Chương 30
Hàm Lạc...Hàm Lạc, Giản Hân Bồi co rúm thân mình, hốc mắt cay xè, tối hôm qua, điều nàng nhớ rõ ràng nhất chính là mình đã gọi cho Tần Hàm Lạc, nhưng lại bị tắt máy, sau đó...sau đó uống thêm vài ly rượu, còn về những chuyện tiếp theo lại rất mơ hồ, tiếp đó là đau đớn, đau đớn...
Không biết vì cái gì, nàng bỗng nhiên sợ Tần Hàm Lạc biết chuyện này, tuy quan hệ giữa cả hai gần đây không hiểu sao trở nên bế tắc, nhưng không ai hiểu Tần Hàm Lạc hơn nàng. Ngay cả khi cô thường xuyên cười nhạo việc này, nhưng tính cách cô thực ra lại giống ba mình Tần Trọng ở một số phương diện, bảo thủ mà truyền thống. Nàng nhớ rõ không biết lần nào, khi thảo luận đến đề tài đêm đầu tiên, Tần Hàm Lạc từng nghiêm trang nói với nàng: "Bồi Bồi, mình hi vọng lần đầu tiên của cậu có thể trao cho người đáng giá cho cậu gửi gắm hạnh phúc cả đời."
Nghĩ đến đây, nàng chộp lấy chiếc lắc bạc trên tay, lặng im òa khóc ở băng ghế sau. Nàng thích Cố Minh Kiệt, nhưng lại không muốn phát sinh chuyện như vậy. Tuy năm nay đã hai mươi tuổi, nhưng đối với lần đầu tiên của mình, nàng luôn nghĩ sẽ rất thuần khiết đẹp đẽ, nàng hy vọng sẽ là ở trong một bầu không khí lãng mạn, cùng với người mà mình yêu thương, ở trên chiếc giường mà hai người có thể ngủ cả đời...mà không phải giống như tối hôm qua. Cố Minh Kiệt thực sự khiến nàng thất vọng...
Mà giờ nhớ tới Tần Hàm Lạc, lại sợ khiến cô thất vọng, thậm chí, sợ cô giận...Không biết vì sao, trực giác nói cho nàng biết, Tần Hàm Lạc sẽ vì việc này mà nổi giận.
Đến Nhất Trung, nàng trả tiền xuống xe, lúc xoay người đi về phía nhà mình, lại phát hiện một chiếc xe màu bạc đỗ trên con đường cách đó không xa, nàng không khỏi dừng cước bộ.
Triệu Văn Bác mở cửa xe, đi đến trước mặt nàng, sau đó dừng lại, khuôn mặt hắn thoạt nhìn lo lắng mà tiều tụy, hai mắt hằn tơ máu, thoạt nhìn như một đêm không ngủ.
"Anh tìm em cả đêm, lái xe điên cuồng đi tìm, còn thiếu điều tìm đến nhà em, vì thế, lúc rạng sáng anh đứng chỗ này chờ, anh nghĩ, mặc kệ em ở đâu thì hẳn em cũng sẽ về nhà." Hắn bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm trầm thấp.
Giản Hân Bồi cúi đầu nhìn mặt đất: "Anh tìm tôi làm gì?"
"Hàm Lạc nói khuya hôm qua em gọi cho cô ấy, cậu ấy ở thành phố B có việc, nên bảo anh gọi cho em, sợ em có việc gì quan trọng."
"Cô ấy gọi cho anh?" Giản Hân Bồi liền lập tức ngẩng đầu.
"Em khóc?" Triệu Văn Bác không trả lời nàng, lại hỏi ngược lại.
Giản Hân Bồi quay đầu sang một bên, tận lực nhẹ nhàng bàng quơ nói: "Tối qua đi uống rượu với một đám bạn, đau đầu, cho nên..."
"Là thế sao?" Sắc mặt Triệu Văn Bác trở nên tái nhợt, thanh âm run run nói.
"Anh tìm tôi, sao không gọi điện thoại?" Giản Hân Bồi cảm thấy chột dạ, nhịn không được nói sang chuyện khác.
"Chính vì gọi điện nên mới lo lắng đến vậy. Anh gọi mãi gọi mãi, cuối cùng...điện thoại tắt, lúc rạng sáng ba bốn giờ anh còn gọi cho Hàm Lạc, cô ấy cũng gấp đến sắp chết luôn!" Triệu Văn Bác nhìn vào mắt nàng.
Giản Hân Bồi ngẩn ra, lấy điện thoại ra, định bật lên, ngẫm nghĩ rồi lại bỏ vào túi: "Ở trong quá bar nên không nghe thấy, sau đó điện thoại hết pin nên tự động tắt. Xin lỗi, khiến anh lo lắng." Nàng cúi đầu, câu "xin lỗi" này nghe ra là phát ra từ tận tâm can.
"Nếu uống rượu thì đầu chắc khó chịu lắm, mau về nhà tắm nước nóng, sau đó nghỉ ngơi cho tốt đi." Triệu Văn Bác cúi đầu, ngữ khí vẫn thực dịu dàng.
"Xin...xin lỗi, khiến anh cả đêm không ngủ, anh...cũng mau về nghỉ ngơi đi." Giản Hân Bồi gian nan nói, đối với người con trai si tình trước mặt này, lần đầu tiên nàng sinh ra loại áy náy sâu sắc như thế, điều này khiến tâm tình nàng vốn u ám lại càng thêm trầm trọng, nàng cảm thấy mình như sắp không thở nổi.
"Ừ, vậy anh đi." Triệu Văn Bác mấp máy môi, quay đầu, tạm dừng một chút, rốt cục vội bồi thêm một câu tối nghĩa: "Trên cổ có...dấu, dựng thẳng cổ áo khoác lên đi, đừng để cho hai bác thấy được." Nói xong liền sải bước đi về phía xe mình.
"Rầm" một tiếng, cửa xe bị đóng lại thật mạnh, rốt cuộc nhịn không được chua xót trong mắt, hắn biết, cô gái mà hắn vẫn yêu sâu đậm từ lúc còn học trung học, tối hôm qua đã trở thành người phụ nữ của người khác, đây là loại tư vị khiến người ta khó có thể chịu nổi đến mức nào chứ? Hắn bỗng nhiên rất muốn khóc lớn một trận.
Giản Hân Bồi bị lời hắn nói làm cho giật mình đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới kéo chặt áo khoác, chậm rãi đi vào cổng lớn Nhất Trung, nàng không quay đầu nhìn Triệu Văn Bác, nhưng mà đối với chàng trai này, giờ khắc này nội tâm tràn ngập cảm kích sâu sắc, nàng bắt đầu hối hận vì trước kia đối xử với hắn quá phận bao nhiêu lần.
Lúc này, nàng chỉ muốn chạy nhanh về nhà, thời tiết rất lạnh, trong lòng còn lạnh hơn, chỉ có nhà mới có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Giản Mặc Thanh đang ngủ, bà Giản đã sớm thức dậy chuẩn bị bữa sáng, vừa thấy nàng trở về, bà liền tươi cười đầy mặt: "Bồi Bồi, tối qua đi chơi với bạn thế nào? Sao sớm vậy đã về? Ăn sáng chưa?"
Giản Hân Bồi nhìn nụ cười từ ái của mẹ, cơ hồ như muốn bổ nhào vào lòng bà mà khóc, ôm bà hảo hảo khóc một hồi, nhưng cuối cùng nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng qua phòng khách, về phòng mình, vừa đi vừa nói: "Tối qua hát hò cả đêm, con mệt quá. Con ăn sáng rồi, mẹ không cần phải để ý tới con, giờ con muốn đi tắm rửa một cái, rồi nghỉ ngơi một chút."
"Được được, vậy con đi nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm trưa mẹ sẽ gọi con dậy." Bà Giản liền vội vàng nói.
Xả một bồn nước ấm thật lớn, Giản Hân Bồi vùi mình vào làn nước, vừa khởi động điện thoại, pin cũng đã gần hết, tựa hồ việc này cũng nằm trong dự kiến, nàng đã gần như không còn có cảm giác gì nữa.
Nàng nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, nước mắt lại mãnh liệt tuôn trào xuống hai má, rơi vào trong làn nước, ở trong phòng tắm của căn phòng của mình, nàng mới có thể phóng túng bản thân khóc lớn một hồi.
Cũng không biết qua bao lâu, nước dần dần lạnh, nàng miễn cưỡng đứng lên, dùng khăn mặt lau khô thân mình, thân thể hoàn mỹ trắng noãn trong gương có một vài dấu bầm màu đỏ hồng, nàng bỗng nhiên tràn ngập chán ghét cái thân thể kia. Không muốn nhìn lâu hơn một chút nào nữa, thay áo ngủ, cuộn mình trong tấm chăn mềm mại.
Tắm nước ấm một trận, dường như có chút thoải mái hơn, nàng thật sự quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng đôi mắt mê man lại gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, chiếc đèn treo màu hồng, không ngủ được.
"Chúng ta không thể không dũng cảm được không, trái tim bị tổn thương nặng nề rốt cuộc khó lòng chống đỡ..." Di động lại vang lên, Giản Hân Bồi theo bản năng chộp lấy điện thoại, ba chữ "Tần Hàm Lạc" trong nháy mắt khiến đôi mắt nàng đau đớn, cả một đoạn thời gian cho tới tận nay, nàng cơ hồ mỗi ngày đều khát vọng cô sẽ gọi tới, hôm nay cơ hội đã tới, nhưng nếu nhấc máy lên, nàng sẽ nới với cô điều gì bây giờ? Nói chuyện tối hôm qua sao? Không thể! Tạm thời nàng không muốn nói cho cô biết.
Nghĩ đến đây, nàng chua xót cười cười, kiên quyết nhấn từ chối, sau đó vội vàng gõ bàn phím nhắn tin cho Triệu Văn Bác: "Đừng nói chuyện này cho Hàm Lạc biết." Sau đó tắt máy, dùng chăn bịt kín cả thân mình.
Nhìn thân ảnh Giản Hân Bồi tiến vào cổng Nhất Trung xong, Triệu Văn Bác mới nằm gục trên tay lái, cúi đầu khóc, hắn biết, đàn ông không nên dễ dàng rơi nước mắt, nhưng là có ai hiểu được nỗi đau lòng của hắn lúc này?
Hồi lâu, nghe được thanh âm báo tin nhắn vang lên, lấy di động ra nhìn, tin nhắn của Giản Hân Bồi khiến hắn sửng sốt. Không nói cho Hàm Lạc, vì sao? Không phải Hàm Lạc ủng hộ nàng và Cố Minh Kiệt sao?
Suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra lí do, Tần Hàm Lạc đã lại gọi tới. Hắn vội vàng hắng giọng, trước gạt nỗi đau lòng qua một bên, nhấn nút nghe.
"Văn Bác, ông tìm được Bồi Bồi chưa? Tôi vừa gọi cho cô ấy, vừa mới gọi được, nhưng rồi lại bị tắt máy!" Thanh âm Tần Hàm Lạc khàn khàn mà vội vàng xao động.
"À, tìm được rồi, tối qua cô ấy hát cả đêm, không nghe điện thoại, vừa mới gọi cho tôi, nói đã về nhà nghỉ rồi." Triệu Văn Bác nhớ tới lời Giản Hân Bồi dặn dò, đầu óc xoay chuyển, lập tức nói dối.
"Về là tốt rồi...về là tốt rồi..." Tần Hàm Lạc thở phào một hơi, tinh thần trầm tĩnh lại. Đêm qua vô số lần gọi điện thoại, đi tới đi lui trên hành lang, không một khắc nào yên ổn, lúc này rốt cuộc không chống đỡ nổi, chào Triệu Văn Bác, cất di động vào túi. Cô lấy hai tay day day mắt, chậm rãi thong thả trở về phòng bệnh.
Vào phòng, liền nhìn thấy ông hai mắt trợn tròn, đau lòng nhìn cô.
"Ông, sao ông lại tỉnh rồi?" Tần Hàm Lạc bước hai ba bước qua, đỡ ông ngồi dậy, cầm lấy một chiếc gối khác, đặt ra sau lưng cho ông.
Ông vươn tay, vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của cô: "Cháu ngoan, tối hôm qua không ngủ sao? Như thế nào mà sáng sớm lại đi từ ngoài vào, con nhìn mình mà xem, mắt đỏ cả lên kìa."
"Không phải đâu ông, tối qua con ngủ ở giường bên cạnh, chỉ là sáng nay có đứa bạn gọi đến nên mới ra ngoài nghe thôi." Tần Hàm Lạc nói dối.
"Điện thoại của ai thế? Lại quan trọng đến vậy? Có phải cháu gái ta yêu ai rồi, nên trong lòng vấn vương không?" Ông ngoại cười tủm tỉm nhìn cô.
"Không...không phải, là Tử Toàn gọi tới nói về việc xin nghỉ." Tần Hàm Lạc xấu hổ đến nỗi mặt đỏ lên, vấn vương? A...trong lòng cô đã sớm có người vương vấn, chỉ là người đó vĩnh viễn cũng không thuộc về cô.
"Thế à...aish, tiểu Lạc, con mau đi ngủ thêm vài giờ nữa đi, nhìn mình xem, ở đây trông ông cả đêm mà tiều tụy thành cái bộ dáng gì kìa." Ông ngoại trìu mến nhìn cô.
"Thôi, để con đi ra ngoài mua cho ông bữa sáng đã." Tần Hàm Lạc miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lắc đầu cười: "Ông à, ông cứ ở đây một lát đã, con đi ra ngoài một chút rồi sẽ trở lại ngay, để ông có bát cháo nóng mà ăn."
Ông nhìn bóng dáng cô, trên mặt bỗng lộ ra một nụ cười thê lương: "Tĩnh Đồng, Tĩnh Đồng...Tuy con đã bỏ ba mà đi, nhưng mà cuối cùng còn để lại Hàm Lạc bên cạnh ba. Nó hiếu thuận như vậy, hiếu thuận như vậy, nói thế thì...con bảo ba một mình cô đơn sống trên thế gian này thế nào đây?"
Thanh âm ông, ở trong phòng bên trống trải nghe dị thường thê lương già nua, dòng nước mắt đục ngầu, theo khóe mắt đầy nếp nhăn từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hết chương 30
Bình luận truyện