Vấn Trần
Chương 31
Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Bún Đậu Nước Mắm
Beta: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 30 ☆
Bại lộ
Hai chữ ngu xuẩn, thật sự không đủ để hình dung ngươi đâu
—————
Cô nương yêu kiều nhảy lên võ đài, ngăn trước người Trình Chu, run cầm cập quát lên, "Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Khán đài bên dưới yên lặng, một nhóm trưởng lão tuyết bào mai đỏ đứng sau lưng Cố Tam Thanh, không ai đáp lời.
Cố Tam nâng mắt nhìn nàng, cười như không cười.
Chân cô nương kia mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Thật ra y không có cao bằng Trình Chu, vậy mà đứng ở đó, lại có cảm giác như núi cao biển rộng đều phải cúi đầu trước y, ý cười nơi đáy mắt tựa sông băng rộng lớn.
Con mèo mun đứng trên vai y, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt kia cũng lạnh nhạt như y vậy.
Hệ thống, "Đinh! Ban hành nhiệm vụ mới, mời ký chủ làm nhục Trình Chu. Trừng phạt khi thất bại, xóa bỏ."
Nhiệm vụ kiểu này cũng bình thường, e là để tạo nên hình tượng Cố Tam Thanh vênh váo hung hăng, cuồng vọng tự cao.
Cố Tam vẫn luôn nghe lời, quy củ làm xong nhiệm vụ, chưa bao giờ nói nửa chữ không.
Nhưng y cũng luôn biết, ung dung dùng nhiều cách để lách các điều kiện, khiến câu chuyện rẽ sang một hướng khác.
Trưởng lão làm trọng tài cũng không biết nên nói gì, tỉ thí Trúc Cơ kỳ đã kết thúc, ngày tiếp theo mới tỉ thí Kim Đan Kỳ.
Mà hai đại môn phái đỉnh cấp ngồi ở bên trên xem, chỉ cười không nói.
Mấy môn phái nhỏ tự giác cụp đuôi, rụt rè lại, không hề hé răng.
Cô nương kia còn run rẩy, nhưng vẫn kiên định chắn trước người Trình Chu.
Trình Chu ho khan ra mấy búng máu, nhét vài viên đan dược vào miệng mới tạm thời cầm được máu, gạt nàng sang một bên, hành lễ nói, "Chân nhân."
Con mèo trên vai Cố Tam híp mắt, cái đuôi lướt một vòng quanh cổ Cố Tam.
Cố Tam cũng gật đầu một cái nhẹ tưởng như không thấy được, xong mới thờ ơ cười hỏi, "Kiếm pháp của ngươi, từ đâu mà có?"
Thanh Hàn kiếm pháp, hơn nữa còn là Thanh Hàn kiếm pháp chính gốc.
Kiếm pháp như vậy, đừng nói là ngoại môn đệ tử, ngay cả nội môn đệ tử căn cơ nông cạn cũng chưa chắc có thể được tiếp xúc. Kiếm pháp mà đệ tử ngoại môn học thường chỉ nặng ở hình dáng bên ngoài chứ không được cái thần, trong huyền môn có không ít. Mà Thanh Hàn kiếm pháp chính gốc, thực ra chỉ có một câu nói, "Trăng thanh gió mát, đóa hoa dưới nước lạnh, nhìn trời đất rộng lớn như thế mà không cầu được góc nhỏ như vậy." Mọi chiêu thức đều từ câu nói này mà khai triển, nhưng bên ngoài cũng tương tự kiếm pháp của đệ tử ngoại môn, chẳng qua là tăng thêm mấy phần có thần huyền nhi hựu huyền* mà thôi.
(*) Huyền nhi hựu huyền là một khái niệm trong Đạo Đức Kinh, tức là "Huyền diệu rồi lại thêm huyền diệu", tìm hiểu thêm ở
Ra đời hành tẩu, trừ cao thủ hàng đầu tam đại phái, những huyền cơ mỗi phái gần như không phân rõ được.
Tim Trình Chu đập mạnh, "Kiếm pháp?"
Tay hắn theo bản năng nắm chặt kiếm, nói, "Là do sư môn tại hạ truyền thụ..."
Cố Tam lạnh lùng nhìn hắn, như cười như không, đáy mắt lạnh lẽo.
Trình Chu nói mấy chữ, không có cách nào nói thêm nữa.
Môi hắn mở ra khép lại mấy lần, nhưng chẳng thốt ra nổi một từ.
Cố Tam gằn từng chữ, cong môi nói, "Hữu dũng vô mưu, ngu không ai bằng."
Cô nương kia tức giận, "Ngươi nói cái gì!"
Trình Chu lập tức ngăn lại sư muội đang tức giận, cau mày nhìn về phía Cố Tam Thanh.
Cố Tam Thanh vẫn cười, "Đầu trận tỉ thí, rõ ràng ngươi biết rõ kiếm pháp mình dùng là kiếm pháp độc môn của Thanh Hàn Quan."
"Cho nên ngươi tăng thêm mấy động tác kỳ quái kia. Nhưng ngươi đã từng nghĩ tới điều này chưa, ta thấm nhuần đạo này bao nhiêu năm, mấy động tác kia thật sự có thể qua mắt được sao?"
"Đây là điều ngu xuẩn thứ nhất."
"Khi ngươi biết đối thủ của ngươi là đệ tử mang tự "Thanh" của Thanh Hàn Quan, nhưng vẫn mang lòng may mắn, lúc đầu không chịu toàn lực đối phó, nếu không phải do đối thủ của ngươi không kiên nhẫn, ngươi nhất định mất mạng. Đây là điều ngu xuẩn thứ hai."
"Ngươi ngoài mặt muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, thực ra lại đi khắp nơi làm càn. Với thân phận Trúc Cơ của ngươi, đêm qua lại dám thăm dò bần đạo, đây là điều ngu xuẩn thứ ba."
Lời này vừa dứt, toàn bộ đều kinh hãi. Trình Chu túa ra một thân mồ hôi lạnh, hòa vào trong máu, thấm ướt quần áo hắn.
Hắn cắn răng, "Ngươi!"
"Bần đạo làm sao biết được ư?" Cố Tam cười nói, "Ngươi chỉ là một đệ tử đi ra từ tiểu thế giới, lại không chút tiếc rẻ nào ăn đan dược tốt như vậy... Ngươi là một luyện đan sư tài năng nhỉ."
"Có một muốn hai, được hai cầu ba, làm bại lộ át chủ bài, ẩn giấu cũng vô dụng thôi, để lộ ra vốn là tai họa."
"Mình nói dối còn chẳng tự tin được, lại còn muốn người khác tin tưởng?"
"Hai chữ ngu xuẩn, thực sự không đủ để miêu tả ngươi."
Hệ thống, "Đinh! Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành."
Đôi mắt Cố Tam lạnh như băng.
Cười nói, "Mang đi."
Mấy trưởng lão Đại Thừa lập tức bao vây Trình Chu.
Tiểu sư muội kia kinh hãi không nói nên lời.
Trình Chu chợt cau mày.
Tay Cố Tam đặt lên Phần Cầm.
Mèo mun mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Chu.
Những đại tiên môn phía xa chăm chú nhìn nơi này.
Bỗng chốc bầu không khí như bị đóng băng.
Giằng co trong chốc lát, Trình Chu cứng rắn nói, "Ta tự đi."
Cố Tam cười, "Vậy thì tốt quá."
Hệ thống, "...?"
Chờ đã, đây không phải nhiệm vụ mà!
Kịch bản năm đó cũng không hề giống thế này! Trong sách người chú ý đến Trình Chu vốn là một trưởng lão, căn bản không giải thích vì sao Trình Chu lại bị bắt đi. Năm đó Trình Chu cũng chỉ bị mấy tên đệ tử xông lên bắt thôi, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!
Ký chủ! Ký chủ chờ chút đã!
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tam chỉ là muốn chèn ép sự tự tin của nhân vật chính thôi, mà nhân vật chính thật ra cũng không đần như vậy... Chỉ là hắn vẫn đang trưởng thành thôi... Hơn nữa ban đầu hắn thêm mấy động tác kỳ quái cũng thành công, đoạn trước có viết rồi, bọn Cố Tam thật ra cũng không nhìn rõ. Trước giờ Tiểu Cố nói chuyện toàn nửa thật nửa giả... Đừng tin hoàn toàn nha.
Nhân vật chính đáng thương thật ra có không ít át chủ bài, thần khí, năng lực, tốc độ trưởng thành, chẳng qua là bị Cố Tam hiểu tất cả rồi hoàn toàn chặt đứt... Cho nên mới có cái kết quả này.
Editor: Bún Đậu Nước Mắm
Beta: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 30 ☆
Bại lộ
Hai chữ ngu xuẩn, thật sự không đủ để hình dung ngươi đâu
—————
Cô nương yêu kiều nhảy lên võ đài, ngăn trước người Trình Chu, run cầm cập quát lên, "Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Khán đài bên dưới yên lặng, một nhóm trưởng lão tuyết bào mai đỏ đứng sau lưng Cố Tam Thanh, không ai đáp lời.
Cố Tam nâng mắt nhìn nàng, cười như không cười.
Chân cô nương kia mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Thật ra y không có cao bằng Trình Chu, vậy mà đứng ở đó, lại có cảm giác như núi cao biển rộng đều phải cúi đầu trước y, ý cười nơi đáy mắt tựa sông băng rộng lớn.
Con mèo mun đứng trên vai y, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt kia cũng lạnh nhạt như y vậy.
Hệ thống, "Đinh! Ban hành nhiệm vụ mới, mời ký chủ làm nhục Trình Chu. Trừng phạt khi thất bại, xóa bỏ."
Nhiệm vụ kiểu này cũng bình thường, e là để tạo nên hình tượng Cố Tam Thanh vênh váo hung hăng, cuồng vọng tự cao.
Cố Tam vẫn luôn nghe lời, quy củ làm xong nhiệm vụ, chưa bao giờ nói nửa chữ không.
Nhưng y cũng luôn biết, ung dung dùng nhiều cách để lách các điều kiện, khiến câu chuyện rẽ sang một hướng khác.
Trưởng lão làm trọng tài cũng không biết nên nói gì, tỉ thí Trúc Cơ kỳ đã kết thúc, ngày tiếp theo mới tỉ thí Kim Đan Kỳ.
Mà hai đại môn phái đỉnh cấp ngồi ở bên trên xem, chỉ cười không nói.
Mấy môn phái nhỏ tự giác cụp đuôi, rụt rè lại, không hề hé răng.
Cô nương kia còn run rẩy, nhưng vẫn kiên định chắn trước người Trình Chu.
Trình Chu ho khan ra mấy búng máu, nhét vài viên đan dược vào miệng mới tạm thời cầm được máu, gạt nàng sang một bên, hành lễ nói, "Chân nhân."
Con mèo trên vai Cố Tam híp mắt, cái đuôi lướt một vòng quanh cổ Cố Tam.
Cố Tam cũng gật đầu một cái nhẹ tưởng như không thấy được, xong mới thờ ơ cười hỏi, "Kiếm pháp của ngươi, từ đâu mà có?"
Thanh Hàn kiếm pháp, hơn nữa còn là Thanh Hàn kiếm pháp chính gốc.
Kiếm pháp như vậy, đừng nói là ngoại môn đệ tử, ngay cả nội môn đệ tử căn cơ nông cạn cũng chưa chắc có thể được tiếp xúc. Kiếm pháp mà đệ tử ngoại môn học thường chỉ nặng ở hình dáng bên ngoài chứ không được cái thần, trong huyền môn có không ít. Mà Thanh Hàn kiếm pháp chính gốc, thực ra chỉ có một câu nói, "Trăng thanh gió mát, đóa hoa dưới nước lạnh, nhìn trời đất rộng lớn như thế mà không cầu được góc nhỏ như vậy." Mọi chiêu thức đều từ câu nói này mà khai triển, nhưng bên ngoài cũng tương tự kiếm pháp của đệ tử ngoại môn, chẳng qua là tăng thêm mấy phần có thần huyền nhi hựu huyền* mà thôi.
(*) Huyền nhi hựu huyền là một khái niệm trong Đạo Đức Kinh, tức là "Huyền diệu rồi lại thêm huyền diệu", tìm hiểu thêm ở
Ra đời hành tẩu, trừ cao thủ hàng đầu tam đại phái, những huyền cơ mỗi phái gần như không phân rõ được.
Tim Trình Chu đập mạnh, "Kiếm pháp?"
Tay hắn theo bản năng nắm chặt kiếm, nói, "Là do sư môn tại hạ truyền thụ..."
Cố Tam lạnh lùng nhìn hắn, như cười như không, đáy mắt lạnh lẽo.
Trình Chu nói mấy chữ, không có cách nào nói thêm nữa.
Môi hắn mở ra khép lại mấy lần, nhưng chẳng thốt ra nổi một từ.
Cố Tam gằn từng chữ, cong môi nói, "Hữu dũng vô mưu, ngu không ai bằng."
Cô nương kia tức giận, "Ngươi nói cái gì!"
Trình Chu lập tức ngăn lại sư muội đang tức giận, cau mày nhìn về phía Cố Tam Thanh.
Cố Tam Thanh vẫn cười, "Đầu trận tỉ thí, rõ ràng ngươi biết rõ kiếm pháp mình dùng là kiếm pháp độc môn của Thanh Hàn Quan."
"Cho nên ngươi tăng thêm mấy động tác kỳ quái kia. Nhưng ngươi đã từng nghĩ tới điều này chưa, ta thấm nhuần đạo này bao nhiêu năm, mấy động tác kia thật sự có thể qua mắt được sao?"
"Đây là điều ngu xuẩn thứ nhất."
"Khi ngươi biết đối thủ của ngươi là đệ tử mang tự "Thanh" của Thanh Hàn Quan, nhưng vẫn mang lòng may mắn, lúc đầu không chịu toàn lực đối phó, nếu không phải do đối thủ của ngươi không kiên nhẫn, ngươi nhất định mất mạng. Đây là điều ngu xuẩn thứ hai."
"Ngươi ngoài mặt muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, thực ra lại đi khắp nơi làm càn. Với thân phận Trúc Cơ của ngươi, đêm qua lại dám thăm dò bần đạo, đây là điều ngu xuẩn thứ ba."
Lời này vừa dứt, toàn bộ đều kinh hãi. Trình Chu túa ra một thân mồ hôi lạnh, hòa vào trong máu, thấm ướt quần áo hắn.
Hắn cắn răng, "Ngươi!"
"Bần đạo làm sao biết được ư?" Cố Tam cười nói, "Ngươi chỉ là một đệ tử đi ra từ tiểu thế giới, lại không chút tiếc rẻ nào ăn đan dược tốt như vậy... Ngươi là một luyện đan sư tài năng nhỉ."
"Có một muốn hai, được hai cầu ba, làm bại lộ át chủ bài, ẩn giấu cũng vô dụng thôi, để lộ ra vốn là tai họa."
"Mình nói dối còn chẳng tự tin được, lại còn muốn người khác tin tưởng?"
"Hai chữ ngu xuẩn, thực sự không đủ để miêu tả ngươi."
Hệ thống, "Đinh! Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành."
Đôi mắt Cố Tam lạnh như băng.
Cười nói, "Mang đi."
Mấy trưởng lão Đại Thừa lập tức bao vây Trình Chu.
Tiểu sư muội kia kinh hãi không nói nên lời.
Trình Chu chợt cau mày.
Tay Cố Tam đặt lên Phần Cầm.
Mèo mun mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Chu.
Những đại tiên môn phía xa chăm chú nhìn nơi này.
Bỗng chốc bầu không khí như bị đóng băng.
Giằng co trong chốc lát, Trình Chu cứng rắn nói, "Ta tự đi."
Cố Tam cười, "Vậy thì tốt quá."
Hệ thống, "...?"
Chờ đã, đây không phải nhiệm vụ mà!
Kịch bản năm đó cũng không hề giống thế này! Trong sách người chú ý đến Trình Chu vốn là một trưởng lão, căn bản không giải thích vì sao Trình Chu lại bị bắt đi. Năm đó Trình Chu cũng chỉ bị mấy tên đệ tử xông lên bắt thôi, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!
Ký chủ! Ký chủ chờ chút đã!
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tam chỉ là muốn chèn ép sự tự tin của nhân vật chính thôi, mà nhân vật chính thật ra cũng không đần như vậy... Chỉ là hắn vẫn đang trưởng thành thôi... Hơn nữa ban đầu hắn thêm mấy động tác kỳ quái cũng thành công, đoạn trước có viết rồi, bọn Cố Tam thật ra cũng không nhìn rõ. Trước giờ Tiểu Cố nói chuyện toàn nửa thật nửa giả... Đừng tin hoàn toàn nha.
Nhân vật chính đáng thương thật ra có không ít át chủ bài, thần khí, năng lực, tốc độ trưởng thành, chẳng qua là bị Cố Tam hiểu tất cả rồi hoàn toàn chặt đứt... Cho nên mới có cái kết quả này.
Bình luận truyện