Chương 35: Bắt quả tang mưu đồ bất chính
******
Mới đó hai mẹ con đã ở Trung Quốc được một tuần. Hàn Bạc Băng suốt ngày ở nhà chờ con trai đưa đi chơi, ăn uống. Nhưng cậu con trai này lại suốt ngày bận việc ở Mỹ và còn bí mật liên lạc với Vương Hạo Thiên. Hàn Lãnh Phong cũng lo chuyện ở tập đoàn mà bỏ bê cô. Hàn Du Khương vừa qua Mỹ tìm ông bạn già trò chuyện lấy lý do là không nói chuyện được với thanh niên thời nay.
"Tiểu bảo bối, đưa mẹ đi ăn." Hàn Bạc Băng gọi cho con trai rủ rê.
"Mommy, có thể gọi papa không. Con phải sang tập đoàn gấp." Tiểu bảo bối liền từ chối vì lý do công việc.
Dạo này Minh Nhị cũng biệt tăm biệt tích. Nhưng cô không muốn đi cùng Minh Nhị.
Hàn Bạc Băng tức giận mắng tiểu bảo bối:"Con lo công việc của con đi. Chết tiệt."
"Mommy...."
"Tút....tút....tút...." Hàn Bạc Băng đã ngắt kết nối không cho con trai nói thêm gì.
Ở cổng lớn Hàn gia xuất hiện chiếc Maybach Exelero.
Trương Hằng từ ghế lái bước ra mở của cho người ngồi sau.
Từ ghế sau xuất hiện người đàn ông đẹp trai, phong trên người mặc bộ vest được cắt may vừa vặn rất lịch lãm.
"Chúng tôi muốn gặp Hàn tiểu thư." Trương Hằng cất tiếng nói với quản gia.
"Là Vương tổng sao, mời vào trong tôi đi báo với tiểu thư một tiếng." Quản gia cúi người lễ phép lên tầng.
"Tiểu thư, Vương tổng có chuyện muốn gặp." Quản gia lên tầng thông báo với Hàn Bạc Băng.
"Cái gì, anh ta đến đây tìm tôi sao?? Đuổi anh ta về ngay đi." Hàn Bạc Băng tức giận quát cả Quản gia.
Vương Hạo Thiên ở dưới nghe tiếng cô liền biết vì sao cô lại tức giận. Anh lớn giọng:"Băng Băng, anh có chuyện muốn nói với em. Chỉ một lát thôi."
Cô lấy lại bình tĩnh từ cầu thang bước xuống đôi mắt nổi gân đỏ
"Được, nói xong lập tức rời khỏi đây."
Nói rồi cô phất tay, ra lệnh cho người làm ra ngoài.
"Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao??" Vương Hạo Thiên run run nói, đôi mắt ân hận.
"Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại." Cô tránh ánh mắt anh nhìn đi chỗ khác
"Xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Em có thể trở về bên anh không??" Vương Hạo Thiên đến cầm lấy bàn tay cô đặt vào tim mình.
"......"
"Anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng hãy để anh bù đắp lỗi lầm của mình. Xin em." anh nói tiếp.
Hàn Bạc Băng như không giám tin vào tai mình. Một Vương Hạo Thiên cao cao tại thượng đang cầu xin cô trở về bên cạnh anh sao?? Làm sao có thể.
"Mẹ con em xin hãy cho anh một cơ hội. Để bảo vệ, chăm sóc và bù đắp tất cả những gì anh chưa làm được trong bốn năm qua. Anh xin lỗi vì khi đó không đủ tỉnh táo để giữ em lại. Xin lỗi vì đã làm em đau lòng, xin lỗi vì khi em mang thai không cùng em đi dạo, đi kiêm tra định kỳ, in lỗi vì đã để em một mình chăm sóc thằng bé." Những giọt nước mắt đã rơi xuống khi anh nói ra những câu này anh thành tâm thành ý xin lỗi mỗi câu mỗi chữ đều từ tận đáy lòng.
Hàn Bạc Băng cúi gầm mặt không nói nên lời, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống. Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
"Anh đã biết rồi sao??" Cô lúc này nhìn thẳng mắt anh hỏi.
"Gần đây, anh đã cho người điều tra và thử ADN. Nó là con trai anh và con trai em." Anh ôm cô vào lòng nói bên tai.
"Dù vậy thì đã sao? Tôi không chấp nhận một người đàn ông dám phản bội tôi." Cô lau đi nước mắt, lạnh lùng nói với anh.
Vương Hạo Thiên ôm cô chặt hơn, như sợ sẽ mất cô lần nữa. Anh cất giọng khàn khàn :"Nếu em tin, hãy nghe anh giải thích. Không thì em có thể điều tra lại. Anh hôm đó bị cô ta bỏ thuốc anh, cô ta là con gái của một người đã bị anh hủy hợp đồng. Ông ta muốn dùng cô ta để giữ lại hợp đồng. Hãy tin anh."
Hàn Bạc Băng:"........" Cô chỉ ngồi im trong vòng tay anh khóc, không đáp trả, không cử động.
Đã rất lâu rồi cô không được vòng tay này ôm ấp cảm giác thật bình yên và ấm áp chỉ cần được vòng ray này bao bọc dù trời có sập xuống cô cũng chẳng sợ.
Hai người im lặng một lúc lâu. Chẳng ai nói gì, không gian yên lặng tình mịch vô cùng.
"Mommyyyyyyy....." Tiếng gọi non nớt được ngân dài làm lòng cô nhão nhoẹt.
"Còn biết về, sao không đi luôn??" Cô phũ phàng không nhìn con trai lấy một cái.
Nhóc quay sang lay lay tay Vương Hạo Thiên, ánh mắt bế tắc đang cầu cứu anh. Nhưng đáp lại ánh mắt cầu cứu lại là cái thờ ơ như chưa thấy gì của Vương Hạo Thiên. Anh đứng dậy, phủi đít đi sang bên kia ngồi bên cạnh Hàn Bạc Băng ngoan như cún con.
Nhóc tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng chẳng làm được gì. Lấy lòng mommy trước đã còn tên kia tính sau, cái tên papa này thật nghĩa khí quá đi mất.
"Mommy, con đã đặt bàn ở quán ăn hôm trước. Con đưa mommy đi ăn những món tủ được không. Tất cả đều để con thanh toán. Đi mà.... Năn nỉ.... Đi.....năn nỉ......" Nhóc cọ cọ đầu vào mặt cô làm nũng.
Hàn Bạc Băng khó khăn lôi cái đầu nhỉ ra khỏi mặt mình, cô cau mày:"Có khi nào mommy phải thanh toán sao??"
Nhóc dừng mọi động tác, thật sự bế tắc. Cậu quên mất mommy cậu có bao giờ ra ngoài mà phải mang tiền đâu.
Vương Hạo Thiên ngồi bên cười toe toét. Anh ôn nhu ôn nhóc lên đùi:"Con đang làm mẹ con khó chịu."
"Ồ. Vì chú không chịu giúp tôi." Nhóc nhảy luôn vào họng Vương Hạo Thiên không cho Vương Hạo Thiên nói thêm gì.
Cái thằng nhóc này, lúc này gọi điện nhờ mình thì một câu papa, hai câu cũng papa. Vậy mà bây giờ lại trở mặt nhanh như bánh tráng thế này. Đúng là không nhờ được là vả.
Vương Hạo Thiên lấy từ túi áo trong ra tấm vé màu vàng kim. Cậu nhóc đang ngồi trên đùi anh hai mắt sáng lên thèm thuồng nhìn tấm vé.
Thay đổi 180°, nhóc ôm lấy cổ anh cọ cọ đầu vuốt ve, năn nỉ ỉ oi:"Papa tài giỏi, papa đẹp trai, papa yêu dấu của tiểu bảo bối."
Hàn Bạc Băng ngồi bên nhăn nhó khó coi:"Hai người âm mưu từ trước sao??"
Nhóc lấy tay bịt miệng, đứng hình trong giây lát thôi thôi thôi rồi lượm ơi.
______________________
Bình luận truyện