Vĩnh Sinh
Chương 100: Truyền thụ thần thông
Trông thấy nụ cười của Phương Hàn, không hiểu sao trong nội tâm của Già Lam dâng lên một cổ hàn ý sâu sắc, cảm nhận được sự kiên định, quả quyết của hắn, còn có một cổ oán niệm dù chết cũng không sờn. Chính cổ oán niệm này là động lực để hắn tu luyện, khiến chắn chăm chỉ khổ luyện, tiến bộ thần tốc.
Đúng là một cái thiên đại nhân tình.
Một viên Âm Dương Vạn Thọ Đan tương đương với việc giúp đạt được Thần Thông Bí Cảnh, còn có sáu trăm năm thọ mệnh. Cho dù là Già Lam đối vơi đan dược này cũng có chút động tâm. Tuy nàng đã đột phá Thiên Nhân Cảnh có thọ mệnh tám trăm năm nhưng nàng cũng không ngại bản thân sống quá lâu. Tu đạo vốn là tranh đấu để sống lâu, sống thêm một năm là có thêm một năm cơ hội.
Rất nhiều cao thủ sau khi đột phá Thiên Nhân Cảnh, khổ tu triền miên, trải qua mấy trăm năm tu luyện, nước chảy đá mòn mà vẫn không thể đột phá, cuối cùng khí tán công tiêu, sinh mạng chấm dứt cũng không phải là chuyện hiếm.
Nhìn thấy Phương Hàn cứ vậy mà cho đi, thật sự là cho người ta có phần cảm khái, quyết tăm chiến thắng Hoa Thiên Đô của hắn, tự chặt đi đường lui của bản, thân, quyết tử đến cùng, Già Lam không nhịn được có chút tiếc nuối, bởi vì nàng biết rằng Phương Hàn dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì chuyện chiến thắng Hoa Thiên Đô là chuyện gần như không tưởng. Bất quá hiện tại nàng vẫn tiếp nhận nhân tình của Phương Hàn, Long Huyên là nhân vật trọng yếu trong Già Lam hội của nàng, một khi Long Huyên bước vào Thần Thông Bí Cảnh, trở thành chân truyền đệ tử thì sẽ góp phần gia tăng thực lực của Già Lam hội lên rất nhiều.
"Ta thay mặt Long Huyên nhận phần nhân tình này của đệ." Già Lam tiếp nhận Âm Dương Vạn Thọ Đan, nắm tay nhẹ nhàng vung lên: "Chờ đệ học xong thần thông có thể đên Già Long Phong của ta, ta sẽ thay mặt Long Huyên tạ ơn đệ."
"Không cần khách khí, đệ hiện tại đi theo trưởng lão đến Vũ Hóa thiên Cung sau đó sẽ đi bái phỏng Già Lam sư tỷ." Phương Hàn gật đầu, biết mình lần này đã lập ra một mối bang giao không thể phá vỡ với Già Lam, sau này có một minh hữu vững chắc, chính thức xây dựng được chỗ dựa cho bản thân.
"Già Lam, Già Lam Phong của ngươi chưa bao giờ cho nam đệ tử tiến vào, nay lại mời hắn không sợ phá lệ sao?" Linh Tiêu ở một bên cười lạnh.
"Quy củ là do ta định ra, vì một hoàn Âm Dương Vạn Thọ Đan mà phá lệ thì có làm sao?" Già Lam thản nhiên nói.
"Ngươi nếu như có thể kéo Phương Thanh Tuyết vào Già Lam hội của mình, chờ khi chưởng giáo chí tôn vũ hóa phi thăng, thành tựu tiên nghiệp thì cũng có thể cùng Hoa sư huynh tranh đoạt ngôi vị chưởng giáo. Phương Hàn, ngươi ráng mà sống tốt mười năm của ngươi đi!" Linh Tiêu không hiểu vì sao lại trở nên chua ngoa, lạnh lùng, liếc nhìn Phương Hàn nói, "Ngươi hãy cố mà sống cho tốt."
Nói xong thì cả người chìm trong tử khí, biến mất không thấy đâu, không biết là thi triển loại độn pháp nào.
"Linh Tiêu là người thân cận với Hoa sư huynh, đối với đệ khó chịu cũng là chuyện thường, không cần phải để ý tới hắn, bất quá hắn sẽ không âm thầm làm chuyện gì đối phó với đệ, đệ có thể yên tâm." Già Lam thấy tình hình này thì quay nhìn Phương Hàn giải thích.
"Xem ra trước khi trở thành chân truyền đệ tử, đệ đã đắc tội với cả Trung Thiên Đô, Đông Linh Tiêu, Nam Vạn La rồi." Phương Hàn nở nụ cười quỷ bí, "Bất quá Hoa Thiên Đô cũng dám đắc tội thì không sợ đặt tội thêm nhiều người."
"Long Huyên sẽ chờ đệ ở Già Lam Phong."
Sau khi nói chuyện xong thì Già Lam bước đi ra ngoài, bước mấy bước như là di hình hoán ảnh, chớp mắt đã không thấy đâu. Phương Hàn biết rõ những chân truyền đệ tử này tu luyện nhiều loại thần thông mạnh mẽ, thực lực hơn hắn rất nhiều.
"Đi thôi!"
Mấy trưởng lão im lặng quan sát một màn này, chuyện tranh đấu giữa những chân truyền đệ tử như Già Lam, Linh Tiêu thì những trưởng lão như họ cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào. Thần thông của bọn họ không hơn những chân truyền đệ tử này, thân phận mặc dù có phần nhỉnh hơn so với các "lão dài hơi" nhưng vẫn kém hơn các lão đầu như Thiên Hình trưởng lão, Truyền Công trưởng lão.
Mà ngay cả phụ thân Kim Thạch Thai, Kim Liệt Nhật cũng không dám đắc tội với những đệ tử như Già Lam, Linh Tiêu.
Bất quá Phương Hàn trước mặt bọn họ cũng không chút uy phong nào.
Lập tức các trưởng lão dẫn đầu bay lên, Phương Hàn cũng bay theo sau.
Vũ Hóa Thiên Cung, một cung điện khổng lồ, huyền phù giữa tầng mây bên trên Vũ Hóa Sơn, mây mù bao phủ có cảm giác như cung của Thiên Đế, một cung điện chìm trong mây mù. Đây là lần đầu tiên Phương Hàn đến Vũ Hóa Thiên Cung, chứng kiến khí thế của tòa thành này, nội tâm hắn rung động mãnh liệt.
"Cần bao nhiêu pháp lực mới có thể duy trì được tòa thành này lơ lửng như vậy? Lực lượng của vạn mã có đủ không? Không, cả tòa thành rộng lớn như thế này, cần lực lượng ít nhất cũng phải gấp vạn lần, phải là cả lực lượng một ức mã mới đủ!"
Phương Hàn thầm tính toán cần bao nhiêu pháp lực, nhưng mà hắn hiện tại không thể hỏi Diêm, tuy Diêm chắc là biết rõ nhưng mà Diêm phải ẩn dấu, thi triển Đại Tịch Diệt Pháp, triệt để ẩn dấu.
Mấy vị trưởng lão cẩn thận đi vào Vũ hóa Thiên Cung, cẩn thận đi từng bước một. Mây trắng lửng lờ trôi, làm cho người ta có cảm giác như đang lơ lửng trên mây, liếc mắt nhìn xuống Vũ Hóa Sơn, tòa thành lớn nằm giữa bình nguyên, tất cả cảnh vật trong vạn dặm xung quanh đều thu vào trong tầm mắt, làm cho người có cảm giác đang đứng ở vị trí cao cao tại thượng, thống trị tất cả.
"Ở lâu trong Vũ Hóa Thiên Cung này có thể từ từ bồi dưỡng ra tiên khí chất tiên nhân a." Phương Hàn thầm cảm thán, sống ở đâu thì tạo ra khí chất tương ứng với nơi đó.
Trong Vũ Hóa Thiên Cung, khắp nơi đều là đại điện, tần tầng lớp lớp, chồng lên nhau, cái sau cao hơn cái trước, tạo thành chín tầng, Phương Hàn có cảm giác như mình đi vào Thiên Cung, yết kiến Thiên Đế vậy.
"Đây là Chân Truyền Cung, là nơi truyền thụ thần thông cho các chân truyền đệ tử. Phương Hàn, ngươi vào đi, các đại trưởng lão đã nhận được tin tức rồi, đang chuẩn bị kiểm tra ngươi, chỉ cần cố gắng vượt qua vòng kiểm tra, cũng không có cạm bẫy gì cả. Xong xuôi họ sẽ tuyền thụ một môn thần thông cho ngươi, tặng cho ngươi một ngọn nui, từ đó về sau có thể khai sơn lập điện, chính thức trở thành chân truyền đệ tử."
Mấy vị trưởng lão đưa Phương Hàn tới trước một tòa cung điện lạnh lẽo, trên cửa điejn có một tấm bảng viết ba chữ lớn Chân Truyền Cung, mạnh mẽ co hồn, khiến cho nội tâm rung động. Phương Hàn gật đầu, bước vào trong.
Bước từng bước tiến vào Chân Truyền Cung, Phương Hàn thầm trấn định tâm thần, mặc dù trong đầu hắn có khí chất của Hoàng Tuyền Đại Đế, phong ấn của Diêm nhưng khi vào đây trong chốc lát thần chí cũng có chút mơ hồ.
Vừa tiến vào Chân Truyền Cung, người hắn thấy đầu tiên chính là Truyền Công trưởng lão, vị trưởng lão này Phương Hàn đã thấy qua nhiều lần, tâm thần cảm thấy an tĩnh đi một chút. Bất quá bên cạnh Truyền Công trưởng lão còn có một vị trưởng lão khác, Phương Hàn chưa từng thấy qua người này. Vị trưởng lão này tóc đen tuyền, mặt trắng sáng sủa, bộ dáng như một thiếu niên.
Mặc dù vị trưởng lão này có bộ dáng như một thiếu niên nhưng khi nhìn thấy người này, trái tim Phương Hàn nhảy mạnh lên, giống như làm việc gì trái lương tâm, sợ bị trời biết được, sai thiên lôi trừng phạt.
"Không cần sợ hãi, ta tuy là người nắm giữ Thiên Hình Đại nhưng đối với việc Vũ Hóa Môn có thêm một chân truyền đệ tử cũng rất quan tâm." Vị trưởng lão có bộ dáng thiếu niên lại có âm thanh trầm thấp, già nua.
"Thiên Hình Đài! Người này là Thiên Hình trưởng lão!" Phương Hàn lạnh cả người, chấp taym khom mình cúi lại hai người.
"Thiên Hình, ngươi thấy hắn như thế nào?" Truyền Công trưởng lão mở miệng hỏi.
Thiên Hình trưởng lão đảo mắt quan sát Phương Hàn từ trên xuống dưới, làm cho Phương Hàn có cảm giác như từng tấc da thịt trên cơ thể đều bị nhìn thấu, toàn thân, xương cốt, da thịt, nội tạng đều phơi bày ra dưới ánh mắt của Thiên Hình Trưởng lão. Đến khi Thiên Hình trưởng lão nhìn đến Thiên Môn trên đầu Phương Hàn, hắn co cảm giác như đầu mình bị người ta mở banh ra để nhìn ngó. Cũng may là hắn hiện giờ hắn đã dùng phong ấn, giấu kín hết ký ức về Hoàng Tuyền Đồ, Cửu Khiếu Kim Đan, nếu không thì chỉ một chút suy nghĩ đến cũng sẽ bị Thiên Hình trưởng lão phát hiện.
Thiên Hình trưởng lão cũng không có dừng lại lâu, sau khi thu ánh mắt về nói: "Truyền thụ thần thông cho hắn đi."
"Ngươi đã kiểm tra thì tốt rồi." Truyền công trưởng lão gật gật đầu, giờ tay lên, lập tức một quyền sách ngọc rơi xuống trước mặt Phương Hàn!
Đúng là một cái thiên đại nhân tình.
Một viên Âm Dương Vạn Thọ Đan tương đương với việc giúp đạt được Thần Thông Bí Cảnh, còn có sáu trăm năm thọ mệnh. Cho dù là Già Lam đối vơi đan dược này cũng có chút động tâm. Tuy nàng đã đột phá Thiên Nhân Cảnh có thọ mệnh tám trăm năm nhưng nàng cũng không ngại bản thân sống quá lâu. Tu đạo vốn là tranh đấu để sống lâu, sống thêm một năm là có thêm một năm cơ hội.
Rất nhiều cao thủ sau khi đột phá Thiên Nhân Cảnh, khổ tu triền miên, trải qua mấy trăm năm tu luyện, nước chảy đá mòn mà vẫn không thể đột phá, cuối cùng khí tán công tiêu, sinh mạng chấm dứt cũng không phải là chuyện hiếm.
Nhìn thấy Phương Hàn cứ vậy mà cho đi, thật sự là cho người ta có phần cảm khái, quyết tăm chiến thắng Hoa Thiên Đô của hắn, tự chặt đi đường lui của bản, thân, quyết tử đến cùng, Già Lam không nhịn được có chút tiếc nuối, bởi vì nàng biết rằng Phương Hàn dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì chuyện chiến thắng Hoa Thiên Đô là chuyện gần như không tưởng. Bất quá hiện tại nàng vẫn tiếp nhận nhân tình của Phương Hàn, Long Huyên là nhân vật trọng yếu trong Già Lam hội của nàng, một khi Long Huyên bước vào Thần Thông Bí Cảnh, trở thành chân truyền đệ tử thì sẽ góp phần gia tăng thực lực của Già Lam hội lên rất nhiều.
"Ta thay mặt Long Huyên nhận phần nhân tình này của đệ." Già Lam tiếp nhận Âm Dương Vạn Thọ Đan, nắm tay nhẹ nhàng vung lên: "Chờ đệ học xong thần thông có thể đên Già Long Phong của ta, ta sẽ thay mặt Long Huyên tạ ơn đệ."
"Không cần khách khí, đệ hiện tại đi theo trưởng lão đến Vũ Hóa thiên Cung sau đó sẽ đi bái phỏng Già Lam sư tỷ." Phương Hàn gật đầu, biết mình lần này đã lập ra một mối bang giao không thể phá vỡ với Già Lam, sau này có một minh hữu vững chắc, chính thức xây dựng được chỗ dựa cho bản thân.
"Già Lam, Già Lam Phong của ngươi chưa bao giờ cho nam đệ tử tiến vào, nay lại mời hắn không sợ phá lệ sao?" Linh Tiêu ở một bên cười lạnh.
"Quy củ là do ta định ra, vì một hoàn Âm Dương Vạn Thọ Đan mà phá lệ thì có làm sao?" Già Lam thản nhiên nói.
"Ngươi nếu như có thể kéo Phương Thanh Tuyết vào Già Lam hội của mình, chờ khi chưởng giáo chí tôn vũ hóa phi thăng, thành tựu tiên nghiệp thì cũng có thể cùng Hoa sư huynh tranh đoạt ngôi vị chưởng giáo. Phương Hàn, ngươi ráng mà sống tốt mười năm của ngươi đi!" Linh Tiêu không hiểu vì sao lại trở nên chua ngoa, lạnh lùng, liếc nhìn Phương Hàn nói, "Ngươi hãy cố mà sống cho tốt."
Nói xong thì cả người chìm trong tử khí, biến mất không thấy đâu, không biết là thi triển loại độn pháp nào.
"Linh Tiêu là người thân cận với Hoa sư huynh, đối với đệ khó chịu cũng là chuyện thường, không cần phải để ý tới hắn, bất quá hắn sẽ không âm thầm làm chuyện gì đối phó với đệ, đệ có thể yên tâm." Già Lam thấy tình hình này thì quay nhìn Phương Hàn giải thích.
"Xem ra trước khi trở thành chân truyền đệ tử, đệ đã đắc tội với cả Trung Thiên Đô, Đông Linh Tiêu, Nam Vạn La rồi." Phương Hàn nở nụ cười quỷ bí, "Bất quá Hoa Thiên Đô cũng dám đắc tội thì không sợ đặt tội thêm nhiều người."
"Long Huyên sẽ chờ đệ ở Già Lam Phong."
Sau khi nói chuyện xong thì Già Lam bước đi ra ngoài, bước mấy bước như là di hình hoán ảnh, chớp mắt đã không thấy đâu. Phương Hàn biết rõ những chân truyền đệ tử này tu luyện nhiều loại thần thông mạnh mẽ, thực lực hơn hắn rất nhiều.
"Đi thôi!"
Mấy trưởng lão im lặng quan sát một màn này, chuyện tranh đấu giữa những chân truyền đệ tử như Già Lam, Linh Tiêu thì những trưởng lão như họ cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào. Thần thông của bọn họ không hơn những chân truyền đệ tử này, thân phận mặc dù có phần nhỉnh hơn so với các "lão dài hơi" nhưng vẫn kém hơn các lão đầu như Thiên Hình trưởng lão, Truyền Công trưởng lão.
Mà ngay cả phụ thân Kim Thạch Thai, Kim Liệt Nhật cũng không dám đắc tội với những đệ tử như Già Lam, Linh Tiêu.
Bất quá Phương Hàn trước mặt bọn họ cũng không chút uy phong nào.
Lập tức các trưởng lão dẫn đầu bay lên, Phương Hàn cũng bay theo sau.
Vũ Hóa Thiên Cung, một cung điện khổng lồ, huyền phù giữa tầng mây bên trên Vũ Hóa Sơn, mây mù bao phủ có cảm giác như cung của Thiên Đế, một cung điện chìm trong mây mù. Đây là lần đầu tiên Phương Hàn đến Vũ Hóa Thiên Cung, chứng kiến khí thế của tòa thành này, nội tâm hắn rung động mãnh liệt.
"Cần bao nhiêu pháp lực mới có thể duy trì được tòa thành này lơ lửng như vậy? Lực lượng của vạn mã có đủ không? Không, cả tòa thành rộng lớn như thế này, cần lực lượng ít nhất cũng phải gấp vạn lần, phải là cả lực lượng một ức mã mới đủ!"
Phương Hàn thầm tính toán cần bao nhiêu pháp lực, nhưng mà hắn hiện tại không thể hỏi Diêm, tuy Diêm chắc là biết rõ nhưng mà Diêm phải ẩn dấu, thi triển Đại Tịch Diệt Pháp, triệt để ẩn dấu.
Mấy vị trưởng lão cẩn thận đi vào Vũ hóa Thiên Cung, cẩn thận đi từng bước một. Mây trắng lửng lờ trôi, làm cho người ta có cảm giác như đang lơ lửng trên mây, liếc mắt nhìn xuống Vũ Hóa Sơn, tòa thành lớn nằm giữa bình nguyên, tất cả cảnh vật trong vạn dặm xung quanh đều thu vào trong tầm mắt, làm cho người có cảm giác đang đứng ở vị trí cao cao tại thượng, thống trị tất cả.
"Ở lâu trong Vũ Hóa Thiên Cung này có thể từ từ bồi dưỡng ra tiên khí chất tiên nhân a." Phương Hàn thầm cảm thán, sống ở đâu thì tạo ra khí chất tương ứng với nơi đó.
Trong Vũ Hóa Thiên Cung, khắp nơi đều là đại điện, tần tầng lớp lớp, chồng lên nhau, cái sau cao hơn cái trước, tạo thành chín tầng, Phương Hàn có cảm giác như mình đi vào Thiên Cung, yết kiến Thiên Đế vậy.
"Đây là Chân Truyền Cung, là nơi truyền thụ thần thông cho các chân truyền đệ tử. Phương Hàn, ngươi vào đi, các đại trưởng lão đã nhận được tin tức rồi, đang chuẩn bị kiểm tra ngươi, chỉ cần cố gắng vượt qua vòng kiểm tra, cũng không có cạm bẫy gì cả. Xong xuôi họ sẽ tuyền thụ một môn thần thông cho ngươi, tặng cho ngươi một ngọn nui, từ đó về sau có thể khai sơn lập điện, chính thức trở thành chân truyền đệ tử."
Mấy vị trưởng lão đưa Phương Hàn tới trước một tòa cung điện lạnh lẽo, trên cửa điejn có một tấm bảng viết ba chữ lớn Chân Truyền Cung, mạnh mẽ co hồn, khiến cho nội tâm rung động. Phương Hàn gật đầu, bước vào trong.
Bước từng bước tiến vào Chân Truyền Cung, Phương Hàn thầm trấn định tâm thần, mặc dù trong đầu hắn có khí chất của Hoàng Tuyền Đại Đế, phong ấn của Diêm nhưng khi vào đây trong chốc lát thần chí cũng có chút mơ hồ.
Vừa tiến vào Chân Truyền Cung, người hắn thấy đầu tiên chính là Truyền Công trưởng lão, vị trưởng lão này Phương Hàn đã thấy qua nhiều lần, tâm thần cảm thấy an tĩnh đi một chút. Bất quá bên cạnh Truyền Công trưởng lão còn có một vị trưởng lão khác, Phương Hàn chưa từng thấy qua người này. Vị trưởng lão này tóc đen tuyền, mặt trắng sáng sủa, bộ dáng như một thiếu niên.
Mặc dù vị trưởng lão này có bộ dáng như một thiếu niên nhưng khi nhìn thấy người này, trái tim Phương Hàn nhảy mạnh lên, giống như làm việc gì trái lương tâm, sợ bị trời biết được, sai thiên lôi trừng phạt.
"Không cần sợ hãi, ta tuy là người nắm giữ Thiên Hình Đại nhưng đối với việc Vũ Hóa Môn có thêm một chân truyền đệ tử cũng rất quan tâm." Vị trưởng lão có bộ dáng thiếu niên lại có âm thanh trầm thấp, già nua.
"Thiên Hình Đài! Người này là Thiên Hình trưởng lão!" Phương Hàn lạnh cả người, chấp taym khom mình cúi lại hai người.
"Thiên Hình, ngươi thấy hắn như thế nào?" Truyền Công trưởng lão mở miệng hỏi.
Thiên Hình trưởng lão đảo mắt quan sát Phương Hàn từ trên xuống dưới, làm cho Phương Hàn có cảm giác như từng tấc da thịt trên cơ thể đều bị nhìn thấu, toàn thân, xương cốt, da thịt, nội tạng đều phơi bày ra dưới ánh mắt của Thiên Hình Trưởng lão. Đến khi Thiên Hình trưởng lão nhìn đến Thiên Môn trên đầu Phương Hàn, hắn co cảm giác như đầu mình bị người ta mở banh ra để nhìn ngó. Cũng may là hắn hiện giờ hắn đã dùng phong ấn, giấu kín hết ký ức về Hoàng Tuyền Đồ, Cửu Khiếu Kim Đan, nếu không thì chỉ một chút suy nghĩ đến cũng sẽ bị Thiên Hình trưởng lão phát hiện.
Thiên Hình trưởng lão cũng không có dừng lại lâu, sau khi thu ánh mắt về nói: "Truyền thụ thần thông cho hắn đi."
"Ngươi đã kiểm tra thì tốt rồi." Truyền công trưởng lão gật gật đầu, giờ tay lên, lập tức một quyền sách ngọc rơi xuống trước mặt Phương Hàn!
Bình luận truyện