Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta
Edit + Beta: Ruby
--------------
Hoàng Hậu rốt cuộc có dự định gì, Giang Tiểu Mãn tạm thời không biết, đành phải chờ động tác của đối phương trước tiên. Nhưng còn không chờ đến tin tức Hoàng Hậu bên kia, Giang Tiểu Mãn trước hết ở chỗ các quý nhân nghe thấy tin tức trên triều đình.
Nguyên lai bát quái của Thái tử cùng hắn cũng sớm truyền vào trong tai các thần tử, cũng ở trong triều gây nên sóng to gió lớn. Các chúng thần vì việc này ầm ĩ mấy ngày, làm cho Vinh Đình không chịu được, dứt khoát cũng không đi vào triều sớm.
Người cãi nhau phân ra hai phái, lấy Tô Uyên dẫn đầu phái ủng hộ cho rằng thần tiên sống trị khỏi cho Thái tử, hai người có duyên phận, lại hai bên tình nguyện, lẽ ra nên ủng hộ; người chống lại thì lại cho là thần tiên sống thứ nhất là nam nhân, hai là tám mươi tuổi, ba là người tu đạo, không quản vấn đề nào lớn mà nói đều là không hợp lễ pháp, càng khỏi nói ba vấn đề cái nào quan trọng.
Đương nhiên cũng có âm thanh nghi vấn thân phận Giang Tiểu Mãn, mà cũng không phải là trọng điểm lần này tranh luận.
Người hai phái tranh luận không ngớt, nhưng cũng tranh luận cũng không được gì, cũng là sống chết mặc bay. Nhưng chuyện này lại khiến Hoàng Đế cho đau đầu muốn chết, ông xưa nay sủng ái Vinh Đình, chỉ cần Vinh Đình vui vẻ, không có việc gì không thể. Nhưng nghe mọi người ầm ĩ vài ngày như vậy, trong lòng ông cũng khó tránh khỏi bất an, chỉ sợ Thái tử tuổi còn trẻ, nhất thời làm quyết định sai lầm.
"Vậy bệ hạ định làm như thế nào?" Giang Tiểu Mãn hỏi.
"Ai biết được?" Trần quý nhân nói "Có lẽ là tìm Hoàng Hậu nương nương thương lượng đi."
Cùng lúc đó, trong Từ Ninh cung, Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu đang thương nghị việc này.
Hoàng Đế khuôn mặt u sầu, thở dài nói: "Trẫm từ lâu đáp ứng tiên nhân, nhưng trong lòng vẫn là sợ, sợ Đình Nhi nhất thời kích động, chớ đem lòng sùng kính với tiên nhân làm thành tình ái mộ."
Hoàng Hậu rót chén trà cho Hoàng Đế, ôn nhu nói: "Bệ hạ chớ có lo lắng, thần thiếp mấy ngày nay cũng không ngừng nghĩ việc này."
"Hoàng Hậu có ý nghĩ gì?"
" Thần thiếp cho là, sở thích của điện hạ có thể cùng người khác hơi có bất đồng, lại nhiều năm cư trú ở trong Trường Nhạc cung không ra ngoài, thấy người đến tự nhiên ít đi. Không bằng chúng ta hợp ý, trước hết để cho điện hạ thử nghiệm thêm."
"Ồ?" Lòng hiếu kỳ của Hoàng Đế tới, "Làm sao thử?"
Một đầu khác, trong Trường Nhạc cung.
Vinh Đình hắt hơi một cái, cúi đầu lau lỗ mũi một chút.
Hắn ngồi ở trước bàn, trước mặt xếp đặt mấy quyển sổ sách. Hắn xem sổ sách xem tới quá trưa, có chút chán ghét. Hắn ngẩng đầu liếc về Tiểu Kim Miêu đặt trên bàn, liền nhớ tới tiểu tiên nhân.
Chừng mấy ngày không gặp tiểu tiên nhân kia, tiểu tiên nhân kia lại cũng không tìm đến hắn.
Ngày ấy tiểu tiên nhân thở phì phò chạy đi, có thể bây giờ còn chưa nguôi giận, đang cùng hắn giận dỗi. Hắn nghĩ tới, nếu như muốn nói là lỗi của ai, lỗi của hắn lớn một chút. Dù sao tiểu tiên nhân cùng hắn thân cận, hắn lại không nói chuyện hắn giả què cho tiểu tiên nhân, còn để tiểu tiên nhân ấn chân cho hắn, lỗi tại hắn.
Nhưng hắn chính là nghĩ mãi mà không ra, mình vì sao không nói cho tiểu tiên nhân? Hắn đến cùng đang kiêng kỵ cái gì?
Vấn đề này nhìn như không lớn, nhưng hắn luôn cảm thấy có chuyện gì rất quan trọng giấu ở bên trong, không nghĩ rõ ràng không được.
Vinh Đình nắm lên tiểu Kim Miêu nhìn, tiểu Kim Miêu bị hắn đập bể nửa bên, hắn òn không sai người đi sửa.
Bỗng hắn liền nghe dưới chân "meo" một tiếng, tiếp theo trên đùi ấm áp, một đoàn đồ vật lông xù nhảy đến trên đùi hắn.
" Tiểu lão hổ làm sao đến?" Vinh Đình đem tiểu Kim Miêu thả xuống, ôm lấy Dần tướng quân. Dần tướng quân tại Trường Nhạc cung ở lại mấy ngày, mỗi lần trở về Vinh Đình đọc sách nó chung quy phải đến làm nũng. Vinh Đình đem nó ôm vào trong ngực, nhu nhu bụng nó mềm mại, xoa xoa nó kêu mèo mèo.
"Đang nói gì đấy?" Vinh Đình để sát vào nghe, "Đang nói người chủ nhân kia của ngươi? Nha, chủ nhân ngươi hắn không cần ngươi nữa, đang tức giận đây."
"Mèo -- "
"Đúng vậy, một người thật nhẫn tâm, ngày đó còn nói muốn lấy kim đâm ta đây!"
"Meo meo -- "
"Sợ rồi? Không sợ."
Chính lúc này tiếng bước chân truyền đến, Vinh Đình nhanh chóng đem mèo thả xuống. Thời điểm Đồng Quang mở cửa đi vào, chỉ thấy Vinh Đình mặt không thay đổi chấn bút tốc ký.
"Điện hạ." Đồng Quang sợ quấy rối Vinh Đình, âm thanh thả rất nhẹ.
"Làm sao vậy?" Vinh Đình để bút xuống, đem mấy câu trong tờ giấy viết lung ta lung tung để sang một bên.
"Chỗ Bệ hạ đưa hai người tặng cho ngài đến."
"Tặng người?"
"Vâng." Đồng Quang vẻ mặt lúng túng, trên mặt thậm chí có chút hồng, "Đưa tới hai người, chờ ở bên ngoài, ngài muốn... nhìn thử sao?"
Vinh Đình nghi hoặc mà đứng dậy rời đi cư phòng, Đồng Quang đi theo phía sau hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói: " Công công tới tặng người nói... nói..."
Đồng Quang mặt hồng thấu, nhưng một câu nói cũng nói không hoàn chỉnh, làm cho Vinh Đình càng là không rõ. Rốt cục đi đến tiếp khách nơi của Trường Nhạc cung, Vinh Đình vừa nhìn thấy hai người kia, sắc mặt nhất thời liền thay đổi.
"Đem người đưa trở về." Vinh Đình cắn răng nói.
Hai người kia không phải là người nào, là hai thái giám tuổi trẻ. Thái giám trẻ tuổi phổ biến, mà hai người kia lớnleen đặc biệt môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, cử chỉ có chứa khí âm nhu đặc thù của thái giám, vừa nhìn là không tầm thường.
Bọn họ vừa thấy Vinh Đình đến liền cùng nhau quỳ lạy, Vinh Đình lại không muốn nhìn thêm bọn họ một cái.
Hoàng Đế đưa hai người này tới ý tứ rất rõ ràng, chính là đưa người đến làm ấm giường cho hắn.
Hoàng tộc có quy định bất thành văn, các hoàng tử đến tuổi nhất định, thì sẽ từ Hoàng Đế ban xuống cung nữ, dùng để giáo dục hoàng tử chuyện nam nữ. Vinh Đình từ nhỏ đã là loại si tình, quyết định sau này chỉ lấy một thê tử chính là chỉ lấy một thê tử, cho dù là cung nữ cũng kiên quyết không động vào. Bởi vậy cung nữ đưa tới mấy ngày, lại bị hắn y nguyên gửi trở lại.
Sau đó hắn lớn lên thêm một chút, Hoàng Đế liền đưa qua mấy lần, mỗi trở về đều bị hắn cự tuyệt. Lại đến lúc sau chân của hắn xảy ra vấn đề rồi, việc này cũng sẽ không có sau đó.
Bây giờ hắn chân khỏi, cho nên bọn họ liền đưa người đến cho hắn.
Mà lúc này đưa đến, lại là thái giám mà không phải cung nữ, đại khái là bởi vì lời đồn truyền gần đây của hắn và tiểu tiên nhân đến mức sôi sùng sục, mọi người bỗng nhiên liền hiểu hắn trước đây không thích cung nữ không phải là vì cái khác, mà là vì hắn có sở thích long dương (*).
(*) long dương: chơi gei
Có sở thích long dương, nhưng người hắn bình thường thân cận chỉ có hai người thần tiên sống cùng Đồng Quang, sợ là nghẹn đến khẩn cấp, cho nên bọn họ đặc biệt đưa hai người đến cung cho hắn dùng.
Vừa nghĩ tới đó, Vinh Đình tức giận đến gan đau.
"Trở về!" Vinh Đình cao giọng nói.
"Điện hạ thứ tội!" Thái giám trẻ tuổi không biết Thái tử làm sao lại tức giận, vội vã rập đầu lạy.
"Đến từ chỗ nào trở về chỗ ấy!"
"Nô tài biết cực kỳ hầu hạ Thái tử..."
"Cô gia không cần người hầu hạ! Trở lại nói cho bệ hạ, cô gia không có sở thích long dương!"
Vinh Đình chán ghét, quay người rời đi.
Vinh Đình sắp tức điên, nhưng hắn không biết được đây mới là cái bắt đầu.
Hai thái giám kia bị đánh đuổi trở về, Hoàng Hậu nghe phản ứng Thái tử, lại sai người đưa hai cung nữ mỹ mạo trẻ tuổi đến Trường Nhạc Cung.
Không tới nửa canh giờ, Vinh Đình lại sai người đem các nàng trở về.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hoàng Hậu hy vọng nhất chính là Thái tử đắm chìm trong sắc đẹp, tốt nhất là ngày ngày uống rượu, mỹ nhân trái ôm phải ấp, từ đây làm phế Thái tử.
Hoàng Hậu nhìn cung nữ quỳ gối trước mặt, không hiểu Thái tử vì sao lại khó chơi như thế, hai cung nữ này mặc dù không được xưng là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là mỹ nữ nhất đẳng, đây là nơi nào không đúng?
Hoàng Hậu nghĩ, nhìn thấy lão cung nữ hầu hạ bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.
Vì vậy ngày hôm đó, lại có người mới được đưa tới Trường Nhạc Cung.
Lúc này là một lão cung nữ sáu mươi tuổi.
Chương 44: Người đến.
Edit + Beta: Ruby
--------------
Hoàng Hậu rốt cuộc có dự định gì, Giang Tiểu Mãn tạm thời không biết, đành phải chờ động tác của đối phương trước tiên. Nhưng còn không chờ đến tin tức Hoàng Hậu bên kia, Giang Tiểu Mãn trước hết ở chỗ các quý nhân nghe thấy tin tức trên triều đình.
Nguyên lai bát quái của Thái tử cùng hắn cũng sớm truyền vào trong tai các thần tử, cũng ở trong triều gây nên sóng to gió lớn. Các chúng thần vì việc này ầm ĩ mấy ngày, làm cho Vinh Đình không chịu được, dứt khoát cũng không đi vào triều sớm.
Người cãi nhau phân ra hai phái, lấy Tô Uyên dẫn đầu phái ủng hộ cho rằng thần tiên sống trị khỏi cho Thái tử, hai người có duyên phận, lại hai bên tình nguyện, lẽ ra nên ủng hộ; người chống lại thì lại cho là thần tiên sống thứ nhất là nam nhân, hai là tám mươi tuổi, ba là người tu đạo, không quản vấn đề nào lớn mà nói đều là không hợp lễ pháp, càng khỏi nói ba vấn đề cái nào quan trọng.
Đương nhiên cũng có âm thanh nghi vấn thân phận Giang Tiểu Mãn, mà cũng không phải là trọng điểm lần này tranh luận.
Người hai phái tranh luận không ngớt, nhưng cũng tranh luận cũng không được gì, cũng là sống chết mặc bay. Nhưng chuyện này lại khiến Hoàng Đế cho đau đầu muốn chết, ông xưa nay sủng ái Vinh Đình, chỉ cần Vinh Đình vui vẻ, không có việc gì không thể. Nhưng nghe mọi người ầm ĩ vài ngày như vậy, trong lòng ông cũng khó tránh khỏi bất an, chỉ sợ Thái tử tuổi còn trẻ, nhất thời làm quyết định sai lầm.
"Vậy bệ hạ định làm như thế nào?" Giang Tiểu Mãn hỏi.
"Ai biết được?" Trần quý nhân nói "Có lẽ là tìm Hoàng Hậu nương nương thương lượng đi."
Cùng lúc đó, trong Từ Ninh cung, Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu đang thương nghị việc này.
Hoàng Đế khuôn mặt u sầu, thở dài nói: "Trẫm từ lâu đáp ứng tiên nhân, nhưng trong lòng vẫn là sợ, sợ Đình Nhi nhất thời kích động, chớ đem lòng sùng kính với tiên nhân làm thành tình ái mộ."
Hoàng Hậu rót chén trà cho Hoàng Đế, ôn nhu nói: "Bệ hạ chớ có lo lắng, thần thiếp mấy ngày nay cũng không ngừng nghĩ việc này."
"Hoàng Hậu có ý nghĩ gì?"
" Thần thiếp cho là, sở thích của điện hạ có thể cùng người khác hơi có bất đồng, lại nhiều năm cư trú ở trong Trường Nhạc cung không ra ngoài, thấy người đến tự nhiên ít đi. Không bằng chúng ta hợp ý, trước hết để cho điện hạ thử nghiệm thêm."
"Ồ?" Lòng hiếu kỳ của Hoàng Đế tới, "Làm sao thử?"
Một đầu khác, trong Trường Nhạc cung.
Vinh Đình hắt hơi một cái, cúi đầu lau lỗ mũi một chút.
Hắn ngồi ở trước bàn, trước mặt xếp đặt mấy quyển sổ sách. Hắn xem sổ sách xem tới quá trưa, có chút chán ghét. Hắn ngẩng đầu liếc về Tiểu Kim Miêu đặt trên bàn, liền nhớ tới tiểu tiên nhân.
Chừng mấy ngày không gặp tiểu tiên nhân kia, tiểu tiên nhân kia lại cũng không tìm đến hắn.
Ngày ấy tiểu tiên nhân thở phì phò chạy đi, có thể bây giờ còn chưa nguôi giận, đang cùng hắn giận dỗi. Hắn nghĩ tới, nếu như muốn nói là lỗi của ai, lỗi của hắn lớn một chút. Dù sao tiểu tiên nhân cùng hắn thân cận, hắn lại không nói chuyện hắn giả què cho tiểu tiên nhân, còn để tiểu tiên nhân ấn chân cho hắn, lỗi tại hắn.
Nhưng hắn chính là nghĩ mãi mà không ra, mình vì sao không nói cho tiểu tiên nhân? Hắn đến cùng đang kiêng kỵ cái gì?
Vấn đề này nhìn như không lớn, nhưng hắn luôn cảm thấy có chuyện gì rất quan trọng giấu ở bên trong, không nghĩ rõ ràng không được.
Vinh Đình nắm lên tiểu Kim Miêu nhìn, tiểu Kim Miêu bị hắn đập bể nửa bên, hắn òn không sai người đi sửa.
Bỗng hắn liền nghe dưới chân "meo" một tiếng, tiếp theo trên đùi ấm áp, một đoàn đồ vật lông xù nhảy đến trên đùi hắn.
" Tiểu lão hổ làm sao đến?" Vinh Đình đem tiểu Kim Miêu thả xuống, ôm lấy Dần tướng quân. Dần tướng quân tại Trường Nhạc cung ở lại mấy ngày, mỗi lần trở về Vinh Đình đọc sách nó chung quy phải đến làm nũng. Vinh Đình đem nó ôm vào trong ngực, nhu nhu bụng nó mềm mại, xoa xoa nó kêu mèo mèo.
"Đang nói gì đấy?" Vinh Đình để sát vào nghe, "Đang nói người chủ nhân kia của ngươi? Nha, chủ nhân ngươi hắn không cần ngươi nữa, đang tức giận đây."
"Mèo -- "
"Đúng vậy, một người thật nhẫn tâm, ngày đó còn nói muốn lấy kim đâm ta đây!"
"Meo meo -- "
"Sợ rồi? Không sợ."
Chính lúc này tiếng bước chân truyền đến, Vinh Đình nhanh chóng đem mèo thả xuống. Thời điểm Đồng Quang mở cửa đi vào, chỉ thấy Vinh Đình mặt không thay đổi chấn bút tốc ký.
"Điện hạ." Đồng Quang sợ quấy rối Vinh Đình, âm thanh thả rất nhẹ.
"Làm sao vậy?" Vinh Đình để bút xuống, đem mấy câu trong tờ giấy viết lung ta lung tung để sang một bên.
"Chỗ Bệ hạ đưa hai người tặng cho ngài đến."
"Tặng người?"
"Vâng." Đồng Quang vẻ mặt lúng túng, trên mặt thậm chí có chút hồng, "Đưa tới hai người, chờ ở bên ngoài, ngài muốn... nhìn thử sao?"
Vinh Đình nghi hoặc mà đứng dậy rời đi cư phòng, Đồng Quang đi theo phía sau hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói: " Công công tới tặng người nói... nói..."
Đồng Quang mặt hồng thấu, nhưng một câu nói cũng nói không hoàn chỉnh, làm cho Vinh Đình càng là không rõ. Rốt cục đi đến tiếp khách nơi của Trường Nhạc cung, Vinh Đình vừa nhìn thấy hai người kia, sắc mặt nhất thời liền thay đổi.
"Đem người đưa trở về." Vinh Đình cắn răng nói.
Hai người kia không phải là người nào, là hai thái giám tuổi trẻ. Thái giám trẻ tuổi phổ biến, mà hai người kia lớnleen đặc biệt môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, cử chỉ có chứa khí âm nhu đặc thù của thái giám, vừa nhìn là không tầm thường.
Bọn họ vừa thấy Vinh Đình đến liền cùng nhau quỳ lạy, Vinh Đình lại không muốn nhìn thêm bọn họ một cái.
Hoàng Đế đưa hai người này tới ý tứ rất rõ ràng, chính là đưa người đến làm ấm giường cho hắn.
Hoàng tộc có quy định bất thành văn, các hoàng tử đến tuổi nhất định, thì sẽ từ Hoàng Đế ban xuống cung nữ, dùng để giáo dục hoàng tử chuyện nam nữ. Vinh Đình từ nhỏ đã là loại si tình, quyết định sau này chỉ lấy một thê tử chính là chỉ lấy một thê tử, cho dù là cung nữ cũng kiên quyết không động vào. Bởi vậy cung nữ đưa tới mấy ngày, lại bị hắn y nguyên gửi trở lại.
Sau đó hắn lớn lên thêm một chút, Hoàng Đế liền đưa qua mấy lần, mỗi trở về đều bị hắn cự tuyệt. Lại đến lúc sau chân của hắn xảy ra vấn đề rồi, việc này cũng sẽ không có sau đó.
Bây giờ hắn chân khỏi, cho nên bọn họ liền đưa người đến cho hắn.
Mà lúc này đưa đến, lại là thái giám mà không phải cung nữ, đại khái là bởi vì lời đồn truyền gần đây của hắn và tiểu tiên nhân đến mức sôi sùng sục, mọi người bỗng nhiên liền hiểu hắn trước đây không thích cung nữ không phải là vì cái khác, mà là vì hắn có sở thích long dương (*).
(*) long dương: chơi gei
Có sở thích long dương, nhưng người hắn bình thường thân cận chỉ có hai người thần tiên sống cùng Đồng Quang, sợ là nghẹn đến khẩn cấp, cho nên bọn họ đặc biệt đưa hai người đến cung cho hắn dùng.
Vừa nghĩ tới đó, Vinh Đình tức giận đến gan đau.
"Trở về!" Vinh Đình cao giọng nói.
"Điện hạ thứ tội!" Thái giám trẻ tuổi không biết Thái tử làm sao lại tức giận, vội vã rập đầu lạy.
"Đến từ chỗ nào trở về chỗ ấy!"
"Nô tài biết cực kỳ hầu hạ Thái tử..."
"Cô gia không cần người hầu hạ! Trở lại nói cho bệ hạ, cô gia không có sở thích long dương!"
Vinh Đình chán ghét, quay người rời đi.
Vinh Đình sắp tức điên, nhưng hắn không biết được đây mới là cái bắt đầu.
Hai thái giám kia bị đánh đuổi trở về, Hoàng Hậu nghe phản ứng Thái tử, lại sai người đưa hai cung nữ mỹ mạo trẻ tuổi đến Trường Nhạc Cung.
Không tới nửa canh giờ, Vinh Đình lại sai người đem các nàng trở về.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hoàng Hậu hy vọng nhất chính là Thái tử đắm chìm trong sắc đẹp, tốt nhất là ngày ngày uống rượu, mỹ nhân trái ôm phải ấp, từ đây làm phế Thái tử.
Hoàng Hậu nhìn cung nữ quỳ gối trước mặt, không hiểu Thái tử vì sao lại khó chơi như thế, hai cung nữ này mặc dù không được xưng là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là mỹ nữ nhất đẳng, đây là nơi nào không đúng?
Hoàng Hậu nghĩ, nhìn thấy lão cung nữ hầu hạ bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.
Vì vậy ngày hôm đó, lại có người mới được đưa tới Trường Nhạc Cung.
Lúc này là một lão cung nữ sáu mươi tuổi.
Bình luận truyện