Vân Việt Vãng Sự
Chương 50: Bảo vệ ta chu toàn
Lúc rạng sáng, Việt Tiềm tỉnh lại, mở mắt đã thấy người trong lòng vẫn đang say ngủ, bên giường vẫn châm một ngọn đèn nhỏ.
Ánh nến trong bấc đèn lúc sáng lúc tối, dầu thắp đã sắp thấy đáy, ước chừng đã là giờ Thân, không bao lâu nữa là đến hừng đông.
Việt Tiềm ngồi dậy, nhẹ nhàng rút cánh tay đang ôm Chiêu Linh ra, sau đó vén một góc chăn lên, lặng lẽ dịch thân ra ngoài.
Hắn không vội vàng rời đi mà ngồi lại bên giường, ánh nhìn như miêu tả từng đường nét của người nằm phía trên. Hắn hơi hạ thấp người xuống, lắng nghe tiếng thở đều đều mà vững vàng của Chiêu Linh, dém lại góc chăn cho y thật kín.
Việt Tiềm nhẹ nhàng xoa vầng trán và sợi tóc của Chiêu Linh, nhìn gương mặt người ấy, dù là động tác hay ánh mắt cũng đều cực kỳ dịu dàng, êm đềm như nước.
Cứ ngồi ngắm Chiêu Linh ngủ say một hồi lâu, cuối cùng Việt Tiềm cũng đứng dậy, nhặt áo quần tứ tung trên mặt đất lên, toàn bộ quá trình cực kỳ bình tĩnh.
Hẳn nên nói, hắn vô cùng can đảm.
Nếu là nam tử tầm thường dám đè Linh công tử dưới thân, mây mưa một phen, ắt rằng khi tỉnh lại sẽ sợ hãi đến run lẩy bẩy mới phải. Nếu Thái tử hoặc Quốc quân biết được, chỉ e mười cái mạng cũng chẳng đủ dùng.
Bóng dáng cao lớn xuyên qua màn giường, đi về phía cửa phòng. Giờ khắc này, ngọn đèn đã tắt ngấm, sắc trời ngoài cửa sổ cũng sáng lên, đêm đen tan biến từ lâu rồi.
Độ ấm trong phòng khiến người ta mê mẩn, bên ngoài lại lạnh lẽo thấu xương.
Việt Tiềm đi qua sân viện trống trơn, gió xuân thổi lẫn với mưa phùn đập vào mặt, bóng người lẻ loi độc hành dưới ánh trăng ảm đạm, áo bào chỉnh tề, phát quan đoan chính.
Sân trước tối om, chỉ có ánh đèn le lói chiếu ra từ cửa sổ chưa đóng. Hộ vệ trực đêm làm hết phận sự, hiển nhiên đều tỉnh cả.
Việt Tiềm đi về Trắc ốc, tiếng vang khi mở cửa phòng không lớn. Thị vệ trông cửa cách đó không xa ló đầu ra nhìn, thấy là Việt hầu, lại rúc đầu về.
Chủ viện có tổng cộng tám người, Việt Tiềm và Chiêu Linh, cộng thêm hai thị nữ, bốn hộ vệ.
Hai thị nữ và hộ vệ dù có biết đến, cũng không bao giờ nói chuyện ban đêm ra ngoài.
Không ai dám to gan vạch trần chuyện tư mật của chủ nhân, đặc biệt là công tử của một quốc gia, người nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Mưa rơi tí tách, tắm một màu thoải mái lên vạn vật trên thế gian.
Chiêu Linh ngủ một giấc tới giờ Tỵ mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, thị nữ hầu hạ y tắm rửa thay y phục, y tỉnh lại trễ, cũng ăn điểm tâm rất muộn.
Y vốn đang cảm thấy lười biếng, trời còn đổ mưa, bèn ở trong Biệt đệ cả ngày, không bước ra ngoài.
Trong đình viện có tiếng mưa, có tiếng người hát hí khúc Liên Hoa Lạc, còn có tiếng Linh công tử và Việt hầu trò chuyện cùng nhau.
Thị nữ đứng bên cạnh châm trà cho bọn họ, dâng bánh ngọt quả thanh, quan sát bọn họ chơi cờ, lại nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Câu chuyện êm đềm dưới mái hiên, nhìn nước đọng lại trên mái ngói, nghe tiếng từng giọt tí tách rơi.
Chẳng nói tới chủ viện thanh thản, đến ngay cả tỳ nữ trong Biệt viện cũng rảnh rỗi ngáp một cái, dựa vào cột gỗ mộc lan, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Một ván cờ, khó phân thắng bại.
Trong lúc đánh cờ, ngón tay Chiêu Linh và Việt Tiềm vô tình chạm nhau. Ánh mắt hai người đối diện, chân tình vô hình đã vô thanh vô tức tràn lan từ thuở nào.
Việt Tiềm cúi đầu, tiếp tục đánh cờ. Tính thêm vài nước là đã đi hết một bàn cờ.
Chiêu Linh thả quân cờ trắng vào trong hộp, tiếng ngọc va vào nhau vang lên thanh thuý, giật mình nói: “Ở Phán cung, không mấy người có thể thắng ta. Ngươi còn có thể đánh ngang tay ta, đã học cờ bao nhiêu lâu rồi?”
Việt Tiềm thu lại từng quân cờ ngọc xanh biếc, có sao nói vậy: “Ban đầu khi đánh cờ cùng công tử, thuộc hạ luôn thua tan tác, tới gần đây mới nghĩ ra được phương pháp hoá giải. Thế cờ của công tử cường hãn công phá, lại thích giết chóc, không giống tính tình lúc bình thường của công tử.”
“Tính tình bình thường của ta như thế nào? Ngươi nói ta nghe chút.” Chiêu Linh dán sát mặt lại, hơi thở ấm nóng phả lên mặt mày đối phương, đuôi mày khoé mắt còn hơi nhướng lên.
Việt Tiềm không biết nói lời tâm tình, câu từ ve vãn một chữ hắn cũng chẳng biết. Có điều hắn cũng không phải chẳng có chút phản ứng nào, chỉ im lặng siết chặt quân cờ trong tay.
Hắn không trả lời, chỉ im lặng thả lại những quân cờ xanh biếc vào trong hộp, còn dọn bàn cờ giúp Chiêu Linh, nhặt những quân cờ trắng còn lại lên, thả vào hộp đựng cờ bên cạnh y.
“Công tử, xin mời.” Việt Tiềm làm tư thế mời của người chơi cờ.
Quân cờ trên bàn cũng đã dẹp xong, có thể đánh trận tiếp theo rồi.
“Đánh thêm ván nữa, ba ván định thắng thua. Nếu ngươi thua, vậy thì phải chà lưng cho ta.” Chiêu Linh kẹp một quân cờ giữa hai tay, suy tư nhìn bàn cờ, ván này y nghiêm túc hạ từng quân một.
Thị nữ bật cười thành tiếng, che miệng lại.
Thay y phục cũng thế, tắm rửa cũng vậy, trước nay đều là thị nữ hầu hạ. Ngẫm đến cảnh Việt hầu để trần cánh tay, vắt khăn qua vai, xắn ống quần lên rồi quỳ gối phía sau chà lưng cho công tử, chẳng hiểu sao lại có chút kỳ lạ.
Thay vì quái lạ, suy nghĩ kỹ lại, chi bằng nói rằng quá nửa là tình thú.
Việt Tiềm nắm chặt bàn tay Chiêu Linh vừa phất lên muốn nghe hí khúc Liên Hoa Lạc, nói nhỏ: “Vậy nếu như thắng?”
Âm giọng hắn trầm thấp, lực tay rất lớn, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Đáy lòng Chiêu Linh rung động, cảm thấy hơi nóng như lan đi khắp toàn thân. Y rút bàn tay đang bị nắm chặt ra, đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ, nghe hí khúc Liên Hoa Lạc văng vẳng bên tai, cũng lên tiếng: “Vậy ngươi thắng ta trước rồi nói.”
Gió thổi mưa bay, bọt nước phủ một lớp thật mỏng lên mặt hai người, hạ ý nóng đọng trên da thịt xuống.
Chạng vạng, Chiêu Linh chắp tay sau lưng đứng trước cửa viện, nhìn về phía cơn mưa ở sân trước. Việt Tiềm đội mưa đi xuyên qua sân thẳng về hướng nhà bếp. Hắn đi sắp xếp công việc trước bữa tối.
Nhìn đôi chân dài của hắn, lại nhìn bóng lưng không nhanh không chậm rời khỏi sân trước, mặt mày Chiêu Linh vô cùng nhu hoà, hai mắt dịu dàng, viền môi hoàn mỹ hơi mím lại, tiếng hít thở cũng đầy phần tinh tế.
Là chính y mang Việt Tiềm ra khỏi Hữu uyển, cũng thay đổi hắn vô cùng sâu sắc.
Hắn bảy thước ngang tàng, tài hoa lỗi lạc, mỗi khi giơ tay nhấc chân còn đọng theo cả khí chất nghiêm túc, là kẻ tài trí vượt bậc.
Từ thiếu niên đến thành niên, Chiêu Linh đã chứng kiến sự thay đổi của hắn.
***
Chiêu Linh ở lại Biệt đệ hai ngày. Sáng sớm ngày thứ ba, y leo lên xe ngựa, mang theo một đám tuỳ từng quay trở về Đô thành.
Cùng ngày hôm ấy, Việt Tiềm và quản gia sắp sếp cho nhạc sĩ, mỹ cơ, đầu bếp và vô số nô bộc, tỳ nữ của Biệt đệ, cùng nhau chuyển vào Phủ đệ trong thành của Linh công tử.
Phủ đệ đã tu sửa xong xuôi, trước khi chủ nhân vào ở còn phải bố trí đầy đủ vật phẩm, người hầu kẻ hạ, chờ đợi sẵn sàng nghênh tiếp chủ nhân.
Mấy ngày nay, Việt Tiềm và quản gia vô cùng bận rộn, phải chỉ huy mọi người chuyển hết những thứ Quốc quân, Quân phu nhân, Thái tử tặng cho Linh công tử tân gia về Phủ đệ, cũng bày biện thật tốt.
Hơn mười ngày sau, trong Phủ đệ đã có vô số nô bộc, nhạc sĩ, mỹ cơ, nhiều người đến thế chỉ để hầu hạ chỉ một người.
Từ ấy, Phủ đệ của Linh công tử vô cùng tráng lệ, bảo vật vô số, nô bộc như mây.
***
Sớm hôm ấy, cảnh xuân tươi đẹp, chim yến lượn trong vườn, nhẹ nhàng bay múa theo gió xa.
Đoản kiếm tấn công liên tục khiến tiếng va chạm vang lên lanh lảnh, hai người không ngừng lao vào nhau, chiến đấu kịch tính mãnh liệt, luôn có một, hai lần, mũi kiếm quét qua khiên gỗ sơn son, phát ra tiếng động trầm đục, thị nữ đứng xem mà đáy lòng cũng kinh hoảng, vô cùng căng thẳng, thậm chí còn sợ sệt che mắt lại, không dám nhìn.
Chiêu Linh xem đến mê mẩn, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hai người đang biểu diễn luận bàn cùng nhau, cũng chẳng phải quyết đấu sinh tử, mỗi bên đều kìm một phần lực lại.
Lần thứ hai Doãn hộ vệ đâm kiếm tới, Việt Tiềm nâng khiên gỗ lên chắn, đối phương bị khí thế của hắn doạ cho giật mình, gót chân đứng không vững cũng ngã nhào xuống, bị cả chiếc khiên gỗ đè lên người.
Doãn hộ vệ trợn mắt ngoác mồm, không thể tin nổi mình đại bại dưới tay Việt Tiềm. Hắn chỉ mới dạy Việt Tiềm cách sử dụng khiên gỗ mấy tháng trước thôi.
Trong thời gian ngắn như thế, Việt Tiềm đã hoàn toàn nắm được kỹ xảo, vận dụng cực kỳ thuần thục.
Việt Tiềm đưa tay ra kéo Doãn hộ vệ đứng lên, áy náy nói: “Luận bàn cùng Doãn hộ vệ khiến ta quá hưng phấn, nhất thời quên mất vết thương ở chân ngươi còn chưa lành hẳn.”
Doãn hộ vệ nắm chặt tay hắn, thuận thế đứng dậy, dũng cảm nói: “Ta không sao! Việt huynh đệ thật sự vô cùng dũng mãnh, khiến người ta khâm phục!”
Doãn hộ vệ dựa vào võ nghệ kiếm cơm, một thân bản lĩnh, võ nghệ cao cường, hắn nhìn ra được rằng Việt hầu hữu dũng hệt như võ sĩ.
Việt Tiềm trả lời: “Ấy là bởi Doãn hộ vệ vẫn còn thương tổn. Nếu đánh nhau thật, ta sao có thể là đối thủ được.”
Doãn hộ vệ chột dạ cười gượng hai tiếng, khi đánh nhau Việt hầu hung mãnh doạ người thế kia, có khi tới khi xuống tay thật, mình cũng chẳng thể thắng chắc.
Hai người chẳng phải người dây dưa dài dòng, nhanh chóng giao lại sân bãi cho những hộ vệ khác. Việt Tiềm tiện tay đưa khiên chắn và đoản kiếm cho nô bộc, lại ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Linh đang thản nhiên ngồi dưới cây ngô đồng, mặt mày đong đầy ý cười.
Hắn đi tới trước mặt Chiêu Linh rồi hành lễ, lại nghe y nói: “Việt Tiềm, ta tặng ngươi một thanh bội kiếm. Ngươi muốn kiếm của Chấp Quốc, hay là muốn kiếm của Dung Quốc?”
Bội kiếm bên hông Việt Tiềm là một thanh kiếm vô cùng bình thường.
Kiếm Linh công tử trao tặng, tất nhiên là bảo kiếm.
Việt Tiềm còn chưa bình tĩnh lại, tâm lý vẫn không muốn nhận lấy ban thưởng, tâm tình tương đối mâu thuẫn.
“Mũi kiếm Chấp Quốc sắc bén, chém sắt như chém bùn, thân kiếm thô mà thẳng; kiếm Dung hoa văn hoa mỹ, thon dài dẻo dai. Ngươi muốn chọn loại nào?” Chiêu Linh đã có ý tặng Việt Tiềm một thanh bảo kiếm từ lâu. Ngày đông năm ngoái, hắn cứu mình trong Nguyệt các, nợ ơn cứu mạng, cần phải thưởng.
Doãn hộ vệ dũng cảm xả thân vì Chiêu Linh cũng đã sớm được trọng thưởng, thưởng những hai trăm viên hoàng kim.
Thấy Việt Tiềm không chịu đồng ý, Chiêu Linh lại nói: “Nếu ngươi không chọn, ta sẽ chọn cho ngươi một thanh.”
Việt Tiềm biết chẳng từ chối được, trả lời: “Kiếm Chấp Quốc.”
Ánh mắt Chiêu Linh quét qua người Việt Tiềm, rơi vào eo thân thẳng tắp, tưởng tượng hắn đeo một thanh kiếm Chấp Quốc thô mà đẹp, dáng vẻ anh mình thần võ, vui vẻ gật đầu: “Quả là kiếm Chấp Quốc hợp với ngươi hơn.”
Kiếm sư tại Chấp Quốc vô cùng có danh tiếng, mỗi chuôi kiếm bọn họ tạo ra đều mang giá trị liên thành.
Sâm viện rộng lớn, hộ vệ đứng đầy hai bên vẫn đang tiến hành luận bàn, người thắng đều có thưởng, nhưng lại chẳng ai có được bảo kiếm quý giá nhường ấy.
Một ngày sau, một thanh bảo kiếm được đưa tới tay Việt Tiềm. Việt Tiềm quỳ một gối xuống đất, hai tay giơ lên cao, nhận lấy phần thưởng của hắn.
Không có bách viên hoàng kim, không có mỹ cơ, hắn được ban thưởng một thanh bảo kiếm giá mấy trăm khối hoàng kim.
Chiêu Linh nhìn từ trên cao xuống, ra lệnh: “Việt Tiềm, từ nay về sau, ngươi phải dùng nó, bảo vệ ta chu toàn.”
Hai tay Việt Tiềm nhận kiếm chậm rãi hạ xuống. Hắn xoa xoa vỏ kiếm, đáy mắt đen thẫm như trầm xuống, một hồi lâu sau mới đáp: “Vâng, công tử.”
Tự tay người ban tặng bản kiếm, tự thân ta chính miệng cam kết.
Từ đó, Việt Tiềm đeo thanh kiếm Chấp Quốc này bên người, trở thành bội kiếm bên cạnh Linh công tử.
Bất kể là phát quan, là áo bào, là giày, là bội kiếm, đồ dùng của Việt Tiềm luôn phải tốt hơn những người hầu khác.
Tốt hơn rất nhiều, cho nên nếu là người không rõ thân phận của Việt Tiềm, chỉ nhìn trang phục cũng sẽ có thể cho rằng hắn là con em quyền quý.
Ánh nến trong bấc đèn lúc sáng lúc tối, dầu thắp đã sắp thấy đáy, ước chừng đã là giờ Thân, không bao lâu nữa là đến hừng đông.
Việt Tiềm ngồi dậy, nhẹ nhàng rút cánh tay đang ôm Chiêu Linh ra, sau đó vén một góc chăn lên, lặng lẽ dịch thân ra ngoài.
Hắn không vội vàng rời đi mà ngồi lại bên giường, ánh nhìn như miêu tả từng đường nét của người nằm phía trên. Hắn hơi hạ thấp người xuống, lắng nghe tiếng thở đều đều mà vững vàng của Chiêu Linh, dém lại góc chăn cho y thật kín.
Việt Tiềm nhẹ nhàng xoa vầng trán và sợi tóc của Chiêu Linh, nhìn gương mặt người ấy, dù là động tác hay ánh mắt cũng đều cực kỳ dịu dàng, êm đềm như nước.
Cứ ngồi ngắm Chiêu Linh ngủ say một hồi lâu, cuối cùng Việt Tiềm cũng đứng dậy, nhặt áo quần tứ tung trên mặt đất lên, toàn bộ quá trình cực kỳ bình tĩnh.
Hẳn nên nói, hắn vô cùng can đảm.
Nếu là nam tử tầm thường dám đè Linh công tử dưới thân, mây mưa một phen, ắt rằng khi tỉnh lại sẽ sợ hãi đến run lẩy bẩy mới phải. Nếu Thái tử hoặc Quốc quân biết được, chỉ e mười cái mạng cũng chẳng đủ dùng.
Bóng dáng cao lớn xuyên qua màn giường, đi về phía cửa phòng. Giờ khắc này, ngọn đèn đã tắt ngấm, sắc trời ngoài cửa sổ cũng sáng lên, đêm đen tan biến từ lâu rồi.
Độ ấm trong phòng khiến người ta mê mẩn, bên ngoài lại lạnh lẽo thấu xương.
Việt Tiềm đi qua sân viện trống trơn, gió xuân thổi lẫn với mưa phùn đập vào mặt, bóng người lẻ loi độc hành dưới ánh trăng ảm đạm, áo bào chỉnh tề, phát quan đoan chính.
Sân trước tối om, chỉ có ánh đèn le lói chiếu ra từ cửa sổ chưa đóng. Hộ vệ trực đêm làm hết phận sự, hiển nhiên đều tỉnh cả.
Việt Tiềm đi về Trắc ốc, tiếng vang khi mở cửa phòng không lớn. Thị vệ trông cửa cách đó không xa ló đầu ra nhìn, thấy là Việt hầu, lại rúc đầu về.
Chủ viện có tổng cộng tám người, Việt Tiềm và Chiêu Linh, cộng thêm hai thị nữ, bốn hộ vệ.
Hai thị nữ và hộ vệ dù có biết đến, cũng không bao giờ nói chuyện ban đêm ra ngoài.
Không ai dám to gan vạch trần chuyện tư mật của chủ nhân, đặc biệt là công tử của một quốc gia, người nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Mưa rơi tí tách, tắm một màu thoải mái lên vạn vật trên thế gian.
Chiêu Linh ngủ một giấc tới giờ Tỵ mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, thị nữ hầu hạ y tắm rửa thay y phục, y tỉnh lại trễ, cũng ăn điểm tâm rất muộn.
Y vốn đang cảm thấy lười biếng, trời còn đổ mưa, bèn ở trong Biệt đệ cả ngày, không bước ra ngoài.
Trong đình viện có tiếng mưa, có tiếng người hát hí khúc Liên Hoa Lạc, còn có tiếng Linh công tử và Việt hầu trò chuyện cùng nhau.
Thị nữ đứng bên cạnh châm trà cho bọn họ, dâng bánh ngọt quả thanh, quan sát bọn họ chơi cờ, lại nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Câu chuyện êm đềm dưới mái hiên, nhìn nước đọng lại trên mái ngói, nghe tiếng từng giọt tí tách rơi.
Chẳng nói tới chủ viện thanh thản, đến ngay cả tỳ nữ trong Biệt viện cũng rảnh rỗi ngáp một cái, dựa vào cột gỗ mộc lan, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Một ván cờ, khó phân thắng bại.
Trong lúc đánh cờ, ngón tay Chiêu Linh và Việt Tiềm vô tình chạm nhau. Ánh mắt hai người đối diện, chân tình vô hình đã vô thanh vô tức tràn lan từ thuở nào.
Việt Tiềm cúi đầu, tiếp tục đánh cờ. Tính thêm vài nước là đã đi hết một bàn cờ.
Chiêu Linh thả quân cờ trắng vào trong hộp, tiếng ngọc va vào nhau vang lên thanh thuý, giật mình nói: “Ở Phán cung, không mấy người có thể thắng ta. Ngươi còn có thể đánh ngang tay ta, đã học cờ bao nhiêu lâu rồi?”
Việt Tiềm thu lại từng quân cờ ngọc xanh biếc, có sao nói vậy: “Ban đầu khi đánh cờ cùng công tử, thuộc hạ luôn thua tan tác, tới gần đây mới nghĩ ra được phương pháp hoá giải. Thế cờ của công tử cường hãn công phá, lại thích giết chóc, không giống tính tình lúc bình thường của công tử.”
“Tính tình bình thường của ta như thế nào? Ngươi nói ta nghe chút.” Chiêu Linh dán sát mặt lại, hơi thở ấm nóng phả lên mặt mày đối phương, đuôi mày khoé mắt còn hơi nhướng lên.
Việt Tiềm không biết nói lời tâm tình, câu từ ve vãn một chữ hắn cũng chẳng biết. Có điều hắn cũng không phải chẳng có chút phản ứng nào, chỉ im lặng siết chặt quân cờ trong tay.
Hắn không trả lời, chỉ im lặng thả lại những quân cờ xanh biếc vào trong hộp, còn dọn bàn cờ giúp Chiêu Linh, nhặt những quân cờ trắng còn lại lên, thả vào hộp đựng cờ bên cạnh y.
“Công tử, xin mời.” Việt Tiềm làm tư thế mời của người chơi cờ.
Quân cờ trên bàn cũng đã dẹp xong, có thể đánh trận tiếp theo rồi.
“Đánh thêm ván nữa, ba ván định thắng thua. Nếu ngươi thua, vậy thì phải chà lưng cho ta.” Chiêu Linh kẹp một quân cờ giữa hai tay, suy tư nhìn bàn cờ, ván này y nghiêm túc hạ từng quân một.
Thị nữ bật cười thành tiếng, che miệng lại.
Thay y phục cũng thế, tắm rửa cũng vậy, trước nay đều là thị nữ hầu hạ. Ngẫm đến cảnh Việt hầu để trần cánh tay, vắt khăn qua vai, xắn ống quần lên rồi quỳ gối phía sau chà lưng cho công tử, chẳng hiểu sao lại có chút kỳ lạ.
Thay vì quái lạ, suy nghĩ kỹ lại, chi bằng nói rằng quá nửa là tình thú.
Việt Tiềm nắm chặt bàn tay Chiêu Linh vừa phất lên muốn nghe hí khúc Liên Hoa Lạc, nói nhỏ: “Vậy nếu như thắng?”
Âm giọng hắn trầm thấp, lực tay rất lớn, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Đáy lòng Chiêu Linh rung động, cảm thấy hơi nóng như lan đi khắp toàn thân. Y rút bàn tay đang bị nắm chặt ra, đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ, nghe hí khúc Liên Hoa Lạc văng vẳng bên tai, cũng lên tiếng: “Vậy ngươi thắng ta trước rồi nói.”
Gió thổi mưa bay, bọt nước phủ một lớp thật mỏng lên mặt hai người, hạ ý nóng đọng trên da thịt xuống.
Chạng vạng, Chiêu Linh chắp tay sau lưng đứng trước cửa viện, nhìn về phía cơn mưa ở sân trước. Việt Tiềm đội mưa đi xuyên qua sân thẳng về hướng nhà bếp. Hắn đi sắp xếp công việc trước bữa tối.
Nhìn đôi chân dài của hắn, lại nhìn bóng lưng không nhanh không chậm rời khỏi sân trước, mặt mày Chiêu Linh vô cùng nhu hoà, hai mắt dịu dàng, viền môi hoàn mỹ hơi mím lại, tiếng hít thở cũng đầy phần tinh tế.
Là chính y mang Việt Tiềm ra khỏi Hữu uyển, cũng thay đổi hắn vô cùng sâu sắc.
Hắn bảy thước ngang tàng, tài hoa lỗi lạc, mỗi khi giơ tay nhấc chân còn đọng theo cả khí chất nghiêm túc, là kẻ tài trí vượt bậc.
Từ thiếu niên đến thành niên, Chiêu Linh đã chứng kiến sự thay đổi của hắn.
***
Chiêu Linh ở lại Biệt đệ hai ngày. Sáng sớm ngày thứ ba, y leo lên xe ngựa, mang theo một đám tuỳ từng quay trở về Đô thành.
Cùng ngày hôm ấy, Việt Tiềm và quản gia sắp sếp cho nhạc sĩ, mỹ cơ, đầu bếp và vô số nô bộc, tỳ nữ của Biệt đệ, cùng nhau chuyển vào Phủ đệ trong thành của Linh công tử.
Phủ đệ đã tu sửa xong xuôi, trước khi chủ nhân vào ở còn phải bố trí đầy đủ vật phẩm, người hầu kẻ hạ, chờ đợi sẵn sàng nghênh tiếp chủ nhân.
Mấy ngày nay, Việt Tiềm và quản gia vô cùng bận rộn, phải chỉ huy mọi người chuyển hết những thứ Quốc quân, Quân phu nhân, Thái tử tặng cho Linh công tử tân gia về Phủ đệ, cũng bày biện thật tốt.
Hơn mười ngày sau, trong Phủ đệ đã có vô số nô bộc, nhạc sĩ, mỹ cơ, nhiều người đến thế chỉ để hầu hạ chỉ một người.
Từ ấy, Phủ đệ của Linh công tử vô cùng tráng lệ, bảo vật vô số, nô bộc như mây.
***
Sớm hôm ấy, cảnh xuân tươi đẹp, chim yến lượn trong vườn, nhẹ nhàng bay múa theo gió xa.
Đoản kiếm tấn công liên tục khiến tiếng va chạm vang lên lanh lảnh, hai người không ngừng lao vào nhau, chiến đấu kịch tính mãnh liệt, luôn có một, hai lần, mũi kiếm quét qua khiên gỗ sơn son, phát ra tiếng động trầm đục, thị nữ đứng xem mà đáy lòng cũng kinh hoảng, vô cùng căng thẳng, thậm chí còn sợ sệt che mắt lại, không dám nhìn.
Chiêu Linh xem đến mê mẩn, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hai người đang biểu diễn luận bàn cùng nhau, cũng chẳng phải quyết đấu sinh tử, mỗi bên đều kìm một phần lực lại.
Lần thứ hai Doãn hộ vệ đâm kiếm tới, Việt Tiềm nâng khiên gỗ lên chắn, đối phương bị khí thế của hắn doạ cho giật mình, gót chân đứng không vững cũng ngã nhào xuống, bị cả chiếc khiên gỗ đè lên người.
Doãn hộ vệ trợn mắt ngoác mồm, không thể tin nổi mình đại bại dưới tay Việt Tiềm. Hắn chỉ mới dạy Việt Tiềm cách sử dụng khiên gỗ mấy tháng trước thôi.
Trong thời gian ngắn như thế, Việt Tiềm đã hoàn toàn nắm được kỹ xảo, vận dụng cực kỳ thuần thục.
Việt Tiềm đưa tay ra kéo Doãn hộ vệ đứng lên, áy náy nói: “Luận bàn cùng Doãn hộ vệ khiến ta quá hưng phấn, nhất thời quên mất vết thương ở chân ngươi còn chưa lành hẳn.”
Doãn hộ vệ nắm chặt tay hắn, thuận thế đứng dậy, dũng cảm nói: “Ta không sao! Việt huynh đệ thật sự vô cùng dũng mãnh, khiến người ta khâm phục!”
Doãn hộ vệ dựa vào võ nghệ kiếm cơm, một thân bản lĩnh, võ nghệ cao cường, hắn nhìn ra được rằng Việt hầu hữu dũng hệt như võ sĩ.
Việt Tiềm trả lời: “Ấy là bởi Doãn hộ vệ vẫn còn thương tổn. Nếu đánh nhau thật, ta sao có thể là đối thủ được.”
Doãn hộ vệ chột dạ cười gượng hai tiếng, khi đánh nhau Việt hầu hung mãnh doạ người thế kia, có khi tới khi xuống tay thật, mình cũng chẳng thể thắng chắc.
Hai người chẳng phải người dây dưa dài dòng, nhanh chóng giao lại sân bãi cho những hộ vệ khác. Việt Tiềm tiện tay đưa khiên chắn và đoản kiếm cho nô bộc, lại ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Linh đang thản nhiên ngồi dưới cây ngô đồng, mặt mày đong đầy ý cười.
Hắn đi tới trước mặt Chiêu Linh rồi hành lễ, lại nghe y nói: “Việt Tiềm, ta tặng ngươi một thanh bội kiếm. Ngươi muốn kiếm của Chấp Quốc, hay là muốn kiếm của Dung Quốc?”
Bội kiếm bên hông Việt Tiềm là một thanh kiếm vô cùng bình thường.
Kiếm Linh công tử trao tặng, tất nhiên là bảo kiếm.
Việt Tiềm còn chưa bình tĩnh lại, tâm lý vẫn không muốn nhận lấy ban thưởng, tâm tình tương đối mâu thuẫn.
“Mũi kiếm Chấp Quốc sắc bén, chém sắt như chém bùn, thân kiếm thô mà thẳng; kiếm Dung hoa văn hoa mỹ, thon dài dẻo dai. Ngươi muốn chọn loại nào?” Chiêu Linh đã có ý tặng Việt Tiềm một thanh bảo kiếm từ lâu. Ngày đông năm ngoái, hắn cứu mình trong Nguyệt các, nợ ơn cứu mạng, cần phải thưởng.
Doãn hộ vệ dũng cảm xả thân vì Chiêu Linh cũng đã sớm được trọng thưởng, thưởng những hai trăm viên hoàng kim.
Thấy Việt Tiềm không chịu đồng ý, Chiêu Linh lại nói: “Nếu ngươi không chọn, ta sẽ chọn cho ngươi một thanh.”
Việt Tiềm biết chẳng từ chối được, trả lời: “Kiếm Chấp Quốc.”
Ánh mắt Chiêu Linh quét qua người Việt Tiềm, rơi vào eo thân thẳng tắp, tưởng tượng hắn đeo một thanh kiếm Chấp Quốc thô mà đẹp, dáng vẻ anh mình thần võ, vui vẻ gật đầu: “Quả là kiếm Chấp Quốc hợp với ngươi hơn.”
Kiếm sư tại Chấp Quốc vô cùng có danh tiếng, mỗi chuôi kiếm bọn họ tạo ra đều mang giá trị liên thành.
Sâm viện rộng lớn, hộ vệ đứng đầy hai bên vẫn đang tiến hành luận bàn, người thắng đều có thưởng, nhưng lại chẳng ai có được bảo kiếm quý giá nhường ấy.
Một ngày sau, một thanh bảo kiếm được đưa tới tay Việt Tiềm. Việt Tiềm quỳ một gối xuống đất, hai tay giơ lên cao, nhận lấy phần thưởng của hắn.
Không có bách viên hoàng kim, không có mỹ cơ, hắn được ban thưởng một thanh bảo kiếm giá mấy trăm khối hoàng kim.
Chiêu Linh nhìn từ trên cao xuống, ra lệnh: “Việt Tiềm, từ nay về sau, ngươi phải dùng nó, bảo vệ ta chu toàn.”
Hai tay Việt Tiềm nhận kiếm chậm rãi hạ xuống. Hắn xoa xoa vỏ kiếm, đáy mắt đen thẫm như trầm xuống, một hồi lâu sau mới đáp: “Vâng, công tử.”
Tự tay người ban tặng bản kiếm, tự thân ta chính miệng cam kết.
Từ đó, Việt Tiềm đeo thanh kiếm Chấp Quốc này bên người, trở thành bội kiếm bên cạnh Linh công tử.
Bất kể là phát quan, là áo bào, là giày, là bội kiếm, đồ dùng của Việt Tiềm luôn phải tốt hơn những người hầu khác.
Tốt hơn rất nhiều, cho nên nếu là người không rõ thân phận của Việt Tiềm, chỉ nhìn trang phục cũng sẽ có thể cho rằng hắn là con em quyền quý.
Bình luận truyện