Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 42



Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng khép lại hai mắt, trong lòng có một chút phức tạp. Nếu là tâm lý, như vậy liền nhất định là sự kiện kia, cơn ác mộng của cô. Cô không hề muốn nhớ tới nó, thân thể giao triền thân thể, nam nhân tiếng hô, cô gái yêu kiều, còn có căn phòng cô tự tay bố trí… mỗi khi nhớ tới khi liền giống như có ngàn vạn mũi kim hung hăng đâm vào trái tim. Một lần lại một lần, dường như là nỗi đau không bao giờ kết thúc.

Mà cô rất sợ đau, cho nên không dám nghĩ, thật sự, không dám nghĩ.

“Hướng tiểu thư, chúng tôi cần cô phối hợp trong việc điều trị, như vậy mới có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh được. Chẳng lẽ cô không muốn nói chuyện trở lại sao?” Nhìn ra sự do dự của cô, ông hiểu là mình đã đoán đúng.

Một cú sốc làm cho người ta mất đi giọng nói, như vậy nó có thể đau đớn tới mức nào? Đối với một người, có lẽ nó là nỗi thống khổ cùng cực, chỉ cần vừa chạm vào cũng có thể tan xương nát thịt. Nhưng nếu không thể bước qua nỗi ám ảnh này, cô sẽ không thể tìm lại được giọng nói của  mình.

Hướng Thanh Lam đứng lên, chỉ biết cười xin lỗi đối với vị bác sĩ. Không phải cô không muốn, mà là chuyện như vậy thật sự cô không thể mở miệng được.

Bác sĩ cũng đứng dậy, nụ cười trên mặt cực kì mềm nhẹ để cô không cảm thấy áp lực. “Hướng tiểu thư, tôi có một người bạn là bác sĩ tâm lý, đây là danh thiếp của ông ấy, cô nên thử đến khám xem sao, biết đâu lại tìm về được giọng nói của mình.” Tuy đã nhìn ra cô có ý từ chối, nhưng ông vẫn hi vọng có thể được giúp đỡ được một phần. Một cô gái độc thân lại không có giọng nói thì cuộc sống sẽ khó khăn biết chừng nào, điều cô cần bây giờ không phải là ông, mà là một vị bác sĩ tâm lí thật tốt.

‘Cảm ơn ông.’ Hướng Thanh Lam cúi người thật thấp chào vị bác sĩ, không tiếng động nói xong lòng biết ơn của mình. Xoay người, cô nhẹ nhàng hít một hơi, trên nét mặt mang theo một chút suy tư trầm trọng. Cô cũng rất muốn tìm về giọng nói của mình, nhưng dường như điều đó là không có khả năng.

Đi ra bệnh viện, bên ngoài ánh mặt trời đã ôn hòa hơn nhiều lắm, từng đợt gió nhẹ thổi qua mơn trớn trên mái tóc, nhưng là, không thể xua đi trầm trọng trong lòng cô. Bước nhanh về phía trước qua đám người đông đúc, đến tận lúc nhìn thấy một cửa hàng quần áo sang trọng cô mới dừng lại, ánh mắt hơi thất thần một chút, sau đó không thể rời đi.

Nơi đó đang đặt một bộ đồ nam, vải may trông rất tốt, hoa văn ám sắc thêu lên cho cảm giác thực huyền ảo. Ngày nào đi qua cô cũng ngắm nhìn nó một lần, thực thích, rất muốn mua tặng Thanh, chắc chắn anh mặc vào sẽ rất hợp.

Bộ quần áo này thực đẹp, nhưng là giá lại rất cao. Cô xem lại số tiền trong ví, cuối cùng vẫn quyết định đi vào, chỉ cần nhìn thấy Thanh tươi cười, như vậy so với thứ gì cũng quan trọng hơn.

Thanh hiện tại là trọng tâm cuộc sống của cô, anh khiến cô cảm giác được vui vẻ trở lại. Mặc dù thực lòng mà nói có lẽ Thanh là gánh nặng, là trói buộc, nhưng cái anh mang lại càng nhiều đó là ánh mặt trời sáng rọi, khiến cô không hề cảm thấy trái tim của mình là lạnh như băng.

Có anh, cô mới cảm thấy chính mình còn sống.

Không còn là một khối thân xác biết di động, nỗi đau kịch liệt trong lòng cô đang dần dần khép lại, lành lặn hơn, đầy đủ hơn.

Đẩy cửa ra, người ở bên trong nhìn thấy cô tuy rằng hơi giật mình một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhiệt tình tiếp đón. Cực kì có lễ phép, nhưng nụ cười cũng vô cùng xã giao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện