Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói
Chương 42
“Lão đại, đã tìm ra tung tích của những kẻ bắt cóc tiểu thư vào hộp đêm!” A Khương nhẹ nhàng đặt một sấp tài liệu mỏng lên bàn làm việc của hắn, khẽ khàng tóm tắt cho hắn về nội dung của cuốn tài liệu kia.
Hạc Lập Duân ban đầu chỉ hơi liếc mắt, đến khi nghe ra là chuyện quan trọng mấy hôm trước mình nhờ, hắn đã xoay ghế cầm cuốn sơ yếu nhìn xem.
Tập tài liệu với chiếc bìa màu xanh biển đậm nhưng những điều được ghi lại bên trong đa phần là sơ yếu lý lịch… còn có một số bằng chứng bao gồm hình ảnh trắng đen, các thông tin quan trọng mà thuộc hạ của hắn điều tra được.
Hạc Lập Duân rất cẩn thận di mắt lên từng con chữ được viết bên trong tờ giấy trắng. Vẫn linh hoạt nghe A Khương đứng bên cạnh nói thêm vài chi tiết: “Những kẻ có sơ yếu lý lịch là những kẻ làm việc chính bắt cóc tiểu thư. Hiện đã bị bắt và giam giữ, bọn họ vốn sau khi làm xong nhiệm vụ đã được ai đó tống cho một số tiền không nhỏ hòng bỏ trốn. Tuy vẫn không thoát khỏi tay chúng ta nhưng bọn họ tuyệt nhiên không nói ra ai là người đứng sau vụ việc.”
Hạc Lập Duân đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt sắc lẹm của hắn ngày càng nheo lại. Cuối cùng, hắn dùng tay gập mạnh hai bên bìa sách một tiếng “bộp”, thẳng thừng đứng dậy.
“Người có khả năng cao như thế, ngoài con gái nuôi của Lưu Giang ra thì còn ai chứ?” Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, vạn vật nhất cử nhất động đều nằm trong tay hắn. Chỉ qua vài dòng ngắn gọn hắn đã biết được cách hành động này là của ai.
Hốc mắt hắn ẩn ẩn hiện hiện những sợi tơ máu, không giấu nổi vẻ giận dữ. Hắn vươn tay đưa cuốn tài liệu qua cho A Khương, nghiêm túc dặn dò: “Mang tới cho Lưu Giang đi.”
A Khương ngớ người, nhíu mày hỏi ngược lại hắn: “Lão đại… thật sự chuyện này cần làm như vậy ạ?”
Hắn lạnh lùng gật đầu, hờ hững: “Xem Lưu Giang muốn con gái về nước chăm sóc rốt cuộc là đã chăm sóc cái gì? Hay suốt ngày tìm cách hại người khác? Đi đi!”
Lệnh của Hạc Lập Duân đã đinh ninh thì anh làm sao dám cải? A Khương cúi đầu chín mươi độ: “Rõ!”
Thực chất, A Khương ban nãy còn hơi lưỡng lự cũng bởi ai ai đều biết, Lưu Giang cực kì ghét con gái làm việc ấu trĩ và vô nhân tính kiểu thế. Dù trên tay ông ta đã từng vô số lần vấy máu người, song ông ta chưa bao giờ cho phép Lưu Sở Nhị đi theo khuynh hướng mưu tâm kế hiểm. Lưu Giang cũng giống Hạc Lập Duân, chỉ cần nhìn qua tập tài liệu thì chắc chắc liền biết đó là Sở Nhị làm.
Nhưng suy cho cùng ông ấy chỉ vừa mới khỏe bệnh, Hạc Lập Duân đã vô tình dùng tuyệt chiêu như muốn tăng xông thế này, coi ra hắn đã không còn giữ lại cái gọi là “tình nghĩa” với Lưu Sở Nhị nữa rồi.
…
“Duân?” Sở Nhị ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao cao tại thượng của hắn đứng trên bậc cầu thang. Ánh mắt cô ta ngập tràn niềm vui và mong ngóng.
Hắn nhếch mép, con ngươi đục ngầu vô cảm: “Cô nghĩ lực lượng của tôi là một trò đùa?”
Sở Nhị khựng hình, vốn không hiểu ý nghĩa của câu từ hắn vừa thốt ra. Mồ hôi lạnh giống như trực giác tứa chảy: “Anh… anh nói vậy là sao?”
“Lưu Sở Nhị, tôi là vì Lưu Giang, là vì tình nghĩa bạn bè lâu năm mới cho cô ở lại đây. Không phải để cô hại Chư Nhị!” Hắn trừng mắt, gằn giọng. Tiếng nói của hắn thốt lên lớn tới độ tưởng chừng như bất kể ai trong nhà cũng đều nghe thấy.
Xung quanh giang sơn Sở Nhị rung chuyển như có động đất. Đầu óc cô ta đau nhức tựa hồ vừa bị ai cầm búa đao bổ một nhát ai oán. Cả người cô ả run bần bật, mặt mũi trắng toát, hai cánh môi lấp bấp không nên lời:
“Em… em… chuyện đó…”
“Sao tôi biết có phải không?” Hắn nhướng mày, gương mặt vẫn chẳng một cảm xúc, “Cô thật sự tin rằng ngoài cha cô thì không ai có khả năng đào lên bằng chứng cô hại người? Hay cô nghĩ rằng tôi sẽ khoan hồng tha thứ cho cô? Lưu Sở Nhị, chỉ với tiền không đủ để đám du côn do cô kêu gọi cao chạy bay xa đâu!”
Sở Nhị giờ phút này như người không xương, cô ta ngã khuỵu xuống đất, đồng tử ngân ngấn nước chuẩn bị rơi lệ. Hạc Lập Duân khoanh hai tay trước ngực, xem xem cô ta định bao biện gì. Quả nhiên ngay sau đó Sở Nhị đã bò tới níu lấy ống quần của hắn, oà than.
“Xin anh! Hạc Lập Duân! Em không cố tình đâu… chuyện này… cũng đều là do con bé gây sự với em trước!”
Hắn bật cười, hất chân ra để tránh khỏi đôi bàn tay của Sở Nhị, “Con bé thì có lý do gì để gây sự với cô? Lưu Sở Nhị, Lưu Giang cho phép cô về Chỉ Chân không phải để cô hại người của tôi!”
Sở Nhị nghe đến cái tên Lưu Giang thì đầu ả quay mòng mòng như chong chóng, hai mắt cô ta trợn tròn, lắc đầu liên tục tuyệt vọng: “Không! Duân, xin anh! Cha sẽ gϊếŧ em mất!!”
Nhưng vốn dĩ những lời cầu xin đó lọt qua tai hắn cũng giống như vịt nghe sấm mà thôi, cô ta càng khẩn cầu, hắn càng phô trương sự tuyệt tình của bản thân: “Lúc cô hại Chư Nhị, có nghĩ rằng mình đang gϊếŧ con bé không?”
Sở Nhị khóc nức nở, từng giọt nước mắt mặn chát thấm đẫm bậc cầu thang: “Vậy tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng là con bé đó?! Em quen anh đã lâu như thế nhưng từ xưa đến giờ tại sao anh chưa từng quay mặt lại nhìn em?!” Cô ta hét lên, giọng trở nên khản đặc, tức tưởi.
Hạc Lập Duân rời khỏi tầm nhìn của Sở Nhị, đi đến chiếc ghế sô pha trong phòng khách, thản nhiên ngồi xuống: “Tôi chẳng thể nào động lòng với người như cô được. Đố kị đến mức muốn cướp hết mọi thứ tốt đẹp từ người khác, cô xem mình ích kỷ đến mức nào?”
Sở Nhị giận đỏ mặt, không có được hắn nên quay ra táp ngang lại hắn: “Vậy anh thì sao? Anh có tốt đẹp gì? Anh là xã hội đen, dưới chân đã vô số mạng người, anh không nhận ra mình cũng đáng sợ đến cỡ nào ư?!”
Hạc Lập Duân trầm mặc, nghỉ được vài giây hắn mới nói tiếp: “Tôi biết… Dù những kẻ tôi từng gϊếŧ đều có nguyên do nhưng tôi chưa bao giờ muốn biện hộ cho mình. Cô nghĩ, nếu một kẻ đáng sợ như tôi và người phụ nữ nhẫn tâm như cô ở bên nhau có ích lợi gì? Chư Nhị đối với tôi, con bé khác!”
Chư Nhị khác ở chỗ tâm không độc và tính không ác. Hắn từng nói, cô chính là ánh sáng của hắn. Là người duy nhất đã từng giây phút một dẫn dắt hắn ra khỏi con đường đen tối nặc mùi máu tanh. Hắn nhớ cô khi còn nhỏ, ngồi trên đùi hắn, đặt từng ngón tay bé con vào lòng bàn tay lớn của hắn, thủ thỉ với hắn rằng: “Chú, chú đừng đánh nhau, đừng cầm súng…”
Lúc đó hắn ôm chặt cô không nói gì. Chư Nhị lúc đó quá nhỏ, bây giờ có lớn hơn cũng không hiểu. Xung quanh hắn kẻ thù không đến xuể, người đã dính vào thế giới ngầm như hắn mỗi một phút trôi đi đều có kẻ toan tính muốn sát hại. Nếu hắn không tự bảo vệ bản thân, hắn sớm đã không sống nổi.
Chỉ là hắn vẫn luôn cố gắng, cố gắng biến những ước mong của cô thành sự thật. Mấy năm qua hắn trước mặt cô hiếm khi có máu bẩn dấy lên áo, hiếm khi có người tìm đến buộc hắn giương súng tự vệ. Tất cả điều đó, điều làm hắn thay đổi nhiều tới vậy đều chỉ cho một mình cô.
Sở Nhị không thua vì cô ta chưa từng có cơ hội thắng.
…
Bầu trời bên ngoài đã nhuốm một màu tối đen, hàng cây xanh trong vườn đung đưa mạnh mẽ theo nhịp gió. Trong nhà điện đóm đã tắt tối thui, không có lấy một chút ánh sáng len lỏi nào ngoài đốm lửa li ti trên tàn thuốc lá.
Chư Nhị vừa về nhà, mặt mày âm u, biểu cảm hậm hực, bực mình. Cô đẩy cửa, xung quanh không tài nào thấy rõ nổi quang cảnh. Chư Nhị có vẻ tâm trạng không tốt, gặp tình hình mờ mờ ảo ảo thế này càng nóng tính.
Cô với tay, men theo các vách tường xung quanh khu để giày tìm cái công tắc điện.
“Sao nhà tối ngòm vậy chứ?” Chư Nhị cau mày, lẩm bẩm trong miệng.
Trong khi cô còn chưa tìm ra công tắc nằm ở đâu thì một chốc, cả cơ thể cảm tưởng như bị ai bế thốc lên.
“Á!” Chư Nhị giật mình, tánh đã sợ ma thì chớ! Cô la toáng loạn.
Có bàn tay to khỏe nâng người Chư Nhị lên cao rồi để cô ngồi gọn trên cái kệ đựng giày bằng gỗ lim. Chư Nhị kinh hãi, lồng ngực phập phồng vì mới bị doạ. Giữa màn đêm tĩnh lặng, người đàn ông với gương mặt sắc xảo vẫn hiện rõ trước tầm mắt cô.
Hắn ôm chặt eo cô, nhìn cô thăng trầm.
Chư Nhị thở dốc, cuối cùng phát hiện ra là hắn mới nhẹ lòng: “Chú!”
Hắn không mấy để tâm, đột ngột ép sát mặt vào hỏm cổ trắng nõn của Chư Nhị. Lời hắn vừa thốt, hơi thở ấm áp của hắn thổi phù vào da thịt cô khiến Chư Nhị run run, đỏ ửng mặt.
“Đi đâu bây giờ mới về? Có biết muộn thế nào rồi không?!”
Chư Nhị cắn môi dưới. “Chú cũng có đón cháu đâu chứ?!”
Hắn khựng lại, ngước nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, “Ha! Tôi nghĩ em đã có cậu bạn trai nào đấy đưa về rồi, cần gì ông bố này nữa?”
Chư Nhị bĩu môi, lảng mắt đi tránh cái nhìn chằm chằm quyến rũ từ hắn: “Ừm, không cần!”
Dè đâu hắn tức giận, bàn tay nóng ran của hắn manh động luồn vào trong váy cô, di chuyển nhẹ nhàng trên cặp đùi thiếu nữ, hắn càng sờ sâu càng khiến Chư Nhị ngượng ngùng, lúng túng. Cô túm chặt hai bờ vai của hắn, kêu gào: “Chú!”
Hắn nhếch mép, “Đưa về thôi, có cần phải tám giờ mới ló mặt tới nhà không?” Dứt câu, hắn cấm mặt vào làn da mịn màng, đặt môi hôn lên cổ cô, còn nhe răng cắn lấy một phát. Cái hôn của hắn vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa tê dại, Chư Nhị cũng vì vậy nên động dục, cả cơ thể mềm nhũn.
“A! Không… không phải! Hôm nay lớp cháu sinh hoạt!”
Hạc Lập Duân nghe thấu được câu nào mới hay. Hắn rời khỏi cổ thì trực tiếp tấn công môi Chư Nhị, mơn trớn dịu dàng vành môi mọng đào, sau đó mãnh liệt hơn ngậm mút không hề khoan thai, tham lam cướp hết không khí mà cô có.
“Ưm!”
Hắn hơi thả lỏng, thủ thỉ mắng nhiếc: “Càng lớn càng hư!”
Hạc Lập Duân ban đầu chỉ hơi liếc mắt, đến khi nghe ra là chuyện quan trọng mấy hôm trước mình nhờ, hắn đã xoay ghế cầm cuốn sơ yếu nhìn xem.
Tập tài liệu với chiếc bìa màu xanh biển đậm nhưng những điều được ghi lại bên trong đa phần là sơ yếu lý lịch… còn có một số bằng chứng bao gồm hình ảnh trắng đen, các thông tin quan trọng mà thuộc hạ của hắn điều tra được.
Hạc Lập Duân rất cẩn thận di mắt lên từng con chữ được viết bên trong tờ giấy trắng. Vẫn linh hoạt nghe A Khương đứng bên cạnh nói thêm vài chi tiết: “Những kẻ có sơ yếu lý lịch là những kẻ làm việc chính bắt cóc tiểu thư. Hiện đã bị bắt và giam giữ, bọn họ vốn sau khi làm xong nhiệm vụ đã được ai đó tống cho một số tiền không nhỏ hòng bỏ trốn. Tuy vẫn không thoát khỏi tay chúng ta nhưng bọn họ tuyệt nhiên không nói ra ai là người đứng sau vụ việc.”
Hạc Lập Duân đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt sắc lẹm của hắn ngày càng nheo lại. Cuối cùng, hắn dùng tay gập mạnh hai bên bìa sách một tiếng “bộp”, thẳng thừng đứng dậy.
“Người có khả năng cao như thế, ngoài con gái nuôi của Lưu Giang ra thì còn ai chứ?” Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, vạn vật nhất cử nhất động đều nằm trong tay hắn. Chỉ qua vài dòng ngắn gọn hắn đã biết được cách hành động này là của ai.
Hốc mắt hắn ẩn ẩn hiện hiện những sợi tơ máu, không giấu nổi vẻ giận dữ. Hắn vươn tay đưa cuốn tài liệu qua cho A Khương, nghiêm túc dặn dò: “Mang tới cho Lưu Giang đi.”
A Khương ngớ người, nhíu mày hỏi ngược lại hắn: “Lão đại… thật sự chuyện này cần làm như vậy ạ?”
Hắn lạnh lùng gật đầu, hờ hững: “Xem Lưu Giang muốn con gái về nước chăm sóc rốt cuộc là đã chăm sóc cái gì? Hay suốt ngày tìm cách hại người khác? Đi đi!”
Lệnh của Hạc Lập Duân đã đinh ninh thì anh làm sao dám cải? A Khương cúi đầu chín mươi độ: “Rõ!”
Thực chất, A Khương ban nãy còn hơi lưỡng lự cũng bởi ai ai đều biết, Lưu Giang cực kì ghét con gái làm việc ấu trĩ và vô nhân tính kiểu thế. Dù trên tay ông ta đã từng vô số lần vấy máu người, song ông ta chưa bao giờ cho phép Lưu Sở Nhị đi theo khuynh hướng mưu tâm kế hiểm. Lưu Giang cũng giống Hạc Lập Duân, chỉ cần nhìn qua tập tài liệu thì chắc chắc liền biết đó là Sở Nhị làm.
Nhưng suy cho cùng ông ấy chỉ vừa mới khỏe bệnh, Hạc Lập Duân đã vô tình dùng tuyệt chiêu như muốn tăng xông thế này, coi ra hắn đã không còn giữ lại cái gọi là “tình nghĩa” với Lưu Sở Nhị nữa rồi.
…
“Duân?” Sở Nhị ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao cao tại thượng của hắn đứng trên bậc cầu thang. Ánh mắt cô ta ngập tràn niềm vui và mong ngóng.
Hắn nhếch mép, con ngươi đục ngầu vô cảm: “Cô nghĩ lực lượng của tôi là một trò đùa?”
Sở Nhị khựng hình, vốn không hiểu ý nghĩa của câu từ hắn vừa thốt ra. Mồ hôi lạnh giống như trực giác tứa chảy: “Anh… anh nói vậy là sao?”
“Lưu Sở Nhị, tôi là vì Lưu Giang, là vì tình nghĩa bạn bè lâu năm mới cho cô ở lại đây. Không phải để cô hại Chư Nhị!” Hắn trừng mắt, gằn giọng. Tiếng nói của hắn thốt lên lớn tới độ tưởng chừng như bất kể ai trong nhà cũng đều nghe thấy.
Xung quanh giang sơn Sở Nhị rung chuyển như có động đất. Đầu óc cô ta đau nhức tựa hồ vừa bị ai cầm búa đao bổ một nhát ai oán. Cả người cô ả run bần bật, mặt mũi trắng toát, hai cánh môi lấp bấp không nên lời:
“Em… em… chuyện đó…”
“Sao tôi biết có phải không?” Hắn nhướng mày, gương mặt vẫn chẳng một cảm xúc, “Cô thật sự tin rằng ngoài cha cô thì không ai có khả năng đào lên bằng chứng cô hại người? Hay cô nghĩ rằng tôi sẽ khoan hồng tha thứ cho cô? Lưu Sở Nhị, chỉ với tiền không đủ để đám du côn do cô kêu gọi cao chạy bay xa đâu!”
Sở Nhị giờ phút này như người không xương, cô ta ngã khuỵu xuống đất, đồng tử ngân ngấn nước chuẩn bị rơi lệ. Hạc Lập Duân khoanh hai tay trước ngực, xem xem cô ta định bao biện gì. Quả nhiên ngay sau đó Sở Nhị đã bò tới níu lấy ống quần của hắn, oà than.
“Xin anh! Hạc Lập Duân! Em không cố tình đâu… chuyện này… cũng đều là do con bé gây sự với em trước!”
Hắn bật cười, hất chân ra để tránh khỏi đôi bàn tay của Sở Nhị, “Con bé thì có lý do gì để gây sự với cô? Lưu Sở Nhị, Lưu Giang cho phép cô về Chỉ Chân không phải để cô hại người của tôi!”
Sở Nhị nghe đến cái tên Lưu Giang thì đầu ả quay mòng mòng như chong chóng, hai mắt cô ta trợn tròn, lắc đầu liên tục tuyệt vọng: “Không! Duân, xin anh! Cha sẽ gϊếŧ em mất!!”
Nhưng vốn dĩ những lời cầu xin đó lọt qua tai hắn cũng giống như vịt nghe sấm mà thôi, cô ta càng khẩn cầu, hắn càng phô trương sự tuyệt tình của bản thân: “Lúc cô hại Chư Nhị, có nghĩ rằng mình đang gϊếŧ con bé không?”
Sở Nhị khóc nức nở, từng giọt nước mắt mặn chát thấm đẫm bậc cầu thang: “Vậy tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng là con bé đó?! Em quen anh đã lâu như thế nhưng từ xưa đến giờ tại sao anh chưa từng quay mặt lại nhìn em?!” Cô ta hét lên, giọng trở nên khản đặc, tức tưởi.
Hạc Lập Duân rời khỏi tầm nhìn của Sở Nhị, đi đến chiếc ghế sô pha trong phòng khách, thản nhiên ngồi xuống: “Tôi chẳng thể nào động lòng với người như cô được. Đố kị đến mức muốn cướp hết mọi thứ tốt đẹp từ người khác, cô xem mình ích kỷ đến mức nào?”
Sở Nhị giận đỏ mặt, không có được hắn nên quay ra táp ngang lại hắn: “Vậy anh thì sao? Anh có tốt đẹp gì? Anh là xã hội đen, dưới chân đã vô số mạng người, anh không nhận ra mình cũng đáng sợ đến cỡ nào ư?!”
Hạc Lập Duân trầm mặc, nghỉ được vài giây hắn mới nói tiếp: “Tôi biết… Dù những kẻ tôi từng gϊếŧ đều có nguyên do nhưng tôi chưa bao giờ muốn biện hộ cho mình. Cô nghĩ, nếu một kẻ đáng sợ như tôi và người phụ nữ nhẫn tâm như cô ở bên nhau có ích lợi gì? Chư Nhị đối với tôi, con bé khác!”
Chư Nhị khác ở chỗ tâm không độc và tính không ác. Hắn từng nói, cô chính là ánh sáng của hắn. Là người duy nhất đã từng giây phút một dẫn dắt hắn ra khỏi con đường đen tối nặc mùi máu tanh. Hắn nhớ cô khi còn nhỏ, ngồi trên đùi hắn, đặt từng ngón tay bé con vào lòng bàn tay lớn của hắn, thủ thỉ với hắn rằng: “Chú, chú đừng đánh nhau, đừng cầm súng…”
Lúc đó hắn ôm chặt cô không nói gì. Chư Nhị lúc đó quá nhỏ, bây giờ có lớn hơn cũng không hiểu. Xung quanh hắn kẻ thù không đến xuể, người đã dính vào thế giới ngầm như hắn mỗi một phút trôi đi đều có kẻ toan tính muốn sát hại. Nếu hắn không tự bảo vệ bản thân, hắn sớm đã không sống nổi.
Chỉ là hắn vẫn luôn cố gắng, cố gắng biến những ước mong của cô thành sự thật. Mấy năm qua hắn trước mặt cô hiếm khi có máu bẩn dấy lên áo, hiếm khi có người tìm đến buộc hắn giương súng tự vệ. Tất cả điều đó, điều làm hắn thay đổi nhiều tới vậy đều chỉ cho một mình cô.
Sở Nhị không thua vì cô ta chưa từng có cơ hội thắng.
…
Bầu trời bên ngoài đã nhuốm một màu tối đen, hàng cây xanh trong vườn đung đưa mạnh mẽ theo nhịp gió. Trong nhà điện đóm đã tắt tối thui, không có lấy một chút ánh sáng len lỏi nào ngoài đốm lửa li ti trên tàn thuốc lá.
Chư Nhị vừa về nhà, mặt mày âm u, biểu cảm hậm hực, bực mình. Cô đẩy cửa, xung quanh không tài nào thấy rõ nổi quang cảnh. Chư Nhị có vẻ tâm trạng không tốt, gặp tình hình mờ mờ ảo ảo thế này càng nóng tính.
Cô với tay, men theo các vách tường xung quanh khu để giày tìm cái công tắc điện.
“Sao nhà tối ngòm vậy chứ?” Chư Nhị cau mày, lẩm bẩm trong miệng.
Trong khi cô còn chưa tìm ra công tắc nằm ở đâu thì một chốc, cả cơ thể cảm tưởng như bị ai bế thốc lên.
“Á!” Chư Nhị giật mình, tánh đã sợ ma thì chớ! Cô la toáng loạn.
Có bàn tay to khỏe nâng người Chư Nhị lên cao rồi để cô ngồi gọn trên cái kệ đựng giày bằng gỗ lim. Chư Nhị kinh hãi, lồng ngực phập phồng vì mới bị doạ. Giữa màn đêm tĩnh lặng, người đàn ông với gương mặt sắc xảo vẫn hiện rõ trước tầm mắt cô.
Hắn ôm chặt eo cô, nhìn cô thăng trầm.
Chư Nhị thở dốc, cuối cùng phát hiện ra là hắn mới nhẹ lòng: “Chú!”
Hắn không mấy để tâm, đột ngột ép sát mặt vào hỏm cổ trắng nõn của Chư Nhị. Lời hắn vừa thốt, hơi thở ấm áp của hắn thổi phù vào da thịt cô khiến Chư Nhị run run, đỏ ửng mặt.
“Đi đâu bây giờ mới về? Có biết muộn thế nào rồi không?!”
Chư Nhị cắn môi dưới. “Chú cũng có đón cháu đâu chứ?!”
Hắn khựng lại, ngước nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, “Ha! Tôi nghĩ em đã có cậu bạn trai nào đấy đưa về rồi, cần gì ông bố này nữa?”
Chư Nhị bĩu môi, lảng mắt đi tránh cái nhìn chằm chằm quyến rũ từ hắn: “Ừm, không cần!”
Dè đâu hắn tức giận, bàn tay nóng ran của hắn manh động luồn vào trong váy cô, di chuyển nhẹ nhàng trên cặp đùi thiếu nữ, hắn càng sờ sâu càng khiến Chư Nhị ngượng ngùng, lúng túng. Cô túm chặt hai bờ vai của hắn, kêu gào: “Chú!”
Hắn nhếch mép, “Đưa về thôi, có cần phải tám giờ mới ló mặt tới nhà không?” Dứt câu, hắn cấm mặt vào làn da mịn màng, đặt môi hôn lên cổ cô, còn nhe răng cắn lấy một phát. Cái hôn của hắn vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa tê dại, Chư Nhị cũng vì vậy nên động dục, cả cơ thể mềm nhũn.
“A! Không… không phải! Hôm nay lớp cháu sinh hoạt!”
Hạc Lập Duân nghe thấu được câu nào mới hay. Hắn rời khỏi cổ thì trực tiếp tấn công môi Chư Nhị, mơn trớn dịu dàng vành môi mọng đào, sau đó mãnh liệt hơn ngậm mút không hề khoan thai, tham lam cướp hết không khí mà cô có.
“Ưm!”
Hắn hơi thả lỏng, thủ thỉ mắng nhiếc: “Càng lớn càng hư!”
Bình luận truyện