Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 95: Quên không được
Ban đêm.
Đội quân đóng ở một vùng quê yên tĩnh ven đường.
Vùng quê ở hướng Đông Nam, là một cánh rừng rậm rạp, ban đêm gió lạnh thấu xương. Binh sĩ từng nhóm lấy ra hành lý của mình, là chăn nệm đơn giản, nằm xuống đất mà ngủ.
Hoàng thượng và Long Mạc ở lại bên trong một dịch trạm, Long Mạc vốn cũng muốn Y Vân cũng ở lại đây, nhưng Y Vân lại cố chấp vô cùng, như thế nào cũng không muốn. Hiện tại thì Hoàng thượng tuy rằng mở một mắt nhắm một mắt, không hề để ý đến nàng, nhưng cũng không biết khi nào thì phát hoả. Huống chi, Y Vân còn có một ước mong nho nhỏ, hy vọng Lăng Thiên có thể tới cứu nàng, nếu ở trong dịch trạm nơi quân đội canh gác hùng hậu, Lăng Thiên sao có thể cứu nàng.
Long Mạc bất đắc dĩ, liền dựng một cái lều nhỏ trên cánh đồng hoang vu, muốn Y Vân ngủ ở trong lều. Y Vân nhìn thấy căn lều thì lại nghĩ tới Quân Lăng Thiên, cũng không chịu ở lại, nàng tình nguyện chờ ở trong xe ngựa.
Xe ngựa cũng rộng rãi, Long Mạc phái nhiều thị vệ bảo vệ nàng.
Y Vân nằm ở trong xe ngựa, nhìn qua màn xe, nhìn lên bầu trời mênh mông. Trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim thầm thì.
Đêm đã khuya, thị vệ bên ngoài cũng lần lượt nghỉ ngơi.
Không biết Lăng Thiên có còn trách nàng giúp cứu Long Đằng, có lẽ là còn, nếu không, hắn vì sao còn chưa đến, chưa đến cứu nàng.
Y Vân đang trầm tư, ngoài xe ngựa liền truyền đến giọng nói êm tai của Long Mạc.
“Vân nhi, ngươi ngủ rồi sao?”
Y Vân không ngờ Long Mạc muộn như vậy còn đến thăm nàng, nói: “Vân nhi một lát sẽ ngủ, Đại ca ca cũng nên sớm nghỉ đi.”
“Được, ta đi đây!” Giọng nói Long Mạc nhẹ nhàng.
Ngoài xe ngựa không còn tiếng động, nhưng mà Y Vân vẫn cảm thấy Long Mạc vẫn còn ở đấy.
Nàng lần tìm đèn cầy, vém rèm lên, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Long Mạc một thân bạch y đứng tựa vào thành xe, nhìn nàng mỉm cười.
“Đại ca ca, đã trễ thế này, ngươi sao lại tới? Vì sao còn chưa nghỉ?” Y Vân có chút oán trách nói.
“Ta lo cho ngươi, nên đến xem!”
Y Vân bật cười, nói :” Đại ca ca, nơi này có mấy ngàn binh sĩ đóng quân, ngươi còn lo lắng cái gì. Chẳng lẽ sợ ta ban đêm bị chim ăn sao?”
Nụ cười Y Vân hiện ra dưới ánh trăng, giống như một đoá hoa sen đẹp mà thanh tịnh, lặng lẽ nở rộ trong bóng đêm, Long Mạc nhìn chằm chằm vào nụ cười của Y Vân, trong phút chốc dường như nghe thấy âm thanh hoa nở, đáy lòng biến chuyển.
“Ngay cả có mấy vạn binh tướng đóng quân, ta cũng lo lắng cho ngươi, bởi vì Vân nhi của ta là một tiểu tiên nữ, ta sợ ngươi thừa lúc ta đi vắng, lén trở về Thiên đình!” Long Mạc nói từng lời đều tràn ngập nhu tình mật ý.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, vén lấy sợi tóc trên trán Y Vân.
Y Vân nhìn thấy tình cảm ấm áp trong mắt Long Mạc càng ngày càng đậm, nàng nhẹ cắn chặt răng, có một số việc không nên cưỡng cầu, cứ mãi trì hoãn cũng không tốt chi bằng nói sớm một chút.
“Đại ca ca, ngươi lên xe đi, Y Vân có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tâm trạng Long Mạc vui vẻ, vém rèm xe lên, chui vào trong.
Y Vân ngồi trên giường, gục mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Long Mạc, nhẹ giọng nói: “Đại ca ca, có chuyện ta muốn nói rõ ràng với ngươi, ta và Quân Lăng Thiên thật ra……….”
Y Vân còn chưa nói xong, liền bị Long Mạc ngắt lời, sắc mặt hắn kỳ lạ nói: “Vân nhi, đêm đã khuya, ngươi nên nghỉ ngơi, ta còn có chuyện xử lý, phải đi tìm phụ hoàng bàn bạc!” Xoay người hốt hoảng rời đi, bởi vì hắn đoán được Y Vân muốn nói điều gì, cho nên hắn sợ hãi, sợ hãi nghe thấy lời nói của nàng.
Y Vân túm lấy tay hắn, “Đại ca ca, không cần đi, ngươi nghe ta nói hết, ta và Quân Lăng Thiên, đã ở chung với nhau, lòng của ta đều đã giao hết cho hắn.”
Sống lưng Long Mạc cứng đờ, thật lâu sau mới chậm rãi xoay người lại, trên gương mặt như bạch ngọc, tràn ngập sự bi thương, nhưng ánh mắt sâu sắc là sự bướng bỉnh và bất chấp.
“Vân nhi, ta không quan tâm chuyện giữa ngươi và hắn, ta sẽ không buông tay.” Hắn gằn từng tiếng chậm rãi nói.
“Đại ca ca, ngươi cần gì phải như vậy, ngươi không cần phải tiếp tục nghĩ đến ta, không cần phải đối xử tốt với ta như vậy, Vân nhi không xứng với tình yêu của ngươi. Lòng đã mất, không thể trở về.” Y Vân nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Long Mạc, nói.
“Ngươi và hắn sẽ không có kết quả, Vân nhi, ta sẽ cưng chiều ngươi, yêu thương ngươi, cho ngươi cuộc sống không lo nghĩ. Ngươi vĩnh viễn là người ta yêu nhất, chỉ có ta mới mang lại hạnh phúc cho ngươi, Vân nhi, ta tin rằng một ngày nào đó ngươi sẽ quên hắn.”
Long Mạc khó khăn nói.
Y Vân cắn môi, nhẫn tâm nói: “Sẽ không, ta vĩnh viễn cũng không quên được hắn, hắn là một vết chu sa ở trên trái tim ta, cả một đời này cũng không xoá được, trừ phi không còn trái tim, chết đi. Đại ca ca, ngươi quên ta đi.”
Long Mạc quay đầu, gương mặt ẩn sau ánh nến, Y Vân nhìn không thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Thật lâu sau, Y Vân nghe thấy giọng nói khàn khàn của Long Mạc vang lên, “Vân nhi, hắn là một vết chu sa trên trái tim của ngươi, thì ngươi không phải cũng là một vết chu sa trên lòng ta hay sao, ngươi quên không được hắn, ta cũng như vậy không quên được ngươi.”
Đáy lòng Y Vân như bị kiềm hãm, nói không nên lời.
Long Mạc nhìn vào đôi mắt ưu thương của Y Vân đằng sau ánh nến, cả người như bị vùi trong nước sôi lửa bỏng.
Chẳng lẽ đời này nghiệp chướng của hắn quá nặng, chẳng lẽ bởi vì bọn họ tiêu diệt quốc gia của Quân Lăng Thiên, nên ông trời là đang trừng phạt hắn sao? Để cho hắn thật sự mất đi tình yêu.
Quân Lăng Thiên! Long Mạc cắn chặt môi, kể từ khi biết thân phận của hắn, Long Mạc liền hiểu được vì sao lúc trước hắn cướp đi Y Vân, là vì trả thù mình.
Người nam nhân này thật sự yêu Vân nhi sao? Có lẽ, hắn sẽ không yên tâm giao Y Vân cho hắn ta, sẽ không!
Y Vân nhìn thấy sự đau khổ và bướng bỉnh của Long Mạc, nhìn thấy sự nhu tình và bất chấp của hắn, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, tại sao mọi chuyện đều không như những gì nàng nghĩ.
“Đại ca ca, ngươi tội gì phải hành hạ mình như vậy!” Giọng nói Y Vân gian nan.
Lăng Thiên, tuy rằng hắn còn hận nàng, tuy rằng hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng, nhưng mà nàng vẫn không quên hắn, coi như hắn là một giấc mộng của nàng, nàng cũng tình nguyện ở mãi trong mộng, không tỉnh lại.
Mà Long Mạc, hắn là Đại ca ca mà nàng đã say mê từ nhỏ, ngay cả không hề thương hắn, nhưng mà nàng đối với hắn vẫn có một loại tình cảm không thể cắt đứt, nàng sao lại nhẫn tâm tổn thương hắn.
“Vân nhi, đêm đã khuya, hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta ở bên ngoài trông coi.” Long Mạc ngẩng đầu, trên mặt đã không còn vẻ bi thương, khôi phục lại nét mặt hờ hững.
Hắn xoay người không nhìn Y Vân, vén rèm đi ra ngoài.
Ngoài xe ngựa, bóng đêm dày đặc, lãnh nguyệt lặng yên.
Đội quân đóng ở một vùng quê yên tĩnh ven đường.
Vùng quê ở hướng Đông Nam, là một cánh rừng rậm rạp, ban đêm gió lạnh thấu xương. Binh sĩ từng nhóm lấy ra hành lý của mình, là chăn nệm đơn giản, nằm xuống đất mà ngủ.
Hoàng thượng và Long Mạc ở lại bên trong một dịch trạm, Long Mạc vốn cũng muốn Y Vân cũng ở lại đây, nhưng Y Vân lại cố chấp vô cùng, như thế nào cũng không muốn. Hiện tại thì Hoàng thượng tuy rằng mở một mắt nhắm một mắt, không hề để ý đến nàng, nhưng cũng không biết khi nào thì phát hoả. Huống chi, Y Vân còn có một ước mong nho nhỏ, hy vọng Lăng Thiên có thể tới cứu nàng, nếu ở trong dịch trạm nơi quân đội canh gác hùng hậu, Lăng Thiên sao có thể cứu nàng.
Long Mạc bất đắc dĩ, liền dựng một cái lều nhỏ trên cánh đồng hoang vu, muốn Y Vân ngủ ở trong lều. Y Vân nhìn thấy căn lều thì lại nghĩ tới Quân Lăng Thiên, cũng không chịu ở lại, nàng tình nguyện chờ ở trong xe ngựa.
Xe ngựa cũng rộng rãi, Long Mạc phái nhiều thị vệ bảo vệ nàng.
Y Vân nằm ở trong xe ngựa, nhìn qua màn xe, nhìn lên bầu trời mênh mông. Trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim thầm thì.
Đêm đã khuya, thị vệ bên ngoài cũng lần lượt nghỉ ngơi.
Không biết Lăng Thiên có còn trách nàng giúp cứu Long Đằng, có lẽ là còn, nếu không, hắn vì sao còn chưa đến, chưa đến cứu nàng.
Y Vân đang trầm tư, ngoài xe ngựa liền truyền đến giọng nói êm tai của Long Mạc.
“Vân nhi, ngươi ngủ rồi sao?”
Y Vân không ngờ Long Mạc muộn như vậy còn đến thăm nàng, nói: “Vân nhi một lát sẽ ngủ, Đại ca ca cũng nên sớm nghỉ đi.”
“Được, ta đi đây!” Giọng nói Long Mạc nhẹ nhàng.
Ngoài xe ngựa không còn tiếng động, nhưng mà Y Vân vẫn cảm thấy Long Mạc vẫn còn ở đấy.
Nàng lần tìm đèn cầy, vém rèm lên, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Long Mạc một thân bạch y đứng tựa vào thành xe, nhìn nàng mỉm cười.
“Đại ca ca, đã trễ thế này, ngươi sao lại tới? Vì sao còn chưa nghỉ?” Y Vân có chút oán trách nói.
“Ta lo cho ngươi, nên đến xem!”
Y Vân bật cười, nói :” Đại ca ca, nơi này có mấy ngàn binh sĩ đóng quân, ngươi còn lo lắng cái gì. Chẳng lẽ sợ ta ban đêm bị chim ăn sao?”
Nụ cười Y Vân hiện ra dưới ánh trăng, giống như một đoá hoa sen đẹp mà thanh tịnh, lặng lẽ nở rộ trong bóng đêm, Long Mạc nhìn chằm chằm vào nụ cười của Y Vân, trong phút chốc dường như nghe thấy âm thanh hoa nở, đáy lòng biến chuyển.
“Ngay cả có mấy vạn binh tướng đóng quân, ta cũng lo lắng cho ngươi, bởi vì Vân nhi của ta là một tiểu tiên nữ, ta sợ ngươi thừa lúc ta đi vắng, lén trở về Thiên đình!” Long Mạc nói từng lời đều tràn ngập nhu tình mật ý.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, vén lấy sợi tóc trên trán Y Vân.
Y Vân nhìn thấy tình cảm ấm áp trong mắt Long Mạc càng ngày càng đậm, nàng nhẹ cắn chặt răng, có một số việc không nên cưỡng cầu, cứ mãi trì hoãn cũng không tốt chi bằng nói sớm một chút.
“Đại ca ca, ngươi lên xe đi, Y Vân có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tâm trạng Long Mạc vui vẻ, vém rèm xe lên, chui vào trong.
Y Vân ngồi trên giường, gục mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Long Mạc, nhẹ giọng nói: “Đại ca ca, có chuyện ta muốn nói rõ ràng với ngươi, ta và Quân Lăng Thiên thật ra……….”
Y Vân còn chưa nói xong, liền bị Long Mạc ngắt lời, sắc mặt hắn kỳ lạ nói: “Vân nhi, đêm đã khuya, ngươi nên nghỉ ngơi, ta còn có chuyện xử lý, phải đi tìm phụ hoàng bàn bạc!” Xoay người hốt hoảng rời đi, bởi vì hắn đoán được Y Vân muốn nói điều gì, cho nên hắn sợ hãi, sợ hãi nghe thấy lời nói của nàng.
Y Vân túm lấy tay hắn, “Đại ca ca, không cần đi, ngươi nghe ta nói hết, ta và Quân Lăng Thiên, đã ở chung với nhau, lòng của ta đều đã giao hết cho hắn.”
Sống lưng Long Mạc cứng đờ, thật lâu sau mới chậm rãi xoay người lại, trên gương mặt như bạch ngọc, tràn ngập sự bi thương, nhưng ánh mắt sâu sắc là sự bướng bỉnh và bất chấp.
“Vân nhi, ta không quan tâm chuyện giữa ngươi và hắn, ta sẽ không buông tay.” Hắn gằn từng tiếng chậm rãi nói.
“Đại ca ca, ngươi cần gì phải như vậy, ngươi không cần phải tiếp tục nghĩ đến ta, không cần phải đối xử tốt với ta như vậy, Vân nhi không xứng với tình yêu của ngươi. Lòng đã mất, không thể trở về.” Y Vân nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Long Mạc, nói.
“Ngươi và hắn sẽ không có kết quả, Vân nhi, ta sẽ cưng chiều ngươi, yêu thương ngươi, cho ngươi cuộc sống không lo nghĩ. Ngươi vĩnh viễn là người ta yêu nhất, chỉ có ta mới mang lại hạnh phúc cho ngươi, Vân nhi, ta tin rằng một ngày nào đó ngươi sẽ quên hắn.”
Long Mạc khó khăn nói.
Y Vân cắn môi, nhẫn tâm nói: “Sẽ không, ta vĩnh viễn cũng không quên được hắn, hắn là một vết chu sa ở trên trái tim ta, cả một đời này cũng không xoá được, trừ phi không còn trái tim, chết đi. Đại ca ca, ngươi quên ta đi.”
Long Mạc quay đầu, gương mặt ẩn sau ánh nến, Y Vân nhìn không thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Thật lâu sau, Y Vân nghe thấy giọng nói khàn khàn của Long Mạc vang lên, “Vân nhi, hắn là một vết chu sa trên trái tim của ngươi, thì ngươi không phải cũng là một vết chu sa trên lòng ta hay sao, ngươi quên không được hắn, ta cũng như vậy không quên được ngươi.”
Đáy lòng Y Vân như bị kiềm hãm, nói không nên lời.
Long Mạc nhìn vào đôi mắt ưu thương của Y Vân đằng sau ánh nến, cả người như bị vùi trong nước sôi lửa bỏng.
Chẳng lẽ đời này nghiệp chướng của hắn quá nặng, chẳng lẽ bởi vì bọn họ tiêu diệt quốc gia của Quân Lăng Thiên, nên ông trời là đang trừng phạt hắn sao? Để cho hắn thật sự mất đi tình yêu.
Quân Lăng Thiên! Long Mạc cắn chặt môi, kể từ khi biết thân phận của hắn, Long Mạc liền hiểu được vì sao lúc trước hắn cướp đi Y Vân, là vì trả thù mình.
Người nam nhân này thật sự yêu Vân nhi sao? Có lẽ, hắn sẽ không yên tâm giao Y Vân cho hắn ta, sẽ không!
Y Vân nhìn thấy sự đau khổ và bướng bỉnh của Long Mạc, nhìn thấy sự nhu tình và bất chấp của hắn, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, tại sao mọi chuyện đều không như những gì nàng nghĩ.
“Đại ca ca, ngươi tội gì phải hành hạ mình như vậy!” Giọng nói Y Vân gian nan.
Lăng Thiên, tuy rằng hắn còn hận nàng, tuy rằng hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng, nhưng mà nàng vẫn không quên hắn, coi như hắn là một giấc mộng của nàng, nàng cũng tình nguyện ở mãi trong mộng, không tỉnh lại.
Mà Long Mạc, hắn là Đại ca ca mà nàng đã say mê từ nhỏ, ngay cả không hề thương hắn, nhưng mà nàng đối với hắn vẫn có một loại tình cảm không thể cắt đứt, nàng sao lại nhẫn tâm tổn thương hắn.
“Vân nhi, đêm đã khuya, hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta ở bên ngoài trông coi.” Long Mạc ngẩng đầu, trên mặt đã không còn vẻ bi thương, khôi phục lại nét mặt hờ hững.
Hắn xoay người không nhìn Y Vân, vén rèm đi ra ngoài.
Ngoài xe ngựa, bóng đêm dày đặc, lãnh nguyệt lặng yên.
Bình luận truyện