhoài người tới, nói từ tốn, “Nhưng anh cũng nên biết, với quan hệ giữa tôi và cậu ấy, tôi có biết, cũng đâu xem là tiết lộ cho người ngoài.”
Bác sĩ Vệ ngây ra, sau đó vỡ lẽ. Đồng tính ở thời đại này đã không phải chuyện quá giật gân, San Francisco còn có Castro(10) dành cho người đồng tính, bác sĩ Vệ cũng quen văn hóa Mỹ, đương nhiên không thành kiến gì với bệnh nhân đến khám bệnh là người đồng tính. Anh ta nghĩ nghiêm túc, lại nói, “Nếu bạn đời của anh đồng ý, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của anh. Nhưng giờ thì chưa được, vì tôi có y đức của bác sĩ.” Thoáng dừng, anh ta bổ sung, “Tuy nhiên, vì để anh chú ý đến vấn đề sức khỏe của cậu ấy, nói một vài chi tiết nhỏ nhặt nói cũng được. Cậu ấy kể cha mẹ từng có hành vi bạo lực đối với mình, rồi, cậu ấy có một người bạn tốt đã qua đời thường ghé thăm cậu ấy trong mơ, đây đều là ký ức không hay cho lắm, phải không?”
“Phải rồi.” Y trầm giọng, “Nhưng chúng chỉ là quá khứ, mai này sẽ không còn quấy nhiễu cậu ấy nữa đâu.”
Y ngồi trông bên giường, chờ cậu tỉnh dậy. Khuôn mặt lúc ngủ của cậu thật yên bình, làm người ta cầm lòng không đặng, muốn trút hết những từ ngữ mỹ miều nhất dành cho cậu. Y cầm tay cậu, bàn tay ấy thế mà cũng ấm, coi bộ thật sự đang ngủ rất ngon. Bất giác khẽ cười. Đang cười thì cậu mở mắt, đôi mắt đen láy, nhập nhèm. Y đưa tay cho cậu, hỏi, “Thấy sao rồi?” Cậu không cự tuyệt, nhờ y đỡ mình ngồi dậy, “Đỡ hơn nhiều, về thôi.”
Hai người cũng cảm ơn bác sĩ, thanh toán tiền khám chữa rồi cùng nhau ra về.
Sau khi họ đi khoảng mười phút, vệ sĩ bấy lâu đứng nấp một góc mới đi vào, hỏi bác sĩ Vệ một loạt câu hỏi.
Ân Thần Bắc vừa lái xe, vừa nghe thuộc hạ gọi điện thoại, “Không có gì đáng ngờ. Lý lịch bác sĩ này từ bé học gì đến đại học, đến du học rồi công tác đều rành mạch, đã vào bệnh viện này làm hơn năm, tiếng tăm tốt, trình độ cao, các luận văn đều được khen ngợi, hiện nay đang là nhân tài được chú trọng của bệnh viện…” Ân Thần Bắc không tỏ cảm xúc gì, chỉ đáp thản nhiên, “Hiểu rồi.” Đoạn nhẹ nhàng gập điện thoại.
Diệp Vân Sắc vẫn ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa. Đây là lần hai cậu đi bệnh viện tái khám, Ân Thần Bắc nghĩ mỗi lần trị liệu cậu sẽ ngủ được hơn hai tiếng nên hàng ngày kiên trì chở cậu đi, dẫu sao đưa đi đón về đều do một tay y hết.
Bỗng bị y chạm vào tay, y rướn đến hỏi cậu, “Tối đi ăn không? Ăn chỗ khác cho mới.”
Cậu ngừng nghĩ vẩn vơ, ngoái lại nhìn y, “Tôi không thích fastfood hay những thứ ăn không quen.”
“Đương nhiên.” Y cười tủm tỉm, “Đi North Beach ăn đồ Ý nhé. Anh đoán spaghetti sẽ hợp khẩu vị em, còn có tiramisu tráng miệng.”
Cậu cười cười, phối hợp với ngữ khí vui vẻ của y, “Tôi không có ý kiến.”
Ngày qua ngày, Diệp Vân Sắc càng chữa càng hiệu quả rõ rệt. Cậu giờ đây đã có thể ngủ hơn bốn, năm tiếng mỗi ngày, thi thoảng tắt vài ngọn đèn, cậu cũng không cảm giác thấy, không còn hoảng sợ tỉnh lại nữa.
Song song lúc này, công việc bàn giao của Ân Thần Bắc cũng đã gần xong. Y cố gắng dời sự chú ý của cảnh sát lên mình, để bang và công ty tận dụng thời gian tẩy trắng hết sức có thể. Y gợi ý cho Tô Tiến tăng tỷ lệ làm ăn chính đáng lên, từ từ giảm bớt giao du với thế giới ngầm, tiện cho mọi người thoát thân, Tô Tiến đồng tình. Vị trí đại ca mới của hắn còn chưa ra đầu vào với đâu, mọi thứ vẫn cần nhờ Ân Thần Bắc âm thầm hỗ trợ.
Toudou Kei gọi điện mấy lần, sau thăm hỏi liền cho biết Lương Nhiễm đang ở chỗ cô, nhắn Diệp Vân Sắc không cần lo lắng. Vết thương của cậu đã lành hẳn nhưng tay trái vẫn cử động khá chậm, thật sự là đã tiêu mất một cánh tay rồi.
Cậu dùng mắt ý hỏi mình ra ngoài được không, Ân Thần Bắc chỉ thong thả đọc giấy tờ, bình thản nói, “Em nên tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện gì tốn sức hay tốn tinh thần đều không hợp với em.” Đại ý là gạt bỏ.
Diệp Vân Sắc chỉ thinh lặng, rồi dặn Toudou Kei, “Giúp tôi chăm sóc cậu bé.” Sau đó cậu không còn đề cập nửa chữ liên quan đến việc này nữa.
Mùa xuân chỉ còn lại dư vị ngắn ngủi, đợt trị liệu của Diệp Vân Sắc cũng sắp kết thúc, mai chính là lần chữa cuối cùng.
. /.
Chú thích:
1. Lagerfeld: Thương hiệu thời trang nổi tiếng do Ông hoàng giới thời trang Karl Lagerfeld sáng lập.
2. Merlot: Chỉ chung loại rượu vang được ủ từ giống nho Marlot.
3. Bến Ngư Phủ: Một khu phố và là điểm thu hút khách du lịch ở thành phố San Francisco.
4. North Beach: Một khu vực nổi tiếng với nhiều nhà hàng Ý ở San Francisco, gần phố người Hoa, bến Ngư Phủ và Russia Hill.
5. Quần đảo Seychelles: Gồm 155 hòn đảo lớn nhỏ thuộc châu Phi nằm trên Ấn Độ Dương, được đánh giá là nơi có biển trong lành bậc nhất thế giới.
6. Colt King Cobra
7. Chevrolet Corvette
8. Định luật Murphy: Một nguyên tắc triết học hài hước, nó được hiểu như sau: nếu một điều gì xấu có khả năng xảy ra thì chắc chắn nó sẽ xảy ra một cách tồi tệ nhất. Nó còn được gọi là định luật bánh bơ. Ví dụ, một chiếc bánh được phết bơ, khi rơi, mặt được phết bơ sẽ úp xuống đất.
9. Arthur Bloch: Tác giả người Mỹ của những cuốn sách Định Luật Murphy đầu tiên.
Bìa sách Định Luật Murphy tiêu biểu của Arthur Bloch, với chữ “wrong” bị lật ngược:
10. Castro: “Thủ đô đồng tính thế giới”, một khu dân cư ở San Francisco dành cho những người đồng tính, trở thành một trong những biểu tượng nổi bật nhất cho các hoạt động và sự kiện đồng tính.
Căn biệt thự này là quà sinh nhật y tặng Diệp Vân Sắc năm hai mươi hai tuổi, đứng tên cậu, nhưng ngay cả cậu cũng không về ở. Dọc đường y đã liên tục gọi điện thoại hỏi tình hình bác sĩ, đến khi xuống xe, đã có sẵn nhân viên y tế đứng chờ, đưa Diệp Vân Sắc đi chữa trị bằng tốc độ nhanh nhất.
Ân Thần Bắc luôn theo sát họ cho đến khi bị đuổi ra, bản thân y cũng là bệnh nhân, vết thương trên tay còn chưa được băng bó, cũng không biết làm sao chống đỡ được suốt thời gian lâu như vậy. Y ngả người lên sô pha để người ta băng bó khẩn cấp, chỉ mải nhìn những người mặc áo blouse trắng vào vào ra ra, lần đầu tiên mùi thuốc sát trùng làm y đau đầu, bầu không khí lộn xộn, âm u khi này cũng làm y hết sức cáu kỉnh.
Vệ sĩ thấy y hút hết điếu này đến điếu khác, nhịn không được liền khuyên, “Anh Tiểu Diệp được trời phù hộ sẽ không việc gì đâu, anh Thần yên tâm.” Những người lần này y dẫn theo đều từng có thời gian ở cùng Diệp Vân Sắc, cũng là nhóm người duy nhất giữ thái độ im lặng trong sự kiện vừa qua. Ân Thần Bắc nghe thấy họ quan tâm từ tận đáy lòng, lặng lẽ thở phào.
Vết thương của Diệp Vân Sắc phải xử lý đến mười giờ sáng hôm sau, số nước được mang ra mang vào rốt cuộc mới sạch. Các y tá bấy giờ mới lau mồ hôi, báo cáo lại cho Ân Thần Bắc.
“Vết thương bên ngoài rất nghiêm trọng nhưng chưa nguy hiểm chí mạng, không tổn hại nội tạng, chữa khỏi hẳn không thành vấn đề.”
Linh tính Ân Thần Bắc cho biết lời tiếp theo họ nói sẽ là “nhưng mà”.
Quả nhiên, người Mỹ kia ngập ngừng chút đỉnh, cố gắng lựa từ, “Nhưng mà bệnh nhân đã chịu kích thích tinh thần nghiêm trọng, trạng thái tinh thần hiện nay rất không ổn định, đây là điều tệ nhất. Anh biết đấy, nếu cậu ấy chịu phối hợp, rũ bỏ gánh nặng tâm lý, công việc của chúng tôi sẽ ít hơn. Còn không thì…” Ông ta làm vẻ khó xử, “Nếu cậu ấy chống đối việc trị liệu sẽ gây cản trở tâm lý, càng trì trệ thời gian hồi phục. Và một điều nữa, hệ thống tiêu hóa hiện nay của cậu ấy rất khó tiêu hóa thức ăn bình thường, có lẽ đã từng tuyệt thực hơn ba mươi ngày, anh cần chú ý để giúp đỡ cậu ấy cải thiện.”
Ân Thần Bắc gật khẽ, “Tôi sẽ lưu ý.”
Tiễn bác sĩ ra về, y sắp xếp cho y tá ở lại trong phòng dành cho khách, còn tự thân y sẽ trông nom Diệp Vân Sắc. Kỳ thực y cũng không quá thông thạo kết cấu của căn nhà này, lúc mua có đi xem hai lần, còn một lần thì vừa mới đến lại có chuyện nên phải về ngay.
Sở dĩ không ở nhà chính, nội tâm thì tự thuyết phục mình là bởi muốn có một nơi yên tĩnh cho Diệp Vân Sắc tĩnh dưỡng, nhưng đâu đó trong y còn vì không muốn kích động đến cậu. Bây giờ nghĩ lại, Diệp Vân Sắc thực sự không có kỷ niệm nào vui vẻ trong căn nhà kia. Y trói buộc cậu bên mình hai năm, trong hai năm ấy chưa lần nào cậu rời đi, y cũng tự biết cậu không thích ở nhà mình, nếu không làm sao cậu chẳng bày lấy đôi chút đồ đạc cá nhân, mà lại để phòng ở đơn giản hệt như phòng thuê khách sạn?
Trong lúc miên man suy nghĩ thì đã đến cửa, y hơi lừng chừng, mở nhẹ cửa ra. Diệp Vân Sắc đang truyền trên giường, mắt, không ngờ là mở. Nghe thấy tiếng động, cậu quay qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
Chẳng có bi ai hay bùng cháy, một đôi mắt trấn định và nhuốm màu mệt lả làm Ân Thần Bắc phúc chốc không biết mình còn thở hay không.
Cậu lặng im nhắm mắt lại.
Cậu cự tuyệt y, hình ảnh tưởng chừng bình tĩnh dưới tầng hầm kia nhất định còn che giấu sự phức tạp không để ai biết, vì cậu, như thể trời sinh không đeo nổi hận thù trên gương mặt. Ân Thần Bắc cảm thấy mệt mỏi bởi ý nghĩ này. Y từ từ đến gần Diệp Vân Sắc, thuốc trong ống truyền chầm chậm rỏ từng giọt, cánh tay gầy của cậu đặt trên chăn phủ kín những vết thâm tím và lỗ kim châm dày đặc.
Căn phòng yên ả, kim đồng hồ đánh nhịp đều đều.
Một lát lâu sau, Ân Thần Bắc mở miệng, giọng điệu lãnh đạm như đang bàn chuyện thời tiết, “Nếu thấy đỡ hơn, ăn gì trước đi. Em không thích bánh mỳ nướng thì có cháo thịt nấm hương mới nấu, còn có há cảo nhân cá tôm, rồi thì canh, canh gà đen củ khởi lộc nhung, bổ huyết hòa khí…”
“Không cần kể thực đơn.” Cậu nhẹ nhàng ngắt lời, tuy tư thế nằm này làm việc nói chuyện trở nên tốn sức, cậu vẫn nhấn mạnh từng chữ, “Tôi không muốn ăn gì cả.”
Ân Thần Bắc khựng lại, móc thuốc lá trong tay, đặt lên miệng rồi lại bỏ xuống, “Sau này không tiêm thuốc dinh dưỡng nữa, muốn tự ăn hay bị ép ăn, chọn đi.” Nhìn ra màn mưa rả rích ngoài trời, y bảo, “Nếu không có ý kiến, anh cho họ mang đồ ăn lên.”
Xe ăn đẩy vào phòng, sắc màu phong phú chỉ nhìn thôi đã chảy dãi. Các y tá đỡ Diệp Vân Sắc dậy, để cơ thể suy yếu của cậu tựa lưng. Vết thương sau lưng cậu đã được băng bó, thuốc tê chưa hết hiệu lực, bị người ta dịch qua dịch lại cũng không có cảm giác đau, huống hồ cậu còn đang trong tình trạng kiệt quệ, muốn chống đối cũng chẳng có sức. Ân Thần Bắc nhìn cậu lạnh tanh để hai người phụ nữ đụng chạm, lòng thấy khó chịu, liền hét to, “Các cô ra đi, còn lại để tôi.”
Các y tá lập tức lui đi rất là thiếu y đức.
Ân Thần Bắc múc cháo, nếm sao cho không còn quá nóng mới đút đến miệng cậu. Cậu rũ mắt không nhìn y, y cũng kiên nhẫn, tay y bị thương mà vẫn cầm vững bát cháo suốt hơn mười phút mà chẳng có lấy một lần run, phải nói ý chí hay thể lực y đều quả thật phi phàm. Cho đến khi bát cháo quánh lại, cho đến khi lông mày Ân Thần Bắc nhướng lên, cậu mới nói nhỏ, “Ân Thần Bắc, có chuyện này phải nói với anh trước, hiện tại anh muốn làm thế nào là việc của anh, còn đối với tôi, rất nhiều chuyện khó lòng thay đổi… nên là, tự anh nghĩ kỹ đi.”
Tiếng sấm rền rĩ thét ngoài cửa sổ, mưa càng xối xả, căn phòng càng trở nên u tối. Trong nháy mắt, một tia chớp xé rách bầu trời sáng bừng cả căn phòng lên, khoảnh khắc sáng chói đến cùng tận ấy, Diệp Vân Sắc đã thấy biểu cảm lạnh lẽo nháng lên nhanh chóng rồi biến mất của Ân Thần Bắc.
Cậu tưởng y sẽ nổi giận, nào ngờ y chỉ đứng lên, bước giữa tiếng mưa lộp độp lộp độp, bưng một bát cháo nóng khác đến cho cậu, “Ăn đi.” Hai chữ gọn lỏn.
Lần này cậu không chối từ, chầm chậm cầm thìa, bàn tay khẽ cử động liền run bần bật, thìa và bát va vào nhau lách cách. Ân Thần Bắc nâng bát bằng một tay, nhìn Diệp Vân Sắc chậm rãi ăn miếng cháo đầu tiên vào bụng, nhất thời y nhẹ người, cơn đau trên cánh tay lúc này mới truyền lên.
Kỳ thực Diệp Vân Sắc không cảm nhận được bát cháo có vị gì cả, chỉ đơn thuần là nuốt xuống, cổ họng khô khốc và rát đau. Cậu ăn mấy thìa, dừng lại nghỉ một lúc. Ân Thần Bắc nhoài người bật đèn đầu giường, màu vàng cam ấm cúng từ từ sáng tỏ, mưa dường như bị cách ngăn tại chốn xa xăm, quầng sáng mờ mờ phủ lên cảm giác an yên khôn xiết.
Diệp Vân Sắc lấy lại sức, hỏi thầm thì, “Sao anh còn chưa đi? Ở đây đâu còn chuyện gì nữa?”
“Em vội gì? Nếu em ăn xong không nôn ra thì được thôi.”
Diệp Vân Sắc nghe vậy, khóe môi nhênh nhếch. Đó là một nụ cười ngơ ngẩn, có đôi chút mỏi mệt, có đôi chút bất lực.
“Việc này, tôi không kiểm soát được.”
“Em nghĩ anh sẽ tin lý do của em?” Ân Thần Bắc gõ gõ cạnh bát, “Ăn ngay cho anh, nôn một bát, còn mười bát nữa chờ em. Anh không sợ phiền.”
Cậu lại ăn thêm vài miếng nữa, bỏ thìa xuống hít thật sâu, thật sâu. Ân Thần Bắc bắt gặp hai đầu lông mày cậu nhăn lại liền hỏi, “Khó chịu ở đâu à?”
Cậu hỏi khẽ, “Anh có thể ra ngoài không?”
“Không.” Y quả quyết.
Y biết cậu sắp nôn bèn đứng dậy cầm chai truyền, “Anh bế em vào phòng tắm…” Còn chưa nói trọn, cậu đã há miệng, số cháo vất vả lắm mới ăn được vào bụng đều nôn hết ra ngoài.
Y đành phải vén tấm chăn bẩn ném đi, rót nước cho cậu uống. Bàn tay giơ ra của cậu không ngừng run rẩy, y ôm cậu bón từng hớp nước.
Nào giờ y không hề có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, cứ âm thầm ra lệnh cho mình phải bình tĩnh mới không đến nỗi làm sự tình tanh bành hơn. Lại nhìn Diệp Vân Sắc, cậu đã kiệt sức nhắm mắt lại.
Tiểu Diệp… Ân Thần Bắc hít sâu. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ngày nào em còn chưa khỏe, chúng ta lại càng trễ nải một ngày.
“Giờ em ăn không vào thì chốc nữa ăn. Không ăn được cháo thì ăn canh, cũng có thể uống sữa trước.” Ngụ ý là đừng tưởng anh bó tay trước em.
Diệp Vân Sắc nghe tiếng y đi ra ngoài cửa, môi cậu giật giật, nói bình thản, “Ân Thần Bắc, anh đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.” Thoáng dừng, cậu nhỏ nhẹ, “Nhưng mà vừa hay, tôi cũng vậy.”
Ân Thần Bắc sựng lại, một tia sáng bén nhọn xẹt qua mắt y. Không nói câu nào, y mở cửa ra ngoài.
Sau hai ngày tầm tã trời đất, cuối cùng cơn mưa cũng chịu tạnh, biển hoa cỏ của biệt thự rạc đi, vô số cây non chết úa bao gồm cả những chồi non mới nhú mầm hay các nhánh cây chĩa ra trên tán.
Không khí ẩm ướt hơi nước, tấm rèm dày được vén ra, ánh sáng rạng ngời được phóng thích, ùa vào ô cửa kính được lau sạch bong. Tối tăm, bụi bặm, dường như đã phát sinh hết thảy ở cuộc đời, trong gian phòng hiện nay, mọi góc, mọi nơi được nắng chiếu sáng bừng, đưa ngón tay lướt qua, đều để lại dấu vết trong veo, óng ánh.
Trong hai ngày này Diệp Vân Sắc được ngơi nghỉ đầy đủ, quả là tuổi trẻ, tốc độ lành thương vô cùng đáng mừng. Cơm cũng đã cố ăn hơn tuy rằng vẫn bị nôn, hơn nữa bản thân cậu cũng không từ chối trị liệu, dần dần tình trạng ngày một chuyển biến tốt.
Sáng nào Ân Thần Bắc cũng đến chỗ cậu, ở đến tận chiều, thỉnh thoảng có việc thì đi, sau đó trở về lại ngồi trong phòng cậu cho tới khi cậu đi ngủ mới rời. Thời gian này y đang bận bình ổn những rối loạn trong bang, bộn bề trăm mối, nhưng mỗi lần đi gặp cậu, y đều tắm rửa sạch sẽ, cạo sạch râu, tuyệt đối không biểu hiện dáng vẻ mệt mỏi.
Diệp Vân Sắc bây giờ rất trầm, rất bình thản, chừng như không hề có cảm xúc lên xuống nào cả, lúc nói chuyện cũng không dùng từ quá khích. Cậu hệt như một bệnh nhân bình thường, phối hợp cho người ta tiêm đủ loại thuốc vào máu, kể cả các chương trình trị liệu có hà khắc đến mấy, cậu cũng không phản đối. Nếu không phải tình cờ Ân Thần Bắc phát hiện, có lẽ ngay đến y cũng quên mất những gì đã xảy ra dưới tầng hầm, quên mất chàng trai yên lặng đọc sách trước mặt này đã từng rơi vào tình cảnh hoàn toàn suy sụp tinh thần.
Tối nay y lại thành công đút cậu hơn nửa bát cháo. Thấy cậu có thể nuốt càng ngày càng nhiều, y cảm giác không khác gì vừa thắng cả một chiến dịch. Y ở lại trông cậu thêm một lúc nữa. Diệp Vân Sắc không còn phản ứng quá lớn với thức ăn, đôi khi vẫn bị nôn và khó chịu, song sau khi uống nước, cậu cũng từ từ phục hồi.
Y vẫn chưa xong việc, bèn trò chuyện với cậu đôi câu, cậu đã có vẻ mệt mỏi, vì vậy y để cậu ngủ, tắt đèn thay cậu. Phòng làm việc của y thông với phòng ngủ Diệp Vân Sắc, chỉ cần mở cửa là có thể biết tình hình của đối phương, cũng giúp y yên tâm làm việc. Giải quyết công việc còn tồn đọng trong thời gian chóng vánh nhất, y lấy một tấm bản đồ, đưa bút vẽ vẽ khoanh khoanh, chốc chốc lại chau mày suy nghĩ, thế rồi đồng hồ quả lắc phát ra âm thanh leng keng, y mới sực tỉnh là đã mười hai giờ rồi.
Mở cửa, phòng bên kia hoàn toàn yên ắng, chắc hẳn Diệp Vân Sắc đang ngủ. Sức khỏe cậu giờ không tốt nên hai người ngủ riêng, giống như lúc trước, cả nửa tháng cũng không chạm vào cậu một lần.
Trong bóng tối đen kịt chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt ra từ sau lưng, soi về phía giường, y tắt điện, đột nhiên khựng lại.
Diệp Vân Sắc đang nằm nghiêng người, chăn cuộn sát người cậu. Đó không phải tư thế ngủ thoải mái, mà giống như đang co quắp thì đúng hơn.
Tấm chăn cotton mong mỏng, mềm mại tựa như thác nước màu bạc đang trôi trong ánh sáng, khuôn mặt hao gầy của Diệp Vân Sắc dù nhìn từ khoảng cách xa mà vẫn quá đỗi nhợt nhạt, quá đỗi yên lặng như thể sẽ biến mất bất kỳ lúc nào..
Y giật mình, không dám tin giấc ngủ của cậu lại thế này.
Rón rén, chầm chậm đến gần, một đôi mắt sáng đột nhiên chĩa đến, Ân Thần Bắc kinh ngạc, bất thần dừng chân. Đôi mắt không mông lung, nhập nhèm vì buồn ngủ, rõ ràng thế này đồng nghĩa cậu không hề ngủ! Thế nhưng y vẫn nhớ lúc mình đi, cậu có nhắm mắt.
Nhớ lại mấy ngày qua, dù cơ thể cậu có hồi phục nhưng tinh thần thì uể oải. Sự phối hợp của cậu làm người ta nghĩ cậu sẽ nghe theo dặn dò của bác sĩ, đến giờ ngủ, cậu sẽ tự giác nhắm mắt, đến giờ tiêm, cậu không hề cự nự.
Hóa ra…
Sắc mặt Diệp Vân Sắc bình tĩnh, không hề trốn tránh cả khi Ân Thần Bắc cúi xuống chăm chú nhìn mình. Trái ngược với biểu cảm dửng dưng, thân thể cậu lại liên tục run rẩy, mũi và mặt rịn đầy mồ hôi, môi bị cắn, hiện cả dấu răng thấy rõ, hiển nhiên là đến khi nhìn thấy Ân Thần Bắc mới thôi việc tự hành hạ mình này.
“Em…” Ân Thần Bắc không biết trong lòng mình là cảm xúc gì. Hình như là đau đớn, nơi con tim đã rỗng hoác. Y kéo cậu dậy để tựa vào y, mọi nơi chạm vào đều ướt đầm mồ hôi lạnh, thật không biết tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi, còn cậu thì keo kiệt, không muốn bày ra dù chỉ một chút yếu đuối ít ỏi.
Diệp Vân Sắc quay mặt đi. Cậu không thích tư thế thân mật này nhưng không có sức để đẩy, “Tôi không sao…” Giọng cậu thều thào, run run, nỗi sợ đã ghim trong tim vẫn chưa thể biến mất.
“Im đi!” Ân Thần Bắc rống lên không buồn nương tình, ấn mạnh chuông, “Đưa nước ấm vào đây, khăn mặt ấm nữa!”
Cậu không phản đối, chỉ có một chốc sau, cậu nói nhỏ, “Ân Thần Bắc, anh… bật đèn đi…”
Đầu y nổ “bùm”, thoắt chốc liền vỡ vạc. Cảnh tượng này, tương tự như khoảng thời gian ở dưới hầm ngầm, cậu cũng bị nhốt vào bóng tối, mà nơi duy nhất có ánh sáng lại đều là những hồi ức tàn khốc xé lòng, thậm chí phủ đầy máu me.
Thời gian dài bị tra tấn khiến Diệp Vân Sắc mang tâm lý sợ hãi trước bóng tối, mọi chênh lệch giữa bóng tối và ánh sáng đều làm cậu khủng hoảng và bất an, run rẩy gần như trở thành bản năng. Cậu không dám nhắm mắt, vì sau khi nhắm mắt thường sẽ bị đánh tàn bạo. Cậu càng không dám ngủ, vì không biết tự khi nào Phùng Nhiễm dính máu sẽ lởn vởn, không ngừng chất vấn cậu cớ làm sao nỡ nhẫn tâm giết người.
Dưới cuộc tra tấn ấy, cậu thành mất ngủ, cứ phải mở to mắt mới có thể chứng minh mình đã thoát khỏi ác mộng. Sẽ có người khuyên cậu nên nghỉ ngơi, Ân Thần Bắc cũng thường hạ một chữ dứt khoát cho cậu: “Ngủ!”, cậu nghe theo. Trong nội tâm, cậu không muốn để ai biết mình đã yếu ớt đến tận nông nỗi này, yếu ớt đến độ không dám ở trong cả một gian phòng ngủ tắt đèn.
Nhưng bí mật của cậu vẫn bị phát giác.
Toàn bộ đèn trong phòng đều được bật sáng, Ân Thần Bắc lạnh lùng ra lệnh, “Kể từ hôm nay, cậu ấy ở đâu không cần tắt đèn ở đó, cứ để càng sáng càng tốt.” Y cầm khăn mặt lau mồ hôi, xoa vuốt tay chân trở nên cứng còng bởi sợ hãi của cậu, “Muốn uống thuốc không? Có lẽ em nên nói cho anh biết, em bị thế này bao lâu rồi.”
Cậu lào thào, “Tôi không uống thuốc đâu.”
Cậu sẽ không chọn thuốc. Thuốc chỉ có tác dụng nhất thời, cậu sợ uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến khả năng tư duy của cậu. Trong hoàn cảnh đã mất tất cả hiện nay, nếu mất cả ý nghĩ tỉnh táo, cậu thật không dám tưởng tượng mình còn biết bám víu vào đâu để chống đỡ.
Ánh mắt Ân Thần Bắc bịn rịn trên người cậu hồi lâu, cuối cùng không nói gì.
Tối hôm ấy y ngồi trông coi bên giường cậu, thâu đêm. Cậu cũng không ngủ, chờ đợi ánh nắng chiếu vào cửa sổ.
Hôm sau, Ân Thần Bắc sai người dọn đồ vào phòng cậu. Những món đồ cổ y quen dùng, quần áo… hầu hết tất cả vật dụng thiết yếu đều chuyển sang phòng Diệp Vân Sắc. Cậu lạnh lùng nhìn đám người xếp qua xếp lại, hiểu ngay là Ân Thần Bắc định qua đây ở. Đằng nào ai trong nhà này cũng biết quan hệ giữa cậu và y rồi, họ coi việc y vào ở phòng cậu là lẽ đương nhiên, nếu mỗi người một phòng mới gọi là kỳ cục.
Đến khi đồ đạc sắp xếp ổn thỏa, Ân Thần Bắc mới thong dong vào phòng, gật đầu ưng ý. Y hỏi cậu, “Chúng nó không gây ồn chứ? Tranh thủ trời sáng, em nằm một lát đi.”
Cậu cười bải hoải, “Tốt hơn hết anh đừng ở chung với tôi, tôi không thích.”
“Ờ…” Ân Thần Bắc sờ cằm, “Anh có nói sẽ ở chung với em sao?” Y chỉ sang thư phòng, “Anh ngủ bên đó, chốc nữa giường đặt sẽ đến.”
Cậu gật đầu, “Thế thì được.” Rồi nhắm mắt nghỉ.
Tối đến, quả nhiên Ân Thần Bắc chuyển một chiếc giường đến, tốn bao công mới đưa được vào thư phòng, ở lì trong phòng từ tầm tối. Diệp Vân Sắc tiếp tục một đêm mất ngủ, còn Ân Thần Bắc mở cửa phòng, ngồi đọc sách cũng nguyên đêm.
Tháng ngày yên bình cứ thế kéo dài một tháng, vết thương của Diệp Vân Sắc gần lành, cậu đã có thể xuống giường đi đi lại lại. Chỉ có điểm khó mà vui vẻ duy nhất là vấn đề ngủ của cậu, suốt cả thời gian dài không có lấy một giấc ngủ ngon, sắc mặt cậu ngày càng tái nhợt, còn hay bị đau đầu.
Cậu vẫn nhất quyết không chịu dùng thuốc, lúc nào đau tột đỉnh thì phải đưa tay đè đầu, cả môi cũng bị cắn rách. Ân Thần Bắc bó tay trước chuyện này, y bận tiến hành một sự kiện khác, hy vọng có thể giải quyết sớm đặng giúp cậu giảm bớt áp lực tâm lý.
Gọi điện cho Tô Tiến, y kêu hắn qua bên này, có việc quan trọng cần trao đổi.
Khi Tô Tiến gặp Ân Thần Bắc, y đang tựa bên cửa sổ hút thuốc, một tay đút túi quần, tư thế vô cùng lười biếng như một con báo đang nghỉ ngơi. Hôm nay y mặc bộ đồ Lagerfeld(1) trắng tuyền, kiểu cách thoải mái, đứng trước khu vườn uất kim hương nở rộ, màu vàng rợn ngợp phối với sắc trắng lóa mắt của y, quả thực là một bức vẽ hoa lệ đến cùng cực. Nghe tiếng Tô Tiến vào phòng, y cũng không quay lại, chỉ lên tiếng bằng ngữ điệu hờ hững mà không kém phần thân thiết, “Lâu không gặp, A Tiến.”
Lâu không gặp, đích thực là đã lâu không gặp. Từ hôm bế Diệp Vân Sắc đi, Ân Thần Bắc liên tục gặp gỡ tầng lớp cấp cao trong bang, còn Tô Tiến phải lo liệu cả đống sự vụ với cảnh sát lẫn bên công ty nên ngoài báo cáo cho Ân Thần Bắc qua điện thoại, hắn có rất ít cơ hội để gặp, vả lại chuyện trước đó không vui vẻ gì cho cam, tới lúc gặp lại, Tô Tiến vẫn giận Ân Thần Bắc là nhiều, đồng thời áy náy vì một dao kia đã làm y bị thương.
Y nghe Tô Tiến cố gắng chào hỏi mình một cách lễ phép, lòng y là cả một bãi tuyết trắng, bèn cười nói, “Chúng ta đâu cần xa lạ như vậy. A Tiến ngồi đi, muốn uống rượu thì ở đây có Merlot(2), hoặc là anh muốn uống thứ gì đó mạnh hơn?”
“Anh Thần khách khí rồi.” Tô Tiến đáp, đoạn ngồi xuống sô pha, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, “Anh Thần cần tôi làm gì, gọi điện nói một câu là được. Bây giờ anh còn phải dưỡng thương, lỡ để chú Bằng, chú Cao biết tôi đến làm phiền, chắc chắn tôi không tránh khỏi bị trách tội.” Giọng điệu cực kỳ gai góc, cứng rắn, vậy mà Ân Thần Bắc như thể không hiểu, chỉ điềm nhiên nói, “Tôi không ngờ anh mà chịu nghe mấy lão già trong bang.”
Tô Tiến cắn môi, giọng cao hơn, “Đúng, A Tiến tôi chỉ chịu bán mạng vì anh Thần, tôi đã thề từ mười năm trước! Người cùng thề với tôi chính là Tiểu Bạch! Nhưng hiện giờ anh ta đã…”
Ân Thần Bắc đột nhiên gõ ngón tay lên cửa sổ, mỉm cười, “A Tiến, hôm nay tôi tìm anh, có chuyện quan trọng.” Giọng nói nửa ôn hòa nửa cứng rắn đầy cường thế, làm A Tiến không dám bất mãn ra mặt với y, đành ngoảnh đi hừ lạnh.
Ân Thần Bắc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới nắng, biển hoa dập dìu thành từng con sóng hòa theo gió, nơi băng ghế cạnh hàng rào xa xa có một người con trai đang ngồi, vì rằng quá xa, nên chỉ có thể trông thấy đường cong sườn mặt cậu và mái tóc đen nhánh phất phơ bên gáy. Y thở dài khe khẽ.
“A Tiến, tháng sau có tiệc cần tổ chức, đã đặt địa điểm chưa?”
“Chú Bằng cho tôi đi xin ý kiến anh Thần, bến Ngư Phủ(3) được không?”
“Được, tiện thể ra ngoài ngắm North Beach(4).” Đôi mắt hẹp dài của y nheo lại bởi khúc xạ ánh sáng, nói thản nhiên, “Nhân dịp này, tôi cũng muốn rời bang, rời khỏi San Francisco.”
Mình nhất định nghe nhầm rồi!!! Tô Tiến nghĩ, song người đã đứng vụt dậy khỏi ghế.
“Anh Thần…”
“Sao nào? Chưa nghe rõ tôi nói gì?”
Tô Tiến lắc đầu, hoang mang, “Không, không được… Anh Thần…”
Y từ từ xoay người lại, ngón tay kẹp điếu thuốc, một bộ dạng thanh nhàn, nhẹ nhõm thay, còn cười mỉm, “Tôi đã đánh tiếng trước với mấy lão già rồi, bên công ty cũng phần nhiều là do anh quản lý nên muốn dứt bỏ cũng khá dễ dàng. Vả lại, tôi đang ưng một miếng đất bên quần đảo Seychelles(5), sau này sẽ chuyển đến đó, một nơi không quá hanh khô cũng không quá ẩm ướt. Nhà cửa đã bắt đầu khởi công được một tuần, tiến độ hơi chậm, nhưng chỗ đó có kiến trúc sẵn, sửa sang chút đỉnh là ở được…”
Ban đầu là Tô Tiến không dám tin, thấy y nói nghiêm túc như thế, sắc mặt hắn mỗi lúc một xấu.
“Anh Thần, tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày anh sẽ ra đi.”
“Ha ha.” Y cười, “Con người luôn luôn thay đổi, huống hồ tôi cũng làm nhiều năm rồi, cứ khăng khăng giữ mãi vị trí này, làm sao các anh có cơ hội để phát triển?”
“Lý do lý trấu!” Tô Tiến đột nhiên đấm mạnh lên chiếc bàn trà trước mặt, “Anh toàn vì thằng họ Diệp kia thì có! Đúng không, anh Thần?”
Lông mày y nhướng nhẹ, “A Tiến, cái tính nóng nảy này của anh, biết bao giờ mới…”
“Tôi đang hỏi anh có đúng hay không???” Tô Tiến gào thét.
Giọng gào của hắn làm chùm đèn trên cao cũng phải rung leng keng chấn động. Ân Thần Bắc nhìn nét mặt méo mó của hắn, chỉ điềm nhiên đáp, “Đúng.”
Tô Tiến sững người.
Hắn nhìn Ân Thần Bắc bắng vẻ mặt phức tạp, đáy mắt ngồn ngộn những chất vấn, những thất vọng, những phẫn nộ, và cả những thương tâm dày đặc. Bất thình lình rút súng, hắn đòi lao ra bên ngoài, “Tôi phải đi làm thịt thằng *** họ Diệp đó mới được! Xem xem nó có bản lĩnh gì bắt cóc được anh Thần!” Còn chưa ra cửa, một khẩu súng đã chĩa thẳng đầu hắn.
Là Colt King Cobra(6) sáu phát.
Ân Thần Bắc chậm rãi mà rằng, “A Tiến, anh có tin chỉ cần đặt một chân ra ngoài, viên đạn sẽ bắn thẳng vào não anh không?” Y để mặc hắn từ từ xoay lại, căm uất nhìn mình, “Hoặc, anh có thể chọn giết tôi trước.”
“Anh… Anh Thần!!!” Tô Tiến nghiến răng trèo trẹo. Người đàn ông này đã tính hết từ trước, còn hắn thì có danh phận gì mà đòi nổ súng với y? Kể cả có giết y, cũng đừng hòng thoát khỏi căn biệt thự này. Còn Ân Thần Bắc, muốn giết hắn chỉ cần một lý do này là đủ, đến khi đó, hắn sẽ chết vô nghĩa. Người này… Người này đã không còn là đại ca luôn luôn nghĩ cho các anh em bang phái nữa rồi, giờ trong lòng y chỉ có một người duy nhất, là thằng *** họ Diệp kia!
Chầm chậm giơ súng lên trời, rồi hắn ném mạnh xuống đất, “Anh Thần, nếu anh vui, cứ bắn chết tôi luôn đi!”
Tay Ân Thần Bắc chỉ khẽ nháng lên, khẩu súng đã mất tăm. Y cúi xuống nhặt súng trả Tô Tiến, “Tôi chỉ rời bang, không phải giải tán mọi người, anh cần gì phải vậy?”
Tô Tiến im re, mắt rừng rực lửa giận.
Ân Thần Bắc quay người, lại một khoảng trầm tựa thể chưa có gì xảy ra, y nói, “Tôi sẽ không làm việc đầu voi đuôi chuột, mặc dù rời bang, cũng phải sau khi bàn giao xong xuôi mọi công việc mới rời. A Tiến, anh hãy nghĩ rằng, cớm hiện nay đang điều tra tôi sát sao, nếu tôi mất tích sẽ giúp bang lẫn công ty dời sự chú ý, cam đoan mọi người có thể vượt qua giai đoạn khó khăn hiện tại, đó là thứ nhất.”
Bàn tay luôn nắm chặt suốt giờ của Tô Tiến lúc này đã thả lỏng đôi chút, “Rõ ràng anh chỉ vì Diệp Vân Sắc! Nó… Nó đã gây ra nhiều chuyện tày trời, vậy mà anh Thần lại chắn dao cho nó, còn rũ bỏ cả gia nghiệp vì nó, anh… có thấy đáng không?!”
“Cậu ấy quả thật là nguyên nhân thứ hai để tôi ra đi.” Y không phủ nhận, nói xong câu này, y vứt đầu mẩu thuốc lá đã hút hết. Tầm mắt y phóng về phía cửa sổ như không như có, chàng trai trẻ tuổi kia vẫn đang ngồi giữa biển hoa vàng, khung cảnh hoàn mỹ tưởng chừng nằm mơ, khóe miệng y không nén được nụ cười, “Giữa tôi và cậu ấy là một món nợ tồi tệ, nếu vẫn ở đây, có dùng cả đời cũng vẫn không minh bạch, chi bằng đến một nơi chỉ có hai người chúng tôi, gỡ bỏ từng khúc mắc một.” Giọng y dịu dàng đến ngay cả bản thân y cũng không phát giác, “Có lẽ đến lúc đó, sẽ minh bạch cũng nên.”
Tô Tiến thừa nhận, đây là lần đầu hắn bắt gặp biểu cảm dịu dàng nhường vậy ở Ân Thần Bắc. Có gì đó đang lặng lẽ cải biến y… Diệp Vân Sắc, mày đúng là đồ yêu tinh!
“Anh Thần, mọi người đều nói đừng nghe phò kể chuyện, nó còn chưa kể gì với anh, anh đã tin răm rắp, liệu có sợ nó cắn lại anh không? Anh đừng quên nó là con rắn đang ngủ đông, một khi thức tỉnh, nó sẽ cắn chủ nuôi của nó trước!”
Ân Thần Bắc nhíu mày, “A Tiến, chúng ta bàn việc nghiêm túc, tôi không muốn nghe anh thóa mạ người khác.”
Tô Tiến tức tối giậm chân bình bịch, “Được thôi, tôi thóa mạ người khác, là tôi sai! Giờ thì chúng ta lôi cổ nó đến đây, xem nó có chịu đi theo anh không, xem nó có thể thích lại anh không! Anh Thần, nếu Diệp Vân Sắc có thể khẳng định trước mặt tôi là nó sẽ đối xử tốt với anh cả đời, Tô Tiến tôi chấp nhận ngay! Mẹ kiếp, tôi sẽ chấp nhận ngay!!! Thù, tôi không báo nữa, anh và nó thích đi đâu thì đi, tôi đảm bảo không thèm đánh nửa cái rắm! Được chưa???”
Rốt cuộc mặt Ân Thần Bắc đã sầm đi.
Y đối diện với Tô Tiến, cảnh xuân sau lưng có tinh lành bao nhiêu cũng không xua đi được rặng mây xám xịt trên mặt y. Y gằn khẽ, với giọng điệu chừng như có thể đóng băng mọi thứ, “A Tiến, anh không tự biết, mình đang quá đà hay sao?”
Câu tiếp theo của y chẳng cần nói cũng biết: Nói thêm câu nào nữa, đừng trách tôi không khách sáo.
Tô Tiến đoán được phản ứng của y, nhưng không ngờ y chẳng hề nể tình hắn, lập tức cứng người, nỗi hận này thật sự không gì có thể xoa dịu.
Hắn há mồm hít sâu, hai cánh mũi phập phồng. Ân Thần Bắc cầm một bức thư thảy cho hắn, “Đọc đi.”
Tô Tiến bắt lấy, vừa mở thư, mặt đã thất sắc, “Anh Thần, đây là… Anh… Anh có ý gì?”
Y ngả lưng vào ghế đệm, thong thả nói, “Tôi còn lý do thứ ba, tôi đã tìm được người thay thế vị trí mình. Có người đó ở đây, tôi đã có thể buông tay.”
“Là ai?!”
“Là anh.”
“… Không, không thể nào!”
“Có gì mà không thể? Bức thư anh cầm đã nói rõ hết.”
Toàn thân Tô Tiến run bần bật. Đây là điều hắn chưa từng nghĩ đến, hoặc là, hắn cũng từng nghĩ đến, song suy nghĩ ấy xuất hiện chớp nhoáng rồi luôn lập tức biến mất ngay trước khi hắn tự rủa sả mình, rồi sau đó hắn sẽ lau mồ hôi túa ra bởi ý nghĩ ấy của bản thân. Hắn chưa bao giờ mơ tưởng có thể đạt được vị trí này.
Ân Thần Bắc mới ba mươi tuổi, trong bang, muốn danh tiếng y có danh tiếng, muốn tài hoa y có tài hoa. Nếu trước kia ai mà dám nói y thoái ẩn, hắn nhất định sẽ bắn nát sọ kẻ đó. Thế nhưng bây giờ… bây giờ… Hắn đưa tay vuốt ngực, co chân quỳ xuống trước mặt Ân Thần Bắc, “Anh Thần…” Đây là nghi lễ trọng đại trong bang, biểu cảm trên mặt hắn trở nên nghiêm trọng, “Bản lĩnh Tô Tiến thua kém anh quá nhiều, xin anh đừng hành động theo cảm tính, càng cầu xin anh đừng rời khỏi bang.”
Đây là phản ứng đầu tiên sau khi hắn nghe thấy ý định của Ân Thần Bắc, lúc này đã thốt thành lời. Kỳ thực hắn sợ Ân Thần Bắc đang lấy chuyện này để thử mình. Tham vọng soán ngôi chủ là tội danh kiêng kỵ nhất. Hắn cuống lên, khắp mặt khắp trán đều đầm đìa mồ hôi.
Ân Thần Bắc chỉ thong thả mà rằng, “Anh thấy tôi là người hành động theo cảm tính?”
“Vậy xin anh Thần hãy rút lời vừa nói lại, anh chưa nói gì cả, A Tiến cũng chưa nghe thấy gì cả, chúng ta… hãy bàn bạc kỹ hơn… Chuyện thằng họ Diệp, có thể tạm… tạm gác lại…”
Y bật cười, đứng lên kéo hắn dậy.
“A Tiến, tuổi anh cũng không kém tôi mấy, rất nhiều chuyện tôi làm được, anh cũng làm được. Chủ yếu là sửa lại cái tính này của anh thôi, mới chuyện cỏn con mà đã quýnh quáng như bỏng đít, thì về sau sao có thể giữ mình trấn tĩnh? Nên nhớ, làm đại ca thực chất đơn giản lắm, chỉ cần ghi lòng tạc dạ bốn chữ này là đủ: Thâm sâu khó lường, khi đó tất cả đều sẽ trở nên dễ dàng giải quyết.” Đến đây, y cười hả dạ, “Tháng sau thông báo chính thức, tôi đã quyết định thì sẽ không rút lại. Thế nên, ta hãy uống một ly vì chuyện này, nhân tiện nếm thử chai rượu kia có đáng tiền không. Nào, A Tiến, sao còn thộn mặt ra đó?”
A Tiến cúi gằm, “Anh Thần, tôi thật sự không làm được đâu, anh đổi ai khác đi.”
Y đấm lên ngực hắn, “Không chí tiến thủ, vô tích sự.”
“Vâng, tôi vô tích sự…” Hắn ỉu xìu, “Anh Thần khoái trá đưa người đi, quẳng lại trọng trách to tướng cho tôi, tôi không gánh nổi, cũng không gánh nổi ngần ấy mạng sống của các anh em.”
Ân Thần Bắc nghiêm túc nhìn hắn, lát lâu sau mới bảo, “Được, hôm nay tôi có hơi vội vàng, chưa cho anh thời gian chuẩn bị. Thế này đi, anh cứ về nghĩ, đằng nào cũng có một tháng, đến lúc đó trả lời lại tôi cũng chưa muộn.” Tô Tiến thấy y chịu buông tha mình liền cảm kích cười với y. Ân Thần Bắc lại nói, “Đừng tưởng bở, e rằng lúc ấy vẫn sẽ quẳng trọng trách lại cho anh thôi. Một tháng là để anh tập cho quen, sau này tôi đi là đi, đừng trách tôi không dạy anh.”
“A?” Tô Tiến thiếu điều ngất xỉu tập hai, “Anh bắt tôi học trong một tháng?”
“Ngắn quá hay sao? Bình thường anh đi theo tôi để làm cảnh?”
“Anh Thần, tôi… tôi…”
“Rồi rồi, quyết thế đã. Lải nhải nữa tôi đá ra ngoài.” Y ném dụng cụ mở rượu cho hắn ý nhắc hắn rót rượu, “Uống xong ly rượu này, anh có thể đi.”
Lúc rót rượu, Tô Tiến trông thấy Diệp Vân Sắc. Cậu đứng dậy khỏi ghế, gió thổi tung cánh tay áo sơ mi của cậu như là cậu sắp bay đi. Hắn ngoảnh lại nhìn Ân Thần Bắc, “Nó bình phục nhanh thật.”
“Thì đúng rồi, công tôi chăm bẵm thế cơ mà.” Y cười nhàn nhạt, có phần đắc ý.
Tô Tiến thầm chửi bậy lần hai trong lòng.
Ân Thần Bắc uống hết rượu, Diệp Vân Sắc cũng đã xoay người, đi ngược chiều ánh nắng, ánh mắt cậu nhìn về hướng khác, căn bản không buồn liếc sang đây nửa cái. Y cảm giác mỗi bước chân cậu đều đang giẫm lên tim mình, bèn hít sâu một hơi, bảo với Tô Tiến, “Anh về đi, tôi còn có việc.”
Tô Tiến nhìn y, tự mình tổng kết, thế nào gọi là bản mặt dã thú, chính là đây chứ đâu.
Hắn đứng dậy cáo từ. Chưa chờ hắn ra ngoài, Ân Thần Bắc đã chống tay lên bệ cửa sổ nhảy ra, đi về phía Diệp Vân Sắc.
Tô Tiến tiếp tục chửi bậy lần ba.
Diệp Vân Sắc thấy người đàn ông kia đang bước về hướng mình. Ánh dương chói chang, cậu phải nheo mắt theo phản xạ, y đã giơ tay che cho cậu, “Trời đẹp thế này, muốn đi đâu hóng mát không?”
Hóng mát? Một đề nghị hay, cậu ở đây sắp chán thành bệnh rồi.
“Tôi không có ý kiến.” Cậu đáp, “Nhưng mà anh định đi đâu?”
“Ừm…” Y ngẫm nghĩ. Hai người đàn ông trưởng thành đi dạo phố thì hơi bị kỳ quặc. Đi ăn chăng? Song ăn giờ này cũng không ổn. Chả lẽ đi công viên, đi khu vui chơi như trên phim? Thôi thôi. Y cầm tay cậu, “Hóng mát thì hóng mát, nghĩ nhiều làm gì, thích đi đâu thì đi.”
Cậu rút tay phủi quần áo, “Tôi về phòng thay đồ.”
“Ừ.” Y hào phóng đồng ý, “Anh ra ga ra lấy xe.”
Sự thật chứng minh, trời này quả nhiên hóng mát là hợp nhất. Ân Thần Bắc lái chiếc Chevrolet Corvette(7) cũng là chiếc xe đứng tên Diệp Vân Sắc, tuy nhiên cậu không thích loại xe mã lực lớn đinh tai nhức óc này nên đó giờ chỉ khóa ở ga ra, ngược lại, Ân Thần Bắc thường xuyên lái nó, thành thử y nắm rất rõ công năng của chiếc xe.
Xe phóng như bay trên đường, từng con phố chạy ngược chiều ở vận tốc cao nhất khiến cả hai sinh ra khoái cảm bắt kịp tốc độ. Nhắm mắt, gió như đang chạy đua với bạn, khiến bạn khao khát được vọt đến nơi tận cùng thế giới. Tâm trạng Ân Thần Bắc khá tốt, quay sang nhìn Diệp Vân Sắc, cậu chống một tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc bị gió tốc ngược về sau, để lộ đường nét khuôn mặt càng thêm thanh tú nao lòng, mê hoặc người ta muốn được hôn lên.
Điểm không hoàn mỹ nhất là hơi nhợt nhạt. Ân Thần Bắc nghĩ một lúc, bèn lớn giọng hỏi cậu, “Nếu không đau đầu, anh lái xa một chút được chứ?”
“Tùy anh.” Tiếng cậu truyền qua gió đến tai y, y mỉm cười, giẫm ga, phóng nhanh đến khu vực sầm uất.
Mấy tháng rồi Diệp Vân Sắc mới được thấy các tòa cao ốc san sát, cảnh vật những tưởng quá đỗi bình thường mà nay lại mang cảm giác thân thuộc dường vậy. Ân Thần Bắc giảm tốc độ, muốn tận hưởng thời gian hai người đi chung cùng nhau nhiều thêm, thỉnh thoảng, sẽ giới thiệu vài nơi thú vị cho cậu. “Cửa hàng CD này có thể mua được toàn bộ đĩa nhạc xưa nhất nước Mỹ, có lần anh lục lọi ở đây được hai túi đầy, giá cả phải chăng, không có chuyện chém giá cắt cổ.”
“Chẳng phải anh mang một túi đi tặng rồi đó sao?”
“À, quan trọng nhất khi mua sắm là niềm vui mua đồ thôi, còn có giữ đồ mình mua hay không, thực ra không thuộc phạm vi suy nghĩ khi đó.”
“Đúng là phong cách xưa nay của anh.” Cậu nhận xét điềm nhiên.
Hai người đi cửa hàng lưu niệm, cửa hàng quần áo, hiệu sách, Diệp Vân Sắc nán lại hiệu sách khá lâu, khi đi ra lại không mua quyển nào. Ân Thần Bắc móc ví định mua hết những quyển cậu vừa xem qua, cậu lắc đầu, “Tôi không cần mở hội sách ở nhà đâu.” Ân Thần Bắc để ý cậu dùng chữ “nhà”, đôi mắt y lập lòe tia sáng mừng rỡ.
Xe khởi động, vừa quay đầu, cậu bỗng nói, “Ban nãy thấy quyển Định Luật Murphy(8) của Arthur Bloch(9), muốn mua, tiếc là tôi không mang tiền.” Ân Thần Bắc phanh kít xe, “Để anh mua.” Giây tiếp theo đã nhanh chóng mở cửa xe.
Nhìn y lặn lội trở lại hiệu sách, mắt Diệp Vân Sắc có vẻ đăm chiêu, hàng lông mày mảnh chậm rãi nhíu lại.
Ân Thần Bắc mua cả túi sách dày khự, gấp rút trở về. Y không lo cậu sẽ trốn, bởi lẽ chiếc xe có gài thiết bị bảo vệ khóa mã, nếu không có mật mã, đừng hòng ai có thể mở xe hoặc lái xe đi. Kể cả y tin cậu có thể phá mã trong vòng nửa tiếng, thì y cũng sẽ mua trong hai mươi lăm phút rồi về, cốt cũng bởi y muốn xem cậu đẩy y đi là có mục đích gì.
Sau đó y phát hiện cậu ngồi im tại chỗ, úp mặt vào tay, các đốt ngón tay trắng bệch vì bấu quá chặt.
Đây là biểu hiện cậu đau đầu!
Y tức khắc ném túi sách đi, đỡ mặt cậu lên xem. Cậu đã hôn mê, không biết cả y đã trở lại, mặt cậu tái mét, mồ hôi rịn đầy mũi.
“Sao không chịu nói cho anh biết?” Y nổi giận. Diệp Vân Sắc giục như thể đang chống đỡ, “Lái xe đi, tôi không sao.”
Không sao không sao, dường như nói được câu này thì đích thực là không sao vậy. Y ngả ghế cho cậu nằm ngửa, gằn từng chữ, “Đừng trách anh không nhắc em trước, em còn dám không uống thuốc, anh cho đổ hết vào miệng em!”
Cậu rã rời nói, “Lúc này… anh đừng làm ồn được không…”
Ân Thần Bắc trầm tư, xác nhận bây giờ mà đấm một cú, đoan chắc Diệp Vân Sắc mất nửa cái mạng. Đành phải lái xe về, y cầm di động gọi điện, “Gọi bác sĩ Đỗ đến, cả trợ lý người Mỹ kia của ông ta nữa. Hỏi thêm là ngoài uống thuốc với tiêm, còn phương pháp trị liệu nào cho cậu ấy nữa không…” Diệp Vân Sắc đột nhiên cắn răng nghiêng người đi chỗ khác, mảng áo trên lưng ướt đẫm mồ hôi càng làm cậu nom gầy yếu hơn bao giờ hết, đến mức lòng người nhói đau.
Ân Thần Bắc nghiến răng, vứt di động, đánh tay lái, lái vào nội thành, “Anh nhớ gần đây có bệnh điện, tốt nhất đừng có tắc đường.”
Cậu nhắm nghiền mắt, gần như đã mất cảm giác đối với tình hình bên ngoài khi bị cơn đau chôn vùi.
Ân Thần Bắc không nhớ nhầm, đúng là có bệnh viện, còn là bệnh viện lớn, đủ loại trang thiết bị, chỉ cần nhìn một hàng dài ô tô đỗ trước cửa đủ hiểu có bao nhiêu bệnh nhân ở đây, mà người đến thăm bệnh thì lại càng đông đúc.
Ân Thần Bắc bế Diệp Vân Sắc lao vào phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra sơ bộ liền được chuyển đến khoa thần kinh não. Y xem bảng tên, biết người phụ trách khám khoa hôm nay là Giáo sư Vệ Trường Luân, người Hoa, bởi vậy càng dễ trao đổi, nhất là người Hoa với người Hoa luôn luôn là dành lòng tận tâm cho đồng hương mình.
Bác sĩ Vệ mới đầu ba mươi, mặt mày thường thường, ném vào đám đông chưa chắc đã nhận ra, nhưng lưng thẳng, rộng, vừa nhìn là biết rèn luyện thể lực đều đặn, ánh mắt cũng sắc bén, lúc nhìn người rất hữu lực. Ân Thần Bắc từng nghe nói “bác sĩ tốt cũng là người giỏi thể thao”, vì nếu không có sức khỏe tốt, sẽ không thể phụ trách các ca phẫu thuật phải đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, mà hiển nhiên bác sĩ Vệ chính là một người như thế. Khi bắt tay, y cảm thấy đối phương truyền cho mình cảm giác thả lỏng và yên tâm, thế nên căng thẳng nguôi ngoai dần, y tả lại bệnh tình của Diệp Vân Sắc cho bác sĩ.
Bác sĩ Vệ kiên nhẫn nghe, còn nghe kỹ càng. Anh ta đọc kết quả khám sơ bộ rồi hỏi cậu có muốn chụp cắt lớp gì gì đó hay không, cậu đang bị cơn đau tra tấn vẫn gắng giữ phép lịch sự cơ bản, mỉm cười với bác sĩ Vệ tỏ ý có thể, sau đó đi cùng anh ta vào phòng chụp.
Ân Thần Bắc đứng chờ bên ngoài. Hành lang cấm hút thuốc, không được hút thuốc còn không được đi lung tung, thật dễ khiến người ta nổi điên. Không rõ chờ mất bao lâu, bác sĩ mới cho phép y vào.
“Bệnh nhân hình như đã chịu kích thích tinh thần rất nghiêm trọng, đau đầu là do não căng ra và thiếu ôxy, thêm nữa là ngủ không đủ nên tinh thần uể oải mới tạo nên tình trạng hiện nay của cậu ấy.” Lời này là trao đổi thẳng mặt với Ân Thần Bắc và Diệp Vân Sắc, y thì nhíu mày, còn cậu thì mỉm cười.
“Nên chữa thế nào? Cậu ấy không chịu uống thuốc.”
Bác sĩ Vệ gật đầu, “Muốn thuyên giảm cơn đau đầu có thể dùng thuốc, hoặc dùng một số cách khác cũng có hiệu quả.” Anh ta nêu ví dụ, “Chẳng hạn như, châm cứu truyền thống Trung Quốc…” Mặt Ân Thần Bắc bấy giờ biến sắc.
“Chúng tôi không châm cứu đâu.” Y khẳng định.
“Anh Ân hiểu nhầm, tôi không bắt ép cậu Diệp phải trị liệu bằng châm cứu. Có vài dụng cụ trị liệu có thể giúp bệnh nhân hồi phục trung khu thần kinh, nâng cao chất lượng giấc ngủ. Nếu bản thân người bệnh giảm bớt áp lực, não sẽ được nghỉ ngơi đầy đủ, triệu chứng đau đầu sẽ thuyên giảm, chí ít cũng không xảy ra nhiều nữa.”
Ân Thần Bắc không phủ nhận bệnh đau đầu của Diệp Vân Sắc phân nửa là do cậu mất ngủ, thế nên đổi tư thế ngồi, ý nhắc bác sĩ nói tiếp.
“Thế này nhé, bệnh viện chúng tôi có liệu pháp từ trường mát xa các huyệt đạo. Cậu Diệp rỗi, có thể thử xem sao. Đồng thời, tôi đề nghị cậu nhận trị liệu tâm lý, vì tôi cảm giác cậu đang cố áp chế nội tâm, hành động áp chế làm các cơ năng cơ thể cậu bị rối loạn, ngay cả giấc ngủ cơ bản nhất cũng trở thành vấn đề. Nếu cậu có thể chủ động thả lỏng ở thời điểm thích hợp, tôi tin cuộc trị liệu của chúng ta sẽ có hiệu quả. Dĩ nhiên, vẫn còn rất nhiều chi tiết trong đây, cậu bằng lòng trò chuyện cùng tôi không?”
Ân Thần Bắc tự giác đứng dậy, “Tôi hy vọng anh có thể chữa khỏi cho cậu ấy bằng mọi cách có thể, tôi sẽ chờ tin ở bên ngoài.”
Lần này y phải chờ hơn ba tiếng, hút tận năm điếu thuốc trong nhà vệ sinh, trời đã nhá nhem, bấy giờ mới được gọi vào lần nữa. Bác sĩ Vệ ngồi sau bàn mỉm cười lịch sự với y tỏ vẻ áy náy, “Chân thành xin lỗi anh, vì quá trình trị liệu cần yên lặng tuyệt đối nên không mời anh vào.”
“Tôi quan tâm tình hình chữa trị hơn.” Y nói ngắn gọn.
“À, về việc chữa trị, hẳn sẽ có hiệu quả nhất định. Giờ cậu ấy đang ngủ, còn ngủ khá say.” Bác sĩ Vệ đánh mắt vào buồng nghỉ, “Vấn đề nghiêm trọng nhất của cậu ấy không phải đau đầu mà là chứng mất ngủ và vấn đề tâm lý của cậu ấy. Nhằm cải thiện trạng thái tinh thần lẫn trạng thái cơ thể giúp cậu ấy, chúng tôi quyết định dùng phương pháp phân tích tinh thần, phương pháp thôi miên và vật lý trị liệu để trợ giúp chữa trị.”
“Thôi miên?”
“Phải. À, anh đừng lo, thôi miên thuộc trị liệu tâm lý, có từ xa xưa rồi, sách y học Trung Quốc gọi là ‘trị thần’. Chúng tôi bố trí môi trường thoải mái, yên lặng cho cậu ấy, quá trình thôi miên không suôn sẻ cho lắm, ý chí cậu ấy quá mạnh, chúng tôi phải liên tục thuyết phục cậu ấy bỏ qua gánh nặng tâm lý, thả lỏng suy nghĩ, cậu ấy mới bớt căng thẳng thần kinh, hơn nữa, bệnh đau đầu của cậu ấy còn có thể thuyên giảm, đây mới là điểm quan trọng nhất.”
Ân Thần Bắc nheo mắt, “Các anh thuyết phục cậu ấy thế nào vậy? Dụ cậu ấy tâm sự vài điều muốn nói trong lòng ư?”
“Phải, xét từ góc nhìn trị liệu, buộc phải thả lỏng tinh thần mới được.” Nhác thấy ánh mắt Ân Thần Bắc có vẻ nguy hiểm, anh ta mau mắn nói, “Nhưng vì y đức, chúng tôi tuyệt đối không tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân, về điều này, anh Thần cứ an chí.”
“Thế, tôi có thể biết cậu ấy nói gì không?”
“Dĩ nhiên không thể, đây là chuyện riêng của bệnh nhân!” Bác sĩ Vệ phẩy tay, từ chối tắp lự. Ân Thần Bắc nhoài người tới, nói từ tốn, “Nhưng anh cũng nên biết, với quan hệ giữa tôi và cậu ấy, tôi có biết, cũng đâu xem là tiết lộ cho người ngoài.”
Bác sĩ Vệ ngây ra, sau đó vỡ lẽ. Đồng tính ở thời đại này đã không phải chuyện quá giật gân, San Francisco còn có Castro(10) dành cho người đồng tính, bác sĩ Vệ cũng quen văn hóa Mỹ, đương nhiên không thành kiến gì với bệnh nhân đến khám bệnh là người đồng tính. Anh ta nghĩ nghiêm túc, lại nói, “Nếu bạn đời của anh đồng ý, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của anh. Nhưng giờ thì chưa được, vì tôi có y đức của bác sĩ.” Thoáng dừng, anh ta bổ sung, “Tuy nhiên, vì để anh chú ý đến vấn đề sức khỏe của cậu ấy, nói một vài chi tiết nhỏ nhặt nói cũng được. Cậu ấy kể cha mẹ từng có hành vi bạo lực đối với mình, rồi, cậu ấy có một người bạn tốt đã qua đời thường ghé thăm cậu ấy trong mơ, đây đều là ký ức không hay cho lắm, phải không?”
“Phải rồi.” Y trầm giọng, “Nhưng chúng chỉ là quá khứ, mai này sẽ không còn quấy nhiễu cậu ấy nữa đâu.”
Y ngồi trông bên giường, chờ cậu tỉnh dậy. Khuôn mặt lúc ngủ của cậu thật yên bình, làm người ta cầm lòng không đặng, muốn trút hết những từ ngữ mỹ miều nhất dành cho cậu. Y cầm tay cậu, bàn tay ấy thế mà cũng ấm, coi bộ thật sự đang ngủ rất ngon. Bất giác khẽ cười. Đang cười thì cậu mở mắt, đôi mắt đen láy, nhập nhèm. Y đưa tay cho cậu, hỏi, “Thấy sao rồi?” Cậu không cự tuyệt, nhờ y đỡ mình ngồi dậy, “Đỡ hơn nhiều, về thôi.”
Hai người cũng cảm ơn bác sĩ, thanh toán tiền khám chữa rồi cùng nhau ra về.
Sau khi họ đi khoảng mười phút, vệ sĩ bấy lâu đứng nấp một góc mới đi vào, hỏi bác sĩ Vệ một loạt câu hỏi.
Ân Thần Bắc vừa lái xe, vừa nghe thuộc hạ gọi điện thoại, “Không có gì đáng ngờ. Lý lịch bác sĩ này từ bé học gì đến đại học, đến du học rồi công tác đều rành mạch, đã vào bệnh viện này làm hơn năm, tiếng tăm tốt, trình độ cao, các luận văn đều được khen ngợi, hiện nay đang là nhân tài được chú trọng của bệnh viện…” Ân Thần Bắc không tỏ cảm xúc gì, chỉ đáp thản nhiên, “Hiểu rồi.” Đoạn nhẹ nhàng gập điện thoại.
Diệp Vân Sắc vẫn ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa. Đây là lần hai cậu đi bệnh viện tái khám, Ân Thần Bắc nghĩ mỗi lần trị liệu cậu sẽ ngủ được hơn hai tiếng nên hàng ngày kiên trì chở cậu đi, dẫu sao đưa đi đón về đều do một tay y hết.
Bỗng bị y chạm vào tay, y rướn đến hỏi cậu, “Tối đi ăn không? Ăn chỗ khác cho mới.”
Cậu ngừng nghĩ vẩn vơ, ngoái lại nhìn y, “Tôi không thích fastfood hay những thứ ăn không quen.”
“Đương nhiên.” Y cười tủm tỉm, “Đi North Beach ăn đồ Ý nhé. Anh đoán spaghetti sẽ hợp khẩu vị em, còn có tiramisu tráng miệng.”
Cậu cười cười, phối hợp với ngữ khí vui vẻ của y, “Tôi không có ý kiến.”
Ngày qua ngày, Diệp Vân Sắc càng chữa càng hiệu quả rõ rệt. Cậu giờ đây đã có thể ngủ hơn bốn, năm tiếng mỗi ngày, thi thoảng tắt vài ngọn đèn, cậu cũng không cảm giác thấy, không còn hoảng sợ tỉnh lại nữa.
Song song lúc này, công việc bàn giao của Ân Thần Bắc cũng đã gần xong. Y cố gắng dời sự chú ý của cảnh sát lên mình, để bang và công ty tận dụng thời gian tẩy trắng hết sức có thể. Y gợi ý cho Tô Tiến tăng tỷ lệ làm ăn chính đáng lên, từ từ giảm bớt giao du với thế giới ngầm, tiện cho mọi người thoát thân, Tô Tiến đồng tình. Vị trí đại ca mới của hắn còn chưa ra đầu vào với đâu, mọi thứ vẫn cần nhờ Ân Thần Bắc âm thầm hỗ trợ.
Toudou Kei gọi điện mấy lần, sau thăm hỏi liền cho biết Lương Nhiễm đang ở chỗ cô, nhắn Diệp Vân Sắc không cần lo lắng. Vết thương của cậu đã lành hẳn nhưng tay trái vẫn cử động khá chậm, thật sự là đã tiêu mất một cánh tay rồi.
Cậu dùng mắt ý hỏi mình ra ngoài được không, Ân Thần Bắc chỉ thong thả đọc giấy tờ, bình thản nói, “Em nên tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện gì tốn sức hay tốn tinh thần đều không hợp với em.” Đại ý là gạt bỏ.
Diệp Vân Sắc chỉ thinh lặng, rồi dặn Toudou Kei, “Giúp tôi chăm sóc cậu bé.” Sau đó cậu không còn đề cập nửa chữ liên quan đến việc này nữa.
Mùa xuân chỉ còn lại dư vị ngắn ngủi, đợt trị liệu của Diệp Vân Sắc cũng sắp kết thúc, mai chính là lần chữa cuối cùng.
. /.
Chú thích:
1. Lagerfeld: Thương hiệu thời trang nổi tiếng do Ông hoàng giới thời trang Karl Lagerfeld sáng lập.
2. Merlot: Chỉ chung loại rượu vang được ủ từ giống nho Marlot.
3. Bến Ngư Phủ: Một khu phố và là điểm thu hút khách du lịch ở thành phố San Francisco.
4. North Beach: Một khu vực nổi tiếng với nhiều nhà hàng Ý ở San Francisco, gần phố người Hoa, bến Ngư Phủ và Russia Hill.
5. Quần đảo Seychelles: Gồm 155 hòn đảo lớn nhỏ thuộc châu Phi nằm trên Ấn Độ Dương, được đánh giá là nơi có biển trong lành bậc nhất thế giới.
6. Colt King Cobra
7. Chevrolet Corvette
8. Định luật Murphy: Một nguyên tắc triết học hài hước, nó được hiểu như sau: nếu một điều gì xấu có khả năng xảy ra thì chắc chắn nó sẽ xảy ra một cách tồi tệ nhất. Nó còn được gọi là định luật bánh bơ. Ví dụ, một chiếc bánh được phết bơ, khi rơi, mặt được phết bơ sẽ úp xuống đất.
9. Arthur Bloch: Tác giả người Mỹ của những cuốn sách Định Luật Murphy đầu tiên.
Bìa sách Định Luật Murphy tiêu biểu của Arthur Bloch, với chữ “wrong” bị lật ngược:
10. Castro: “Thủ đô đồng tính thế giới”, một khu dân cư ở San Francisco dành cho những người đồng tính, trở thành một trong những biểu tượng nổi bật nhất cho các hoạt động và sự kiện đồng tính.
Bình luận truyện