Vợ À, Xin Em Đừng Rời Xa Anh
Chương 1: Ngày Đầu Đi Làm
Trong một khu biệt thự, vào buổi sáng mặt trời đã lên cao, bầu trời trong xanh không một gợn mây, những tia nắng chiếu qua rèm cửa vào giường của một cô gái. Bạch Tiểu Nhi chói mắt, lờ mờ dậy nhìn đồng hồ đã 9 giờ sáng rồi. Cô vươn vai một cái, đi vào phòng vệ sinh cá nhân.
Cuối cùng cô cũng kết thúc những năm học đại học gian nan, vất vả. Học xong cô cũng chưa muốn đi làm, mặc dù ba cô đã thúc giục cô đến công ty của gia đình cai quản. Cô còn trẻ muốn được đi chơi.
Vệ sinh cá nhân xong cô xuống dưới ăn sáng, cô nói với bác quản gia:
- Bác ơi có đồ ăn sáng chưa ạ?
Quản gia cúi chào nói:
- Bạch tiểu thư để tôi lấy đồ ăn cho cô.
Cô ngồi vào bàn, chờ ông lấy đấy đồ ăn ra rồi ngồi ăn. Cô ăn thì chuông điện thoại reo lên, đó là ba cô. Cô nghe máy nói:
- Alo, ba gọi cho con có việc gì đấy.
Ông Bạch nói:
- Con chuẩn bị đến công ty làm ngay, suốt ngày ở nhà nằm ngủ rồi đi chơi la cà. Đừng để cho ba nhắc lần nữa.
Cô bĩu môi nói:
- Ba à, con mới học xong mà. Con chưa muốn đi làm đâu. Sau này con sẽ đi mà.
- Sau này là bao giờ, mày muốn chờ cha mày chết rồi mới đi chắc. Tôi đã già rồi thưa cô nương, cũng cần phải nghỉ ngơi ạ.
Ông Bạch giận nói.
Cô nói:
- Không phải thế đâu ba, được rồi tí con đến công ty làm. Ba vui chưa?
Ông Bạch cười nói:
- Haha, được con gái ngoan, tí nhớ đến công ty làm việc, ba chuẩn bị sẵn phòng cho con rồi.
- Vâng ba.
Cô chào ông rồi tắt máy. Cô dù cứng đầu, bướng bỉnh thế nào nhưng vẫn rất tôn trọng, nghe lời ông Bạch. Một tay ông vất vả, nuôi nấng cô thành người. Dù mẹ cô mất nhưng vẫn một lòng chung thủy không có người phụ nữ nào khác. Trong lòng cô, ông là người hoàn hảo nhất.
Ăn sáng xong, cô thay áo sơ mi, váy công sở, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn cô rất xinh xắn, tinh tế. Cô cho tài xế đến Bạch Thị. Bước vào tiếp tân đã chào cô nói:
- Bạch tiểu thư, tôi sẽ dẫn đường đến phòng làm việc của tiểu thư. Mời đi lối này.
- Được rồi.
Cô nhẹ nhàng nói.
Đi theo cô tiếp tân đến một căn phòng ở tầng cao nhất. Cô mở cửa bước vào nhìn xung quanh căn phòng màu tươi sáng, rộng rãi thoải mái. Các đồ vật được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Cô đi đến bàn làm việc thấy tấm bảng " Phó giám đốc: Bạch Tiểu Nhi" cô nghĩ thầm:" Trời ba hơi quá rồi. Làm gì có ai vừa đi làm ngày đầu tiên đã thành phó giám đốc."
Bên cạnh có một cách cửa, cô đến mở ra thì là phòng nghỉ. Nơi đây cũng khá đầy đủ tiện nghi như ở nhà.
Cô ngồi vào ghế, chuông điện thoại bàn kêu, cô nhấc lên nghe:
- Alo, phó giám đốc nghe
- Con gái, con thích căn phòng này không?
Ông Bạch ở đầu dây bên kia nói.
Cô trả lời:
- Ba con rất thích. Thế con làm việc gì ạ?
Ông Bạch nói:
- Con thích là ba vui rồi. Tí có trợ lý Nam đến hỗ trợ con.
- Vâng ba
Cô trả lời.
"Cộc….cộc...cộc" Tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô nói:
- Mời vào.
Trợ lý Nam bước vào trên tay là những tài liệu dày cộp cao gần đến mặt anh, anh nói:
- Thưa phó giám đốc, đây là những tài liệu mà chủ tịch bảo người phải đọc và nghiên cứu hết trong 1 ngày ạ.
Cô nhìn đống giấy đó mà phát hoảng, vẫn tỏ ra bình thản nói:
- Còn gì không?
Trợ lý Nam nói:
- Chủ tịch bảo tôi dẫn phó giám đốc đi tìm hiểu tất cả các bộ phận, công việc, trưởng phòng của cả công ty. Phó giám đốc phải nhớ hết tất cả và phải nhớ mặt của từng nhân viên.
Cô run tay nói:
- Cậu..cậu đi ra ngoài đi.
Trợ lý Nam chào cô rồi ra ngoài đóng cửa. Anh ta vừa đi cô phát khùng lên kêu:
- Á, trời ơi sao nhiều vậy, 1 ngày duy nhất 1 ngày sao con đọc hết được hả ba. Ba ơi…..
Ông Bạch ngồi làm việc cảm thấy ngứa tai ông nói thầm:
- Không biết ai nói xấu mình thế nhở, ngứa tai quá.
Một lúc sau cô giữ được bình tĩnh, bắt đầu mở từng trang một đọc với thách thức: "Con sẽ đọc hết chỗ này chỉ trong một buổi chiều mà thôi. Bố sẽ phải ngạc nhiên đó!!"
Cô đọc kỹ từng trang một, đọc và nghiên cứu cả trưa. Có gì không hiểu cô nhờ trợ lý Nam giải đáp. Công suất làm việc của cô rất nhanh, hiệu quả.
Thời gian trôi nhanh chóng, cuối cùng thì cô cũng đọc xong, nhìn ra ngoài giờ cũng đã 6h chiều trời vẫn còn chưa tối hẳn. Cô mỉm cười vươn vai nói:
Cuối cùng cũng xong… A mỏi hết cả lưng.
Rồi cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về. Cô ghé qua phòng làm việc của ông thấy vẫn còn sáng đèn. Cô mở cửa bước vào. Ông Bạch nhìn thế nói:
- Con gái đọc xong chưa con, hay định xin ta đầu hàng à?
Cô ngồi trên ghế sô pha uống trà, bình thản nói:
- Con Bạch Tiểu Nhi Nhi, con gái chủ tịch Bạch Thị đã nghiên cứu hết rồi. Không sót một trang, thiếu một chữ.
Nói rồi cô đứng dậy lấy tài liệu cô đã viết tóm tắt đưa cho ông. Ông Bạch xem thật kỹ, sau đó ông nói:
- Không hổ danh là con gái của ta. Con làm tốt lắm, cứ tiếp tục cố gắng phát huy nhé. Ngày mai đi một lượt các bộ phận của công ty, các đối tác, đối thủ của chúng ta nghe chưa con.
- Vâng ba, nếu không có việc gì con về trước đây. Ba làm xong về sớm nhé.
Cô gật đầu nói.
Ông trả lời:
Được rồi, về đi.
Cô xuống dưới sảnh công ty, gọi người đến đón. Về đến nhà, cô tắm gội, xuống ăn tối. Sau đó nằm nhắn tin, chơi game giải trí. Đọc báo thấy có một bài ghi: "Giám đốc tập đoàn Lăng Thị - Lăng Triệt còn trẻ nhưng đã đưa tập đoàn lên tầm cao mới."
Cô tò mò bấm vào đọc bài báo. Những bài báo này không kể quá chi tiết, tất cả thông tin đều bí mật giấu kín. Ảnh chụp đăng lên cũng chỉ là chụp lén, ảnh mờ. Nhưng ở góc này cũng nhìn qua được, anh ta có dung mạo rất tuấn tú, đẹp trai. Họ chưa từng thấy anh ta xuất hiện trên báo đài, truyền thông. Cô ngẫm nghĩ nói:
"Đúng là thần bí thật. Công nhận người nổi tiếng khổ thật. Sống cũng bị chụp hình lén."
Cuối cùng cô cũng kết thúc những năm học đại học gian nan, vất vả. Học xong cô cũng chưa muốn đi làm, mặc dù ba cô đã thúc giục cô đến công ty của gia đình cai quản. Cô còn trẻ muốn được đi chơi.
Vệ sinh cá nhân xong cô xuống dưới ăn sáng, cô nói với bác quản gia:
- Bác ơi có đồ ăn sáng chưa ạ?
Quản gia cúi chào nói:
- Bạch tiểu thư để tôi lấy đồ ăn cho cô.
Cô ngồi vào bàn, chờ ông lấy đấy đồ ăn ra rồi ngồi ăn. Cô ăn thì chuông điện thoại reo lên, đó là ba cô. Cô nghe máy nói:
- Alo, ba gọi cho con có việc gì đấy.
Ông Bạch nói:
- Con chuẩn bị đến công ty làm ngay, suốt ngày ở nhà nằm ngủ rồi đi chơi la cà. Đừng để cho ba nhắc lần nữa.
Cô bĩu môi nói:
- Ba à, con mới học xong mà. Con chưa muốn đi làm đâu. Sau này con sẽ đi mà.
- Sau này là bao giờ, mày muốn chờ cha mày chết rồi mới đi chắc. Tôi đã già rồi thưa cô nương, cũng cần phải nghỉ ngơi ạ.
Ông Bạch giận nói.
Cô nói:
- Không phải thế đâu ba, được rồi tí con đến công ty làm. Ba vui chưa?
Ông Bạch cười nói:
- Haha, được con gái ngoan, tí nhớ đến công ty làm việc, ba chuẩn bị sẵn phòng cho con rồi.
- Vâng ba.
Cô chào ông rồi tắt máy. Cô dù cứng đầu, bướng bỉnh thế nào nhưng vẫn rất tôn trọng, nghe lời ông Bạch. Một tay ông vất vả, nuôi nấng cô thành người. Dù mẹ cô mất nhưng vẫn một lòng chung thủy không có người phụ nữ nào khác. Trong lòng cô, ông là người hoàn hảo nhất.
Ăn sáng xong, cô thay áo sơ mi, váy công sở, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn cô rất xinh xắn, tinh tế. Cô cho tài xế đến Bạch Thị. Bước vào tiếp tân đã chào cô nói:
- Bạch tiểu thư, tôi sẽ dẫn đường đến phòng làm việc của tiểu thư. Mời đi lối này.
- Được rồi.
Cô nhẹ nhàng nói.
Đi theo cô tiếp tân đến một căn phòng ở tầng cao nhất. Cô mở cửa bước vào nhìn xung quanh căn phòng màu tươi sáng, rộng rãi thoải mái. Các đồ vật được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Cô đi đến bàn làm việc thấy tấm bảng " Phó giám đốc: Bạch Tiểu Nhi" cô nghĩ thầm:" Trời ba hơi quá rồi. Làm gì có ai vừa đi làm ngày đầu tiên đã thành phó giám đốc."
Bên cạnh có một cách cửa, cô đến mở ra thì là phòng nghỉ. Nơi đây cũng khá đầy đủ tiện nghi như ở nhà.
Cô ngồi vào ghế, chuông điện thoại bàn kêu, cô nhấc lên nghe:
- Alo, phó giám đốc nghe
- Con gái, con thích căn phòng này không?
Ông Bạch ở đầu dây bên kia nói.
Cô trả lời:
- Ba con rất thích. Thế con làm việc gì ạ?
Ông Bạch nói:
- Con thích là ba vui rồi. Tí có trợ lý Nam đến hỗ trợ con.
- Vâng ba
Cô trả lời.
"Cộc….cộc...cộc" Tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô nói:
- Mời vào.
Trợ lý Nam bước vào trên tay là những tài liệu dày cộp cao gần đến mặt anh, anh nói:
- Thưa phó giám đốc, đây là những tài liệu mà chủ tịch bảo người phải đọc và nghiên cứu hết trong 1 ngày ạ.
Cô nhìn đống giấy đó mà phát hoảng, vẫn tỏ ra bình thản nói:
- Còn gì không?
Trợ lý Nam nói:
- Chủ tịch bảo tôi dẫn phó giám đốc đi tìm hiểu tất cả các bộ phận, công việc, trưởng phòng của cả công ty. Phó giám đốc phải nhớ hết tất cả và phải nhớ mặt của từng nhân viên.
Cô run tay nói:
- Cậu..cậu đi ra ngoài đi.
Trợ lý Nam chào cô rồi ra ngoài đóng cửa. Anh ta vừa đi cô phát khùng lên kêu:
- Á, trời ơi sao nhiều vậy, 1 ngày duy nhất 1 ngày sao con đọc hết được hả ba. Ba ơi…..
Ông Bạch ngồi làm việc cảm thấy ngứa tai ông nói thầm:
- Không biết ai nói xấu mình thế nhở, ngứa tai quá.
Một lúc sau cô giữ được bình tĩnh, bắt đầu mở từng trang một đọc với thách thức: "Con sẽ đọc hết chỗ này chỉ trong một buổi chiều mà thôi. Bố sẽ phải ngạc nhiên đó!!"
Cô đọc kỹ từng trang một, đọc và nghiên cứu cả trưa. Có gì không hiểu cô nhờ trợ lý Nam giải đáp. Công suất làm việc của cô rất nhanh, hiệu quả.
Thời gian trôi nhanh chóng, cuối cùng thì cô cũng đọc xong, nhìn ra ngoài giờ cũng đã 6h chiều trời vẫn còn chưa tối hẳn. Cô mỉm cười vươn vai nói:
Cuối cùng cũng xong… A mỏi hết cả lưng.
Rồi cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về. Cô ghé qua phòng làm việc của ông thấy vẫn còn sáng đèn. Cô mở cửa bước vào. Ông Bạch nhìn thế nói:
- Con gái đọc xong chưa con, hay định xin ta đầu hàng à?
Cô ngồi trên ghế sô pha uống trà, bình thản nói:
- Con Bạch Tiểu Nhi Nhi, con gái chủ tịch Bạch Thị đã nghiên cứu hết rồi. Không sót một trang, thiếu một chữ.
Nói rồi cô đứng dậy lấy tài liệu cô đã viết tóm tắt đưa cho ông. Ông Bạch xem thật kỹ, sau đó ông nói:
- Không hổ danh là con gái của ta. Con làm tốt lắm, cứ tiếp tục cố gắng phát huy nhé. Ngày mai đi một lượt các bộ phận của công ty, các đối tác, đối thủ của chúng ta nghe chưa con.
- Vâng ba, nếu không có việc gì con về trước đây. Ba làm xong về sớm nhé.
Cô gật đầu nói.
Ông trả lời:
Được rồi, về đi.
Cô xuống dưới sảnh công ty, gọi người đến đón. Về đến nhà, cô tắm gội, xuống ăn tối. Sau đó nằm nhắn tin, chơi game giải trí. Đọc báo thấy có một bài ghi: "Giám đốc tập đoàn Lăng Thị - Lăng Triệt còn trẻ nhưng đã đưa tập đoàn lên tầm cao mới."
Cô tò mò bấm vào đọc bài báo. Những bài báo này không kể quá chi tiết, tất cả thông tin đều bí mật giấu kín. Ảnh chụp đăng lên cũng chỉ là chụp lén, ảnh mờ. Nhưng ở góc này cũng nhìn qua được, anh ta có dung mạo rất tuấn tú, đẹp trai. Họ chưa từng thấy anh ta xuất hiện trên báo đài, truyền thông. Cô ngẫm nghĩ nói:
"Đúng là thần bí thật. Công nhận người nổi tiếng khổ thật. Sống cũng bị chụp hình lén."
Bình luận truyện