Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 136: Ngoại truyện 3
Lúc Mạnh Nhã nghe nói Hoàng đế lấy danh nghĩa của nàng gọi Cố Nguyên San và Bùi Thanh Ninh tiến cung bầu bạn, nàng liền biết chuyện này đã bị bại lộ. Bây giờ nàng không còn thời gian truy cứu làm sao Hoàng đế biết được chuyện này, nàng hiểu rõ rất nhanh hắn sẽ đến hưng sư vấn tội thôi.
Thẩm Ninh cho người chú ý đến chuyện này, nàng nghe nói Hoàng hậu gọi hai thất thiếp của Đông Minh Dịch tiến cung, sửng sốt một lúc nàng mới hiểu được, bỗng chốc cảm thấy đầu rất đau. Chuyện này nàng cũng là người tong cuộc, chỉ sợ là càng dính vào chuyện càng thêm phức tạp.
Chỉ là không bao lâu sau đó lại truyền đến tin Bùi trắc phi treo lụa trắng tự tử ở trong phủ hoàng tử.
Thẩm Ninh kinh ngạc, chuyện này dù ngoài ý muốn nhưng nàng cũng đã dự đoán trước được thế thân của mình sẽ không sống được bao lâu.
Hoàng hậu lập tức thỉnh cầu diện thánh tự xin tạ tội.
Hoàng đế cự tuyệt không gặp.
Mạnh Nhã biết tình hình nghiêm trọng, lập tức phái người chuyển mật tín cho Đại hoàng tử.
Đông Duật Hoành còn sớm đã trở lại cung Xuân Hi, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, vừa vẫy lui toàn bộ hạ nhân lập tức nói với Thẩm Ninh: "Nàng đã sớm biết nó có ý nghĩ như vậy!"
Thẩm Ninh cũng không thể hô to oan uổng quá, chỉ có thể giả ngu hỏi: "Tâm tư gì?"
Đông Duật Hoành cười lạnh nói: "Nàng cũng không cần phải giấu diếm trẫm, nghiệt tử này trong lòng có ý đồ xấu, trẫm đã biết từ lâu rồi." Lúc trở về khi thân chinh đánh Khắc Mông, một lần hấn vô tình bắt gặp Đông Minh Dịch vừa độc từ vừa cười rất dịu dàng, nụ cười đó giống như nụ cười lần đầu mới biết yêu, hắn nhất thời hiếu kỳ, sau khi hỏi thăm hai câu thì biết được bức thư đó là thư hồi âm của Thẩm Ninh! Hơn nữa lúc ở địa lao của Nỗ Nhi Linh, từng có lời đồn Đại hoàng tử và Thẩm Ninh bị bắt ép làm chuyện không đứng đắn...
Thẩm Ninh giật mình, "Chàng đã biết từ lâu?" Rốt cuộc là Đông Minh Dịch từ lúc nào... Đối với thằng bé... Nàng không phải quá già rồi sao?
"Nàng cùng nó, lúc ở Khắc Mông, có từng làm chuyện có lỗi với trẫm không?" Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn, nhưng hắn chưa từng mở miệng hỏi Thẩm Ninh. Khi đó hai người trúng mị dược, cho dù có từng tiếp xúc da thịt đó cũng là do thân bất do kỷ, có thể... Thông cảm được, mặc dù trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Hắn không muốn hỏi nàng sợ nàng sẽ càng thêm đau lòng, vì vậy vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng. Nhưng hôm nay cơn thịnh nộ và lòng đố kỵ điều khiển, hắn không nhịn được buột miệng hỏi vấn đề này.
"Không có!" Thẩm Ninh lườm hắn một cái. Mặc dù nàng có hơi tức giận, nhưng nàng biết đây không phải là lúc tức giận, "Ngày hôm đó Đại hoàng tử bị ta đánh ngất xỉu, sau đó Phong Bảo Lam chạy đến cứu Đại hoàng tử ra ngoài."
"Vì sao nàng lại phải đánh ngất nó."
"... " Người này thật biết nghe đúng trọng điểm, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hai mờ môi chạm vào nhau, lập tức nói, "Ta thấy thằng bé sắp không chịu nổi nữa liền lập tức đánh ngất xỉu."
Đông Duật Hoành nhìn chằm chằm nàng một lúc, trong lòng khẽ thở phào một hơi, vung ống tay áo lạnh lùng hừ một cái.
Thẩm Ninh cân nhắc một chút, tiến lên nói với hắn, "Chàng nghe được mấy câu chuyện đồn thổi lung tung ở đâu thế, ta nghe Bùi trắc phi nói người Đại hoàng tử thầm yêu thích là Cửu cô nương nhà ta. Cho nên mới vì ghen tức sinh ra hận thù mới làm ra chuyện sai lầm này. Chàng thì được lắm, lập tức nghĩ chuyện này có dính líu đến ta, có phải chàng đã sớm nghi thần nghi quỷ rồi không, nếu chàng đã không tin ta thì cần gì phải giữ ta ở bên cạnh làm gì?"
Đông Duật Hoành tức giận, nói: "Ta tin tưởng này, nhưng ta không tin tên nghiệt tử kia!"
"Cái này còn càng kỳ quái hơn, chàng cũng không tự mình nghĩ chút xem, ta lớn hơn Đại hoàng tử bao nhiêu tuổi, tuổi ta có thể làm mẫu thân thằng bé rồi, ánh mắt thằng bé có vấn đề mới có thể coi trọng ta. Đàn ông bọn chàng không phải đều thích các tiểu cô nương nhỏ tuổi sao, thằng bé coi trọng Cửu cô nương còn có lý, coi trọng ta thì quá kỳ lạ rồi."
"Kỳ lạ chỗ nào, nàng hấp dẫn như Cửu cô nương nhiều, hắn coi trọng Cửu cô nương mới là ánh mắt có vấn đề!"
"..." Thẩm Ninh phát hiện, Đông Duật Hoành thường thích nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt trong lúc đang phát cáu, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Đông Duật Hoành càng nói càng tức giận, mật báo nói Đại hoàng tử lúc đang làm chuyện đó ở trên giường còn gọi tên của Thẩm Ninh... Cái tên gan chó này!
Trong nháy mắt sát ý tràn ra từ ánh mắt của hắn, Thẩm Ninh thấy vậy giật mình, hắn không thể đến cả nhi tử của mình cũng động sát tâm chứ?
"Chàng... Chàng đừng chỉ nghe từ phía phiến diện, đợi Đại hoàng tử trở về chàng hỏi thằng bé rõ ràng..."
"Được rồi, nàng đừng ở trước mặt trẫm nói đỡ cho nó nữa!" Hắn nghe vào tai chỉ càng thêm tức giận.
Thẩm Ninh cũng biết lúc này khuyên thế nào cũng không được, chỉ đanh bất đắc dĩ trầm mặc.
Chỉ là một lúc lâu sau, Đông Duật Hoành lại mở miệng, "Sao trẫm cảm thấy nàng không có một chút vẻ nào là xấu hổ ngượng ngùng thế nhỉ, chẳng lẽ nàng đang âm thầm đắc ý Đại hoàng tử thích mình?"
Đụng đến mấy chuyện này hắn liền bắt đầu cố tình gây sự, Thẩm Ninh tức giận lườm hắn một cái, lúc này nàng không muốn để ý đến hắn nữa. Nàng quay người muốn rời đi, lại bị Đông Duật Hoành giữ lại, mạnh mẽ ôm nàng đi về phía giường, thô lỗ đè lên người nàng hôn xuống, "Nói, nàng là của trẫm!"
Thẩm Ninh bị hôn đến thở hồng hộc, nàng còn chưa kịp mở miệng nói đã nghe thấy tiếng bên ngoài cửa có người bẩm báo, "Bệ hạ, nương nương, Hoàng hậu nương nương đến, nói là có việc gấp muốn gặp Hoàng quý phi nương nương."
Hoàng hậu nào có đến để gặp Thẩm Ninh, rõ ràng là lấy lý do đến gặp Hoàng đế.
Trong lòng hai người đều biết rõ điều này, Thẩm Ninh đẩy hắn ra, nói: "Nếu chàng không đi gặp, Hoàng hậu nhất định sẽ cho là ta bí mật cáo trạng với chàng, đó chẳng khác nào châm ngòi cuộc chiến.
"Nàng còn dám giấu diếm trẫm!"
"Chẳng qua là chuyện Đại hoàng tử thầm mến thê tử của người khác, dùng trắc phi của mình làm thế thân, loại chuyện này ta còn phải khuya chiêng gõ trống lập tức chạy đến cáo trạng với chàng sao? Là ta ăn no rảnh việc hay gì?"
"Không cần phải nói mấy lời ngon ngọt đâu, một lát nữa trẫm trở lại thu thập nàng." Đông Duật Hoành nói thì nói như thế nhưng trong lòng hắn biết theo tính tình của Thẩm Ninh chắc chắn nàng sẽ không nói cho hắn biết chuyện này.
Hoàng đế và hoàng quý phi cùng nhau ra ngoài nội điện đi đến chính điện gặp Hoàng hậu. Thẩm Ninh biết bản thân ở đây thì không tiện, nàng lấy cớ rời đi.
Sau khi Thẩm Ninh rời đi, thực sự sau rất nhiều năm rồi bây giờ Mạnh Nhã mới có lại cảm giác thấp thỏm khi đứng trước mặt Đông Duật Hoành.
"Bùi trắc phi chết như thế nào?" Hoàng đế gặp Hoàng hậu, câu đầu tiên là chất vấn.
"Chuyện này chỉ trách thần thiếp, hôm nay thần thiếp và hoàng quý phi cùng nhau chất vấn Bùi trắc phi, con bé ở trong vườn cúc va chạm với người khác sau đó hại người ta xảy thai mất đứa nhỏ, chỉ sợ là thiếp nói mấy câu nặng lời, Bùi trắc phi nhất thời nghĩ quẩn, trở về treo cổ tự tử." Mạnh Nhã cụp mắt nói, "Chỉ có thể trách thần thiếp sơ sẩy, không cho người giám sát con bé cẩn thận, làm hại đến cả huyết mạch của hoàng gia... haiz."
"Thật sao? Trẫm còn tưởng rằng là nàng phái người đi mưa sát Bùi trắc phi." Đông Duật Hoành lạnh lùng nói.
Mạnh Nhã ngẩng đầu sợ hãi nói: "Bệ hạ, thần thiếp thực sự oan uổng!"
Trẫm oan uổng nàng? Phải chăng trẫm cũng oan uổng Đại hoàng tử!"
Hoàng hậu gượng cười, nói: "Đại hoàng tử đang giúp bệ hạ tuần sát thủy lợi, thần thiếp nghe nói thằng bé rất nghiêm túc phụ trách, rốt cuộc là thằng bé đã làm gì khiến bệ hạ tức giận như vậy?"
Đông Duật Hoành trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: "Hoàng hậu, trong lòng nàng biết rõ là trẫm đang nói đến chuyện gì, đợi Đại hoàng tử trở về, trẫm sẽ tự mình hởi nó rõ ràng, nếu như là thật, trẫm, sẽ không dễ dãi như vậy đâu!"
Mạnh Nhã kinh hãi, nàng nhớ đến chuyện huynh trưởng của Đông Duật Hoành tư thông với Tần phi một phi tử trong hậu cung, vì vậy mà mất đi vị trí thái tử, bỗng chốc nàng cảm thấy hoảng hốt, vội nói: "Bệ hạ, bất luận là Đại hoàng tử đã làm sai chuyện gì, xin người coi như vì thằng bé tuổi còn nhỏ mà cho nó một cơ hội mới để làm lại! Những năm gần đây Đại hoàng tử làm việc gì cũng chuyên cần, thận trọng nghiêm túc chăm chỉ, mọi người đều rõ như ban ngày. Bệ hạ, ai cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, bệ hạ, xét cho cùng thì thằng bé cũng là trưởng tử của người!"
"Có những sai lầm có thể tha thứ, những cũng có sai lầm, không thể tha thứ được!" Đông Duật Hoành lạnh lùng thốt ra. Hắn tất nhiên là biết được Đông Minh Dịch có tâm tư với Thẩm Ninh nhưng vẫn luôn nhận nhịn không bộc phát. Hắn từng cho rằng đó chỉ là mê luyến nhất thời, qua một thời gian thằng bé sẽ không thích nàng nữa, không ngờ thằng bé vẫn luôn giấu giếm tình cảm của mình bấy lâu nay! Chắc hẳn là đang đợi, đợi cho hắn băng hà, nó sẽ chiếm đoạt Ninh Nhi thành người của mình? Hay là, hắn chưa chết, nó đã đợi không nổi!
Hoàng hậu khiếp sợ, vô thức lùi lại một bước, nàng nhìn sắc mặt lãnh khốc của Hoàng đế, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đại hoàng tử mượn cớ Bùi Thanh Ninh treo cổ tự tử vội vàng chạy về Trường Dương. Phi ngựa vào trong thành, ngay cả phủ hoàng tử cũng không về, lập tức vào trong cung triệu khiến Quảng Đức Hoàng đế.
Hoàng đế để hắn đợi ở bên ngoài thư phòng nửa canh giờ, sau đó mới cho người gọi hắn tiến vào.
Trong lòng Đông Minh Dịch vẫn còn đang kinh hãi, nhưng hắn đã nghĩ xong lý do thoái thác, chỉ chờ phụ hoàng chất vấn.
Không ngờ Đông Duật Hoành bảo hấn đứng dậy, đứng đó chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nói:
"Đại hoàng tử, trẫm dùng thân phận một nam nhân hỏi con một câu, con, có phải con đem lòng thương mến Bảo Duệ hoàng quý phi không?"
Cả người Đông Minh Dịch chấn động, á khẩu không trả lời được.
Đông Duật Hoành chắp tay sau lưng, sắc mặt không đổi nhìn chằm chằm hắn.
Đông Minh Dịch trầm mặc một lúc lâu, quỳ một gối xuống, cúi đầu nặng nề nói: "Nhi thần tội đáng chết, nhi thần, thực sự đã đem lòng thương mến hoàng quý phi."
Bàn tay đang chắp lại sau lưng nắm chặt thành quyền, hàm dưới của Đông Duật Hoành căng cứng, một hồi lâu sau mới nói: "Lui ra."
Đông Minh Dịch cúi đầu một cái thật sâu, chậm rãi lui ra ngoài.
Sau khi trưởng tử rời đi, Đông Duật Hoành nhắm mắt lại, thở dài một hơi sau đó lại ngồi lên long ỷ.
Năm đó phụ hoàng cũng hỏi Đại hoàng huynh vấn đề tương tự. Khi đó Đại hoàng huynh và vị phi tử đó rõ ràng là ta tình ngươi nguyện, nhưng hoàng huynh lại vì bảo vệ bản thân mà vẫn luôn phủ nhận. Lúc đó phụ hoàng đã phế truất ngôi vị thái tử của huynh ấy. Sau đó phụ hoàng mới nói với huynh đệ bọn hắn, nếu như hoàng huynh các con thừa nhận, trẫm sẽ đưa phi tử này vào chùa làm ni cô, hắn vẫn sẽ là thái tử. Nam nhi của Đông gia ngay cả chút can đảm và ngạo khí cũng không có thì không xứng làm Hoàng đế, cũng không có khả năng bảo vệ được mảnh giang sơn này.
Khi đó hắn vẫn còn nhỏ, nhưng lại nhớ kỹ câu chuyện này, hơn nữa cực kỳ đồng ý với cách làm đó của phụ hoàng.
Nhưng bây giờ bản thân lại rơi vào tình cảnh tương tự, điều khác biệt duy nhất chính là nữ tử Đông Minh Dịch thích, là phụ nhân mà hắn hết lòng yêu thương. Hắn không có thể để Thẩm Ninh đi làm ni cô, cũng không thể để tương lai Đông Minh Dịch có cơi hội chiếm lấy nàng.
Chuyện đến nước này, hắn nên làm gì mới được đây?
Hoàng hậu nghe được từ chính miệng Đông Minh Dịch thừa nhận chuyện hắn ngấp nghé hoàng quý phi, nàng chấn kinh đến mức một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào. Nàng nhớ lại sắc mặt tối hôm đó của Đông Duật Hoành, bỗng chốc cảm giác như bản thân vừa rơi vào hầm băng.
"Nhi thần đã khiến mẫu phi thất vọng rồi, nhi thần có tội." Đông Minh Dịch dập đầu một cái, sau đó ra khỏi cung Chiêu Hoa.
Hắn sải bước qua bậc thềm cao, cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Cảm giác muốn nhưng lại không thể có được quá đau khổ, dường như sau khi tất cả mọi người đều biết, ngược lại cảm giác cả người như được thả lòng. Chỉ là cảm giác mất mát và trống rỗng cùng cực trong lòng lúc này nên đối mặt với nó như thế nào đây?
Hắn vẫy lui tùy tùng, một mình đi trong một lối nhỏ, bỗng nhiên có một tiểu thái giám từ một tiểu hoàng môn chạy ra, khom người nói: "Đại hoàng tử điện hạ, hoàng quý phi nương nương cho mời."
Đông Minh Dịch sững sờ, bật cười một tiếng. Nàng đúng là không tầm thường chút nào, lúc này vẫn còn dám gặp hắn.
Đông Minh Dịch bảo tiểu thái giám dẫn đường, đi đến một cái đình vắng vẻ gần lãnh cung trong hậu cung. Thẩm Ninh đang ngồi trong đình, sau lưng chỉ có một đại thái giám. Thái giám này họ Tào, thay thế cho vị trí của Trương công công đã đi theo Đông Minh Thịnh đi A Nhĩ Đóa.
Đông Minh Dịch từ xa đã luôn nhìn chằm chằm nàng, lúc đến gần mới thỉnh an nàng.
Thẩm Ninh bảo Tào công công lùi ra sau khoảng một trượng, sau đó mời Đông Minh Dịch ngồi xuống.
Đông Minh Dịch vén vạt áo bào ngồi xuống.
- -----oOo------
Thẩm Ninh cho người chú ý đến chuyện này, nàng nghe nói Hoàng hậu gọi hai thất thiếp của Đông Minh Dịch tiến cung, sửng sốt một lúc nàng mới hiểu được, bỗng chốc cảm thấy đầu rất đau. Chuyện này nàng cũng là người tong cuộc, chỉ sợ là càng dính vào chuyện càng thêm phức tạp.
Chỉ là không bao lâu sau đó lại truyền đến tin Bùi trắc phi treo lụa trắng tự tử ở trong phủ hoàng tử.
Thẩm Ninh kinh ngạc, chuyện này dù ngoài ý muốn nhưng nàng cũng đã dự đoán trước được thế thân của mình sẽ không sống được bao lâu.
Hoàng hậu lập tức thỉnh cầu diện thánh tự xin tạ tội.
Hoàng đế cự tuyệt không gặp.
Mạnh Nhã biết tình hình nghiêm trọng, lập tức phái người chuyển mật tín cho Đại hoàng tử.
Đông Duật Hoành còn sớm đã trở lại cung Xuân Hi, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, vừa vẫy lui toàn bộ hạ nhân lập tức nói với Thẩm Ninh: "Nàng đã sớm biết nó có ý nghĩ như vậy!"
Thẩm Ninh cũng không thể hô to oan uổng quá, chỉ có thể giả ngu hỏi: "Tâm tư gì?"
Đông Duật Hoành cười lạnh nói: "Nàng cũng không cần phải giấu diếm trẫm, nghiệt tử này trong lòng có ý đồ xấu, trẫm đã biết từ lâu rồi." Lúc trở về khi thân chinh đánh Khắc Mông, một lần hấn vô tình bắt gặp Đông Minh Dịch vừa độc từ vừa cười rất dịu dàng, nụ cười đó giống như nụ cười lần đầu mới biết yêu, hắn nhất thời hiếu kỳ, sau khi hỏi thăm hai câu thì biết được bức thư đó là thư hồi âm của Thẩm Ninh! Hơn nữa lúc ở địa lao của Nỗ Nhi Linh, từng có lời đồn Đại hoàng tử và Thẩm Ninh bị bắt ép làm chuyện không đứng đắn...
Thẩm Ninh giật mình, "Chàng đã biết từ lâu?" Rốt cuộc là Đông Minh Dịch từ lúc nào... Đối với thằng bé... Nàng không phải quá già rồi sao?
"Nàng cùng nó, lúc ở Khắc Mông, có từng làm chuyện có lỗi với trẫm không?" Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn, nhưng hắn chưa từng mở miệng hỏi Thẩm Ninh. Khi đó hai người trúng mị dược, cho dù có từng tiếp xúc da thịt đó cũng là do thân bất do kỷ, có thể... Thông cảm được, mặc dù trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Hắn không muốn hỏi nàng sợ nàng sẽ càng thêm đau lòng, vì vậy vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng. Nhưng hôm nay cơn thịnh nộ và lòng đố kỵ điều khiển, hắn không nhịn được buột miệng hỏi vấn đề này.
"Không có!" Thẩm Ninh lườm hắn một cái. Mặc dù nàng có hơi tức giận, nhưng nàng biết đây không phải là lúc tức giận, "Ngày hôm đó Đại hoàng tử bị ta đánh ngất xỉu, sau đó Phong Bảo Lam chạy đến cứu Đại hoàng tử ra ngoài."
"Vì sao nàng lại phải đánh ngất nó."
"... " Người này thật biết nghe đúng trọng điểm, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hai mờ môi chạm vào nhau, lập tức nói, "Ta thấy thằng bé sắp không chịu nổi nữa liền lập tức đánh ngất xỉu."
Đông Duật Hoành nhìn chằm chằm nàng một lúc, trong lòng khẽ thở phào một hơi, vung ống tay áo lạnh lùng hừ một cái.
Thẩm Ninh cân nhắc một chút, tiến lên nói với hắn, "Chàng nghe được mấy câu chuyện đồn thổi lung tung ở đâu thế, ta nghe Bùi trắc phi nói người Đại hoàng tử thầm yêu thích là Cửu cô nương nhà ta. Cho nên mới vì ghen tức sinh ra hận thù mới làm ra chuyện sai lầm này. Chàng thì được lắm, lập tức nghĩ chuyện này có dính líu đến ta, có phải chàng đã sớm nghi thần nghi quỷ rồi không, nếu chàng đã không tin ta thì cần gì phải giữ ta ở bên cạnh làm gì?"
Đông Duật Hoành tức giận, nói: "Ta tin tưởng này, nhưng ta không tin tên nghiệt tử kia!"
"Cái này còn càng kỳ quái hơn, chàng cũng không tự mình nghĩ chút xem, ta lớn hơn Đại hoàng tử bao nhiêu tuổi, tuổi ta có thể làm mẫu thân thằng bé rồi, ánh mắt thằng bé có vấn đề mới có thể coi trọng ta. Đàn ông bọn chàng không phải đều thích các tiểu cô nương nhỏ tuổi sao, thằng bé coi trọng Cửu cô nương còn có lý, coi trọng ta thì quá kỳ lạ rồi."
"Kỳ lạ chỗ nào, nàng hấp dẫn như Cửu cô nương nhiều, hắn coi trọng Cửu cô nương mới là ánh mắt có vấn đề!"
"..." Thẩm Ninh phát hiện, Đông Duật Hoành thường thích nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt trong lúc đang phát cáu, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Đông Duật Hoành càng nói càng tức giận, mật báo nói Đại hoàng tử lúc đang làm chuyện đó ở trên giường còn gọi tên của Thẩm Ninh... Cái tên gan chó này!
Trong nháy mắt sát ý tràn ra từ ánh mắt của hắn, Thẩm Ninh thấy vậy giật mình, hắn không thể đến cả nhi tử của mình cũng động sát tâm chứ?
"Chàng... Chàng đừng chỉ nghe từ phía phiến diện, đợi Đại hoàng tử trở về chàng hỏi thằng bé rõ ràng..."
"Được rồi, nàng đừng ở trước mặt trẫm nói đỡ cho nó nữa!" Hắn nghe vào tai chỉ càng thêm tức giận.
Thẩm Ninh cũng biết lúc này khuyên thế nào cũng không được, chỉ đanh bất đắc dĩ trầm mặc.
Chỉ là một lúc lâu sau, Đông Duật Hoành lại mở miệng, "Sao trẫm cảm thấy nàng không có một chút vẻ nào là xấu hổ ngượng ngùng thế nhỉ, chẳng lẽ nàng đang âm thầm đắc ý Đại hoàng tử thích mình?"
Đụng đến mấy chuyện này hắn liền bắt đầu cố tình gây sự, Thẩm Ninh tức giận lườm hắn một cái, lúc này nàng không muốn để ý đến hắn nữa. Nàng quay người muốn rời đi, lại bị Đông Duật Hoành giữ lại, mạnh mẽ ôm nàng đi về phía giường, thô lỗ đè lên người nàng hôn xuống, "Nói, nàng là của trẫm!"
Thẩm Ninh bị hôn đến thở hồng hộc, nàng còn chưa kịp mở miệng nói đã nghe thấy tiếng bên ngoài cửa có người bẩm báo, "Bệ hạ, nương nương, Hoàng hậu nương nương đến, nói là có việc gấp muốn gặp Hoàng quý phi nương nương."
Hoàng hậu nào có đến để gặp Thẩm Ninh, rõ ràng là lấy lý do đến gặp Hoàng đế.
Trong lòng hai người đều biết rõ điều này, Thẩm Ninh đẩy hắn ra, nói: "Nếu chàng không đi gặp, Hoàng hậu nhất định sẽ cho là ta bí mật cáo trạng với chàng, đó chẳng khác nào châm ngòi cuộc chiến.
"Nàng còn dám giấu diếm trẫm!"
"Chẳng qua là chuyện Đại hoàng tử thầm mến thê tử của người khác, dùng trắc phi của mình làm thế thân, loại chuyện này ta còn phải khuya chiêng gõ trống lập tức chạy đến cáo trạng với chàng sao? Là ta ăn no rảnh việc hay gì?"
"Không cần phải nói mấy lời ngon ngọt đâu, một lát nữa trẫm trở lại thu thập nàng." Đông Duật Hoành nói thì nói như thế nhưng trong lòng hắn biết theo tính tình của Thẩm Ninh chắc chắn nàng sẽ không nói cho hắn biết chuyện này.
Hoàng đế và hoàng quý phi cùng nhau ra ngoài nội điện đi đến chính điện gặp Hoàng hậu. Thẩm Ninh biết bản thân ở đây thì không tiện, nàng lấy cớ rời đi.
Sau khi Thẩm Ninh rời đi, thực sự sau rất nhiều năm rồi bây giờ Mạnh Nhã mới có lại cảm giác thấp thỏm khi đứng trước mặt Đông Duật Hoành.
"Bùi trắc phi chết như thế nào?" Hoàng đế gặp Hoàng hậu, câu đầu tiên là chất vấn.
"Chuyện này chỉ trách thần thiếp, hôm nay thần thiếp và hoàng quý phi cùng nhau chất vấn Bùi trắc phi, con bé ở trong vườn cúc va chạm với người khác sau đó hại người ta xảy thai mất đứa nhỏ, chỉ sợ là thiếp nói mấy câu nặng lời, Bùi trắc phi nhất thời nghĩ quẩn, trở về treo cổ tự tử." Mạnh Nhã cụp mắt nói, "Chỉ có thể trách thần thiếp sơ sẩy, không cho người giám sát con bé cẩn thận, làm hại đến cả huyết mạch của hoàng gia... haiz."
"Thật sao? Trẫm còn tưởng rằng là nàng phái người đi mưa sát Bùi trắc phi." Đông Duật Hoành lạnh lùng nói.
Mạnh Nhã ngẩng đầu sợ hãi nói: "Bệ hạ, thần thiếp thực sự oan uổng!"
Trẫm oan uổng nàng? Phải chăng trẫm cũng oan uổng Đại hoàng tử!"
Hoàng hậu gượng cười, nói: "Đại hoàng tử đang giúp bệ hạ tuần sát thủy lợi, thần thiếp nghe nói thằng bé rất nghiêm túc phụ trách, rốt cuộc là thằng bé đã làm gì khiến bệ hạ tức giận như vậy?"
Đông Duật Hoành trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: "Hoàng hậu, trong lòng nàng biết rõ là trẫm đang nói đến chuyện gì, đợi Đại hoàng tử trở về, trẫm sẽ tự mình hởi nó rõ ràng, nếu như là thật, trẫm, sẽ không dễ dãi như vậy đâu!"
Mạnh Nhã kinh hãi, nàng nhớ đến chuyện huynh trưởng của Đông Duật Hoành tư thông với Tần phi một phi tử trong hậu cung, vì vậy mà mất đi vị trí thái tử, bỗng chốc nàng cảm thấy hoảng hốt, vội nói: "Bệ hạ, bất luận là Đại hoàng tử đã làm sai chuyện gì, xin người coi như vì thằng bé tuổi còn nhỏ mà cho nó một cơ hội mới để làm lại! Những năm gần đây Đại hoàng tử làm việc gì cũng chuyên cần, thận trọng nghiêm túc chăm chỉ, mọi người đều rõ như ban ngày. Bệ hạ, ai cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, bệ hạ, xét cho cùng thì thằng bé cũng là trưởng tử của người!"
"Có những sai lầm có thể tha thứ, những cũng có sai lầm, không thể tha thứ được!" Đông Duật Hoành lạnh lùng thốt ra. Hắn tất nhiên là biết được Đông Minh Dịch có tâm tư với Thẩm Ninh nhưng vẫn luôn nhận nhịn không bộc phát. Hắn từng cho rằng đó chỉ là mê luyến nhất thời, qua một thời gian thằng bé sẽ không thích nàng nữa, không ngờ thằng bé vẫn luôn giấu giếm tình cảm của mình bấy lâu nay! Chắc hẳn là đang đợi, đợi cho hắn băng hà, nó sẽ chiếm đoạt Ninh Nhi thành người của mình? Hay là, hắn chưa chết, nó đã đợi không nổi!
Hoàng hậu khiếp sợ, vô thức lùi lại một bước, nàng nhìn sắc mặt lãnh khốc của Hoàng đế, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đại hoàng tử mượn cớ Bùi Thanh Ninh treo cổ tự tử vội vàng chạy về Trường Dương. Phi ngựa vào trong thành, ngay cả phủ hoàng tử cũng không về, lập tức vào trong cung triệu khiến Quảng Đức Hoàng đế.
Hoàng đế để hắn đợi ở bên ngoài thư phòng nửa canh giờ, sau đó mới cho người gọi hắn tiến vào.
Trong lòng Đông Minh Dịch vẫn còn đang kinh hãi, nhưng hắn đã nghĩ xong lý do thoái thác, chỉ chờ phụ hoàng chất vấn.
Không ngờ Đông Duật Hoành bảo hấn đứng dậy, đứng đó chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nói:
"Đại hoàng tử, trẫm dùng thân phận một nam nhân hỏi con một câu, con, có phải con đem lòng thương mến Bảo Duệ hoàng quý phi không?"
Cả người Đông Minh Dịch chấn động, á khẩu không trả lời được.
Đông Duật Hoành chắp tay sau lưng, sắc mặt không đổi nhìn chằm chằm hắn.
Đông Minh Dịch trầm mặc một lúc lâu, quỳ một gối xuống, cúi đầu nặng nề nói: "Nhi thần tội đáng chết, nhi thần, thực sự đã đem lòng thương mến hoàng quý phi."
Bàn tay đang chắp lại sau lưng nắm chặt thành quyền, hàm dưới của Đông Duật Hoành căng cứng, một hồi lâu sau mới nói: "Lui ra."
Đông Minh Dịch cúi đầu một cái thật sâu, chậm rãi lui ra ngoài.
Sau khi trưởng tử rời đi, Đông Duật Hoành nhắm mắt lại, thở dài một hơi sau đó lại ngồi lên long ỷ.
Năm đó phụ hoàng cũng hỏi Đại hoàng huynh vấn đề tương tự. Khi đó Đại hoàng huynh và vị phi tử đó rõ ràng là ta tình ngươi nguyện, nhưng hoàng huynh lại vì bảo vệ bản thân mà vẫn luôn phủ nhận. Lúc đó phụ hoàng đã phế truất ngôi vị thái tử của huynh ấy. Sau đó phụ hoàng mới nói với huynh đệ bọn hắn, nếu như hoàng huynh các con thừa nhận, trẫm sẽ đưa phi tử này vào chùa làm ni cô, hắn vẫn sẽ là thái tử. Nam nhi của Đông gia ngay cả chút can đảm và ngạo khí cũng không có thì không xứng làm Hoàng đế, cũng không có khả năng bảo vệ được mảnh giang sơn này.
Khi đó hắn vẫn còn nhỏ, nhưng lại nhớ kỹ câu chuyện này, hơn nữa cực kỳ đồng ý với cách làm đó của phụ hoàng.
Nhưng bây giờ bản thân lại rơi vào tình cảnh tương tự, điều khác biệt duy nhất chính là nữ tử Đông Minh Dịch thích, là phụ nhân mà hắn hết lòng yêu thương. Hắn không có thể để Thẩm Ninh đi làm ni cô, cũng không thể để tương lai Đông Minh Dịch có cơi hội chiếm lấy nàng.
Chuyện đến nước này, hắn nên làm gì mới được đây?
Hoàng hậu nghe được từ chính miệng Đông Minh Dịch thừa nhận chuyện hắn ngấp nghé hoàng quý phi, nàng chấn kinh đến mức một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào. Nàng nhớ lại sắc mặt tối hôm đó của Đông Duật Hoành, bỗng chốc cảm giác như bản thân vừa rơi vào hầm băng.
"Nhi thần đã khiến mẫu phi thất vọng rồi, nhi thần có tội." Đông Minh Dịch dập đầu một cái, sau đó ra khỏi cung Chiêu Hoa.
Hắn sải bước qua bậc thềm cao, cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Cảm giác muốn nhưng lại không thể có được quá đau khổ, dường như sau khi tất cả mọi người đều biết, ngược lại cảm giác cả người như được thả lòng. Chỉ là cảm giác mất mát và trống rỗng cùng cực trong lòng lúc này nên đối mặt với nó như thế nào đây?
Hắn vẫy lui tùy tùng, một mình đi trong một lối nhỏ, bỗng nhiên có một tiểu thái giám từ một tiểu hoàng môn chạy ra, khom người nói: "Đại hoàng tử điện hạ, hoàng quý phi nương nương cho mời."
Đông Minh Dịch sững sờ, bật cười một tiếng. Nàng đúng là không tầm thường chút nào, lúc này vẫn còn dám gặp hắn.
Đông Minh Dịch bảo tiểu thái giám dẫn đường, đi đến một cái đình vắng vẻ gần lãnh cung trong hậu cung. Thẩm Ninh đang ngồi trong đình, sau lưng chỉ có một đại thái giám. Thái giám này họ Tào, thay thế cho vị trí của Trương công công đã đi theo Đông Minh Thịnh đi A Nhĩ Đóa.
Đông Minh Dịch từ xa đã luôn nhìn chằm chằm nàng, lúc đến gần mới thỉnh an nàng.
Thẩm Ninh bảo Tào công công lùi ra sau khoảng một trượng, sau đó mời Đông Minh Dịch ngồi xuống.
Đông Minh Dịch vén vạt áo bào ngồi xuống.
- -----oOo------
Bình luận truyện