Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 58: Kiếm Pháp Sơ Ngộ



Thanh Huyền Trọng kiếm trước mắt từng luyện chế bảo khí trung phẩm thất bại, cho nên phẩm chất của tài liệu luyện chế đều rất cao.

Mất chốt là kiếm này đủ “trọng lượng”, còn có thể tăng phúc cường độ công kích.

Hơn nữa, Trần Vũ còn từng kiêm tu một môn kiếm pháp.

- Chọn nó vậy.

Trần Vũ nâng lệnh phù trong tay lên, đưa tới trước tủ đặt Huyền Trọng kiếm.

“Ô...ô...ô...n...g”

Cái tủ trước mắt bỗng nhiên nổi lên một tầng trận pháp xích hồng, sau đó lóe lên rồi tắt.

Đồng thời, lệnh phù trong tay Trần Vũ cũng bốc cháy.

Trần Vũ mừng rỡ, đưa tay gỡ Huyền Trọng kiếm trên tủ xuống.

Kiếm vừa đến tay, cánh tay Trần Vũ liền trầm xuống, có cảm giác nặng nề vững chải.

Đoán chừng kiếm này ít nhất cũng phải 1500 cân.

Luyện Thể kỳ e rằng một tay cũng không cầm nổi kiếm, có thể nâng được một góc đã tốt lắm rồi.

Thông Mạch hậu kỳ có lẽ có thể miễn cưỡng vung động.

Luyện Tạng kỳ dù mua được cũng không thể linh hoạt.

Cho dù là Trần Vũ cũng cảm thấy kiếm này hơi nặng, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn thực chiến giết địch.

- Chờ đến khi Đồng Tượng công của ta đạt tới tầng thứ gân đồng đại thành, hoặc xương đồng thì liền có thể trăm phần trăm phát huy kiếm này.

Trần Vũ thầm nghĩ.

- Ồ? Là thanh Huyền Trọng kiếm này?

Trước cửa, lão giả đứng canh cửa cũng ngạc nhiên.

Nhìn Trần Vũ tay cầm kiếm nhẹ nhàng như không, trong lòng hắn giật mình không thôi. Theo hắn biết, từng có cường giả Hóa Khí Hậu Thiên đã từng thử dùng kiếm này, nhưng bởi vì ảnh hưởng linh hoạt nên đành phải bỏ qua.

Sau khi đạt được bảo khí Huyền Trọng kiếm, Trần Vũ quay trở về nơi ở, bắt đầu làm quen với thanh kiếm này.

Trước kia, hắn tùy ý tu hành một môn võ học trung cấp là Trảm Phong Kiếm, rất ít khí luyện tập, nhưng cũng đạt tới cảnh giới tiểu thành.

Trần Vũ tay cầm Huyền Trọng kiếm, đứng trong sân diễn luyện vài canh giờ.

Kiếm này từ đầu tới cuối đều có chút cồng kềnh, không thích hợp với võ học truy cầu tốc độ cực hạn như Trảm Phong Kiếm.

“Phành...! Phành...! Phành...”

Trần Vũ thử thôi động trái tim, tốc độ và lực lượng đều đề thăng thêm vài phần.

- Trảm Phong Kiếm.

Huyền Trọng kiếm trong tay hóa thành một đoàn kiếm ảnh màu bạc mơ hồ, bên tai chỉ nghe tật phong gào thét, một loạt kiếm phong khí kình vô hình chẻ chiếc lá bay qua trước mặt thành bốn khối vuông vức.

Đây còn là dưới tình huống không quán chú nội tức.

- Trảm!

Trần Vũ rót Vân Sát nội tức vào, “ong” một tiếng, Huyền Trọng kiếm trong tay ngưng tụ thành một đạo ánh sáng màu bạc.

Chỉ trong chớp mắt, hắn cảm thấy trọng kiếm trong tay tăng thêm vài phần, tựa như một đầu man ngưu phát cuồng.

“Ầm...”

Một tia cầu vồng kiếm màu bạc mang theo tiếng rít gào trầm thấp kinh hồn xẹt qua tầng nham thạch trên mặt đất, để lại một vệt ngấn sâu nửa thước, dài một hai trượng, tỉa lửa bắn tung tóe, đá vụn bay tán loạn.

- Uy lực thật mạnh.

Trần Vũ không khỏi líu lưỡi, chỗ ở trong nội môn của hắn đều là tầng nham thổ cứng rắn này, vũ khí bình thường rất khó rạch ra dấu vết như vậy.

Sau khi thử qua Huyền Trọng kiếm, ngày hôm sau Trần Vũ liền lên đường đến “Thiên Võ Các”.

Sau Thi đấu Ngoại môn, Trần Vũ thu được ba vạn điểm cống hiến, đã đổi ở Tông Vụ Đường.

Bên cạnh đó, lúc trước chém giết Khấu Vương, Huyết Thủ Đầu Ngốc, lần lượt kiếm được 4500 và 2000 điểm cống hiến để đổi công pháp bí tịch, cho nên điểm cống hiến rất sung túc.

Mặc dù tính đi phần tiêu hao thì bây giờ vẫn còn thừa hơn 36000 điểm.

Trực tiếp tiến đến tầng hai.

Trần Vũ lựa chọn sử dụng một môn võ học kiếm pháp cấp cao - Thiết Cương Kiếm, tốn mất 5000 điểm cống hiến.

Thiết Cương Kiếm hoàn toàn khác Trảm Phong Kiếm, chú ý ổn định, nặng nề, tu luyện tới tiểu thành có thể hóa kiếm thành võng, kiếm cương vừa có thể lấy thể đè người, còn có thể dùng để hộ thể, bao gồm cả công lẫn thủ.

Võ học này nếu đạt tới đại thành, múa động kiếm cương có thể quần công.

- Cực kỳ thích hợp với Huyền Trọng kiếm.

Trần Vũ tương đối hài lòng môn võ học cao cấp này.

Tại lầu hai, Trần Vũ lại tìm tòi chốc lát.

- Không thấy Đồng Tượng công.

Trần Vũ cũng không quên mục đích chuyến đi này.

Hắn tìm một chấp sự trung niên ở Thiên Võ Các, hỏi dò phần hạ của Đồng Tượng công.

- Ồ? Ngươi là đệ tử của Mao trưởng lão?

Tên chấp sự trung niên liền khách khí, để Trần Vũ chờ đợi một lát.

Một lúc sau.

Tên chấp sự trung niên không biết từ góc nào lấy ra một cái hộp gỗ, xuất ra một quyển Đồng Tượng công khác.

Trần Vũ nhìn một lượt, quả nhiên là Đồng Tượng công phần hạ.

- Bao nhiêu điểm cống hiến thế?

Trần Vũ hỏi.

Chấp sự trung niên cười nói:

- Loại công pháp thể tu bỏ đi này đối với thời nay mà nói, căn bản vô dụng. Ngươi tùy tiện trả vài nghìn điểm cống hiến là được.

Vô dụng bỏ đi ư?

Vẻ mặt Trần Vũ có chút cổ quái, không khỏi cảm khái Thể tu suy vong.

Đương nhiên, dù suy vong thế nào đi nữa thì phẩm cấp của Đồng Tượng công cũng không thấp, tên chấp sự trung niên nói “tùy tiện mấy nghìn điểm” cũng là bởi vì nể mặt Mao trưởng lão mà thôi.

Nếu như theo trình tự bình thường, trả một hai vạn điểm cống hiến cũng không kỳ quái.

- Được.

Trần Vũ khấu trừ 4000 điểm cống hiến, đổi lấy phần hạ Đồng Tượng công.

Cứ như vậy, hắn ở Thiên Võ Các đổi Đồng Tượng công và Thiết Cương Kiếm, tổng cộng chỉ mới dùng 9000 điểm cống hiến.

Trần Vũ tính toán một chút, bản thân vẫn còn dư lại hơn 27000 điểm cống hiến, còn có 1000 khối nguyên thạch thứ phẩm.

Đây chính là toàn bộ tàn sản trong người của Trần Vũ.

...

Trở về nơi ở.

Trần Vũ trước tiên lật xem phần hạ Đồng Tượng công một chút.

- Phần hạ của Đồng Tượng công, sau khi nhập môn Đồng Tượng, chính là đúc thành “Đồng Tượng thân”, chia thành Đồng Tượng Cương Thể, Đồng Tượng Chân Thân...

Trần Vũ nhìn sơ lược.

Phần hạ của Đồng Tượng công đối với hắn mà nói, có chút xa xôi.

Nhìn miêu tả trên đó, nhập môn của Đồng Tượng, hẳn là chỉ: Da đồng, gân đồng, xương đồng.

Tiếp theo chính là Đồng Tượng thân chân chính, chia làm hai tầng cương thể, Chân Thân. Trần Vũ suy đoán, có lẽ đối ứng với Hóa Khí Hậu Thiên, Hóa Khí Tiên Thiên.

Đồng Tượng Cương Thể: thân thể Đồng Tượng cường đại, giúp thân thể phụ gia một tầng lực trường Đồng Tượng vô hình, giống như một tầng hộ giáp cương khí, có thể ngạnh kháng bảo khí, hoành hành vạn quân, làm tan rã các loại công kích, thậm chí phản chấn công kích của đối thủ.

Ngạnh kháng bảo khí?

Trần Vũ hít sâu một ngụm lãnh khí, sau khi cương thể hình thành, cơ bản có thể hoành hành ngang dọc, giống như một con bạo long được võ trang áo giáp gai sắt.

Tầng tiếp theo, Đồng Tượng Chân Thân thì miêu tả lại càng kỳ diệu.

Đồng Tượng Chân Thân: dùng đại ý chí ma luyện bản thân, tinh thần hợp nhất với Đồng Tượng, lĩnh ngộ chân ý của Đồng Tượng, thành tựu “Đồng Tượng”. Chân Thân vừa thành, thủy hỏa vạn độc bất xâm, lực lớn vô cùng, có thể khiến quỷ thần tránh lui. Cảnh giới này có thể sử dụng bí pháp Chân Thân, khiến thể phách hóa khổng lồ, có sức mạnh to lớn, chống lại quỷ thần.

Tầng thứ Chân Thân này, hiện tượng và năng lực đều vượt qua nhận biết của Trần Vũ.

- Xem ra, phần thượng là nhập môn, phần hạ mới là phần chính.

Trần Vũ thu hồi bí tịch.

Bây giờ Đồng Tượng công nguyên vẹn đã góp đủ, trong lòng hắn cuối cùng cũng có chút lực lượng.

Mấy ngày sau, Trần Vũ ở trong sân, tham tu môn võ học cao cấp Thiết Cương Kiếm.

Trước đây, hắn tùy tiện luyện tập Trảm Phong Kiếm, phong cách nhẹ nhàng bình thản. Mà Thiết Cương Kiếm thì phong cách tương phản, chú ý thế trầm lực trọng, ổn định vững chắc.

Trong quá trình tu hành, Trần Vũ đem cả hai loại so sánh, thể ngộ hàm ý trong kiếm pháp.

Mà thân thể hắn, phảng phất có một loại bản năng, hết thảy chiêu thức bên ngoài đều có thể nhanh chóng dung hợp hoàn mỹ.

Trước tiên dung hợp hoàn mỹ ở phương diện “hình”, sau đó liền có thể nhanh chóng lĩnh ngộ ý cảnh.

Dần dần, trong quá trình Trần Vũ diễn luyện, trước tiên dung hợp chiêu thức hoàn mỹ, sau đó từ từ quên đi chiêu thức ban đầu, dùng bản năng thần kỳ nào đó của thân thể, không bàn mà hợp thi triển chân ý kiếm pháp.

Ở trong sân, kiếm pháp của thiếu niên lúc thì nhẹ nhàng như gió, lúc lại ổn trọng như núi.

Năm ngày sau, Thiết Cương Kiếm của Trần Vũ đã đạt đến tiểu thành.

“Ô...ô...ô...n...g”

Huyền Trọng kiếm trong tay nhoáng lên, múa ra một mảnh cương phong kiếm ảnh màu bạc, sau khi tiến thêm một bước ngưng tụ, đã hình thành một tấm lưới kiếm cương màu bạc rực rỡ.

Kiếm cương sơ thành.

- Lẽ nào ta là thiên tài tu kiếm pháp?

Trần Vũ thật bất ngờ.

Thiết Cương Kiếm mà hắn tu hành hiện nay dù sao cũng là võ học cao cấp, không ngờ tiến độ còn nhanh hơn cả tu luyện Trảm Phong Kiếm.

Trảm Phong Kiếm của hắn bây giờ cũng đột phá đến đại thành.

Thực ra, sau khi dung hợp với trái tim thần bí, thân thể Trần Vũ vẫn luôn lột xác phát triển, thân thể có một loại bản năng cường đại siêu việt dã thú.

Hắn có thể dễ dàng dung hợp “hình” kiếm pháp một cách hoàn mỹ, còn dùng bản năng thân thể để truy cầu chân ý trong kiếm pháp.

Còn một nguyên nhân khác là Thiết Cương Kiếm chú trọng hàm ý “thế đại lực trầm”, cực kỳ phù hợp với thể phách cường đại và Đồng Tượng công của Trần Vũ.

Đương nhiên, Trần Vũ chẳng qua chỉ “kiêm tu” hai môn võ học kiếm pháp mà thôi. Loại võ học cao cấp như Thiết Cương Kiếm, bản thân có pháp môn nội tức, có thể trở thành chủ tu, nhưng tu ra nội tức thì khẳng định không bằng Vân Sát nội tức.

Trần Vũ chỉ tu võ kỹ kiếm pháp, lĩnh ngộ chân ý, chú ý một vài kỹ xảo vận dụng nội tức mà thôi.

Vài ngày sau, Trần Vũ đình chỉ diễn luyện, đi tới Tông Vụ Đường.

- Những tài liệu còn lại đều đã đủ phân lượng ngươi cần. Chỉ thiếu Man Ngưu chi tủy.

Một gã chấp sự lấy ra một ít tài liệu.

Thì ra, mấy ngày trước Trần Vũ đã đến Tông Vụ Đường, giao nộp điểm cống hiến và nguyên thạch, dùng danh nghĩa nhiệm vụ để thu mua trân tài của phương thuốc luyện thể.

Đây là quyền hạn sau khi trở thành đệ tử nội môn, có thể phát hành nhiệm vụ tại Tông Vụ Đường.

Bây giờ, các loại tài liệu đều tập hợp, chỉ thiếu tài liệu chính là Man Ngưu chi tủy.

- Tổng cộng 300 điểm cống hiến, 180 nguyên thạch thứ phẩm.

Tên chấp sự giao tài liệu cho Trần Vũ.

Trần Vũ đi ra khỏi Tông Vũ Đường, thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

- Vẫn thiếu Man Ngưu chi tủy.

Trước kia, hắn từ chỗ gia tộc của Đồng Ngọc Linh đạt được Man Ngưu chi tủy, nhưng sau khi Đồng Tượng công tiểu thành cũng đã dùng hết.

Nửa canh giờ sau.

Trần Vũ tìm đến chỗ ở của Đồng Ngọc Linh tại nội môn.

- Man Ngưu chi tủy? Gia tộc ta lấy ra thứ đó cũng đã hết sạch rồi.

Đồng Ngọc Linh lắc đầu nói.

Trần Vũ nhướng mày, không có dược dịch luyện thể, việc tu hành Đồng Tượng công của hắn sẽ càng lúc càng chậm.

- Chẳng qua, ta biết vị trí của “Hồng Giác Hung Ngưu”.

Đồng Ngọc Linh có chút do dự, nói.

- Ồ?

Ánh mắt Trần Vũ sáng lên, nếu như có thể tìm được vật dẫn của Man Ngưu chi tủy, vậy thì loại tài liệu chính này về sau cũng dễ kiếm.

- Chẳng qua, loại hung ngưu này vô cùng hung hăng nguy hiểm, gia tộc ta từng xuất lực, tổng cộng xuất động hai vị Luyện Tạng kỳ, sáu vị Thông Mạch hậu kỳ mới khó khăn đánh chết một đầu, tổn thất cũng rất lớn, một cường giả Luyện Tạng kỳ trong đó bị trọng thương, đến bây giờ còn chưa khôi phục...

Đồng Ngọc Linh nhắc nhở.

- Ta biết.

Trần Vũ cũng không hề từ bỏ.

Bây giờ, hắn đã thu được bảo khí Huyền Trọng kiếm, kiếm pháp có chút thành tựu, vừa vặn có thể ra ngoài rèn luyện một chút.

- Như vậy đi, ta cũng vừa vặn cần tinh huyết của “Hồng Giác Hung Ngưu”, chúng ta có thể hợp tác đánh chết đầu ngưu này.

Đồng Ngọc Linh cười nói.

Nàng đã chú ý tới cái bao lớn mà Trần Vũ vác sau lưng.

- Được.

Trần Vũ mừng rỡ, Đồng Ngọc Linh hiện nay đã tấn thăng tới Luyện Tạng kỳ, cũng là một trợ lực rất lớn.

Ngày hôm sau, Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh chuẩn bị ổn thỏa, cưỡi ngựa rời khỏi Vân Nhạc môn.

Hai người rời đi không lâu, trong rừng cây phụ cận có hai thân ảnh đội mũ rộng vành xuất hiện, nhìn hình thể có vẻ là hai thanh niên.

- Hắn còn có bạn gái là Luyện Tạng kỳ?

Một thanh niên đội mũ rộng vành trong đó có chút ngoài ý muốn.

- Sợ cái gì, chỉ là một nữ tử mới tấn thăng Luyện Tạng kỳ, đến lúc đó nhân dịp bọn hắn tình chàng ý thiếp liền hạ thủ, hắc hắc...

Một thanh niên khác không đếm xỉa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện