Vô Diện Công Chúa
Chương 2: Vô diện công chúa
Dịch giả: queenSS
Biên: Vivian Nhinhi
“Phụ thân đại nhân, từ giờ con sẽ không đến dạ tiệc nữa đâu.”
Trong bữa ăn sáng hôm sau, tự nhiên con gái tôi nói vậy. Mà chắc là nó bị tổn thương bởi việc hôm qua rồi. Chắc chắn con gái tôi bận tâm đến việc hôm qua tôi không giới thiệu nó đến hoàng tử điện hạ.
Đây là tấm lòng của cha mẹ đó thôi. Làm sao có thể giới thiệu đứa con gái yêu quý có thể nói là nữ thần mặt trăng của mình cho một kẻ đào hoa, vô dụng như vậy được? Dù thế nào thì Kyle cũng quá ba hoa, khinh suất rồi. Nếu nó không nói ra những lời như thế thì có lẽ đã chẳng bị mời đến buổi dạ hội đó. Tại sao thanh niên lại thích tự mãn với nhiều thứ nhỉ? Chẳng phải đã đến lúc chú ý đến hành động và lời nói rồi sao, trước khi định làm gì thì chắc chắn phải suy nghĩ rồi mới hành động. Chắc chắn là trước đấy đã nuông chiều nó quá rồi. Hôm nay nếu gặp nó thì ta phải túm nó lại và nhắc nhở một chút mới được.
Có lẽ những suy nghĩ khó chịu đó đã hiện trên mặt rồi chăng. Con gái tôi càng lúc càng rụt rè và khép mình lại mất rồi.
“Cảm xúc của con, phụ thân đã hiểu. Cho đến khi con còn chưa trưởng thành, con không cần phải cố tham gia nữa đâu.”
“...Vâng a.”
Ở đất nước này thì từ 15 tuổi sẽ được coi là nửa trưởng thành, đến 19 tuổi sẽ được đối xử như người trưởng thành. Hôn nhân chỉ có thể thực hiện khi cả hai đều là người trưởng thành, nếu một người nào đó chưa đủ tuổi thì phải đợi cho đến thời điểm trưởng thành. Vì vậy, khoảng thời gian từ 15 tuổi đến 19 tuổi chính là thời gian thể nguyền và đính ước, điều này đã thành thông lệ. Nếu để muộn hơn nữa thì cả nam và nữ đều rất khó gả đi. Vì vậy mà nếu không có sự tình khó nói thì tất cả phụ mẫu đều muốn mai mối con cái thông qua các buổi gặp mặt.
Nói cách khác, đứa con gái 14 tuổi ...sánh ngang với nữ thần mặt trăng của tôi không cần phải gặp mặt đàn ông ở những nơi như dạ tiệc sớm đến vậy.
Dù có đợi đến sau khi đón tuổi nửa trưởng thành, con gái tôi chắc chắn cũng có vô số người ái mộ. Đến lúc đó thì cứ cẩn thận suy nghĩ là được. Đến lúc ấy chắc chắn tên rác rưởi kia cũng đã đính ước xong rồi.
Một tháng sau buổi dạ hội đó. Tên rác rưởi đó lại phun ra một yêu cầu vô lý nữa.
Hắn nói dù thế nào cũng phải giới thiệu Liesse cho hắn. Lại còn chiều hôm nay sẽ cất công đến đây nữa. Sự thực là tôi cho dù có là cung tể đi chăng nữa, tôi cũng khó có thể từ chối một khi hoàng tử điện hạ đã có lời như vậy.
Tôi vừa dùng bữa trưa vừa nói với Liesse.
“Liesse, chiều hôm nay đã có dự định gì chưa.”
“Dạ, con vẫn chưa có dự định gì đặc biệt ạ.”
“Nếu vậy thì có thằng rác…. Ah không, đệ nhị hoàng tử Tlight điện hạ nói là nhất định muốn gặp con nên chiều nay ngài sẽ đến đây đó. Vì vậy nên chiều nay phụ thân sẽ ở trong phòng sách.”
“Điều này sao có thể ạ, gấp gáp như vậy…”
“Chuyện này đã được quyết rồi con!”
“Con sẽ... bỏ mạng che mặt ra ạ?”
“Cái đấy thì con tự cân nhắc rồi quyết định cũng được, nửa năm sau con cũng đã đến tuổi nửa trưởng thành rồi!”
Tại sao, lại có thể buồn đến như vậy nhỉ.
Sau đó Liesse không ăn thêm một chút gì. Mắt thì bối rối, không yên, còn hoảng sợ nữa. Không lẽ nó đang vui sướng và bối rối đang nghĩ không biết mình nên mặc bộ váy nào hay sao, mà… hình như không phải vậy thì phải? Cuối cùng là gì? Hay là đang lo đến địa vị của tôi? Mà, có vẻ Liesse không thích hoàng tử điện hạ… Thật không hổ là con gái của tôi, nó cũng biết hắn là kẻ vô dụng phải không?
“Tôi sẽ không trao em gái cho người như cậu,”
“Ha! Là cái đứa mũi tẹt xấu đến mức không dám lộ mặt chứ gì?”
“Mày! Không được thất lễ với nữ thần mặt trăng. Tao thề sẽ cho mày một trận. Mày đi quá xa rồi đấy!”
“Dùng từ ‘mày’ với hoàng tử, chịu chết đi.” Dứt lời, hoàng tử điện hạ lập tức chém ngang một kiếm.
“Cậu có nghĩ cậu có thể giành chiến thắng à.”
“Hừ hừ…”
Nếu mà bị trêu chọc trong lúc luyện kiếm thì luôn như vậy. Một kẻ nóng tính.
Kylestro An Gudelberg - tên thường gọi là Kyle.
Hắn ta là thằng bạn nối khố mà chỉ có hắn mới dám gọi ta - một hoàng tử - một cách ngang hàng. Bây giờ hắn đang là vệ binh bảo vệ hoàng tộc mà còn là đệ nhất kỵ sĩ đoàn. Mặc dù cùng tuổi với tôi nhưng đã là kiếm sư. Hắn ta có cô em gái sắp đến tuổi nửa trưởng thành. Theo lời đồn thì đó là một đại mỹ nhân với sắc đẹp độc nhất vô nhị. Tất nhiên – thân là nam nhân như ta chưa được gặp mặt lần nào cả. Vì thế nên tôi mới phải moi thông tin từ chỗ huynh trưởng của nàng. Và rồi thì thông tin tôi nhận được là “nữ thần mặt trăng”. Có vẻ ở trong nhà cô ấy luôn được gọi như vậy. Điều này kích thích sự hứng thú của tôi một cách mạnh mẽ. Vì muốn được giới thiệu nên tôi đã tổ chức một buổi dạ tiệc nhỏ vào ngày sinh nhật thứ 18 của tôi.
Liessiana Di Gudelberg - tên thường gọi Liesse hay cách gọi khác là nữ thần mặt trăng.
Và vào ngày dạ hội. Giữa đám đông những nữ nhân có cũng được mà không có chũng chẳng sao kia, tôi hồi hợp chờ đón sự xuất hiện của Liesse. Cuối cùng, nàng công chúa mặc một bộ váy màu tím nhạt bồng bềnh một cách thanh lịch được hộ tống bởi cha nàng là ngài Gudelberg đã xuất hiện.
Đã bao lâu rồi tim tôi mới xao xuyến đến như thế này nhỉ. Tim tôi nảy mạnh với sự mong chờ.
Vậy mà…
“Điện hạ lại đùa rồi. Phải giới thiệu khuyển nữ cũng là nỗi xấu hổ của nhà Gudelberg tôi. Xin điện hạ hãy miễn cho tôi hôm nay.”
Haizz….Lúc tôi hỏi tại sao lại đến thì lại nói là vì được gọi đến....Sau đó thì chưa đến 10 phút, hai người đã biến mất trong màn đêm….Đừng có đùa với tôi! Hắn nghĩ là tôi chuẩn bị bữa dạ hội này vì ai chứ. Sau đó, tôi nhờ đến sự trợ giúp của phụ hoàng, để chuẩn bị chèn ép nhà Gudelberg.
Dù là lời của tôi nói nhưng vẫn có thể trốn tránh bằng câu “Điện hạ đừng đùa nữa”, vì hiểu điều đó nên tôi sẽ sử dụng sức mạnh của phụ hoàng.
Cuối cùng thì hôm nay, tôi có thể diện kiến dung nhan của nàng công chúa.
Chắc chắn là đại huynh và phụ thân của cô ấy không muôn cho tôi gặp mặt nhưng cô ấy chắc chắn không nghĩ như vậy. Dù sao thì tôi cũng là đệ nhị hoàng tử của vương quốc này cơ mà.
“Tiểu nữ thật sự xin lỗi nhưng tiểu nữ không sở hữu một khuôn mặt xứng đáng để diện kiến hoàng tử điện hạ. Làm ơn hãy cho phép tiểu nữ ăn mặc như thế này.”
Háa? Đừng có đùa với tôi! Cô có biết tôi đã làm những gì chỉ vì cô hay không hả. Thôi đủ rồi. Tôi thì thầm vào tai cô ấy.
“Nếu vậy thì cả đời hãy sống như vậy đi. Vô diện công chúa.”
Sau khi để lại câu nói như vậy, tôi rời khỏi dinh thự này. Ngạo mạn từ trong khung xương cơ đấy! Không phải ngoại hình chẳng có gì sao.
Biên: Vivian Nhinhi
“Phụ thân đại nhân, từ giờ con sẽ không đến dạ tiệc nữa đâu.”
Trong bữa ăn sáng hôm sau, tự nhiên con gái tôi nói vậy. Mà chắc là nó bị tổn thương bởi việc hôm qua rồi. Chắc chắn con gái tôi bận tâm đến việc hôm qua tôi không giới thiệu nó đến hoàng tử điện hạ.
Đây là tấm lòng của cha mẹ đó thôi. Làm sao có thể giới thiệu đứa con gái yêu quý có thể nói là nữ thần mặt trăng của mình cho một kẻ đào hoa, vô dụng như vậy được? Dù thế nào thì Kyle cũng quá ba hoa, khinh suất rồi. Nếu nó không nói ra những lời như thế thì có lẽ đã chẳng bị mời đến buổi dạ hội đó. Tại sao thanh niên lại thích tự mãn với nhiều thứ nhỉ? Chẳng phải đã đến lúc chú ý đến hành động và lời nói rồi sao, trước khi định làm gì thì chắc chắn phải suy nghĩ rồi mới hành động. Chắc chắn là trước đấy đã nuông chiều nó quá rồi. Hôm nay nếu gặp nó thì ta phải túm nó lại và nhắc nhở một chút mới được.
Có lẽ những suy nghĩ khó chịu đó đã hiện trên mặt rồi chăng. Con gái tôi càng lúc càng rụt rè và khép mình lại mất rồi.
“Cảm xúc của con, phụ thân đã hiểu. Cho đến khi con còn chưa trưởng thành, con không cần phải cố tham gia nữa đâu.”
“...Vâng a.”
Ở đất nước này thì từ 15 tuổi sẽ được coi là nửa trưởng thành, đến 19 tuổi sẽ được đối xử như người trưởng thành. Hôn nhân chỉ có thể thực hiện khi cả hai đều là người trưởng thành, nếu một người nào đó chưa đủ tuổi thì phải đợi cho đến thời điểm trưởng thành. Vì vậy, khoảng thời gian từ 15 tuổi đến 19 tuổi chính là thời gian thể nguyền và đính ước, điều này đã thành thông lệ. Nếu để muộn hơn nữa thì cả nam và nữ đều rất khó gả đi. Vì vậy mà nếu không có sự tình khó nói thì tất cả phụ mẫu đều muốn mai mối con cái thông qua các buổi gặp mặt.
Nói cách khác, đứa con gái 14 tuổi ...sánh ngang với nữ thần mặt trăng của tôi không cần phải gặp mặt đàn ông ở những nơi như dạ tiệc sớm đến vậy.
Dù có đợi đến sau khi đón tuổi nửa trưởng thành, con gái tôi chắc chắn cũng có vô số người ái mộ. Đến lúc đó thì cứ cẩn thận suy nghĩ là được. Đến lúc ấy chắc chắn tên rác rưởi kia cũng đã đính ước xong rồi.
Một tháng sau buổi dạ hội đó. Tên rác rưởi đó lại phun ra một yêu cầu vô lý nữa.
Hắn nói dù thế nào cũng phải giới thiệu Liesse cho hắn. Lại còn chiều hôm nay sẽ cất công đến đây nữa. Sự thực là tôi cho dù có là cung tể đi chăng nữa, tôi cũng khó có thể từ chối một khi hoàng tử điện hạ đã có lời như vậy.
Tôi vừa dùng bữa trưa vừa nói với Liesse.
“Liesse, chiều hôm nay đã có dự định gì chưa.”
“Dạ, con vẫn chưa có dự định gì đặc biệt ạ.”
“Nếu vậy thì có thằng rác…. Ah không, đệ nhị hoàng tử Tlight điện hạ nói là nhất định muốn gặp con nên chiều nay ngài sẽ đến đây đó. Vì vậy nên chiều nay phụ thân sẽ ở trong phòng sách.”
“Điều này sao có thể ạ, gấp gáp như vậy…”
“Chuyện này đã được quyết rồi con!”
“Con sẽ... bỏ mạng che mặt ra ạ?”
“Cái đấy thì con tự cân nhắc rồi quyết định cũng được, nửa năm sau con cũng đã đến tuổi nửa trưởng thành rồi!”
Tại sao, lại có thể buồn đến như vậy nhỉ.
Sau đó Liesse không ăn thêm một chút gì. Mắt thì bối rối, không yên, còn hoảng sợ nữa. Không lẽ nó đang vui sướng và bối rối đang nghĩ không biết mình nên mặc bộ váy nào hay sao, mà… hình như không phải vậy thì phải? Cuối cùng là gì? Hay là đang lo đến địa vị của tôi? Mà, có vẻ Liesse không thích hoàng tử điện hạ… Thật không hổ là con gái của tôi, nó cũng biết hắn là kẻ vô dụng phải không?
“Tôi sẽ không trao em gái cho người như cậu,”
“Ha! Là cái đứa mũi tẹt xấu đến mức không dám lộ mặt chứ gì?”
“Mày! Không được thất lễ với nữ thần mặt trăng. Tao thề sẽ cho mày một trận. Mày đi quá xa rồi đấy!”
“Dùng từ ‘mày’ với hoàng tử, chịu chết đi.” Dứt lời, hoàng tử điện hạ lập tức chém ngang một kiếm.
“Cậu có nghĩ cậu có thể giành chiến thắng à.”
“Hừ hừ…”
Nếu mà bị trêu chọc trong lúc luyện kiếm thì luôn như vậy. Một kẻ nóng tính.
Kylestro An Gudelberg - tên thường gọi là Kyle.
Hắn ta là thằng bạn nối khố mà chỉ có hắn mới dám gọi ta - một hoàng tử - một cách ngang hàng. Bây giờ hắn đang là vệ binh bảo vệ hoàng tộc mà còn là đệ nhất kỵ sĩ đoàn. Mặc dù cùng tuổi với tôi nhưng đã là kiếm sư. Hắn ta có cô em gái sắp đến tuổi nửa trưởng thành. Theo lời đồn thì đó là một đại mỹ nhân với sắc đẹp độc nhất vô nhị. Tất nhiên – thân là nam nhân như ta chưa được gặp mặt lần nào cả. Vì thế nên tôi mới phải moi thông tin từ chỗ huynh trưởng của nàng. Và rồi thì thông tin tôi nhận được là “nữ thần mặt trăng”. Có vẻ ở trong nhà cô ấy luôn được gọi như vậy. Điều này kích thích sự hứng thú của tôi một cách mạnh mẽ. Vì muốn được giới thiệu nên tôi đã tổ chức một buổi dạ tiệc nhỏ vào ngày sinh nhật thứ 18 của tôi.
Liessiana Di Gudelberg - tên thường gọi Liesse hay cách gọi khác là nữ thần mặt trăng.
Và vào ngày dạ hội. Giữa đám đông những nữ nhân có cũng được mà không có chũng chẳng sao kia, tôi hồi hợp chờ đón sự xuất hiện của Liesse. Cuối cùng, nàng công chúa mặc một bộ váy màu tím nhạt bồng bềnh một cách thanh lịch được hộ tống bởi cha nàng là ngài Gudelberg đã xuất hiện.
Đã bao lâu rồi tim tôi mới xao xuyến đến như thế này nhỉ. Tim tôi nảy mạnh với sự mong chờ.
Vậy mà…
“Điện hạ lại đùa rồi. Phải giới thiệu khuyển nữ cũng là nỗi xấu hổ của nhà Gudelberg tôi. Xin điện hạ hãy miễn cho tôi hôm nay.”
Haizz….Lúc tôi hỏi tại sao lại đến thì lại nói là vì được gọi đến....Sau đó thì chưa đến 10 phút, hai người đã biến mất trong màn đêm….Đừng có đùa với tôi! Hắn nghĩ là tôi chuẩn bị bữa dạ hội này vì ai chứ. Sau đó, tôi nhờ đến sự trợ giúp của phụ hoàng, để chuẩn bị chèn ép nhà Gudelberg.
Dù là lời của tôi nói nhưng vẫn có thể trốn tránh bằng câu “Điện hạ đừng đùa nữa”, vì hiểu điều đó nên tôi sẽ sử dụng sức mạnh của phụ hoàng.
Cuối cùng thì hôm nay, tôi có thể diện kiến dung nhan của nàng công chúa.
Chắc chắn là đại huynh và phụ thân của cô ấy không muôn cho tôi gặp mặt nhưng cô ấy chắc chắn không nghĩ như vậy. Dù sao thì tôi cũng là đệ nhị hoàng tử của vương quốc này cơ mà.
“Tiểu nữ thật sự xin lỗi nhưng tiểu nữ không sở hữu một khuôn mặt xứng đáng để diện kiến hoàng tử điện hạ. Làm ơn hãy cho phép tiểu nữ ăn mặc như thế này.”
Háa? Đừng có đùa với tôi! Cô có biết tôi đã làm những gì chỉ vì cô hay không hả. Thôi đủ rồi. Tôi thì thầm vào tai cô ấy.
“Nếu vậy thì cả đời hãy sống như vậy đi. Vô diện công chúa.”
Sau khi để lại câu nói như vậy, tôi rời khỏi dinh thự này. Ngạo mạn từ trong khung xương cơ đấy! Không phải ngoại hình chẳng có gì sao.
Bình luận truyện