Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 68: Cùng đường



Bầu trời, có chút âm u. Mây lững lờ trôi trên không trung; ánh trăng non lẩn khuất trên tầng mây thật dày, thỉnh thoảng le lói ánh sáng nhàn nhạt, mông lung mà thê lương, khi thì ẩn vào sau áng mây, làm thế gian rơi vào bóng tối âm trầm. Y Vân cùng mẫu thân chậm rãi bước trên con đường trở về am ni cô, phía trước là hai tiểu thái mang theo đèn lồng dẫn đường. Gương mặt mẫu thân bên dưới ánh trăng càng mịt mờ.

Đôi mi sụp xuống, ánh mắt lạnh lẽo, nét mặt trầm tư.

Vết sẹo dài trên mặt đã biết mất không thấy dấu vết.

Lúc đầu Y Vân có chút kinh ngạc, nhưng lập tức rõ ràng, nàng với mẫu thân cũng thật giống nhau, lúc trước khi bước vào thanh lâu nàng lấy nước hoa của mẫu thân để trở thành Hoàng Nhan, mẫu thân dĩ nhiên cũng có thể trở thành nữ nhân có sẹo. Tâm tình mẫu thân rõ ràng là rất không vui, Hoàng thượng ắt hẳn là không đáp ứng thỉnh cầu của mẫu thân. Nghe xong Kha Quý kể lại câu chuyện xưa kia, Y Vân có thể tưởng tượng tâm trạng hiện tại của mẫu thân, phức tạp ra sao, sầu khổ thế nào.

Mẫu thân hẳn là vẫn còn nhớ thương người phụ thân mà nàng chưa từng gặp mặt.

Chỉ là không biết năm đó bọn họ vì sao xa nhau, làm mẫu thân một mình lưu lạc, mới khiến hoàng thượng có cơ hội lợi dụng, bắt mẫu thân vào cung. Mẫu thân lúc này chắc là đang tìm cách xuất cung, nhưng hiện tại muốn ra khỏi cung, thật sự là nói thì dễ mà làm mới khó.

Kế giả chết đã dùng đến trước đây, lần này sẽ là không còn tác dụng. Gió nổi lên, thật lạnh, váy áo mỏng manh nhẹ bay trong gió.

Tối nay, sợ là sẽ có mưa. Phía trước là một lối đi hẹp dài, hai bên đường bóng cây lay động. Có ánh đèn xuất hiện từ một hướng khác, lập loè nhấp nháy, hình như có người đang đi tới.

Trong lòng nổi lên một dự cảm bất thường, vào giờ này mà xuất hiện ở khu vực gần với tẩm cung Hoàng thượng, e là không phải người bình thường, Y Vân vội kéo mẫu thân tránh đường. Ánh đèn nhanh chóng đi đến trước mắt, cũng là mấy tiểu thái giám mang theo đèn lồng, vội vàng bước đi.

Theo sát phía sau là một chiếc kiệu hoa lệ. Bóng trăng trên tầng mây vừa đúng lúc xuất hiện, toả ra ánh sáng nhẹ nhàng. Một nữ nhân thân mặc y phục hoàng cung rực rỡ, an nhiên ngồi trên kiệu, dáng vẻ đoan trang uy nghi. Hai tiểu thái giám dẫn đường cho Y Vân lập tức dập đầu quỳ gối bên đường, hô to, “Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. ”Y Vân cuống quít dắt tay mẫu thân, cùng nhau cúi đầu quỳ gối.

Chỉ mong hoàng hậu không để ý đến các nàng, nhanh chóng rời đi.

Từ lúc hoàng hậu cho nàng một bạt tay trong ngày hôn lễ, Y Vân liền hiểu rõ vị hoàng hậu này thật không thích nàng, sở dĩ mấy ngày này không tìm nàng gây phiền toái, phần lớn là do nàng đã cứu hoàng thượng một mạng. Hoàng hậu không thích nàng, có lẽ không chỉ bởi vì nàng có quan hệ với Long Mạc cùng Long Phi, có thể còn là vì Y Vân lớn lên rất giống mẫu thân.

Nếu người biết mẫu thân còn sống, không biết sẽ xảy ra thêm chuyện rắc rối gì. Nhưng mà, ông trời lại cố tình không thuận theo lời cầu nguyện, trong một khắc chiếc kiệu lướt qua các nàng, hoàng hậu nghiêng mắt dò xét! Sau đó trầm giọng ra lệnh: “Dừng xe!”Một hàng dài người tuân theo lời nói của hoàng hậu, liền dừng lại. Hoàng hậu ngồi ở trên kiệu, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đánh giá các nàng. “Bình thân, các ngươi là người ở đâu? Đêm khuya sao lại ở gần tẩm cung của hoàng thượng? Ngẩng đầu để Bổn cung nhìn xem!” Hoàng hậu không nhanh không chậm nói, giọng nói cực kỳ ngạo mạn, kéo dài âm cuối. Trong lòng Y vân hoảng hốt, đúng là sợ điều gì liền gặp điều đó.

Hoàng hậu này có phải là đang lúc rãnh rỗi, sao lại có hứng thú với hai người qua đường, hay là hoàng hậu cố ý đến kiểm tra. Hai tiểu thái giám mà Hoàng thượng phái tới rất là thông minh, liền tiến lên một bước, cung kính đáp: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, các nàng là nữ ni ở am ni cô, sợ là không nên nhìn thấy dung nhan của Hoàng hậu nương nương. ”Hoàng hậu nương nương thờ ơ nhìn, kẻ đang nói chính là tiểu thái giám tâm đắc bên người hoàng thượng Tiểu Phúc Tử. “Nữ ni? Hoàng thượng để hai người các ngươi đi theo đưa tiễn, e rằng không phải là nữ ni bình thường! Có phải là vị nữ ni đã chữa bệnh cho Hoàng thượng?”

“Vâng ạ!”

“Nếu như thế, Bổn cung càng muốn nhìn. ” Hoàng hậu để hai cung nữ nâng đỡ, bước xuống kiệu, chậm rãi đi đến trước mặt Y Vân và Nguyệt Như Thủy. Sớm đã có thái giám mang theo đèn lồng bước đến, ánh đèn soi rõ trước mặt Y Vân và Nguyệt Như Thủy. Hai người bị bắt ngẩng đầu, biết là tránh không khỏi, chỉ có thể đối mặt, tuy rằng cực kỳ chán ghét tình cảnh thế này.

Nhưng hoàng hậu này có lẽ cũng không dám làm bừa, dù sao cũng còn có hoàng thượng!Hoàng hậu nhìn thấy Y Vân, lạnh lùng cười, nàng thực ra sớm đã biết Y Vân ở am ni cô, cho nên nhìn thấy nàng cũng không mấy kinh ngạc. Nhìn thấy Nguyệt Như Thủy, nụ cười lạnh lùng bên môi của hoàng hậu dần dần trôi đi mất dạng, nét mặt trở nên đờ đẫn khó hiểu. Dưới ngọn đèn soi sáng, gương mặt Nguyệt Như thủy có chút tái nhợt, không có vết sẹo kia, nhìn qua thật tĩnh mịch mà tuyệt mỹ.

Ánh mắt nàng thanh khiết chăm chú nhìn hoàng hậu, môi son khẽ mở, từ từ nói: “Bần ni Vong Tình tham kiến Hoàng hậu nương nương. ”Biểu cảm đờ đẫn trên gương mặt Hoàng hậu nháy mắt liền biến mất dạng, chuyển thành sự khiếp sợ không ngừng. Cả người nàng run rẩy, thanh âm khàn khàn, thì thào nói: “Quỷ, quỷ, ngươi đừng tới tìm ta, không phải là ta hại ngươi, các ngươi còn đứng đấy làm gì, nhanh đến bắt quỷ đi!”Bỗng nhiên Hoàng hậu trở nên bấn loạn, khiến thái giám cung hữ đứng hầu hai bên sửng sốt vô cùng. “Hoàng hậu nương nương, người làm sao vậy? Quỷ ở đâu nha?”

“Nàng chính là quỷ, quỷ đã chết cách đây rất nhiều năm, mau bắt lấy nàng!” Hoàng hậu nương nương chỉ vào Nguyệt Như thủy, thanh âm cực kỳ kinh khủng. “Hoàng hậu nương nương, bần ni không phải quỷ!” Nguyệt Như Thuỷ lạnh lùng nói. “Đúng nha, chính xác năm đó Bổn cung đã nhìn thấy thi thể của ngươi, ngươi đã chết.

Sao lại sống dậy? Nhất định là quỷ, tìm Bổn cung đòi nợ ư? Bổn cung không sợ, các ngươi mau bắt lấy nàng!” Hoàng hậu vừa nói vừa lui về phía sau. Y Vân liền hiểu rõ, năm đó, mẫu thân bị thái hậu đã qua đời ban cho cái chết, có lẽ là do vị Hoàng hậu nương nương này báo cho thái hậu chuyện mẫu thân bỏ trốn.

Làm việc trái với lương tâm, đã nhiều năm như vậy, vẫn không bỏ được bóng ma ở trong lòng. “Bần ni là Vong Tình, không phải là ma quỷ gì cả, thỉnh Hoàng hậu nương nương không cần phải như vậy. ” Thanh âm của Nguyệt Như thủy trong vắt có năng lực lay động cùng an ủi. Thật lâu sau, sự kích động trên gương mặt Hoàng hậu nương nương dần dần bình ổn lại. Nhìn thẳng vào Nguyệt Như Thủy, ánh mắt kinh ngạc, không tin, cùng sợ hãi, nhưng cuối cùng những vẻ mặt đó liền bị sự kiêu kỳ đoan trang trước sau như một thay thế hoàn toàn. Khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nàng lại mỉm cười, tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm lấy tay Nguyệt Như Thủy, khẽ nói, “Ngươi chính là Vong Ttình ở am ni cô? Bổn cung còn muốn cảm tạ việc ngươi đã cứu hoàng thượng.

Nghe nói trên mặt ngươi có vết sẹo, mới vừa rồi gặp, lại không thấy, Bổn cung có chút bất ngờ, cứ nghĩ ngươi là một người khác, nàng ấy là tỷ muội tốt của Bổn cung, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh.

Cái chết của nàng năm đó là một việc lớn ở trong cung, cho nên vừa rồi Bổn cung mới có chút rối loạn.

Ngươi đã cứu hoàng thượng, ngày khác Bổn cung nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi. ”Hoàng hậu dứt lời, liền hướng thái giám cung nữ bên người nói, “Còn thất thần đứng đó làm gì, nhanh dìu Bổn cung lên kiệu. ”Chỉ trong giây lát, hoàng hậu phục hồi lại khí thế uy nghi, dường như người mới vừa rồi còn sợ hãi kêu la bắt quỷ không phải là nàng, dáng vẻ trang nhã xoay người ngồi lên kiệu, lạnh giọng ra lệnh, “Bãi giá Phượng Tê Cung. ”Thái giám lấy lại tinh thần, nâng kiệu, quay về hướng ngược lại. Hoàng hậu ở trên kiệu có hơi cúi đầu, cung phục hoàng sắc chìm trong ánh trăng, ánh đèn hai bên uốn lượn rời đi, dần trôi vào bóng đêm u ám. Có lẽ hoàng hậu quay về Phượng Tê Cung của nàng để thu xếp lại tâm tình. Y Vân chặc lưỡi nhớ lại sắc mặt Hoàng hậu biển đổi nhanh chóng, chắc chỉ có nữ nhân như vậy, mới có thể vững vàng ngồi lên địa vị hoàng hậu. Y Vân cảm giác rồi sẽ có chuyện không hay xảy ra, hoàng hậu cho dù hoài nghi thân phận của mẫu thân, nhưng mà chỉ cần thoáng điều tra nhất định sẽ phát hiện mẫu thân chính là Nguyệt Như Thủy.

Chỉ sợ những ngày sau hai mẫu tử nàng sẽ sống không yên ở trong cung. Dọc đường không nói gì, trở lại am ni cô, chờ đợi hai tiểu thái giám kia rời đi, mẫu thân liền bày thập tuyệt trận bên ngoài am ni cô, như vậy, mới có chút cảm giác an toàn. Trở lại căn phòng nhỏ, Y Vân nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của mẫu thân nói: “Mẫu thân, người cần gì phải làm như vậy.

Vì sao, không để cho Hoàng hậu tiếp tục bấn loạn.

Có lẽ năm đó chính là nàng tố cáo bí mật của người trước mặt thái hậu. ”

“Hiện tại truy cứu việc này còn có ích lợi gì, con người phải biết khoan dung độ lượng, hơn nữa, chuyện này hoàng thượng có lẽ sớm đã điều tra ra.

Nàng dù sao cũng vì Hoàng Thượng mà nuôi nấng hai vị hoàng tử nha. ” Nguyệt Như Thủy dịu dàng nói. “Mẫu thân, có phải hoàng thượng cự tuyệt lời thỉnh cầu của người?”Trên mặt Nguyệt Như Thuỷ thoáng lướt qua một tia thất vọng, “Đúng vậy, cứ tưởng rằng hắn là người phát động chiến tranh, thật không ngờ lại là………lại là phụ thân của ngươi.

Ta không thể xuất cung, hy vọng là ngươi có thể, nhưng từ nay chúng ta sợ là không thoát ra được cái nhà giam này.

Ai sẽ ngăn chặn cuộc chiến này đây!” Nguyệt Như Thủy từ từ thở dài. Tâm tư mẫu thân đang rất sa sút, người đã gỡ bỏ gương mặt trước đây, cũng tháo xuống biểu tình lạnh nhạt, chỉ còn lại hỉ nộ ái ố, điều này làm cho Y Vân có chút an ủi. Lòng Y Vân vừa lo lắng vừa chật vật. Phụ thân đối đầu với Đại ca ca cùng cậu, bọn họ đều là thân nhân của nàng.

Nếu bên nào xảy ra chuyện, cũng sẽ làm nàng đau khổ tột cùng. “Mẫu thân, chỉ còn cách chúng ta phải trốn khỏi cung. ”

“Biện pháp này không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng lại rất khó có thể làm được.

Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, chạy trốn, nói dễ hơn làm. ”

“Mẫu thân, chúng ta có thể nhờ Thanh Tâm công chúa giúp!”Nguyệt Như Thủy trầm ngâm một lát, nói, “Công chúa có thể đem chúng ta ra khỏi cung, nhưng, hoàng thượng chắc chắn sẽ phái binh đuổi theo, chúng ta không có binh lực chống lại, chỉ sợ, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay hoàng thượng!”Binh lực? Y Vân than thở một tiếng, điều này thật quá khó khăn!Tìm Long Phi giúp đỡ? Hắn có binh lính, hơn nữa hắn là kẻ ốm yếu không ai chú ý đến, nhưng mà hắn sẽ giúp nàng sao?Nhất định là không, hắn hận là không thể bắt nàng cả đời ở trong cung ấy chứ. Làm sao bây giờ? Nàng nhất định phải xuất cung.

Nhưng ai có thể đến giúp đây?Lúc này, Y Vân cảm thấy nàng hoàn toàn cùng đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện