Vĩnh An
Chương 16: Năm như ý (3)
"Vĩnh An", bệ hạ nâng chén, tinh tế ngửi hương hoa quỳnh, "Thúc phụ ngươi ngàn dặm vận chuyển quỳnh hoa, còn ngươi nghĩ ra cách pha trà ướp hoa tao nhã, rất phù hợp, càng bổ sung cho nhau", bà vừa nói vừa gật đầu ý bảo ta ngồi xuống, hớp xong ngụm trà mới từ tốn nói: "Ngươi lần lượt đưa tặng hết trong cung, sao chỉ có mỗi Bồng Lai điện lại quên ?"
Ta đứng dậy, cười đáp: "Vĩnh An vốn chỉ muốn hái vài cành cắm vào bình để thưởng thức, may mắn được gặp gỡ chư vị quận vương", ta nhìn qua Lý Long Cơ đang ngồi ngay ngắn nói, "Là Lâm Tri quận vương đề nghị, đem hoa quỳnh ngắt lấy đưa đến các cung pha trà, coi như là một ít tiểu lễ cho năm Như Ý. Chỉ riêng Bồng Lai điện yêu cầu trà ẩm nghiêm cẩn hơn, Vĩnh An sợ mang đến lại bị Hoàng cô tổ mẫu ghét bỏ."
Hoàng cô tổ mẫu cười cười, uống ngụm trà, nói: "Thượng Y Cục cũng nói trà hoa quỳnh này có thể thanh phế giải độc, rất thích hợp uống vào ngày xuân." Bà nói xong, thoáng nhìn Lý Long Cơ ý khen ngợi, Lý Long Cơ liền đứng dậy nói: "Hoàng tổ mẫu thích là tốt rồi."
Bệ hạ gật gật đầu, rồi quay sang nhàn thoại với Địch Nhân Kiệt và Võ Thừa Tự ngồi bên cạnh.
Ta ngồi xuống, mới tiếp nhận ánh mắt Lý Long Cơ, trừng mắt lườm hắn, xem như tiện nghi cho hắn. Lý Long Cơ mím môi cười cười, cúi đầu ngửi hương trà, uống một hớp lớn, lập tức nóng đến nhe răng. Lý Thành Khí đang ngồi yên lặng ở một bên, bắt gặp cảnh ấy cũng không nhịn được lắc đầu cười, thì bị bệ hạ gọi một tiếng.
Bệ hạ hiền hoà nhìn hắn nói: "Thành Khí, ngươi lúc nhỏ rất thích ăn cá, hôm nay ở yến tiệc lại không có tôm cá, có cảm giác không quen ?" Lý Thành Khí lắc đầu, thần sắc như thường: "Hoàng tổ mẫu đã ra lệnh cấm giết hại súc vật đánh vớt tôm cá. Thân là người của hoàng thất tất nhiên phải làm gương mẫu mực trước, Thành Khí từ đầu tháng sẽ không ăn thịt bò." Bệ hạ gật đầu hài lòng: "Trẫm đã ăn chay nhiều năm, ngày thường đều thấy tinh thần giống như khi hai ba mươi tuổi thư thái sáng suốt, các ngươi tuổi còn trẻ, ngày sau rốt cuộc sẽ hiểu được khổ tâm của hoàng tổ mẫu." Lý Thành Khí vội vàng đứng dậy đáp phải.
"Bệ hạ", Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên mở miệng: "Việc ban lệnh cấm lần này, thần có một chuyện không thể không bẩm."
Bệ hạ nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Nói đi."
"Giang Hoài trời hạn hán mất mùa, nạn đói hoành hành, dân chúng ven sông lại không thể vớt tôm cá để no bụng, rất nhiều người chết đói", Địch Nhân Kiệt nghiêm mặt nói, "Thần cả gan tấu thỉnh bệ hạ cho riêng nơi đây nới rộng lệnh cấm, cho phép dân chúng có thể vớt tôm cá sống qua mùa đông." Hắn nói thong dong, thần sắc bệ hạ lại dần trầm xuống, không trả lời lập tức.
Hôm nay bệ hạ vì trà hoa quỳnh mới mở tiệc, không tính nghị luận triều chính. Ta bưng chén trà, chỉ cảm thấy phỏng tay, không dám nhìn sắc mặt người ngồi bên trên. Bệ hạ tin Phật lễ Phật mới hạ lệnh cấm này, bất quá vừa mới thi hành hơn tháng còn chứa nhiều vấn đề cực đoan, nhưng không người dám nói không người dám tấu, nói vậy Địch Nhân Kiệt đã nhịn không ít ngày, mới nhìn chuẩn thời cơ ngay lúc này.
Nếu là ngày thường cũng vô phương, nhất thời nhớ lại câu nói ở tết hoa đăng kia, trong lòng ta liền phát lạnh.
"Trẫm biết việc này", bệ hạ buông chén trà, trầm giọng: "Trẫm đã sai các nơi vận lương, ít ngày nữa sẽ giảm bớt tình hình thiên tai ở Giang Hoài." Uyển Nhi muốn tiến lên châm thêm trà, bị bệ hạ vẫy tay ngừng.
Địch Nhân Kiệt trầm ngâm một lát, lại nói: "Giang Hoài vốn là khu vực lớn sản xuất lương thực, hiện giờ gặp phải nạn hạn hán, các nơi khác cũng vì vậy nhiều lần dâng biểu cáo, lương thực tồn trữ vào đông đã không đủ. Mặc dù biện pháp này có thể nhất thời giảm bớt thiên tai, nhưng đến mùa đông lương thực lại hoàn toàn không đủ cung cấp, dân chúng chắc chắn sẽ khổ sở." Bệ hạ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Lệnh cấm mới vừa ban bố hơn một tháng, sao có thể dễ dàng phế bỏ?"
Địch Nhân Kiệt mặt bình tĩnh muốn nói tiếp, Võ Thừa Tự bỗng ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Địch tướng, hôm nay là quỳnh hoa trà yến, thiết nghĩ đừng để Giang Hoài làm mất hứng, việc này tạm gác lại ngày mai vào triều nghị bàn lại đi." Bên kia Võ Tam Tư cũng nhíu nhíu mắt, phụ họa theo: "Đúng đúng, bệ hạ một ngày bận trăm công nghìn việc, khó được dịp cùng chúng ta và các chất nhi tôn nhi ẩm trà, không cần làm hỏng nhã hứng."
Địch Nhân Kiệt thấy vậy cũng không nói nữa, chỉ thở dài, chầm chậm uống trà.
Hoàng cô tổ mẫu tin Phật, cho nên ban lệnh cấm sát sinh, không ngờ làm hại rất nhiều dân thường ở hai bờ sông Giang Hoài đói chết, cũng là sát sinh. Địch Nhân Kiệt nói không sai, tấm lòng vì dân của ông hết sức chân thành có thể thấy được, chỉ tiếc... Ta ngắm cánh hoa quỳnh đẹp đẽ trôi nhẹ trong chén, nghe mọi người bồi bệ hạ đàm đạo Phật giáo, lời khuyên can ban nãy dù mọi người đã sớm cố ý làm nhạt, nhưng vẫn luẩn quẩn trong điện không gạt đi được.
Bệ hạ vốn là hứng khởi tràn đầy, lại vì vậy mà sớm tan trà yến.
Ta nói hai câu với Uyển Nhi xong rời khỏi Bồng Lai điện, đi xuống thềm đá mới gặp Lý Thành Khí một mình đứng đó, đang muốn cúi đầu tránh đi thì nghe thấy hắn lên tiếng gọi: "Vĩnh An quận chúa." Ta sửng sốt, liếc nhìn cung nhân đi lại bốn phía, khó hiểu vì sao hắn lại gọi ta. Ánh mắt hắn bình thản mang theo ba phần thừa nhận, ta do dự đi qua hành lễ: "Quận vương."
Hắn cười nhẹ, nói: "Đa tạ trà hoa của quận chúa." Ta vội trả lời: "Quận vương khách khí, là Lâm Tri quận vương hái lấy, Vĩnh An chẳng qua là chọn lọc rồi mượn hoa hiến phật". Ngữ khí hắn xa cách, ta cũng đáp lại khách khí, trong lòng không khỏi rối rắm, không hiểu mục đích của hắn.
Hắn lại nói: "Quận chúa đối với hoa quỳnh có hiểu biết sâu sắc, chẳng biết có thể vì bổn vương giảng giải một chút được không?" Ta sửa sang tâm trạng, bắt đầu nói về dược lý, mới vừa nói hai câu thì thấy Địch Nhân Kiệt từ trong điện đi ra, gặp chúng ta liền nâng tay áo hành lễ: "Quận vương, quận chúa."
Lý Thành Khí gật đầu: "Địch tướng". Địch Nhân Kiệt đi lên trước hai bước, đứng bên cạnh hai ta, cười nói: "Hai vị sao còn chưa hồi cung ?" Lý Thành Khí cười trả lời: "Bổn vương thấy quận chúa đối với hoa quỳnh có nhiều hiểu biết, nhất thời hiếu kỳ, nên giữ quận chúa lại thỉnh giáo vài câu". Địch Nhân Kiệt gật đầu nhìn ta, nói: "Lại nói tiếp bổn tướng cũng là nhờ phúc quận chúa mới có thể được uống trà quỳnh hoa."
Ta bèn cười nói không dám, Lý Thành Khí chỉ ôn hòa cười, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Địch tướng có thể đã phát hiện hành động bất thường của Lai Tuấn Thần ?" Địch Nhân Kiệt nét cười cứng lại, nhìn ta liếc mắt một cái, lúc này Lý Thành Khí mới nhẹ giọng nói: "Quận chúa chỉ cùng bổn vương giảng giải về quỳnh hoa, Địch tướng cứ yên tâm đi." Địch Nhân Kiệt có vẻ ngoài ý muốn lại đưa mắt sang ta lần nữa, nhẹ giọng nói ngắn gọn: "Dù có một ngày ác quan dụng hình bức cung, bổn tướng cũng không e ngại." Lý Thành Khí gật đầu: "Nếu bị ép cung, tức khắc nhận tội có thể miễn chết, còn lưu lại mạng sống thì còn khả năng chứng minh trong sạch." Địch Nhân Kiệt cười nói: "Đa tạ quận vương."
Hai người vẫn tươi cười không giảm, nếu không nghe đoạn đối thoại này, ai cũng không nghĩ là họ đang nói về sinh tử đại sự.
Ta nghe vài câu, lập tức hiểu được dụng ý Lý Thành Khí gọi ta lại. Hắn bị cấm túc trong cung, tất nhiên bất cứ lúc nào cũng bị kẻ khác âm thầm theo dõi, mặc dù có gặp Địch Nhân Kiệt đi nữa cũng không có cơ hội nói chuyện. Nếu việc này không cấp bách, hắn cũng sẽ không lấy ta ra ngụy trang, giả bộ cùng Địch Nhân Kiệt ngẫu nhiên gặp gỡ nói chuyện phiếm... Ta trộm liếc nhìn nội thị cung tỳ cách đó không xa, trong lòng bất ổn, trên lưng bất giác đã đổ một tầng mồ hôi.
Lý Thành Khí cười nhìn ta: "Quận chúa thỉnh tiếp tục nói."
Ta nhẹ gật đầu, bắt đầu giải thích, mặt mày cố ý tỏ vẻ hào hứng, thỉnh thoảng còn trao đổi cùng Địch Nhân Kiệt và Lý Thành Khí, tận lực làm cho bản thân trông tự nhiên, nhưng vẫn không tránh được tâm hoảng ý loạn, cuối cùng nói xong bổ sung thêm: "Kỳ thật dược lý này ta được học từ Thượng Y Cục, nếu quận vương cảm thấy hứng thú thì nên thỉnh Thái y cẩn thận giảng giải thêm."
Lý Thành Khí vuốt cằm: "Đa tạ Quận chúa", hắn nghiêng đầu đối Địch Nhân Kiệt nói: "Địch tướng, bổn vương cáo từ." Địch Nhân Kiệt gật đầu: "Quận vương bảo trọng."
Lý Thành Khí gật chào hai người chúng ta, xoay người rời đi, tất cả diễn ra vô cùng tự nhiên.
Ta lại cùng Địch Nhân Kiệt đi thêm một đoạn, khuôn mặt Địch Nhân Kiệt tràn đầy ý cười nhìn ta, ông nói: "Ánh mắt quận chúa thật tốt". Ta ngẩn người một lúc mới hiểu được ý tứ của ông, không khỏi nhớ tới câu nói đùa ở yến tiệc nhậm chức lúc trước, mặt lập tức nóng bừng lên: "Vĩnh An chỉ đưa Địch tướng tới đây, cáo từ". Ta nói xong không đợi ông trả lời, vội vàng rẽ sang con đường khác chạy đi.
Một mình ta nhàn rỗi đi dạo ven Thái Dịch Trì, tỉnh táo lại mới nghĩ mà sợ. Lý Thành Khí tuy là tùy ý gọi ta lại, nhưng khó bảo đảm không bị người có tâm nhìn thấy lại có suy nghĩ khác, huống chi còn cùng Địch Nhân Kiệt tâm tình một lát. Có điều cân nhắc trái phải xong, chỉ thấy có dịp này là tốt nhất, mượn quỳnh hoa trà yến thỉnh giáo ta, cho dù có người mật tấu với Hoàng cô tổ mẫu, cũng sẽ không sai lệch quá lớn.
-
Cho đến khi lá phong dần dần đỏ, Địch Nhân Kiệt ở trong triều vẫn như trước sấm rền gió cuốn, ngược lại thúc phụ Võ Thừa Tự thì bị cách chức thừa tướng.
Ta vốn lo sợ bất an mấy tháng nay, nhờ tin tức này mà bắt đầu nảy sinh một tia hy vọng. Thúc phụ như mặt trời ban trưa mà còn bị cách chức, có lẽ bệ hạ thật sự muốn đặt tâm tư ở Lý gia, vì lẽ này mà làm cho Đại Minh cung thu lại vài phần màu sắc.
Hôm nay ngày chín tháng chín, khắp nơi trong cung đều có tiếng hoan hô cười đùa, mọi người đang chuẩn bị cho Khúc Giang ẩm yến.
Sau khi ta vào cung được ba năm, ngày chín tháng chín hàng năm Hoàng cô tổ mẫu đều ở Lạc Dương Thái Sơ cung, cho nên ở Đại Minh cung ta chưa bao giờ được trải qua không khí náo nhiệt này. Năm nay Hoàng cô tổ mẫu lưu lại Trường An, tất nhiên muốn ấn theo tập tục xưa, mang con cháu hoàng thất cùng chúng thần trong triều đi đến bờ sông Khúc Giang, leo lên Tử Vân lâu bày tiệc uống rượu.
Đi trên đường Uyển Nhi cùng bầu bạn với ta, ngồi trong xe ngựa mặt nàng không giấu được nét cười: "Trước đây mỗi tam tiết* đều có Khúc Giang ẩm yến, đặc biệt tết Trùng Cửu là náo nhiệt nhất. Khắp thành Trường An muôn người đều đổ xô ra đường, Khúc Giang bên này, trong vườn thượng uyển là bệ hạ, con cháu người và các đại thần, bên kia là dân chúng bình dân, cách bờ sông có thể nhìn thấy nhau, vô số văn nhân dân chúng đi thuyền qua lại tấp nập, đó mới là thịnh thế phồn hoa."
*Tam tiết: gồm tết Đoan Ngọ, Trung Thu và Nguyên Đán.
Ta nghe nàng nói như thế, trong lòng kích động: "Rốt cục cũng có cơ hội nhìn xem Khúc Giang ."
Uyển Nhi a một tiếng, mới lắc đầu nói: "Ta đã quên, muội vẫn là lần đầu đến Phù Dung viên, lần này cần phải chơi vui vẻ một chút. Tết Trùng Cửu không câu nệ lễ tiết hoàng tự triều thần, mặc dù không bằng tết Nguyên Tiêu trắng đêm say sưa cuồng hoan, nhưng cũng là không say không về." Ta chớp chớp mắt, rầu rĩ nói: "Rược hoa cúc ta không được uống, chỉ có thể ăn hai món điểm tâm an ủi."
Đang nói vui vẻ, xe ngựa đã ngừng lại.
Ta xuống xe ngựa, đã gặp các vị quận chúa quận vương nói chuyện ở một bên, trên mặt hiếm hoi mang theo thoải mái thích ý. Xa xa trên xe ngựa, không ít đại thần trong triều không ngừng đi xuống, có thanh niên tài tuấn, cũng có lão luyện thành thục, không ngừng chắp tay với nhau nói như ý cát tường.
Khoảnh khắc ngẩn người, một đôi mắt trong suốt dịu dàng lướt qua đám người hỗn loạn, lẳng lặng nhìn ta.
Ta cũng nhìn lại hắn, bỗng nhiên nhớ lại một năm trước, ta cùng với hắn cũng là khi hoa cúc nở, ở yến hội Địch Nhân Kiệt mà quen biết. Đúng lúc tim ta đập mạnh, ngự giá đã tới, ta vội thu tầm mắt cùng mọi người quỳ xuống đất nghênh giá, Hoàng cô tổ mẫu một thân long bào vàng rực sáng chói, bước xuống long liễn, trên mặt vui mừng dị thường, cười nói: "Hãy bình thân, cùng trẫm lên lầu."
Mọi người đứng dậy tạ ơn, Uyển Nhi liền bước nhanh lên trước một bước.
Đến khi khai yến, bệ hạ bỗng nhiên cất cao giọng nói: "Sáng hôm nay trẫm thức dậy lại thấy mọc răng mới, vừa hay đúng ngay tết Trùng Cửu, nên hôm nay sửa niên hiệu thành Trường Thọ đi." Mọi người liền đứng dậy chúc mừng, nhất tề quỳ xuống hô to vạn tuế.
Hoàng cô tổ mẫu tuổi già mọc răng mới sinh tóc đen, tất nhiên đặc biệt vui mừng.
Chẳng qua tháng năm vừa mới đổi niên hiệu Như ý, ngay lúc này có hỉ sự lại sửa thành năm Trường Thọ.
Rượu quá ba tuần, quân thần say sưa ngâm thơ đối chữ, hoà thuận vui vẻ ấm áp.
Ta thấy Uyển Nhi say rượu cười bồi các thúc phụ nói chuyện, bèn trốn ra ngoài, dọc theo cầu thang đi xuống, chọn một chỗ tay vịn yên tĩnh nhìn về Khúc Giang xa bờ bên kia. Thật như lời Uyển Nhi nói, bên ấy toàn đầu người chuyển động rất náo nhiệt, nhìn từng cụm sáng bên dưới, không ít người ngồi ngay cạnh bờ sông, nâng chén đối ẩm.
"Trường Thọ nguyên niên*", phía sau có thanh âm nhẹ nhàng, "Năm Như Ý đã trôi qua." Ta không quay đầu, như cũ nhìn về bờ sông bên kia, giờ này trên lầu đang ca múa rộn ràng, khắp nơi cười vui, sẽ không ai lưu tâm đến nơi đây.
*nguyên niên: năm đầu tiên
Người nói chuyện bước lên hai bước, tay đặt lên lan can, dịu dàng cầm lấy tay ta.
Ta đứng dậy, cười đáp: "Vĩnh An vốn chỉ muốn hái vài cành cắm vào bình để thưởng thức, may mắn được gặp gỡ chư vị quận vương", ta nhìn qua Lý Long Cơ đang ngồi ngay ngắn nói, "Là Lâm Tri quận vương đề nghị, đem hoa quỳnh ngắt lấy đưa đến các cung pha trà, coi như là một ít tiểu lễ cho năm Như Ý. Chỉ riêng Bồng Lai điện yêu cầu trà ẩm nghiêm cẩn hơn, Vĩnh An sợ mang đến lại bị Hoàng cô tổ mẫu ghét bỏ."
Hoàng cô tổ mẫu cười cười, uống ngụm trà, nói: "Thượng Y Cục cũng nói trà hoa quỳnh này có thể thanh phế giải độc, rất thích hợp uống vào ngày xuân." Bà nói xong, thoáng nhìn Lý Long Cơ ý khen ngợi, Lý Long Cơ liền đứng dậy nói: "Hoàng tổ mẫu thích là tốt rồi."
Bệ hạ gật gật đầu, rồi quay sang nhàn thoại với Địch Nhân Kiệt và Võ Thừa Tự ngồi bên cạnh.
Ta ngồi xuống, mới tiếp nhận ánh mắt Lý Long Cơ, trừng mắt lườm hắn, xem như tiện nghi cho hắn. Lý Long Cơ mím môi cười cười, cúi đầu ngửi hương trà, uống một hớp lớn, lập tức nóng đến nhe răng. Lý Thành Khí đang ngồi yên lặng ở một bên, bắt gặp cảnh ấy cũng không nhịn được lắc đầu cười, thì bị bệ hạ gọi một tiếng.
Bệ hạ hiền hoà nhìn hắn nói: "Thành Khí, ngươi lúc nhỏ rất thích ăn cá, hôm nay ở yến tiệc lại không có tôm cá, có cảm giác không quen ?" Lý Thành Khí lắc đầu, thần sắc như thường: "Hoàng tổ mẫu đã ra lệnh cấm giết hại súc vật đánh vớt tôm cá. Thân là người của hoàng thất tất nhiên phải làm gương mẫu mực trước, Thành Khí từ đầu tháng sẽ không ăn thịt bò." Bệ hạ gật đầu hài lòng: "Trẫm đã ăn chay nhiều năm, ngày thường đều thấy tinh thần giống như khi hai ba mươi tuổi thư thái sáng suốt, các ngươi tuổi còn trẻ, ngày sau rốt cuộc sẽ hiểu được khổ tâm của hoàng tổ mẫu." Lý Thành Khí vội vàng đứng dậy đáp phải.
"Bệ hạ", Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên mở miệng: "Việc ban lệnh cấm lần này, thần có một chuyện không thể không bẩm."
Bệ hạ nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Nói đi."
"Giang Hoài trời hạn hán mất mùa, nạn đói hoành hành, dân chúng ven sông lại không thể vớt tôm cá để no bụng, rất nhiều người chết đói", Địch Nhân Kiệt nghiêm mặt nói, "Thần cả gan tấu thỉnh bệ hạ cho riêng nơi đây nới rộng lệnh cấm, cho phép dân chúng có thể vớt tôm cá sống qua mùa đông." Hắn nói thong dong, thần sắc bệ hạ lại dần trầm xuống, không trả lời lập tức.
Hôm nay bệ hạ vì trà hoa quỳnh mới mở tiệc, không tính nghị luận triều chính. Ta bưng chén trà, chỉ cảm thấy phỏng tay, không dám nhìn sắc mặt người ngồi bên trên. Bệ hạ tin Phật lễ Phật mới hạ lệnh cấm này, bất quá vừa mới thi hành hơn tháng còn chứa nhiều vấn đề cực đoan, nhưng không người dám nói không người dám tấu, nói vậy Địch Nhân Kiệt đã nhịn không ít ngày, mới nhìn chuẩn thời cơ ngay lúc này.
Nếu là ngày thường cũng vô phương, nhất thời nhớ lại câu nói ở tết hoa đăng kia, trong lòng ta liền phát lạnh.
"Trẫm biết việc này", bệ hạ buông chén trà, trầm giọng: "Trẫm đã sai các nơi vận lương, ít ngày nữa sẽ giảm bớt tình hình thiên tai ở Giang Hoài." Uyển Nhi muốn tiến lên châm thêm trà, bị bệ hạ vẫy tay ngừng.
Địch Nhân Kiệt trầm ngâm một lát, lại nói: "Giang Hoài vốn là khu vực lớn sản xuất lương thực, hiện giờ gặp phải nạn hạn hán, các nơi khác cũng vì vậy nhiều lần dâng biểu cáo, lương thực tồn trữ vào đông đã không đủ. Mặc dù biện pháp này có thể nhất thời giảm bớt thiên tai, nhưng đến mùa đông lương thực lại hoàn toàn không đủ cung cấp, dân chúng chắc chắn sẽ khổ sở." Bệ hạ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Lệnh cấm mới vừa ban bố hơn một tháng, sao có thể dễ dàng phế bỏ?"
Địch Nhân Kiệt mặt bình tĩnh muốn nói tiếp, Võ Thừa Tự bỗng ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Địch tướng, hôm nay là quỳnh hoa trà yến, thiết nghĩ đừng để Giang Hoài làm mất hứng, việc này tạm gác lại ngày mai vào triều nghị bàn lại đi." Bên kia Võ Tam Tư cũng nhíu nhíu mắt, phụ họa theo: "Đúng đúng, bệ hạ một ngày bận trăm công nghìn việc, khó được dịp cùng chúng ta và các chất nhi tôn nhi ẩm trà, không cần làm hỏng nhã hứng."
Địch Nhân Kiệt thấy vậy cũng không nói nữa, chỉ thở dài, chầm chậm uống trà.
Hoàng cô tổ mẫu tin Phật, cho nên ban lệnh cấm sát sinh, không ngờ làm hại rất nhiều dân thường ở hai bờ sông Giang Hoài đói chết, cũng là sát sinh. Địch Nhân Kiệt nói không sai, tấm lòng vì dân của ông hết sức chân thành có thể thấy được, chỉ tiếc... Ta ngắm cánh hoa quỳnh đẹp đẽ trôi nhẹ trong chén, nghe mọi người bồi bệ hạ đàm đạo Phật giáo, lời khuyên can ban nãy dù mọi người đã sớm cố ý làm nhạt, nhưng vẫn luẩn quẩn trong điện không gạt đi được.
Bệ hạ vốn là hứng khởi tràn đầy, lại vì vậy mà sớm tan trà yến.
Ta nói hai câu với Uyển Nhi xong rời khỏi Bồng Lai điện, đi xuống thềm đá mới gặp Lý Thành Khí một mình đứng đó, đang muốn cúi đầu tránh đi thì nghe thấy hắn lên tiếng gọi: "Vĩnh An quận chúa." Ta sửng sốt, liếc nhìn cung nhân đi lại bốn phía, khó hiểu vì sao hắn lại gọi ta. Ánh mắt hắn bình thản mang theo ba phần thừa nhận, ta do dự đi qua hành lễ: "Quận vương."
Hắn cười nhẹ, nói: "Đa tạ trà hoa của quận chúa." Ta vội trả lời: "Quận vương khách khí, là Lâm Tri quận vương hái lấy, Vĩnh An chẳng qua là chọn lọc rồi mượn hoa hiến phật". Ngữ khí hắn xa cách, ta cũng đáp lại khách khí, trong lòng không khỏi rối rắm, không hiểu mục đích của hắn.
Hắn lại nói: "Quận chúa đối với hoa quỳnh có hiểu biết sâu sắc, chẳng biết có thể vì bổn vương giảng giải một chút được không?" Ta sửa sang tâm trạng, bắt đầu nói về dược lý, mới vừa nói hai câu thì thấy Địch Nhân Kiệt từ trong điện đi ra, gặp chúng ta liền nâng tay áo hành lễ: "Quận vương, quận chúa."
Lý Thành Khí gật đầu: "Địch tướng". Địch Nhân Kiệt đi lên trước hai bước, đứng bên cạnh hai ta, cười nói: "Hai vị sao còn chưa hồi cung ?" Lý Thành Khí cười trả lời: "Bổn vương thấy quận chúa đối với hoa quỳnh có nhiều hiểu biết, nhất thời hiếu kỳ, nên giữ quận chúa lại thỉnh giáo vài câu". Địch Nhân Kiệt gật đầu nhìn ta, nói: "Lại nói tiếp bổn tướng cũng là nhờ phúc quận chúa mới có thể được uống trà quỳnh hoa."
Ta bèn cười nói không dám, Lý Thành Khí chỉ ôn hòa cười, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Địch tướng có thể đã phát hiện hành động bất thường của Lai Tuấn Thần ?" Địch Nhân Kiệt nét cười cứng lại, nhìn ta liếc mắt một cái, lúc này Lý Thành Khí mới nhẹ giọng nói: "Quận chúa chỉ cùng bổn vương giảng giải về quỳnh hoa, Địch tướng cứ yên tâm đi." Địch Nhân Kiệt có vẻ ngoài ý muốn lại đưa mắt sang ta lần nữa, nhẹ giọng nói ngắn gọn: "Dù có một ngày ác quan dụng hình bức cung, bổn tướng cũng không e ngại." Lý Thành Khí gật đầu: "Nếu bị ép cung, tức khắc nhận tội có thể miễn chết, còn lưu lại mạng sống thì còn khả năng chứng minh trong sạch." Địch Nhân Kiệt cười nói: "Đa tạ quận vương."
Hai người vẫn tươi cười không giảm, nếu không nghe đoạn đối thoại này, ai cũng không nghĩ là họ đang nói về sinh tử đại sự.
Ta nghe vài câu, lập tức hiểu được dụng ý Lý Thành Khí gọi ta lại. Hắn bị cấm túc trong cung, tất nhiên bất cứ lúc nào cũng bị kẻ khác âm thầm theo dõi, mặc dù có gặp Địch Nhân Kiệt đi nữa cũng không có cơ hội nói chuyện. Nếu việc này không cấp bách, hắn cũng sẽ không lấy ta ra ngụy trang, giả bộ cùng Địch Nhân Kiệt ngẫu nhiên gặp gỡ nói chuyện phiếm... Ta trộm liếc nhìn nội thị cung tỳ cách đó không xa, trong lòng bất ổn, trên lưng bất giác đã đổ một tầng mồ hôi.
Lý Thành Khí cười nhìn ta: "Quận chúa thỉnh tiếp tục nói."
Ta nhẹ gật đầu, bắt đầu giải thích, mặt mày cố ý tỏ vẻ hào hứng, thỉnh thoảng còn trao đổi cùng Địch Nhân Kiệt và Lý Thành Khí, tận lực làm cho bản thân trông tự nhiên, nhưng vẫn không tránh được tâm hoảng ý loạn, cuối cùng nói xong bổ sung thêm: "Kỳ thật dược lý này ta được học từ Thượng Y Cục, nếu quận vương cảm thấy hứng thú thì nên thỉnh Thái y cẩn thận giảng giải thêm."
Lý Thành Khí vuốt cằm: "Đa tạ Quận chúa", hắn nghiêng đầu đối Địch Nhân Kiệt nói: "Địch tướng, bổn vương cáo từ." Địch Nhân Kiệt gật đầu: "Quận vương bảo trọng."
Lý Thành Khí gật chào hai người chúng ta, xoay người rời đi, tất cả diễn ra vô cùng tự nhiên.
Ta lại cùng Địch Nhân Kiệt đi thêm một đoạn, khuôn mặt Địch Nhân Kiệt tràn đầy ý cười nhìn ta, ông nói: "Ánh mắt quận chúa thật tốt". Ta ngẩn người một lúc mới hiểu được ý tứ của ông, không khỏi nhớ tới câu nói đùa ở yến tiệc nhậm chức lúc trước, mặt lập tức nóng bừng lên: "Vĩnh An chỉ đưa Địch tướng tới đây, cáo từ". Ta nói xong không đợi ông trả lời, vội vàng rẽ sang con đường khác chạy đi.
Một mình ta nhàn rỗi đi dạo ven Thái Dịch Trì, tỉnh táo lại mới nghĩ mà sợ. Lý Thành Khí tuy là tùy ý gọi ta lại, nhưng khó bảo đảm không bị người có tâm nhìn thấy lại có suy nghĩ khác, huống chi còn cùng Địch Nhân Kiệt tâm tình một lát. Có điều cân nhắc trái phải xong, chỉ thấy có dịp này là tốt nhất, mượn quỳnh hoa trà yến thỉnh giáo ta, cho dù có người mật tấu với Hoàng cô tổ mẫu, cũng sẽ không sai lệch quá lớn.
-
Cho đến khi lá phong dần dần đỏ, Địch Nhân Kiệt ở trong triều vẫn như trước sấm rền gió cuốn, ngược lại thúc phụ Võ Thừa Tự thì bị cách chức thừa tướng.
Ta vốn lo sợ bất an mấy tháng nay, nhờ tin tức này mà bắt đầu nảy sinh một tia hy vọng. Thúc phụ như mặt trời ban trưa mà còn bị cách chức, có lẽ bệ hạ thật sự muốn đặt tâm tư ở Lý gia, vì lẽ này mà làm cho Đại Minh cung thu lại vài phần màu sắc.
Hôm nay ngày chín tháng chín, khắp nơi trong cung đều có tiếng hoan hô cười đùa, mọi người đang chuẩn bị cho Khúc Giang ẩm yến.
Sau khi ta vào cung được ba năm, ngày chín tháng chín hàng năm Hoàng cô tổ mẫu đều ở Lạc Dương Thái Sơ cung, cho nên ở Đại Minh cung ta chưa bao giờ được trải qua không khí náo nhiệt này. Năm nay Hoàng cô tổ mẫu lưu lại Trường An, tất nhiên muốn ấn theo tập tục xưa, mang con cháu hoàng thất cùng chúng thần trong triều đi đến bờ sông Khúc Giang, leo lên Tử Vân lâu bày tiệc uống rượu.
Đi trên đường Uyển Nhi cùng bầu bạn với ta, ngồi trong xe ngựa mặt nàng không giấu được nét cười: "Trước đây mỗi tam tiết* đều có Khúc Giang ẩm yến, đặc biệt tết Trùng Cửu là náo nhiệt nhất. Khắp thành Trường An muôn người đều đổ xô ra đường, Khúc Giang bên này, trong vườn thượng uyển là bệ hạ, con cháu người và các đại thần, bên kia là dân chúng bình dân, cách bờ sông có thể nhìn thấy nhau, vô số văn nhân dân chúng đi thuyền qua lại tấp nập, đó mới là thịnh thế phồn hoa."
*Tam tiết: gồm tết Đoan Ngọ, Trung Thu và Nguyên Đán.
Ta nghe nàng nói như thế, trong lòng kích động: "Rốt cục cũng có cơ hội nhìn xem Khúc Giang ."
Uyển Nhi a một tiếng, mới lắc đầu nói: "Ta đã quên, muội vẫn là lần đầu đến Phù Dung viên, lần này cần phải chơi vui vẻ một chút. Tết Trùng Cửu không câu nệ lễ tiết hoàng tự triều thần, mặc dù không bằng tết Nguyên Tiêu trắng đêm say sưa cuồng hoan, nhưng cũng là không say không về." Ta chớp chớp mắt, rầu rĩ nói: "Rược hoa cúc ta không được uống, chỉ có thể ăn hai món điểm tâm an ủi."
Đang nói vui vẻ, xe ngựa đã ngừng lại.
Ta xuống xe ngựa, đã gặp các vị quận chúa quận vương nói chuyện ở một bên, trên mặt hiếm hoi mang theo thoải mái thích ý. Xa xa trên xe ngựa, không ít đại thần trong triều không ngừng đi xuống, có thanh niên tài tuấn, cũng có lão luyện thành thục, không ngừng chắp tay với nhau nói như ý cát tường.
Khoảnh khắc ngẩn người, một đôi mắt trong suốt dịu dàng lướt qua đám người hỗn loạn, lẳng lặng nhìn ta.
Ta cũng nhìn lại hắn, bỗng nhiên nhớ lại một năm trước, ta cùng với hắn cũng là khi hoa cúc nở, ở yến hội Địch Nhân Kiệt mà quen biết. Đúng lúc tim ta đập mạnh, ngự giá đã tới, ta vội thu tầm mắt cùng mọi người quỳ xuống đất nghênh giá, Hoàng cô tổ mẫu một thân long bào vàng rực sáng chói, bước xuống long liễn, trên mặt vui mừng dị thường, cười nói: "Hãy bình thân, cùng trẫm lên lầu."
Mọi người đứng dậy tạ ơn, Uyển Nhi liền bước nhanh lên trước một bước.
Đến khi khai yến, bệ hạ bỗng nhiên cất cao giọng nói: "Sáng hôm nay trẫm thức dậy lại thấy mọc răng mới, vừa hay đúng ngay tết Trùng Cửu, nên hôm nay sửa niên hiệu thành Trường Thọ đi." Mọi người liền đứng dậy chúc mừng, nhất tề quỳ xuống hô to vạn tuế.
Hoàng cô tổ mẫu tuổi già mọc răng mới sinh tóc đen, tất nhiên đặc biệt vui mừng.
Chẳng qua tháng năm vừa mới đổi niên hiệu Như ý, ngay lúc này có hỉ sự lại sửa thành năm Trường Thọ.
Rượu quá ba tuần, quân thần say sưa ngâm thơ đối chữ, hoà thuận vui vẻ ấm áp.
Ta thấy Uyển Nhi say rượu cười bồi các thúc phụ nói chuyện, bèn trốn ra ngoài, dọc theo cầu thang đi xuống, chọn một chỗ tay vịn yên tĩnh nhìn về Khúc Giang xa bờ bên kia. Thật như lời Uyển Nhi nói, bên ấy toàn đầu người chuyển động rất náo nhiệt, nhìn từng cụm sáng bên dưới, không ít người ngồi ngay cạnh bờ sông, nâng chén đối ẩm.
"Trường Thọ nguyên niên*", phía sau có thanh âm nhẹ nhàng, "Năm Như Ý đã trôi qua." Ta không quay đầu, như cũ nhìn về bờ sông bên kia, giờ này trên lầu đang ca múa rộn ràng, khắp nơi cười vui, sẽ không ai lưu tâm đến nơi đây.
*nguyên niên: năm đầu tiên
Người nói chuyện bước lên hai bước, tay đặt lên lan can, dịu dàng cầm lấy tay ta.
Bình luận truyện