Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 19: Than bùn, thì ra là thế!



An Nhược giơ ống tay áo tới trước mặt Mẫn Cần, trên mặt nở ra một nụ cười sáng chói, nụ cười này rơi vào trong mắt Mẫn cần lại cực kỳ chướng mắt.

Mẫn Cần ôm một đống tài liệu lùi lại phía sau một bước, cười nhạo một tiếng."Nhìn bộ dạng cổ hủ của cô mà xem, mua được đồ fake rẻ tiền mà cũng dám mặc đến công ty, không biết xấu hổ còn ở đây diễu võ dương oai. Da mặt cũng thật dày, rõ ràng là giả, vậy mà còn sống chết nói là thật, vịt chết còn cứng mỏ."

An Nhược thu lại cánh tay nhẹ nhàng phủi bụi trên tay áo, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.

Thứ hai nào Mẫn Cần cũng mua một quyển tạp chí thời trang danh tiếng, nhìn nhiều như vậy đương nhiên cô ta biết cách phân biệt đâu là thật đâu là giả. . . . . . Ha ha. An Nhược ngồi trên ghế tựa, an nhàn xoay xoay chiếc bút bi trên tay, số tài liệu ấy đẩy cho Mẫn Cần cũng được, cô càng vui vẻ thoải mái tự tại.

Bàn làm việc của Mẫn Cần ở ngay bên cạnh An Nhược, ngăn cách giữa hai bàn là một tấm thủy tinh trong suốt.

Mẫn Cần đem tài liệu để lên bàn làm việc, mắt vừa đụng phải đống tài liệu này, tâm cô ta liền lạnh.

Nhiều như vậy, trong vòng hai ngày có thể xem xong sao? ! Đống tài liệu này không hề liên quan tới điện tử, tất cả đều là báo cáo về kiến trúc xây dựng.

Đối với những thứ xi măng cốt thép này, Mẫn Cần một chút hứng thú cũng không có.

Bên tai truyền đến tiếng ngâm nga ca hát thoải mái vui vẻ của An Nhược, lửa giận trong lòng Mẫn Cần lập tức xông ra. Đưa tay đập mạnh vào chồng tài liệu, trừng mắt liếc nhìn An Nhược một cái."Hát cái gì mà hát, không thấy tôi đang bận túi bụi hay sao? Vậy mà cô còn ngồi đây quấy nhiễu tôi."

An Nhược quay đầu thập phần buồn bực nhìn Mẫn Cần, "Mẫn Cần đại tiểu thư, trước kia lúc tôi phải xem một đống lớn tài liệu, cô cũng ngồi một bên ca hát cắt móng tay. Tôi còn chưa cắt móng tay a, mới chỉ nhẹ nhàng ngâm nga vào khúc nhạc mà thôi, so với cô tôi đâu có là gì."

An Nhược nói tới đây cố ý thở dài một hơi, sau đó đứng dậy cầm túi xách trên bàn làm việc.

Mẫn Cần nhìn thấy An Nhược muốn dời đi, trong lòng không cam tâm, giọng nói của cô ta cũng tăng thêm mấy phần.

Tất cả đồng nghiệp của tổ 2, tổ 3 của bộ phận Marketing đều đang ngồi xem chuyện cười.

Trong lúc cách tổ đang cạnh tranh kịch liệt, mỗi thành viên trong tổ đều nhìn không vừa mắt nhau, tất cả đều muốn dành được phần thưởng cuối năm của công ty. Số tiền thưởng của công ty dành cho bộ phận Marketing đã được xác định,nếu một tổ bị loại thì tổ 2 và tổ 3 liền được hưởng nhiều hơn.

Cho nên, họ mang theo tâm tình chế giễu, nên không ai tới ngăn cản lửa đạn giữa An Nhược và Mẫn Cần.

Trong mắt những người qua đường như bọn họ thì hai cô gái này vốn dĩ đã không hợp nhau, tác chiến quy mô nhỏ không sớm thì muộn cũng phải bùng nổ chiến tranh.

"An Nhược, công ty 5 giờ mới tan tầm. Hiện tại còn chưa tới 9 giờ, cô cứ như vậy mà đi sao được? Nếu để trưởng phòng Triệu biết được, rất có thể sẽ đuổi cô ra khỏi công ty." Mẫn Cần cố ý đem chuyện An Nhược muốn tan làm lớn tiếng nói cho mọi người biết, chỉ mong sao sẽ dẫn được trưởng phòng Triệu tới đây, sau đó trong ngày hôm nay đuổi cổ An Nhược ra khỏi công ty.

Bề ngoài nhìn An Nhược cực kỳ dịu dàng, nhưng một khi đã ra tay, thì cô tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nếu không, An nhược làm sao có thể lần lượt thoát khỏi sự vu oan hãm hại của Mẫn Cần được đây?

Khác với An Nhược, Phan Mộng Lệ lại hết sức kiên định thật thà, cho dù có vất vả tơi đâu thì cô vẫn cố gắng làm cho tới cùng. Phan Mộng Lệ đương nhiên không phải là đối thủ của Mẫn Cần, bởi vì cô ấy không biết dùng thủ đoạn.

An Nhược hất cằm về phía Mẫn Cần, cô ta muốn làm lớn chuyện đây mà.

Thích ầm ĩ thì cô chiều, điểm yếu của cô ta nằm trong tay cô, muốn hại cô ư, không có dễ như vậy đâu!

An Nhược chậc chậc hai cái, bất đắc dĩ nói."Vừa rồi trưởng phòng Triệu nói, bởi vì thấy khoảng thời gian này tôi phải làm việc vất vả nên chị ấy đã ân chuẩn cho tôi nghỉ một hôm. Nếu như cô cũng muốn nghỉ, thì đi nói trực tiếp với trưởng phòng đi. Nhưng mà, tôi thấy Trưởng phòng Triệu ưu ái cô như vậy, cô vẫn nên ngoan ngoãn ngồi xem cho xong đống báo cáo kia đi, bất quá, thành viên tổ 1 từ trước đến nay luôn hòa thuận lấy việc giúp người làm niềm vui, các thành viên khác sẽ giúp cô một tay đó."

An Nhược nói tới đây, chợt nhíu lại lông mày, nhìn về phía một đồng nghiệp thuộc tổ 1.

Quan hệ giữ An Nhược và những đồng nghiệp này không thân cũng không lạ, nhưng đối với Mẫn Cần suốt ngày ăn mặc đong đưa lả lướt lướt thì họ cực kỳ chướng mắt.

Tổ trưởng tổ 1 đã đâm đơn xin từ chức, vừa rồi trưởng phòng Triệu cũng đã tuyên bố ý đồ của bà là muốn cho Mẫn Cần làm tổ trưởng tổ 1.

Ngay cả một bảng báo giá cô ta cũng làm không xong thì cô ta có thể ngồi lên vị trí tổ trưởng tổ 1 được sao?

Cho nên, những đồng nghiệp này trực tiếp làm lơ câu nói của An Nhược, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Mẫn Cần tức đến không nói lên lời, chỉ có thể nặng nề khẽ hừ một tiếng, đợi đến khi trưởng phòng Lý thực hiện lời hứa, chính mình đã ngồi lên vị trí trưởng phòng Marketing, điều đầu tiên cô ta làm chính là xử lý con ranh An Nhược này.

An Nhược tiến lên vài bước, sau đó dừng lại, quyết định tặng cho Mẫn Cần một quả boom.

"Mẫn Cần a, nghe nói cô có người quen ở phòng kế hoạch? Vậy cô lại càng phải làm thật tốt báo cáo lần này, Mậu Hưng có ý muốn đầu quân sang lĩnh vực xây dựng, lần đấu thầu này cả phòng Marketing và phòng kế hoạch đều phải làm báo giá tham khảo." An Nhược nói tới đây, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Mẫn Cần một cái.

Khí thế hung hãn của Mẫn Cần lập tức biến thành kinh ngạc cùng khủng hoảng, đôi bàn tay gắt gao năm chặt tập tài liệu.

An Nhược biết chuyện giữa cô và trưởng phòng Lý sao?

Không thể nào, mỗi lần cô ta và trưởng phòng Lý làm chuyện đó nếu không phải ở phòng trọ của cô ta thì chính là ở trong khách sạn.

Mẫn Cần cẩn thận suy nghĩ, chỉ có một lần mạo hiểm làm ở trong nhà vệ sinh nữ của công ty. Chẳng lẽ. . . . . .

Hai mắt của Mẫn cần chớp lóe, cô ta muốn nhanh chóng đuổi cổ An Nhược ra khỏi công ty!

An Nhược không thèm để ý đến Mẫn Cần, trực tiếp cầm theo túi xách đi đến cửa thang máy, vừa vặn gặp được tổng giám đốc Ngô.

An Nhược đang chuẩn bị giải thích với tổng giám đốc Ngô, ngờ đâu tổng giám đốc Ngô lại mang theo vẻ mặt lấy lòng ấn thang máy hộ An Nhược."Hôm nay nên nghỉ ngời thật tốt, ngày mai có một nhiệm vụ trọng đại muốn giao cho cô. Tiểu An, phải làm thật tốt nha!"

"Tổng giám đốc Ngô, nhiệm vụ trọng đại gì ạ?" An Nhược mang theo vẻ mặt tò mò hỏi .

Tổng giám đốc Ngô lộ ra một nụ cười đắc ý, "Con trai cả Lục Mặc Hiên của nhà họ Lục, thượng tá Hiên, ngày mai sẽ tới thị sát công ty chúng ta. Cậu ta đại diện cho tập đoàn Hồng Thiên, ngày mai phải tiếp đón thật chu đáo. Đối với việc đầu quân sang nghành mới của Mậu Hưng cực kỳ có lợi!"

Đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, giờ thì An Nhược hiểu rồi. Vì sao hôm nay tổng giám đốc Ngô lại khác thường như vậy, hôm nay Lục Mặc Hiên tới Mậu Hưng sao? Sao cô không nhìn thấy anh ấy nhỉ?

An Nhược cứ như vậy bách vị tạp trần đi vào thang máy, giơ tay ấn thang máy, trong đầu cô bây giờ vẫn đang loạn thành một đoàn.

Cô chỉ quan tâm đến công trạng của mình mà thôi, bởi vì công trạng liên quan tới tiền lương. Đối những những danh gia vọng tộc kia cô không biết, cũng không có hứng thú để biết.

Bởi vì cho dù bạn biết nhiều hơn nữa thì tiền lương của bạn cũng không vì thế mà tăng lên.

Lục Mặc Hiên không chỉ xuất thân từ quân nhân mà anh còn được hậu thuẫn bởi gia đình trên thương giới. Bề ngoài thì cương nghị tuấn mỹ, là một người đàn ông thành thục có sức hấp dẫn chết người với phụ nữ.

Nhưng mà, không ai biết rằng, bên trong bộ mặt hoàn mỹ ấy là một tên hỗn đản, lưu manh!

Buổi sáng hôm nay lại vẫn còn ngồi trên người cô, vô liêm sỉ lột sạch quần áo của cô, lại còn rõng rạc nói do năng lực quan sát nhạy bén gì đó!

An Nhược vừa sờ trán, cuộc sống của cô hình như không còn được yên bình như trước nữa, toàn bộ đều bắt đầu từ chuyện của Phan Mộng Lệ ngày hôm qua, hoặc là bắt đầu từ lúc cô xông vào lòng Lục Mặc Hiên.

------ Lạc đề ------

Tiếng lòng của Lục Mặc Hiên: An Nhược nhanh nhanh xa lưới mau, phốc hô hô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện