Văn Tuyết Vô Song

Chương 10



Edit: Tiêu Hiên

Đông Phương Vô Song trong lòng vui sướng, cho rằng Phong Văn Tuyết đối với hắn nhất định có ‘Ý tứ’, nếu không sẽ không ủy thân dưới mình. Bất quá hắn thật cũng không có hồ đồ đến cho mình mị lực vô cùng, ‘Hổ khu ‘ ( thân hình uy mãnh như hổ) động một cái là có thể khiến cho nhân vật đẳng cấp như Phong Văn Tuyết thần phục. Lúc ấy hắn ý loạn tình mê, nhưng sau chuyện đó suy nghĩ một chút, cảm giác được bên trong tất có duyên cớ.

Mặc dù không biết là duyên cớ gì, nhưng người như Phong Văn Tuyết, sẽ không vì một lần hoan ái ủy thân nằm dưới mà đối với hắn tình căn thâm chủng. Cho nên Đông Phương Vô Song sau khi cân nhắc thiệt hơn, quyết định bò lên giường Phong Văn Tuyết, để cho y ‘Thượng’ lại mình.

Chủ ý của hắn rất hay. Tĩnh Vương thế tử thân thể không phải là dễ có được. Sau khi có được, lại càng không thể dễ dàng bỏ rơi đi. Cho nên chỉ cần hắn ‘Hiến thân’ thành công, Phong Văn Tuyết chính là chém đinh chặt sắt cùng mình quấn quýt ở chung một chỗ.

Ai ngờ Phong Văn Tuyết lại không mắc mưu, đem hắn đuổi ra ngoài. Bất quá tốt xấu gì từ trong miệng y được một câu thích mình ( người ta chỉ nói ‘Không phải là không thích ngươi’ mà thôi…), cũng coi như có chút thu hoạch.

Sau đó Đông Phương Vô Song vẫn kiên nhẫn đợi Phong Văn Tuyết ‘Triệu hoán ‘ mình, nhưng Phong Văn Tuyết là người cực kỳ kiềm chế, tiếp theo lại bận rộn giáo vụ, đừng nói là hắn, ngay cả đám nam sủng trong Tây viên, cũng không có tìm qua một lần.

Đông Phương Vô Song nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng kìm nén không được, quyết định một lần nữa chủ động xuất kích.

Ngày hôm đó Phong Văn Tuyết mới vừa trở lại trong phòng, còn chưa kịp rửa mặt, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng bước chân của Đông Phương Vô Song.

“Vào đi. Đừng loanh quanh ở cửa.”

Phong Văn Tuyết đã quen với phong cách hành sự của hắn, đạm đạm một câu,ngồi xuống bên cạnh bàn.

Đông Phương Vô Song đẩy cửa đi vào, cười hắc hắc nói: “Ta còn không có gõ cửa, ngươi đã biết a.”

“Muộn như vậy, có chuyện gì?”

Hai người gần đây quan hệ thân cận không ít, Phong Văn Tuyết cũng không phải là người thích làm mặt lạnh, cho nên trong thanh âm hàm chứa chút tiếu ý, cùng ý tứ không kiên nhẫn.

Đông Phương Vô Song nói: “Tối nay ngươi lại không cùng ta dùng bữa tối, ta nhớ ngươi lắm.”

Lời như thế nói ra cũng không đỏ mặt, thậm chí còn có chút lý trực khí tráng.

Phong Văn Tuyết đã quen phong cách của hắn, da mặt cũng dần dần dày hơn, không để ý tới lời của hắn, nói: “Nghe nói đem ngươi hai người kia tống ra khỏi tổng đà? Phải chăng tìm được manh mối gì rồi?”

Hai người kia,chính là hai hắc y nhân bù nhìn, hôm đó hai người bắt được ở trong rừng. Lúc ấy Đông Phương Vô Song cùng y định ra ước định, nếu tìm được bất kỳ đầu mối nào, Phong Văn Tuyết phải đáp ứng với hắn một chuyện.

Chính là qua hơn hai tháng, Phong Văn Tuyết đã sớm đem chuyện này quên mất, hôm nay Tử Y nói cho y biết, Đông Phương Vô Song trước đó vài ngày đem hai người kia ra khỏi địa lao, đưa đến Thanh Phong trấn, để cho quan phủ mang đi.

Thần Minh giáo mặc dù cùng Tĩnh Vương hoàng tộc nhất hệ quan hệ không tệ, nhưng trong lúc người giang hồ cùng triều đình, phân biệt rõ ràng nên Thần Minh giáo xưa nay cùng quan phủ lui tới không nhiều lắm. Chỉ có Thiên Môn nhất phái, có thể nói là thế lực của triều đình đặt ở giang hồ.

Đông Phương Vô Song cười nói: “Manh mối bây giờ vẫn chưa có, đợi có tin tức tốt ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, đến lúc đó ngươi cũng đừng quên đã đáp ứng ta chuyện gì.”

Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, nói: “Ta là loại người nói không giữ lời sao?”

“Dĩ nhiên không phải. Phong ca ca là đại anh hùng cái thế, sao có thể nói không giữ lời chứ? Ta đáng lẽ không nên hoài nghi. ” Đông Phương Vô Song cười hắc hắc rót trà cho y, dây dưa nấn ná không chịu đi.

Phong Văn Tuyết đã nhìn ra, tiểu tử này hôm nay muốn ở đây ăn vạ.

Mấy ngày nay, y đối với Đông Phương Vô Song quá mức hiểu rõ, nhận ra một chút tính tình của hắn. Ở bên ngoài, hắn cung kính gọi mình ‘Giáo chủ’, trở về Ngân Sương viện, liền thân thân thiết thiết gọi mình ‘Phong ca ca’, nếu thời điểm đột nhiên mở miệng thốt lên hai chữ ‘A Tuyết’.. Vậy thì không có chuyện gì tốt.

“Ngươi ngày hôm nay có chuyện gì? Muộn như vậy còn ở lỳ trong phòng ta không đi, chẳng lẽ là còn có chuyện gì? ” Phong Văn Tuyết bản thân hàm dưỡng không tệ, vừa cực kỳ linh lợi cùng định lực, lẽ ra sẽ không mất kiên nhẫn như thế. Bất quá y cũng xem như hiểu rõ, cùng Đông Phương Vô Song, dạng tiểu tử da mặt dày ở chung một chỗ, ngươi sẽ không thể nói cái gì hàm dưỡng. Thật sự muốn cùng hắn qua lại dây dưa, chỉ sợ đến trời sáng hắn cũng không chịu đi.

Đông Phương Vô Song nấn ná đi qua, rời đến rất gần Phong Văn Tuyết, thấp giọng, chậm rãi nói: “A Tuyết, đều vì ta nhớ ngươi chứ sao…”

Phong Văn Tuyết trán chợt nảy.

Y vươn ra ngón tay thon dài trắng nõn, gõ gõ ngón giữa xuống chén trà, phát ra tiếng thanh thúy leng keng, khiêu môi cười nói: “Vậy thì thế nào?”

Đông Phương Vô Song thấy y không có tức giận, liền cực kỳ lớn mật vươn tay, nhẹ nhàng đè trên đùi của y, chớp chớp đôi mắt, nỗ lực làm cho mình lộ ra vẻ thuần khiết vô tội, miệng đầy quan tâm nói: “Mấy ngày nay xem ngươi bận rộn như thế, người ta thật là đau lòng a. Cái kia… Nam nhân, thỉnh thoảng cũng nên phát tiết một chút, phóng túng một chút.”

“A…”

Phong Văn tuyết thật là phục hắn. Lời như thế đều nói ra miệng, làm sao giống Tĩnh Vương thế tử? Trái lại, giống như…

Phong Văn Tuyết nhất thời cũng nghĩ không ra hắn giống cái gì, dù sao làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Y còn chưa từng thấy thế tử không thể đợi được mà trèo lên giường người khác ( đó là ngươi chưa từng thấy gia gia của hắn, kia còn là vị Vương gia chân chính nha..).

Y cố ý trêu chọc hắn, liền làm ra bộ dạng như có điều suy nghĩ, nói: “Ngươi nói đúng. Mấy ngày nay không có đi Tây viên, nên đi xem một chút.”

“Ai cho ngươi đi nơi đó? ” Đông Phương Vô Song nóng nảy, nói: o稥 “Chẳng lẽ ta còn không bằng bọn họ sao?”

Phong Văn Tuyết sắc mặt trầm xuống, nói: “Ngươi đừng cho là ta không biết. Hôm kia Thanh Vũ hướng ta hồi báo, nói ngươi đem Minh Hâm thả ra?”

