Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 7: Lên Giường Của Anh Rể





Cô gái với khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ đang hỏi anh, chỉ có điều cơ thể lại bị cốc nước có thuốc đó mà cứ tự nhiên dính sát vào người anh.

Mộ Bắc Ngật ngớ ra một lúc liền trở lại bình thường, ngay sau đó chán ghét cười khinh bỉ, cô gái này đang giở trò gì vậy?
“Buông ra!”
“Không, tôi không buông! Như này rất thoải mái mà.”
Đúng là không biết ngại, Mộ Bắc Ngật mạnh mẽ gỡ tay cô ta ra, kết quả cô ôm chặt cổ anh không buông, kiễng chân lên lại gần anh, giong nói ngọt như mía đường, “Tôi rất khó chịu, anh giúp tôi đi mà.” Chữ cuối hơi hơi lên cao, như cánh bướm vỗ về cõi lòng anh.

Cơ thể anh lập tức nóng lên, không ngờ anh lại bị cô gái này chọc ghẹo.

Mộ Bắc Ngật tức giận nhíu mày, nhìn cô gái phóng đãng này, cô ta bình thường cũng quyến rũ đàn ông như này sao? Cái giọng nói nũng nịu này anh tin bất cứ thằng đàn ông nào cũng không thể kháng cự được.

“Buông tay ra!” Anh đè giọng xuống, nguy hiểm áp sát tai cô nói.

Cố Tiểu Mạch không những không sợ ngược lại còn cảm thấy thích hơi thở mát rượi của anh, chỉ là có chút khó chịu khiến cô ngứa ngáy, thật kỳ lạ, cơ thể cô rốt cuộc là làm sao vậy? Vừa nóng vừa bứt rứt, cứ như bị một đàn kiến cắn vậy.


Cô bĩu môi tủi thân nói, “Tôi chắc sắp chết rồi, cứu tôi đi mà…”
“Giúp tôi đi mà, tôi sẽ đền bù cho anh.”
Vô thức Mộ Bắc Ngật nhớ lại đêm hôm đó, anh cũng như cô tìm kiếm sự giúp đỡ, cứu lấy anh.

Cô gái đó rất tốt cũng có chút ngốc nghếch, cứ thế mà bị anh chiếm đoạt.

Anh hình như nhìn thấy bóng dáng đó trên người cô gái này, nhưng đêm hôm đó, rõ ràng là Cố Lan Tâm.

Lan Tâm…
Mộ Bắc Ngật dứt khoát đẩy cô ra, anh phải có trách nhiệm với Cố Lan Tâm, làm sao có thể như thế này với cô gái khác…
Ngay tức khắc anh lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Mạch.

Còn Cố Tiểu Mạch bị anh đẩy vào góc tường, toàn thân khó chịu mất đi lý trí, mặt đỏ bừng như ráng mây, cuộn tròn người lại, phát ra âm thanh đau đớn khó chịu.

Trong lòng Mộ Bắc Ngật lại xuất hiện một sự đau lòng không nên có.


Chết tiệt!
Anh quay người đi về phòng, nhốt cô ở ngoài.

Lộ đứng trong góc mà không ai chú ý đến tận mắt chứng kiến cả quá trình, nhanh chóng báo cáo với cô chủ, “Chị, Tổng giám đốc Mộ thật sự thích chị đó, ngài ấy ngay lập tức đẩy Cố Tiểu Mạch ra!”
Nghe xong, Cố Lan Tâm đặt nước tẩy trang xuống, nhếch mép cười, “Tất nhiên rồi, tôi dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của anh ấy, anh ấy làm sao có thể phản bội tôi chứ.”
“Vậy bây giờ phải làm sao ạ? Tổng giám đốc Mộ không động lòng, kế hoạch…”
“Hừ, tôi đương nhiên không thể để Bắc Ngật động lòng rồi, Bắc Ngật làm sao có thể ngủ với cái con đàn bà bẩn thỉu đó, tôi có chìa khóa phòng Bắc Ngật, sáng mai đem cô ta nhốt vào đó.”
“Thuốc đó giày vò cô ta một đêm cũng coi như dạy cô ta một bài học!” Cố Lan Tâm nhìn ngắm mình trong gương, nhếch mép cười đắc ý.

Cả đêm, Cố Tiểu Mạch chịu đủ giày vò, sốt cao khiến cô mê man còn thêm sự giày vò của thuốc, mặt mũi xanh xao khô khốc chẳng khác gì đồng ruộng cạn nước.

Lộ phất tay một cái, hai người đàn ông thô lỗ nhấc cô lên nhẹ nhàng đi vào một căn phòng khác, đặt Cố Tiểu Mạch lên giường.

Ngày hôm sau trời dần dần sáng, Cố Tiểu Mạch bị tiếng kêu chói tai làm tỉnh giấc.

Cô bật dậy, chăn rơi xuống đất lộ ra bờ vai trắng hồng, cô vội vàng kéo chăn lên che lại.

Còn Cố Lan Tâm đang đứng trước mặt cô với dáng vẻ hoàn toàn sụp đổ, vô cùng đau lòng chỉ vào cô, “Em, em, sao em có thể…?
“Tại sao lại lên giường của anh rể???”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện