Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 612



Nám Nám phản ứng cực nhanh, bỏ chạy khỏi hiện trường ngay lập tức, không làm bóng đèn thêm nữa.

 

Ban đầu, Mộ Bắc Ngật muốn ngăn Nám Nám lại, để Cố Tiểu Mạch đối mặt với Nám Nám, để xem liệu cô có thể tìm lại một chút lí trí không.

 

Nhưng Nám Nám đã bỏ chạy như một cơn gió, đêm đã khuya rồi, nên Mộ Bắc Ngật không muốn quấy rầy sự nghỉ ngơi của Nám Nám nữa, dứt khoát ôm Cố Tiểu Mạch trở về phòng ngủ chính.

 

Căn phòng đã được sưởi ấm hoàn toàn, Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng cởi áo khoác của Cố Tiểu Mạch, dịu dàng như một người mẹ, ặt nó lên chiếc mắc áo bên cạnh.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật nặng tru, lấy điện thoại di động ra, đi tới bên cửa sổ, gọi cho bác sĩ chuyên môn, giải thích toàn bộ câu chuyện.

 

Bác sĩ dặn dò cẩn thận: “Tinh thần của người bệnh sinh ra ảo giác, có lẽ đã phải chịu kích động rồi, giám đốc Mộ, tôi đề nghị anh trước tiên cần ở bên cạnh cô ấy, sau đó từ từ hướng dẫn, thông qua những người quan trọng hiện tại của bệnh nhân, từ từ thức tỉnh cô ấy..”

 

Năm phút sau, Mộ Bắc Ngật cúp điện thoại.

 

Trước tiên, hãy làm theo yêu cầu của cô ấy, sau đó từ từ cố gắng giao tiếp.

 

Mộ Bắc Ngật quay người lại, lập tức nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang trên giường, chiếc áo len trắng làm cho Cố Tiểu Mạch dịu dàng hơn một chút, nhưng Cố Tiểu Mạch lại vỗ tay, định làm gì đó.

 

Mộ Bắc Ngật đi tới, quỳ một chân xuống bên cạnh Cố Tiểu Mạch, nhẹ nhàng bỏ tay cố xuống: “Muốn ăn gì sao?”

 

“Bụng của Tiểu Mạch đã no rồi, nhưng Tiểu Mạch vẫn muốn ăn bánh, mẹ à”

 

Mộ Bắc Ngật hơi nheo mắt, nhớ tới chiếc bánh ở dưới lầu, nhẹ giọng Mẹ sẽ đi lấy cho con”

 

Anh vừa mới đứng dậy, đã bị bị ôm lấy đùi, Cố Tiểu Mạch ôm chặt lấy anh, lẩm bẩm nói: “Tiểu Mạch muốn đi cùng mẹ, mẹ ôm Tiểu Mạch đi cùng đi”

 

Mộ Bắc Ngật vô cùng kiên nhẫn, thậm chí việc Cố Tiểu Mạch dính lấy anh như vậy, một chút cũng không muốn rời, khiến anh có chút thích thú.

 

Nếu như, cô không bị bệnh như thế này.

 

Hơi thở của Mộ Bắc Ngật trầm xuống, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng: “Muốn mẹ ôm con cùng xuống sao?”

 

Cuối cùng, Mộ Bắc Ngật vẫn phải ôm Cố Tiểu Mạch trong tay, lặng lẽ đi xuống tầng, bật đèn sưởi trong phòng khách lên, mở hộp bánh ra, mùi bơ nhẹ nhàng tỏa ra.

 

Mộ Bắc Ngật không thích đồ ngọt, càng không thích mùi thơm của loại kem này, nhưng Cố Tiểu Mạch đã trở thành một con mèo ham ăn, vô cùng thích thú.

 

Cô ngồi trong lòng Mộ Bắc Ngật và vui vẻ nghịch ngợm, còn Mộ Bắc Ngật thì im lặng, cơ thể có chút thay đổi.

 

Mộ Bắc Ngật lấy nĩa, cắt một miếng nhỏ, Cố Tiểu Mạch xoa ngón tay út của mình, nhanh nhẹn hỏi: “Mẹ có thể đút cho con ăn không? Con muốn mẹ cho ăn cơ…”

 

“Được rồi, mẹ cho con ăn”

 

Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng dỗ dành, đút bánh cho Cố Tiểu Mạch, đêm khuya tĩnh mịch, dưới ánh đèn vàng ấm áp kéo hai bóng dáng mảnh mai, nhưng lại dịu dàng hiếm thấy, điềm đạm và nhã nhặn.

 

Mộ Bắc Ngật ôm cô, cho ăn một miếng nhỏ, lúc này Cố Tiểu Mạch hài lòng xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, rồi ợ một tiếng nhỏ.

 

Cố Tiểu Mạch đã ăn no, hài lòng, chủ động cầm lấy chiếc rĩa, lanh lợi nói: “Tiểu Mạch ăn xong rồi, giờ đến lượt Tiểu Mạch đút cho mẹ nhé!”

 

Nhìn thấy trên dao và rĩa Cố Tiểu Mạch cầm dính đầy bơ, Mộ Bắc Ngật mím chặt môi, dù không thích, nhưng vào lúc này anh không thể từ chối được.

 

Mộ Bắc Ngật ngoan ngoãn mở miệng, mùi sữa lập tức tràn ngập khoang miệng, sau khi nhai xong, Mộ Bắc Ngật khế cau mày, quả thật vô cùng dính.

 

Khi Cố Tiểu Mạch vui chơi đủ rồi, Mộ Bắc Ngật mới nhẹ nhàng đánh vào sống mũi Cố Tiểu Mạch, nói: “Vui đùa đủ chưa? Bây giờ mẹ sẽ đưa con đi nghỉ ngơi nhé”

 

Trở lại phòng ngủ, Mộ Bắc Ngật lấy khăn tắm và đưa cho Cố Tiểu Mạch đang đứng đó, nhìn xung căn phòng, anh nói: “Ngoan, bây giờ đi tắm, rồi chuẩn bị nghỉ ngơi”

 

Cố Tiểu Mạch đáng thương nhìn Mộ Bắc Ngật, khịt mũi nói: “Tiểu Mạch làm sao có thể tự tắm được ạI!”

 

Cô túm lấy anh, tâm trí vẫn như một đứa trẻ con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện