Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)
Chương 12: Bánh quy dành cho chó
Mấy ngày nay ở công ty Khương Bách Vạn vô cùng cẩn thận, buổi sáng mỗi ngày đều đến sớm rửa chén trà cho mọi người thì không nói, thậm chí cô còn dọn dẹp văn phòng và lau chùi sàn nhà, rốt cuộc lúc rửa tay cũng đã nghe tiếng người ta bàn tán khen cô chăm chỉ.
Thật ra, mấy người chê bai Khương Bách Vạn lười biếng cũng không phỉ là chịu khó gì, trong lúc làm việc bọn họ có lúc lên mạng đào vàng, có lúc chuồn ra ngoài mua đồ ăn, còn có người cầm điện thoại lắc lắc*, tán gẫu với bạn trên mạng vô cùng hăng say. Bọn họ cho rằng chịu khó chính là ngoan ngoãn để cho bọn họ sai vặt.
* Một số trang mạng xã hội như Wechat có chức năng là lắc điện thoại để tìm người đang online, hai người lắc điện thoại cùng lúc thì có thể kết nối để trò chuyện với nhau.
Không thể không nói, dùng câu nói “Muộn sẽ lập tức trừ lương” kia của Ninh Hành làm chuông báo thật sự là vô cùng hiệu quả, cho dù cô đang buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại. Ngay cả mẹ Khương cũng có phần nghi hoặc, không biết tại sao buổi sáng nào cũng nghe thấy giọng đàn ông trong phòng con gái mình, bà từng thừa dịp Khương Bách Vạn không ở nhà để vào phòng kiểm tra mấy lần nhưng chưa từng nhìn thấy dấu vết nào là có đàn ông ngủ lại. Bây giờ con gái đã chuẩn bị hoàn thành việc học, mẹ Khương nghĩ cũng nên thúc giục cô tìm đối tượng rồi.
Nghe nói Lâm Lệ lại kiêm thêm một công việc phụ nữa, làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bánh ngọt, vừa thu tiền vừa thuận tiện học làm chút đồ ngọt. Giáo sư Lý Trường An vô cùng nuối tiếc bởi vì cả hai cô đều không muốn học lên tiếp, nhiều lần dặn dò rằng nếu như có thể học lên tiến sĩ thì ông vẫn muốn hướng dẫn cho hai cô.
Khương Bách Vạn ở trong công ty học cách ứng xử, đối đãi với người khác một thời gian thì cũng chán nản, thậm chí còn có ý định bỏ việc để học tiếp lên tiến sĩ. Dù sao trường học cũng là nơi đơn thuần, hơn nữa lúc mượn sách, trả sách còn có thể tranh thủ gặp Trang Ký Khiếu.
Luận văn thạc sĩ của cô là nghiên cứu về dụng cụ bằng sắt thời Tiền Tần Lưỡng Hán*, trước mắt đề cương đã viết xong xuôi, nghe nói Kỳ Kỳ cũng đã làm xong bản sơ thảo, cho nên Khương Bách Vạn không thể không quay lại thư viện một chuyến để tìm mấy cuốn sách tham khảo mà Lý Trường An tiến cử.
* Tiền Tần: giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất (thế kỷ 21 TCN - 221 TCN), cần phân biệt với Tiền Tần (350-394) là một nước trong thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc vào cuối thời kỳ nhà Đông Tấn (265-420)
Lưỡng Hán: Tây Hán (202 TCN - 9) với kinh đô ở Trường An và Đông Hán (23 - 220) với kinh đô ở Lạc Dương
Thư viện trường đại học N là thư viện lớn nhất thành phố, cũng là thư viện lớn thứ hai toàn tỉnh. Trước kia Khương Bách Vạn không thích đọc sách chuyên ngành, nhưng bây giờ vì viết luận văn mà không thể không cố gặm từng quyển.
Cô ôm mấy cuốn sách đi xuống lầu, trong đó có năm cuốn là sách chuyên ngành, còn có một cuốn tên là “Bí quyết sinh tồn nơi công sở“.
“Đến rồi sao?” Lúc này đang là thời gian lên lớp, sinh viên làm thủ tục mượn trả sách không nhiều, Trang Ký Khiếu nhìn thấy Khương Bách Vạn đi đến thì mỉm cười chào hỏi.
Khương Bách Vạn gật gật đầu, cúi đầu xuống không mấy tự nhiên.
Trang Ký Khiếu thấy sinh viên ít nên từ bên trong đi ra: “ Bách Vạn, chuyện lần trước thật ngại quá! Em mượn mấy quyển sách này cũng nặng, bây giờ về ký túc xá hay là đi xe buýt về? Để anh cầm giúp em.” Anh ta nhã nhặn hỏi, có chút xấu hổ đưa tay ra gãi sau gáy.
Khương Bách Vạn căng thẳng nắm tay thành nắm đấm, trong lòng thầm nhủ phải hết sức bình tĩnh, trên mặt cũng không chịu nghe lời mà đỏ ửng lên. Cô sợ khuôn mặt đỏ ửng này sẽ khiến Trang Ký Khiếu chê cười nên tùy tiện cười cho qua: “Em đến cổng trường bắt xe buýt, rất xa chỗ này. Không phải anh còn phải làm việc sao, tự tiện rời chỗ làm cũng không tốt lắm. Gặp lại sau?”
“Không sao, bây giờ cũng không có nhiều người.” Trang Ký Khiếu nói xong liền nhận lấy toàn bộ sách trong tay Khương Bách Vạn, đi ra cửa.
Trong lòng Khương Bách Vạn nói không cần, mặc dù đấu tranh tư tưởng rất gay gắt nhưng vừa thấy Trang Ký Khiếu đi đằng trước cô đã vui vẻ đuổi theo sau, cứ như thể trong tay anh ta có một sợi dây thừng vô hình, mà cô chính là con chó xù bị buộc vào sợi dây, vừa đuổi theo vừa cầu mong được chủ nhân thưởng bánh quy.
Bây giờ mặt trời đã sớm xuống núi, Khương Bách Vạn đi bên cạnh anh ta cũng cảm thấy mỗi bước chân mình đều đang đạp lên ánh mặt trời, giống như hoa sen nở rộ. Nếu bạn cực kỳ thích một người, lúc ở bên cạnh người đó sẽ cảm thấy phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp, cho dù có mưa to sấm chớp cỡ nào thì cũng sẽ giống như nắng hạn gặp mưa rào.
“Anh thấy em mượn một quyển sách liên quan đến công sở, em đã tìm được việc rồi sao?” Giọng nói của Trang Ký Khiếu vang lên bên cạnh: “Đi làm rồi cảm giác thế nào?”
Nói đến chuyện này quả thật là một lời khó mà giãi bày hết. Khương Bách Vạn thở dài một hơi, nói sơ qua chuyện mình đang trong thời gian thử việc và đang tính bỏ việc, nói rằng mình ở trong trường quá lâu, trước giờ đều chưa từng tiếp xúc qua nhiều loại quan hệ phức tạp như vậy trong công ty, vừa có tổng giám đốc bí ẩn vừa có đối thủ cạnh tranh, lại còn có đồng nghiệp thích bàn tán sau lưng người khác.
Trang Ký Khiếu im lặng nghe xong thì cười lắc đầu, lời nói có chút sâu xa: “Từ trường học đến công ty sẽ phải có một quá trình thích ứng. Những người mà em cảm thấy không thể hiểu được kia đều là những người đã lăn lộn trong xã hội cả chục năm, không khôn khéo hơn em mới là lạ. Còn chuyện nói xấu sau lưng người khác, thật ra là ở nơi nào chẳng có, em chỉ là người mới, đương nhiên họ sẽ chú ý đến em hơn. Có người bây giờ em thấy họ tốt, nhưng về sau lại phát hiện ra họ chẳng phải là người tốt đẹp gì; cũng có người mà bây giờ em cảm thấy người ta rất vô lại, về sau mới biết người ta chỉ ăn nói độc địa ngoài miệng thế thôi nhưng trong lòng lại rất lương thiện. Em chỉ cần nhớ kỹ, sau này nói chuyện thì nghĩ trước nghĩ sau một chút, cố gắng làm việc thật tốt, đừng gây ra lỗi lầm gì, nếu không sẽ bị người ta nắm thóp.”
Khương Bách Vạn gật đầu liên tục, cảm thấy lời Trang Ký Khiếu nói rất có lý, anh nhất định chính là người thầy của cô, là ngọn hải đăng trong đêm tối của cô. Chỉ không biết, bao giờ thì anh mới đón nhận tấm lòng của cô đây...
“Em là người như thế nào thì bản thân em là người rõ nhất, đừng trở thành cái người trong miệng họ. Hơn nữa, mấy người nói xấu em chắc là đều lớn tuổi hơn em phải không?” Trang Ký Khiếu nháy mắt mấy cái, thần bí nói: “Nói không chừng bọn họ ghen tỵ em trẻ trung xinh đẹp, không phải phụ nữ thường không ưa những người xinh đẹp hơn mình sao?”
Khương Bách Vạn che miệng cười, cảm thấy ngượng ngùng. Tán gẫu với Trang Ký Khiếu một lát như vậy thôi mà còn có cảm giác thoải mái hơn cả ngồi thuyền hải tặc. d.đ.l.q.đ
Đường từ thư viện tới trạm xe buýt bên ngoài trường cũng không gần, thế mà cô bước đi bên cạnh Trang Ký Khiếu lại có cảm giác như chỉ vừa trôi qua một cái chớp mắt, cổng trường đã ở trước mặt rồi. Thật kỳ quái, tại sao cái trường này lại nhỏ như vậy chứ, đáng lẽ phải xây rộng hơn một chút, để cho cổng trường học cách thư viện mười kilomet luôn mới đúng!!!
“Đúng rồi Bách Vạn, em giúp anh chuyện này đi.” Trang Ký Khiếu bỗng nhiên nói.
Khương Bách Vạn đương nhiên là cái gì cũng đồng ý.
“Chị họ của anh rốt cuộc cũng đi lấy chồng rồi, chị ấy cũng coi như là gái ế, bạn bè của chị ấy đều đã kết hôn rồi, cho nên bây giờ còn thiếu một phù dâu. Em có thể làm phù dâu cho chị ấy được không? Chị ấy sẽ mua trang phục cho phù dâu, còn có tiền lì xì nữa.”
“Bao giờ thế ạ?”
“Chính là chủ nhật tuần này.”
""Không thành vấn đề.” Khương Bách Vạn lập tức đồng ý.
Xe buýt tới, Trang Ký Khiếu đưa sách cho Khương Bách Vạn: “Đi đường cẩn thận.”
Khương Bách Vạn nói cảm ơn rồi xoay người lên xe. Trên xe chật ních, mọi người chen lấn nhau, quần áo của mấy anh chàng phía sau tỏa ra mùi nấm mốc và mùi mồ hôi khiến cô càng lúc càng khó chịu.
Lúc chúng ta giúp người mình thích thì luôn luôn không oán không hối, cho dù biết mình có bán mạng giúp đỡ thì chưa chắc người ta đã thích mình.
Vài ngày sau, đúng như Ninh Hành nói, Bảo Dục Tường nóng lòng cần tiền, rốt cuộc đã kìm nén không được mà đưa đồ thật ra. Ba công ty cầm đồ kia đều đã sai người đến giám định, tất cả đều nói bình sứ men lam của anh ta quả thật là sứ thời Ung Chính, là món bảo bối quý báu, cho dù là ai cũng muốn giữ làm của quý trong nhà.
Đạt Thông là công ty cuối cùng được mời đến, ba công ty cầm đồ kia đều ra giá trên dưới 1200 vạn, cho nên Bảo Dục Tường gửi gắm toàn bộ hy vọng lên Đạt Thông. Ngày định giá là thứ hai tới, Khương Bách Vạn nghe nói Bảo Dục Tường đã đưa đồ thật ra thì nóng lòng muốn đi xem, nhưng chuyện cấp bách trước mắt vẫn là làm phù dâu cho chị họ của Trang Ký Khiếu.
Theo phong tục kết hôn của thành phố N, cô dâu phải đến nhà trai từ sáng sớm, cụ thể là mấy giờ thì được quyết định dựa trên bát tự. Chị họ Cao Hiểu của Trang Ký Khiếu lên xe hoa lúc tám giờ sáng, hơn bốn giờ đã có xe đến đón Khương Bách Vạn, năm giờ chạy tới nhà Cao Hiểu. Trời còn chưa sáng, giữa màn đêm tối om, gió bắc thổi vù vù khiến cô hắt xì liên tục.
Cao Hiểu đã sớm thức dậy, lúc này đang trang điểm, thấy Khương Bách Vạn liền nhiệt tình gọi cô đi vào. Phù dâu trang điểm đơn giản hơn cô dâu rất nhiều, Khương Bách Vạn đã trang điểm xong xuôi rồi mà Cao Hiểu vẫn còn chưa xong. Lúc thợ trang điểm làm móng tay cho Cao Hiểu cũng thuận tiện sơn móng tay cho Khương Bách Vạn, còn dán mấy hình ngôi sao phát sáng. D-Đ-L-Q-Đ
Cho dù được mặc đẹp nhưng làm phù dâu thật sự là mệt chết đi được! Khương Bách Vạn và Cao Hiểu đi đến nhà chú rể Âu Bách Phong, nghe nói Âu Bách Phong làm việc trong công ty dược Ngự Thông, là một kỹ sư nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Trên đường đến khách sạn, Khương Bách Vạn tò mò hỏi: “Thuốc của công ty các anh thật là đắt, cái gì Trọng Cảnh đó đã mấy trăm tệ rồi, thật sự thần kỳ như thế sao?”
Âu Bách Phong cười trả lời: “Đắt là đắt ở cách điều chế, chắc em cũng biết, Ngự Thông là một công ty gia tộc, những chuyện cơ mật đều do người của Ninh gia nắm giữ. Trọng Cảnh là thuốc tiêu viêm, cực kỳ có tác dụng đối với bệnh viêm gan, hoàn toàn được bào chế từ thảo dược đông y, thật sự dùng rất tốt. Đôi khi đau họng hoặc là có vết thương nhỏ bị nhiễm trùng, cắt nhỏ ra mài thành bột, nếu đau họng thì cho thêm một chút nước rồi uống cạn, nếu là vết thương thì rắc lên miệng vết thương, ngày hôm sau sẽ tốt hơn rất nhiều. Chỉ là giá cả hơi đắt, bởi vì nguyên liệu của mỗi viên thuốc đều là thảo dược quý được trồng theo tiêu chuẩn. Đúng rồi, công ty bọn anh còn sản xuất thuốc mỡ đa năng Trọng Cảnh, không biết em đã từng dùng qua chưa? Cũng là thuốc tiêu viêm tác dụng nhanh, giá cả khá là rẻ.”
“Thuốc mỡ Trọng Cảnh... em đã từng dùng rồi. Đúng vậy, tác dụng rất tốt.” Khương Bách Vạn có tật giật mình nhỏ giọng nói.
Cao Hiểu vỗ Âu Bách Phong một cái: “Hừ, bây giờ mà còn không quên quảng cáo! Cũng đâu phải là do anh nghiên cứu ra!”
“Nếu như anh có thể nghiên cứu ra loại thuốc nào như thế thì đã sớm ra ngoài làm ăn riêng rồi.” Âu Bách Phong lắc đầu: “Kỳ Hoàng Trọng Cảnh là phương thuốc bí truyền, nghe nói có xuất xứ từ một quyển sách cổ, đây là bí mật thương mại, đã được pháp luật bảo hộ. Bây giờ trên thị trường hàng giả rất nhiều, công ty làm nhái cũng không ít.”
“Nếu đã là phương thuốc trong sách cổ thì chính là phương pháp chữa bệnh mà ông cha truyền lại cho thế hệ sau, đáng lẽ nên công bố phương thuốc ra, giảm giá cả để mọi người đều được sử dụng mới đúng chứ!” Cao Hiểu bất mãn nói: “Bách Vạn, em nói xem có đúng không?”
“Đúng đúng đúng!” Khương Bách Vạn kích động trả lời.
Âu Bách Phong lau mồ hôi lạnh: “Ai, phụ nữ các em thật là khờ dại, một lòng tạo phúc cho nhân loại. Nếu anh có phương thuốc bí truyền này thì có đánh chết anh cũng không lấy ra.”
Cao Hiểu chìa tay ra nói đùa: “Anh mau giao ra đây, nếu không em đánh chết anh.”
“Ha ha ha!!!” Sau một tràng cười thoải mái, cuối cùng xe hoa cũng đã đến khách sạn.
Hội trường hôn lễ vô cùng long trọng, thảm đỏ trải dài, hai bên là những cột trụ thấp để đầy hoa tươi, trên màn hình lớn chiếu ảnh cưới của cô dâu chú rể, mọi người đến dự đều rất vui vẻ chúc phúc cho đôi vợ chồng son. Phù dâu Khương Bách Vạn tiếp khách cùng phù rể và hai vợ chồng son, đi giày cao gót nên chân đau nhói. Thế nhưng vừa nhìn thấy Trang Ký Khiếu đi tới từ xa thì Khương Bách Vạn liền đứng lên thẳng tắp, khó xử chào hỏi.
“Ôi, phù dâu của chúng ta còn muốn nổi bật hơn cả cô dâu rồi này, không biết sau tiệc cưới thì sẽ có bao nhiêu người tìm Cao Hiểu để xin số điện thoại của em rồi.” Trang Ký Khiếu cười ấm áp, vốn định nói thêm vài câu nhưng bên trong có người gọi giúp đỡ nên phải đi vào.
Anh ta luôn luôn là như vậy, bề ngoài nhìn như thể thật sự yêu thích cô nhưng vĩnh viễn sẽ không đến gần cô hơn dù chỉ một bước. Khương Bách Vạn lén nhìn theo bóng lưng anh ta, tâm tình có chút phức tạp.
Tiến vào hội trường, Khương Bách Vạn ngồi cố định ở bàn của chủ nhà, nhìn đôi vợ chồng son cười tươi như hoa trên sân khấu, không biết đến lúc nào thì mình sẽ có một ngày hạnh phúc như vậy. Nghĩ đến đây, cô không tự chủ đưa mắt tìm Trang Ký Khiếu, ánh mắt lại vô tình phát hiện ra một người đến muộn ở cửa hông.
Hai người đón anh đi vào với dáng vẻ cung kính, cánh tay đưa ra trước ý bảo “xin mời vào"", anh gật đầu, lững thững bước vào.
Là Ninh Hành.
_______________________________
P/S: về công ty dược Ngự Thông, Kỳ Hoàng Trọng Cảnh đều là chi tiết hư cấu.
Thật ra, mấy người chê bai Khương Bách Vạn lười biếng cũng không phỉ là chịu khó gì, trong lúc làm việc bọn họ có lúc lên mạng đào vàng, có lúc chuồn ra ngoài mua đồ ăn, còn có người cầm điện thoại lắc lắc*, tán gẫu với bạn trên mạng vô cùng hăng say. Bọn họ cho rằng chịu khó chính là ngoan ngoãn để cho bọn họ sai vặt.
* Một số trang mạng xã hội như Wechat có chức năng là lắc điện thoại để tìm người đang online, hai người lắc điện thoại cùng lúc thì có thể kết nối để trò chuyện với nhau.
Không thể không nói, dùng câu nói “Muộn sẽ lập tức trừ lương” kia của Ninh Hành làm chuông báo thật sự là vô cùng hiệu quả, cho dù cô đang buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại. Ngay cả mẹ Khương cũng có phần nghi hoặc, không biết tại sao buổi sáng nào cũng nghe thấy giọng đàn ông trong phòng con gái mình, bà từng thừa dịp Khương Bách Vạn không ở nhà để vào phòng kiểm tra mấy lần nhưng chưa từng nhìn thấy dấu vết nào là có đàn ông ngủ lại. Bây giờ con gái đã chuẩn bị hoàn thành việc học, mẹ Khương nghĩ cũng nên thúc giục cô tìm đối tượng rồi.
Nghe nói Lâm Lệ lại kiêm thêm một công việc phụ nữa, làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bánh ngọt, vừa thu tiền vừa thuận tiện học làm chút đồ ngọt. Giáo sư Lý Trường An vô cùng nuối tiếc bởi vì cả hai cô đều không muốn học lên tiếp, nhiều lần dặn dò rằng nếu như có thể học lên tiến sĩ thì ông vẫn muốn hướng dẫn cho hai cô.
Khương Bách Vạn ở trong công ty học cách ứng xử, đối đãi với người khác một thời gian thì cũng chán nản, thậm chí còn có ý định bỏ việc để học tiếp lên tiến sĩ. Dù sao trường học cũng là nơi đơn thuần, hơn nữa lúc mượn sách, trả sách còn có thể tranh thủ gặp Trang Ký Khiếu.
Luận văn thạc sĩ của cô là nghiên cứu về dụng cụ bằng sắt thời Tiền Tần Lưỡng Hán*, trước mắt đề cương đã viết xong xuôi, nghe nói Kỳ Kỳ cũng đã làm xong bản sơ thảo, cho nên Khương Bách Vạn không thể không quay lại thư viện một chuyến để tìm mấy cuốn sách tham khảo mà Lý Trường An tiến cử.
* Tiền Tần: giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất (thế kỷ 21 TCN - 221 TCN), cần phân biệt với Tiền Tần (350-394) là một nước trong thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc vào cuối thời kỳ nhà Đông Tấn (265-420)
Lưỡng Hán: Tây Hán (202 TCN - 9) với kinh đô ở Trường An và Đông Hán (23 - 220) với kinh đô ở Lạc Dương
Thư viện trường đại học N là thư viện lớn nhất thành phố, cũng là thư viện lớn thứ hai toàn tỉnh. Trước kia Khương Bách Vạn không thích đọc sách chuyên ngành, nhưng bây giờ vì viết luận văn mà không thể không cố gặm từng quyển.
Cô ôm mấy cuốn sách đi xuống lầu, trong đó có năm cuốn là sách chuyên ngành, còn có một cuốn tên là “Bí quyết sinh tồn nơi công sở“.
“Đến rồi sao?” Lúc này đang là thời gian lên lớp, sinh viên làm thủ tục mượn trả sách không nhiều, Trang Ký Khiếu nhìn thấy Khương Bách Vạn đi đến thì mỉm cười chào hỏi.
Khương Bách Vạn gật gật đầu, cúi đầu xuống không mấy tự nhiên.
Trang Ký Khiếu thấy sinh viên ít nên từ bên trong đi ra: “ Bách Vạn, chuyện lần trước thật ngại quá! Em mượn mấy quyển sách này cũng nặng, bây giờ về ký túc xá hay là đi xe buýt về? Để anh cầm giúp em.” Anh ta nhã nhặn hỏi, có chút xấu hổ đưa tay ra gãi sau gáy.
Khương Bách Vạn căng thẳng nắm tay thành nắm đấm, trong lòng thầm nhủ phải hết sức bình tĩnh, trên mặt cũng không chịu nghe lời mà đỏ ửng lên. Cô sợ khuôn mặt đỏ ửng này sẽ khiến Trang Ký Khiếu chê cười nên tùy tiện cười cho qua: “Em đến cổng trường bắt xe buýt, rất xa chỗ này. Không phải anh còn phải làm việc sao, tự tiện rời chỗ làm cũng không tốt lắm. Gặp lại sau?”
“Không sao, bây giờ cũng không có nhiều người.” Trang Ký Khiếu nói xong liền nhận lấy toàn bộ sách trong tay Khương Bách Vạn, đi ra cửa.
Trong lòng Khương Bách Vạn nói không cần, mặc dù đấu tranh tư tưởng rất gay gắt nhưng vừa thấy Trang Ký Khiếu đi đằng trước cô đã vui vẻ đuổi theo sau, cứ như thể trong tay anh ta có một sợi dây thừng vô hình, mà cô chính là con chó xù bị buộc vào sợi dây, vừa đuổi theo vừa cầu mong được chủ nhân thưởng bánh quy.
Bây giờ mặt trời đã sớm xuống núi, Khương Bách Vạn đi bên cạnh anh ta cũng cảm thấy mỗi bước chân mình đều đang đạp lên ánh mặt trời, giống như hoa sen nở rộ. Nếu bạn cực kỳ thích một người, lúc ở bên cạnh người đó sẽ cảm thấy phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp, cho dù có mưa to sấm chớp cỡ nào thì cũng sẽ giống như nắng hạn gặp mưa rào.
“Anh thấy em mượn một quyển sách liên quan đến công sở, em đã tìm được việc rồi sao?” Giọng nói của Trang Ký Khiếu vang lên bên cạnh: “Đi làm rồi cảm giác thế nào?”
Nói đến chuyện này quả thật là một lời khó mà giãi bày hết. Khương Bách Vạn thở dài một hơi, nói sơ qua chuyện mình đang trong thời gian thử việc và đang tính bỏ việc, nói rằng mình ở trong trường quá lâu, trước giờ đều chưa từng tiếp xúc qua nhiều loại quan hệ phức tạp như vậy trong công ty, vừa có tổng giám đốc bí ẩn vừa có đối thủ cạnh tranh, lại còn có đồng nghiệp thích bàn tán sau lưng người khác.
Trang Ký Khiếu im lặng nghe xong thì cười lắc đầu, lời nói có chút sâu xa: “Từ trường học đến công ty sẽ phải có một quá trình thích ứng. Những người mà em cảm thấy không thể hiểu được kia đều là những người đã lăn lộn trong xã hội cả chục năm, không khôn khéo hơn em mới là lạ. Còn chuyện nói xấu sau lưng người khác, thật ra là ở nơi nào chẳng có, em chỉ là người mới, đương nhiên họ sẽ chú ý đến em hơn. Có người bây giờ em thấy họ tốt, nhưng về sau lại phát hiện ra họ chẳng phải là người tốt đẹp gì; cũng có người mà bây giờ em cảm thấy người ta rất vô lại, về sau mới biết người ta chỉ ăn nói độc địa ngoài miệng thế thôi nhưng trong lòng lại rất lương thiện. Em chỉ cần nhớ kỹ, sau này nói chuyện thì nghĩ trước nghĩ sau một chút, cố gắng làm việc thật tốt, đừng gây ra lỗi lầm gì, nếu không sẽ bị người ta nắm thóp.”
Khương Bách Vạn gật đầu liên tục, cảm thấy lời Trang Ký Khiếu nói rất có lý, anh nhất định chính là người thầy của cô, là ngọn hải đăng trong đêm tối của cô. Chỉ không biết, bao giờ thì anh mới đón nhận tấm lòng của cô đây...
“Em là người như thế nào thì bản thân em là người rõ nhất, đừng trở thành cái người trong miệng họ. Hơn nữa, mấy người nói xấu em chắc là đều lớn tuổi hơn em phải không?” Trang Ký Khiếu nháy mắt mấy cái, thần bí nói: “Nói không chừng bọn họ ghen tỵ em trẻ trung xinh đẹp, không phải phụ nữ thường không ưa những người xinh đẹp hơn mình sao?”
Khương Bách Vạn che miệng cười, cảm thấy ngượng ngùng. Tán gẫu với Trang Ký Khiếu một lát như vậy thôi mà còn có cảm giác thoải mái hơn cả ngồi thuyền hải tặc. d.đ.l.q.đ
Đường từ thư viện tới trạm xe buýt bên ngoài trường cũng không gần, thế mà cô bước đi bên cạnh Trang Ký Khiếu lại có cảm giác như chỉ vừa trôi qua một cái chớp mắt, cổng trường đã ở trước mặt rồi. Thật kỳ quái, tại sao cái trường này lại nhỏ như vậy chứ, đáng lẽ phải xây rộng hơn một chút, để cho cổng trường học cách thư viện mười kilomet luôn mới đúng!!!
“Đúng rồi Bách Vạn, em giúp anh chuyện này đi.” Trang Ký Khiếu bỗng nhiên nói.
Khương Bách Vạn đương nhiên là cái gì cũng đồng ý.
“Chị họ của anh rốt cuộc cũng đi lấy chồng rồi, chị ấy cũng coi như là gái ế, bạn bè của chị ấy đều đã kết hôn rồi, cho nên bây giờ còn thiếu một phù dâu. Em có thể làm phù dâu cho chị ấy được không? Chị ấy sẽ mua trang phục cho phù dâu, còn có tiền lì xì nữa.”
“Bao giờ thế ạ?”
“Chính là chủ nhật tuần này.”
""Không thành vấn đề.” Khương Bách Vạn lập tức đồng ý.
Xe buýt tới, Trang Ký Khiếu đưa sách cho Khương Bách Vạn: “Đi đường cẩn thận.”
Khương Bách Vạn nói cảm ơn rồi xoay người lên xe. Trên xe chật ních, mọi người chen lấn nhau, quần áo của mấy anh chàng phía sau tỏa ra mùi nấm mốc và mùi mồ hôi khiến cô càng lúc càng khó chịu.
Lúc chúng ta giúp người mình thích thì luôn luôn không oán không hối, cho dù biết mình có bán mạng giúp đỡ thì chưa chắc người ta đã thích mình.
Vài ngày sau, đúng như Ninh Hành nói, Bảo Dục Tường nóng lòng cần tiền, rốt cuộc đã kìm nén không được mà đưa đồ thật ra. Ba công ty cầm đồ kia đều đã sai người đến giám định, tất cả đều nói bình sứ men lam của anh ta quả thật là sứ thời Ung Chính, là món bảo bối quý báu, cho dù là ai cũng muốn giữ làm của quý trong nhà.
Đạt Thông là công ty cuối cùng được mời đến, ba công ty cầm đồ kia đều ra giá trên dưới 1200 vạn, cho nên Bảo Dục Tường gửi gắm toàn bộ hy vọng lên Đạt Thông. Ngày định giá là thứ hai tới, Khương Bách Vạn nghe nói Bảo Dục Tường đã đưa đồ thật ra thì nóng lòng muốn đi xem, nhưng chuyện cấp bách trước mắt vẫn là làm phù dâu cho chị họ của Trang Ký Khiếu.
Theo phong tục kết hôn của thành phố N, cô dâu phải đến nhà trai từ sáng sớm, cụ thể là mấy giờ thì được quyết định dựa trên bát tự. Chị họ Cao Hiểu của Trang Ký Khiếu lên xe hoa lúc tám giờ sáng, hơn bốn giờ đã có xe đến đón Khương Bách Vạn, năm giờ chạy tới nhà Cao Hiểu. Trời còn chưa sáng, giữa màn đêm tối om, gió bắc thổi vù vù khiến cô hắt xì liên tục.
Cao Hiểu đã sớm thức dậy, lúc này đang trang điểm, thấy Khương Bách Vạn liền nhiệt tình gọi cô đi vào. Phù dâu trang điểm đơn giản hơn cô dâu rất nhiều, Khương Bách Vạn đã trang điểm xong xuôi rồi mà Cao Hiểu vẫn còn chưa xong. Lúc thợ trang điểm làm móng tay cho Cao Hiểu cũng thuận tiện sơn móng tay cho Khương Bách Vạn, còn dán mấy hình ngôi sao phát sáng. D-Đ-L-Q-Đ
Cho dù được mặc đẹp nhưng làm phù dâu thật sự là mệt chết đi được! Khương Bách Vạn và Cao Hiểu đi đến nhà chú rể Âu Bách Phong, nghe nói Âu Bách Phong làm việc trong công ty dược Ngự Thông, là một kỹ sư nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Trên đường đến khách sạn, Khương Bách Vạn tò mò hỏi: “Thuốc của công ty các anh thật là đắt, cái gì Trọng Cảnh đó đã mấy trăm tệ rồi, thật sự thần kỳ như thế sao?”
Âu Bách Phong cười trả lời: “Đắt là đắt ở cách điều chế, chắc em cũng biết, Ngự Thông là một công ty gia tộc, những chuyện cơ mật đều do người của Ninh gia nắm giữ. Trọng Cảnh là thuốc tiêu viêm, cực kỳ có tác dụng đối với bệnh viêm gan, hoàn toàn được bào chế từ thảo dược đông y, thật sự dùng rất tốt. Đôi khi đau họng hoặc là có vết thương nhỏ bị nhiễm trùng, cắt nhỏ ra mài thành bột, nếu đau họng thì cho thêm một chút nước rồi uống cạn, nếu là vết thương thì rắc lên miệng vết thương, ngày hôm sau sẽ tốt hơn rất nhiều. Chỉ là giá cả hơi đắt, bởi vì nguyên liệu của mỗi viên thuốc đều là thảo dược quý được trồng theo tiêu chuẩn. Đúng rồi, công ty bọn anh còn sản xuất thuốc mỡ đa năng Trọng Cảnh, không biết em đã từng dùng qua chưa? Cũng là thuốc tiêu viêm tác dụng nhanh, giá cả khá là rẻ.”
“Thuốc mỡ Trọng Cảnh... em đã từng dùng rồi. Đúng vậy, tác dụng rất tốt.” Khương Bách Vạn có tật giật mình nhỏ giọng nói.
Cao Hiểu vỗ Âu Bách Phong một cái: “Hừ, bây giờ mà còn không quên quảng cáo! Cũng đâu phải là do anh nghiên cứu ra!”
“Nếu như anh có thể nghiên cứu ra loại thuốc nào như thế thì đã sớm ra ngoài làm ăn riêng rồi.” Âu Bách Phong lắc đầu: “Kỳ Hoàng Trọng Cảnh là phương thuốc bí truyền, nghe nói có xuất xứ từ một quyển sách cổ, đây là bí mật thương mại, đã được pháp luật bảo hộ. Bây giờ trên thị trường hàng giả rất nhiều, công ty làm nhái cũng không ít.”
“Nếu đã là phương thuốc trong sách cổ thì chính là phương pháp chữa bệnh mà ông cha truyền lại cho thế hệ sau, đáng lẽ nên công bố phương thuốc ra, giảm giá cả để mọi người đều được sử dụng mới đúng chứ!” Cao Hiểu bất mãn nói: “Bách Vạn, em nói xem có đúng không?”
“Đúng đúng đúng!” Khương Bách Vạn kích động trả lời.
Âu Bách Phong lau mồ hôi lạnh: “Ai, phụ nữ các em thật là khờ dại, một lòng tạo phúc cho nhân loại. Nếu anh có phương thuốc bí truyền này thì có đánh chết anh cũng không lấy ra.”
Cao Hiểu chìa tay ra nói đùa: “Anh mau giao ra đây, nếu không em đánh chết anh.”
“Ha ha ha!!!” Sau một tràng cười thoải mái, cuối cùng xe hoa cũng đã đến khách sạn.
Hội trường hôn lễ vô cùng long trọng, thảm đỏ trải dài, hai bên là những cột trụ thấp để đầy hoa tươi, trên màn hình lớn chiếu ảnh cưới của cô dâu chú rể, mọi người đến dự đều rất vui vẻ chúc phúc cho đôi vợ chồng son. Phù dâu Khương Bách Vạn tiếp khách cùng phù rể và hai vợ chồng son, đi giày cao gót nên chân đau nhói. Thế nhưng vừa nhìn thấy Trang Ký Khiếu đi tới từ xa thì Khương Bách Vạn liền đứng lên thẳng tắp, khó xử chào hỏi.
“Ôi, phù dâu của chúng ta còn muốn nổi bật hơn cả cô dâu rồi này, không biết sau tiệc cưới thì sẽ có bao nhiêu người tìm Cao Hiểu để xin số điện thoại của em rồi.” Trang Ký Khiếu cười ấm áp, vốn định nói thêm vài câu nhưng bên trong có người gọi giúp đỡ nên phải đi vào.
Anh ta luôn luôn là như vậy, bề ngoài nhìn như thể thật sự yêu thích cô nhưng vĩnh viễn sẽ không đến gần cô hơn dù chỉ một bước. Khương Bách Vạn lén nhìn theo bóng lưng anh ta, tâm tình có chút phức tạp.
Tiến vào hội trường, Khương Bách Vạn ngồi cố định ở bàn của chủ nhà, nhìn đôi vợ chồng son cười tươi như hoa trên sân khấu, không biết đến lúc nào thì mình sẽ có một ngày hạnh phúc như vậy. Nghĩ đến đây, cô không tự chủ đưa mắt tìm Trang Ký Khiếu, ánh mắt lại vô tình phát hiện ra một người đến muộn ở cửa hông.
Hai người đón anh đi vào với dáng vẻ cung kính, cánh tay đưa ra trước ý bảo “xin mời vào"", anh gật đầu, lững thững bước vào.
Là Ninh Hành.
_______________________________
P/S: về công ty dược Ngự Thông, Kỳ Hoàng Trọng Cảnh đều là chi tiết hư cấu.
Bình luận truyện