Vi Quân Cuồng

Chương 12



“Tại hạ cũng không phải là vì Hoắc công tử mà đến.” Vô Ảnh hừ một tiếng, ngữ khí lạnh lùng, thái độ lại ngạo mạn đến cực điểm. Vừa nói vừa tiến lên vài bước, nhấc chân đá đá Triệu Vĩnh Yên đang nằm trên mặt đất, xác định người này không có gì lo ngại, cũng không đến nâng dậy cứ mặc cho hắn nằm đấy, không thèm để ý tới.

Hoắc Niệm Hoài hơi nghiêng đầu, mỉm cười, nói: “Vậy thì, các hạ ngàn dặm xa xôi tới nơi này, chắc là bởi vì thất hoàng tử đang được Hoàng Thượng vô cùng sủng ái này đi?”

Dừng một chút, đôi mắt câu hồn dường như nổi lên một chút dị sắc, hạ giọng nói: “Nếu Thất hoàng tử không cẩn thận chết ở đây, không biết Hoàng Thượng có thể hay không mặt rồng giận dữ?”

“Nếu có bản lĩnh như trong lời nói, ngươi cứ việc thử xem.” Vô Ảnh khóe miệng khẽ cong, cười ra tiếng, ánh mắt vừa lãnh lại vừa sắc, lạnh đến thấu xương.

Tiếp theo đó, chỉ thấy ống tay áo hắn khẽ động, ra tay nhanh như chớp, không hề dự triệu mà vung tới một chưởng .

Hoắc Niệm Hoài sớm đã có chuẩn bị, không chút hoang mang huy huy trường kiếm trong tay, rất nhanh liền cùng hắn giao chiến.

Hai người bọn họ, một người kiếm thuật tuyệt luân, một người chưởng pháp tinh diệu, khó phân thắng bại.

Triệu Băng từ lúc Vô Ảnh xuất hiện đã nhẹ nhàng thở phào, sau lại chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới hai người đang đánh nhau kia, mà chỉ quan tâm đến cánh tay Như Mặc, nương ánh trăng mà xem xét thương thế của y.

Chỉ nhìn lướt qua một cái, liền cảm giác toàn thân rét run, thiếu chút nữa ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

Như Mặc giờ phút này bộ dáng so với tưởng tượng của hắn lại càng thêm chật vật —— mái tóc đen dài rối tung, gương mặt tái nhợt như không còn chút máu, duy độc trên cổ vài vết hồng ngân dị thường loá mắt. Mà hắc y lại nhiễm đầy những vết máu đỏ sậm, vết thương sâu cạn không đồng nhất thậm chí đôi chỗ còn chảy ra huyết, thật sự nhìn đến ghê người. Mà tay trái bị thương ngày càng nghiêm trọng, máu theo cánh tay từng giọt từng giọt mà rơi xuống nền đất, ngay cả chiếc vòng tay kia cũng đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Tuy rằng bộ dáng có thể khuỵu ngã bất cứ lúc nào, Như Mặc lại vẫn như cũ nắm chặt kiếm trong tay, thật cẩn thận mà bảo hộ ở bên cạnh Triệu Băng, thần sắc nghiêm nghị.

Thình thịch.

Đối diện với đôi mắt đen như mực kia, Triệu Băng đột nhiên cảm thấy được trong lòng nhảy loạn, ở nơi nào đó trong ngực nổi lên ê ẩm thêm chút đau đớn, buồn đắc lợi hại. Vì thế liền đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa lấy những vết thương trên người Như Mặc, hỏi: “Đau sao?”

Như Mặc giật mình, mặt không chút thay đổi, trả lời: “Đều chỉ là một chút tổn thương da thịt, thuộc hạ sớm đã quen.”

Không phải đau hoặc không đau, mà đã thành thói quen.

Triệu Băng nghe xong lời này sau, chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn càng tăng, nửa là sinh khí nửa là đau lòng, liền kéo Như Mặc vào trong lòng. Biết rõ quá mức dùng sức sẽ đụng tới miệng vết thương của Như Mặc, nhưng hắn lại nhịn không được đem người này chặt chẽ ôm vào, dường như hai tay trên thắt lưng Như Mặc mơ hồ phát run.

Tình cảm lạ lùng ở trong lòng mãnh liệt trào lên, cơ hồ làm hắn mất đi lý trí.

Ngay từ đầu rõ ràng chỉ là trêu đùa mà thôi.

Cảm thấy được Như Mặc rất ngoan lại nghe lời, dùng để ôm ấp những lúc cô đơn quạnh quẽ còn gì tốt hơn, nhưng hôm nay thấy y bị thương, như thế nào lại không hề mong muốn, ngay cả chính mình trong tâm dường như cũng đau đớn theo?

Coi những vết thương kia, cảm thấy tất cả đều như đang ở trên người mình.

Triệu Băng hít sâu một hơi, hiểu được đáp án đã rõ ràng như thế, nhưng lại cố tình không chịu thừa nhận, lúc sau buông ra cái ôm ấm áp, thuận tay nắm lấy chiếc vòng trên cổ tay Như Mặc. Hắn mặt trầm như nước, mắt thẳng hướng nhìn Như Mặc, sau đó khẽ cười, động tác nhẹ nhàng tháo xuống vòng tay kia, không chút do dự mà ném thẳng xuống hồ nước ở bên cạnh.

Tõm.

Âm thanh rất nhẹ rơi xuống mặt nước.

Ánh mắt Như Mặc dường như có chút hoảng hốt, bật thốt lên nói: “Vương gia?”

Triệu Băng vẫn mỉm cười, dịu dàng hôn lên môi y, từng chữ một mà nói: “Ta chỉ muốn tặng quà cho ngươi, chứ không phải muốn gây hại đến tính mệnh của ngươi .”

Nghe vậy, Như Mặc trong mắt quang mang lóe lóe, có chút mờ mịt nhìn phía hồ nước, nhưng lập tức thu hồi lại tầm mắt, chậm rãi cúi đầu xuống.

Triệu Băng không có chú ý tới biểu hiện nhỏ này của y, chỉ nắm chặt tay Như Mặc, một bên hướng về phòng nghỉ, một bên phân phó quản gia đi tìm đại phu.

Về phần cuộc chiến giữa Vô Ảnh với Hoắc Niệm hoài, cùng với Triệu Vĩnh Yên đang hôn mê bất tỉnh nhân sự… sớm đã bị Vương gia đại nhân bỏ qua một bên.

Trở lại phòng, thầy thuốc rất nhanh liền chạy đến giúp Như Mặc băng bó miệng vết thương.

Triệu Băng dứt khoát muốn ngồi ở bên cạnh, kết quả bị cảnh tượng máu chảy đầm đìa dọa cho đến sợ hãi. Ngược lại Như Mặc vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả đau cũng không kêu ra một tiếng.

Cuối cùng, Triệu Băng dựa theo phân phó của thầy thuốc, mạnh mẽ buộc Như Mặc nằm trên giường nghỉ ngơi.

Trừ bỏ những lúc hoan ái, Như Mặc cũng chưa có ngủ qua giường của Triệu Băng lần nào, bởi vậy chân tay có chút luống cuống, xoay người giãy giụa vài cái, nhưng rồi cũng chịu ngoan ngoãn nằm xuống.

Triệu Băng liền động thủ giúp y đắp chăn, lại ở trên trán y nhẹ nhàng gõ một cái, ôn nhu nói: “Nhắm mắt lại ngủ.”

Như Mặc lúc này vẫn không chịu nằm yên, ngược lại mở miệng nói: “Vị kia Hoắc công tử còn ở bên ngoài, hắn một lòng muốn gây bất lợi cho Vương gia…”

“Có Vô Ảnh ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Triệu Băng đã sắp xếp xong cho Như Mặc, lúc này lại lặng lẽ cầm lấy bàn tay của y, “Như thế nào? Ngay cả võ công của thủ lĩnh Ảnh Môn ngươi cũng không tin tưởng?”

Như Mặc lắc lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Thuộc hạ chỉ biết phải bảo vệ Vương gia.”

Triệu Băng tâm khẽ động, chậm rãi chuyển động … khẽ chạm vào trán, đối diện với Như Mặc, từ từ nói: “Về sau không được dùng thân thể để chắn kiếm. Cho dù ngươi không sợ chết, ta cũng sẽ…”

Cũng sẽ đau lòng.

Những từ cuối cùng này,không thể nói nên lời.

“Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ không chết .” Như Mặc nhấp mím môi, con ngươi đen khởi hình như có ý cười, nhưng rất nhanh, lại khôi phục thành bộ dáng trầm mặc như nước, thật nhẹ nhàng nói, “Thuộc hạ mà chết, liền không thể bảo hộ được Vương gia .”

Triệu Băng nghe thấy vậy dường như không thở nổi, hô hấp trở nên dồn dập, tim đập ngày càng nhanh. Chính hắn cũng hiểu được vì sao lại thế này, nhưng là sống chết cũng không chịu thừa nhận, ngược lại mặt mày khẽ cười, hiện ra chút phong lưu thần thái, nhuyễn thanh nói: “Như Mặc, còn có nhớ hay không câu nói ta dạy ngươi trước kia?”

“… Ân.”

“Ngoan ” Triệu Băng hôn lên môi Như Mặc, lưu luyến một hồi, ánh mắt nhìn y dường như trở nên phát sáng, giọng nói hấp dẫn vô cùng mê hoặc, “Lặp lại lần nữa cho ta nghe.”

Như Mặc bị hắn như vậy nhìn, đáy mắt dần dần bị phủ một tầng sương mỏng, biểu tình cũng trở nên mờ mịt nhiên nhiên, rất nhẹ rất nhẹ nói một câu: “Ta… Thích Vương gia…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện