Viễn Cổ Hành

Chương 10: Ra khỏi rừng rậm



Đi suốt năm ngày, cuối cùng đã tới bìa rừng, có thể nhìn thấy sườn núi cùng cánh đồng cỏ ở xa xa. Đi tới bờ suối, Trát Nhĩ thả Lam Nguyệt và túi đồ ở trên lưng xuống, tháo giày của cô ra, xem xét cẩn thận, sau đó nhìn Lam Nguyệt chỉ chỉ về phía rừng rậm.

“Két thập. . .”

Trát Nhĩ nói với Lam Nguyệt xong thì cầm giáo gỗ đi săn.

Lam Nguyệt thả chân vào nước suối mát lạnh, cầm quả màu đỏ mà hôm qua Trát Nhĩ mang về, loại quả này rất mềm, ăn giống như bột mì, hơi ngọt, Lam Nguyệt gọi loại quả này là quả bột.

Mấy ngày qua Lam Nguyệt đã học được rất nhiều từ viễn cổ đơn giản. Trát Nhĩ dường như biết được Lam Nguyệt đang học tiếng nói của hắn, vừa đi vừa dạy Lam Nguyệt một số từ đơn giản.

Sau khi đi bộ suốt ba ngày, chân Lam Nguyệt bị phồng rộp, nổi lên rất nhiều phồng nước, hai ngày tiếp theo đều là người viễn cổ cõng Lam Nguyệt đi, ban ngày săn thú, buổi tối tìm hang núi để nghỉ ngơi, ngày hôm sau trời vừa sáng, ăn uống xong lại tiếp tục đi tiếp. Lam Nguyệt phát hiện Trát Nhĩ rất quen thuộc đường lối ở trong rừng rậm, ngay cả nghỉ ngơi qua đêm ở hang núi cũng được Trát Nhĩ tính toán trước. Lam Nguyệt không có cách nào hỏi hắn, cô còn chưa học được câu từ trong tiếng viễn cổ.

Giao tiếp thật sự quá khó khăn, Lam Nguyệt quyết định phải học bằng được tiếng viễn cổ.

Nhìn túi du lịch ở bên cạnh, Lam Nguyệt suy nghĩ xem có nên đi tắm hay không, mấy ngày vừa rồi đều chỉ lau qua người, giờ ra khỏi rừng rậm rồi, phải tắm rửa thoải mái một trận mới được. Cô cởi quần áo ra, bước vào trong dòng suối, nước suối không sâu lắm, chỉ ngang đến ngực Lam Nguyệt. Lam Nguyệt lấy chai dầu gội kết hợp sữa tắm ra, tắm rửa sạch sẽ, rồi đi lên bờ. Lúc cầm quần áo chuẩn bị mặc vào, cô bổng cảm thấy bụng đau quặn.

“Mẹ nó. . . Dì cả đến (ý là kinh nguyệt đến)”

Lam Nguyệt ôm bụng ngẩng đầu, giật mình. Đằng trước, Trát Nhĩ đang xách con mồi đứng ngây người. Lần đầu tiên trong đời, Lam Nguyệt đỏ mặt,

“Mẹ ơi. . . Đang trần truồng bị người khác nhìn thấy”

Trát Nhĩ ngây người một lát, rồi bị mùi máu tươi trong không khí làm cho bừng tỉnh. Hắn bỏ con mồi xuống, chạy đến trước mặt Lam Nguyệt, ôm Lam Nguyệt vào trong ngực, sờ xung quanh, kiểm tra thân thể Lam Nguyệt.

“Lam Lam, đau sao?”

Khi Trát Nhĩ lo lắng kiểm tra thân thể cô thì Lam Nguyệt mới kịp phản ứng lại. Cô đỏ mặt ngăn động tác của hắn lại, cầm quần áo lót và băng vệ sinh đi tự xử lý. Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi.

“Đói không?” Trát Nhĩ vỗ lưng Lam Nguyệt, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

“Ừm” Mặt Lam Nguyệt vẫn còn đỏ, muốn Trát Nhĩ đi khỏi nên gật nhẹ đầu. Trát Nhĩ đặt một nụ hôn xuống trán Lam Nguyệt rồi đi xử lý con mồi.

Lam Nguyệt hơi mất tự nhiên sờ sờ mặt, cô vẫn không quen với việc Trát Nhĩ coi cô như thú con. Những ngày qua, cô cảm thấy Trát Nhĩ đối xử với cô như với thú con, lúc ăn thì chọn phần thịt mềm cho cô, lúc ngủ thì ôm cô vào giường, sau đó còn dỗ dành vài cái.

Tuy cô chỉ cao có 1m65, thấp hơn Trát Nhĩ rất nhiều, nhưng dù sao cô vẫn là người đã trưởng thành, nghĩ đến những đãi ngộ trong mấy ngày này, Lam Nguyệt không khỏi cảm thấy không tự nhiên.

“Lam Lam. . Lớn. . .”

Trát Nhĩ đang xử lý con mồi thì quay lại nói với Lam Nguyệt.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Trát Nhĩ, Lam Nguyệt cảm giác như sét đánh ngang tai.

Lớn? Cái gì lớn? 34C của cô lớn? Mẹ nó. . . Chưa từng nhìn thấy ngực phụ nữ sao? Trong đầu Lam Nguyệt đầy những suy nghĩ không không trong sáng.

Từ từ. . . Ý của Trát Nhĩ là bảo mình là người lớn sao? Sax. . . Không phải là vì dì cả của cô đến thì mới cảm thấy cô là người trưởng thành đấy chứ? Ôi trời ơi. . .

Đến khi Lam Nguyệt hiểu được thì trên đầu đầy hắc tuyến, cô không biết phải giải thích thế nào cho Trát Nhĩ biết chuyện cô đã là người trưởng thành kể từ sau khi dì cả đến thăm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện