Vì Em Là Vợ Anh
Chương 58: Bà xã đau chân, ông xã bóp
Mạc Thiệu Khiêm ngước lên, vẻ mặt rất bình thường, anh nói: "Bà xã đau chân, ông xã bóp."
"Bụp!" đầu Giai Kỳ bốc khói, thầm hỏi tại sao anh lại có thể nói như vậy mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh chân không run rẩy?
Cảm nhận được vô số ánh mắt hướng về phía mình, Giai Kỳ hơi rùng mình một cái, vội vàng cúi xuống giữ tay anh.
"Em không đau, không đau, thật đấy!"
Thấy cô lúng túng từ chối, anh nhướng môi cười với cô: "Anh muốn bóp."
Giai Kỳ: "...."
Mọi người: "...."
Nói rồi anh không thèm để ý đến cô, động tác nhẹ nhàng tháo giày cao gót của cô.
"Em...em không đau thật mà.." cô ấp úng nói, hai tay siết chặt váy, khuôn mặt đỏ lựng rất đáng yêu.
Mạc Thiệu Khiêm không đáp, lôi trong ngực áo ra một lọ dầu nhỏ, nhấc chân cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng bôi lên.
Bây giờ không chỉ mặt, mà cả người cô đều đỏ lên vì ngại, cô đưa hai tay lên che mặt.
Mọi người trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, Mạc Tử Đồng mặc lễ phục màu trắng cách đó không xa khóe môi giật giật.
Ông anh họ của anh, đã cướp người thương của anh thì thôi, giờ lại muốn cướp luôn ánh hào quang của anh nữa chứ! Hừ! Thật không thể chấp nhận được!
Hà Dung Chỉ và Mạc Sùng Quang cách đó không xa hài lòng nhìn con trai nhà mình, Mạc Cửu Chương cũng cười cười vuốt chòm râu ngắn.
Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người, vừa bôi dầu vừa bóp chân cho cô.
Đôi chân của cô trắng nõn rất đáng yêu, làn da mềm mại sờ rất thích, Mạc Thiệu Khiêm cười xấu xa vừa bóp vừa sờ. Giai Kỳ vung nhẹ chân, ý bảo anh đừng có nghịch lung tung.
Người nào đó cậy nơi đông người bà xã không dám làm gì, đôi tay khớp xương không nặng không nhẹ bóp chân cho cô, thỉnh thoảng lại xấu xa sờ sờ.
Giai Kỳ bị trêu chọc tới tay chân ngứa ngáy, nhưng ngại đông người lại không dám làm gì. Cô hiện tại chỉ có một suy nghĩ: thật muốn đá anh ấy một phát!
Mạc Thiệu Khiêm thấy sắc mặt cô khó coi liền cười cười, chuyên tâm bóp chân, không sờ mó lung tung nữa.
Một lúc sau, Mạc Thiệu Khiêm đóng nắp dầu, cẩn thận đi giày cao gót vào cho cô.
"Đỡ hơn chưa?" anh ngước lên nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Giai Kỳ ngại ngùng gật gật đầu.
Mọi người hoàn hồn, vội vàng đưa tay ấn cái cằm trở lại. Vừa nãy thật sự quá quá shock! Tổng Giám đốc Mạc lạnh lùng cao quý ném hết ánh mắt của mọi người ra sau, cởi giày bóp chân cho vợ, động tác ôn nhu nhẹ nhàng, đôi mắt cưng chiều yêu thương.
Tổng Giám đốc Mạc ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật cho mọi người ăn thức ăn cho cún.
Thế này cũng quá đáng quá rồi đi!
- ---
Hôn lễ sang trọng, khách mời đều là những người nổi tiếng, nhà tài phiệt hoặc doanh nhân.
Lễ cưới bắt đầu, giờ lành đã tới, tiếng nhạc cưới vang lên, Mạc Tử Đồng mặc bộ lễ phục màu trắng, trên ngực trái cài một bông hoa màu đỏ tươi, mái tóc được vuốt lên gọn gàng trông rất bảnh bao, khuôn mặt thiếu niên nghịch ngợm được trang điểm thành một người đàn ông trẻ tuổi lịch lãm.
Chẳng bao lâu sau, cô dâu bước vào, váy cưới chạm đất, tay cầm hoa, khăn trùm đầu che kín mặt. Bên cạnh là Chủ tịch Trần, ông mặc bộ vest đen, đầu tóc chải mượt, mặt mày rạng rỡ sánh bước cùng Trần Nguyệt Nhi.
Hai người đi tới, Mạc Tử Đồng cúi đầu tỏ ý chào, Chủ tịch Trần nắm tay Trần Nguyệt Nhi, đặt vào tay Mạc Tử Đồng, ông hiền hòa nói: "Con gái ta sau này giao cho cậu, đừng làm ta thất vọng đấy."
"Con biết ạ." Mạc Tử Đồng nâng khóe môi cười, nắm lấy tay Trần Nguyệt Nhi.
"Hai con có đồng ý bên nhau tới bạc đầu, dù khó khăn hay nghèo khổ, dù bệnh tật hay khỏe mạnh..." giọng cha sứ vang lên.
"Con đồng ý!" hai người đồng thanh đáp.
Giai Kỳ mỉm cười nhìn hai người rồi đột nhiên quay sang nắm lấy bàn tay khớp xương của Mạc Thiệu Khiêm.
Anh cúi xuống nhìn tay mình rồi nhìn cô, Giai Kỳ cười rạng rỡ: "Sau này dù có bệnh tật hay nghèo khó, em vẫn sẽ bên anh."
Mạc Thiệu Khiêm hơi ngạc nhiên, lúc sau anh nâng khóe môi, cảm giác ấm áp lan tràn trong tim.
"Được." Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào một bên má cô: "Sinh con xong, chúng ta tổ chức đám cưới."
Giai Kỳ nheo mắt cười, nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên má mình, khẽ nói: "Được."
Hai người nhìn nhau, tình ý sâu đậm, ý xuân dạt dào, muôn hoa đua nở, bong bóng hồng bay đầy trời.
Đám người ngồi bên cạnh khóe môi giật giật, chỉ muốn đem hai người này vứt ra ngoài cho xong.
Các người phải thông cảm cho bọn FA chúng tôi chứ!?!? Đừng có rải thức ăn cho cún nữa được không!?
"Bụp!" đầu Giai Kỳ bốc khói, thầm hỏi tại sao anh lại có thể nói như vậy mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh chân không run rẩy?
Cảm nhận được vô số ánh mắt hướng về phía mình, Giai Kỳ hơi rùng mình một cái, vội vàng cúi xuống giữ tay anh.
"Em không đau, không đau, thật đấy!"
Thấy cô lúng túng từ chối, anh nhướng môi cười với cô: "Anh muốn bóp."
Giai Kỳ: "...."
Mọi người: "...."
Nói rồi anh không thèm để ý đến cô, động tác nhẹ nhàng tháo giày cao gót của cô.
"Em...em không đau thật mà.." cô ấp úng nói, hai tay siết chặt váy, khuôn mặt đỏ lựng rất đáng yêu.
Mạc Thiệu Khiêm không đáp, lôi trong ngực áo ra một lọ dầu nhỏ, nhấc chân cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng bôi lên.
Bây giờ không chỉ mặt, mà cả người cô đều đỏ lên vì ngại, cô đưa hai tay lên che mặt.
Mọi người trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, Mạc Tử Đồng mặc lễ phục màu trắng cách đó không xa khóe môi giật giật.
Ông anh họ của anh, đã cướp người thương của anh thì thôi, giờ lại muốn cướp luôn ánh hào quang của anh nữa chứ! Hừ! Thật không thể chấp nhận được!
Hà Dung Chỉ và Mạc Sùng Quang cách đó không xa hài lòng nhìn con trai nhà mình, Mạc Cửu Chương cũng cười cười vuốt chòm râu ngắn.
Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người, vừa bôi dầu vừa bóp chân cho cô.
Đôi chân của cô trắng nõn rất đáng yêu, làn da mềm mại sờ rất thích, Mạc Thiệu Khiêm cười xấu xa vừa bóp vừa sờ. Giai Kỳ vung nhẹ chân, ý bảo anh đừng có nghịch lung tung.
Người nào đó cậy nơi đông người bà xã không dám làm gì, đôi tay khớp xương không nặng không nhẹ bóp chân cho cô, thỉnh thoảng lại xấu xa sờ sờ.
Giai Kỳ bị trêu chọc tới tay chân ngứa ngáy, nhưng ngại đông người lại không dám làm gì. Cô hiện tại chỉ có một suy nghĩ: thật muốn đá anh ấy một phát!
Mạc Thiệu Khiêm thấy sắc mặt cô khó coi liền cười cười, chuyên tâm bóp chân, không sờ mó lung tung nữa.
Một lúc sau, Mạc Thiệu Khiêm đóng nắp dầu, cẩn thận đi giày cao gót vào cho cô.
"Đỡ hơn chưa?" anh ngước lên nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Giai Kỳ ngại ngùng gật gật đầu.
Mọi người hoàn hồn, vội vàng đưa tay ấn cái cằm trở lại. Vừa nãy thật sự quá quá shock! Tổng Giám đốc Mạc lạnh lùng cao quý ném hết ánh mắt của mọi người ra sau, cởi giày bóp chân cho vợ, động tác ôn nhu nhẹ nhàng, đôi mắt cưng chiều yêu thương.
Tổng Giám đốc Mạc ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật cho mọi người ăn thức ăn cho cún.
Thế này cũng quá đáng quá rồi đi!
- ---
Hôn lễ sang trọng, khách mời đều là những người nổi tiếng, nhà tài phiệt hoặc doanh nhân.
Lễ cưới bắt đầu, giờ lành đã tới, tiếng nhạc cưới vang lên, Mạc Tử Đồng mặc bộ lễ phục màu trắng, trên ngực trái cài một bông hoa màu đỏ tươi, mái tóc được vuốt lên gọn gàng trông rất bảnh bao, khuôn mặt thiếu niên nghịch ngợm được trang điểm thành một người đàn ông trẻ tuổi lịch lãm.
Chẳng bao lâu sau, cô dâu bước vào, váy cưới chạm đất, tay cầm hoa, khăn trùm đầu che kín mặt. Bên cạnh là Chủ tịch Trần, ông mặc bộ vest đen, đầu tóc chải mượt, mặt mày rạng rỡ sánh bước cùng Trần Nguyệt Nhi.
Hai người đi tới, Mạc Tử Đồng cúi đầu tỏ ý chào, Chủ tịch Trần nắm tay Trần Nguyệt Nhi, đặt vào tay Mạc Tử Đồng, ông hiền hòa nói: "Con gái ta sau này giao cho cậu, đừng làm ta thất vọng đấy."
"Con biết ạ." Mạc Tử Đồng nâng khóe môi cười, nắm lấy tay Trần Nguyệt Nhi.
"Hai con có đồng ý bên nhau tới bạc đầu, dù khó khăn hay nghèo khổ, dù bệnh tật hay khỏe mạnh..." giọng cha sứ vang lên.
"Con đồng ý!" hai người đồng thanh đáp.
Giai Kỳ mỉm cười nhìn hai người rồi đột nhiên quay sang nắm lấy bàn tay khớp xương của Mạc Thiệu Khiêm.
Anh cúi xuống nhìn tay mình rồi nhìn cô, Giai Kỳ cười rạng rỡ: "Sau này dù có bệnh tật hay nghèo khó, em vẫn sẽ bên anh."
Mạc Thiệu Khiêm hơi ngạc nhiên, lúc sau anh nâng khóe môi, cảm giác ấm áp lan tràn trong tim.
"Được." Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào một bên má cô: "Sinh con xong, chúng ta tổ chức đám cưới."
Giai Kỳ nheo mắt cười, nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên má mình, khẽ nói: "Được."
Hai người nhìn nhau, tình ý sâu đậm, ý xuân dạt dào, muôn hoa đua nở, bong bóng hồng bay đầy trời.
Đám người ngồi bên cạnh khóe môi giật giật, chỉ muốn đem hai người này vứt ra ngoài cho xong.
Các người phải thông cảm cho bọn FA chúng tôi chứ!?!? Đừng có rải thức ăn cho cún nữa được không!?
Bình luận truyện