Vệ Sĩ Của Anh
Chương 14
Editor: Nhà của Quơ + Beta: MiaĐinh.
Hoan nghênh quý khách.
Cánh cửa cảm ứng ở phía sau cách đó không xa mở ra, hai cô gái vừa mới ăn đêm ở bên trong bước ra. Tầm mắt của bọn họ chuyển về phía Thẩm Thu và Triệu Cảnh Hàng, họ nhìn nhau một cái, nở nụ cười hâm mộ rồi rời đi.
Nhưng vừa đi, còn ngoảnh đầu lại nhìn.
Thẩm Thu chú ý đến ánh mắt của những người khác, muốn rút tay về, nhưng anh lại dùng lực siết chặt cổ tay cô.
Ở tư thế này là cô đang đút đồ ăn cho anh, thật giống như một đôi tình nhân ái muội.
“Lộn xộn cái gì?” Giọng nói Triệu Cảnh Hàng trầm thấp, nhưng lại có chút lả lơi như đang mời gọi người khác.
Thẩm Thu nghĩ, giọng nói này cộng thêm gương mặt này… Khó trách tính cách bết bát như vậy, còn có thể khiến phụ nữ hi sinh thân mình.
“Cậu chủ, nhất định phải ăn thế này sao?” Thẩm Thu hỏi.
Triệu Cảnh Hàng cụp mắt xuống nhìn cô, gương mặt người trước mắt có chút bối rối, đôi mắt nhạt màu trà không hề chớp, dáng vẻ bất đắc dĩ khiến người ta vui vẻ.
Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng cong lên, anh buông tay ra, vỗ đầu cô, lười biếng nói: “Cầm đi, lên xe ăn.”
Nói xong liền quay người đi về phía đỗ xe.
Thẩm Thu ngẩn người, nhìn bóng lưng của anh.
Cảm thấy tâm tình của Triệu Diêm Vương đột nhiên tốt hơn.
Sau khi lên xe, tiếp tục lái xe về nhà.
Ngồi ở ghế sau, Thẩm Thu ngồi ngay ngắn, tay phải cầm bát Oden, thỉnh thoảng lại bị người bên trái sai khiến, đút đồ ăn cho anh.
Cậu chủ Triệu muốn quán triệt vấn đề “tuyệt đối không thả tự do hai tay” đến cùng, tựa lưng vào ghế, ung dung tự đắc.
Xe chạy gần hai mươi phút, đã đến nơi, Triệu Cảnh Hàng cũng không muốn ăn nữa.
Thế là Thẩm Thu bưng một bát đầy viên thịt bò và xiên que, bước xuống xe.
“Cậu đã về.” Dì Lương nghe thấy tiếng xe, chờ ở cửa như mọi ngày, bà ấy cầm lấy túi xách của Triệu Cảnh Hàng, lấy cho anh một đôi dép lê.
Triệu Cảnh Hàng đổi giày, không đứng lại, trực tiếp đi lên tầng.
“Cậu chủ, để tôi làm bữa khuya cho cậu.”
“Không cần.”
Dì Lương thấy Triệu Cảnh Hàng lặn lội đường xa trở về, liền không quấy rầy, quay đầu nói với Thẩm Thu: “Tôi làm bữa khuya cho cô nhé, muộn như vậy có đói bụng không?”
Thẩm Thu nói: “Không cần đâu dì Lương, buổi tối tôi ăn cơm rồi.”
“Ăn… cái này sao?” Dì Lương nhìn đồ ăn trên tay cô.
Thẩm Thu: “Không phải, tôi ăn ở nhà, đây là đồ ăn của cậu chủ.”
Dì Lương lập tức trợn tròn mắt: “Vậy sao… Mua ở đâu?”
Thẩm Thu: “Cửa hàng tiện lợi.”
“Hả? Cô mua cái này cho cậu ấy ăn sao?” Dì Lương nhỏ giọng nói: “Cậu ấy ăn không? Không tức giận sao?”
Thẩm Thu không hiểu: “Tự anh ấy muốn ăn, sao lại tức giận.”
Dì Lương nghe xong càng ngạc nhiên hơn, dù sao Triệu Cảnh Hàng rất kén ăn, đồ ăn nhanh mua ở bên ngoài thế này, căn bản anh sẽ không động vào còn rất ghét bỏ.
Sao đột nhiên lại muốn ăn…
Thẩm Thu ném đồ ăn trong tay vào thùng rác: “Dì Lương, cũng không còn sớm nữa, dì đi ngủ đi, tôi lên phòng trước.”
Dì Lương lấy lại tinh thần: “Ờ ờ, ừ.”
—
Ngày hôm sau, Thẩm Thu cùng Triệu Cảnh Hàng đi một chuyến đến nơi đang thi công.
Tập đoàn bất động sản Vạn Thắng ăn nên làm ra, ngoài ra còn có một số chi nhánh bất động sản, con cháu nhà họ Triệu cũng nắm quyền một vài phần.
Bây giờ Triệu Quốc Hưng sắp viết di chúc, không ai là không muốn nhận thêm cổ phần từ ông cụ, mà điều kiện tiền đề để có được cổ phần đương nhiên là bản thân cũng có tài sản.
Sẽ không ai chểnh mảng lười biếng trong thời điểm mấu chốt này, cho dù đó là mấy người Triệu Tu Diên, Triệu Tử Diệu, hay là người ngang ngạch không chịu trói buộc như Triệu Cảnh Hàng.
Bởi vì buổi tối còn phải đến một buổi tiệc rượu, sau khi trở về từ nơi thi công, Triệu Cảnh Hàng thay ngay bộ quần áo khác.
Chủ trì buổi tiệc rượu là nhà họ Doãn, người phụ trách là Doãn Hưng Trình, là bạn của Triệu Cảnh Hàng.
Doãn Hưng Trình tổ chức tiệc rượu tại một sơn trang nhỏ, nhà đơn, có sân rất rộng.
Ở đây có rất nhiều người trẻ tuổi, ngoại trừ con cháu nhà giàu quyền thế, còn có một số bạn bè của mấy người nhà giàu, bao gồm cả những người nổi tiếng trên mạng, cũng có một số diễn viên.
Nói trắng ra, bữa tiệc rượu này giống một bữa tiệc đứng hơn, không có quá nhiều quy trình kiểu cũ, mọi người đều ở bên trong tìm kiếm lợi ích cho mình.
Thẩm Thu theo Triệu Cảnh Hàng đi vào trong, Triệu Cành Hàng bị mọi người vây quanh, vì vậy cô liền lùi lại, đứng ở chỗ có thể nhìn thấy anh.
Cũng chính lúc này, cô gặp Trần Thi Kỳ.
Kỳ thật gặp được cô ta ở đây, cô cũng không bất ngờ, lúc làm vệ sĩ cho Trần Thi Kỳ, cô cũng sẽ ra vào những bữa tiệc thế này.
Trần Thi Kỳ thích xã giao kiểu này, cũng thích tìm lợi ích bằng cách này.
“Có chút năng lực còn muốn ở bên cạnh anh ấy.” Hôm nay Trần Thi Kỳ ăn mặc rất quyến rũ, dáng vẻ của cô minh tinh này cũng thật là xinh đẹp: “Thẩm Thu, tôi thật sự không ngờ rằng, cô lại có tâm tư như thế.”
Thẩm Thu biết cô ta đã có thành kiến với mình, cô cũng lười giải thích, càng không quan tâm. Ánh mắt vẫn theo sát Triệu Cảnh Hàng: “Cũng tạm được.”
Thẩm Thu rất bình tĩnh, giống y như lúc Trần Thi Kỳ quen cô trước đây.
Trước kia Trần Thi Kỳ cho rằng vệ sĩ của mình rất tốt, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy chướng mắt.
“Cô giỏi lắm, nếu như anh ấy thật sự để ý cô, tại sao bây giờ cô vẫn là một vệ sĩ?” Trần Thi Kỳ cười lạnh: “Cùng lắm là lấy cô làm trò tiêu khiển.”
Thẩm Thu trả lời: “Cô cũng là trò tiêu khiển, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân, đừng tổn thương lẫn nhau.”
Trần Thi Kỳ: “Cô… Cô dám so sánh với tôi?”
Thẩm Thu nhìn cô ta một cái: “Không phải là so sánh với cô, ý của tôi là, anh ấy là một tên khốn, chỉ muốn lấy người khác làm trò tiêu khiển.”
Sắc mặt Trần Thi Kỳ lập tức xanh mét, trong lúc nhất thời không biết phản bác thế nào.
“Phốc ha ha ha–”
Đột nhiên, truyền đến tiếng cười, Thẩm Thu và Trần Thi Kỳ nghe thấy thế cùng quay đầu, thấy một cô gái tầm hai mươi tuổi mặc lễ phục màu trắng đứng đó cười.
Ở chỗ này không giàu thì có quyền thế, Trần Thi Kỳ mặc dù không vui, nhưng cũng không dám mạo hiểm nổi nóng: “Cô là ai?”
Thẩm Thu liếc nhìn Trần Thi Kỳ, quả nhiên Triệu Cảnh Hàng vô cùng qua loa với người phụ nữ ở bên cạnh, nếu không tại sao ngay cả em gái của Triệu Cảnh Hàng cô ta chưa từng gặp.
Triệu Thanh Mộng đi tới, nhưng không trả lời câu hỏi của Trần Thi Kỳ, trực tiếp đi tới nắm tay Thẩm Thu: “Biết ngay hôm nay có thể gặp cô ở đây, ngày nào cô cũng từ chối lời mời của tôi, bị tôi bắt được rồi.”
Thẩm Thu: “Cô Triệu, tôi không có thuật phân thân, xin lỗi cô.”- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
“Tôi biết tôi biết, anh trai tôi không thể rời khỏi cô~” Triệu Thanh Mộng cố ý kéo dài ngữ điệu, vô cùng mập mờ.
Cô Triệu? Anh trai?
Trần Thi Kỳ lập tức kịp phản ứng, cô ta biết Triệu Cảnh Hàng có em gái… Mặc dù chưa từng gặp, nhưng chắc đó là cô gái trước mặt.
Trần Thi Kỳ mặt hơi biến sắc, rất nhanh cười nói: “Hóa ra là em gái Thanh Mộng, đã sớm nghe nói qua, mãi không có cơ hội gặp mặt.”
Triệu Thanh Mộng cũng trở mặt cực nhanh: “Ai là em gái của cô.”
Trần Thi Kỳ hơi sững người.
Triệu Thanh Mộng lạnh lùng nói: “Tự nhiên nhận em gái, cô có đủ tư cách hay không?”
Trần Thi Kỳ mất mặt, không thể nhịn nổi nữa, nhưng cô ta nào dám lấy trứng chọi đá với thân phận của của Triệu Mộng Thanh: “Đúng, tôi không đủ tư cách… Tôi chỉ nghĩ cô là em gái của Cảnh Hàng cho nên tôi mới gọi như vậy.”
”Tôi là em gái của anh tôi thì liên quan gì đến việc cô gọi tôi là em gái?” Triệu Thanh Mộng ghét bỏ nhìn cô ta, nói chuyện không hề khách khí: ”Cô thật sự cho rằng mình có cái gì với anh tôi sao? Cô cũng xứng sao?”
”Cô–”
”Còn không biết tự nhận định bản thân.” Triệu Thanh Mộng lẩm bẩm nói, kéo Thẩm Thu ra chỗ khác: ”Đi ra chỗ khác, chỗ này thật xúi quẩy.”
Thẩm Thu đi cạnh Triệu Thanh Mộng, cô cũng không quay đầu lại nhìn, cũng biết Trần Thi Kỳ cực kỳ tức giận, sắp nổi điên.
Thẩm Thu bình tĩnh liếc nhìn Triệu Thanh Mộng, cô gái không quá lớn tuổi, bề ngoài thật sự trông ngây thơ vô hại. Nhưng xứng đáng là người nhà họ Triệu, khi buồn bực sẽ không để ai vào mắt…
”Cô thú vị đấy! Vừa nãy còn nói anh tôi là đồ khốn, cô không sợ anh ấy biết sao?” Triệu Thanh Mộng lúc không nổi nóng, thì rất đáng yêu.
Thẩm Thu ngạc nhiên, thán phục tốc độ trở mặt của cô nàng, nói: ”Tôi chỉ nói đùa với Trần Thi Kỳ thôi.”
”Ha ha ha, vậy sao? Tôi biết cô không nói đùa, anh ấy vốn dĩ là tên khốn mà.”
”…”
Triệu Thanh Mộng: ”Không sao đâu, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết. Tôi thích người thẳng thắng như cô, người như mấy ngôi sao diễn viên đều tự tìm đường chết.”
Thẩm Thu cười nhạt, không nói gì.
”Này! Anh hai!” Triệu Thanh Mộng đột nhiên giơ tay lên vẫy cách đó không xa.
Thẩm Thu nhìn theo tầm mắt của cô nàng, bên cạnh bàn rượu thấy Triệu Tu Diên.
Hôm nay anh ta mặc quần áo chỉnh tề, dáng người cao ráo, tuấn tú, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, lúc nghe thấy giọng nói của Triệu Thanh Mộng, ngước mắt nhìn.
”Sao thế?”
Triệu Thanh Mộng đi tới bên cạnh anh ta: ”Không sao cả, vừa nãy không thấy anh, mấy giờ đến thế?”
”Mười phút trước.”
Triệu Tu Diên dứt lời liếc mắt nhìn Thẩm Thu, khẽ gật đầu.
”Hôm nay anh hai thật đẹp trai.”
Triệu Tu Diên: ”Được rồi, đừng nịnh nữa.”
”Đâu có đâu.”
”Hôm nay Thanh Mộng cũng rất xinh đẹp.” Người bên cạnh nói một câu.
Triệu Thanh Mộng quay đầu thấy người quen, vội vàng nói: ”Ồ! Anh Lâm! Lâu lắm rồi không gặp anh, đi đâu thế?”
”Gần đây không phải ở nước ngoài sao, cô thì sao?”
”Tôi vẫn luôn ở đây.”….
Triệu Thanh Mộng đột nhiên tìm thấy người để nói chuyện, lập tức chỉ còn lại Thẩm Thu và Triệu Tu Diên hai mắt nhìn nhau.
Thẩm Thu cụp mắt: ”Anh Triệu.”
Triệu Tu Diên trả lời: ”Đến cùng với Cảnh Hàng sao?”
”Vâng, anh ấy ở bên kia.”
”Ừm.”
Những người bên cạnh giao lưu nói chuyện. Thẩm Thu thật sự cảm thấy mình nên quay đầu rời đi, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút đột ngột.
Cô nghĩ nghĩ, ngước mắt nhìn, đúng lúc chạm vào mắt Triệu Tu Diên.
Triệu Tu Diên: ”Cô…”
Thẩm Thu: ”Hôm ấy…”
Hai người đồng thời mở miệng.
Triệu Tu Diên cười: ”Cô nói đi, có chuyện gì?”
Ánh mắt của Thẩm Thu dừng lại trên nụ cười của anh ta, cho dù lúc nhỏ hay trưởng thành, nụ cười của anh ta vẫn giống như trước.
”Tôi định nói, lần trước ở nhà hàng anh trả tiền cho chúng tôi.” Thẩm Thu nói: ”Hôm đó là sinh nhật bạn của tôi, cô ấy nói không thích hợp lắm, muốn trả lại tiền.”
Triệu Tu Diên: ”Không cần đâu, chỉ là tiện tay thôi.”
”…Ờ”
”Bọn họ đều là bạn của cô sao?”
Thẩm Thu lắc đầu: ”Người ngồi cùng tôi là bạn cùng phòng, hai người khác là bạn của cô ấy, tôi không biết.”
”Ừm.”
”Tôi đang hỏi sao không tìm thấy cô, hóa ra là gặp người quen sao?” Ngay lúc Thẩm Thu đang định rồi khỏi, đột nhiên nghe thấy giọng nói trào phúng chen vào.
Tim Thẩm Thu nhảy một cái, rồi lập tức quay đầu.
Chỉ thấy Triệu Hàng Cảnh đi tới, cười như không cười nhìn cô: ”Vệ sĩ, làm việc rất đúng chỗ.”
Thẩm Thu nhấp môi dưới, đi xuống sau lưng Triệu Cảnh Hàng.
”Lúc trước đã nói với cô thế nào?”
Triệu Cảnh Hàng trợn mắt nhìn cô, giọng nói rất bé, khoảng cách khá gần, chỉ hai người bọn họ nghe thấy.
Thẩm Thu: ”Cái gì?”
”Không được tiếp xúc nhiều với người nhà họ Triệu, cô coi lời tôi như gió thoảng bên tai?”
Thẩm Thu: ”Không phải, vừa nãy là vì cô Thanh Mộng…”
Triệu Cảnh Hàng thấp giọng: ”Rõ ràng còn đứng bên cạnh.”
”…Là.”
Thẩm Thu lùi về sau, Triệu Cảnh Hàng nhìn về phía Triệu Tu Diên, lấy một ly rượu từ đằng sau.
Nét mắt Triệu Cảnh Hàng lãnh đạm, cụng ly với anh ta một cái: ”Nhìn không ra, anh rất thân với vệ sĩ của tôi.”
Triệu Tu Diên nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc: ”Không thận, nhưng lần trước đã từng cùng đánh mạt chược, không phải sao?”
Triệu Cảnh Hàng thời ơ ”à” một tiếng, nhưng trong lòng thì khó chịu.
Vừa nãy anh không tìm được Thẩm Thu, đi tìm một vòng, vậy mà cô còn đang nói chuyện với Triệu Tu Diên.
Thấy cô nhìn anh ta không chớp mắt, còn nói chuyện với nhau, anh cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Mà Thẩm Thu cũng biết Triệu Cảnh Hàng không vui, yên lặng đứng bên cạnh, sợ anh gây chuyện.
”Thẩm Thu, uống rượu không?” Lúc này, Triệu Thanh Mộng phất tay với cô.
Thẩm Thu lắc đầu.
Triệu Thanh Mộng cũng không miễn cưỡng, cùng bạn bè đi đến cạnh bàn, cầm ly sâm panh lên.
Tiệc tùng tráng lên, trên bàn trắng bày biện nhiều loại rượu ngon, ở giữa còn xếp ly rượu thành một cái tháp cao.
Lúc này ở sau tháp cao, Trần Thi Kỳ đang nhìn người bên cạnh nói chuyện với Triệu Thanh Mộng, cười lạnh một tiếng.
Con bé chết tiệt kia… Ỷ vào việc mình là người nhà họ Triệu, nên tùy ý chửi rủa cô ta!
”Xin chào, cô uống rượu đỏ không?”
Phục vụ đứng cách đó không xa cầm khay rượu đi tới, Trần Thi Kỳ nhìn tháp rượu, đuôi lông mày hơi nhíu lại…
Một bên khác, Triệu Thanh Mộng đang cười nói với bạn bè, ngay lúc cô vừa nói chuyện vừa uống rượu thì đột nhiên nghe thấy sau tháp sâm panh một tiếng hét lớn.
Triệu Thanh Mộng bỗng dưng quay đầu, nhìn thấy bên cạnh bàn rượu, một người phục vụ dường như bị gì đó kích động, sau đó cả người cùng với khay rượu trong tay lao thẳng về phía tháp sâm panh!
”A!”
Lúc này, có rất nhiều người đứng gần tháp sâm panh.
Người đúng gần nhất, ngoại trừ Triệu Thanh Mộng và bạn bè, còn có Triệu Tu Diên, Triệu Cảnh Hàng, và một người đàn ông đang nói chuyện với Triệu Cảnh Hàng.
Triệu Cảnh Hàng vừa nghe tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy những thứ đó sắp rơi xuống đương nhiên sẽ đi chạy đi.
Nhưng Thẩm Thu- người vẫn luôn quan sát xung quanh lại nhanh hơn.
Dưới ánh sáng, Triệu Cảnh Hàng thấy cô vội vàng chạy tới.
Ngay lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của Triệu Cảnh Hàng là muốn cô chạy đi, nhưng anh chưa kịp nói thì đã thấy Thẩm Thu chạy tới, nhanh nhẹn kéo…
Triệu Tu Diên.
Hoan nghênh quý khách.
Cánh cửa cảm ứng ở phía sau cách đó không xa mở ra, hai cô gái vừa mới ăn đêm ở bên trong bước ra. Tầm mắt của bọn họ chuyển về phía Thẩm Thu và Triệu Cảnh Hàng, họ nhìn nhau một cái, nở nụ cười hâm mộ rồi rời đi.
Nhưng vừa đi, còn ngoảnh đầu lại nhìn.
Thẩm Thu chú ý đến ánh mắt của những người khác, muốn rút tay về, nhưng anh lại dùng lực siết chặt cổ tay cô.
Ở tư thế này là cô đang đút đồ ăn cho anh, thật giống như một đôi tình nhân ái muội.
“Lộn xộn cái gì?” Giọng nói Triệu Cảnh Hàng trầm thấp, nhưng lại có chút lả lơi như đang mời gọi người khác.
Thẩm Thu nghĩ, giọng nói này cộng thêm gương mặt này… Khó trách tính cách bết bát như vậy, còn có thể khiến phụ nữ hi sinh thân mình.
“Cậu chủ, nhất định phải ăn thế này sao?” Thẩm Thu hỏi.
Triệu Cảnh Hàng cụp mắt xuống nhìn cô, gương mặt người trước mắt có chút bối rối, đôi mắt nhạt màu trà không hề chớp, dáng vẻ bất đắc dĩ khiến người ta vui vẻ.
Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng cong lên, anh buông tay ra, vỗ đầu cô, lười biếng nói: “Cầm đi, lên xe ăn.”
Nói xong liền quay người đi về phía đỗ xe.
Thẩm Thu ngẩn người, nhìn bóng lưng của anh.
Cảm thấy tâm tình của Triệu Diêm Vương đột nhiên tốt hơn.
Sau khi lên xe, tiếp tục lái xe về nhà.
Ngồi ở ghế sau, Thẩm Thu ngồi ngay ngắn, tay phải cầm bát Oden, thỉnh thoảng lại bị người bên trái sai khiến, đút đồ ăn cho anh.
Cậu chủ Triệu muốn quán triệt vấn đề “tuyệt đối không thả tự do hai tay” đến cùng, tựa lưng vào ghế, ung dung tự đắc.
Xe chạy gần hai mươi phút, đã đến nơi, Triệu Cảnh Hàng cũng không muốn ăn nữa.
Thế là Thẩm Thu bưng một bát đầy viên thịt bò và xiên que, bước xuống xe.
“Cậu đã về.” Dì Lương nghe thấy tiếng xe, chờ ở cửa như mọi ngày, bà ấy cầm lấy túi xách của Triệu Cảnh Hàng, lấy cho anh một đôi dép lê.
Triệu Cảnh Hàng đổi giày, không đứng lại, trực tiếp đi lên tầng.
“Cậu chủ, để tôi làm bữa khuya cho cậu.”
“Không cần.”
Dì Lương thấy Triệu Cảnh Hàng lặn lội đường xa trở về, liền không quấy rầy, quay đầu nói với Thẩm Thu: “Tôi làm bữa khuya cho cô nhé, muộn như vậy có đói bụng không?”
Thẩm Thu nói: “Không cần đâu dì Lương, buổi tối tôi ăn cơm rồi.”
“Ăn… cái này sao?” Dì Lương nhìn đồ ăn trên tay cô.
Thẩm Thu: “Không phải, tôi ăn ở nhà, đây là đồ ăn của cậu chủ.”
Dì Lương lập tức trợn tròn mắt: “Vậy sao… Mua ở đâu?”
Thẩm Thu: “Cửa hàng tiện lợi.”
“Hả? Cô mua cái này cho cậu ấy ăn sao?” Dì Lương nhỏ giọng nói: “Cậu ấy ăn không? Không tức giận sao?”
Thẩm Thu không hiểu: “Tự anh ấy muốn ăn, sao lại tức giận.”
Dì Lương nghe xong càng ngạc nhiên hơn, dù sao Triệu Cảnh Hàng rất kén ăn, đồ ăn nhanh mua ở bên ngoài thế này, căn bản anh sẽ không động vào còn rất ghét bỏ.
Sao đột nhiên lại muốn ăn…
Thẩm Thu ném đồ ăn trong tay vào thùng rác: “Dì Lương, cũng không còn sớm nữa, dì đi ngủ đi, tôi lên phòng trước.”
Dì Lương lấy lại tinh thần: “Ờ ờ, ừ.”
—
Ngày hôm sau, Thẩm Thu cùng Triệu Cảnh Hàng đi một chuyến đến nơi đang thi công.
Tập đoàn bất động sản Vạn Thắng ăn nên làm ra, ngoài ra còn có một số chi nhánh bất động sản, con cháu nhà họ Triệu cũng nắm quyền một vài phần.
Bây giờ Triệu Quốc Hưng sắp viết di chúc, không ai là không muốn nhận thêm cổ phần từ ông cụ, mà điều kiện tiền đề để có được cổ phần đương nhiên là bản thân cũng có tài sản.
Sẽ không ai chểnh mảng lười biếng trong thời điểm mấu chốt này, cho dù đó là mấy người Triệu Tu Diên, Triệu Tử Diệu, hay là người ngang ngạch không chịu trói buộc như Triệu Cảnh Hàng.
Bởi vì buổi tối còn phải đến một buổi tiệc rượu, sau khi trở về từ nơi thi công, Triệu Cảnh Hàng thay ngay bộ quần áo khác.
Chủ trì buổi tiệc rượu là nhà họ Doãn, người phụ trách là Doãn Hưng Trình, là bạn của Triệu Cảnh Hàng.
Doãn Hưng Trình tổ chức tiệc rượu tại một sơn trang nhỏ, nhà đơn, có sân rất rộng.
Ở đây có rất nhiều người trẻ tuổi, ngoại trừ con cháu nhà giàu quyền thế, còn có một số bạn bè của mấy người nhà giàu, bao gồm cả những người nổi tiếng trên mạng, cũng có một số diễn viên.
Nói trắng ra, bữa tiệc rượu này giống một bữa tiệc đứng hơn, không có quá nhiều quy trình kiểu cũ, mọi người đều ở bên trong tìm kiếm lợi ích cho mình.
Thẩm Thu theo Triệu Cảnh Hàng đi vào trong, Triệu Cành Hàng bị mọi người vây quanh, vì vậy cô liền lùi lại, đứng ở chỗ có thể nhìn thấy anh.
Cũng chính lúc này, cô gặp Trần Thi Kỳ.
Kỳ thật gặp được cô ta ở đây, cô cũng không bất ngờ, lúc làm vệ sĩ cho Trần Thi Kỳ, cô cũng sẽ ra vào những bữa tiệc thế này.
Trần Thi Kỳ thích xã giao kiểu này, cũng thích tìm lợi ích bằng cách này.
“Có chút năng lực còn muốn ở bên cạnh anh ấy.” Hôm nay Trần Thi Kỳ ăn mặc rất quyến rũ, dáng vẻ của cô minh tinh này cũng thật là xinh đẹp: “Thẩm Thu, tôi thật sự không ngờ rằng, cô lại có tâm tư như thế.”
Thẩm Thu biết cô ta đã có thành kiến với mình, cô cũng lười giải thích, càng không quan tâm. Ánh mắt vẫn theo sát Triệu Cảnh Hàng: “Cũng tạm được.”
Thẩm Thu rất bình tĩnh, giống y như lúc Trần Thi Kỳ quen cô trước đây.
Trước kia Trần Thi Kỳ cho rằng vệ sĩ của mình rất tốt, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy chướng mắt.
“Cô giỏi lắm, nếu như anh ấy thật sự để ý cô, tại sao bây giờ cô vẫn là một vệ sĩ?” Trần Thi Kỳ cười lạnh: “Cùng lắm là lấy cô làm trò tiêu khiển.”
Thẩm Thu trả lời: “Cô cũng là trò tiêu khiển, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân, đừng tổn thương lẫn nhau.”
Trần Thi Kỳ: “Cô… Cô dám so sánh với tôi?”
Thẩm Thu nhìn cô ta một cái: “Không phải là so sánh với cô, ý của tôi là, anh ấy là một tên khốn, chỉ muốn lấy người khác làm trò tiêu khiển.”
Sắc mặt Trần Thi Kỳ lập tức xanh mét, trong lúc nhất thời không biết phản bác thế nào.
“Phốc ha ha ha–”
Đột nhiên, truyền đến tiếng cười, Thẩm Thu và Trần Thi Kỳ nghe thấy thế cùng quay đầu, thấy một cô gái tầm hai mươi tuổi mặc lễ phục màu trắng đứng đó cười.
Ở chỗ này không giàu thì có quyền thế, Trần Thi Kỳ mặc dù không vui, nhưng cũng không dám mạo hiểm nổi nóng: “Cô là ai?”
Thẩm Thu liếc nhìn Trần Thi Kỳ, quả nhiên Triệu Cảnh Hàng vô cùng qua loa với người phụ nữ ở bên cạnh, nếu không tại sao ngay cả em gái của Triệu Cảnh Hàng cô ta chưa từng gặp.
Triệu Thanh Mộng đi tới, nhưng không trả lời câu hỏi của Trần Thi Kỳ, trực tiếp đi tới nắm tay Thẩm Thu: “Biết ngay hôm nay có thể gặp cô ở đây, ngày nào cô cũng từ chối lời mời của tôi, bị tôi bắt được rồi.”
Thẩm Thu: “Cô Triệu, tôi không có thuật phân thân, xin lỗi cô.”- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
“Tôi biết tôi biết, anh trai tôi không thể rời khỏi cô~” Triệu Thanh Mộng cố ý kéo dài ngữ điệu, vô cùng mập mờ.
Cô Triệu? Anh trai?
Trần Thi Kỳ lập tức kịp phản ứng, cô ta biết Triệu Cảnh Hàng có em gái… Mặc dù chưa từng gặp, nhưng chắc đó là cô gái trước mặt.
Trần Thi Kỳ mặt hơi biến sắc, rất nhanh cười nói: “Hóa ra là em gái Thanh Mộng, đã sớm nghe nói qua, mãi không có cơ hội gặp mặt.”
Triệu Thanh Mộng cũng trở mặt cực nhanh: “Ai là em gái của cô.”
Trần Thi Kỳ hơi sững người.
Triệu Thanh Mộng lạnh lùng nói: “Tự nhiên nhận em gái, cô có đủ tư cách hay không?”
Trần Thi Kỳ mất mặt, không thể nhịn nổi nữa, nhưng cô ta nào dám lấy trứng chọi đá với thân phận của của Triệu Mộng Thanh: “Đúng, tôi không đủ tư cách… Tôi chỉ nghĩ cô là em gái của Cảnh Hàng cho nên tôi mới gọi như vậy.”
”Tôi là em gái của anh tôi thì liên quan gì đến việc cô gọi tôi là em gái?” Triệu Thanh Mộng ghét bỏ nhìn cô ta, nói chuyện không hề khách khí: ”Cô thật sự cho rằng mình có cái gì với anh tôi sao? Cô cũng xứng sao?”
”Cô–”
”Còn không biết tự nhận định bản thân.” Triệu Thanh Mộng lẩm bẩm nói, kéo Thẩm Thu ra chỗ khác: ”Đi ra chỗ khác, chỗ này thật xúi quẩy.”
Thẩm Thu đi cạnh Triệu Thanh Mộng, cô cũng không quay đầu lại nhìn, cũng biết Trần Thi Kỳ cực kỳ tức giận, sắp nổi điên.
Thẩm Thu bình tĩnh liếc nhìn Triệu Thanh Mộng, cô gái không quá lớn tuổi, bề ngoài thật sự trông ngây thơ vô hại. Nhưng xứng đáng là người nhà họ Triệu, khi buồn bực sẽ không để ai vào mắt…
”Cô thú vị đấy! Vừa nãy còn nói anh tôi là đồ khốn, cô không sợ anh ấy biết sao?” Triệu Thanh Mộng lúc không nổi nóng, thì rất đáng yêu.
Thẩm Thu ngạc nhiên, thán phục tốc độ trở mặt của cô nàng, nói: ”Tôi chỉ nói đùa với Trần Thi Kỳ thôi.”
”Ha ha ha, vậy sao? Tôi biết cô không nói đùa, anh ấy vốn dĩ là tên khốn mà.”
”…”
Triệu Thanh Mộng: ”Không sao đâu, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết. Tôi thích người thẳng thắng như cô, người như mấy ngôi sao diễn viên đều tự tìm đường chết.”
Thẩm Thu cười nhạt, không nói gì.
”Này! Anh hai!” Triệu Thanh Mộng đột nhiên giơ tay lên vẫy cách đó không xa.
Thẩm Thu nhìn theo tầm mắt của cô nàng, bên cạnh bàn rượu thấy Triệu Tu Diên.
Hôm nay anh ta mặc quần áo chỉnh tề, dáng người cao ráo, tuấn tú, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, lúc nghe thấy giọng nói của Triệu Thanh Mộng, ngước mắt nhìn.
”Sao thế?”
Triệu Thanh Mộng đi tới bên cạnh anh ta: ”Không sao cả, vừa nãy không thấy anh, mấy giờ đến thế?”
”Mười phút trước.”
Triệu Tu Diên dứt lời liếc mắt nhìn Thẩm Thu, khẽ gật đầu.
”Hôm nay anh hai thật đẹp trai.”
Triệu Tu Diên: ”Được rồi, đừng nịnh nữa.”
”Đâu có đâu.”
”Hôm nay Thanh Mộng cũng rất xinh đẹp.” Người bên cạnh nói một câu.
Triệu Thanh Mộng quay đầu thấy người quen, vội vàng nói: ”Ồ! Anh Lâm! Lâu lắm rồi không gặp anh, đi đâu thế?”
”Gần đây không phải ở nước ngoài sao, cô thì sao?”
”Tôi vẫn luôn ở đây.”….
Triệu Thanh Mộng đột nhiên tìm thấy người để nói chuyện, lập tức chỉ còn lại Thẩm Thu và Triệu Tu Diên hai mắt nhìn nhau.
Thẩm Thu cụp mắt: ”Anh Triệu.”
Triệu Tu Diên trả lời: ”Đến cùng với Cảnh Hàng sao?”
”Vâng, anh ấy ở bên kia.”
”Ừm.”
Những người bên cạnh giao lưu nói chuyện. Thẩm Thu thật sự cảm thấy mình nên quay đầu rời đi, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút đột ngột.
Cô nghĩ nghĩ, ngước mắt nhìn, đúng lúc chạm vào mắt Triệu Tu Diên.
Triệu Tu Diên: ”Cô…”
Thẩm Thu: ”Hôm ấy…”
Hai người đồng thời mở miệng.
Triệu Tu Diên cười: ”Cô nói đi, có chuyện gì?”
Ánh mắt của Thẩm Thu dừng lại trên nụ cười của anh ta, cho dù lúc nhỏ hay trưởng thành, nụ cười của anh ta vẫn giống như trước.
”Tôi định nói, lần trước ở nhà hàng anh trả tiền cho chúng tôi.” Thẩm Thu nói: ”Hôm đó là sinh nhật bạn của tôi, cô ấy nói không thích hợp lắm, muốn trả lại tiền.”
Triệu Tu Diên: ”Không cần đâu, chỉ là tiện tay thôi.”
”…Ờ”
”Bọn họ đều là bạn của cô sao?”
Thẩm Thu lắc đầu: ”Người ngồi cùng tôi là bạn cùng phòng, hai người khác là bạn của cô ấy, tôi không biết.”
”Ừm.”
”Tôi đang hỏi sao không tìm thấy cô, hóa ra là gặp người quen sao?” Ngay lúc Thẩm Thu đang định rồi khỏi, đột nhiên nghe thấy giọng nói trào phúng chen vào.
Tim Thẩm Thu nhảy một cái, rồi lập tức quay đầu.
Chỉ thấy Triệu Hàng Cảnh đi tới, cười như không cười nhìn cô: ”Vệ sĩ, làm việc rất đúng chỗ.”
Thẩm Thu nhấp môi dưới, đi xuống sau lưng Triệu Cảnh Hàng.
”Lúc trước đã nói với cô thế nào?”
Triệu Cảnh Hàng trợn mắt nhìn cô, giọng nói rất bé, khoảng cách khá gần, chỉ hai người bọn họ nghe thấy.
Thẩm Thu: ”Cái gì?”
”Không được tiếp xúc nhiều với người nhà họ Triệu, cô coi lời tôi như gió thoảng bên tai?”
Thẩm Thu: ”Không phải, vừa nãy là vì cô Thanh Mộng…”
Triệu Cảnh Hàng thấp giọng: ”Rõ ràng còn đứng bên cạnh.”
”…Là.”
Thẩm Thu lùi về sau, Triệu Cảnh Hàng nhìn về phía Triệu Tu Diên, lấy một ly rượu từ đằng sau.
Nét mắt Triệu Cảnh Hàng lãnh đạm, cụng ly với anh ta một cái: ”Nhìn không ra, anh rất thân với vệ sĩ của tôi.”
Triệu Tu Diên nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc: ”Không thận, nhưng lần trước đã từng cùng đánh mạt chược, không phải sao?”
Triệu Cảnh Hàng thời ơ ”à” một tiếng, nhưng trong lòng thì khó chịu.
Vừa nãy anh không tìm được Thẩm Thu, đi tìm một vòng, vậy mà cô còn đang nói chuyện với Triệu Tu Diên.
Thấy cô nhìn anh ta không chớp mắt, còn nói chuyện với nhau, anh cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Mà Thẩm Thu cũng biết Triệu Cảnh Hàng không vui, yên lặng đứng bên cạnh, sợ anh gây chuyện.
”Thẩm Thu, uống rượu không?” Lúc này, Triệu Thanh Mộng phất tay với cô.
Thẩm Thu lắc đầu.
Triệu Thanh Mộng cũng không miễn cưỡng, cùng bạn bè đi đến cạnh bàn, cầm ly sâm panh lên.
Tiệc tùng tráng lên, trên bàn trắng bày biện nhiều loại rượu ngon, ở giữa còn xếp ly rượu thành một cái tháp cao.
Lúc này ở sau tháp cao, Trần Thi Kỳ đang nhìn người bên cạnh nói chuyện với Triệu Thanh Mộng, cười lạnh một tiếng.
Con bé chết tiệt kia… Ỷ vào việc mình là người nhà họ Triệu, nên tùy ý chửi rủa cô ta!
”Xin chào, cô uống rượu đỏ không?”
Phục vụ đứng cách đó không xa cầm khay rượu đi tới, Trần Thi Kỳ nhìn tháp rượu, đuôi lông mày hơi nhíu lại…
Một bên khác, Triệu Thanh Mộng đang cười nói với bạn bè, ngay lúc cô vừa nói chuyện vừa uống rượu thì đột nhiên nghe thấy sau tháp sâm panh một tiếng hét lớn.
Triệu Thanh Mộng bỗng dưng quay đầu, nhìn thấy bên cạnh bàn rượu, một người phục vụ dường như bị gì đó kích động, sau đó cả người cùng với khay rượu trong tay lao thẳng về phía tháp sâm panh!
”A!”
Lúc này, có rất nhiều người đứng gần tháp sâm panh.
Người đúng gần nhất, ngoại trừ Triệu Thanh Mộng và bạn bè, còn có Triệu Tu Diên, Triệu Cảnh Hàng, và một người đàn ông đang nói chuyện với Triệu Cảnh Hàng.
Triệu Cảnh Hàng vừa nghe tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy những thứ đó sắp rơi xuống đương nhiên sẽ đi chạy đi.
Nhưng Thẩm Thu- người vẫn luôn quan sát xung quanh lại nhanh hơn.
Dưới ánh sáng, Triệu Cảnh Hàng thấy cô vội vàng chạy tới.
Ngay lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của Triệu Cảnh Hàng là muốn cô chạy đi, nhưng anh chưa kịp nói thì đã thấy Thẩm Thu chạy tới, nhanh nhẹn kéo…
Triệu Tu Diên.
Bình luận truyện