Đông Phương Vô Song nói: “Minh Hâm lớn tuổi, nghĩ muốn về nhà mua ruộng trồng trọt, làm gã địa chủ nhàn nhã, lại thú mấy Tiểu Kiều nương, sinh mấy oa oa đương đương cha. Ta xem ngươi cũng không phải là hết mực sủng hạnh hắn, hà tất để cho hắn quanh quẩn ở tây viên? Liền đánh liều tự làm chủ, đưa ra ngoài.”

Phong Văn Tuyết cười lạnh: “Tĩnh Vương thế tử bản lãnh thật to, Thần Minh giáo tổng đà của ta thế nhưng để ngươi bắt đầu quản lý việc nhà.”

Đông Phương Vô Song cũng không sợ y, ha hả cười một tiếng, nói: “làm sao ta quản lý việc nhà a. Đều do bọn họ nhìn ở phần ngươi sủng ái ta, tùy ý ta hồ nháo thôi. Hảo ca ca, ngươi cũng đừng cáu, ta biết ngươi không đem mấy người bọn họ để ở trong lòng, hà tất vì bọn họ tức giận với ta? Ngươi nếu không cao hứng, liền phạt ta một chút được rồi.”

Nói xong hắn động tác linh hoạt mà nhấc thân mình, vụt một cái ngồi xuống đùi Phong Văn Tuyết, sau đó ôm cổ y, nhanh chóng ở trên môi y hôn lên hai cái.

Phong Văn Tuyết cũng kỳ quái, rõ ràng võ công cao hơn hắn rất nhiều, lại hết lần này đến lần khác tránh không khỏi ‘Thế công’ của hắn. Năm đó đã bị Đông Phương Vô Song gần năm tuổi chiếm tiện nghi, hôm nay càng bị từng bước ép sát.

Phong Văn Tuyết thấy tư thế Đông Phương Vô Song như vậy, làm sao còn không rõ ý tứ của hắn?

Thật ra thì trong lòng y cũng có chút thích Đông Phương Vô Song. Hơn nữa Đông Phương Vô Song đối với y tình ý khắc sâu, hiếm thấy hàng đầu. Phong Văn Tuyết đâu giống loại tranh cường háo thắng, trong đáy lòng vẫn là hy vọng có một tri âm làm bạn.

Y thuận tay ôm thắt lưng Đông Phương Vô Song,cảm giác thắt lưng thiếu niên tinh tế mà bền bỉ, cái mông vểnh lên lại càng cọ xát lung tung trên đùi mình …

Phong Văn Tuyết không phải quân tử, ngồi mà trong lòng không loạn. Lúc này nếu còn không có phản ứng, đó mới kỳ quái.

Thế là y thuận thế án trụ đầu Đông Phương Vô Song, ngăn chặn môi hắn.

Phong Văn Tuyết mặc dù lần đầu trải qua kỹ thuật hôn, nhưng đã hết sức cao minh. Hôm đó cùng Đông Phương Vô Song hôn nồng nhiệt nhiều lần, lúc này đã có thể lấy lại danh dự.

Đông Phương Vô Song hôm nay cố ý làm ra tư thái mềm mại, ủy thân cho y, liền toan tính xu nịnh, ngược lại có phần tình thú.

Hai người bất tri bất giác lăn lên giường. Đông Phương Vô Song thuận tay đem mặt nạ của y lấy xuống, ném sang một bên, nói lầm bầm: “thường xuyên mang theo thứ đồ chơi bỏ đi này, ta không nhìn thấy được mặt của ngươi.”

Phong Văn Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi động tác này cũng càng lúc càng nhanh.”

Đông Phương Vô Song nâng mặt của y, hì hì cười nói: “Mỹ nhân, mau theo ta đi.”

Phong Văn Tuyết hai tay chống ở trên giường, cúi người nhìn thiếu niên tuấn tú phía dưới, không khỏi cong cong khóe môi: “Ta còn chưa từng thấy người hung hăng càn quấy như ngươi, chẳng lẽ là muốn thử chút thủ đoạn của bổn tọa?”

Đông Phương Vô Song vội vàng nói: “Mong đợi đã lâu a.”

Thấy hắn hai mắt sáng lên, một bộ dạng sắc lang, khiến cho Phong Văn Tuyết không khỏi buồn bực.

Đây là ai muốn thượng ai a?

Vừa nghĩ như thế, lại đột nhiên nhớ tới tư vị hoan hảo trong dục thất hôm đó.

Phong Văn Tuyết trong lòng vừa động, cảm thấy trong cơ thể có chút rục rịch dục động, tựa hồ… Hôm đó tư vị cũng không tệ lắm.

Bất quá y luôn luôn ở trên, hôm đó chẳng qua bị tình thế bức bách, vừa nhất thời vọng động mà thôi.

Lúc này y từ từ vén lên vạt áo Đông Phương Vô Song, ngón tay hơi lạnh ở tại ***g ngực ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve.

Đông Phương Vô Song theo động tác của y chớp đôi mắt to, giống như loại mèo Ba Tư sủng dưỡng trong cung đình, lười biếng hừ một tiếng, thân thể nhẹ chấn, lại toát ra vẻ mỵ sắc.

Phong Văn Tuyết không nghĩ tới hắn có tiềm chất này, nhất thời dục vọng đại động, động tác cũng nhanh hơn.

Y ở phương diện này là lão luyện, tự nhiên kinh nghiệmgià dặn, Đông Phương Vô Song lại cố gắng phối hợp, cũng không có cái gì không thoải mái. Chẳng qua hắn hậu đình hẹp hòi,lúc Phong Văn Tuyết đi vào có chút cố hết sức.

Đông Phương Vô Song cảm giác phía sau bị căng mở, trương đầy, gắt gao bao phủ phân thân của Phong Văn Tuyết, trong lòng mừng thầm, cái này hai người coi như ngang nhau, vậy đôi bên càng khó tách ra.

Phong Văn Tuyết sức lực bền bỉ cường hãn, nhưng bởi vì Đông Phương Vô Song là lần đầu tiên, y trong lòng nổi lên thương tiếc. Hai người chơi đùa một hồi, y cũng liền dừng lại.

Đông Phương Vô Song có chút ý do vị tẫn, quấn ở trên người y không đi xuống.

Phong Văn Tuyết thấy hắn ở trên người mình cọ tới cọ lui, dục vọng lại lên, tà tà cười một tiếng, nói: “Chẳng lẽ ngươi còn chưa thỏa mãn? Chỉ sợ tới một lần nữa ngươi liền không chịu nổi.”

Đông Phương Vô Song con ngươi đảo qua đảo lại, ôm cổ của y hôn một cái, nói: “A Tuyết, ngươi để cho ta tới một lần thế nào?”

Phong Văn Tuyết kinh ngạc khiêu mi nhìn.

Đông Phương Vô Song cười hắc hắc nói: “Lai nhi bất vãng phi lễ dã chứ sao.”

Phong Văn Tuyết cười khúc khích nói: “Nguyên lai chủ ý của ngươi còn đánh ở trên người ta. Xem ra mới vừa rồi ta hạ thủ quá nhẹ rồi, phải để cho ngươi không xuống giường được mới đúng. ” lễ thượng vãng lai (có qua có lại) là cái gì, vừa rồi không liên quan gì đến chuyện của y.

*********************************************

Phong Văn Tuyết phát giác không đúng, muốn ngồi dậy, Đông Phương Vô Song lại áp ở phía trên y, bàn tay vẫn đang cầm lấy phân thân của y, dụng lực xoa nắn lên xuống, Phong Văn Tuyết liền không tự chủ được mà mềm hạ thắt lưng.

Y cắn răng nói: “Ngươi đây là… Nơi nào học thủ đoạn… Dám dùng ở trên người của ta? ” y hơi thở bất ổn, thanh âm khàn khàn mờ ám, nhất thời mất đi phong độ giáo chủ, ngược lại giống như nam nhân bình thường bị *** mê hoặc.

Đông Phương Vô Song động tác không ngừng, cúi người ngậm thù du trước ngực y, nhẹ nhàng cắn cắn, ôn nhu nói: ” hảo A Tuyết, hôm nay để ta hảo hảo hầu hạ ngươi, để cho ngươi biết ta cùng với những người đó bất đồng.”

Phong Văn Tuyết trong lòng tức giận, nhưng thân thể lại theo bản năng run rẩy.

Ngón tay Đông Phương Vô Song linh hoạt khéo léo, không ngừng sờ soạng đỉnh chóp ướt át của y, qua lại trêu đùa nếp gấp bao bọc dưới khăn tay. ( e hèm, ta chết vật với đoạn này, có lẽ tác giả viết thiếu đoạn bạn Vô song lôi khăn ra dùng = =”)

Phong Văn Tuyết đưa tay muốn phản kháng, nhưng Đông Phương Vô Song khí lực không nhỏ, lại đem y áp dưới thân thể không thể động đậy.

Phong Văn Tuyết nội lực thâm hậu, cũng không phải là không thể tránh thoát, nhưng lúc này thân thể của y cực kỳ nhạy cảm, *** lên tới cao trào lại không được phóng thích, lý trí gần như hỏng mất, làm sao còn có thể điều động nội tức?

“Buông.. Buông ra…”

Phong Văn Tuyết cuối cùng cũng nhịn không được, thầm hận chính mình cùng lúc muốn tiết ra, chỉ có thể lên tiếng xin khoan dung.

Đông Phương Vô Song há lại dễ dàng buông tay như vậy? Hắn chạm ngón tay ướt át từ từ thăm dò phía sau, một chút đưa vào hai ngón tay.

Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, nhăn chặt chân mày.

Tư vị hoan hảo ngày đó khác biệt, lưu lại cho Phong Văn Tuyết ấn tượng sâu sắc. Thân thể của y thật giống như còn nhớ rõ cảm giác hôm đó, theo động tác của Đông Phương Vô Song, lại cảm thấy trong cơ thể dần dần dâng lên một cỗ dục niệm khó hiểu, cùng xung động ở đầu chóp phía trước hỗn hợp chung một chỗ, đánh sâu vào đầu óc của y.

“Ân hanh…”

Phong Văn Tuyết nhất thời không chịu nổi, không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ.

Đông Phương Vô Song trong bụng mừng thầm, thầm nghĩ người Ma Da quả nhiên hết sức mẫn cảm, hơn nữa sau khi hưởng qua cái loại tư vị này liền khó quên hơn.

Hắn cũng không thương hương tiếc ngọc, rất nhanh liền thăm dò vào ba ngón tay, mà Phong Văn Tuyết nơi đó hiển nhiên chịu đựng được loại mở rộng có vẻ hơi thô bạo khẩn trương này. Không chỉ có như thế, còn có cảm giác tê tê ngứa khác thường truyền đến.

Phong Văn Tuyết đã nhận ra, cũng thuận theo ngón tay đối phương ở trong cơ thể của mình qua lại trừu động, dần dần cảm thấy có chút không thỏa mãn.

Y có chút bối rối, nhưng càng nhiều hơn nữa là khoái cảm thống khổ không cách nào phóng thích, không khỏi khàn giọng quát lên: “Bỏ ra!”

“Ha hả…”

Đông Phương Vô Song cười nhẹ một tiếng, đột nhiên ngón tay rút ra, cởi bỏ khăn tay trói buộc ở đầu chóp của y, sau đó mãnh liệt nâng lên thắt lưng của y, vọt đi vào.

“Ngô…”

Phong Văn Tuyết đang trong lúc khoái cảm bắn ra, cảm giác phía sau một trận đau đớn, địa phương bị kéo căng mở rộng dung nạp lấy dục vọng nóng rực đứng thẳng của đối phương, giống như giống như lửa thiêu, nhanh chóng truyền khắp toàn thân.

Đông Phương Vô Song mặc dù mới vừa bị Phong Văn Tuyết chiếm đoạt qua, nhưng không chút ảnh hưởng động tác hiện tại của hắn.

Hắn nâng mông Phong Văn Tuyết lên, vừa học vừa làm, bắt chước tư thế vừa rồi của Phong Văn Tuyết, qua lại thúc đẩy, mỗi một cái vừa sâu vừa mạnh, dường như muốn đem người xuyên qua.

Phong Văn Tuyết lúc này đã vô lực xoay chuyển, không thể làm gì khác hơn là tùy theo hắn. Hơn nữa theo động tác của hắn, trong cơ thể mình khoái cảm càng diễn ra càng mãnh liệt, còn cảm giác muốn tiêu hồn hơn khi nãy..

Đông Phương Vô Song tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí vô cùng vượng, tính dục dâng cao, lúc này đạt được ước muốn, tựa như mở ra nước lũ bị chặn dòng, không ngừng làm cho dục vọng đứng lên.

Phong Văn Tuyết thấy tư thái của hắn, nhớ tới tình cảnh trong phòng tắm hôm đó, không khỏi thầm hối hận chính mình mới vừa rồi hạ thủ lưu tình. Sớm biết như thế, cần phải tiên hạ thủ vi cường, đem hắn làm không xuống giường được mới đúng, nếu không làm sao đến phiên mình chật vật như vậy?

Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, khoái cảm mãnh liệt có xu hướng dâng lên, rất nhanh liền đập vỡ lý trí của y, cùng với tiếng rên rỉ không ngừng, như lửa bốc cháy dữ dội.

Một đêm này hai người lật đi lật lại, đến sau nửa đêm mới nằm ngủ.

Đông Phương Vô Song hài lòng ôm lấy cổ Phong Văn Tuyết, vùi vào trong lòng ngực của y.

Phong Văn Tuyết vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng quay người lại, người này liền bắt đầu quấn. Giơ tay giơ chân, nhìn bộ dáng kia tựa hồ còn có thể đến một hồi. Phong Văn Tuyết không có cách nào khác, không thể làm gì hơn là tùy hắn đi.

Đây là lần đầu tiên Phong Văn Tuyết ngủ cùng người khác. Trước kia cho dù là nam sủng, sau khi thị tẩm đều bị y đuổi đi. Nhưng tối nay cùng Đông Phương Vô Song triền miên ngủ, cũng không thấy không được tự nhiên, ngược lại ngủ say sưa.

Đông Phương Vô Song tướng ngủ không tệ, chỉ trừ bỏ thích quấn lấy người khác, hắn không có thói quen gì nữa.

Phong Văn Tuyết ngủ được yên ổn. Trong ngực ôm lấy người kia, cảm giác cơ thể đối phương nóng hầm hập cùng hô hấp đều đều, lại ngoài ý muốn an tâm cùng thoải mái.

Hai người ngủ đến trời sáng, cơ hồ đồng thời tỉnh lại, nhìn nhau, Phong Văn Tuyết còn có chút khó chịu, Đông Phương Vô Song lại dụi dụi mắt, đối với y bày ra nụ cười phóng đại.

Ánh nắng ban mai rơi trong phòng ngủ, phía sau lộ ra vệt kim quang.

Da thịt trắng nõn, tóc tảm mạn đen nhánh, má lúm đồng tiền khả ái cùng mắt to cong cong.

Nụ cười của Đông Phương Vô Song cực kỳ rạng rỡ, phảng phất như kim đồng bên cạnh Phật tổ hàng thế, có sức cuốn hút thuần túy rung động.

Phong Văn Tuyết bị nụ cười kia làm cho hoa mắt, ngực tựa hồ bị vật gì nặng nề đánh trúng, nhất thời quên mất hô hấp.

Đông Phương Vô Song không có phát hiện, nhào tới trên mặt Phong Văn Tuyết hôn một cái thật sâu, chà chà mặt của y, uốn cong khóe miệng lầm bầm nói: “Ai nha, có ria mép.”

Lời nói thân mật êm ái, phảng phất hai người trời sinh nên như thế.

Phong Văn Tuyết trong lòng không khỏi mềm mại, sờ sờ cằm của mình, nói: “Là sao? Hôm nay cạo mặt đi.”

Đông Phương Vô Song sờ cằm y, chu mỏ nói: “Thật hâm mộ nha. Ta cũng muốn ria mép dài nhanh một chút.”

Phong Văn Tuyết nhéo mặt của hắn, nói: “Ngươi nếu giữ ria mép, ta liền không cần ngươi.”

Đông Phương Vô Song nghe vậy, cuống quít trợn to mắt: “Thật không?”

“Đương nhiên thật.”

Đông Phương Vô Song nặng nề thở dài, nói: “Được rồi. Vì ngươi, ta không cần ria mép. ” nói xong lại bày ra vẻ mặt không cam lòng.

Phong Văn Tuyết tưởng tượng một chút Đông Phương Vô Song trên gương mặt oa oa non nớt giữ lấy bộ dạng đại hồ tử ( râu ria rậm rạp), càng nghĩ càng buồn cười, không khỏi xì một tiếng bật cười.

Đông Phương Vô Song ngơ ngác nhìn y.

Phong Văn Tuyết sau khi cười xong, nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Đông Phương Vô Song nói: “A Tuyết, ngươi cười lên thật là đẹp.”

Phong Văn Tuyết sửng sốt một chút, nói: “Phải không? Quanh năm đeo mặt nạ, ta cũng không biết chính mình cười lên là bộ dáng gì.”

Đông Phương Vô Song nâng mặt của y, nghiêm túc nói: “A Tuyết, ngươi thật là đẹp, cười lên càng đẹp. Ta thích bộ dạng ngươi cười, sau này ở trước mặt ta phải thường xuyên cười nha.”

Phong Văn Tuyết yên lặng nhìn hắn một lát, ngồi dậy, nói: “Nên rời giường.”

Hai người sau khi rửa mặt, cùng ra khỏi phòng.

Đông rùng nhìn thấy bọn họ một trước một sau đi xuống lầu, thần thái thân mật, cử chỉ tùy ý, không khỏi sững sờ một chút, có chút hiểu được, cúi đầu cười một tiếng, tự làm theo ý mình rời đi.

Đông Phương Vô Song từ sau ngày đó, liền hết sức ‘Tự giác’ dời đến tầm thất của Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết thấy thế, cũng không có ý phản đối, tùy hắn đi.

Hai người cùng ở một phòng, tự nhiên ban đêm không thể thiếu tình hình dây dưa. Thậm chí người nào thượng người nào, người nào nhiều hơn mấy lần, cũng không nói được.

Đảo mắt đến cuối năm, Thần Minh giáo không khí bắt đầu náo nhiệt. Trải qua một năm phong ba, tất cả mọi người đều mong mỏi trải qua đêm giao thừa vui vẻ.

Đông Phương Vô Song trong khoảng thời gian này,dựa vào sủng ái của Phong Văn Tuyết, đem nội viện hành hạ quá xá. Đầu tiên là mấy người ở Tây viên, bao gồm Phượng Ca không cam lòng không mong muốn, đều nhất nhất bị hắn lấy các loại cớ đuổi đi. Mà trừ Tây viên, trong tổng đà nhiều ít còn có vài người từng cùng Phong Văn Tuyết quan hệ, chính là Tử Y, đã từng hầu hạ trước giường giáo chủ.

Đông Phương Vô Song sau khi hiểu rõ, thầm mắng Phong Văn Tuyết không có tiết chế, thật là một đại sắc phôi.

Đây cũng là có chút oan uổng Phong Văn Tuyết. Nuôi giữ nam sủng là thông lệ, giáo chủ Thần Minh giáo không có lựa chọn nào khác, ai bảo bọn họ luyện « Nghịch Phong đại pháp » không thể cùng nữ tử hoan ái. Đừng nói là đường đường giáo chủ, chính là một nam nhân bình thường, cũng không thể kêu hắn làm hòa thượng cả đời a.

Thậm chí cùng thất sắc hộ pháp quan hệ ***, cũng là cơ sở Thần Minh giáo giáo chủ nắm thuộc hạ trong tay. Tử, thanh, hồng, chanh, hoàng, lam, bạch thất sắc hộ pháp, cũng là người từ nhỏ theo giáo chủ lớn lên. Khi còn bé có thể nói là tập hợp bạn chơi, thư đồng, gã sai vặt đủ mọi loại người trong một thân. Lớn lên, liền dựa theo tính tình cùng bản lãnh riêng của mình, tùy giáo chủ an bài nhiệm vụ.

Bọn họ có thể nói là tâm phúc thân thiết nhất của giáo chủ trừ thân nhân của y ở bên ngoài, vì vậy có khi để nắm chắc hơn bọn họ trong tay, quan hệ thân thể thích hợp là một lựa chọn tốt. Hơn nữa cùng hầu hạ giáo chủ, đối với võ công tu luyện của bọn họ cũng có lợi lớn.

Thất sắc hộ pháp thế hệ này của Phong Văn Tuyết có hồng, chanh hai người là nữ tử, còn lại năm người, chỉ có Tử Y, Lam La hai người từng ‘Hầu hạ’ qua giáo chủ. Đây bởi vì hai người này là Phong Văn Tuyết giữ lại bên mình, Tử Y chịu trách nhiệm tổng đà nội vụ, có chức vụ đại tổng quản, còn lại Lam La là tổng lĩnh ám vệ bên cạnh giáo chủ, lại càng cách không quá xa.

Đông Phương Vô Song thăm dò quan hệ ở đây, những người khác không nhẹ không nặng còn có thể xử lý, nhưng đối với hai người Tử Y cùng Lam La lại không có cách nào, ngược lại thường ngày còn phải cười nhẹ nhàng cùng bọn họ giữ vững quan hệ tốt đẹp, chỉ có xoay người ở trên giường đem Phong Văn Tuyết dán chặt, âm thầm phòng bị thôi.

Được cái Phong Văn Tuyết hết sức kiềm chế, cũng không phải là người đa tình háo sắc. Nếu hiện tại có Đông Phương Vô Song làm bạn, vậy tạm thời không có ý khác.

Vốn là hai người thân thân thiết thiết, trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc. Nhưng lúc này đang gần cuối năm, Đông Phương Vô Song lại không biết vì chuyện gì chọc giận Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết trở mặt vô tình, lập tức điểm huyệt đạo của hắn ném lên xe ngựa, sai người đưa trở lại kinh thành.

Đông Phương Vô Song sau khi tỉnh lại yêu cầu trở lại Thần Minh giáo. Nhưng Phong Văn Tuyết đã phái người ‘Áp tải’ hắn, há lại để tùy ý hắn trở về?

Cuối cùng Đông Phương Vô Song buồn bực. Nghĩ hắn lúc năm tuổi có thể dưới con mắt Ngũ thúc Đông Phương Quân Nhân cùng một đám cao thủ hộ vệ chạy đi, làm saoi đem mấy người Thần Minh giáo nhìn ở trong mắt?

Thế là hắn giận dỗi dưới sự giám thị của mấy người kia chạy ra ngoài, một mình chạy. Hắn không muốn trở lại kinh thành, nhưng là nhất thời cảm thấy không cam lòng, coi đi coi lại lộ trình, nơi này cách quê nhà Liễu Châu của hảo hữu Triệu Tiểu Lâu không xa.

Đông Phương Vô Song không muốn một mình cô đơn lẻ loi qua năm mới, nhớ lại mình hôm đó ở Thanh Phong trấn đuổi Phong Tùy Liễu, sau đó bị mang vào tổng đà Thần Minh giáo,chỉ sai người báo cho Triệu Tiểu Lâu một câu, thật sự không đủ nghĩa khí.

Cũng không biết Triệu Tiểu Lâu sau đó ra sao, có hay không tìm được người trong lòng của hắn, có hay không trở về nhà? Vừa nghĩ như thế, liền lo lắng. Mặc dù sau đó hắn cùng Phong Văn Tuyết nói qua, xin y giúp đỡ chiếu cố một chút hảo hữu lưu lại trên trấn, nhưng cũng không biết Phong Văn Tuyết có hay không đem chuyện này để ở trong lòng.

Triệu Tiểu Lâu kia tính tình mềm yếu, vừa nhìn chính là bộ dáng dễ bắt nạt, Đông Phương Vô Song càng nghĩ càng lo lắng, liền một đường hướng Liễu Châu đi. Lúc hắn tới Liễu Châu, đã qua năm mới, gần tới mười lăm tiết nguyên tiêu. Hắn tìm được nhà Triệu Tiểu Lâu, thấy Triệu Tiểu Lâu bình yên vô sự, tựa hồ còn có chút mập, người cũng có tinh thần, liền cao hứng trở lại.

Hắn trước oán trách một hồi mình bị người vứt bỏ, khóc lóc kể lể một phen, ai ngờ Triệu Tiểu Lâu ngày đó ở Thanh Phong trấn tìm không được người trong lòng của y, thật giống như bị vứt bỏ, liền phấn chấn tinh thần, quấn lấy Triệu Tiểu Lâu vui đùa, giúp y phân giải khúc mắc. Hai người vốn là hảo hữu nhiều năm, lại tuổi tác gần nhau, cùng nhau làm bạn qua ngày lễ, chơi chơi đùa đùa, cùng nhau vui vẻ.

Đông Phương Vô Song như thế ở lỳ tại Liễu Châu gần hai tháng, đột nhiên họa từ trên trời rơi xuống. Hắn cùng với Triệu Tiểu Lâu bị bắt cóc.

********************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện