Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 10: Thế bất ninh




Tháng 11 là mùa mà Hạ Dịch Nặc thích nhất. Cuối thu thanh lãnh, khiến cho đầu óc cũng trở nên linh quang hơn một chút. Gần đây có một vài ý tưởng nghiên cứu mới, bận rộn trái lại cũng không tồi. Cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, cuối tuần cũng sẽ đến nhà của Lý Thanh Lam hoặc là Hạ Viêm ăn cơm. Không biết gần đây Lương Giác Quân có bận hay không, chuyện trợ giảng cũng chưa từng nói đến nữa.


Trường học là một nơi tràn đầy sự nhiệt tình, cũng là một nơi rất tàn khốc. Tàn khốc ở chỗ, một thế hệ người mới thay thế người cũ, mà bản thân mình vẫn luôn ở đó. Đợi đến khi ngươi trở thành một lão giáo sư tiến sĩ, lại nhìn nhìn những sinh viên ngây thơ trẻ trung trong khoa, nhớ đến bản thân mình năm đó, chẳng qua là mỉm cười, bởi vì bản thân mình của năm đó, đại khái cũng là bộ dáng như vậy.


Một người bạn tốt khác cùng Hạ Dịch Nặc và Trương Quý Khang cùng nhau lớn lên là Mạch Mạch, đại danh là Mạch Thế Ninh, luôn nói, trái tim dừng lại cùng một chỗ và dành cho cùng một người trong một thời gian quá dài sẽ dễ dàng trở nên không hoàn chỉnh. Hạ Dịch Nặc nói đúng đúng đúng, cho nên thế giới của một người như Mạch Mạch căn bản không có biện pháp yên lặng, tên là Thế Ninh, nhưng bản chất chính là thế bất ninh*. Sau khi tốt nghiệp đại học, Mạch Thế Ninh xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ của cha mẹ, vài năm tiếp theo, làm nhiếp ảnh gia đặc biệt cho một tòa soạn, cầm lấy máy chụp ảnh đi khắp thế giới. Mỗi khi đến một nơi, Mạch Mạch sẽ gửi bưu thiếp về, đơn giản nói lên hành trình của mình. Ở trong mắt Mạch Thế Ninh, lên đường đi khắp nơi luôn thú vị hơn rất nhiều so với cuộc sống ổn định, tìm kiếm và khám phá không bao giờ ngừng lại. Làm khó cho nhị lão Mạch gia, Mạch thái thái là học hệ ngoại ngữ, tư tưởng xem như dân chủ, chỉ một lòng hy vọng có thể "Thế Ninh" cùng Mạch giáo sư học hệ lịch sử, Mạch giáo sư nhắc tới nữ nhi liền muốn giơ chân, bất đắc dĩ lão bà liền chỉ có một nữ nhi bảo bối này, nên chỉ có thể thở dài một tiếng.


(*Thế giới không tĩnh lặng, không an ổn)


Mạch Thế Ninh tốt nghiệp khoa nhiếp ảnh mỹ thuật, theo ý của người ngoài chính là một nghệ thuật gia trẻ tuổi. Lúc trước khi mọi người thảo luận vấn đề này cùng nhau, Mạch Thế Ninh phi thường không hài lòng khi xã hội bây giờ có định nghĩa lệch lạc về những nghệ thuật gia trẻ tuổi, làm sao động một chút liền nói là lãng phí tuổi thanh xuân? Xem qua một vài truyện Quỳnh Dao và Annie bảo bối, liền dám nói mình là nghệ thuật gia trẻ tuổi? Các nghệ thuật gia trẻ tuổi cũng không nhất thiết phải chơi nhạc rock chơi Indie, viết thơ viết nhạc viết phê bình đánh giá, nuôi mèo cắm hoa làm điểm tâm. Những người có tài, không phải chỉ có Đậu Chỉ và Phương Đại Đồng* a?


(*Dou Wei và Fang Da Tong là nhạc sĩ Trung Quốc)


Cuối cùng Mạch Thế Ninh vỗ vỗ vai Hạ Dịch Nặc kết luận: "Cũng may chúng ta đều là những thanh niên có cuộc sống xã hội bình thường, ta, có chút văn nghệ, ngươi, có chút muộn tao, Quý Khang, có cả hai."


Nhưng mà Mạch Thế Ninh thần tượng Cổ Long, một Cổ Long hiệp khách, cũng là một Cổ Long lãng tử.


Có thể bay được là một chuyện tuyệt vời biết bao nhiêu, tự do tự tại bay tới bay lui giống như chim, bay qua núi non trùng trùng điệp điệp, bay qua nóc nhà trùng trùng điệp điệp, bay qua những người trông chừng trường tư thục trong tay luôn cầm cây thước dài, bay qua những con sông vùng biển mà ngay cả những người liều mạng nhất cũng không thể vượt qua được. Khi thức dậy tuy rằng vẫn mềm nhũn nằm ở trên giường, loại cảm giác biết bay này giống như cảm giác ngọt ngào đọng lại trong lòng sau khi được ăn đường.


Cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, Mạch Thế Ninh đảm nhiệm chức vụ là nhiếp ảnh gia của một tạp chí địa lý, bắt đầu đi khắp các nơi trên thế giới.


Từ nhỏ Trương Quý Khang đã thích Mạch Thế Ninh, thanh mai trúc mã, nhất kiến chung tình. Lúc học trung học phổ thông hai người cùng một chỗ, sau khi tốt nghiệp đại học Trương Quý Khang bị chia tay. Mạch Thế Ninh lưu lại một câu, chờ đến khi ta trở về nếu như chúng ta vẫn còn cảm giác liền tiếp tục cùng một chỗ với nhau. Sau đó cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.


Một năm trước ở Amsterdam Mạch Thế Ninh bị thương ở eo khi thực hiện một bộ ảnh chụp ngoài trời, không biết là động vào điểm tâm tình nào, không kìm lòng được, bỗng nhiên nhớ nhà đến bật khóc, là Hạ Dịch Nặc xin nghỉ phép bay qua chiếu cố nàng một tuần lễ. Lúc đó Trương Quý Khang cũng đi theo Hạ Dịch Nặc đặt chân đến Amsterdam, nhưng mà không có xuất hiện. Hạ Dịch Nặc thậm chí còn chất vấn hắn tại sao người cũng đã đến rồi còn không chịu xuất hiện, kỳ thật ngươi cũng biết Mạch Mạch vẫn luôn thích ngươi cho đến bây giờ chưa từng thay đổi. Giọt nước mắt nam nhi của Trương Quý Khang rơi xuống nói rằng ngươi không hiểu, chỉ cần là điều mà Mạch Mạch muốn, ta đều nguyện ý đi làm, tuân thủ ước hẹn giữa hai chúng ta.


Hạ Dịch Nặc nói với Mạch Thế Ninh, ngươi có thể làm như vậy, cũng may đời này người gặp phải ngươi là Quý Khang, một Trương Quý Khang không muốn dùng tình yêu để trói buộc ngươi, nguyện ý vì ngươi mà chờ đợi, vô điều kiện bao dung ngươi ủng hộ ngươi. Hạ Dịch Nặc đã từng hỏi Trương Quý Khang, cuối cùng là thích Mạch Mạch ở điểm nào. Câu trả lời của Trương Quý Khang có thể khiến cho người ta nổi lên một tầng da gà: "Ta thích chính là một trái tim mong manh dịu dàng cẩn thận ẩn dấu đằng sau vẻ ngoài hào phóng không bị trói buộc của nàng."


Đôi khi Hạ Dịch Nặc rất hâm mộ Mạch Thế Ninh, hâm mộ nàng có những giấc mộng kia, hơn nữa có thể vì những giấc mộng kia mà sẵn sàng trở thành người bốc đồng. Mạch Thế Ninh nói, kỳ thật Hạ Tiểu Bảo ngươi mới là người có thể làm những điều không tưởng nhất, nhiều năm qua ôm cây đợi thỏ, kết quả tất cả thỏ đều đụng vào cây cho chết hết, cũng không thấy ngươi bắt được con nào, bởi vì căn bản chính là ngươi đang đợi một đầu ngưu càng quật cường hơn ngươi.


Hạ Dịch Nặc nghe xong chỉ cười cười, không có ý kiến.


Nhìn thấy đã hơn ba năm sau khi tốt nghiệp, Mạch Thế Ninh ở Úc bỗng nhiên gởi một email thông báo: "Ta sắp trở về rồi! Hai giờ chiều thứ bảy giờ Bắc Kinh, chuẩn bị tốt gà vịt dê bò hai bên đường mà nghênh đón a!"


Hạ Dịch Nặc đang làm thí nghiệm, một cuộc điện thoại của Trương Quý Khang bay tới, Kha Định Hào nhìn thấy cuộc gọi đến mang tên Trương Quý Khang, vội vàng nghe máy, tiến đến áp vào bên tai Hạ Dịch Nặc, tâm tình bát quái đến người đi đường cũng nhìn ra.


"Tiểu Bảo, người nhận được email chưa?! Mạch Mạch sắp trở về rồi!" Trương Quý Khang kích động nói.


"Nhận được rồi. Đang chuẩn bị làm việc xong sẽ thương lượng với ngươi."


"Vậy, cùng đi đón sao?"


"Đương nhiên. Nói sau đi, cúp máy trước đã a." Liếc mắt một cái, Kha Định Hào ngoan ngoan cúp điện thoại, lầm bầm: "Làm gì mà hung ác với người ta như vậy chứ."


Trương Quý Khang mất cả một buổi sáng thứ bảy, thu thập bản thân, mua một bó hoa ở cửa hàng bán hoa. Hạ Dịch Nặc gọi điện thoại cho hắn, nói rằng sau khi ăn trưa xong liền xuất phát. Lúc gặp mặt, nhìn thấy Trương Quý Khang cầm một bó hoa thần tình hăng hái sáng láng, Hạ Dịch Nặc trêu chọc: "Chậc chậc, Khang a, thật sự là rất chu đáo a! Đáng khen!"


Trương Quý Khang vẫn luôn tùy tiện ngược lại đã có chút ngượng ngùng: "Ngươi biết mà."


Hạ Dịch Nặc nghiêm mặt nói: "Đã nhiều năm như vậy, sau khi Mạch Mạch trở về, liền hảo hảo nói chuyện đi?"


"Ta biết, trong lòng đã có tính toán, yên tâm đi."


"Thật tốt quá, ta cũng không muốn lại làm bia đở đạn cho ngươi!" Hạ Dịch Nặc duỗi lưng một cái, tâm tình thoải mái dễ chịu.


"Ngừng, được rồi, còn không biết ai là bia đỡ đạn cho ai đâu!" Trương Quý Khang đúng là nói không nên lời nữa, những năm qua là ai đứng ở tiền tuyến thay Hạ Dịch Nặc ngăn cản hoa đào, Hạ Tiểu Bảo thật đúng là bỏ đá xuống giếng.


Một đường nói đùa, nói về những chuyện trước kia, trong lòng bắt đầu tràn ngập một loại tình bạn lâu năm sâu sắc. Đến sân bay đậu xe xong, liền đến cửa ra chờ đợi. Trương Quý Khang có chút lo lắng không ngừng ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn, Hạ Dịch Nặc xem thường hắn nói hắn bình tĩnh chờ đợi đến lúc rốt cuộc có người bắt đầu đi ra, hai người liền nhìn quanh cửa ra. Chỉ chốc lát sau, hai người gần như là cùng lúc nhìn thấy một nữ tử mặc áo gió đeo kính râm kéo theo hai cái hành lý lớn thong dong bước ra, dáng người kia tư thái phong độ kia, không phải là Mạch Thế Ninh thì là ai.


"Mạch Mạch! Ở đây!" Trương Quý Khang kích động gọi một tiếng.


Mạch Thế Ninh theo tiếng gọi nhìn lại, nhìn thấy bạn thân, vui vẻ bước đi nhanh hơn, Trương Hạ hai người cũng tiến đến nghênh đón. Mạch Thế Ninh bỏ hành lý ra, trước tiên cho Hạ Dịch Nặc một cái ôm thật chặt, sau khi buông Hạ Dịch Nặc ra, lại thoải mái ôm lấy Trương Quý Khang, giơ hai tay lên cao tuyên bố: "Hồ Hán Tam ta đã trở về rồi!" Nói xong vỗ lên bả vai của hai người, trong lúc nhất thời, cả ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười ha ha.


Hạ Dịch Nặc vui vẻ ồn ào: "Rốt cuộc đã chịu về rồi sao!"


Lúc này Trương Quý Khang mới đưa bó hoa qua, nói: "Mạch Mạch, ngươi trở về, chúng ta rất vui vẻ."


Trong ánh mắt đều là cưng chiều cùng mê luyến, ánh mắt của Trương Quý Khang khiến cho Hạ Dịch Nặc cảm thấy có phải là công suất của mình có chút cao hay không*.


(*Ý là bóng đèn công suất cao á, sáng quá mức cần thiết)


Mạch Thế Ninh tùy tiện cầm lấy bó hoa, thuận tay đem hành lý giao cho Trương Quý Khang, nói: "Được rồi! Buổi tối chúng ta hảo hảo ăn mừng một trận!"


"Không về nhà cất hành lý trước sao?" Hạ Dịch Nặc hỏi.


Mạch Thế Ninh nhướng mi, "Kỳ thật là, ta còn chưa có thông báo cho ba mẹ là ta đã trở về!"


"A?! Thật đúng là phong cách của ngươi." Hạ Dịch Nặc thật sự là thay nhị lão Mạch gia thở dài một hơi.


Mạch Thế Ninh dậm chân làm nũng: "Ai nha, cũng đã như vậy rồi, chúng ta đi ăn cơm trước rồi nói sau, ta cũng sắp đói chết rồi."


"Được, trước hết ăn uống nghỉ ngơi một chút rồi thông báo cho Mạch thúc a, ta gọi điện thoại đặt nhà hàng."


Trương Quý Khang đồng học xin hỏi nguyên tắc của ngươi ở đâu rồi?


Nhưng mà,tình yêuthì cầnnguyên tắc gì chứ?    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện