Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn
Chương 63
Edit: Thủy Tích
Câu trả lời của Cố Duệ chính là trực tiếp ôm cậu vào lòng, « Em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi. »
Tươi cười trên mặt Dạ Vân Sâm nhất thời có chút ngượng ngùng, Cố Duệ bỗng nhiên dẻo miệng như vậy quả thật cậu có chút không quen nhưng vui sướng trong lòng lại không thể nào phủ nhận được. Cậu nhu thuận ghé vào ngực Cố Duệ, cơ hồ như muốn đem cả đầu vùi vào bờ vai hắn, tùy ý để hắn ôm vào lòng.
Cố Duệ đem người ôm vào trong ngực mới phát hiện càng ngày hắn lại càng tham luyến nhiệt độ cơ thể người trong lòng, chỉ cần ôm như vậy cũng đủ khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trên đường về nhà, có kinh nghiệm lúc trước cho nên trước tiên Cố Duệ cho Dạ Vân Sâm uống thuốc an thần, chờ cậu hoàn toàn đi vào giấc ngủ mới ra hiệu cho máy bay cất cánh, cả chuyến hành trình vẫn như trước ôm cậu thật chặt, mỗi khi Dạ Vân Sâm có dấu hiệu tỉnh lại, Cố Duệ đều sẽ vỗ vỗ lưng cậu, ý bảo cậu tiếp tục ngủ. Dạ Vân Sâm nhắm nghiền mắt không biết ban ngày hay đêm tối, oa trong lồng ngực Cố Duệ mà an tâm ngủ một đường.
Thật thần kỳ, từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi đáp xuống đường bay, thế nhưng một chút khó chịu Dạ Vân Sâm cũng không cảm giác được. Chờ đến khi máy bay đáp xuống B thị, Cố Duệ mới đánh thức cậu dậy.
Nhu nhu đôi mắt ngủ đến có chút nhập nhèm, cậu ngoan ngoãn tùy ý để Cố Duệ dắt đi. Sắc trời bên ngoài đã hôn ám, một hồi lâu sau cậu mới kịp phản ứng rằng mình đã trở lại B thị, cậu đã ngủ gần mười tiếng nhưng chứng sợ độ cao cậu đã từng vô cùng chán ghét cũng không có lại phát tác.
Máy bay đáp xuống đường bay tư nhân Cố gia, chỉ cách Cố trạch mấy phút chạy xe, cho nên hai người tính toán ghé sang chào hỏi Cố phu nhân một chút. Mà khi Cố phu nhân nhận được tin tức hôm nay bọn họ sẽ về, trước đó đã cho người chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn chờ họ.
Dạ Vân Sâm ngủ một đường cũng chưa ăn qua cái gì cho nên đã sớm đói đến ngực dán đến sau lưng rồi, lúc này nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, trước mắt liền sáng ngời, bụng cũng vô cùng phối hợp mà kêu lên.
Cố phu nhân nghe thấy tiếng kêu phát ra từ bụng cậu, cười trêu ghẹo: « Xem ra Vân Sâm đang rất đói bụng. » Vừa mới dứt lời liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm thập phần thành thật mà đỏ mặt, có chút ngại ngùng cười cười, nói: « Dạ, có đói bụng một chút. »
Cố phu nhân liền thích cậu thành thật như vậy, cười đến vô cùng thân thiết kéo qua tay cậu: « Đói bụng thì mau tới ăn, đều là những món con thích không đấy, cho nên phải ăn nhiều một chút. » Ăn no khỏe mạnh mới có sức sinh bánh bao~
Nếu Dạ Vân Sâm biết phía sau nụ cười của Cố phu nhân là cái ý nghĩ này, đại khái liền sẽ không ăn ngon được như bây giờ.
Hai ngày này, bởi vì phòng ở của Cố Duệ đang trong giai đoạn sửa chữa, cho nên Cố phu nhân có chút tiếc nuối nhìn hai người rời đi. Ăn xong bữa tối liền thả bọn họ về, bất quá vừa nghĩ tới hai người hiện giờ đang ở cùng nhau liền cảm thấy cao hứng hẳn lên, dù sao cô nam quả nam, ngủ trên cùng một giường cũng không dễ dàng khống chế.
Thân là con của Cố phu nhân, Cố Duệ khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố phu nhân sao mà không hiểu được bà đang suy nghĩ cái gì, bất quá hắn cũng lười giải thích, mang theo Dạ Vân Sâm đã ăn uống no đủ cáo từ ra về. Cố Duệ từ chối ý muốn bảo lái xe đưa về của Cố phu nhân mà tự mình lái xe.
Đi ra khỏi khu vực tư nhân, sắc đèn nê ông đủ mọi màu sắc lấp lóe không ngừng, Dạ Vân Sâm thả lỏng tựa vào sau ghế, nhắc nhở: « Anh có còn nhớ lúc trước hẹn mẹ tối mai ăn cơm không? »
« Mai mấy giờ em tan học? Anh rước em. »
« Ngày mai em tan học sớm, lúc đó chắc anh chưa tan tầm đâu, em tự đi qua cũng được. »
« Ân. » Cố Duệ gật gật đầu, cũng không bắt buộc, nói: « Đến thì nhắn tin cho anh. »
« Ngày mai hẳn là lần đầu tiên anh gặp mặt mẹ em phải không? » Dạ Vân Sâm cười hỏi, cậu có chút tò mò trong lòng Cố Duệ đang nghĩ gì, có khẩn trương như cậu không?
Nhưng cái suy nghĩ đó chỉ vừa chợt lóe liền bị cậu gạt đi, cậu hoàn toàn nghĩ không ra Cố Duệ sẽ vì chuyện gì mà khẩn trương, bởi cậu luôn cảm thấy bất cứ chuyện gì đến trên tay hắn đều có thể dễ dàng giải quyết được, không có chuyện gì có thể làm khó hắn, như vậy có thể xem như là một loại sùng bái mù quáng không?
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cười cười, chắc hẳn do khí tràng Cố Duệ quá mức cường đại sẽ khiến người khác không tự giác nghĩ rằng hắn vô cùng cứng cỏi, không tin sẽ có chuyện gì mà hắn không làm được vì thế cho nên quên mất dù có lợi hại bao nhiêu thì Cố Duệ cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Tuy rằng cho tới bây giờ cái "người" này chưa từng biểu hiện ra một mặt yếu đuối nào.
« Em lo lắng rằng mẹ sẽ không vừa lòng anh sao? » Thừa dịp đèn đỏ, Cố Duệ bớt thời giờ quét mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt có loại cảm giác cười như không cười, trong đó một tia chế nhạo rõ ràng đến độ khiến Dạ Vân Sâm vừa nhìn qua liền biết.
« Đây chẳng phải là chuyện anh nên lo lắng sao? » Dạ Vân Sâm cười phản bác trở lại, tuy nói với Cố Duệ như thế nhưng trên thực tế làm sao mà Điền Vân Sương có thể không hài lòng Cố Duệ chứ? Trong lòng Dạ Vân Sâm vô cùng rõ ràng, dựa theo hiểu biết của cậu đối với Điền Vân Sương, cậu muốn gì cũng không ảnh hưởng đến bà! Chuyện mà bà để ý nhất trước giờ vẫn luôn là người bà yêu, mặc dù người đàn ông kia là người gây cho bà nhiều thương tổn nhất.
Cũng may cái nhìn của Điền Vân Sương như thế nào, từ đáy lòng cậu cũng không thèm để ý.
Hai người đã hẹn Điền Vân Sương sẽ ăn cơm tại nhà trọ của bà, địa điểm do Điền Vân Sương định, xem ra là bà muốn tự mình xuống bếp, nhưng Dạ Vân Sâm biết Cố Duệ sẽ không ăn những đồ ăn bên ngoài, cho nên cậu tính toán đến sớm một chút tự mình làm vài món, trong lòng nghĩ nếu như do chính tay cậu làm thì ắt hẳn Cố Duệ sẽ không để ý đâu?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dạ Vân Sâm kỳ thật có điểm cảm động. Cố Duệ là loại người sẽ không bao giờ tự làm khó bản thân, nhưng bởi vì mình mới đáp ứng ăn cơm cùng mẹ mình, trong lòng hắn có khó chịu không nhỉ?
May mà hôm nay cậu tan học sớm mới có thời gian đi qua tự nấu ăn, cách thời gian Cố Duệ tan tầm còn chưa tới hai giờ, thời gian còn đủ. Sau khi ấn chuông cửa, Điền Vân Sương mặc tạp dề nhìn thấy chỉ mình cậu lông mày liền trong nháy mắt nhíu lại, câu đầu tiên liền hỏi: « Sao chỉ mình con? »
Dạ Vân Sâm mày cũng không động một chút, thản nhiên nói: « Cố Duệ chưa tan tầm, con trước đến giúp mẹ nấu cơm. »
Nghe xong câu trả lời của cậu, sắc mặt Điền Vân Sương lúc này mới dịu đi một chút, mở cửa cho cậu vào, nói: « Con ngồi phòng khách chơi một chút đi, phòng bếp mình mẹ lo được. »
Dạ Vân Sâm không đáp lời bà, đặt ba lô xuống liền vén tay áo lên, thản nhiên nói: « Dù sao ngồi cũng không có chuyện làm, vừa lúc Cố Duệ muốn ăn vài món con làm. »
Vừa nghe là ý tứ của Cố Duệ, nhất thời Điền Vân Sương không lại từ chối, « Vậy được rồi. »
Một tia đùa cợt chợt lóe qua trong mắt, Dạ Vân Sâm mặt không đổi sắc nhìn bà một cái, không nói lời nào đi vào phòng bếp, cậu tuy không biết nấu ăn lắm nhưng có một vài món được xem là sở trường, nhiêu đó cũng tính là đủ rồi đi.
Bảy giờ chuông cửa đúng giờ vang lên, Dạ Vân Sâm vừa lúc đem những món vừa nấu xong đặt lên bàn, lau sạch sẽ tay liền đi mở cửa, ngoài cửa là một thân ảnh quen thuộc, tầm mắt hai người giao nhau, trong mắt lẫn nhau đều không hẹn mà hiện ra nụ cười thản nhiên, loại cảm giác vừa nhìn thấy đối phương liền muốn cười này tuy có chút kỳ quái nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật tốt đẹp.
Bầu không khí bữa ăn tối kỳ thậy cũng không tồi, tuy cũng không náo nhiệt nhưng lại không hề tẻ nhạt. Dạ Vân Sâm từ sớm đã phát hiện Cố Duệ tuy có chút lãnh đạm nhưng một khi hắn nguyện ý thì chỉ cần mở miệng liền có thể làm cho bầu không khí thêm sinh động hơn.
Điền Vân Sương là một người từng trải, trong lòng vô cùng mong muốn kéo gần quan hệ với Cố Duệ nhưng trên mặt cũng không hề biểu hiện ra bộ dáng thân thiện quá đáng. Nói sao thì bà cũng là mẹ của Dạ Vân Sâm, xem như là trưởng bối của hai người, nếu quá mức thân thiện sẽ có vẻ không đáng.
Lần này bà mời Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm đến ăn cơm cũng không phải vô duyên vô cớ. Bà đã từ chức ở công ty cũ đang tính toán tìm một nơi mới để công tác, ai biết Dạ Tư Viện thế nhưng đem chuyện bà từng ra tòa truyền ra ngoài, cho nên hiện tại không một công ty nào nguyện ý chịu nhận bà.
Sau khi vấp phải trắc trở rốt cục bà biết nếu cứ dựa theo tình trạng của mình hiện giờ mà muốn tìm được một công việc phù hợp là một chuyện vô cùng khó khăn. Dạ Tư Viện tỏ rõ không cho bà một đường lui nào khiến trong lòng Điền Vân Sương tức giận đến muốn mạng nhưng bà không có biện pháp đối đầu với cô ta. Trong lòng tuy tức giận nhưng bà lại không muốn cứ như vậy nhận thua, ngẫu nhiên liền nghĩ đến con trai cùng với con rể với lai lịch không tầm thường của mình, nếu có thể có con rể Cố gia Đại thiếu làm núi dựa, bà chỗ nào còn cần lo lắng không tìm được công việc phù hợp chứ?
Vì thế mới có bữa cơm hôm nay.
Lúc ăn cơm không sai biệt lắm, bà liền như vô ý nhắc tới chuyện này, quả nhiên, giống như bà đã lường trước, Cố Duệ không đợi bà mở miệng đã chủ động giúp đỡ. Nói tới đây, bà liền biết mục đích đêm nay của mình tuyệt đối có thể đạt được, lại mịt mờ tỏ vẻ bà cảm thấy rất hứng thú với Cố thị liền nhận được lời đáp ứng thứ hai của Cố Duệ, cả người bà liền cao hứng lên. Cố Duệ cả bữa cơm đũa cũng không động đến mấy món bà nấu nhưng cũng đã đáp ứng bà một chuyện quan trọng cho nên xem như ở mặt ngoài khách và chủ đều tận hứng ăn xong một bữa cơm.
Mãi đến lúc tiễn bọn họ ra cửa trên mặt bà vẫn giữ nguyên ý cười. Bà ngược lại muốn nhìn một chút Dạ Tư Viện khi biết mình không chỉ tìm được một công việc hợp ý mà còn làm tại Cố thị thì sẽ có biểu tình gì? Sợ là miệng sẽ không ngừng hít khí đi.
Trên đường về Dạ Vân Sâm vẫn luôn vô cùng trầm mặc, mím môi có chút rầu rĩ không vui, nếu cậu sớm biết chủ ý của Điền Vân Sương khi gọi bọn họ đến ăn cơm thì bất luận như thế nào cậu cũng sẽ từ chối bữa cơm này, cậu một chút cũng không hy vọng bởi vì chính mình mà sẽ tạo ra phiền toái cho Cố Duệ!
Cậu đem hết tâm tư đều đặt lên mặt, Cố Duệ chỗ nào không đoán ra, chờ về tới nhà mới giữ chặt tay cậu, trấn an nói: « Yên tâm, anh không có tùy tiện đáp ứng! » Nói tới đây, hắn dừng một chút, nhìn chăm chú Dạ Vân Sâm đang mím môi không nói lời nào, tiếp tục nói: « Với kinh nghiệm dày dặn như mẹ em, mời bà về Cố thị làm việc cũng không lỗ vốn. » Ngược lại, loại nhân tài có kinh nghiệm này vô cùng hợp với yêu cầu của Cố thị.
Câu trả lời của Cố Duệ chính là trực tiếp ôm cậu vào lòng, « Em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi. »
Tươi cười trên mặt Dạ Vân Sâm nhất thời có chút ngượng ngùng, Cố Duệ bỗng nhiên dẻo miệng như vậy quả thật cậu có chút không quen nhưng vui sướng trong lòng lại không thể nào phủ nhận được. Cậu nhu thuận ghé vào ngực Cố Duệ, cơ hồ như muốn đem cả đầu vùi vào bờ vai hắn, tùy ý để hắn ôm vào lòng.
Cố Duệ đem người ôm vào trong ngực mới phát hiện càng ngày hắn lại càng tham luyến nhiệt độ cơ thể người trong lòng, chỉ cần ôm như vậy cũng đủ khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trên đường về nhà, có kinh nghiệm lúc trước cho nên trước tiên Cố Duệ cho Dạ Vân Sâm uống thuốc an thần, chờ cậu hoàn toàn đi vào giấc ngủ mới ra hiệu cho máy bay cất cánh, cả chuyến hành trình vẫn như trước ôm cậu thật chặt, mỗi khi Dạ Vân Sâm có dấu hiệu tỉnh lại, Cố Duệ đều sẽ vỗ vỗ lưng cậu, ý bảo cậu tiếp tục ngủ. Dạ Vân Sâm nhắm nghiền mắt không biết ban ngày hay đêm tối, oa trong lồng ngực Cố Duệ mà an tâm ngủ một đường.
Thật thần kỳ, từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi đáp xuống đường bay, thế nhưng một chút khó chịu Dạ Vân Sâm cũng không cảm giác được. Chờ đến khi máy bay đáp xuống B thị, Cố Duệ mới đánh thức cậu dậy.
Nhu nhu đôi mắt ngủ đến có chút nhập nhèm, cậu ngoan ngoãn tùy ý để Cố Duệ dắt đi. Sắc trời bên ngoài đã hôn ám, một hồi lâu sau cậu mới kịp phản ứng rằng mình đã trở lại B thị, cậu đã ngủ gần mười tiếng nhưng chứng sợ độ cao cậu đã từng vô cùng chán ghét cũng không có lại phát tác.
Máy bay đáp xuống đường bay tư nhân Cố gia, chỉ cách Cố trạch mấy phút chạy xe, cho nên hai người tính toán ghé sang chào hỏi Cố phu nhân một chút. Mà khi Cố phu nhân nhận được tin tức hôm nay bọn họ sẽ về, trước đó đã cho người chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn chờ họ.
Dạ Vân Sâm ngủ một đường cũng chưa ăn qua cái gì cho nên đã sớm đói đến ngực dán đến sau lưng rồi, lúc này nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, trước mắt liền sáng ngời, bụng cũng vô cùng phối hợp mà kêu lên.
Cố phu nhân nghe thấy tiếng kêu phát ra từ bụng cậu, cười trêu ghẹo: « Xem ra Vân Sâm đang rất đói bụng. » Vừa mới dứt lời liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm thập phần thành thật mà đỏ mặt, có chút ngại ngùng cười cười, nói: « Dạ, có đói bụng một chút. »
Cố phu nhân liền thích cậu thành thật như vậy, cười đến vô cùng thân thiết kéo qua tay cậu: « Đói bụng thì mau tới ăn, đều là những món con thích không đấy, cho nên phải ăn nhiều một chút. » Ăn no khỏe mạnh mới có sức sinh bánh bao~
Nếu Dạ Vân Sâm biết phía sau nụ cười của Cố phu nhân là cái ý nghĩ này, đại khái liền sẽ không ăn ngon được như bây giờ.
Hai ngày này, bởi vì phòng ở của Cố Duệ đang trong giai đoạn sửa chữa, cho nên Cố phu nhân có chút tiếc nuối nhìn hai người rời đi. Ăn xong bữa tối liền thả bọn họ về, bất quá vừa nghĩ tới hai người hiện giờ đang ở cùng nhau liền cảm thấy cao hứng hẳn lên, dù sao cô nam quả nam, ngủ trên cùng một giường cũng không dễ dàng khống chế.
Thân là con của Cố phu nhân, Cố Duệ khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố phu nhân sao mà không hiểu được bà đang suy nghĩ cái gì, bất quá hắn cũng lười giải thích, mang theo Dạ Vân Sâm đã ăn uống no đủ cáo từ ra về. Cố Duệ từ chối ý muốn bảo lái xe đưa về của Cố phu nhân mà tự mình lái xe.
Đi ra khỏi khu vực tư nhân, sắc đèn nê ông đủ mọi màu sắc lấp lóe không ngừng, Dạ Vân Sâm thả lỏng tựa vào sau ghế, nhắc nhở: « Anh có còn nhớ lúc trước hẹn mẹ tối mai ăn cơm không? »
« Mai mấy giờ em tan học? Anh rước em. »
« Ngày mai em tan học sớm, lúc đó chắc anh chưa tan tầm đâu, em tự đi qua cũng được. »
« Ân. » Cố Duệ gật gật đầu, cũng không bắt buộc, nói: « Đến thì nhắn tin cho anh. »
« Ngày mai hẳn là lần đầu tiên anh gặp mặt mẹ em phải không? » Dạ Vân Sâm cười hỏi, cậu có chút tò mò trong lòng Cố Duệ đang nghĩ gì, có khẩn trương như cậu không?
Nhưng cái suy nghĩ đó chỉ vừa chợt lóe liền bị cậu gạt đi, cậu hoàn toàn nghĩ không ra Cố Duệ sẽ vì chuyện gì mà khẩn trương, bởi cậu luôn cảm thấy bất cứ chuyện gì đến trên tay hắn đều có thể dễ dàng giải quyết được, không có chuyện gì có thể làm khó hắn, như vậy có thể xem như là một loại sùng bái mù quáng không?
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cười cười, chắc hẳn do khí tràng Cố Duệ quá mức cường đại sẽ khiến người khác không tự giác nghĩ rằng hắn vô cùng cứng cỏi, không tin sẽ có chuyện gì mà hắn không làm được vì thế cho nên quên mất dù có lợi hại bao nhiêu thì Cố Duệ cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Tuy rằng cho tới bây giờ cái "người" này chưa từng biểu hiện ra một mặt yếu đuối nào.
« Em lo lắng rằng mẹ sẽ không vừa lòng anh sao? » Thừa dịp đèn đỏ, Cố Duệ bớt thời giờ quét mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt có loại cảm giác cười như không cười, trong đó một tia chế nhạo rõ ràng đến độ khiến Dạ Vân Sâm vừa nhìn qua liền biết.
« Đây chẳng phải là chuyện anh nên lo lắng sao? » Dạ Vân Sâm cười phản bác trở lại, tuy nói với Cố Duệ như thế nhưng trên thực tế làm sao mà Điền Vân Sương có thể không hài lòng Cố Duệ chứ? Trong lòng Dạ Vân Sâm vô cùng rõ ràng, dựa theo hiểu biết của cậu đối với Điền Vân Sương, cậu muốn gì cũng không ảnh hưởng đến bà! Chuyện mà bà để ý nhất trước giờ vẫn luôn là người bà yêu, mặc dù người đàn ông kia là người gây cho bà nhiều thương tổn nhất.
Cũng may cái nhìn của Điền Vân Sương như thế nào, từ đáy lòng cậu cũng không thèm để ý.
Hai người đã hẹn Điền Vân Sương sẽ ăn cơm tại nhà trọ của bà, địa điểm do Điền Vân Sương định, xem ra là bà muốn tự mình xuống bếp, nhưng Dạ Vân Sâm biết Cố Duệ sẽ không ăn những đồ ăn bên ngoài, cho nên cậu tính toán đến sớm một chút tự mình làm vài món, trong lòng nghĩ nếu như do chính tay cậu làm thì ắt hẳn Cố Duệ sẽ không để ý đâu?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dạ Vân Sâm kỳ thật có điểm cảm động. Cố Duệ là loại người sẽ không bao giờ tự làm khó bản thân, nhưng bởi vì mình mới đáp ứng ăn cơm cùng mẹ mình, trong lòng hắn có khó chịu không nhỉ?
May mà hôm nay cậu tan học sớm mới có thời gian đi qua tự nấu ăn, cách thời gian Cố Duệ tan tầm còn chưa tới hai giờ, thời gian còn đủ. Sau khi ấn chuông cửa, Điền Vân Sương mặc tạp dề nhìn thấy chỉ mình cậu lông mày liền trong nháy mắt nhíu lại, câu đầu tiên liền hỏi: « Sao chỉ mình con? »
Dạ Vân Sâm mày cũng không động một chút, thản nhiên nói: « Cố Duệ chưa tan tầm, con trước đến giúp mẹ nấu cơm. »
Nghe xong câu trả lời của cậu, sắc mặt Điền Vân Sương lúc này mới dịu đi một chút, mở cửa cho cậu vào, nói: « Con ngồi phòng khách chơi một chút đi, phòng bếp mình mẹ lo được. »
Dạ Vân Sâm không đáp lời bà, đặt ba lô xuống liền vén tay áo lên, thản nhiên nói: « Dù sao ngồi cũng không có chuyện làm, vừa lúc Cố Duệ muốn ăn vài món con làm. »
Vừa nghe là ý tứ của Cố Duệ, nhất thời Điền Vân Sương không lại từ chối, « Vậy được rồi. »
Một tia đùa cợt chợt lóe qua trong mắt, Dạ Vân Sâm mặt không đổi sắc nhìn bà một cái, không nói lời nào đi vào phòng bếp, cậu tuy không biết nấu ăn lắm nhưng có một vài món được xem là sở trường, nhiêu đó cũng tính là đủ rồi đi.
Bảy giờ chuông cửa đúng giờ vang lên, Dạ Vân Sâm vừa lúc đem những món vừa nấu xong đặt lên bàn, lau sạch sẽ tay liền đi mở cửa, ngoài cửa là một thân ảnh quen thuộc, tầm mắt hai người giao nhau, trong mắt lẫn nhau đều không hẹn mà hiện ra nụ cười thản nhiên, loại cảm giác vừa nhìn thấy đối phương liền muốn cười này tuy có chút kỳ quái nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật tốt đẹp.
Bầu không khí bữa ăn tối kỳ thậy cũng không tồi, tuy cũng không náo nhiệt nhưng lại không hề tẻ nhạt. Dạ Vân Sâm từ sớm đã phát hiện Cố Duệ tuy có chút lãnh đạm nhưng một khi hắn nguyện ý thì chỉ cần mở miệng liền có thể làm cho bầu không khí thêm sinh động hơn.
Điền Vân Sương là một người từng trải, trong lòng vô cùng mong muốn kéo gần quan hệ với Cố Duệ nhưng trên mặt cũng không hề biểu hiện ra bộ dáng thân thiện quá đáng. Nói sao thì bà cũng là mẹ của Dạ Vân Sâm, xem như là trưởng bối của hai người, nếu quá mức thân thiện sẽ có vẻ không đáng.
Lần này bà mời Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm đến ăn cơm cũng không phải vô duyên vô cớ. Bà đã từ chức ở công ty cũ đang tính toán tìm một nơi mới để công tác, ai biết Dạ Tư Viện thế nhưng đem chuyện bà từng ra tòa truyền ra ngoài, cho nên hiện tại không một công ty nào nguyện ý chịu nhận bà.
Sau khi vấp phải trắc trở rốt cục bà biết nếu cứ dựa theo tình trạng của mình hiện giờ mà muốn tìm được một công việc phù hợp là một chuyện vô cùng khó khăn. Dạ Tư Viện tỏ rõ không cho bà một đường lui nào khiến trong lòng Điền Vân Sương tức giận đến muốn mạng nhưng bà không có biện pháp đối đầu với cô ta. Trong lòng tuy tức giận nhưng bà lại không muốn cứ như vậy nhận thua, ngẫu nhiên liền nghĩ đến con trai cùng với con rể với lai lịch không tầm thường của mình, nếu có thể có con rể Cố gia Đại thiếu làm núi dựa, bà chỗ nào còn cần lo lắng không tìm được công việc phù hợp chứ?
Vì thế mới có bữa cơm hôm nay.
Lúc ăn cơm không sai biệt lắm, bà liền như vô ý nhắc tới chuyện này, quả nhiên, giống như bà đã lường trước, Cố Duệ không đợi bà mở miệng đã chủ động giúp đỡ. Nói tới đây, bà liền biết mục đích đêm nay của mình tuyệt đối có thể đạt được, lại mịt mờ tỏ vẻ bà cảm thấy rất hứng thú với Cố thị liền nhận được lời đáp ứng thứ hai của Cố Duệ, cả người bà liền cao hứng lên. Cố Duệ cả bữa cơm đũa cũng không động đến mấy món bà nấu nhưng cũng đã đáp ứng bà một chuyện quan trọng cho nên xem như ở mặt ngoài khách và chủ đều tận hứng ăn xong một bữa cơm.
Mãi đến lúc tiễn bọn họ ra cửa trên mặt bà vẫn giữ nguyên ý cười. Bà ngược lại muốn nhìn một chút Dạ Tư Viện khi biết mình không chỉ tìm được một công việc hợp ý mà còn làm tại Cố thị thì sẽ có biểu tình gì? Sợ là miệng sẽ không ngừng hít khí đi.
Trên đường về Dạ Vân Sâm vẫn luôn vô cùng trầm mặc, mím môi có chút rầu rĩ không vui, nếu cậu sớm biết chủ ý của Điền Vân Sương khi gọi bọn họ đến ăn cơm thì bất luận như thế nào cậu cũng sẽ từ chối bữa cơm này, cậu một chút cũng không hy vọng bởi vì chính mình mà sẽ tạo ra phiền toái cho Cố Duệ!
Cậu đem hết tâm tư đều đặt lên mặt, Cố Duệ chỗ nào không đoán ra, chờ về tới nhà mới giữ chặt tay cậu, trấn an nói: « Yên tâm, anh không có tùy tiện đáp ứng! » Nói tới đây, hắn dừng một chút, nhìn chăm chú Dạ Vân Sâm đang mím môi không nói lời nào, tiếp tục nói: « Với kinh nghiệm dày dặn như mẹ em, mời bà về Cố thị làm việc cũng không lỗ vốn. » Ngược lại, loại nhân tài có kinh nghiệm này vô cùng hợp với yêu cầu của Cố thị.
Bình luận truyện