Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài

Chương 39: Bị chỉ trích



Trong căn phòng bố trí phong cách phương tây ở tiểu bang Maryland, Tiểu Hi đang vò đầu bức tóc không biết nên chọn cái nào là hợp lí nhất, bất giác mở miệng hỏi vu vơ

“Ry Trần à…cái váy đỏ này hợp với Tiểu Hân hay là cái váy màu trắng này hợp hơn…Cậu mau chọn giúp mình đi. Hay là đem cả hai cái này tặng cho cậu ấy…Không ngờ mình lại thông minh như thế”

“Váy trắng…Chọn cái đó đi…”

“Giọng cậu sao thế? Sao mới vừa ra nghe điện thoại có 5 phút mà cậu lại biến thành bộ dạng này rồi…”

Tiểu Hy ngơ ngác nhìn sắc mặt khó coi của Ry Trần. Chơi với cô ấy lâu như thế, nói thật đây là lần đầu cô thấy cô ấy biểu hiện gương mặt thất thần này

“Thôi nào, đừng khóc…cậu khóc làm mình khóc theo bây giờ…có chuyện gì bình tĩnh nói cho tớ nghe”

“Tiểu Hân…Tiểu Hân…hic…hic..”

“Ừm…Tiểu Hân rốt cuộc cậu ấy đã xảy ra chuyện gì. Cậu bình tĩnh nói cho mình nghe”

“Cậu ấy…cậu ấy…”

Cô chưa kịp nói hết câu, tin tức trên ti vi đã nói thay

[Sáng ngày hôm nay, Hàn thiếu phu nhân của chủ tịch tập đoàn MW, đồng thời là con dâu của đại gia tộc Hàn đã đột ngột qua đời…hiện tại vẫn chưa xác định được nguyên nhân khiến phu nhân Hàn gia mất. Lễ tang của Hàn thiếu phu nhân sẽ được củ hành tại nhà thờ riêng của Hàn gia theo đúng hình thức truyền thống dành cho con dâu của gia tộc…Tiếp theo sẽ là thông tin thời tiết...]

“Không phải, không thể nào…”

Tiểu Hy ngơ ngác lắc đầu xua tan thông tin vừa rồi,

Tiểu Hân của cô không thể, không thể nào…

“Không thể…không thể nào…không…”

“Tiểu Hy…Tiểu Hy…Người đâu…người đâu…”

………

“Ry Trần..,mình đang ở đâu đây”

Tiểu Hy từ từ mở mắt, ánh mắt thoáng u buồn nhìn lên trần, cô không thể chấp nhận được thông tin này. Mới vừa mấy tháng trước cô và Thanh Hân còn gọi nói chuyện với nhau, lúc ấy Tiểu Hân của cô còn hồn nhiên hứa là cuối năm nay sẽ bay qua thăm cô…thế mà bây giờ lại thành ra như thế.

“Cậu đang ở bệnh viện…Cậu ngất đột xuất làm mình sợ chết khiếp…Tối nay mình sẽ bay về nước gặp Tiểu Hân…” Ry Trần cố nén tâm tình không ổn trả lời

“Tiểu Hân… cô ấy là đồ nói dối…mình sẽ không tha thứ cho Tiểu Hân đâu…hic..hic…”

Càng nói Tiểu Hy ngày càng khóc lớn…Ry Trần cô cũng đã không chống cự nổi rồi, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô…Ry Trần cô…khóc thật rồi…

“Đừng khóc…cậu mà khóc như thế…Tiểu Hân biết sẽ không vui đâu…”

“Mau…mau…đặt vé máy bay cho mình gấp…mình cần gặp Tiểu Hân…mình muốn gặp…hic…hic…cậu ấy”

Chưa kịp để Ry Trần phản ứng, Tiểu Hy đã rút ống truyền trên cổ tay ra, chân trần chạy ra ngoài, bắt xe chay đến sân bay…

“Tiểu Hy…Tiểu Hy…cậu chưa khỏe…đợi mình…Tiểu Hy…alo mau đặt hai vé máy bay về thành phố Giang Triều cho tôi ngay bây giờ”

………………….

Tại nhà thờ nơi tổ chức lễ tang, ở giữa trung tâm đấy là thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm bất động, hai mắt được quấn vải trắng, gương mặt tựa như ngủ đấy không biết đã chứa bao nhiêu nỗi uất ức, bao nhiêu nỗi buồn…

Di ảnh phía trước là bức ảnh lúc cô chưa cưới hắn, nụ cười khi đấy của cô hồn nhiên như thiên thần giáng thế, nụ cười khiến người ta chỉ muốn cưng chiều…không biết cô là ông có gả sai người hay không mà từ khi lấy hắn, hắn bây giờ cũng đã ngẫm lại một điều…cô chưa từng cười với hắn như thế bao giờ…

“Sao, Hàn tổng, cô ấy như thế, anh bây giờ đã thấy hài lòng hay chưa!?”

Nghe thấy lời nói châm chọc của Tiểu Hy, hắn im lặng không nói gì, cầm lấy điếu thuốc xoay người định bước ra…nhưng vừa bước nữa người ra khỏi của, màn hình giữa trung tâm lại hiện lên thân ảnh nhỏ nhỏ nhắn

“xin chào! Tôi là Giang Thanh Hân

Hôm nay là đầu tháng 12, cũng vừa gần 1 năm tròn tôi cưới Trạch Âu, Mỗi lần cuối năm tôi đều có thói quen ghi hình bản thân mình, đút kết kinh nghiệm, câu nói tâm đắt...nhìn mặt tôi có vẻ trông hơi ngượng …hì..hì….

Hôm nay lúc tan học, tôi có vô tình nghe được một câu nói rất hay, nó làm tôi ngẫm mãi “Kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng dưới nước).

Nếu bạn vô tình gặp ai đó rồi cố ý phải lòng họ, nhưng nhận ra mình sẽ chẳng bao giờ có thể cùng họ chung một lối. Tình cảm nơi bạn-đẹp như đóa hoa ngậm sương, tròn vành vạnh như trăng đêm vắng mây!

Cơ mà không may thay, đóa hoa kia chỉ nở trong gương, bóng trăng kia chỉ có thể chạm qua mặt nước…Một vài chuyện, mong cầu, cố gắng thôi chưa đủ, khi biết bản thân khao khát gì đó nhưng khó mà có được, họ thường dùng câu Kinh hoa thủy nguyệt để nói về nó…ừm hửm…

“Nhân thế phù hoa cũng như một giấc mộng lầu hồng, như hoa trong gương trăng dưới nước, chớp mắt thành không”…(mắt cô bất giác đỏ hoe, vội cười cười chuyển đề tài)

A…Hôm nay, tôi rất muốn gọi cho Trạch Âu, muốn nói với anh ấy mấy lời này

{Hi! Trời lạnh rồi!

Cho dù bận rộn đến đâu

Nhớ uống nhiều nước

Mặc thêm áo ấm

Đừng để bản thân trở thành một kẻ ngốc bị cảm lạnh mỗi khi giao thừa!}

Nhưng…ngay cả số điện thoại của anh ấy tôi còn chả có…có lẽ…đây là thất bại lớn nhất trong năm của tôi chăng…”

Hắn lúc đấy vừa quay lưng lại, đoạn video cũng vừa lúc được tắt đi…

Hắn thật sự rất muốn ngắm nhìn cô lâu thêm một chút, dù một giây thôi cũng được nhưng cũng đã quá trễ rồi…màn hình trước mặt hắn cũng đã tắt từ bao giờ.

“Hàn tổng có biết Giang Thanh Hân từ khi cưới ngài, cô ấy đã phải chịu bao uất ức hay không… Một lễ tang theo đúng hình thức con dâu của gia tộc họ Hàn thì có thể đổi lấy được bao nỗi nhục, bao tổn thương, bao giọt nước mắt mà cô ấy đã rơi hay sao hả…ả.ảảả”

Tiểu Hy như muốn nổi điên. Cô không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này, Thanh Hân là bạn chơi chung từ nhỏ với cô, cô xem cô ấy như chị em ruột của mình, Tiểu Hân mất thì cô với Trần Trần bây giờ phải biết sống như thế nào bây giờ…

Thấy Tiểu Hy như thế, Ry Trần vội chạy lại can ngăn, giọng hơi khàn khàn khuyên nhủ

“Tiểu Hân, cậu bình tĩnh lại đi đừng làm loạn thêm nữa. Mọi người ở đây bây giờ đã rất rối rồi…cậu đừng thêm dầu vào lửa nữa…biết đâu mọi chuyện không như cậu nghĩ thì sao”

“Cậu bảo mình làm loạn?”

Tiểu Hy hai mắt đỏ hoe nhìn Ry Trần, cô nghiến răng, gật gật đầu, quay qua nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt như muốn giết người, cô quát lớn

“Được…cậu bảo mình làm loạn vậy mình làm loạn cho cậu xem… Ngoài cái hình thức lễ tang theo đúng chuẩn con dâu họ Hàn này thì Hàn Trạch Âu hắn đã làm được cái thá gì cho Tiểu Hân nhà mình.

Ngày chuẩn bị hôn lễ, gia tộc của hắn chỉ quăng cho Giang gia một cái thẻ, đưa cho một tấm danh thiếp rồi bảo cô ấy tự đến WA lựa váy cưới một mình, có cô dâu nào thảm như Tiểu Hân hả?

Ngày chụp ảnh cưới, hắn không đến, sai thư kí của hắn đến chụp thế, hắn xem Tiểu Hân nhà mình là cái gì hả? hắn có để Tiểu Hân trong mắt?

Mọi phong cách trang trí hôn lễ lúc đó đều là do một tay cô ấy yêu cầu, hôn lễ của cả hai thì cớ sao chỉ có một mình cô ấy chịu đựng tất cả…hôn lễ tổ chức giữa chừng, hắn lại bỏ một mình cô ấy ở lại đấy, Hàn Trạch Âu hắn khi đấy đã chạy đi đâu, chuyện gấp gì đến nỗi không thể đưa cô ấy về nhà hả…qua mấy ngày sao tớ lại nhận được tin cô ấy bị hắn đuổi ra khỏi biệt thự bắt cô ấy sống ở nhà kho, đường đường là Hàn thiếu phu nhân mà lại sống ở nhà kho, còn thua cả người hầu…

Hàn Trạch Âu hắn nổi danh là người đàn ông giàu nhất thế giới mà không cấp nổi một đồng cho vợ mình, để có tiền đóng học phí cậu có biết cô ấy đã làm bao nhiêu việc không hả?

Không phải là một việc là làm bán thời gian ở cửa hàng quần áo như cô ấy nói đâu…Tiểu Hân cô ấy ban ngày đến trường, ban đêm lại phải đi rửa bát ở nhà hàng, rửa đến mức tay cô ấy lạnh buốt, máu chảy từng giọt xuống mặt đường, gần sáng cô ấy đã phải chạy đi giao báo, giữa giờ giải lao lại phải tranh thủ chạy bài tập trên lớp không có giờ nghỉ ngơi…cậu đã chứng kiến cảnh cô ấy làm việc bán mạng như thế bao giờ hay chưa hả…?

Ngày Giang lão gia mất, cô ấy đã gọi cho mình không nói câu nào mà khóc suốt mấy giờ liền, cậu có biết không? Giang Thanh Hân cô ấy sống dưới danh phận là Hàn thiếu phu nhân nhưng thân phận cô ấy ngay cả một tên người hầu của Hàn gia cũng có quyền đánh đập, bắt nạt cô ấy.

Nếu Hàn Trạch Âu anh không yêu thương gì cô ấy vậy cớ sao lại cứ luôn giữ cô ấy bên mình, sao lúc đấy không giải thoát cho cô ấy.

Thanh Hân biết anh không thích cô ấy nhưng cô ấy vẫn luôn lừa gạt bản thân là một ngày nào đó trái tim lạnh như băng của anh sẽ tan chảy…hơ..kết quả thì sao..kết quả là bây giờ cô ấy nằm bất động ở đây…không ai bị lừa tình cảm mà chết cra, chỉ có thể la đau lòng đến chết mà thôi…anh đã làm được cái gì tốt cho bạn tôi hay chưa hả…anh trả Giang Thanh Hân lại cho tôi…anh trả cô ấy lại cho tôi..hic..hic…

Tôi sẽ đem cô ấy về…nhất quyết sẽ không cho anh có tư cách gặp cô ấy thêm lần nào nữa…gặp anh là sai lầm lớn nhất của Giang Thanh Hân nhà tôi …hic..hic..chính anh đã hại cuộc đời cô ấy …hic..hic..anh mau trả cô ấy cho tôi…trả cô ấy…cho..tôi..”

Ry Trần thấy Tiểu Hy bất lúc ngồi gục ở đấy, vội chạy lại đỡ, Tiểu Hân đã như thế cô đau lòng đến mức muốn gục luôn rồi mà Tiểu Hy còn như thế cô biết làm thế nào bây giờ

“Tiểu Hy nghe mình…bình tĩnh lại nào…nghe mình nói…Chúng ta không ở trong hoàn cảnh của bọn họ, nên đừng vội phán xét hay kết tội. Ai cũng có vấn đề của riêng mình, có thể bên ngoài họ cười nói vậy thôi, nhưng bên trong mưa gió thế nào riêng họ biết...! Thông cảm được thì thông cảm, không thì lặng lẽ sống tốt phần mình là được, cần gì ngoảnh lại rồi găm vào tim nhau những lời ác ý… Ngoan…cậu đừng như thế nữa…”

Tiểu Hy cô không phải là người không hiểu chuyện, nhưng thật sự cô không cam tâm với cái chết bất ngờ của Tiểu Hân, bất giác cô xoay người lại hỏi

“Tại sao Tiểu Hân nhà tôi lại mất…?”

Nghe câu hỏi của Tiểu Hy, Hàn Trạch Âu hắn chỉ bỏ lại một câu

“ Chuyện Hàn gia không đến lượt Hạ gia cô quản”

Sau đó cất chân, bước ra khỏi nơi ngột ngạt này.

“Lão đại quả nhiên vô tâm” Hàn Trạch Phong bất giác thốt ra.

Hắn nhe câu nói này của anh, chỉ nhếch miệng cười lướt ngang rời khỏi đây…

Nhưng đâu ai biết rằng người vô tâm như hắn, trong tim đang rỉ máu từng cơn, hắn sắp không chống cự nổi rồi, cứ tiếp tục ở đây một giây nào nữa, hắn sẽ bật khóc mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện