Chương 160: 160: Nhà Nghệ Thuật Vĩ Đại Sáu
“Đúng vậy! Có rất nhiều chuyện mà tôi không biết, chị có thể nói cho tôi một chút không?”
Mặc dù Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ, nhưng vẫn biết lắng nghe theo lời người phụ nữ.
Cô thấy người phụ nữ liếc nhìn con trai, ánh mắt lộ ra vẻ do dự.
Nhuế Nhất Hòa tức khắc hiểu rõ người phụ nữ này có thái độ đối tốt với cô, ngoại trừ vì nhận sai cô là một thành viên trong trấn ra, cũng bởi vì đứa con trai.
Cô lập tức bỏ thêm một câu: “Xem phần mặt mũi tôi đã cứu con trai cô, lại đưa nó về nhà đi.”
Đứa con trai về đến nhà, nhìn thấy mẹ thì đã không sợ rồi.
Cũng không nghe ra ý tứ hai người đang nói chuyện, ngồi dưới đất vui vẻ chơi đùa với xe đồ chơi.
Người phụ nữ nói: “Cô ngồi xuống đi!”
Trang trí bày biện trong căn phòng có nửa mới nửa cũ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, khắp nơi đều có vết tích sinh hoạt thời gian dài, hình thành đối lập rõ ràng so với bức tường ngoài căn phòng.
Cửa sổ bên trong nhà đều đóng thật chặt chẽ, rèm cửa sổ cũng kéo xuống.
Tựa hồ người ở bên trong tràn ngập phòng bị, cảm thấy bên ngoài có vật gì đó nguy hiểm đang tồn tại.
Nhuế Nhất Hòa ngồi xuống, rất có kiên nhẫn đợi người phụ nữ nói chuyện.
“Phải cẩn thận người ngoại lai.”
Người phụ nữ lại lặp lại những lời này một lần nữa.
“Cô có thể tìm một căn phòng để ở lại, xung quanh nghĩa địa còn rất nhiều phòng trống.
Sau khi đi vào thì đóng cửa sổ lại cho cẩn thận, chờ đến bốn ngày sau… chờ mọi thứ đều kết thúc thì lại đi ra.”
“Bốn ngày sau… Ngày đó sẽ phát sinh cái gì ư?”
Người phụ nữ sợ run cả người, tập trung thần kinh nhìn xung quanh một chút, chỉ nhỏ giọng nói: “Sẽ có triển lãm nghệ thuật.”
Cô ta đưa lưỡi liếm liếm môi khô, nặn ra một câu từ trong hàm răng: “Triển lãm nghệ thuật mỗi năm một lần.”
Đây là lần thứ hai Nhuế Nhất Hòa nghe đến ‘triển lãm nghệ thuật’, lần đầu tiên là trong miệng Đệ Ngũ Triều Lãng.
Sứ giả dẫn đường tiên sinh nói, phải rời khỏi phó bản trước khi triển lãm nghệ thuật diễn ra, nếu không… sẽ vĩnh viễn không đi được.
“Triển lãm nghệ thuật? Triển lãm cái gì?”
Người phụ nữ nghe thấy câu hỏi của cô, mày nhíu chặt lại, giống như là giây tiếp theo sẽ phát ra tiếng thét sợ hãi chói tai.
Cuối cùng, lý trí chiến thắng cảm xúc.
Nhưng cũng đứng lên, đi lòng vòng trong phòng vài vòng, đè nén sợ hãi trong lòng xuống, run rẩy nói: “…Triển lãm tượng sáp của Phương Hướng Thu.”
Nhuế Nhất Hòa vẫn chưa hiểu rõ khởi nguồn làm người phụ nữ sợ hãi đến cùng là bắt nguồn từ Phương Hướng Thu hay là tượng sáp, hay là cả hai đều có?
Người phụ nữ nói xong liền rơi vào suy tư của bản thân, không thèm nói nữa.
Nhuế Nhất Hòa cũng giữ im lặng, cô có cảm giác rằng, nếu lại nói bất cứ câu chuyện nào có trọng tâm liên quan đến ‘Phương Hướng Thu’ thì cô sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.
Nói cái khác cũng không an toàn, người phụ nữ mang đến cho cô cảm giác căng thẳng như dây đàn căng sắp đứt, không thể chịu một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ nào nữa.
Mấy phút sau, món đồ chơi của đứa bé trai đụng vào chân người phụ nữ, cô ta tỉnh táo lại.
Nhuế Nhất Hòa vẫy vẫy tay, xoa xoa đầu đứa trẻ, véo má đứa nhỏ giống như một bà cô quái dị, hay tay vòng qua người đứa bé như ôm đứa nhỏ vào ngực.
Sau đó cô mở hai bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo mút màu da cam – vị quýt.
Đứa bé hoan hô, xé mở giấy gói kẹo, không kịp chờ gì nữa mà nhét kẹo mút vào miệng.
Người phụ nữ nhìn động tác của đứa con trai, cũng không ngăn cản, còn điên cuồng nuốt nước miếng.
Dùng mũi ngửi lấy ngửi để, muốn ngửi mùi nhiều hơn nữa.
Cô ta nói tiếp: “Người ngoại lai sẽ mang lại tranh chấp.
Năm nay gia đình nào lại cần người ngoại lai sẽ nổi điên, người ngoại lai cũng sẽ nổi điên, bị cuốn vào đó mà không làm được sẽ chết.”
“Tôi biết rồi.” Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Nhà chị không cần người ngoại lai à?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không cần.”
Nhuế Nhất Hòa đưa ra yêu cầu muốn dùng nhà vệ sinh.
Người phụ nữ nhìn cô một cách cổ quái: “Cô không nên cần đi nhà vệ sinh.” Nhưng lại lập tức lộ ra biểu cảm sáng tỏ, mang theo cảm giác về sự ưu việt rõ ràng, nở nụ cười nói: “À, cô vẫn chưa có thời gian ở quen với trấn nhỏ.
Nhà vệ sinh ở bên trong, đã rất lâu rồi chưa từng dùng.”
Nhuế Nhất Hòa sửng sốt một chút.
Cảm xúc tiếp xúc với da của đứa bé còn lưu lại trên ngón tôi, đó là ấm áp, mềm mại, có cảm giác như da của đứa trẻ nhân loại bình thường, không phải cảm giác của sáp.
Nhưng nhân loại bình thường lại có thể không bài tiết ư?
Nhuế Nhất Hòa đứng lên, đi theo hướng ngón tôi người phụ nữ chỉ, đi qua nhà chính, rời khỏi ánh mắt của người phụ nữ và đứa trẻ.
Cô đi qua nhà bếp, phát hiện nhà bếp quá sức ngăn nắp và sạch sẽ, không có bụi, nhưng hiển nhiên có lẽ đã lâu không có người sử dụng.
Không cần bài tiết, cũng không cần ăn cái gì ư?
Không đúng! Nếu như nói người của trấn đều không cần ăn, mùi thơm từ thức ăn ở trên đường là truyền từ đâu tới?
Cô không kéo dài quá lâu, Nhuế Nhất Hòa trở lại chỗ vừa ngồi lần nữa.
Đứa trẻ không chơi đồ chơi nữa, chỉ chờ cô trở lại, quý trọng mà liếm kẹo mút, trông mong nhìn cô.
Nhuế Nhất Hòa lại đưa một cây kẹo mút cho đứa trẻ.
App TYT & Thảo Vân team
“Ba của em đâu?”
Đứa bé nhét kẹo vào trong túi: “Chết rồi.”
Nhuế Nhất Hòa nói xin lỗi với người phụ nữ đang cười cười, đứng lên, làm dáng vẻ chuẩn bị rời đi.
“Có phải tôi đã trì hoãn bữa cơm tối của hai người không?”
“Không có.
Chúng tôi không ăn cơm.” Người phụ nữ hơi do dự nói: “Quá lãng phí.”
Nhuế Nhất Hòa lấy một thanh chocolate từ trong huân chương không gian ra, đưa cho người phụ nữ.
Đây là thứ mà Đan Tiểu Dã đã chuẩn bị, có không gian mang theo bên người tất nhiên không thể không chuẩn bị thức ăn, ngoại trừ thức ăn, còn có cả chocolate và kẹo.
Những thứ này có năng lượng tương đối cao, có thể nhanh chóng bổ sung thể lực.
Lúc người phụ nữ nhìn thấy chế phẩm từ sô cô la, hai mắt sáng lên, động tác đưa tay nhận gần như là cướp đoạt.
Cô ta xé giấy bọc, bỏ vào trong miệng, phát ra một tiếng thở dài.
“A, đã lâu rồi không được ăn sô cô la.
Tất cả là do Thẩm Siêu, từ khi theo cái tên đáng chết ngàn lần kia đi vào trấn nhỏ chết tiệt đó…”
Người phụ nữ ý thức được bản thân lỡ lời, vội vã im miệng.
Nhuế Nhất Hòa thiện giải nhân ý mà giả vờ không nghe được, hỏi hương vị thức ăn bay ra trong phòng nào trấn nhỏ.
Người phụ nữ lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, điềm nhiên nói: “Chỉ có gia đình cần người ngoại lai mới phải dùng thức ăn dẫn bọn họ tới.”
…
Nhuế Nhất Hòa đi nhanh ra khỏi phòng nhỏ, nhìn thấy Đan Tiểu Dã đứng ngoài hàng rào.
“Những người khác đâu rồi?”
“Người khác thì không biết, em thấy Chử Minh vào căn phòng cuối đường.”
Những người chơi không thể đi vào phòng thấy Nhuế Nhất Hòa nhận được thân mật của NPC, mở ra nội dung vở kịch mới, đương nhiên không có khả năng đứng chờ tại chỗ, mà là phân tán đi tìm kiếm manh mối.
“Chúng ta đi qua xem thử.”
Hai người đi tới cuối đường, chỗ khúc quanh là một căn phòng có tường ngoài tổn hại đến gần như không giống là có người ở, hai tầng lầu, ở cửa có một tượng sáp ổ gà.
Nhuế Nhất Hòa đi lên gõ cửa, cửa phòng mở ra.
Một người nam nhân khiêng Chử Minh giống như khiêng bao cát đi ra, vứt trên mặt đất.
Hắn ta mặt mày hân hoan gật đầu với Nhuế Nhất Hòa, xem như là chào hỏi, lại đóng cửa sầm một tiếng.
Nhuế Nhất Hòa chỉ kịp liếc qua tình huống bên trong nhà một cái, bên trong có cụ già, có nam nữ trẻ tuổi, còn có con nít.
Tổng cộng có sáu đứa trẻ, đứa nhỏ nhất vẫn còn ở trong tã lót.
Những người này ngồi thành một vòng vây quanh bàn ăn, thức ăn trên bàn bị ăn bảy tám phần, chỉ còn một chút canh thừa thịt nguội.
“Chử Minh?”
Đan Tiểu Dã ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của anh ta.
“Anh ta chỉ bị ngất đi thôi.
Từ đầu gối trở xuống bị bọc một tầng sáp, giống như Lưu Tuân.”
Người Chử Minh vừa mới bị vứt trên mặt đất, tầng sáp mỏng trên chân trái vỡ vụn một phần.
Đan Tiểu Dã không dám làm liều, lỡ lại bóc một tầng da tiếp theo.
Cũng không lâu sau, Chử Minh tỉnh lại, anh ta đau đến suýt ngất đi lần nữa.
“Tôi lại trúng chiêu… Đúng là không ngờ tới.”
Thân làm người chơi, lại bị NPC lừa xoay quanh vòng vòng.
Một mặt Chử Minh nhụt chí, một mặt là xấu hổ, nói ra quá trình bị mắc lừa, xấu hổ đến nỗi mặt mo đỏ bừng.
…
Năm người chơi của đoàn tàu Thiên Đường phân tổ ra thăm dò trấn nhỏ.
Đoàn tàu Địa ngục còn lại ba người, Đan Tiểu Dã muốn đứng tại chỗ chờ, Chử Minh lại tuyệt đối không thể hợp đội với Kim Lan, hợp đội lâm thời cũng không thể được.
Anh ta không còn cách nào, chỉ có thể hành động một mình.
Đi tới chỗ khúc quanh, nhìn thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi ngồi xổm lau nước mắt bên cạnh ổ gà.
Tuy là khi nhìn thấy anh ta thì gương mặt cũng sợ hãi, nhưng lại hiếm có mà không làm như gặp quỷ chạy vào phòng đóng cửa lại.
Chử Minh nhanh chóng tiến lên hỏi: “Em khóc cái gì?”
Thiếu niên nói: “Em tôi phải chết.”
Đương nhiên là Chử Minh hỏi tình huống của em trai, có phải là bị bệnh hay không? Hay là bị thương? Anh là bác sĩ, chắc là có thể giúp một tôi.
Thiếu niên hỏi: “Anh là bác sĩ, tới trấn nhỏ làm gì?”
Cậu ta không đưa người vào phòng, rất có lòng cảnh giác.
Chử Minh ăn ngay nói thật: “Anh tới trấn đưa sáp.”
“Cho Phương Hướng Thu?”
Chử Minh gật đầu.
Lông mày thiếu niên nhướn lên, hình như cực kỳ muốn vọt ra ngoài viện để cắn Chử Minh một cái.
Một người còn đang tốt lại giống như dính vào bệnh chó dại, hận ý thâm trầm của cậu ta hướng đến Phương Hướng Thu.
“Anh cũng là người xấu.”
Đến lúc này Chử Minh còn không phát hiện ra thiếu niên là một điểm đột phá, vậy thì độ nhạy cảm của người chơi thâm niên như hắn chắc chắn không nhạy rồi.
Boss phó bản và NPC có thù oán với nhau, thông thường thì đều có hiểu biết với boss, thậm chí một vài người còn nắm giữ nhược điểm của boss.
Chử Minh nhanh chóng dỗ thiếu niên, dỗ đến khi thiếu niên tin tưởng anh ta là sử giả chính nghĩa, đến trấn nhỏ là vì muốn gϊếŧ chết Phương Hướng Thu tà ác, cứu dân trấn đang trong nước sôi lửa bỏng.
Nghe có chút trung nhị, nhưng mấy cậu bé nhỏ tuổi sẽ dính chiêu này.
Chử Minh cũng không có nói dối.
Thiếu niên bán tín bán nghi dẫn người vào trong phòng, nói rõ tình huống.
Đây là một đại gia đình.
Hai cụ già tóc đã hoa râm, một cặp vợ chồng khoảng ba mươi tuổi, sáu đứa bé.
Đứa lớn nhất chính là thiếu niên đưa anh ta vào cửa, nhỏ nhất là em bé sơ sinh vẫn còn trong tã.
Em trai xảy ra chuyện tám tuổi, đang từng chút từng chút biến thành tượng sáp.
Tứ chi và thân thể đã sớm không thể động, chỉ còn lại cái đầu vẫn chưa bị sáp phong ấn.
Chỉ khi gϊếŧ chết Phương Hướng Thu, em trai mới có thể sống.
Người lớn không dễ dỗ như là con nít, tất nhiên là có lòng phòng bị với người xa lạ.
Chẳng bằng lòng nói cái gì, cũng không để cho trẻ con trong nhà mở miệng.
Chử Minh chỉ có thể biểu diễn năng lực huyết thống, làm cho đứa bé đang thống khổ ngủ đi, nhờ vào đó mà lấy được tin tưởng của người ta.
Đối với người đang tuyệt vọng mà nói, sức mạnh cường đại là hy vọng, khát vọng chúa cứu thế là ý nghĩ của những người rơi vào khốn cảnh.
Vẫn là hai cụ già nói có thể tin tưởng anh ta, hai vợ chồng chỉ trầm tĩnh lại, nhưng cũng không hoàn toàn tin anh ta.
Cụ già nói: “Chúng tôi có thể cho anh biết một số sự tình liên quan đến Phương Hướng Thu.
Anh ngồi xuống đi.”
Sau đó Chử Minh liền ngồi xuống, ăn chung cơm tối với bọn họ.
Lại sau đó, anh ta ngất đi vì quá đau.
…
“Cũng không phải là gϊếŧ Phương Hướng Thu thì đứa trẻ mới có thể sống.
Vận mệnh biến thành tượng sáp của nó, còn có thể gán lại trên người người khác.”
Anh ta chính là người xui xẻo bị chọn trúng.
Thiếu niên khóc thầm một mình, cụ già từ ái cơ trí, vợ chồng cẩn thận, còn có đứa bé sơ sinh còn nằm trong tã lót.
Sắp xếp của nhà này rất dễ dàng làm người ta mất đi lòng cảnh giác.
Xét đến cùng, anh ta bị trúng chiêu là do quá đề cao bản thân, lại quá coi thường NPC.
Cái này là một bài học lớn, làm anh ta tạm thời mất đi năng lực hành động thì không nói, theo thời gian trôi thì tình huống này còn có thể tiếp tục chuyển biến xấu đi.
Chử Minh có loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ muốn vọt vào, gϊếŧ chết tất cả mọi người bên trong.
Nhưng anh ta chỉ còn lại có nửa cái mạng nên chỉ có thể yên lặng nhịn.
Chử Minh thảm thương nói: “Mấu chốt là tôi không thu hoạch được cái gì cả!”
Nhuế Nhất Hòa: “Cũng không thể nói như vậy…”
Chử Minh mong đợi nhìn cô.
Nhuế Nhất Hòa: “Chí ít anh đã mở ra một phương thức tử vong mới.”
Chử Minh: “…”.
Bình luận truyện