Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Chương 63: Sợ hãi



Edit + Beta: Ruby

- -----------------

Giang Tiểu Mãn không biết làm sao mà cứng tại chỗ, chỉ có thể nghe người kia nói.

Thiếu niên kia da dẻ ngăm đen, thân hình không cao, bàn tay cầm con diều thô ráp, tướng mạo thoạt nhìn lại rất thân thiết.

"Vừa nãy ta ở trên Trùng Dương yến gọi ngươi tới, ngươi không trả lời ta, ta còn tưởng rằng là ta nhận lầm người." Thiếu niên kia nói "Lần này quả nhiên không có nhận sai, ngươi còn giống như trước đây, chính là cao lớn thêm."

Giang Tiểu Mãn không nói tiếng nào, cứng đờ gật gật đầu. Thiếu niên kia liền tại bên người Giang Tiểu Mãn luẩn quẩn một vòng, cười nói: " Khí sắc của ngươi cũng tốt nhiều nha, không lại giống như trước thoạt nhìn gió vừa thổi liền ngã như vậy."

"Ừm..." Giang Tiểu Mãn chỉ có thể phụ họa, nghĩ thầm người này xem ra cùng A Mãn không chỉ quen biết, hơn nữa còn là quen biết một đoạn thời gian thật lâu, hắn nếu là khi nói chuyện không giống A Mãn, trái lại dễ dàng bị nhìn thấu.

Thiếu niên kia thấy Giang Tiểu Mãn nãy giờ không nói gì, cau mày, trên mặt hiện ra thần sắc nghi hoặc, nghi ngờ nói: "Ngươi là... A Mãn đúng không?"

Giang Tiểu Mãn run lên, bạo dạn vội vàng gật đầu.

Thiếu niên kia liền hướng Giang Tiểu Mãn phất tay một cái, "Còn nhớ ta là ai chứ?"

"Đương nhiên." Giang Tiểu Mãn gật đầu, miễn cưỡng cười cười cùng thiếu niên, "Ngươi gần đây ở nơi đó cuộc sống tốt chứ? Bọn họ đối đãi ngươi làm sao?"

"Đương nhiên tốt!" Thiếu niên lông mày thả lỏng, nở nụ cười, "Lão gia nhà ta lại là người lương thiện."

Giang Tiểu Mãn còn là không biết thiếu niên họ gì tên gì, mà thiếu niên vừa mới xuất hiện trên Trùng Dương yến, lại mặc trang phục sai vặt, dự đoán hẳn là người làm của gia đình nào đó, liền lấy Giang Tiểu Mãn hàm hồ hỏi, lại cũng không có lòi.

Lúc này Giang Tiểu Mãn đã hồi tưởng lại hình tượng A Mãn trong tiểu thuyết, A Mãn bởi vì nhiều năm chịu Thanh Khê đạo nhân đánh chửi, cho nên tính cách hướng nội rụt rè, so với Đồng Quang còn phải yên tĩnh, chỉ có gặp phải chuyện có liên quan đến Nam Cung Tuyết, A Mãn mới có thể lấy dũng khí mở miệng. Là nguyên nhân Giang Tiểu Mãn ít nói một chút, lường trước cũng sẽ không có vấn đề quá lớn.

Vậy mà lúc này Giang Tiểu Mãn lại nghĩ tới một vấn đề, thiếu niên nếu xuất hiện ở Trùng Dương yến, thiếu niên kia tại sao không thấy hắn ngồi ở chủ vị?

Không nhìn thấy? Hay là đang thăm dò hắn?

"Ngươi và lão gia nhà ngươi đến nha?" Giang Tiểu Mãn đầu tiên nêu câu hỏi, "Mới rồi làm sao không nhìn thấy ngươi?"

"Há, ngươi xem!" Thiếu niên hướng Giang Tiểu Mãn giương lên con diều trên tay, con diều kia so với tiên hạc của Giang Tiểu Mãn càng lớn hơn không ít, bên trên đủ mọi màu sắc, thập phần hoa lệ. Thiếu niên hướng Giang Tiểu Mãn thật thà nở nụ cười, nói rằng: " Con diều đẹp mắt như vậy tại trên núi cũng không mua được, vẫn là cố ý trên đường mua, ta tìm rất lâu mới tìm được, nếu không phải tiểu thiếu gia nhà ta muốn, ta còn không biết có con diều đẹp mắt như vậy đây."

Thiếu niên nói: "Đáng tiếc ta mua được con diều, lúc đến Trùng Dương yến đi tiệc rượu đều kết thúc, một chút náo nhiệt cũng không thấy."

"Như vậy nha? Còn thật là đẹp mắt." Giang Tiểu Mãn cầm qua con diều của thiếu niên sờ sờ nhìn nhìn, đồng thời đáy lòng thoáng thả lỏng. Thiếu niên tại thời điểm Trùng Dương yến kết thúc mới đến, khi đó tất cả mọi người tản đi, hắn cũng thay đi đạo bào, thiếu niên hẳn là không bộ dáng thấy hắn ngồi ở chủ vị tiệc rượu.

"Nói đến cái này, ngày hôm nay sư phụ ngươi cũng đến?" Thiếu niên lại hỏi, Giang Tiểu Mãn khẽ mỉm cười, không nói đúng cũng không nói sai. Thiếu niên nói đến đây, bỗng nhiên để sát vào Giang Tiểu Mãn, đè thấp giọng nói: "Nghe nói Thái tử điện hạ cùng sư phụ ngươi bên nhau?"

"A."

"Điện này khẩu vị cũng quá nặng, thế nhưng sẽ thích người như sư phụ ngươi!" Thiếu niên thần sắc phức tạp, "Thực sự không có cách nào tưởng tượng."

Thiếu niên tận mắt thấy Thanh Khê đạo nhân, bởi vậy đối với lời đồn này thực sự khó có thể tiếp thu. Giang Tiểu Mãn nói: "Không, không chuyện này, đây đều là hiểu lầm..."

"Quả thật là lời đồn, nếu không lấy tính cách kia của sư phụ ngươi, thái tử thật sự không có mắt nhìn." Thiếu niên vẻ mặt như buông đi gánh nặng, lại tiếp tục chuyển ngữ khí, "Bất quá nghe nói sư phụ ngươi gần đây đã làm nhiều việc thiện, còn tiếp tế người nghèo cũng không khả năng xem bệnh, việc này ngay cả lão gia nhà ta nghe đều khen không dứt miệng, xem ra sư phụ ngươi là đổi tính?"

"Há, này phải quy công cho Thái tử điện hạ..."

Thiếu niên nói không ít, từ nội dung thiếu niên nói, Giang Tiểu Mãn đại khái có thể suy đoán ra thân phận thiếu niên. Thiếu niên cùng A Mãn hẳn là đồng hương, hai người thuở nhỏ quen biết, chỉ là A Mãn sau khi bị Thanh Khê đạo nhân nhận làm đồ đệ, mà thiếu niên thì lại đến kinh thành, trở thành một người làm của gia đình giàu có nào đó.

Hai người từng người rời xa quê hương, Long Minh sơn lại còn cách cực xa kinh thành, kiếp này lẽ ra đã không còn cơ hội gặp gỡ. Nhưng mà hai năm trước thiếu niên về nhà thăm viếng, trùng hợp gặp được A Mãn xuống núi làm việc cho Thanh Khê đạo nhân. A Mãn tiện đường hồi cố hương một chuyến, thì thiếu niên lúc này mới nhận ra dáng dấp A Mãn sau khi lớn lên.

Thiếu niên không nghĩ tới bọn họ còn có cơ hội gặp nhau lần nữa, lại càng không biết sự thực là A Mãn từ lâu không chịu nổi ngược đãi, nhảy sông tự sát, còn vì gặp được bạn nối khố mà nói không hết lời.

Hắn đông hỏi một câu, tây hỏi một câu, làm cho Giang Tiểu Mãn đỡ trái hở phải.

Giang Tiểu Mãn muốn tìm một cơ hội kết thúc đối thoại, nhưng vấn đề thiếu niên cái này tiếp nối cái kia, dừng cũng không dừng được. Chính lúc này, thiếu niên lại nói: "A Mãn, ngươi mặc y phục này thật là đẹp mắt, tựa như tiểu thiếu gia, ngày tháng trong cung không tệ đi?"

"Vẫn được..." Giang Tiểu Mãn không được tự nhiên kéo kéo y phục trên người.

"Vậy người kia cùng ngươi đến thả diều là ai vậy?" Thiếu niên lại hỏi.

Giang Tiểu Mãn sững sờ, hắn còn tưởng rằng thiếu niên không thấy Vinh Đình, lại là sớm nhìn thấy.

Giang Tiểu Mãn nhếch miệng không biết nên nói như thế nào, thiếu niên nói: "Người kia lớn lên thật là đẹp mắt, hắn cũng là người trong cung sao?"

"Hắn..."

"A, hắn đến!"

Giang Tiểu Mãn quay đầu lại, chỉ thấy xa xa Vinh Đình đã tìm về con diều, đang đi đến về phía bọn họ.

Giang Tiểu Mãn nhất thời cả người lạnh ngắt, bên cạnh thiếu niên đang nói cái gì hắn toàn bộ không nghe thấy, thầm nghĩ sau đó Vinh Đình đến nên giải thích như thế nào.

Vinh Đình càng ngày càng gần, hướng Giang Tiểu Mãn giương lên con diều trong tay, Giang Tiểu Mãn nhưng mặt không hề cảm xúc, cười cũng không cười nổi.

Thiếu niên lại nói: "Oa, hắn bộ dạng thật là khôi ngô, ta đến kinh thành mấy năm nay, còn chưa từng thấy người khôi ngô như thế! Hắn tên là gì?"

Giang Tiểu Mãn đầu óc trống rỗng, chỉ thấy khoảng cách Vinh Đình đã cách bọn họ bất quá chừng hai mươi bước, dựa theo tính tình thiếu niên kia nói không ngừng, khẳng định lập tức liền có thể vạch trần hắn.

Chính lúc này, chợt nghe thấy một âm thanh yếu ớt hô: "Vương Phúc!"

Thiếu niên quay đầu lại, thanh âm kia tiếp tục: "Vương Phúc! Diều của ta đâu!"

Giang Tiểu Mãn cùng thiếu niên quay đầu lại, chỉ thấy một kiệu nhỏ được nhấc lên trên đỉnh ngọn núi, một tiểu bàn tử tám, chín tuổi, trang phục phú quý từ trên cỗ kiệu đi xuống, hướng về thiếu niên không ngừng gọi. Thiếu niên áy náy nở nụ cười với Giang Tiểu Mãn, nói rằng: "Tiểu thiếu gia nhà ta đến, ta phải cùng hắn thả diều! Trước tiên xin lỗi không tiếp được rồi! Ngươi rảnh nhớ tới tới tìm ta!"

Thiếu niên vội vã đi về phía đứa nhỏ, Giang Tiểu Mãn nhìn bóng lưng thiếu niên kia, trái tim treo đầy lo lắng vẫn cứ kinh hoàng không thôi.

Một cái tay bỗng nhiên đánh về vai Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn sợ hết hồn, quay đầu lại chỉ thấy phía sau chính là Vinh Đình.

"Kia là ai?" Vinh Đình nhìn phương hướng Vương Phúc rời đi.

"Hắn, hắn..." Giang Tiểu Mãn bình thường nhanh mồm nhanh miệng, mà lúc này lại nói đến ấp úng, cuối cùng nói, "Hắn hỏi ta làm sao thả diều."

"Ngươi đem diều đều thả bay mất, còn đến hỏi ngươi." Vinh Đình nở nụ cười, "Hay là tới hỏi làm sao đem con diều thả đứt dây."

Vinh Đình chỉ là thuận miệng nói, Giang Tiểu Mãn lại thấy cả người mồ hôi. Vinh Đình nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, còn tưởng rằng hắn là đang vì chuyện liên quan tới con diều đứt dây bay mất thì không may mắn mà lo lắng, nhân tiện nói: "Đứt dây mất thì đứt dây mất, cô đây không phải là giúp ngươi kiếm con diều về sao? Nó thiếu chút nữa lại bay thật, cô còn leo lên cây đi lấy."

Vinh Đình trên đầu dính vài miếng lá cây, thoạt nhìn có chút ngớ ngẩn, Giang Tiểu Mãn đưa tay đem lá cây lấy xuống, lại không cười nổi.

Vinh Đình nói: "Lại chơi một hồi?"

"Ta... Hôm nay không thả nữa." Giang Tiểu Mãn tâm tình hoàn toàn không có, miễn cưỡng hướng Vinh Đình nở nụ cười, "Bần đạo có chút mệt mỏi."

"Còn sợ con diều bay?" Vinh Đình nói " Lần này đổi lại cô cầm dây, khẳng định không tiếp tục để con diều của tiên nhân bay."

Giang Tiểu Mãn nhẹ nhàng lắc đầu, hắn thấy Vinh Đình thần sắc ôn nhu, không khỏi nghĩ nói: Nếu ngày nào đó Vinh Đình biết thân phận chân thật của hắn, Vinh Đình có thể chán ghét hắn hay không?

Giang Tiểu Mãn càng nghĩ càng khó chịu, Vinh Đình nhìn hắn vẻ mặt buồn thiu, đưa tay xoa bóp mặt của hắn: "Còn khó chịu nha? Cô che chở ngươi, có chuyện gì không may mắn, cô thay ngươi chống đỡ."

Tay Vinh Đình cực kỳ ấm áp, sờ trên gương mặt Giang Tiểu Mãn phát lạnh hết sức thoải mái.

Nhưng mà đôi tay ấm áp này hắn không biết còn có thể hưởng thụ mấy lần, sợ là sau này Vinh Đình chính là muốn cầm kiếm chỉ vào hắn.

Con diều đứt dây, quả thực không may mắn.

Giang Tiểu Mãn run rẩy ôm lấy Vinh Đình.

- -------------

Tác giả có lời muốn nói: Thứ hai hẳn là nửa đêm mới đăng (trừ phi mị có thể lên tinh thần đến ban ngày đăng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện