Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)
Chương 14: Canh xương
Tiệc cưới kết thúc, mọi người cơm no rượu say cùng nhau rời đi. Công ty tổ chức tiệc cưới vội vàng tháo gỡ hết bóng bay và đồ trang trí sân khấu, Cao Hiểu lăn qua lăn lại từ nửa đêm đến giờ cũng mệt muốn xỉu, đã sớm chui vào xe ngủ say. Bởi vì Ninh Hành đến làm người chứng hôn nên Âu Bách Phong không dám thất lễ, cùng bố mẹ mình tiễn Ninh Hành ra tận bãi đỗ xe, mấy người đứng vẫy tay tạm biệt, nhìn theo chiếc xe Pamela màu trắng vừa rời đi.
Khương Bách Vạn vào phòng thay đồ cởi bộ lễ phục phù dâu ra, khoác một chiếc áo lông thật dày vào, thay một đôi giày đế bằng. Lúc đi xuống lầu cô ôm một tia ảo tưởng, hy vọng Trang Ký Khiếu sẽ đứng ở cửa chờ cô, ít nhất sẽ gọi taxi đưa cô trở về, thế nhưng lúc đến dưới lầu mới phát hiện người nào nên đi thì đều đã đi, ngay cả xe hoa đậu ở ngoài cửa cũng không còn bóng dáng đâu nữa.
Lúc này, cô đứng trên bậc thang, cảm thấy có chút cô độc.
Sau giờ ngọ, ánh dương ấm áp phủ lên lá cây ngô đồng. Tiệc cưới đã tan, âm thanh ầm ĩ cũng không còn, loại yên tĩnh này khiến người ta nhất thời cảm thấy khó thích ứng. Khương Bách Vạn từ khách sạn đi ra một con đường nhỏ, bàn chân giẫm lên lá cây ngô đồng phát ra tiếng xào xạc. Trang Ký Khiếu đi mà không nói với cô tiếng nào thật sự khiến cho cô có phần thất vọng, có đôi khi một câu "cảm ơn" không báo đáp được hết những gì mà người khác đã trả giá vì bạn, một câu "thật xin lỗi" cũng không bù đắp được hết những tổn thương bạn đã gây ra cho người khác.
Khương Bách Vạn cả người mệt rũ đang tự hỏi xem nên ra ngoài gọi taxi hay nên chen lấn xe buýt thì nhìn thấy xe của Ninh Hành ở ngoài cổng chính. Cô mang theo tâm trạng cầu may, chạy bước nhỏ tới gõ gõ cửa kính xe, chỉ sợ sau khi kính xe hạ xuống sẽ nhìn thấy Ninh Hành đang ôm một mỹ nữ nóng bỏng, trên mặt dính vết son môi, trừng mắt nhìn cô bực tức vì cô cắt ngang "chuyện tốt" của anh, sau đó tuyên bố muốn trừ sạch tất cả tiền lương của cô. Cũng may là sau khi kính xe hạ xuống, trong ngực Ninh Hành không hề có bóng người, ngay cả con mèo cũng không có.
Ninh Hành xuất phát từ mục đích gì mà dừng xe ở đây thì chúng ta khoan hãy suy đoán, tóm lại là vừa rồi anh nhìn thấy Trang Ký Khiếu ngồi trên ghế phụ lái trong chiếc xe của cô gái lúc nãy, chiếc xe kia chậm rãi lướt ngang qua xe anh. Ninh Hành chua ngoa đanh đá luôn có thể nhìn rõ ràng mọi chuyện hơn Khương Bách Vạn, nhanh chóng nhìn ra chân tướng chuyện này - cô nàng kia đang tự dán cái mặt lớn của mình vào cái mông lạnh của người ta.
Đời người có khi chính là như vậy, vì một bông hoa nhỏ trên vách đá mà dốc sức vượt núi băng đèo, bỏ qua một gốc nhân sâm ngàn năm ở ven đường đang chìa tay về phía mình.
"Lên xe!" Ninh Hành lời ít mà ý nhiều, bỏ lại hai chữ rồi lập tức nâng cửa kính xe lên.
Trong xe cực kỳ ấm áp, Khương Bách Vạn vừa lên xe một lát, cả hai tay đều đã ấm áp trở lại. d.đ.l.q.đ
Ninh Hành lườm cô nàng đang ôm đầy tâm sự một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Cô dâu là gì của cô?"
Khương Bách Vạn bị lạnh nhạt thì cảm thấy có phần khó mở miệng. Cô vốn tưởng rằng lần đầu tiên mình làm phù dâu thì cô dâu chính là Nhan Miểu Miểu, bây giờ lại làm phù dâu giúp một người trước kia chẳng quen biết, mà xong việc người ta lại quên cô rồi: "Tôi... Cô ấy là chị họ của bạn tôi. Tại sao anh lại đến làm người chứng hôn?"
"Bố của chú rể là họ hàng xa của bố tôi, tôi thay mặt bố tôi đến dự."
"Thật là khéo nhỉ, a... ha ha." Cô che miệng lại cười.
"Cười không nổi thì đừng có cố cười, như vậy dọa người ta lắm." Ninh Hành ghét bỏ nói.
Khương Bách Vạn ủ rũ cúi đầu, có thể là do cảm xúc trong lòng nên bỗng nhiên hơi kích động, phẫn nộ kéo lông mi giả trên mắt xuống, đau đến chảy cả nước mắt.
Ninh Hành không đành lòng nhìn: "Cô có thể trang điểm lại không?"
Khương Bách Vạn buồn bực trong lòng, miệng không đắn đo hỏi: "Tổng giám đốc Ninh, tôi EQ thấp, anh có thể dạy cho tôi biết không, phải làm sao thì mới có thể khiến một người đàn ông thích tôi?"
"..." Ninh Hành rơi vào trầm mặc, xe chạy được hơn một cây số rồi anh mới mở miệng: "Nói thật lòng cho cô biết, cô cứ kiên trì giữ dáng vẻ như thế này..."
Khương Bách Vạn ra sức gật đầu, tôi nhất định sẽ giữ trọn tấm lòng thuở ban đầu, không ngừng kiên trì!
"Vậy thì chắc chắn sẽ không có người đàn ông nào thích cô." Ninh Hành chắc nịch bổ sung nửa câu còn lại.
Khương Bách Vạn vừa có chút hy vọng đã bị anh vô tình vô nghĩa dập tắt.
Ninh Hành lại đúng lúc bổ sung thêm một chén canh xương cho tâm hồn: "Có vài người, cho dù cô có tốt với người ta hơn nữa thì cũng không có ý nghĩa, đối xử tốt nhưng không đúng người thì cũng giống như cho chó lạ ăn vậy."
Tung hoành thương trường, làm việc sắc bén, anh có năng lực dùng lợi ích để dụ người khác, không dụ được thì uy hiếp, nếu cũng không được nữa thì sẽ không nể nang gì mà trấn áp. Tác phong của Ninh Hành trước giờ đều là như vậy, nếu không cũng sẽ không bám lấy Bảo Dục Tường không buông. Anh đương nhiên nhìn không thuận mắt việc Khương Bách Vạn hành động như thiêu thân lao vào lửa, cho dù là đối với Lâm Lệ hay là đối với Trang Ký Khiếu, nếu như cô có một chút tàn nhẫn như anh thì đã không bất lực như vậy.
Khương Bách Vạn không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy anh nói vậy tuy độc ác nhưng cũng có chút đạo lý. Mà cô vẫn có ý định sẽ tiếp tục như trước kia - nếu như Trang Ký Khiếu không tìm cô thì cô sẽ không chủ động liên lạc với anh ta. d~đ~l~q~đ
Ninh Hành đưa Khương Bách Vạn đến cửa tiểu khu thì một chiếc Land Rover cũng chậm rãi dừng lại, Khương Bách Vạn thấy Bé Mập Tế từ trên xe bước xuống, vẻ mặt hoa si vẫn còn ghé vào cạnh ghế lái nói chuyện, nếu như sau lưng cô ấy có đuôi, Khương Bách Vạn nghĩ mình còn có thể nhìn thấy cô ấy lắc lư cái đuôi ấy qua trái qua phải. Đừng có lươn ngắn chê trạch dài, cô thấy Trang Ký Khiếu cũng là cái đức hạnh này thôi.
Khương Bách Vạn xuống xe, ánh mắt tò mò nhìn qua người đàn ông trên ghế lái, thật là kinh ngạc! Khắp người người đàn ông kia đều tỏa ra thứ khí chất bất phàm, tao nhã một cách khó dùng lời tả hết, nụ cười đủ để câu hồn người khác, chẳng lẽ đây chính là nam thần mà Bé Mập Tế thường xuyên nhắc đến?
Lúc Ninh Hành quay xe rời đi vừa vặn chạm mặt người đàn ông trong chiếc xe Land Rover, hai bên đều nhận ra đối phương, gật đầu một cái, không trao đổi thêm gì, mỗi người một ngả rời đi.
"Kia chính là bác sĩ Giang mà cậu chỉ mong biến thành khối bánh ngọt dính trên người người ta sao?" Khương Bách Vạn cùng Hồ Tế Tế đi về nhà, không khỏi hâm mộ nói: "Cậu xác định mình sẽ theo đuổi được anh ta chứ?"
"Đuổi không kịp thì đè, Giang Túy Họa tuyệt đối sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tớ." Hồ Tế Tế vươn năm ngón tay ra, tư thế như thể nữ thần mặt trăng chuẩn bị biến hình.
"Cậu cố gắng lên!" So với người ta, Khương Bách Vạn chỉ biết thầm thở dài, cô cực kỳ hào hứng đồng ý giúp Trang Ký Khiếu, đi làm phù dâu cho chị họ của anh ta, kết quả chính mình chịu khổ chịu cực, nếu không phải Ninh Hành còn chưa rời đi thì chính cô bây giờ còn đang chen lấn trên xe buýt.
Hồ Tế Tế tràn đầy ý chí chiến đấu gật đầu lia lịa, lại hỏi: "Thế người đưa cậu về là ai? Tớ thấy cũng rất đẹp trai, có phải là người mà mẹ cậu từng nói với tớ, Trang cái gì Khiếu ấy..."
Mẹ thật là lắm chuyện! Khương Bách Vạn sống chết lắc đầu: "Đó chính là ông chủ của tớ, tên là Ninh Hành, cậu đừng có nói bậy."
"Tổng giám đốc bá đạo... Yêu! Em! Đi!" Hồ Tế Tế ra sức phát huy sức tưởng tượng kinh người của một phóng viên, che miệng hô to gọi nhỏ không ngừng.
"Nữ hiệp xin tha mạng!" Khương Bách Vạn gần như muốn quỳ xuống trước mặt cô ấy. Trình độ của Ninh Hành quá cao, không phải là dạng mà một nhân vật nhỏ nhoi như cô có thể với tới. Trang Ký Khiếu ít nhiều gì cũng có thể cho cô một ít hy vọng, cô thật sự không thể tưởng tượng được nếu như người mình thích chính là Ninh Hành thì có phải là hằng ngày đều phải lấy nước mắt để rửa mặt hay không.
"Cậu không thấy rất thú vị sao?" Bé Mập Tế không biết sống chết nói, cho dù bạn bè xung quanh đều nói cô ấy theo đuổi nam thần Giang Túy Họa là làm chuyện lấy trứng chọi đá, nhưng cô ấy vẫn ra sức kiên trì, trong mắt cô ấy, không chuyện gì là không có khả năng.
"Là cực kỳ thú vị, nhưng xảy ra trên người ông chủ tớ và tớ thì không có chút thú vị nào cả." Khương Bách Vạn bĩu môi.
"Nhưng tớ cảm thấy anh ta rất có ý tứ đối với cậu... A...! Đúng rồi, gần đây tớ chuyển sang mục tin tức xã hội, nếu bên cậu có tin tức gì tốt, ví dụ như phát hiện một cái mộ cổ vô cùng lâu đời, hoặc là đào được một thanh bảo kiếm từ ngàn năm trước, thậm chí tổng giám đốc bá đạo thật sự yêu cậu chẳng hạn, đại loại như vậy thì hãy liên hệ với tớ!" Hồ Tế Tế là một phóng viên chuyên nghiệp, lôi kéo Khương Bách Vạn mà nói: "Thiếu bản thảo người ơi, có nhuận bút đấy người ơi!"
Khương Bách Vạn vốn đang lơ đễnh, đột nhiên nhớ tới chuyện Ninh Hành phân phó cho cô, lập tức hỏi: "Bán đấu giá đồ cổ vô cùng quý giá có tính là tin tức không?"
"Quý giá đến mức nào?"
"Hơn một ngàn vạn đấy!"
"Có thể có thể!" Hồ Tế Tế gật đầu: "Xin hãy mang tớ theo!"
Khương Bách Vạn nghĩ thầm, thật đúng là mèo mù vớ được cá rán, ngày mai sẽ phải đến chỗ Bảo Dục Tường định giá bình sứ men lam của anh ta rồi, nếu thật sự có thể một lần xong chuyện, đến lúc đấu giá là có thể dẫn Hồ Tế Tế đến phỏng vấn đưa tin rồi.
Ngày hôm sau, bởi vì quá mệt mỏi nên Khương Bách Vạn ngủ như chết, không dễ gì mới rời khỏi giường, vừa mở mắt ra đã thấy tin nhắn Cao Hiểu gửi tới. Khương Bách Vạn ngủ một giấc thì tinh thần tốt lên rất nhiều, cô cũng không so đo cái gì nữa, tính cách cô chính là phóng khoáng như vậy! d!đ@l#q$đ
Lúc đến công ty, Khương Bách Vạn thấy Lâm Lệ đã bắt đầu lau nhà thì liền vội vàng vọt vào phòng khách rửa chén trà, lại bi ai phát hiện ra chén trà đều đã được rửa sạch hết rồi. Không có chuyện để làm khiến cô hơi hoang mang, đỏ mặt nói với Lâm Lệ: "Nếu không... Hay là tớ giúp cậu lấy nước nhé?"
Lâm Lệ cười khoát tay, chú ý tới đầu ngón tay Khương Bách Vạn: "Cậu làm móng đẹp như vậy, nếu chẳng may làm hỏng thì phải làm sao? Tâm Hàm trong phòng ký túc xá của tớ lần trước sơn móng tay, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng cẩn thận gần chết."
Khương Bách Vạn cúi đầu nhìn ngón tay mình, đành phải thôi.
Người phát hiện ra cô làm móng tay không nhiều, nhưng sau khi người thích tám chuyện là chị Trần phát hiện thì bắt đầu tra hỏi tại sao cô lại đi làm móng tay, hỏi cô có phải đang nói chuyện yêu đương rồi không, còn nói nếu như mang thai thì không thể sơn móng tay như vậy, vân vân mây mây, nói nhiều đến mức kinh động đến cả Nguyễn Hào. Ông ta tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ một hồi, nói rằng vợ mình cũng muốn đi làm móng tay, còn bảo Khương Bách Vạn đưa tay ra cho ông ta nhìn xem rốt cuộc là làm móng rồi thì có thể đẹp đến mức nào.
Khương Bách Vạn đành bất đắc dĩ đưa tay ra, Nguyễn Hào cầm lấy tay cô nhìn qua nhìn lại, cau mày hỏi mấy ngôi sao phát sáng đó có phải là được dán lên không, có phải là rất đắt tiền không. Tất cả mọi người đều không để ý, chỉ có Khương Bách Vạn cảm thấy có phần là lạ, có phải là Nguyễn Hào cầm tay cô hơi lâu rồi không? Tại sao lại có cảm giác giống như lần trước Bảo Dục Tường thừa cơ nắm lấy tay cô vậy chứ? Lúc Ninh Hành kéo tay cô ra muốn nhìn cái môi sưng lên của cô thì cũng là cách một lớp tay áo mà nắm lấy cổ tay cô thôi. Nghĩ đến đây, cô ha ha cười, giả bộ ngớ ngẩn để tìm cách rút tay ra.
Ngoại trừ lần trước mắng cô chuyện "báo cáo vượt cấp", còn lại bình thường Nguyễn Hào cũng rất ôn hòa. Khương Bách Vạn nghĩ thầm, có lẽ chính mình quá mẫn cảm rồi, nhưng bây giờ trải qua chuyện này, cô lại nghĩ tới mỗi lần chào hỏi ông ta đều vỗ vỗ vai hoặc lưng cô, nhìn qua thì giống như rất tùy ý, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận thì lại cảm thấy không được tự nhiên. Trong công ty có không ít đồng nghiệp nam, ví như Tiểu Đổng, Tiểu Lưu bình thường rất thích nói đùa, thế nhưng lúc chào hỏi đồng nghiệp nữ họ cũng không vỗ vai như thế. Hơn nữa, cô cũng chưa từng nhìn thấy Nguyễn Hào vỗ vai Lâm Lệ lần nào.
Ninh Hành đúng lúc xuất hiện ở cửa văn phòng bọn họ, cong ngón tay gõ gõ lên cánh cửa gỗ, mọi người quay đầu lại thấy anh thì không khí nói chuyện náo nhiệt trong lòng lập tức đông cứng lại, giống hệt như cái phòng tự học bỗng nhiên vang lên tiếng ho khan của giáo viên chủ nhiệm vậy!
Mọi sinh vật gọi là boss đều có kỹ năng biến không khí trở thành tẻ ngắt như thế này!
Sau khi Khương Bách Vạn theo Ninh Hành rời đi, tất cả mọi người đều tò mò hỏi Nguyễn Hào, rốt cuộc là cô đi làm gì. Nguyễn Hào ít nhiều cũng đã nghe được từ chỗ Ninh Hành, cho nên nói: "Tổng giám đốc Ninh có một người bạn muốn bán đứt một món đồ cổ, nghe nói là giá trị không nhỏ, gần đây Tiểu Khương vẫn luôn bận bịu chuyện này."
Chị Uông phụ trách điều tra bất động sản trước nay đều nói chuyện khiếm nhã, không hề nghĩ trước nghĩ sau, lúc này lập tức hỏi: "Tiểu Lâm, em cũng là người giám định đồ cổ, tại sao tổng giám đốc Ninh không dẫn em theo?"
Thật ra mọi người đều cảm thấy Ninh Hành lựa chọn mang Khương Bách Vạn ra ngoài là bởi vì làm như vậy sẽ đẹp mặt hơn, nhưng người hiểu chuyện sẽ không nói ra, chỉ có loại người nói chuyện không biết nhìn tình huống như chị Uông mới không thèm nghĩ đến hậu quả, hỏi thẳng ngay trước mặt Lâm Lệ.
Lần này Lâm Lệ cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng lên: "Có thể... bên chỗ em còn có việc khác..."
"Được rồi được rồi, mang người nào theo chẳng phải đều giống nhau hết sao." Nguyễn Hào giảng hòa.
Mọi người ngượng ngùng giải tán, mấy người vốn hay bàn tán xem Lâm Lệ hay Khương Bách Vạn có thể ở lại sau thời gian thử việc bắt đầu lung lay bất định, chuyện giữ lại người nào không giữ lại người nào, nếu Ninh Hành mở miệng thì không ai có thể phản bác được, vì vậy cán cân vốn nghiêng về phía Lâm Lệ đã bắt đầu khôi phục lại tình trạng cân bằng, thậm chí còn có phần hơi nghiêng về phía Khương Bách Vạn.
Chị Trần và chị Uông bỗng nhiên cảm thấy rất bất công cho Lâm Lệ, theo như họ nói, loại người dựa vào khuôn mặt mà leo lên là đáng ghét nhất. Cũng không biết có phải là đáp lại cho câu nói kia của Trang Ký Khiếu hay không, phụ nữ luôn luôn không thân thiện với những người cùng giới trẻ trung xinh đẹp hơn mình.
Khương Bách Vạn vào phòng thay đồ cởi bộ lễ phục phù dâu ra, khoác một chiếc áo lông thật dày vào, thay một đôi giày đế bằng. Lúc đi xuống lầu cô ôm một tia ảo tưởng, hy vọng Trang Ký Khiếu sẽ đứng ở cửa chờ cô, ít nhất sẽ gọi taxi đưa cô trở về, thế nhưng lúc đến dưới lầu mới phát hiện người nào nên đi thì đều đã đi, ngay cả xe hoa đậu ở ngoài cửa cũng không còn bóng dáng đâu nữa.
Lúc này, cô đứng trên bậc thang, cảm thấy có chút cô độc.
Sau giờ ngọ, ánh dương ấm áp phủ lên lá cây ngô đồng. Tiệc cưới đã tan, âm thanh ầm ĩ cũng không còn, loại yên tĩnh này khiến người ta nhất thời cảm thấy khó thích ứng. Khương Bách Vạn từ khách sạn đi ra một con đường nhỏ, bàn chân giẫm lên lá cây ngô đồng phát ra tiếng xào xạc. Trang Ký Khiếu đi mà không nói với cô tiếng nào thật sự khiến cho cô có phần thất vọng, có đôi khi một câu "cảm ơn" không báo đáp được hết những gì mà người khác đã trả giá vì bạn, một câu "thật xin lỗi" cũng không bù đắp được hết những tổn thương bạn đã gây ra cho người khác.
Khương Bách Vạn cả người mệt rũ đang tự hỏi xem nên ra ngoài gọi taxi hay nên chen lấn xe buýt thì nhìn thấy xe của Ninh Hành ở ngoài cổng chính. Cô mang theo tâm trạng cầu may, chạy bước nhỏ tới gõ gõ cửa kính xe, chỉ sợ sau khi kính xe hạ xuống sẽ nhìn thấy Ninh Hành đang ôm một mỹ nữ nóng bỏng, trên mặt dính vết son môi, trừng mắt nhìn cô bực tức vì cô cắt ngang "chuyện tốt" của anh, sau đó tuyên bố muốn trừ sạch tất cả tiền lương của cô. Cũng may là sau khi kính xe hạ xuống, trong ngực Ninh Hành không hề có bóng người, ngay cả con mèo cũng không có.
Ninh Hành xuất phát từ mục đích gì mà dừng xe ở đây thì chúng ta khoan hãy suy đoán, tóm lại là vừa rồi anh nhìn thấy Trang Ký Khiếu ngồi trên ghế phụ lái trong chiếc xe của cô gái lúc nãy, chiếc xe kia chậm rãi lướt ngang qua xe anh. Ninh Hành chua ngoa đanh đá luôn có thể nhìn rõ ràng mọi chuyện hơn Khương Bách Vạn, nhanh chóng nhìn ra chân tướng chuyện này - cô nàng kia đang tự dán cái mặt lớn của mình vào cái mông lạnh của người ta.
Đời người có khi chính là như vậy, vì một bông hoa nhỏ trên vách đá mà dốc sức vượt núi băng đèo, bỏ qua một gốc nhân sâm ngàn năm ở ven đường đang chìa tay về phía mình.
"Lên xe!" Ninh Hành lời ít mà ý nhiều, bỏ lại hai chữ rồi lập tức nâng cửa kính xe lên.
Trong xe cực kỳ ấm áp, Khương Bách Vạn vừa lên xe một lát, cả hai tay đều đã ấm áp trở lại. d.đ.l.q.đ
Ninh Hành lườm cô nàng đang ôm đầy tâm sự một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Cô dâu là gì của cô?"
Khương Bách Vạn bị lạnh nhạt thì cảm thấy có phần khó mở miệng. Cô vốn tưởng rằng lần đầu tiên mình làm phù dâu thì cô dâu chính là Nhan Miểu Miểu, bây giờ lại làm phù dâu giúp một người trước kia chẳng quen biết, mà xong việc người ta lại quên cô rồi: "Tôi... Cô ấy là chị họ của bạn tôi. Tại sao anh lại đến làm người chứng hôn?"
"Bố của chú rể là họ hàng xa của bố tôi, tôi thay mặt bố tôi đến dự."
"Thật là khéo nhỉ, a... ha ha." Cô che miệng lại cười.
"Cười không nổi thì đừng có cố cười, như vậy dọa người ta lắm." Ninh Hành ghét bỏ nói.
Khương Bách Vạn ủ rũ cúi đầu, có thể là do cảm xúc trong lòng nên bỗng nhiên hơi kích động, phẫn nộ kéo lông mi giả trên mắt xuống, đau đến chảy cả nước mắt.
Ninh Hành không đành lòng nhìn: "Cô có thể trang điểm lại không?"
Khương Bách Vạn buồn bực trong lòng, miệng không đắn đo hỏi: "Tổng giám đốc Ninh, tôi EQ thấp, anh có thể dạy cho tôi biết không, phải làm sao thì mới có thể khiến một người đàn ông thích tôi?"
"..." Ninh Hành rơi vào trầm mặc, xe chạy được hơn một cây số rồi anh mới mở miệng: "Nói thật lòng cho cô biết, cô cứ kiên trì giữ dáng vẻ như thế này..."
Khương Bách Vạn ra sức gật đầu, tôi nhất định sẽ giữ trọn tấm lòng thuở ban đầu, không ngừng kiên trì!
"Vậy thì chắc chắn sẽ không có người đàn ông nào thích cô." Ninh Hành chắc nịch bổ sung nửa câu còn lại.
Khương Bách Vạn vừa có chút hy vọng đã bị anh vô tình vô nghĩa dập tắt.
Ninh Hành lại đúng lúc bổ sung thêm một chén canh xương cho tâm hồn: "Có vài người, cho dù cô có tốt với người ta hơn nữa thì cũng không có ý nghĩa, đối xử tốt nhưng không đúng người thì cũng giống như cho chó lạ ăn vậy."
Tung hoành thương trường, làm việc sắc bén, anh có năng lực dùng lợi ích để dụ người khác, không dụ được thì uy hiếp, nếu cũng không được nữa thì sẽ không nể nang gì mà trấn áp. Tác phong của Ninh Hành trước giờ đều là như vậy, nếu không cũng sẽ không bám lấy Bảo Dục Tường không buông. Anh đương nhiên nhìn không thuận mắt việc Khương Bách Vạn hành động như thiêu thân lao vào lửa, cho dù là đối với Lâm Lệ hay là đối với Trang Ký Khiếu, nếu như cô có một chút tàn nhẫn như anh thì đã không bất lực như vậy.
Khương Bách Vạn không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy anh nói vậy tuy độc ác nhưng cũng có chút đạo lý. Mà cô vẫn có ý định sẽ tiếp tục như trước kia - nếu như Trang Ký Khiếu không tìm cô thì cô sẽ không chủ động liên lạc với anh ta. d~đ~l~q~đ
Ninh Hành đưa Khương Bách Vạn đến cửa tiểu khu thì một chiếc Land Rover cũng chậm rãi dừng lại, Khương Bách Vạn thấy Bé Mập Tế từ trên xe bước xuống, vẻ mặt hoa si vẫn còn ghé vào cạnh ghế lái nói chuyện, nếu như sau lưng cô ấy có đuôi, Khương Bách Vạn nghĩ mình còn có thể nhìn thấy cô ấy lắc lư cái đuôi ấy qua trái qua phải. Đừng có lươn ngắn chê trạch dài, cô thấy Trang Ký Khiếu cũng là cái đức hạnh này thôi.
Khương Bách Vạn xuống xe, ánh mắt tò mò nhìn qua người đàn ông trên ghế lái, thật là kinh ngạc! Khắp người người đàn ông kia đều tỏa ra thứ khí chất bất phàm, tao nhã một cách khó dùng lời tả hết, nụ cười đủ để câu hồn người khác, chẳng lẽ đây chính là nam thần mà Bé Mập Tế thường xuyên nhắc đến?
Lúc Ninh Hành quay xe rời đi vừa vặn chạm mặt người đàn ông trong chiếc xe Land Rover, hai bên đều nhận ra đối phương, gật đầu một cái, không trao đổi thêm gì, mỗi người một ngả rời đi.
"Kia chính là bác sĩ Giang mà cậu chỉ mong biến thành khối bánh ngọt dính trên người người ta sao?" Khương Bách Vạn cùng Hồ Tế Tế đi về nhà, không khỏi hâm mộ nói: "Cậu xác định mình sẽ theo đuổi được anh ta chứ?"
"Đuổi không kịp thì đè, Giang Túy Họa tuyệt đối sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tớ." Hồ Tế Tế vươn năm ngón tay ra, tư thế như thể nữ thần mặt trăng chuẩn bị biến hình.
"Cậu cố gắng lên!" So với người ta, Khương Bách Vạn chỉ biết thầm thở dài, cô cực kỳ hào hứng đồng ý giúp Trang Ký Khiếu, đi làm phù dâu cho chị họ của anh ta, kết quả chính mình chịu khổ chịu cực, nếu không phải Ninh Hành còn chưa rời đi thì chính cô bây giờ còn đang chen lấn trên xe buýt.
Hồ Tế Tế tràn đầy ý chí chiến đấu gật đầu lia lịa, lại hỏi: "Thế người đưa cậu về là ai? Tớ thấy cũng rất đẹp trai, có phải là người mà mẹ cậu từng nói với tớ, Trang cái gì Khiếu ấy..."
Mẹ thật là lắm chuyện! Khương Bách Vạn sống chết lắc đầu: "Đó chính là ông chủ của tớ, tên là Ninh Hành, cậu đừng có nói bậy."
"Tổng giám đốc bá đạo... Yêu! Em! Đi!" Hồ Tế Tế ra sức phát huy sức tưởng tượng kinh người của một phóng viên, che miệng hô to gọi nhỏ không ngừng.
"Nữ hiệp xin tha mạng!" Khương Bách Vạn gần như muốn quỳ xuống trước mặt cô ấy. Trình độ của Ninh Hành quá cao, không phải là dạng mà một nhân vật nhỏ nhoi như cô có thể với tới. Trang Ký Khiếu ít nhiều gì cũng có thể cho cô một ít hy vọng, cô thật sự không thể tưởng tượng được nếu như người mình thích chính là Ninh Hành thì có phải là hằng ngày đều phải lấy nước mắt để rửa mặt hay không.
"Cậu không thấy rất thú vị sao?" Bé Mập Tế không biết sống chết nói, cho dù bạn bè xung quanh đều nói cô ấy theo đuổi nam thần Giang Túy Họa là làm chuyện lấy trứng chọi đá, nhưng cô ấy vẫn ra sức kiên trì, trong mắt cô ấy, không chuyện gì là không có khả năng.
"Là cực kỳ thú vị, nhưng xảy ra trên người ông chủ tớ và tớ thì không có chút thú vị nào cả." Khương Bách Vạn bĩu môi.
"Nhưng tớ cảm thấy anh ta rất có ý tứ đối với cậu... A...! Đúng rồi, gần đây tớ chuyển sang mục tin tức xã hội, nếu bên cậu có tin tức gì tốt, ví dụ như phát hiện một cái mộ cổ vô cùng lâu đời, hoặc là đào được một thanh bảo kiếm từ ngàn năm trước, thậm chí tổng giám đốc bá đạo thật sự yêu cậu chẳng hạn, đại loại như vậy thì hãy liên hệ với tớ!" Hồ Tế Tế là một phóng viên chuyên nghiệp, lôi kéo Khương Bách Vạn mà nói: "Thiếu bản thảo người ơi, có nhuận bút đấy người ơi!"
Khương Bách Vạn vốn đang lơ đễnh, đột nhiên nhớ tới chuyện Ninh Hành phân phó cho cô, lập tức hỏi: "Bán đấu giá đồ cổ vô cùng quý giá có tính là tin tức không?"
"Quý giá đến mức nào?"
"Hơn một ngàn vạn đấy!"
"Có thể có thể!" Hồ Tế Tế gật đầu: "Xin hãy mang tớ theo!"
Khương Bách Vạn nghĩ thầm, thật đúng là mèo mù vớ được cá rán, ngày mai sẽ phải đến chỗ Bảo Dục Tường định giá bình sứ men lam của anh ta rồi, nếu thật sự có thể một lần xong chuyện, đến lúc đấu giá là có thể dẫn Hồ Tế Tế đến phỏng vấn đưa tin rồi.
Ngày hôm sau, bởi vì quá mệt mỏi nên Khương Bách Vạn ngủ như chết, không dễ gì mới rời khỏi giường, vừa mở mắt ra đã thấy tin nhắn Cao Hiểu gửi tới. Khương Bách Vạn ngủ một giấc thì tinh thần tốt lên rất nhiều, cô cũng không so đo cái gì nữa, tính cách cô chính là phóng khoáng như vậy! d!đ@l#q$đ
Lúc đến công ty, Khương Bách Vạn thấy Lâm Lệ đã bắt đầu lau nhà thì liền vội vàng vọt vào phòng khách rửa chén trà, lại bi ai phát hiện ra chén trà đều đã được rửa sạch hết rồi. Không có chuyện để làm khiến cô hơi hoang mang, đỏ mặt nói với Lâm Lệ: "Nếu không... Hay là tớ giúp cậu lấy nước nhé?"
Lâm Lệ cười khoát tay, chú ý tới đầu ngón tay Khương Bách Vạn: "Cậu làm móng đẹp như vậy, nếu chẳng may làm hỏng thì phải làm sao? Tâm Hàm trong phòng ký túc xá của tớ lần trước sơn móng tay, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng cẩn thận gần chết."
Khương Bách Vạn cúi đầu nhìn ngón tay mình, đành phải thôi.
Người phát hiện ra cô làm móng tay không nhiều, nhưng sau khi người thích tám chuyện là chị Trần phát hiện thì bắt đầu tra hỏi tại sao cô lại đi làm móng tay, hỏi cô có phải đang nói chuyện yêu đương rồi không, còn nói nếu như mang thai thì không thể sơn móng tay như vậy, vân vân mây mây, nói nhiều đến mức kinh động đến cả Nguyễn Hào. Ông ta tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ một hồi, nói rằng vợ mình cũng muốn đi làm móng tay, còn bảo Khương Bách Vạn đưa tay ra cho ông ta nhìn xem rốt cuộc là làm móng rồi thì có thể đẹp đến mức nào.
Khương Bách Vạn đành bất đắc dĩ đưa tay ra, Nguyễn Hào cầm lấy tay cô nhìn qua nhìn lại, cau mày hỏi mấy ngôi sao phát sáng đó có phải là được dán lên không, có phải là rất đắt tiền không. Tất cả mọi người đều không để ý, chỉ có Khương Bách Vạn cảm thấy có phần là lạ, có phải là Nguyễn Hào cầm tay cô hơi lâu rồi không? Tại sao lại có cảm giác giống như lần trước Bảo Dục Tường thừa cơ nắm lấy tay cô vậy chứ? Lúc Ninh Hành kéo tay cô ra muốn nhìn cái môi sưng lên của cô thì cũng là cách một lớp tay áo mà nắm lấy cổ tay cô thôi. Nghĩ đến đây, cô ha ha cười, giả bộ ngớ ngẩn để tìm cách rút tay ra.
Ngoại trừ lần trước mắng cô chuyện "báo cáo vượt cấp", còn lại bình thường Nguyễn Hào cũng rất ôn hòa. Khương Bách Vạn nghĩ thầm, có lẽ chính mình quá mẫn cảm rồi, nhưng bây giờ trải qua chuyện này, cô lại nghĩ tới mỗi lần chào hỏi ông ta đều vỗ vỗ vai hoặc lưng cô, nhìn qua thì giống như rất tùy ý, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận thì lại cảm thấy không được tự nhiên. Trong công ty có không ít đồng nghiệp nam, ví như Tiểu Đổng, Tiểu Lưu bình thường rất thích nói đùa, thế nhưng lúc chào hỏi đồng nghiệp nữ họ cũng không vỗ vai như thế. Hơn nữa, cô cũng chưa từng nhìn thấy Nguyễn Hào vỗ vai Lâm Lệ lần nào.
Ninh Hành đúng lúc xuất hiện ở cửa văn phòng bọn họ, cong ngón tay gõ gõ lên cánh cửa gỗ, mọi người quay đầu lại thấy anh thì không khí nói chuyện náo nhiệt trong lòng lập tức đông cứng lại, giống hệt như cái phòng tự học bỗng nhiên vang lên tiếng ho khan của giáo viên chủ nhiệm vậy!
Mọi sinh vật gọi là boss đều có kỹ năng biến không khí trở thành tẻ ngắt như thế này!
Sau khi Khương Bách Vạn theo Ninh Hành rời đi, tất cả mọi người đều tò mò hỏi Nguyễn Hào, rốt cuộc là cô đi làm gì. Nguyễn Hào ít nhiều cũng đã nghe được từ chỗ Ninh Hành, cho nên nói: "Tổng giám đốc Ninh có một người bạn muốn bán đứt một món đồ cổ, nghe nói là giá trị không nhỏ, gần đây Tiểu Khương vẫn luôn bận bịu chuyện này."
Chị Uông phụ trách điều tra bất động sản trước nay đều nói chuyện khiếm nhã, không hề nghĩ trước nghĩ sau, lúc này lập tức hỏi: "Tiểu Lâm, em cũng là người giám định đồ cổ, tại sao tổng giám đốc Ninh không dẫn em theo?"
Thật ra mọi người đều cảm thấy Ninh Hành lựa chọn mang Khương Bách Vạn ra ngoài là bởi vì làm như vậy sẽ đẹp mặt hơn, nhưng người hiểu chuyện sẽ không nói ra, chỉ có loại người nói chuyện không biết nhìn tình huống như chị Uông mới không thèm nghĩ đến hậu quả, hỏi thẳng ngay trước mặt Lâm Lệ.
Lần này Lâm Lệ cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng lên: "Có thể... bên chỗ em còn có việc khác..."
"Được rồi được rồi, mang người nào theo chẳng phải đều giống nhau hết sao." Nguyễn Hào giảng hòa.
Mọi người ngượng ngùng giải tán, mấy người vốn hay bàn tán xem Lâm Lệ hay Khương Bách Vạn có thể ở lại sau thời gian thử việc bắt đầu lung lay bất định, chuyện giữ lại người nào không giữ lại người nào, nếu Ninh Hành mở miệng thì không ai có thể phản bác được, vì vậy cán cân vốn nghiêng về phía Lâm Lệ đã bắt đầu khôi phục lại tình trạng cân bằng, thậm chí còn có phần hơi nghiêng về phía Khương Bách Vạn.
Chị Trần và chị Uông bỗng nhiên cảm thấy rất bất công cho Lâm Lệ, theo như họ nói, loại người dựa vào khuôn mặt mà leo lên là đáng ghét nhất. Cũng không biết có phải là đáp lại cho câu nói kia của Trang Ký Khiếu hay không, phụ nữ luôn luôn không thân thiện với những người cùng giới trẻ trung xinh đẹp hơn mình.
Bình luận truyện