Viễn Cổ Hành

Chương 55: Bước tiến hóa từ người ở trong hang núi



Ba ngày sau, gỗ đã được chuẩn bị xong, Trát Nhĩ ở lại, sau bữa sáng thì dẫn theo một nhóm người bắt đầu đi lợp nhà. Lam Nguyệt ngủ thẳng đến trưa mới dậy. Từ sau khi quan hệ của hai người tiến thêm một bước, Lam Nguyệt rất ít khi dậy sớm, nguyên nhân là do quá mệt mỏi. Không ít lần Lam Nguyệt hạ quyết tâm phải vài ngày, nhưng đến buổi tối, trước thế tấn công của Trát Nhĩ, lại phải nộp vũ khí đầu hàng. Trát Nhĩ càng ngày càng biết cách đối phó Lam Nguyệt. Lam Nguyệt đấm ngực dậm chân, tối hôm qua lại để cho người kia được đắc ý.

Già Sơn thì vui mừng ngày ngày nhìn chằm chằm vào bụng Lam Nguyệt, giống như ở đó sẽ lập tức nở ra một đứa bé vậy. Lam Nguyệt thấy hơi khó hiểu, cô vẫn không tránh thời kỳ nguy hiểm, gần như mỗi đêm đều “vui lạc thú đến bình minh”, nhưng vẫn không có thai, tháng này dì cả mới vừa qua được mấy ngày. Đối với chuyện con cái, Lam Nguyệt cho là nên để thuận theo tự nhiên, có thì sinh, không có cũng không cầu, cho nên ngày ngày nhìn già Sơn như vô tình như cố ý liếc mắt nhìn vào bụng mình, cô lại thấy đau đầu.

Giữa trưa Lam Nguyệt mới đứng dậy rửa mặt, ăn uống qua loa, rồi đi xem tiến độ lợp mái đến đâu rồi. Cô đi đến bên cạnh hồ, thấy nhà đã lợp được một nửa, áng chừng đến buổi tối là có thể xong. Lam Nguyệt tiến lên nhìn đầu nối những thanh gỗ, không thể không nói bạn trẻ Hoắc Lý đúng là nhân tài kỹ thuật, theo lời Lam Nguyệt triển khai một cách vô cùng thành thạo.

Chỗ đầu gỗ được đục lỗ để ghép lại với nhau, thời đại này không có đinh, nên những chỗ khe hở phải dùng bùn trát vào. Phía trong nhà ốp một lớp ván gỗ làm tường, vậy là kín kẽ, hoàn toàn gió thổi không lọt. Lam Nguyệt vui vẻ vỗ vai bạn trẻ Hoắc Lý, đột nhiên bên cạnh chui ra một người dọa Lam Nguyệt giật mình.

“Chào Trí giả ạ, trí giả uống nước không?” ,Nhã bước ra hỏi. Nhìn dáng vẻ này, xem ra mấy ngày qua đứa bé này đã khôi phục rất tốt, lại nghĩ tới mấy cô bé hẳn là có khí chất rực rỡ như ánh mặt trời rồi. Chỉ có Lam Nguyệt coi Nhã là cô bé, những người khác đều đã coi cô ấy là phụ nữ rồi. Lam Nguyệt gật đầu, nhận lấy chén nước.

“Nhã, em ở đây phụ giúp mọi người à?”

“Vâng ạ. Hôm nay em không đi hái lượm cùng với Tô, nên ở đây phụ giúp một chút”, Nhã trả lời. Lam Nguyệt thấy cô bé cứ xoay quanh Hoắc Lý, không khỏi thấy tò mò.

“Nhã, em và Hoắc Lí . . .”

“Trí giả, em thích Hoắc Lí ” Nhã nhìn Lam Nguyệt lặng lẽ nói.”Hử. . . Chuyện này …”. Hai đứa vẫn còn là trẻ vị thành niên mà, chẳng lẽ là trưởng thành sớm? Tính bát quái của Lam Nguyệt lại nổi lên.


“Mấy ngày hôm trước, lúc bọn họ tìm được em, Hoắc Lí đã hôn em.” Nhã đỏ mặt, lấy tay che khuôn mặt với đôi mắt sáng lấp lánh.

“Hoắc Lí, lại đây, có phải cậu đã cưỡng hôn Nhã?”. Nhóc con này, không chịu học hành tử tế, lại đi bắt chước mấy hành vi trêu chọc con gái nhà người ta, phải giáo dục lại mới được. Hoắc Lí đỏ mặt, “Không. . . Không . . . Không cưỡng hôn mà. . . Chỉ là không cẩn thận. . . Ờm. . . Đè lên”

Ồ, hiểu lầm thôi à? Lam Nguyệt nhìn hai bạn trẻ có vẻ tôi có tình anh có ý, bèn hỏi Hoắc Lí “Cậu thích Nhã sao?”. Hoắc Lí đỏ mặt gật đầu. Lam Nguyệt rất muốn nói hai đứa hãy chờ khi nào lớn hơn một chút rồi hãy nghĩ đến chuyện này, nhưng người nguyên thủy đều kết hôn sớm, cô nói vậy cũng kỳ, nên lại thôi, chỉ dặn dò Hoắc Lý phải chăm sóc tốt cho Nhã. Nhìn hai bạn trẻ nhờ có mình mà biết được tình cảm của đối phương, giờ đang ở bên kia mắt đưa mày lại, Lam Nguyệt than thở, người ở xã hội viễn cổ trưởng thành sớm quá.

“Bảo bối. . Chân còn đau không?” Trát Nhĩ mò mẫm đi qua, dán vào lỗ tai Lam Nguyệt, nói những lời mà Lam Nguyệt dạy hắn. Lam Nguyệt cứng người, quay đầu lại lườm hắn, mặt hai người đều đỏ lên như hai bạn trẻ bên kia, khiến cho mấy người đang làm việc trông thấy đều cười phá lên.

Buổi chiều thì bắc xà nhà và bắc nóc, sau đó dùng cỏ đã trát bùn để lợp mái. Sau khi xây nhà xong, Lam Nguyệt lại bảo mấy người đặt mấy tảng đá phía trước thềm làm bậc thang. Bởi vì phía dưới đổ một tầng đá tảng làm móng, bọn Trát Nhĩ chân tay dài bước nhảy một bước là lên được, Lam Nguyệt còn phải giơ chân lên, ai bảo cô lùn, phụ nữ trong bộ lạc đều cao đến gần 1m8. Lam Nguyệt khóc không ra nước mắt, ngay cả Nhã còn cao hơn cô một chút, vấn đề là Nhã mới 14 tuổi, vẫn còn phát triển được nữa, Lam Nguyệt sau này chỉ được xếp vào nhóm trẻ em thôi. Nhà còn chưa khô, tạm thời không thể ở, nhưng đi vào xem một chút thì không sao. Lam Nguyệt nắm tay Trát Nhĩ đi tham quan nhà mới của bọn họ.

Nhà mới có tổng cộng 6 gian, phía trước cửa là hành lang rải đá, phía trên không che chắn bằng ván gỗ, gian chính giữa Lam Nguyệt dùng để làm phòng khách, phía sau phòng khách xây một cái cửa sổ lớn, dùng cây gỗ chống đỡ, phòng khách, các phòng bên và mặt tường đều được lát sàn gỗ, bên trái phòng khách là phòng ngủ của Lam Nguyệt và Trát Nhĩ, hướng áp sát Núi Đá.

Tường phía sau làm một cái cửa sổ, phòng ngủ nằm ngay sát phòng chứa đồ, cửa mở ra ở trên hành lang. Phòng chứa đồ có hai cửa sổ, một cái ở phía sau, một cái đối diện hang động của Núi Đá. Bên phải phòng khách có ba gian phòng, gian ở phía sau là của già Sơn, cửa sổ mở ở phía sau, cửa ra vào mở ở phía bên phải phòng khách. Phía trước gian phòng của già Sơn là một phòng trống, cửa cũng mở ở phía bên phải phòng khách, dùng tấm ván gỗ làm cửa giống như của già Sơn, rất giống kiểu một phòng thành hai ở hiện đại.

Hai gian phòng này là làm theo yêu cầu của già Sơn, ông nói muốn để gian phòng phía trước làm phòng của con Trát Nhĩ, ông có thể dễ dàng chăm sóc. Lam Nguyệt không thể phản bác, đành theo yêu cầu của ông sửa lại bản vẽ da thú. Cửa sổ của gian phía trước mở ở trên hành lang, phía ngoài cùng bên phải hành lang là một gian phòng bếp, Lam Nguyệt ngăn gian phòng này thành phòng bếp và phòng tắm, không có cửa, chỉ dùng da thú ngăn lại, xem là một gian.

Gian phòng này có ba cửa sổ, phòng tắm có một cái, phòng bếp có hai cái, một ở hành lang, một cái ở bên phải. Phòng bếp dùng đá tảng để xây bệ đá và bếp, còn chưa khô. Phía sau phòng này là sân thượng, dùng trúc làm lan can, sân thượng không bị nóc nhà che, phía dưới rải đá, ở sân thượng mắc hai cây gậy trúc để phơi da thú, cửa ra vào ở ngay bên cạnh cửa sổ lớn của phòng khách, ngẩng đầu lên nóc phòng chỉ có thể nhìn thấy từng lớp ván gỗ, không nhìn thấy rơm rạ đâu. Toàn bộ ngôi nhà đều được làm theo ý tưởng của Lam Nguyệt, chính là một căn nhà gỗ.

Lam Nguyệt xem xét phòng ốc xong, cảm khái rốt cuộc đã được ở một căn nhà tử tế rồi, đã từ người ở trong hang động tiến hóa lên giai cấp có nhà ở rồi. Già Sơn cùng mọi người trong Bộ Lạc đều chạy tới xem. Già Sơn vui mừng mặt tươi như hoa, nếu không phải Lam Nguyệt nói tường ngoài còn chưa khô, ông đã chạy lại hang động thu dọn đồ chuyển sang đây ở luôn rồi. Già Lưu thì ở bên cạnh tấm tắc không ngừng, la hét đòi vào ở cùng với già Sơn.

“Hoắc Lí, dùng nhà của chị để làm nhà mẫu, chính là dựa theo kiểu dáng nhà ở của chị để xây nhà cho mọi người. Cậu chịu trách nhiệm giám sát, cố gắng trong mùa lá tất cả mọi người đều có nhà gỗ để ở.” Lam Nguyệt ra quyết định, Hoắc Lý gật đầu. Già Lưu rốt cuộc không đòi ở cùng già Sơn nữa, mà đi bàn bạc với Hoắc Lý về chuyện nhà gỗ của ông, ngôi nhà của hai cha con họ.

Qua hai ngày, tường đã khô hoàn toàn, Lam Nguyệt chuyển vào ở. Trát Nhĩ khiêng giường gỗ vào phòng ngủ, vì không có tủ treo quần áo nên dùng cây gậy trúc giá treo, cẩn thận treo quần áo lên đó, còn giày thì đặt ở bên cạnh cửa phòng khách. Lam Nguyệt hỏi già Sơn có muốn dùng giường gỗ không, già Sơn nói không muốn, ông đã quen ngủ trên mặt đất rồi.

Lam Nguyệt nghĩ mặt sàn đều là sàn gỗ nên cũng để tùy ông, nhưng vẫn trải một lớp da thú thật dày làm thảm ở phía dưới, ông cụ đã lớn tuổi, chỉ lo ông bị phong thấp, khô ráo chút tốt hơn.

Trát Nhĩ khiêng thùng tắm của Lam Nguyệt vào, Lam Nguyệt sắp xếp bát đĩa ở trên kệ đá trong phòng bếp, bởi vì không thể làm tủ bát đĩa, Lam Nguyệt lát kệ đá rất dài để có thể dễ dàng bày chén bát cùng đĩa đựng thức ăn bằng gỗ của cô. Cô không cho xây nhà xí, vì không thể làm được hệ thống xử lý nước thải. Trát Nhĩ đã lấy đá tảng đắp xung quanh gian nhà xí mà Lam Nguyệt trước kia dùng, cô sẽ vẫn tiếp tục dùng bên đó.

Sau khi dọn sang nhà mới, Lam Nguyệt đích thân xuống bếp nấu cơm, nấu xong thì bưng thức ăn đến để trên bàn đá do Trát Nhĩ mài ở phòng khách, xung quanh là những cái ghế bằng gỗ. Vừa mới chuyển sang nhà mới nên bữa tối Lam Nguyệt làm rất thịnh soạn, cá nướng và thịt nướng xếp lên như hai cái núi nhỏ, một bát rau xào, một đĩa thịt hun khói xào măng, một nồi canh gà nấu nấm. Già Sơn cùng Trát Nhĩ đều ăn no bụng, Mộc Sa ăn chực cũng phải kêu lên quá no rồi.

“Cha, ăn xong thì đi lại một chút.” Lam Nguyệt dặn ông cụ đi lại một chút để tiêu thực, rồi đi thu da thú vào. Trát Nhĩ đi rửa bát, còn già Sơn mang theo khuôn mặt tươi như hoa đi ra hang lớn.

“Lam, sắp đến ngày chọn thủ lĩnh rồi, cô hi vọng là tôi hay là Trát Nhĩ?” Mộc Sa đi theo phía sau lam Nguyệt hỏi. Lam Nguyệt liếc nhìn hắn nhưng không nói gì. Lợi Á chạy tới “Mộc Sa, cơm nước xong rồi, mau đến giúp em đi!” Mộc Sa đen mặt bị Lợi Á lôi đi. Lam Nguyệt vui mừng, nhìn Lợi Á quấn lấy Mộc Sa, cô thật sự là cười trên nỗi đau của người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện