Vĩnh Sinh
Chương 77: Phong vân sơ động
Khí trời đã chuyển sang cuối thu, cây cối trên Vũ Hóa Sơn bắt đầu thay lá, khung cảnh rất tiêu điều, đứng trên ngọn núi nhìn thấy đâu đâu cũng chỉ một màu thu vàng rượi, khí trời tươi mát, rất thích hợp để lên núi ngắm cảnh.
Phương Hàn cùng Hồng Di Quận Chúa nhìn về một chỗ cách bọn họ không xa, tựa hồ thấy được cái gì đó.
"Người nào mà lại có gan theo dõi bọn ta? Không biết ta là tổ tông của ám sát, kim bài thích khách sao? Tưởng rằng có thể che dấu được ta sao? Bất quá Phương Hàn, anh làm sao có thể phát hiện ra được? Ta thấy rất kỳ quái đó." Hồng Di Quận chúa dùng giọng như muỗi kêu nói.
"Đây cũng không có gì đặc biệt, tinh thần của ta đã tu luyện tới trình độ nhất định, cảm ứng trở nên phi thường linh mẫn mà thôi." Phương Hàn sờ sơ lông vũ trên người Hạc tiên tử, rồi nhún một cái nhảy lên.
"Ai nha, Phương Hàn, đệ nặng quá, nặng gấp đôi so với trước kia! Đè chết ta rồi!" Phương Hàn vừa lên, Hạc tiên tử liền oa oa kêu to.
"Có đúng vậy không? Bất quả tỷ chở cả một con ngựa còn được, ta giờ vẫn còn nhẹ mà." Phương Hàn có chút ngập ngừng nói. Hiện giờ thân thể hắn tinh thuần hơn, áp súc hơn so với trước, cân nặng cũng tăng lên gấp đôi. Tất cả là nhờ tu luyện Diêm La Kim Thân, huyết nhục ngưng luyện, xương có mật độ dày đặc hơn trước, một đoạn xương giờ đây không kém gì một khối thép, cốt tủy đặc quánh như thủy ngân.
Bây giờ, hắn cũng nặng chừng năm sáu trăm cân, về mặt thân thể thì hoàn mỹ hơn cao thủ Thần Biến thông thường nhiều. Điều này cũng giúp cho hắn có được lực bộc phát cường đại, thân thể đao thương bất nhập, tựa như một bức tượng bằng sắt.
Cái gì là Kim Thân?
Chính là khi tu luyện Diêm La Kim Thân đạt đến một mức độ nào đó, toàn thân huyết nhục nặng tựa như hoàng kim, ẩn chứa lực lượng cường đại. Bất quá đó là chuyện sau khi đạt tới Thần Thông Bí Cảnh.
Hạc tiên tử lầu bầu một chút, sau đó cũng ngoan ngoãn để hắn cùng Hồng Di Quận Chúa leo lên, hai cánh xòe ra bay lên, nhưng lại bay rất thấp. Sau khi ra khỏi Vũ Hóa Sơn, đi chừng trăm dặm thì hạ xuống một ngọn núi hoang.
"Hạc Tiên Tử, Hồng Di, các người phong bịt tai. Để ta phá ẩn nặc pháp của mấy người theo dõi."
Nhìn bốn phía xung quanh tràn ngập sắc thu, Phương Hàn cười lạnh, thấp giọng nói với Hạc tiên tử cùng Hồng Di Quận Chúa một tiếng, sau đó quay người lại, đột nhiên hít mạnh một hơi, cả thân thể lớn ra không ít, cả người phình lên như bong bóng.
Hồng Di Quận Chúa thấy Phương Hàn như vậy thì có chút kinh hoảng, bởi vì một nam tử tuấn mỹ chỉ trong chớp mắt, hít một hơi không khí thì biến thành một cái bóng tròn, trông giống như một con cóc khổng lồ, toàn thân lóe ra kim sắc quan mang, thân thể tựa hồ như sắp nổ mạnh, biến phương viên mấy chục trượng xung quanh thành bụi phấn.
Đến khi Phương Hàn thở mạnh ra một hơi, Hồng Di Quận Chúa mới cảm thấy dễ chịu một chút.
"Ô! Cô! Ma! Ni! Hồng! Án! Ma! Ni!"
Thiên Long Bát Âm!
Thanh âm từ trong miệng Phương Hàn phát ra, bắn thẳng về một phía, thanh âm cũng không có tán đi mà lại ngưng tụ thành một một làn sóng âm xuyên qua sương mù, lao thẳng tới trước.
Gió lớn nổi lên, cây rừng rung rẩy.
Cách đó không xa, một cây nhỏ bị sóng âm quét qua cuốn bật cả gốc! Nhìn thấy uy thế này, Hạc tiên tử cũng cảm thấy lạnh run, bởi vì nàng cảm giác được, cho dù là một con trâu ở trước mặt Phương Hàn cũng sẽ bị thổi bay.
Bùm bùm!
Sóng âm quét qua, làm cho một vùng rộng lớn trở nên hỗn loạn, giống như vừa trải qua một vụ nổ lớn, mà cách đó chừng bảy tám dặm, từng đoàn không khí vặn vẹo biến ảo, thân hình của vài nội môn đệ tử hiện ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn đạo linh phù trên tay vỡ vụn rồi bốc cháy.
Đây là pháp khí Ẩn Nặc phù.
Có thể giúp ẩn thân, giấu khí tức, thậm chí tiếng bước chân, hít thở, tiếng tim đập… rất tốt cho việc theo dõi, giám thị người khác.
Nhưng lại bị tinh thần ý chí mãnh liệt của Phương Hàn ẩn chứa trong Thiên Long Bát Âm phá hư, pháp lực rối loạn, tự động vỡ tan.
Thiên Long Bát Âm Phương Hàn luyện được khi ở Thiên Ma chiến trường vốn đã rất uy mãnh, nhưng khi đó thân thể còn chưa có manh mẽ như bây giờ. Trải qua một tháng "Tắm Vạc Dầu", Diêm La Kim Thân có chút thành tựu ban đầu, thân thể mạnh gấp đôi trước kia, uy lực của Thiên Long Bát Âm cũng mạnh hơn rất nhiều, cũng như nước lên thì thuyền lên. Càng huống chi trong ba ngày ở Truyền Công Viện, có được sự ấn chứng, so sánh giữa Thiên Long Bát Âm cùng Hạo Khí Trường Ca, công pháp càng thêm viên mãn.
Uy lực đến mức này, có thể phá vỡ tất cả các loại pháp khí. Mà linh khí tầm thường thì cũng chỉ cần một lần là xong rồi.
"Hừ! Các ngươi dám theo dõi ta sao?"
Phương Hàn nghiêng người, nhảy từ trên lưng Hạc tiên tử xuống, đến gần mấy người đệ tử này, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Không tốt, bị phát hiện rồi!"
Mấy người đệ tử này khi thấy Ẩn Nặc Phù của bản thân bị một tiếng rống của Phương Hàn phá hư thì có chút thất thần, giờ mới hồi phục lại tinh thần, định bỏ chạy nhưng Phương Hàn sao có thể để họ chạy thoát được? Thân thể chợt lóe lên, đánh liên tiếp mấy chưởng, mấy người đệ tử mỗi người đều trúng một chưởng của hắn, bị đánh cho ngất đi.
Bây giờ Phương Hàn ra tay như điện, Nguyên Kiếm Không cũng không phải đối thủ huống chi là mấy người này.
Bất quá hắn cũng không dám hạ sát thủ, nếu không sẽ bị môn quy xử trí nghiêm khắc. Động thủ với Nguyên Kiếm Không, cũng chỉ là đánh ngất đối phương mà thôi.
"Đánh hôm mê những người này, giờ làm sao tra hỏi đây?"
"Đến nơi nào kín đáo rồi hỏi sau, ta trước tiên bắt bọn họ lại, tìm cách hàng phục, lợi dụng bọn họ." Phương Hàn vung tay lên, hoàng quang chợt lóe lên, mấy người đệ tử này liền biến mất, rơi vào bên trong Hoàng Tuyền Đồ.
Trước mặt Hồng Di Quận Chúa hắn cũng không cần che dấu, bởi vì hắn sớm nói với nàng rằng hắn có một kiện Đạo Khí.
"Cũng không thể bắt giữ bọn họ quá lâu, tối đa là đến trước khi diễn ra đại hội Sơn Hà Bảng, nếu không môn phái phát hiện, truy tra, một nội môn đệ tử mất tích không phải chuyện đùa."
"Chúng ta đi lịch lãm thế giới dưới lòng đất một tháng. Trong một tháng này, ước chừng có thể khiến cho mấy người này ngoan ngoãn nghe lời ta."
"Ta biết vùng biên cảnh Đại Ly Vương Triều có một khe nứt thông xuống thế giới dưới lòng đất."
"Chúng ta đến đó đi."
Trên mặt đất có rất nhiều khe nứt thông đến thế giới dưới lòng đất, cũng không phải chỉ ở sa mạc mới có. Phương Hàn và Hồng Di Quận Chúa quyết định chọn một khe nứt hoang vắng mà đi vào, trong sa mạc có nhiều khe nứt nhưng cũng là nơi tập trung đại quân yêu ma, còn có Yêu Thần tế đàn, rất nguy hiểm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ngồi lên lưng Hạc tiên tử, bay lên trời cao.
Thiên Đô Phong!
Là ngọn núi đệ nhất của Vũ Hóa Môn, nơi ở của chân truyền đại đệ tử, Hoa Thiên Đô, cao tới ngàn trượng, xuyên thủng trời cao. Mây trắng lãng đãng bao phủ ngọn núi, trên đỉnh có chín tòa kim tháp trôi nổi, phát ra kim quang bao phủ cả ngọn núi, vạn ma bất xâm.
Lúc này ở trong đan phòng, Hoa Thiên Đô đang ngồi khoanh chân bên lò luyện đan, dùng chân hỏa thiêu đốt không ngừng, muốn luyện hóa ba nghìn Thiên Ma, cùng với Đại Uy Đức Ma Vương bên trong.
"Hoa Thiên Đô! Ngươi mà cũng mơ tưởng đến chuyện luyện hóa ta sao! Thiên Ma giải thể đại pháp!" Đại Uy Đức Ma Vương tuyệt vọng gầm rú, thân thể đột nhiên run rẩy, nổ mạnh, khiến cho lò luyện đan nhảy dựng lên.
"Hả?" Hoa Thiên Đô đưa một tay ra đè mạnh xuống, nhất thời đem dư âm của vụ nổ áp chế lại.
"Sư huynh, không luyện hóa được Ma Vương sao?" Bên cạnh Hoa Thiên Đô có mấy người chân truyền đệ tử đang đứng quan sát, một người thấy tình huống như vậy thì tò mò hỏi.
"Đại Uy Đức Ma Vương đã tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh, ta có thể bắt được hắn, giết chết hắn, nhưng muốn xóa đi ý chí, luyện hắn thành nguyên khí tinh thuần thì vẫn còn thiếu một thứ. Mà hắn đã tu luyện tới cẩnh giới này, lại có Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp, tự nhiên là có quyền tự sát."
Hoa Thiên Đô lắc đầu nói.
"Còn thiếu một thứ gì?"
"Hoàng Tuyền Thánh Thủy." Hoa Thiên Đô nói, "Hoàng Tuyền Thánh Thủy là tinh hoa của thiên địa ở sâu trong lòng đất. Là một dòng sông rất thần bí, đáng tiếc là mấy ngàn năm trước bị Hoàng Tuyền Đại Đế thu làm của riêng, mạnh mẽ luyện hóa sau đó thì Hoàng Tuyền Hà cũng biến mất. Tung tích của Hoàng Tuyền Thánh Thủy cũng theo đó mà mờ mịt, rất khó tìm."
"Sư huynh, ta nghe nói Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ đã xuất hiện rồi…… Rất có thể có quan hệ với Phương Thanh Tuyết." Một chân truyền đệ tử nói.
"Ta đương nhiên biết. Đây cũng là kỳ ngộ của nàng ta." Hoa Thiên Đô nói, "Thôi không nói về Thanh Tuyết nữa, qua vài năm nữa là tới đại hội mười môn phái Tiên Đạo, các ngươi hảo hảo tu luyện, đến Quân Tiên Đại Hội có thể đứng ra giành lấy vinh quang cho Vũ Hóa Môn chúng ta."
Phương Hàn cùng Hồng Di Quận Chúa nhìn về một chỗ cách bọn họ không xa, tựa hồ thấy được cái gì đó.
"Người nào mà lại có gan theo dõi bọn ta? Không biết ta là tổ tông của ám sát, kim bài thích khách sao? Tưởng rằng có thể che dấu được ta sao? Bất quá Phương Hàn, anh làm sao có thể phát hiện ra được? Ta thấy rất kỳ quái đó." Hồng Di Quận chúa dùng giọng như muỗi kêu nói.
"Đây cũng không có gì đặc biệt, tinh thần của ta đã tu luyện tới trình độ nhất định, cảm ứng trở nên phi thường linh mẫn mà thôi." Phương Hàn sờ sơ lông vũ trên người Hạc tiên tử, rồi nhún một cái nhảy lên.
"Ai nha, Phương Hàn, đệ nặng quá, nặng gấp đôi so với trước kia! Đè chết ta rồi!" Phương Hàn vừa lên, Hạc tiên tử liền oa oa kêu to.
"Có đúng vậy không? Bất quả tỷ chở cả một con ngựa còn được, ta giờ vẫn còn nhẹ mà." Phương Hàn có chút ngập ngừng nói. Hiện giờ thân thể hắn tinh thuần hơn, áp súc hơn so với trước, cân nặng cũng tăng lên gấp đôi. Tất cả là nhờ tu luyện Diêm La Kim Thân, huyết nhục ngưng luyện, xương có mật độ dày đặc hơn trước, một đoạn xương giờ đây không kém gì một khối thép, cốt tủy đặc quánh như thủy ngân.
Bây giờ, hắn cũng nặng chừng năm sáu trăm cân, về mặt thân thể thì hoàn mỹ hơn cao thủ Thần Biến thông thường nhiều. Điều này cũng giúp cho hắn có được lực bộc phát cường đại, thân thể đao thương bất nhập, tựa như một bức tượng bằng sắt.
Cái gì là Kim Thân?
Chính là khi tu luyện Diêm La Kim Thân đạt đến một mức độ nào đó, toàn thân huyết nhục nặng tựa như hoàng kim, ẩn chứa lực lượng cường đại. Bất quá đó là chuyện sau khi đạt tới Thần Thông Bí Cảnh.
Hạc tiên tử lầu bầu một chút, sau đó cũng ngoan ngoãn để hắn cùng Hồng Di Quận Chúa leo lên, hai cánh xòe ra bay lên, nhưng lại bay rất thấp. Sau khi ra khỏi Vũ Hóa Sơn, đi chừng trăm dặm thì hạ xuống một ngọn núi hoang.
"Hạc Tiên Tử, Hồng Di, các người phong bịt tai. Để ta phá ẩn nặc pháp của mấy người theo dõi."
Nhìn bốn phía xung quanh tràn ngập sắc thu, Phương Hàn cười lạnh, thấp giọng nói với Hạc tiên tử cùng Hồng Di Quận Chúa một tiếng, sau đó quay người lại, đột nhiên hít mạnh một hơi, cả thân thể lớn ra không ít, cả người phình lên như bong bóng.
Hồng Di Quận Chúa thấy Phương Hàn như vậy thì có chút kinh hoảng, bởi vì một nam tử tuấn mỹ chỉ trong chớp mắt, hít một hơi không khí thì biến thành một cái bóng tròn, trông giống như một con cóc khổng lồ, toàn thân lóe ra kim sắc quan mang, thân thể tựa hồ như sắp nổ mạnh, biến phương viên mấy chục trượng xung quanh thành bụi phấn.
Đến khi Phương Hàn thở mạnh ra một hơi, Hồng Di Quận Chúa mới cảm thấy dễ chịu một chút.
"Ô! Cô! Ma! Ni! Hồng! Án! Ma! Ni!"
Thiên Long Bát Âm!
Thanh âm từ trong miệng Phương Hàn phát ra, bắn thẳng về một phía, thanh âm cũng không có tán đi mà lại ngưng tụ thành một một làn sóng âm xuyên qua sương mù, lao thẳng tới trước.
Gió lớn nổi lên, cây rừng rung rẩy.
Cách đó không xa, một cây nhỏ bị sóng âm quét qua cuốn bật cả gốc! Nhìn thấy uy thế này, Hạc tiên tử cũng cảm thấy lạnh run, bởi vì nàng cảm giác được, cho dù là một con trâu ở trước mặt Phương Hàn cũng sẽ bị thổi bay.
Bùm bùm!
Sóng âm quét qua, làm cho một vùng rộng lớn trở nên hỗn loạn, giống như vừa trải qua một vụ nổ lớn, mà cách đó chừng bảy tám dặm, từng đoàn không khí vặn vẹo biến ảo, thân hình của vài nội môn đệ tử hiện ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn đạo linh phù trên tay vỡ vụn rồi bốc cháy.
Đây là pháp khí Ẩn Nặc phù.
Có thể giúp ẩn thân, giấu khí tức, thậm chí tiếng bước chân, hít thở, tiếng tim đập… rất tốt cho việc theo dõi, giám thị người khác.
Nhưng lại bị tinh thần ý chí mãnh liệt của Phương Hàn ẩn chứa trong Thiên Long Bát Âm phá hư, pháp lực rối loạn, tự động vỡ tan.
Thiên Long Bát Âm Phương Hàn luyện được khi ở Thiên Ma chiến trường vốn đã rất uy mãnh, nhưng khi đó thân thể còn chưa có manh mẽ như bây giờ. Trải qua một tháng "Tắm Vạc Dầu", Diêm La Kim Thân có chút thành tựu ban đầu, thân thể mạnh gấp đôi trước kia, uy lực của Thiên Long Bát Âm cũng mạnh hơn rất nhiều, cũng như nước lên thì thuyền lên. Càng huống chi trong ba ngày ở Truyền Công Viện, có được sự ấn chứng, so sánh giữa Thiên Long Bát Âm cùng Hạo Khí Trường Ca, công pháp càng thêm viên mãn.
Uy lực đến mức này, có thể phá vỡ tất cả các loại pháp khí. Mà linh khí tầm thường thì cũng chỉ cần một lần là xong rồi.
"Hừ! Các ngươi dám theo dõi ta sao?"
Phương Hàn nghiêng người, nhảy từ trên lưng Hạc tiên tử xuống, đến gần mấy người đệ tử này, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Không tốt, bị phát hiện rồi!"
Mấy người đệ tử này khi thấy Ẩn Nặc Phù của bản thân bị một tiếng rống của Phương Hàn phá hư thì có chút thất thần, giờ mới hồi phục lại tinh thần, định bỏ chạy nhưng Phương Hàn sao có thể để họ chạy thoát được? Thân thể chợt lóe lên, đánh liên tiếp mấy chưởng, mấy người đệ tử mỗi người đều trúng một chưởng của hắn, bị đánh cho ngất đi.
Bây giờ Phương Hàn ra tay như điện, Nguyên Kiếm Không cũng không phải đối thủ huống chi là mấy người này.
Bất quá hắn cũng không dám hạ sát thủ, nếu không sẽ bị môn quy xử trí nghiêm khắc. Động thủ với Nguyên Kiếm Không, cũng chỉ là đánh ngất đối phương mà thôi.
"Đánh hôm mê những người này, giờ làm sao tra hỏi đây?"
"Đến nơi nào kín đáo rồi hỏi sau, ta trước tiên bắt bọn họ lại, tìm cách hàng phục, lợi dụng bọn họ." Phương Hàn vung tay lên, hoàng quang chợt lóe lên, mấy người đệ tử này liền biến mất, rơi vào bên trong Hoàng Tuyền Đồ.
Trước mặt Hồng Di Quận Chúa hắn cũng không cần che dấu, bởi vì hắn sớm nói với nàng rằng hắn có một kiện Đạo Khí.
"Cũng không thể bắt giữ bọn họ quá lâu, tối đa là đến trước khi diễn ra đại hội Sơn Hà Bảng, nếu không môn phái phát hiện, truy tra, một nội môn đệ tử mất tích không phải chuyện đùa."
"Chúng ta đi lịch lãm thế giới dưới lòng đất một tháng. Trong một tháng này, ước chừng có thể khiến cho mấy người này ngoan ngoãn nghe lời ta."
"Ta biết vùng biên cảnh Đại Ly Vương Triều có một khe nứt thông xuống thế giới dưới lòng đất."
"Chúng ta đến đó đi."
Trên mặt đất có rất nhiều khe nứt thông đến thế giới dưới lòng đất, cũng không phải chỉ ở sa mạc mới có. Phương Hàn và Hồng Di Quận Chúa quyết định chọn một khe nứt hoang vắng mà đi vào, trong sa mạc có nhiều khe nứt nhưng cũng là nơi tập trung đại quân yêu ma, còn có Yêu Thần tế đàn, rất nguy hiểm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ngồi lên lưng Hạc tiên tử, bay lên trời cao.
Thiên Đô Phong!
Là ngọn núi đệ nhất của Vũ Hóa Môn, nơi ở của chân truyền đại đệ tử, Hoa Thiên Đô, cao tới ngàn trượng, xuyên thủng trời cao. Mây trắng lãng đãng bao phủ ngọn núi, trên đỉnh có chín tòa kim tháp trôi nổi, phát ra kim quang bao phủ cả ngọn núi, vạn ma bất xâm.
Lúc này ở trong đan phòng, Hoa Thiên Đô đang ngồi khoanh chân bên lò luyện đan, dùng chân hỏa thiêu đốt không ngừng, muốn luyện hóa ba nghìn Thiên Ma, cùng với Đại Uy Đức Ma Vương bên trong.
"Hoa Thiên Đô! Ngươi mà cũng mơ tưởng đến chuyện luyện hóa ta sao! Thiên Ma giải thể đại pháp!" Đại Uy Đức Ma Vương tuyệt vọng gầm rú, thân thể đột nhiên run rẩy, nổ mạnh, khiến cho lò luyện đan nhảy dựng lên.
"Hả?" Hoa Thiên Đô đưa một tay ra đè mạnh xuống, nhất thời đem dư âm của vụ nổ áp chế lại.
"Sư huynh, không luyện hóa được Ma Vương sao?" Bên cạnh Hoa Thiên Đô có mấy người chân truyền đệ tử đang đứng quan sát, một người thấy tình huống như vậy thì tò mò hỏi.
"Đại Uy Đức Ma Vương đã tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh, ta có thể bắt được hắn, giết chết hắn, nhưng muốn xóa đi ý chí, luyện hắn thành nguyên khí tinh thuần thì vẫn còn thiếu một thứ. Mà hắn đã tu luyện tới cẩnh giới này, lại có Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp, tự nhiên là có quyền tự sát."
Hoa Thiên Đô lắc đầu nói.
"Còn thiếu một thứ gì?"
"Hoàng Tuyền Thánh Thủy." Hoa Thiên Đô nói, "Hoàng Tuyền Thánh Thủy là tinh hoa của thiên địa ở sâu trong lòng đất. Là một dòng sông rất thần bí, đáng tiếc là mấy ngàn năm trước bị Hoàng Tuyền Đại Đế thu làm của riêng, mạnh mẽ luyện hóa sau đó thì Hoàng Tuyền Hà cũng biến mất. Tung tích của Hoàng Tuyền Thánh Thủy cũng theo đó mà mờ mịt, rất khó tìm."
"Sư huynh, ta nghe nói Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ đã xuất hiện rồi…… Rất có thể có quan hệ với Phương Thanh Tuyết." Một chân truyền đệ tử nói.
"Ta đương nhiên biết. Đây cũng là kỳ ngộ của nàng ta." Hoa Thiên Đô nói, "Thôi không nói về Thanh Tuyết nữa, qua vài năm nữa là tới đại hội mười môn phái Tiên Đạo, các ngươi hảo hảo tu luyện, đến Quân Tiên Đại Hội có thể đứng ra giành lấy vinh quang cho Vũ Hóa Môn chúng ta."
Bình luận truyện