Vợ Cũ Mất Trí

Chương 2: Mất Trí



Đúng lúc xe vừa về đến Cao gia, anh cũng không biết phản ứng ra sao với câu hỏi của cô vừa rồi. Từ từ tìm hiểu chuyện của cô, đưa cô vào nhà trước đã.

Anh xuống xe, rồi đi sang mở cửa cho cô. 

Lộ Khiết bước xuống xe, ánh mắt lấp la lấp lánh khi thấy căn biệt thự lớn như cung điện trước mắt, với biểu hiện lần này của cô, làm Cao Bác Văn càng thấy rõ:

" Cô không nhận ra nơi này!"

" Vào thôi..." Anh đỡ lấy cô đi vào nhà, hành động thân mật khiến Lộ Khiết ngượng ngùng đỏ mặt, phản ứng thế này lại giúp anh càng lúc càng nhận ra rõ rằng...

Lộ Khiết thật sự đã mất trí rồi!

" Ara ara, về rồi sao?" Mạc Hạc Hiên nằm gác chân lên ghế, nhìn Cao Bác Văn với bộ dạng hết sức thản nhiên.

" Là...là anh sao?"  Lộ Khiết ngạc nhiên khi thấy Mạc Hạc Hiên.

Anh bật dậy, đi đến chỗ cô và Cao Bác Văn.



" Tôi đã nói rồi mà, hôm nay cô sẽ thoát khỏi đó." Mạc Hạc Hiên cười bảo.

" Mạc...Hạc  Hiên!!!" Cao Bác Văn anh gầm gừ, mặt trông rất khó ở nhìn vào Mạc Hạc Hiên, tên xảo huyệt này, cậu ta đã biết trước mọi thứ sao?

" Ara ara, trước tiên nên đưa cô ấy đi tắm rửa đi chứ." Mạc Hạc Hiên mỉm cười nhìn anh.

Nhìn thấy còng tay còn trên tay Lộ Khiết, Mạc Hạc Hiên đưa tay chạm vào còng tay đó.

Xoảng

Leng keng

Còng tay trên cô được mở ra, chúng rơi xuống sàn nhà, tiếng kim loại vang lên. Thật..thật lợi nha!

" Quản gia..." Cao Bác Văn lên tiếng gọi lớn, quản gia từ trong bếp vội chạy ra, thấy Lộ Khiết đứng cạnh anh liền giật cmn mình.

Đó...đó không phải thiếu phu nhân sao?

" Đưa cô ấy về phòng, tắm rửa rồi thay bộ quần áo mới đi, đồ của cô ấy...vẫn ở trong tủ." Cao Bác Văn đẩy nhẹ cô sang cho quản gia, điềm đạm bảo.

Quần áo của cô để lại trong tủ, anh vẫn luôn giữ lại, cứ nghĩ sẽ không bao giờ có người đụng đến nữa, vậy mà sau hai năm lại...

" Vâng, tôi đã rõ." Quản gia dìu Lộ Khiết lên lầu, cô vẫn đưa mắt nhìn anh và Mạc Hạc Hiên.

" Đi đi, cô sẽ được ăn no mặc ấm." Mạc Hạc Hiên lên tiếng, coi như là một lời trấn an tâm trạng lo lắng của cô.

Cao Bác Văn đi đến sofa ngồi xuống, anh đưa mắt nhìn Mạc Hạc Hiên:" Kế hoạch đẩy tôi đến buổi đấu giá đó hoàn thành tốt nhỉ?"

Anh đang khó ở đấy...

" Đúng rồi, đúng rồi nha." Mạc Hạc Hiên đi đến, ngồi xuống.

" Tôi biết cậu sẽ về nên đặc biệt đến đây chờ hai người." Mạc Hạc Hiên bảo.

Rầm

Anh đưa tay đập mạnh xuống bàn, khó chịu nhìn Mạc Hạc Hiên.

" Nói, tại sao cậu biết cô ấy ở đó? Còn cố ý sắp xếp đưa tôi đến đó hả?" Anh kích động, sau hai năm không gặp, anh không nghĩ người vợ cũ của mình trở nên khù khù khờ khờ như vậy.

Biểu hiện và phản ứng của cô cứ như một đứa trẻ, lúc thì sợ sệt lúc thì tin tưởng, chẳng giống như Lộ Khiết của hai năm trước mà anh từng kết hôn.

Không, hoàn toàn là một Lộ Khiết khác...rất khác!

" Cậu thật sự không nhận ra sao? Cô ấy trước kia là người thông minh, còn hết sức độc mồm độc miệng. Cả tôi và cậu chưa từng thắng khi đấu khẩu với cô ấy, thế mà cậu không nhìn rõ phản ứng của Lộ Khiết khi nãy à..."

" Hoàn toàn như một cô ngốc mới bước chân vào đời." Mạc Hạc Hiên bắt đầu nghiêm túc nói.

" Hôm qua tôi có chuyện đến tìm đối tác, tình cờ gặp cô ấy ở đó, Lộ Khiết đang chạy trốn thì bị bắt lại. Khi ấy hỏi mới biết cô ấy đã bị người nhà bán đến đó, được mua với tư cách là nô lệ sống."

" Khi tôi và cô ấy chạm mặt nhau, Lộ Khiết không hề nhận ra tôi, cũng không hề biết tôi là ai. Lúc ấy cô ấy chỉ cầu cứu tôi, muốn tôi đưa cô ấy ra khỏi đó."

" Vậy..tại sao cậu không làm vào ngày hôm qua?" Cao Bác Văn hỏi ngược lại. Nếu đưa cô ra khỏi đó vào hôm qua, thì cô không phải lọt vào mắt những người đàn ông luôn thèm thuồng nhìn cô khi ấy...

" Tôi muốn cậu đến đó, chứng kiến cảnh Lộ Khiết biến thành bộ dạng như thế này. Cũng muốn cho cậu có cơ hội tốt, anh hùng cứu mỹ nhân." Mạc Hạc Hiên nhún vai đáp.

" Mạc...Hạc Hiên!!!"

" Này này, tôi đã nói với cô ấy, đêm nay khi lên sàn đấu giá, nhất định sẽ có người đàn ông đến cứu cô ấy khỏi nơi quái quỷ đó. Tôi chơi chung với cậu bao nhiêu năm trời, biết chắc chắn cậu sẽ đưa cô ấy rời khỏi đó mà."

" Không phải giúp cô ấy thấy rất cảm kích cậu sao?" Mạc Hạc Hiên nói tiếp, thật ra đang cố nói lí lẽ để cho Cao Bác Văn không có đường để phản bác lại hay mắng chửi mình.

Cao Bác Văn lườm Mạc Hạc Hiên một cái. Cái tên này, chỉ giỏi tự tiện làm theo ý mình chứ chưa hề hỏi qua ý anh hay là muốn trao đổi về vụ việc thế này!

Đúng là Mạc Hạc Hiên cái gì cũng biết, chỉ mỗi biết điều là không biết!

" Tôi cũng đã thử kiểm tra qua tình hình của Lộ Khiết rồi...".

" Cô ấy...đã bị mất trí nhớ!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện