Vệ Sĩ Của Anh
Chương 11
Editor + Beta: Nhà của QuơTrong phòng nghỉ ngơi trở nên kỳ quái, nhưng Triệu Thanh Mộng cảm thấy suy nghĩ của mình chẳng có gì quái lạ cả. Trong lòng cô, Triệu Cảnh Hàng không phải là người đứng đắn, nếu dẫn theo một cô gái xinh đẹp bên người, giả bộ nói là vệ sĩ để chơi trò tình thú thì cũng phù hợp với phong cách của anh lắm.
“Sao không nói gì thế? Bị em đoán đúng rồi chứ gì?” Triệu Thanh Mộng đắc ý, đi đến cạnh Thẩm Thu, nghiêng đầu quan sát cô: “Có điều em rất thích nha. Nè chị, chị quen anh em được bao lâu rồi?”
Vẻ mặt Thẩm Thu hờ hững: ”Cô Triệu, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải bạn gái của anh ấy.”
“Không phải á? Vậy chị cân nhắc đến anh trai em đi, mặc dù tính tình không tốt, nhưng được cái đẹp trai, đúng không?”
“Đẹp trai cũng đâu kiếm được cơm.” Thẩm Thu đơ ra, cảm thấy phản ứng của mình quá tùy ý nên đã sửa lại: “Ý tôi chỉ là vệ sĩ thôi, cô đừng chọc ghẹo tôi nữa.”
Triệu Thanh Mộng bày ra vẻ mặt tiếc nuối, có điều lúc quay đầu lại nhìn sắc mặt Triệu Cảnh Hàng nặng nề, hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cô vệ sĩ này chê anh trai của cô, nhưng anh ấy chỉ nhăn mặt mà thôi?- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Triệu Thanh Mộng cố ý nói: “À! Em hiểu rồi, ý chị là tính tình anh ba không tốt nên chị không thích.”
Thẩm Thu: “…”
“Vậy chị nghía qua anh hai của em thử đi. Anh ấy cũng đẹp trai không kém.” Triệu Thanh Mộng chạy đến cạnh Triệu Tu Diên: “Chị nhìn nha, tính tình tốt nè, có cả khối người thích nữa.”
Thẩm Thu nhìn Triệu Tu Diên, nhưng không nói gì.
Cô Triệu suy nghĩ quá sâu xa rồi.
“Thanh Mộng, đừng chọc người ta nữa.” Triệu Tu Diên ngắt lời.
Triệu Thanh Mộng chu môi: “ y da, em giỡn xíu thôi mà.”
Anh ta đứng dậy: “Đừng nghịch nữa, đi gặp ông nội.”
“Dạ ~” Triệu Mộng Thanh bất lực đi theo anh hai.
Ánh mắt Thẩm Thu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, dừng lại ở cửa ra vào.
“Người đi rồi, còn nhìn cái gì nữa?” Bên cạnh vang lên giọng nói Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu thu hồi ánh mắt: “Chúng ta cũng đi hay sao?”
Triệu Cảnh Hàng không trả lời.
Thẩm Thu khó hiểu nhìn anh, nhưng người sau bày ra vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt như muốn bắn chết cô, mũi kiếm còn tẩm cả độc.
“…Cậu chủ?”
“Mới chơi với Triệu Tu Diên mấy ván mạt chược mà đã liếc mắt đưa tình rồi, cô tới đây để bảo vệ tôi hay quyến rũ người khác?”
Thẩm Thu ngơ ngẩn nói: “Anh đừng nói đùa.”
“Phải không?” Triệu Cảnh Hàng quen tay bóp bóp mặt cô, bất mãn nói: “Sỉ vả tôi thì được, còn với anh ta chẳng dám nói câu nào, vừa ý rồi chứ gì?”
Lại nữa, đừng bóp mặt cô được không…
Thẩm Thu cố ngọ ngoạy, nhưng không thoát được, trái lại càng bị anh bóp chặt hơn.
Gương mặt Triệu Diêm Vương gần trong gang tấc, cô còn ngửi được mùi hương thoang thoảng ẩn giấu bản tính điên cuồng trên người anh.
Thẩm Thu mím môi dưới, cố gắng làm ra vẻ chân thành nhất: “Cậu chủ à, tôi đùa giỡn với anh hai ba câu là vì thân quen với anh, nhưng tôi đâu có biết Triệu Tu Diên, đương nhiên khó mà mở miệng.”
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: “Ai thân với cô?”
Thẩm Thu: “Anh đó.”
Triệu Cảnh Hàng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng khinh thường, chỉ có thể buông lỏng tay: “Bớt lôi kéo làm quen với tôi đi, đừng tưởng có ông già kia làm chỗ dựa, cô thật sự có thể trèo lên đầu tôi.”
“Dạ.” Trả lời rất nhanh.
Triệu Cảnh Hàng biết cô đang qua loa lấy lệ, người này chính là như vậy, ngoài mặt thì có vẻ rất nghe lời, thực chất lại chẳng để ai vào mắt.
Ting–
Điện thoại vang lên, thông báo tin nhắn.
Triệu Cảnh Hàng cầm lên nhìn, hóa ra là tiền chuyển khoản, tiền thua cược của Triệu Tử Diệu vào chiều nay. Một dãy số dài ngoằng, đây không phải thứ khiến anh hài lòng, mà chính là sắc mặt khi nãy của Triệu Tử Diệu. Niềm vui của anh được xây dựng trên sự thống khổ của người kia.
“Vừa rồi cô kéo áo tôi là nhắc tôi đừng đánh quân bài đó?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu nhận ra anh đang nói về ván bài: “Ừ.”
“Cô nhìn lén bài của Triệu Tử Diệu?”
“Đâu có, tôi chỉ nhìn những quân anh ta đánh xuống thôi. Quân bài trong tay anh có lẽ là thứ anh ta đang đợi.”
Triệu Cảnh Hàng hơi cau mày: “Xem ra, cô thật sự biết tính toán bài.”
Thẩm Thu khiêm tốn nói: “Chẳng qua trí nhớ tốt thôi.”
Triệu Cảnh Hàng híp mắt, cúi người rồi nhìn cô.
Anh có cặp mắt đào hoa đẹp đẽ, nhưng khi nhìn gần chỉ cảm thấy âm u tà khí. Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, là một người bình thường, trái tim cũng sẽ vô thức hoảng loạn.
Thẩm Thu dịch chuyển tầm mắt: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Triệu Cảnh Hàng trầm ngâm, tò mò hỏi: “Vệ sĩ kỳ lạ như cô, ông già tìm được ở đâu thế?”
Thẩm Thu: “Ở công ty vệ sĩ bình thường thôi.”
“Làm bao lâu rồi?”
Đây là lần đầu tiên Triệu Cảnh Hàng nghiêm túc hỏi về lý lịch của cô, Thẩm Thu trôi chảy nói: “Tôi tốt nghiệp được hai năm, đây cũng là thời gian bước chân vào nghề.”
Triệu Cảnh Hàng ”ồ” một tiếng: “Cho nên trước giờ vẫn luôn đi theo những diễn viên như Trần Thi Kỳ?”
“Đa số là vậy.”
“Đi theo loại người như cô ta chắc là thoải mái lắm, bỗng nhiên chuyển đến cạnh tôi…” Khóe miệng anh hạ xuống: “Rốt cuộc ông già cho cô bao nhiêu tiền?”
Thẩm Thu: “Như tôi đã nói, nội dung hợp đồng không tiện tiết lộ, nếu anh cảm thấy hứng thú thì có thể hỏi thẳng–”
“Tôi trả cô gấp đôi.”
“Sao cơ?”
“Gấp ba cũng được.”
Thẩm Thu cạn lời: “… Hợp đồng đã ký, tôi sẽ không vi phạm.”
Triệu Cảnh Hàng khẽ cười, đặt tay lên vai cô, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Lén lút thì đâu có ai biết, tôi cho cô tiền, cô đi theo tôi rồi báo cáo hành trình giả cho ông già là được.”
“Cái này…”
“Suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.”
“…”
“Được rồi, đi lấy xe đi.” Triệu Cảnh Hàng vỗ vai cô: “Chờ tôi ở cổng.”
Thẩm Thu hết cách đành phải im lặng, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Cảnh Hàng nhìn bóng lưng cô khuất mất, sắc mặt lạnh nhạt, gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra cô vệ sĩ mà Triệu Chính Nguyên phái tới.”
—
Thẩm Thu đương nhiên không đồng ý với yêu cầu của Triệu Cảnh Hàng, đúng là cô muốn kiếm nhiều tiền, nhưng lòng tin với anh thì quá thấp, cô sợ khi mình đồng ý, anh sẽ nắm thóp được, sau đó quay ngược lại nói với bố mình, cô không phải là một vệ sĩ đạt tiêu chuẩn.
Kết quả của việc cô không gật đầu chính là Triệu Cảnh Hàng đã thay đổi cách giày vò cô.
Đêm hôm khuya khoắt muốn ăn cái gì đó là chuyện bình thường, chỉ cần không phải loại chuyện gay go như phòng riêng 802, cô cần phải thắp nhang cầu nguyện.
Tóm lại cô không hề giống một vệ sĩ, cứ như là bé thư ký nhẫn nhục chịu khó.
Trong khoảng thời gian này, không biết Triệu Thanh Mộng lấy đâu ra số điện thoại của cô, hai ba ngày lại gọi hỏi cô có muốn đánh mạt chược không. Cô chủ này đam mê mạt chược quá, một ngày không đánh thì bị ngứa tay.
“Con bé lại gọi điện thoại cho cô à?”
Hôm nay lúc Triệu Thanh Mộng gọi đến, vừa vặn Triệu Cảnh Hàng cũng ở trong xe nên nghe được.
Thẩm Thu: “Cô Triệu muốn tôi đánh mạt chược với cô ấy.”
Triệu Cảnh Hàng dựa lưng vào ghế, hơi ngẩng đầu: “Thường xuyên gọi điện thoại, tôi nghĩ chắc con bé muốn cướp người của tôi rồi.”
Thẩm Thu: “Chắc không phải đâu.”
“Ồ.”
Tối nay Triệu Cảnh Hàng có một buổi xã giao, Thẩm Thu cũng đi theo.
Khoảng thời gian đi cùng Triệu Cảnh Hàng, có lúc anh sẽ làm xằng làm bậy, nhưng có lúc thì không. Dẫu sao dưới sự hào quang vẻ vang kia, người nhìn như ung dung tự tại cũng bị ràng buộc.
Sau khi hai người xuống xe, bước vào phòng bao trong khách sạn, Triệu Cảnh Hàng ngồi vào chỗ, Thẩm Thu và những vệ sĩ thư ký đứng đợi bên ngoài.
Bữa ăn của các ông lớn không chỉ đơn thuần là một bữa ăn, rõ ràng có thể giải quyết tất cả mọi chuyện trong vòng ba mươi phút, nhưng lại nói suốt cả buổi tối.
Thẩm Thu nhàm chán đứng ở cửa, gần mười giờ tối, bất ngờ nhìn thấy người quen.
Là bà chủ trước của cô, Trần Thi Kỳ.
Cô ta thấy cô cũng có hơi bất ngờ, trước đây bọn họ cũng kết thúc trong vui vẻ, cho nên lúc đi ngang qua, cô ta cũng dừng lại chào một tiếng.
“Trùng hợp quá.”
Thẩm Thu gật đầu: “Cô Trần.”
Trần Thi Kỳ liếc nhìn phòng bao phía sau cô, có lẽ chủ mới đang ở bên trong: “Không ngờ hôm nay đến nơi này ăn còn có thể gặp lại cô, sao rồi? Hợp đồng giữa cô và ông chủ bao giờ đến kỳ hạn? Nếu cô muốn quay lại, gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Thu nói: “Còn khá lâu.”
Trần Thi Kỳ nhún vai: “Ừ, ký lâu như vậy, xem ra đối phương trả cho cô rất nhiều tiền.”
Thẩm Thu cười cười.
Ban đầu Trần Thi Kỳ ở trong phòng bao đợi mòn mỏi nên đã đi ra ngoài, trông thấy người quen, cô ta muốn trò chuyện hai ba câu: “Haizz, cái người cướp cô khỏi tay tôi là ai vậy? Diễn viên hay thương nhân?”
Thẩm Thu vẫn chưa quên dáng vẻ muốn sống muốn chết vì Triệu Cảnh Hàng của Trần Thi Kỳ, cô nghĩ tốt hơn là không nên nói.
Chưa tìm được lý do để lừa cô ta thì cửa phòng được mở ra.
Mọi người đã ăn uống no say, người đi đầu là Triệu Cảnh Hàng.
Trải qua vài lần rượu, sắc mặt và đầu tóc của Triệu Cảnh Hàng có hơi lộn xộn, nút áo sơ mi được cởi ra vài nút, sâu dưới cổ áo ửng đỏ và có mùi rượu.
“Chú Trần, chuyện còn lại hai chú cháu mình đến công ty bàn thêm.”
Người đàn ông được Triệu Cảnh Hàng gọi là chú Trần khoảng chừng năm mươi tuổi, uống nhiều đến mức mặt mày đỏ chét: “Được, Cảnh Hàng giỏi quá. Quả nhiên trẻ tuổi vẫn tốt, uống nhiều rượu nhưng mặt không đổi sắc.”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Chú Trần cũng là gừng càng già càng cay.”
“Ha ha ha, vậy được, về rồi nói chuyện, chú đi trước.”
“Dạ.”
Mọi người rời đi.
Triệu Cảnh Hàng ném chiếc áo khoác đang treo ở khuỷu tay cho Thẩm Thu, nói: “Đi gọi điện thoại cho tài xế.”
Thẩm Thu kịp thời nhận lấy: “Ừ.”
“Cảnh Hàng….” Lúc Triệu Cảnh Hàng bước ra, Trần Thi Kỳ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Kể từ lần trước, cô ta chưa từng gặp lại anh, tâm chưa chết, nhưng không được cho phép, cô ta không dám đi trêu chọc anh.
“Chủ mới của cô là anh ấy?” Sau khi phản ứng lại, Trần Thi Kỳ tức giận nhìn Thẩm Thu.
Lúc này Thẩm Thu đã gọi xong cho tài xế, đối mặt với câu hỏi của cô ta, cô chỉ có thể thành thật gật đầu.
Trần Thi Kỳ lập tức nổi nóng: “Cô, cô giẫm lên tôi để làm quen với anh ấy? Thẩm Thu à, tôi nhìn lầm cô rồi, tôi không ngờ cô là loại người bán cả sắc đẹp.”
Thẩm Thu chậm rãi chớp mắt, sắc đẹp…
“Không phải, trước kia tôi –”
“Đúng rồi, làm vệ sĩ cũng đâu cần đứng đắn.” Triệu Cảnh Hàng đột nhiên bá cổ Thẩm Thu, áp sát người vào gò má cô.
Giọng nói anh nặng nề, mang theo chút mập mờ: “Cô ấy nói đi theo tôi cũng khá tốt, bởi vì tôi có nhiều tiền.”
Thẩm Thu: “…?”
Trần Thi Kỳ: “Các người –”
“Đi nào vệ sĩ Thẩm, cùng tôi về nhà… không đứng đắn thôi.”
Triệu Cảnh Hàng uống rượu độc hay sao vậy? Điệu bộ này là muốn mạng đổi mạng với cô?
Thẩm Thu lôi kéo cánh tay với vẻ mặt u ám, nhưng cánh tay trên cổ cô cứ như tường đồng vách sắt, kéo thế nào cũng không buông. Cô đành cố sức chen các ngón tay vào giữa cánh tay anh và cổ mình, đề phòng mình bị bóp chết.
“… Anh đây là đang kéo thêm thù hận cho tôi đó.” Bị Triệu Cảnh Hàng lôi đến cửa thang máy, Thẩm Thu khó khăn lên tiếng.
“Kéo thù hận gì cơ?” Triệu Cảnh Hàng nói: “Tôi nói sai à? Không phải cô đi theo tôi là vì có nhiều tiền sao?”
Thẩm Thu muốn trợn tròn mắt, cử chỉ và giọng điệu của người này, có quỷ mới nghe ra được ý nghĩ đứng đắn.
Đinh——
Thang máy đến, Triệu Cảnh Hàng lôi người vào trong.
Cô thật sự rất khó thở, giữ chặt ngón út của anh, dùng sức bẻ quặt ra ngoài.
“A…” Triệu Cảnh Hàng bị đau, vẻ mặt khó tin nhìn Thẩm Thu: “Cô muốn chết?”
Thẩm Thu vội vàng hít thở, giọng nói khàn khàn: “Anh không buông ra thì tôi mới chết đấy.”
Nói xong lại giương mắt trừng anh: “Cậu chủ, xin hỏi anh có thú vui hành hạ người khác đến chết à?”
Bởi vì hít thở không thông, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt trở nên long lanh vì phản ứng sinh lý. Triệu Cảnh Hàng cụp mắt nhìn, không hiểu sao lại nhớ đến “con mèo hoang” đêm đó.
Anh híp mắt, đột nhiên bật cười: “Vốn dĩ không có, nhưng nhìn thấy cô hình như là có một chút.”
“Sao không nói gì thế? Bị em đoán đúng rồi chứ gì?” Triệu Thanh Mộng đắc ý, đi đến cạnh Thẩm Thu, nghiêng đầu quan sát cô: “Có điều em rất thích nha. Nè chị, chị quen anh em được bao lâu rồi?”
Vẻ mặt Thẩm Thu hờ hững: ”Cô Triệu, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải bạn gái của anh ấy.”
“Không phải á? Vậy chị cân nhắc đến anh trai em đi, mặc dù tính tình không tốt, nhưng được cái đẹp trai, đúng không?”
“Đẹp trai cũng đâu kiếm được cơm.” Thẩm Thu đơ ra, cảm thấy phản ứng của mình quá tùy ý nên đã sửa lại: “Ý tôi chỉ là vệ sĩ thôi, cô đừng chọc ghẹo tôi nữa.”
Triệu Thanh Mộng bày ra vẻ mặt tiếc nuối, có điều lúc quay đầu lại nhìn sắc mặt Triệu Cảnh Hàng nặng nề, hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cô vệ sĩ này chê anh trai của cô, nhưng anh ấy chỉ nhăn mặt mà thôi?- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Triệu Thanh Mộng cố ý nói: “À! Em hiểu rồi, ý chị là tính tình anh ba không tốt nên chị không thích.”
Thẩm Thu: “…”
“Vậy chị nghía qua anh hai của em thử đi. Anh ấy cũng đẹp trai không kém.” Triệu Thanh Mộng chạy đến cạnh Triệu Tu Diên: “Chị nhìn nha, tính tình tốt nè, có cả khối người thích nữa.”
Thẩm Thu nhìn Triệu Tu Diên, nhưng không nói gì.
Cô Triệu suy nghĩ quá sâu xa rồi.
“Thanh Mộng, đừng chọc người ta nữa.” Triệu Tu Diên ngắt lời.
Triệu Thanh Mộng chu môi: “ y da, em giỡn xíu thôi mà.”
Anh ta đứng dậy: “Đừng nghịch nữa, đi gặp ông nội.”
“Dạ ~” Triệu Mộng Thanh bất lực đi theo anh hai.
Ánh mắt Thẩm Thu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, dừng lại ở cửa ra vào.
“Người đi rồi, còn nhìn cái gì nữa?” Bên cạnh vang lên giọng nói Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu thu hồi ánh mắt: “Chúng ta cũng đi hay sao?”
Triệu Cảnh Hàng không trả lời.
Thẩm Thu khó hiểu nhìn anh, nhưng người sau bày ra vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt như muốn bắn chết cô, mũi kiếm còn tẩm cả độc.
“…Cậu chủ?”
“Mới chơi với Triệu Tu Diên mấy ván mạt chược mà đã liếc mắt đưa tình rồi, cô tới đây để bảo vệ tôi hay quyến rũ người khác?”
Thẩm Thu ngơ ngẩn nói: “Anh đừng nói đùa.”
“Phải không?” Triệu Cảnh Hàng quen tay bóp bóp mặt cô, bất mãn nói: “Sỉ vả tôi thì được, còn với anh ta chẳng dám nói câu nào, vừa ý rồi chứ gì?”
Lại nữa, đừng bóp mặt cô được không…
Thẩm Thu cố ngọ ngoạy, nhưng không thoát được, trái lại càng bị anh bóp chặt hơn.
Gương mặt Triệu Diêm Vương gần trong gang tấc, cô còn ngửi được mùi hương thoang thoảng ẩn giấu bản tính điên cuồng trên người anh.
Thẩm Thu mím môi dưới, cố gắng làm ra vẻ chân thành nhất: “Cậu chủ à, tôi đùa giỡn với anh hai ba câu là vì thân quen với anh, nhưng tôi đâu có biết Triệu Tu Diên, đương nhiên khó mà mở miệng.”
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: “Ai thân với cô?”
Thẩm Thu: “Anh đó.”
Triệu Cảnh Hàng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng khinh thường, chỉ có thể buông lỏng tay: “Bớt lôi kéo làm quen với tôi đi, đừng tưởng có ông già kia làm chỗ dựa, cô thật sự có thể trèo lên đầu tôi.”
“Dạ.” Trả lời rất nhanh.
Triệu Cảnh Hàng biết cô đang qua loa lấy lệ, người này chính là như vậy, ngoài mặt thì có vẻ rất nghe lời, thực chất lại chẳng để ai vào mắt.
Ting–
Điện thoại vang lên, thông báo tin nhắn.
Triệu Cảnh Hàng cầm lên nhìn, hóa ra là tiền chuyển khoản, tiền thua cược của Triệu Tử Diệu vào chiều nay. Một dãy số dài ngoằng, đây không phải thứ khiến anh hài lòng, mà chính là sắc mặt khi nãy của Triệu Tử Diệu. Niềm vui của anh được xây dựng trên sự thống khổ của người kia.
“Vừa rồi cô kéo áo tôi là nhắc tôi đừng đánh quân bài đó?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu nhận ra anh đang nói về ván bài: “Ừ.”
“Cô nhìn lén bài của Triệu Tử Diệu?”
“Đâu có, tôi chỉ nhìn những quân anh ta đánh xuống thôi. Quân bài trong tay anh có lẽ là thứ anh ta đang đợi.”
Triệu Cảnh Hàng hơi cau mày: “Xem ra, cô thật sự biết tính toán bài.”
Thẩm Thu khiêm tốn nói: “Chẳng qua trí nhớ tốt thôi.”
Triệu Cảnh Hàng híp mắt, cúi người rồi nhìn cô.
Anh có cặp mắt đào hoa đẹp đẽ, nhưng khi nhìn gần chỉ cảm thấy âm u tà khí. Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, là một người bình thường, trái tim cũng sẽ vô thức hoảng loạn.
Thẩm Thu dịch chuyển tầm mắt: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Triệu Cảnh Hàng trầm ngâm, tò mò hỏi: “Vệ sĩ kỳ lạ như cô, ông già tìm được ở đâu thế?”
Thẩm Thu: “Ở công ty vệ sĩ bình thường thôi.”
“Làm bao lâu rồi?”
Đây là lần đầu tiên Triệu Cảnh Hàng nghiêm túc hỏi về lý lịch của cô, Thẩm Thu trôi chảy nói: “Tôi tốt nghiệp được hai năm, đây cũng là thời gian bước chân vào nghề.”
Triệu Cảnh Hàng ”ồ” một tiếng: “Cho nên trước giờ vẫn luôn đi theo những diễn viên như Trần Thi Kỳ?”
“Đa số là vậy.”
“Đi theo loại người như cô ta chắc là thoải mái lắm, bỗng nhiên chuyển đến cạnh tôi…” Khóe miệng anh hạ xuống: “Rốt cuộc ông già cho cô bao nhiêu tiền?”
Thẩm Thu: “Như tôi đã nói, nội dung hợp đồng không tiện tiết lộ, nếu anh cảm thấy hứng thú thì có thể hỏi thẳng–”
“Tôi trả cô gấp đôi.”
“Sao cơ?”
“Gấp ba cũng được.”
Thẩm Thu cạn lời: “… Hợp đồng đã ký, tôi sẽ không vi phạm.”
Triệu Cảnh Hàng khẽ cười, đặt tay lên vai cô, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Lén lút thì đâu có ai biết, tôi cho cô tiền, cô đi theo tôi rồi báo cáo hành trình giả cho ông già là được.”
“Cái này…”
“Suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.”
“…”
“Được rồi, đi lấy xe đi.” Triệu Cảnh Hàng vỗ vai cô: “Chờ tôi ở cổng.”
Thẩm Thu hết cách đành phải im lặng, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Cảnh Hàng nhìn bóng lưng cô khuất mất, sắc mặt lạnh nhạt, gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra cô vệ sĩ mà Triệu Chính Nguyên phái tới.”
—
Thẩm Thu đương nhiên không đồng ý với yêu cầu của Triệu Cảnh Hàng, đúng là cô muốn kiếm nhiều tiền, nhưng lòng tin với anh thì quá thấp, cô sợ khi mình đồng ý, anh sẽ nắm thóp được, sau đó quay ngược lại nói với bố mình, cô không phải là một vệ sĩ đạt tiêu chuẩn.
Kết quả của việc cô không gật đầu chính là Triệu Cảnh Hàng đã thay đổi cách giày vò cô.
Đêm hôm khuya khoắt muốn ăn cái gì đó là chuyện bình thường, chỉ cần không phải loại chuyện gay go như phòng riêng 802, cô cần phải thắp nhang cầu nguyện.
Tóm lại cô không hề giống một vệ sĩ, cứ như là bé thư ký nhẫn nhục chịu khó.
Trong khoảng thời gian này, không biết Triệu Thanh Mộng lấy đâu ra số điện thoại của cô, hai ba ngày lại gọi hỏi cô có muốn đánh mạt chược không. Cô chủ này đam mê mạt chược quá, một ngày không đánh thì bị ngứa tay.
“Con bé lại gọi điện thoại cho cô à?”
Hôm nay lúc Triệu Thanh Mộng gọi đến, vừa vặn Triệu Cảnh Hàng cũng ở trong xe nên nghe được.
Thẩm Thu: “Cô Triệu muốn tôi đánh mạt chược với cô ấy.”
Triệu Cảnh Hàng dựa lưng vào ghế, hơi ngẩng đầu: “Thường xuyên gọi điện thoại, tôi nghĩ chắc con bé muốn cướp người của tôi rồi.”
Thẩm Thu: “Chắc không phải đâu.”
“Ồ.”
Tối nay Triệu Cảnh Hàng có một buổi xã giao, Thẩm Thu cũng đi theo.
Khoảng thời gian đi cùng Triệu Cảnh Hàng, có lúc anh sẽ làm xằng làm bậy, nhưng có lúc thì không. Dẫu sao dưới sự hào quang vẻ vang kia, người nhìn như ung dung tự tại cũng bị ràng buộc.
Sau khi hai người xuống xe, bước vào phòng bao trong khách sạn, Triệu Cảnh Hàng ngồi vào chỗ, Thẩm Thu và những vệ sĩ thư ký đứng đợi bên ngoài.
Bữa ăn của các ông lớn không chỉ đơn thuần là một bữa ăn, rõ ràng có thể giải quyết tất cả mọi chuyện trong vòng ba mươi phút, nhưng lại nói suốt cả buổi tối.
Thẩm Thu nhàm chán đứng ở cửa, gần mười giờ tối, bất ngờ nhìn thấy người quen.
Là bà chủ trước của cô, Trần Thi Kỳ.
Cô ta thấy cô cũng có hơi bất ngờ, trước đây bọn họ cũng kết thúc trong vui vẻ, cho nên lúc đi ngang qua, cô ta cũng dừng lại chào một tiếng.
“Trùng hợp quá.”
Thẩm Thu gật đầu: “Cô Trần.”
Trần Thi Kỳ liếc nhìn phòng bao phía sau cô, có lẽ chủ mới đang ở bên trong: “Không ngờ hôm nay đến nơi này ăn còn có thể gặp lại cô, sao rồi? Hợp đồng giữa cô và ông chủ bao giờ đến kỳ hạn? Nếu cô muốn quay lại, gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Thu nói: “Còn khá lâu.”
Trần Thi Kỳ nhún vai: “Ừ, ký lâu như vậy, xem ra đối phương trả cho cô rất nhiều tiền.”
Thẩm Thu cười cười.
Ban đầu Trần Thi Kỳ ở trong phòng bao đợi mòn mỏi nên đã đi ra ngoài, trông thấy người quen, cô ta muốn trò chuyện hai ba câu: “Haizz, cái người cướp cô khỏi tay tôi là ai vậy? Diễn viên hay thương nhân?”
Thẩm Thu vẫn chưa quên dáng vẻ muốn sống muốn chết vì Triệu Cảnh Hàng của Trần Thi Kỳ, cô nghĩ tốt hơn là không nên nói.
Chưa tìm được lý do để lừa cô ta thì cửa phòng được mở ra.
Mọi người đã ăn uống no say, người đi đầu là Triệu Cảnh Hàng.
Trải qua vài lần rượu, sắc mặt và đầu tóc của Triệu Cảnh Hàng có hơi lộn xộn, nút áo sơ mi được cởi ra vài nút, sâu dưới cổ áo ửng đỏ và có mùi rượu.
“Chú Trần, chuyện còn lại hai chú cháu mình đến công ty bàn thêm.”
Người đàn ông được Triệu Cảnh Hàng gọi là chú Trần khoảng chừng năm mươi tuổi, uống nhiều đến mức mặt mày đỏ chét: “Được, Cảnh Hàng giỏi quá. Quả nhiên trẻ tuổi vẫn tốt, uống nhiều rượu nhưng mặt không đổi sắc.”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Chú Trần cũng là gừng càng già càng cay.”
“Ha ha ha, vậy được, về rồi nói chuyện, chú đi trước.”
“Dạ.”
Mọi người rời đi.
Triệu Cảnh Hàng ném chiếc áo khoác đang treo ở khuỷu tay cho Thẩm Thu, nói: “Đi gọi điện thoại cho tài xế.”
Thẩm Thu kịp thời nhận lấy: “Ừ.”
“Cảnh Hàng….” Lúc Triệu Cảnh Hàng bước ra, Trần Thi Kỳ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Kể từ lần trước, cô ta chưa từng gặp lại anh, tâm chưa chết, nhưng không được cho phép, cô ta không dám đi trêu chọc anh.
“Chủ mới của cô là anh ấy?” Sau khi phản ứng lại, Trần Thi Kỳ tức giận nhìn Thẩm Thu.
Lúc này Thẩm Thu đã gọi xong cho tài xế, đối mặt với câu hỏi của cô ta, cô chỉ có thể thành thật gật đầu.
Trần Thi Kỳ lập tức nổi nóng: “Cô, cô giẫm lên tôi để làm quen với anh ấy? Thẩm Thu à, tôi nhìn lầm cô rồi, tôi không ngờ cô là loại người bán cả sắc đẹp.”
Thẩm Thu chậm rãi chớp mắt, sắc đẹp…
“Không phải, trước kia tôi –”
“Đúng rồi, làm vệ sĩ cũng đâu cần đứng đắn.” Triệu Cảnh Hàng đột nhiên bá cổ Thẩm Thu, áp sát người vào gò má cô.
Giọng nói anh nặng nề, mang theo chút mập mờ: “Cô ấy nói đi theo tôi cũng khá tốt, bởi vì tôi có nhiều tiền.”
Thẩm Thu: “…?”
Trần Thi Kỳ: “Các người –”
“Đi nào vệ sĩ Thẩm, cùng tôi về nhà… không đứng đắn thôi.”
Triệu Cảnh Hàng uống rượu độc hay sao vậy? Điệu bộ này là muốn mạng đổi mạng với cô?
Thẩm Thu lôi kéo cánh tay với vẻ mặt u ám, nhưng cánh tay trên cổ cô cứ như tường đồng vách sắt, kéo thế nào cũng không buông. Cô đành cố sức chen các ngón tay vào giữa cánh tay anh và cổ mình, đề phòng mình bị bóp chết.
“… Anh đây là đang kéo thêm thù hận cho tôi đó.” Bị Triệu Cảnh Hàng lôi đến cửa thang máy, Thẩm Thu khó khăn lên tiếng.
“Kéo thù hận gì cơ?” Triệu Cảnh Hàng nói: “Tôi nói sai à? Không phải cô đi theo tôi là vì có nhiều tiền sao?”
Thẩm Thu muốn trợn tròn mắt, cử chỉ và giọng điệu của người này, có quỷ mới nghe ra được ý nghĩ đứng đắn.
Đinh——
Thang máy đến, Triệu Cảnh Hàng lôi người vào trong.
Cô thật sự rất khó thở, giữ chặt ngón út của anh, dùng sức bẻ quặt ra ngoài.
“A…” Triệu Cảnh Hàng bị đau, vẻ mặt khó tin nhìn Thẩm Thu: “Cô muốn chết?”
Thẩm Thu vội vàng hít thở, giọng nói khàn khàn: “Anh không buông ra thì tôi mới chết đấy.”
Nói xong lại giương mắt trừng anh: “Cậu chủ, xin hỏi anh có thú vui hành hạ người khác đến chết à?”
Bởi vì hít thở không thông, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt trở nên long lanh vì phản ứng sinh lý. Triệu Cảnh Hàng cụp mắt nhìn, không hiểu sao lại nhớ đến “con mèo hoang” đêm đó.
Anh híp mắt, đột nhiên bật cười: “Vốn dĩ không có, nhưng nhìn thấy cô hình như là có một chút.”
Bình luận truyện