Vắng Em Không Vui
Chương 29: Che chở
Đàm Anh lật tìm được một cái mới, đi tới gõ cửa, cô vốn tưởng rằng Chu Độ sẽ giơ một tay ra, không ngờ anh trực tiếp mở luôn cửa, cho nên hai người nhìn thẳng vào nhau.
Tầm mắt Đàm Anh dời xuống dưới, nhìn thấy một thứ không nên nhìn, cô dừng ở nơi đó hai giây, sau đó nhanh chóng nhìn thẳng, đưa khăn tắm cho anh.
“Quấn vào!”
Anh nhìn cô một cái, chậm rì rì mới giơ tay ra nhận lấy. Trong nội tâm Đàm Anh đang điên cuồng gào thét, động tác chậm như vậy là muốn ồn ào cái gì chứ!
Anh cũng chẳng đóng cửa, nói: “Em muốn nhìn thì có thể nhìn.”
Đàm Anh không nhịn được nói: “Ai muốn nhìn hả!” Anh để lộ hàng không thấy xấu hổ hả? Tuy cô không thể không thừa nhận, chỗ kia…..không xấu như trong tưởng tượng của cô.
“Em đang xấu hổ?” Tóc đen của Chu Độ vẫn đang nhỏ nước, nâng mắt nhìn cô.
Nói đùa gì thế, anh còn không cảm thấy xấu hổ, cô xấu hổ cái gì chứ! Đàm Anh không muốn thừa nhận, sống hơn hai mươi năm, thời niên thiếu cô chỉ thích duy nhất một người.
Sáu năm phiêu bạt nơi đất khách, chẳng thiếu người theo đuổi cô. Nhưng chỉ vì người trước mắt đây, cô đã sớm hận thấu chuyện tình yêu này rồi. Nhưng khăng khăng vào lúc trái tim cô lạnh giá, người này lại tới trêu chọc cô.
Cô có chút tức giận, loại cảm giác tình cảm và cảm xúc bị người ta nắm lấy không dễ chịu chút nào. Cho dù anh có ở trần, khí thế mười phần ở trước mặt cô, vẫn là dáng vẻ nam thần trong trí nhớ của cô. Anh thực sự cảm thấy tình cảm của cô dễ dãi và rẻ mạt như thế sao, hay là cho rằng không phải anh thì không được?
Không cần biết là xuất phát từ sự tích cực, hay là muốn thua người không thua trận, cô dứt khoát dựa vào bên cửa, đường hoàng đánh giá anh: “Làm sao có thể chứ, mấy năm nay tôi nhìn qua quá nhiều rồi, luật sư Chu chỉ được tính là trung bình trong số đó thôi.”
Anh lạnh lùng lặp lại một lần: “Nhiều rồi?”
Cô cong môi cười.
Chu Độ quấn xong khăn tắm, Đàm Anh tưởng anh sẽ tức giận, nhưng ai biết anh không có. Anh đi ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống giường của cô lau tóc.
Nụ cười của Đàm Anh cứng đờ: “Anh muốn làm cái gì, phòng của anh ở cách vách.”
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh có quyền ngủ ở chỗ này.”
Đàm Anh nói: “Chẳng phải anh nói chỉ mượn phòng tắm dùng thôi sao?”
“Anh hối hận rồi, chính tại lúc em nói câu kia, anh nghĩ anh nhất thiết phải chứng minh cho vợ mình thấy rõ.”
Đàm Anh không hiểu: “Anh muốn chứng minh cái gì?”
Đôi mắt đen của anh mờ mịt, sắc môi vì vừa tắm xong mà đỏ tươi ướt át, cúi đầu nhìn xuống giữa hai đùi mình một cái, rồi lạnh lùng nhìn về phía cô.
Nếu như thế này mà Đàm Anh còn không hiểu nữa, vậy thì sống uổng rồi: “….”
Lúc lâu sau, thấy anh không giống đang nói đùa, cô bỗng nhiên cảm thấy ban nãy tích cực với anh đúng là tự bê đá đập chân mình. Đàm Anh rất muốn nói chẳng phải anh bị lãnh cảm sao? Nhưng lại sợ mấy chữ kia kích thích đến anh, khiến anh càng kiên định với quyết tâm muốn chứng minh.
Đàn ông trên thiên hạ này đều không thích nghe những lời như vậy, nhưng mà bảo Đàm Anh mở miệng giải thích rằng mấy năm nay cô luôn độc thân thì cô không làm được.
Chu Độ và Sở An Mật dây dưa không rõ ràng, vốn dĩ chuyện trước đây thích anh đã đủ khiến Đàm Anh hối hận ngàn lần. Cho nên cô nói: “Được, anh ngủ ở đây, tôi sang phòng cách vách.”
Anh ngã lên trên gối đầu của cô nói: “Ừ, vậy em đi đi.”
Đàm Anh nghẹn họng.
Anh kéo chăn của cô đắp lên người, thời tiết tháng tám khá oi bức, trong phòng đang mở điều hòa, chỗ mà cô thường ngủ đã bị Chu Độ bá chiếm, anh như có như không hít hà, đó là ổ chăn của cô, toàn bộ đều là mùi hương của cô.
Càng bực bội hơn là Đàm Anh chú ý tới động tác vi diệu này của anh, cứng ngắc một lúc lâu, cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Nghĩ đến chuyện có người nằm trong ổ chăn của cô không biết còn làm những thứ gì, e rằng tối nay cô tức đến mức không ngủ được.
Cô đi lên phía trước, kéo khuỷu tay Chu Độ: “Luật sư Chu, làm người không thể nói là không giữ lời, nếu không lần sau tôi sẽ không tin lời anh nói nữa.”
Chu Độ chẳng động đậy gì, mái tóc chưa lau khô làm ướt hết gối đầu của cô, anh nắm ngược lại tay cô, nói: “Chẳng phải trước giờ em chưa từng tin lời anh nói sao?”
Anh nói thích cô, cô chỉ cười cho qua, trong mắt toàn bộ đều là khinh miệt và giễu cợt.
Đàm Anh nói không nên lời: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh không nói, mắt thấy gối đầu của cô bị tóc anh làm ướt hết, anh nhìn cô, lặp lại lời cô vừa nói một lần nữa: “Em nhìn qua quá nhiều rồi?”
Đàm Anh cắn răng: “Tôi nói linh tinh, linh tinh đó được chưa!”
Anh khẽ nhếch khóe môi lên: “Ừm.”
“Bây giờ có thể đứng lên chưa?”
Môi mỏng của anh khẽ động, mím chặt nhìn cô, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gần cô như thế, anh nắm lấy tay cô, đặt lên mái tóc ướt nhẹp của mình: “Em lau tóc giúp anh.”
Đàm Anh sờ toàn là nước, vô cùng cạn lời: “Anh không có tay à, tôi còn chẳng nhờ anh giúp tôi lau ấy.”
“Em muốn anh giúp em lau à? Sau này anh….”
“Không muốn!” Đàm Anh nói, “Tôi lau giúp anh xong anh đi ngay?”
Anh gật đầu, Đàm Anh chỉ đành cầm khăn lông lên, tức phì phì quay lại, sau này buổi tối đi ngủ cô nhất định phải khóa cửa, khóa thật chặt, Chu Độ có chết ở cách vách cô cũng không mở.
Chu Độ thuận theo ngồi dậy, Đàm Anh không muốn đối diện với ánh mắt anh, trong đôi mắt yên tĩnh của anh chứa ánh sáng mong chờ, khiến cô thấy kì lạ vô cùng.
Cô ôm tâm tư báo thù, vò đầu anh thành một trái bóng, dùng khăn lông lau loạn lên. Anh nhịn, không lên tiếng.
Đàm Anh nhìn mấy sợi tóc mà mình không cẩn thận bứt ra, nội tâm sung sướng vô cùng. Thấy Chu Độ không lên tiếng quở trách cô, giống hệt như đầu gỗ, cô lại nhân tiện nhổ thêm mấy cọng.
Cảm giác nghẹn khuất tan đi, cô bắt đầu tưởng tượng Chu Độ bị cô nhổ sạch tóc thành một tên hói, nghĩ mãi, khoái ý nhộn nhạo khiến cô không nhịn nổi muốn cười.
Cô qua quýt lau xong cho anh, Đàm Anh ném khăn lông vào ngực anh: “Được rồi chứ?”
Anh đứng dậy, không nói thêm gì, rời khỏi phòng của cô. Đàm Anh căm hận nhìn ổ chăn và chiếc gối đầu bị anh nằm qua, ném xuống giường đạp vài cái.
Cô mới không bao giờ thích anh nữa! Chút lương tâm ít ỏi của cô đã bốc hơi toàn toàn dưới hành động mặt dày hôm nay của anh, đợi lợi dụng xong, cô sẽ đá anh, ly hôn với anh.
*
Trời thu mát mẻ, cuối tuần văn phòng luật Độ Hành tổ chức teambuilding.
Tuy đã vào tháng chín, chưa tới mùa ăn cua, nhưng khá nhiều người đệ nghị đi trèo thuyền ăn cua ở hồ Vị Danh. Trên phương diện công việc Chu-par vô cùng nghiêm khắc, nhưng những lúc bình thường mọi người làm gì cũng không phản đối.
Mọi người nhớ tháng trước anh mới kết hôn, teambuilding có thể mang theo người nhà, có người đề nghị, anh mang theo vợ đi cùng.
Chu Độ hỏi Đàm Anh có muốn đi hay không, nói thực lòng, Đàm Anh rất dao động. Từ khi cô bị Kim Tại Duệ nhắm vào, một khi cô ra ngoài thì rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn bạn bè trong nước đã ít, hiện giờ càng chẳng còn người nào nữa, ngay cả người có thể nói chuyện cũng rất ít.
Đương nhiên, Chu Độ thì không tính. Cô chẳng vui gì khi nói chuyện với anh.
Cô vốn không phải người trầm lắng, trước kia ngây thơ tươi sáng, thích cười thích đùa, ở nước ngoài vì phải nuôi mẹ, cô còn từng hát dong ở ngoài đường.
Quãng thời gian này bị đè ép dưới áp lực của Kim Tại Duệ, cô bí bách đến hoảng loạn. Trong nội tâm cô vô cùng muốn đi, nhưng Kim Tại Duệ vẫn đứng một bên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cô sợ vì cô mà lần tổ chức teambuilding này sẽ xảy ra chuyện.
Chu Độ nói: “Vụ án của Kim Manh Manh sắp mở phiên tòa rồi, quãng thời gian này Kim Tại Duệ sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì.”
Được thôi, anh đã nói đến mức này rồi, trên phương diện tình cảm cô không tin tưởng anh, nhưng trên phương diện chuyên nghiệp của anh Đàm Anh chưa từng nghi ngờ. Có lẽ Chu Độ cũng không lấy hãng luật mà anh sáng lập ra đùa.
Biết cô sẽ đi, đám luật sư ở Độ Hành rất hưng phấn. Người gặp được Đàm Anh rất ít, mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là cô gái như thế nào, mà có thể tóm gọn được trái tim của Chu-par.
Còn có, người đàn ông nghiêm khắc như Chu-par, ngày thường chung đụng với vợ mình như thế nào? Sẽ không phải động một cái là dạy dỗ quở mắng cô chứ?
Trong tưởng tượng của đám luật sư nhỏ, có lẽ Đàm Anh là một người dịu dàng hiểu chuyện, thậm chí còn là người không biết tức giận, người như vậy mới có thể chung đụng hòa hợp với Chu-par được, giống như bác sĩ Sở Sở An Mật vậy.
Nhưng ngay hôm đó mắt bọn họ rơi hết xuống đất, mắt mở trân trân thấy Chu-par dừng xe, lúc xuống xe mở cửa xê cho cô. Chu-par đang cúi đầu nói gì đó với cô, sau đó giơ tay xoa tóc cô.
Cô chặn bàn tay anh lại, cười hì hì, nhưng trong mắt lại mang theo chút thách thức mờ nhạt.
Chu-par không dạy dỗ người, nắm lấy một bàn tay của cô, dẫn cô tới giới thiệu với mọi người. Lần này cô không phản kháng thành thật đi theo anh qua đó.
Cô trẻ trung xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng trong vô cùng linh dộng, cực kì xinh đẹp. Chỉ bàn riêng về nhan sắc, cô còn xinh đẹp hơn Sở An Mật nhiều. Đàm Anh hào phóng rộng rãi, không cần Chu Độ lo lắng, rất nhanh chóng làm quen với người trong hãng luật, còn có người gọi cô là chị dâu.
Cô thoáng dừng lại, cười đáp một tiếng. Chu Độ nghe thấy, quay đầu nhìn về phía cô, Đàm Anh giả vờ như không thấy ánh mắt của anh.
Ân Chi Hành cau mặt rầu rĩ tới muộn, mới chạy tới, chớp mày nháy mắt với Chu Độ.
Đàm Anh nhìn thoáng qua, thấy sau lưng anh ta còn có người. Sở An Mật đột nhiên xuất hiện, hôm nay cô ta mặc bộ đồ vest màu trắng, cặp chân dài lộ ra ngoài, cô ta thân thiện gật đầu một cái, chào hỏi với mọi người xung quanh: “Tôi qua đây bàn công chuyện, vừa đúng lúc gặp Ân-par, mọi người không để bụng tôi tới làm phiền chứ.”
Mọi người nhìn Đàm Anh, lại nhìn về phía Chu Độ.
Sở An Mật nhếch khóe môi lên, cay đắng nói: “A Độ, nghe nói anh kết hôn rồi, còn chưa nói với anh, tân hôn vui vẻ.”
Chu Độ gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô ta tới, khá nhiều luật sư chào đón, kêu cô ta ngồi xuống. Rõ ràng quen thuộc với mọi người hơn so với Đàm Anh hồi nãy. So sánh như vậy, Đàm Anh giống như người ngoài vòng của Chu Độ vậy, cô ta càng giống vợ của Chu Độ hơn.
Sở An Mật chào hỏi với người xung quanh một vòng, cuối cùng mới nhìn vào mắt Đàm Anh.
Đàm Anh hiếm khi hứng thú nhìn cô ta, sau khi Sở An Mật xuất hiện, không khí trở nên vô cùng kì quặc, nói cô ta không phải cố ý chứ, cô ta vừa đến, hoàn cảnh của Đàm Anh trở nên xấu hổ vô cùng.
Không phải ai cũng biết chuyện cũ của sáu năm trước, hình tượng thâm tình dịu dàng của Sở An Mật đã vô cùng ổn định rồi, cho dù Đàm Anh và Chu Độ đã lĩnh giấy đăng kí kết hôn, thì trong hãng luật vẫn có nhiều người thấy tiếc nuối cho Sở An Mật.
Trước kia Đàm Anh không chịu nổi kích thích, không nhìn nổi mối quan hệ tốt đẹp giữa cô ta và Chu Độ, mà hiện giờ cô chẳng sao cả, Chu Độ thích ai thì thích người đó. Đợi khi anh không còn giá trị lợi dụng nữa, anh ly hôn rồi ở cùng Sở An Mật cũng chẳng vấn đề gì.
Màu mắt Sở An Mật sâu không thể lường được, nhìn cô hơi mỉm cười, xem nhẹ sự tồn tại của cô, chớp mắt lại ngọt ngào hỏi Chu Độ: “A Độ, vụ án của Lưu tổng lần trước, bên anh tiếp nhận vẫn thuận lợi chứ.”
Đàm Anh đã quen rồi, chuẩn bị lạnh lùng xem hai người bọn họ biểu diễn.
Chu Độ đứng dậy, đi tới bên cạnh Đàm Anh, giơ tay ra với cô, giọng nói thấp hơn mấy phần nói: “Ra ngoài chèo thuyền không?”
Hỏi xong câu này, anh mới nhìn về phía Sở An Mật, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn cô Sở đã dắt dây bắc cầu, teambuilding hôm nay không bàn công việc, nếu cô Sở thực sự có hứng thú, thì nên đi tìm Ân-par.”
Chỉ một câu này, anh thân thiết với ai có thể nhìn ra được ngay lập tức. Đàm Anh ngạc nhiên nhìn anh một cái, anh không nhìn Sở An Mật, chỉ nhìn cô, hỏi: “Có muốn đi không?”
Đương nhiên là đi, tuy mặt trời bên ngoài quá gắt không muốn chèo thuyền, nhưng có thể khiến Sở An Mật khó chịu cô không đi không được rồi. Cho nên Đàm Anh đặt tay vào lòng bàn tay Chu Độ, cười ngọt ngào nói: “Được ạ.”
Chu Độ đưa cô đi chèo thuyền, Đàm Anh quay đầu, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Sở An Mật. Cô nhếch mày, cảm thấy đàn ông đúng là sinh vật đáng sợ, Kim Tại Duệ phải, Chu Độ cũng vậy.
Kim Tại Duệ từng thích Đan Ngưng, vì Đan Ngưng mà kết hôn với Quan Dạ Tuyết, đối xử với Quan Dạ Tuyết cực kì tệ hại, bạo lực tinh thần có thêm. Hiện giờ không thích Đan Ngưng nữa, thì muốn dồn Đan Ngưng vào chỗ chết.
Cô quay đầu, nhìn bóng lứng thẳng tắp của người đàn ông trước mắt. Chẳng phải Chu Độ cũng giống vậy sao? Lúc còn thích Sở An Mật, hết lần này tới lần khác phá vỡ nguyên tắc vì cô ta, không từ thủ đoạn. Hiện giờ chẳng rõ giữa anh và Sở An Mật xảy ra chuyện gì, lại đối xử lạnh nhạt với Sở An Mật như vậy.
Cô xuýt xoa một lúc, cho nên tình yêu của đàn ông đúng là rẻ mạt, cho dù Chu Độ nói yêu cô, cô cũng chẳng hiếm lạ gì.
Đàm Anh lười biếng đá hòn đá chơi, Chu Độ đi thuê thuyền nhỏ, cô dựa vào chòi hóng mát đánh giá dung mạo xuất sắc của người đàn ông này, may mà bản thân không phải là Quan Dạ Tuyết, lòng dạ đủ cứng rắn.
Vì hai người họ đi riêng ra ngoài, những người khác không đi theo ra. Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, hai tay Đàm Anh để lên trán che đi ánh nắng, cố tình nói giọng trà xanh: “Ấy, chị họ hình như không quá vui vẻ, Chu Độ, hay là anh an ủi chị ấy một chút, hai người có nhiều năm tình cảm như vậy, đừng có vì tôi mà phá vỡ nhé.”
Chu Độ quay đầu, nhìn vào đôi mắt mang ý cười của cô. Anh đi lên hai bước, che ánh nắng giúp cô, nói: “Chuyện của năm đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, anh đảm bảo.”
Đàm Anh không đổi sắc nhìn anh.
Anh buông mái chèo xuống, đánh giá cô một cái, trần thuật: “Em cảm thấy anh là người như Kim Tại Duệ, đem tức giận trên người hắn chuyển sang người anh rồi.”
Đàm Anh kinh ngạc, giỏi thật đó Chu-par, tôi nghĩ cái gì anh đều biết hết!
Tầm mắt Đàm Anh dời xuống dưới, nhìn thấy một thứ không nên nhìn, cô dừng ở nơi đó hai giây, sau đó nhanh chóng nhìn thẳng, đưa khăn tắm cho anh.
“Quấn vào!”
Anh nhìn cô một cái, chậm rì rì mới giơ tay ra nhận lấy. Trong nội tâm Đàm Anh đang điên cuồng gào thét, động tác chậm như vậy là muốn ồn ào cái gì chứ!
Anh cũng chẳng đóng cửa, nói: “Em muốn nhìn thì có thể nhìn.”
Đàm Anh không nhịn được nói: “Ai muốn nhìn hả!” Anh để lộ hàng không thấy xấu hổ hả? Tuy cô không thể không thừa nhận, chỗ kia…..không xấu như trong tưởng tượng của cô.
“Em đang xấu hổ?” Tóc đen của Chu Độ vẫn đang nhỏ nước, nâng mắt nhìn cô.
Nói đùa gì thế, anh còn không cảm thấy xấu hổ, cô xấu hổ cái gì chứ! Đàm Anh không muốn thừa nhận, sống hơn hai mươi năm, thời niên thiếu cô chỉ thích duy nhất một người.
Sáu năm phiêu bạt nơi đất khách, chẳng thiếu người theo đuổi cô. Nhưng chỉ vì người trước mắt đây, cô đã sớm hận thấu chuyện tình yêu này rồi. Nhưng khăng khăng vào lúc trái tim cô lạnh giá, người này lại tới trêu chọc cô.
Cô có chút tức giận, loại cảm giác tình cảm và cảm xúc bị người ta nắm lấy không dễ chịu chút nào. Cho dù anh có ở trần, khí thế mười phần ở trước mặt cô, vẫn là dáng vẻ nam thần trong trí nhớ của cô. Anh thực sự cảm thấy tình cảm của cô dễ dãi và rẻ mạt như thế sao, hay là cho rằng không phải anh thì không được?
Không cần biết là xuất phát từ sự tích cực, hay là muốn thua người không thua trận, cô dứt khoát dựa vào bên cửa, đường hoàng đánh giá anh: “Làm sao có thể chứ, mấy năm nay tôi nhìn qua quá nhiều rồi, luật sư Chu chỉ được tính là trung bình trong số đó thôi.”
Anh lạnh lùng lặp lại một lần: “Nhiều rồi?”
Cô cong môi cười.
Chu Độ quấn xong khăn tắm, Đàm Anh tưởng anh sẽ tức giận, nhưng ai biết anh không có. Anh đi ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống giường của cô lau tóc.
Nụ cười của Đàm Anh cứng đờ: “Anh muốn làm cái gì, phòng của anh ở cách vách.”
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh có quyền ngủ ở chỗ này.”
Đàm Anh nói: “Chẳng phải anh nói chỉ mượn phòng tắm dùng thôi sao?”
“Anh hối hận rồi, chính tại lúc em nói câu kia, anh nghĩ anh nhất thiết phải chứng minh cho vợ mình thấy rõ.”
Đàm Anh không hiểu: “Anh muốn chứng minh cái gì?”
Đôi mắt đen của anh mờ mịt, sắc môi vì vừa tắm xong mà đỏ tươi ướt át, cúi đầu nhìn xuống giữa hai đùi mình một cái, rồi lạnh lùng nhìn về phía cô.
Nếu như thế này mà Đàm Anh còn không hiểu nữa, vậy thì sống uổng rồi: “….”
Lúc lâu sau, thấy anh không giống đang nói đùa, cô bỗng nhiên cảm thấy ban nãy tích cực với anh đúng là tự bê đá đập chân mình. Đàm Anh rất muốn nói chẳng phải anh bị lãnh cảm sao? Nhưng lại sợ mấy chữ kia kích thích đến anh, khiến anh càng kiên định với quyết tâm muốn chứng minh.
Đàn ông trên thiên hạ này đều không thích nghe những lời như vậy, nhưng mà bảo Đàm Anh mở miệng giải thích rằng mấy năm nay cô luôn độc thân thì cô không làm được.
Chu Độ và Sở An Mật dây dưa không rõ ràng, vốn dĩ chuyện trước đây thích anh đã đủ khiến Đàm Anh hối hận ngàn lần. Cho nên cô nói: “Được, anh ngủ ở đây, tôi sang phòng cách vách.”
Anh ngã lên trên gối đầu của cô nói: “Ừ, vậy em đi đi.”
Đàm Anh nghẹn họng.
Anh kéo chăn của cô đắp lên người, thời tiết tháng tám khá oi bức, trong phòng đang mở điều hòa, chỗ mà cô thường ngủ đã bị Chu Độ bá chiếm, anh như có như không hít hà, đó là ổ chăn của cô, toàn bộ đều là mùi hương của cô.
Càng bực bội hơn là Đàm Anh chú ý tới động tác vi diệu này của anh, cứng ngắc một lúc lâu, cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Nghĩ đến chuyện có người nằm trong ổ chăn của cô không biết còn làm những thứ gì, e rằng tối nay cô tức đến mức không ngủ được.
Cô đi lên phía trước, kéo khuỷu tay Chu Độ: “Luật sư Chu, làm người không thể nói là không giữ lời, nếu không lần sau tôi sẽ không tin lời anh nói nữa.”
Chu Độ chẳng động đậy gì, mái tóc chưa lau khô làm ướt hết gối đầu của cô, anh nắm ngược lại tay cô, nói: “Chẳng phải trước giờ em chưa từng tin lời anh nói sao?”
Anh nói thích cô, cô chỉ cười cho qua, trong mắt toàn bộ đều là khinh miệt và giễu cợt.
Đàm Anh nói không nên lời: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh không nói, mắt thấy gối đầu của cô bị tóc anh làm ướt hết, anh nhìn cô, lặp lại lời cô vừa nói một lần nữa: “Em nhìn qua quá nhiều rồi?”
Đàm Anh cắn răng: “Tôi nói linh tinh, linh tinh đó được chưa!”
Anh khẽ nhếch khóe môi lên: “Ừm.”
“Bây giờ có thể đứng lên chưa?”
Môi mỏng của anh khẽ động, mím chặt nhìn cô, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gần cô như thế, anh nắm lấy tay cô, đặt lên mái tóc ướt nhẹp của mình: “Em lau tóc giúp anh.”
Đàm Anh sờ toàn là nước, vô cùng cạn lời: “Anh không có tay à, tôi còn chẳng nhờ anh giúp tôi lau ấy.”
“Em muốn anh giúp em lau à? Sau này anh….”
“Không muốn!” Đàm Anh nói, “Tôi lau giúp anh xong anh đi ngay?”
Anh gật đầu, Đàm Anh chỉ đành cầm khăn lông lên, tức phì phì quay lại, sau này buổi tối đi ngủ cô nhất định phải khóa cửa, khóa thật chặt, Chu Độ có chết ở cách vách cô cũng không mở.
Chu Độ thuận theo ngồi dậy, Đàm Anh không muốn đối diện với ánh mắt anh, trong đôi mắt yên tĩnh của anh chứa ánh sáng mong chờ, khiến cô thấy kì lạ vô cùng.
Cô ôm tâm tư báo thù, vò đầu anh thành một trái bóng, dùng khăn lông lau loạn lên. Anh nhịn, không lên tiếng.
Đàm Anh nhìn mấy sợi tóc mà mình không cẩn thận bứt ra, nội tâm sung sướng vô cùng. Thấy Chu Độ không lên tiếng quở trách cô, giống hệt như đầu gỗ, cô lại nhân tiện nhổ thêm mấy cọng.
Cảm giác nghẹn khuất tan đi, cô bắt đầu tưởng tượng Chu Độ bị cô nhổ sạch tóc thành một tên hói, nghĩ mãi, khoái ý nhộn nhạo khiến cô không nhịn nổi muốn cười.
Cô qua quýt lau xong cho anh, Đàm Anh ném khăn lông vào ngực anh: “Được rồi chứ?”
Anh đứng dậy, không nói thêm gì, rời khỏi phòng của cô. Đàm Anh căm hận nhìn ổ chăn và chiếc gối đầu bị anh nằm qua, ném xuống giường đạp vài cái.
Cô mới không bao giờ thích anh nữa! Chút lương tâm ít ỏi của cô đã bốc hơi toàn toàn dưới hành động mặt dày hôm nay của anh, đợi lợi dụng xong, cô sẽ đá anh, ly hôn với anh.
*
Trời thu mát mẻ, cuối tuần văn phòng luật Độ Hành tổ chức teambuilding.
Tuy đã vào tháng chín, chưa tới mùa ăn cua, nhưng khá nhiều người đệ nghị đi trèo thuyền ăn cua ở hồ Vị Danh. Trên phương diện công việc Chu-par vô cùng nghiêm khắc, nhưng những lúc bình thường mọi người làm gì cũng không phản đối.
Mọi người nhớ tháng trước anh mới kết hôn, teambuilding có thể mang theo người nhà, có người đề nghị, anh mang theo vợ đi cùng.
Chu Độ hỏi Đàm Anh có muốn đi hay không, nói thực lòng, Đàm Anh rất dao động. Từ khi cô bị Kim Tại Duệ nhắm vào, một khi cô ra ngoài thì rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn bạn bè trong nước đã ít, hiện giờ càng chẳng còn người nào nữa, ngay cả người có thể nói chuyện cũng rất ít.
Đương nhiên, Chu Độ thì không tính. Cô chẳng vui gì khi nói chuyện với anh.
Cô vốn không phải người trầm lắng, trước kia ngây thơ tươi sáng, thích cười thích đùa, ở nước ngoài vì phải nuôi mẹ, cô còn từng hát dong ở ngoài đường.
Quãng thời gian này bị đè ép dưới áp lực của Kim Tại Duệ, cô bí bách đến hoảng loạn. Trong nội tâm cô vô cùng muốn đi, nhưng Kim Tại Duệ vẫn đứng một bên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cô sợ vì cô mà lần tổ chức teambuilding này sẽ xảy ra chuyện.
Chu Độ nói: “Vụ án của Kim Manh Manh sắp mở phiên tòa rồi, quãng thời gian này Kim Tại Duệ sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì.”
Được thôi, anh đã nói đến mức này rồi, trên phương diện tình cảm cô không tin tưởng anh, nhưng trên phương diện chuyên nghiệp của anh Đàm Anh chưa từng nghi ngờ. Có lẽ Chu Độ cũng không lấy hãng luật mà anh sáng lập ra đùa.
Biết cô sẽ đi, đám luật sư ở Độ Hành rất hưng phấn. Người gặp được Đàm Anh rất ít, mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là cô gái như thế nào, mà có thể tóm gọn được trái tim của Chu-par.
Còn có, người đàn ông nghiêm khắc như Chu-par, ngày thường chung đụng với vợ mình như thế nào? Sẽ không phải động một cái là dạy dỗ quở mắng cô chứ?
Trong tưởng tượng của đám luật sư nhỏ, có lẽ Đàm Anh là một người dịu dàng hiểu chuyện, thậm chí còn là người không biết tức giận, người như vậy mới có thể chung đụng hòa hợp với Chu-par được, giống như bác sĩ Sở Sở An Mật vậy.
Nhưng ngay hôm đó mắt bọn họ rơi hết xuống đất, mắt mở trân trân thấy Chu-par dừng xe, lúc xuống xe mở cửa xê cho cô. Chu-par đang cúi đầu nói gì đó với cô, sau đó giơ tay xoa tóc cô.
Cô chặn bàn tay anh lại, cười hì hì, nhưng trong mắt lại mang theo chút thách thức mờ nhạt.
Chu-par không dạy dỗ người, nắm lấy một bàn tay của cô, dẫn cô tới giới thiệu với mọi người. Lần này cô không phản kháng thành thật đi theo anh qua đó.
Cô trẻ trung xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng trong vô cùng linh dộng, cực kì xinh đẹp. Chỉ bàn riêng về nhan sắc, cô còn xinh đẹp hơn Sở An Mật nhiều. Đàm Anh hào phóng rộng rãi, không cần Chu Độ lo lắng, rất nhanh chóng làm quen với người trong hãng luật, còn có người gọi cô là chị dâu.
Cô thoáng dừng lại, cười đáp một tiếng. Chu Độ nghe thấy, quay đầu nhìn về phía cô, Đàm Anh giả vờ như không thấy ánh mắt của anh.
Ân Chi Hành cau mặt rầu rĩ tới muộn, mới chạy tới, chớp mày nháy mắt với Chu Độ.
Đàm Anh nhìn thoáng qua, thấy sau lưng anh ta còn có người. Sở An Mật đột nhiên xuất hiện, hôm nay cô ta mặc bộ đồ vest màu trắng, cặp chân dài lộ ra ngoài, cô ta thân thiện gật đầu một cái, chào hỏi với mọi người xung quanh: “Tôi qua đây bàn công chuyện, vừa đúng lúc gặp Ân-par, mọi người không để bụng tôi tới làm phiền chứ.”
Mọi người nhìn Đàm Anh, lại nhìn về phía Chu Độ.
Sở An Mật nhếch khóe môi lên, cay đắng nói: “A Độ, nghe nói anh kết hôn rồi, còn chưa nói với anh, tân hôn vui vẻ.”
Chu Độ gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô ta tới, khá nhiều luật sư chào đón, kêu cô ta ngồi xuống. Rõ ràng quen thuộc với mọi người hơn so với Đàm Anh hồi nãy. So sánh như vậy, Đàm Anh giống như người ngoài vòng của Chu Độ vậy, cô ta càng giống vợ của Chu Độ hơn.
Sở An Mật chào hỏi với người xung quanh một vòng, cuối cùng mới nhìn vào mắt Đàm Anh.
Đàm Anh hiếm khi hứng thú nhìn cô ta, sau khi Sở An Mật xuất hiện, không khí trở nên vô cùng kì quặc, nói cô ta không phải cố ý chứ, cô ta vừa đến, hoàn cảnh của Đàm Anh trở nên xấu hổ vô cùng.
Không phải ai cũng biết chuyện cũ của sáu năm trước, hình tượng thâm tình dịu dàng của Sở An Mật đã vô cùng ổn định rồi, cho dù Đàm Anh và Chu Độ đã lĩnh giấy đăng kí kết hôn, thì trong hãng luật vẫn có nhiều người thấy tiếc nuối cho Sở An Mật.
Trước kia Đàm Anh không chịu nổi kích thích, không nhìn nổi mối quan hệ tốt đẹp giữa cô ta và Chu Độ, mà hiện giờ cô chẳng sao cả, Chu Độ thích ai thì thích người đó. Đợi khi anh không còn giá trị lợi dụng nữa, anh ly hôn rồi ở cùng Sở An Mật cũng chẳng vấn đề gì.
Màu mắt Sở An Mật sâu không thể lường được, nhìn cô hơi mỉm cười, xem nhẹ sự tồn tại của cô, chớp mắt lại ngọt ngào hỏi Chu Độ: “A Độ, vụ án của Lưu tổng lần trước, bên anh tiếp nhận vẫn thuận lợi chứ.”
Đàm Anh đã quen rồi, chuẩn bị lạnh lùng xem hai người bọn họ biểu diễn.
Chu Độ đứng dậy, đi tới bên cạnh Đàm Anh, giơ tay ra với cô, giọng nói thấp hơn mấy phần nói: “Ra ngoài chèo thuyền không?”
Hỏi xong câu này, anh mới nhìn về phía Sở An Mật, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn cô Sở đã dắt dây bắc cầu, teambuilding hôm nay không bàn công việc, nếu cô Sở thực sự có hứng thú, thì nên đi tìm Ân-par.”
Chỉ một câu này, anh thân thiết với ai có thể nhìn ra được ngay lập tức. Đàm Anh ngạc nhiên nhìn anh một cái, anh không nhìn Sở An Mật, chỉ nhìn cô, hỏi: “Có muốn đi không?”
Đương nhiên là đi, tuy mặt trời bên ngoài quá gắt không muốn chèo thuyền, nhưng có thể khiến Sở An Mật khó chịu cô không đi không được rồi. Cho nên Đàm Anh đặt tay vào lòng bàn tay Chu Độ, cười ngọt ngào nói: “Được ạ.”
Chu Độ đưa cô đi chèo thuyền, Đàm Anh quay đầu, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Sở An Mật. Cô nhếch mày, cảm thấy đàn ông đúng là sinh vật đáng sợ, Kim Tại Duệ phải, Chu Độ cũng vậy.
Kim Tại Duệ từng thích Đan Ngưng, vì Đan Ngưng mà kết hôn với Quan Dạ Tuyết, đối xử với Quan Dạ Tuyết cực kì tệ hại, bạo lực tinh thần có thêm. Hiện giờ không thích Đan Ngưng nữa, thì muốn dồn Đan Ngưng vào chỗ chết.
Cô quay đầu, nhìn bóng lứng thẳng tắp của người đàn ông trước mắt. Chẳng phải Chu Độ cũng giống vậy sao? Lúc còn thích Sở An Mật, hết lần này tới lần khác phá vỡ nguyên tắc vì cô ta, không từ thủ đoạn. Hiện giờ chẳng rõ giữa anh và Sở An Mật xảy ra chuyện gì, lại đối xử lạnh nhạt với Sở An Mật như vậy.
Cô xuýt xoa một lúc, cho nên tình yêu của đàn ông đúng là rẻ mạt, cho dù Chu Độ nói yêu cô, cô cũng chẳng hiếm lạ gì.
Đàm Anh lười biếng đá hòn đá chơi, Chu Độ đi thuê thuyền nhỏ, cô dựa vào chòi hóng mát đánh giá dung mạo xuất sắc của người đàn ông này, may mà bản thân không phải là Quan Dạ Tuyết, lòng dạ đủ cứng rắn.
Vì hai người họ đi riêng ra ngoài, những người khác không đi theo ra. Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, hai tay Đàm Anh để lên trán che đi ánh nắng, cố tình nói giọng trà xanh: “Ấy, chị họ hình như không quá vui vẻ, Chu Độ, hay là anh an ủi chị ấy một chút, hai người có nhiều năm tình cảm như vậy, đừng có vì tôi mà phá vỡ nhé.”
Chu Độ quay đầu, nhìn vào đôi mắt mang ý cười của cô. Anh đi lên hai bước, che ánh nắng giúp cô, nói: “Chuyện của năm đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, anh đảm bảo.”
Đàm Anh không đổi sắc nhìn anh.
Anh buông mái chèo xuống, đánh giá cô một cái, trần thuật: “Em cảm thấy anh là người như Kim Tại Duệ, đem tức giận trên người hắn chuyển sang người anh rồi.”
Đàm Anh kinh ngạc, giỏi thật đó Chu-par, tôi nghĩ cái gì anh đều biết hết!
Bình luận truyện