[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian
Chương 26
Bảy lần thử và một sàn đấu đã
tan tành. Ba người còn lại với Kiên Sơn đứng ở cái mép cuối cùng còn
đứng được. Có lẽ do không muốn làm tan nát thêm một cái sàn đấu nữa nên
bốn người họ không đổi qua sàn khác. Cùng hàng ngàn cặp mắt khác, tôi đổ ánh nhìn về đấu thủ tiếp theo của thanh kiếm.
Đó là người đeo chiếc mặt nạ trắng, trang phục cũng trắng nốt. Dù không nhìn thấy mặt nhưng tôi đoán anh ta là nam, cách đi đứng chầm chậm nhưng vững chãi. Hơn nữa anh ta mặc đồ của nam nên…
Quay về vấn đề chính: Mặt Nạ hiện đang để tay lên trên cán kiếm. Tôi sẽ lại đoán anh ta quay về cách rút kiếm trực tiếp. Nhưng lần trước đã sai rồi nên cũng chẳng chắc được.
Anh chàng này dành đến ba phút để quấn mười ngón tay quí giá quanh cán kiếm. Thế rồi anh ta lại bỏ tay ra. Sau đó lại nắm lại. Đến lần thứ ba, người này chỉ cầm cán kiếm bằng một bàn tay duy nhất. Kiên Sơn và hai người con trai nhà Hồ nhìn nhau.
Mặt Nạ bằng một tay nâng cả kiếm lẫn tảng đá lên, nếu không có tảng đá hẳn nó đã chốc lên trời như một thanh kiếm bình thường. Dí sát “đối thủ” vào mặt, anh ta quan sát nó qua hai hốc mắt của chiếc mặt nạ trắng. Tay còn lại, vốn để ra đằng sau một cách ung dung, phóng cho tảng đá một chưởng.
Có cái gì đó như là khói bốc lên. Nhưng nó cũng biến mất rất nhanh, để lộ một Mặt Nạ vẫn còn y nguyên. Mục tiêu của chưởng kia (ngạc nhiên thay!) trơ trơ nhìn lại anh ta.
Đấu thủ áo trắng quay cổ tay để thanh kiếm với tảng đá xuống. Cúi nhẹ đầu, anh ta thi lễ với Kiên Sơn. Rồi người này nhìn lên, ánh mắt đâm thẳng vào cái phòng VIP của chúng tôi và tôi thề anh ta đã gật đầu với bà già trưởng tộc.
Lê Đặng đổ mồ hôi, lúc quay đầu nhìn bà già trong bộ đồ tím đen, lúc quay ra theo dõi thân ảnh trắng đang lướt về khu ‘cánh gà’ như đang theo dõi một trận tennis. Bà già trưởng tộc không thèm để ý. Ánh mắt chán chường quay lại theo dõi hai đứa cháu mình.
Đã đến lượt Hồ Lâm Phú. Nếu tôi không nhầm thì anh ta hiện đang cười một nụ cười nửa miệng. Tự tin phết nhỉ! Tên này mà là người chinh phục được cây kiếm kia thì quả thực ông trời có mắt như mù.
Đứa cháu đầu của Hồ gia đi vòng quanh cây kiếm hai lần. Sau đó đứng đội diện với Kiên Sơn mà thủ thế. Anh ta cũng như Mặt Nạ, cứ từ từ mà tiến tới, mất tới hai ba phút chỉ để nắm lấy cái cán kiếm. Hít một hơi rồi thở ra. Mắt cắm chặt vào đốc kiếm trước mặt mình, Hồ Lâm Phú có vẻ đã chuẩn bị xong.
Và anh ta bắt đầu, bằng việc cố gắng xoay cây kiếm bên trong tảng đá.
Một lựa chọn không tồi, nhưng rõ ràng là ý tưởng này còn khó hơn việc chỉ kéo cây kiếm ra. Có lẽ anh ta nghĩ thanh kiếm với tảng đá giống như một chiếc chìa khóa bị kẹt trong ổ khóa vậy. Và khi chìa khóa bị kẹt, ta phải thử quay nó trong ổ khóa.
Lúc đầu là vặn về bên phải, sau đó là về bên trái. Mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ ửng. Tay thì từ trắng bệch chuyển sang tím tái do nắm quá chặt. Hơn nữa, do thanh kiếm đứng yên mà Hồ Lâm Phú cố xoay nó nên cổ tay anh ta nhìn như bị trẹo vậy. Tôi tự hỏi những cô gái hay đi chơi với anh ta nghĩ sao khi thấy hình dáng tội nghiệp bây giờ của Hồ Lâm Phú. Còn cha anh ta nữa, không chút chau mày hay lo lắng. Vẫn chỉ là một cái nhìn chăm chú như từ đầu.
Có tiếng gì đó xẹt xẹt.
Biểu tượng đỏ trên cán kiếm bỗng khạc ra điện.
Hồ Lâm Phú may thay đã ngay lập tức bỏ kiếm ra mà nhảy ra đằng sau. Vì nếu anh ta đã không làm vậy, những luồng điện đỏ dữ dội có thể đã biến hai tay anh ta thành hai xiên thịt nướng. Như những tia chớp quái dị, những tia đỏ biến mất trong cùng tích tắc chúng xuất hiện. Xung quanh là những vết đen bốc khói. Kiên Sơn và Hồ Vụ cũng đã nhảy ra khỏi sàn đấu từ lúc nào.
Năm khán đài im phăng phắc. Nhưng đó là một cái im lặng của sự sợ hãi, khiến cho tiếng chim hót đâu đó nghe thật lạc nhịp.
Hồ Lâm Phú chau mày. Anh ta đi xuống sàn đấu nơi Kiên Sơn cũng đang chắp tay theo dõi cây kiếm mà làm lễ chào ông ta. Lần thử của đứa cháu đích tôn nhà Hồ đến đây là kết thúc. Kiên Sơn gật đầu nhẹ chào lại, mắt không rời khỏi thanh sắt bí hiểm phía trên.
Bất ngờ đến lượt của người cuối cùng. Nhưng giờ khuôn mặt Hồ Vụ đã thay đổi. Sự tự tin lúc đầu đã phai đi, để lộ một nỗi lo lắng sau bàn tay nắm chặt.
Anh ta đi lên. Nhưng bị người đứng đầu võ lâm đưa tay ra can ngăn. Hồ Vụ nhìn ông già áo trắng với một cái chau mày. Hai bên chúc đầu trao đổi gì đó. Cái chau mày của Hồ Vụ nặng thêm. Tuy nhiên anh ta cuối cùng cũng gật đầu, thở ra một hơi dài rồi quay về phía khu nghỉ của đấu sĩ. Hồ Lâm Phú, nãy giờ vẫn đứng đó, đến lúc này ngừng phá luật quay gót đi cùng với người em họ.
Các khán đài xôn xao bàn luận. Cái điều họ vừa thấy là gì không biết, nhưng nó đã làm niềm tin vào một thanh kiếm thần kì trở nên vững chắc vô cùng. Những cái nhìn ham muốn trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn.
Tôi nhìn qua căn phòng VIP.
Nếu bên ngoài trở nên ầm ĩ hơn thì nơi đây càng lặng im hơn. Sau việc thanh kiếm bất ngờ phóng tia điện vào con trai mình, Hồ Quí Trừng không chau mày, không nhếch mép. Trên mặt ông ta chỉ có một làn hơi mỏng của sự tò mò. Hồ Quí Trừng nghiêng đầu, tay vuốt nhẹ râu khi theo dõi khuôn mặt của Kiên Sơn. Bà già trưởng tộc lại ngồi ngả ra sau, tay với lấy cốc trà mà uống từng ngụm nhỏ. Bà ta hơi mỉm cười. Nụ cười nhẹ như tơ.
Bà ta đang thích thú cái gì ấy nhỉ? Vốn không quan tâm tới cây kiếm kia nên tôi không nghĩ việc nó tự dưng khạc mấy ánh điện màu mè có thể làm tăng giá trị của nó trong mắt bà ta. Hồ Vụ lẫn Hồ Lâm Phú cũng chưa bao giờ là đứa cháu được yêu thích nhất…
Vậy thì đó phải là Mặt Nạ.
Vừa lúc Hồ Quí Lữ uống xong tách trà thì Kiên Sơn lên tiếng. Giọng nói âm vang, át đi tiếng lạo nhạo của hàng trăm cái miệng khác.
“ Xin quí vị hay nghe nói vài câu “ _ Ông ta vỗ tay ba tiếng _ “ Vâng, tôi có vài điều cần nói. “
“ Hiện giờ như tất cả chúng ta có thể thấy, vật đây đã có một số biểu hiện bất thường. Những biểu hiện này rất đáng ngại và có thể gây nguy hiểm cho những người khác. Vì vậy tôi quyết định sẽ tạm ngưng việc thử sức của các đấu thủ. “
“ Bất cứ ai có mong muốn được thử sức sẽ vẫn được thử. Nhưng đó là việc sau này. Hiện giờ theo phán đoán của tôi, đây vẫn là một vật nguy hiểm. Đặc biệt là nó khó đoán. ” _ Ông ta ngừng lại lấy hơi, để những gì mình vừa nói ngấm vào không trung.
“ Tôi chân thành xin lỗi các đấu thủ hôm nay đã không lường trước được việc này mà đẩy các bạn vào tình thế khó khăn. Nhưng tôi sẽ không thay đổi ý kiến của tôi. Và nó sẽ không thay đổi cho đến khi có thông báo mới do chính tôi tự thông báo trước mặt các bạn. Bây giờ tôi sẽ mang vật này đi cất một chỗ an toàn. Và sau khi tôi đi ra, tôi mong đại hội sẽ được tiếp tục ngay lập tức. Cám ơn tất cả. “
Người đứng đầu võ lâm mỉm cười. Nụ cười quen thuộc đó quay lại mặt ông ta như thể nó chưa từng biến mất. Đôi mắt sáng ngời, thần khí không cần phải khuếch trương cũng đủ để khiến hàng trăm người ngồi quanh khán đài không dám phản đối. Một lần nữa, ông ta lại khiến xương sống tôi lạnh đi.
Võ Lâm Mình Chủ cúi người xuống, năm ngón tay đâm vào miếng ván phía dưới tảng đá. Từ đó, người này bẻ luôn một mảng của võ đài chỉ bằng một tay rồi cầm lên như đang cầm chén trà. Ông ta đi từng bước thong thả vào khu nghỉ của các đấu thủ. Bóng áo trắng vừa biến mất sau cánh cổng đen, hàng trăm con người và cái miệng của họ ngay lập tức đi vào hoạt động.
Đó là người đeo chiếc mặt nạ trắng, trang phục cũng trắng nốt. Dù không nhìn thấy mặt nhưng tôi đoán anh ta là nam, cách đi đứng chầm chậm nhưng vững chãi. Hơn nữa anh ta mặc đồ của nam nên…
Quay về vấn đề chính: Mặt Nạ hiện đang để tay lên trên cán kiếm. Tôi sẽ lại đoán anh ta quay về cách rút kiếm trực tiếp. Nhưng lần trước đã sai rồi nên cũng chẳng chắc được.
Anh chàng này dành đến ba phút để quấn mười ngón tay quí giá quanh cán kiếm. Thế rồi anh ta lại bỏ tay ra. Sau đó lại nắm lại. Đến lần thứ ba, người này chỉ cầm cán kiếm bằng một bàn tay duy nhất. Kiên Sơn và hai người con trai nhà Hồ nhìn nhau.
Mặt Nạ bằng một tay nâng cả kiếm lẫn tảng đá lên, nếu không có tảng đá hẳn nó đã chốc lên trời như một thanh kiếm bình thường. Dí sát “đối thủ” vào mặt, anh ta quan sát nó qua hai hốc mắt của chiếc mặt nạ trắng. Tay còn lại, vốn để ra đằng sau một cách ung dung, phóng cho tảng đá một chưởng.
Có cái gì đó như là khói bốc lên. Nhưng nó cũng biến mất rất nhanh, để lộ một Mặt Nạ vẫn còn y nguyên. Mục tiêu của chưởng kia (ngạc nhiên thay!) trơ trơ nhìn lại anh ta.
Đấu thủ áo trắng quay cổ tay để thanh kiếm với tảng đá xuống. Cúi nhẹ đầu, anh ta thi lễ với Kiên Sơn. Rồi người này nhìn lên, ánh mắt đâm thẳng vào cái phòng VIP của chúng tôi và tôi thề anh ta đã gật đầu với bà già trưởng tộc.
Lê Đặng đổ mồ hôi, lúc quay đầu nhìn bà già trong bộ đồ tím đen, lúc quay ra theo dõi thân ảnh trắng đang lướt về khu ‘cánh gà’ như đang theo dõi một trận tennis. Bà già trưởng tộc không thèm để ý. Ánh mắt chán chường quay lại theo dõi hai đứa cháu mình.
Đã đến lượt Hồ Lâm Phú. Nếu tôi không nhầm thì anh ta hiện đang cười một nụ cười nửa miệng. Tự tin phết nhỉ! Tên này mà là người chinh phục được cây kiếm kia thì quả thực ông trời có mắt như mù.
Đứa cháu đầu của Hồ gia đi vòng quanh cây kiếm hai lần. Sau đó đứng đội diện với Kiên Sơn mà thủ thế. Anh ta cũng như Mặt Nạ, cứ từ từ mà tiến tới, mất tới hai ba phút chỉ để nắm lấy cái cán kiếm. Hít một hơi rồi thở ra. Mắt cắm chặt vào đốc kiếm trước mặt mình, Hồ Lâm Phú có vẻ đã chuẩn bị xong.
Và anh ta bắt đầu, bằng việc cố gắng xoay cây kiếm bên trong tảng đá.
Một lựa chọn không tồi, nhưng rõ ràng là ý tưởng này còn khó hơn việc chỉ kéo cây kiếm ra. Có lẽ anh ta nghĩ thanh kiếm với tảng đá giống như một chiếc chìa khóa bị kẹt trong ổ khóa vậy. Và khi chìa khóa bị kẹt, ta phải thử quay nó trong ổ khóa.
Lúc đầu là vặn về bên phải, sau đó là về bên trái. Mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ ửng. Tay thì từ trắng bệch chuyển sang tím tái do nắm quá chặt. Hơn nữa, do thanh kiếm đứng yên mà Hồ Lâm Phú cố xoay nó nên cổ tay anh ta nhìn như bị trẹo vậy. Tôi tự hỏi những cô gái hay đi chơi với anh ta nghĩ sao khi thấy hình dáng tội nghiệp bây giờ của Hồ Lâm Phú. Còn cha anh ta nữa, không chút chau mày hay lo lắng. Vẫn chỉ là một cái nhìn chăm chú như từ đầu.
Có tiếng gì đó xẹt xẹt.
Biểu tượng đỏ trên cán kiếm bỗng khạc ra điện.
Hồ Lâm Phú may thay đã ngay lập tức bỏ kiếm ra mà nhảy ra đằng sau. Vì nếu anh ta đã không làm vậy, những luồng điện đỏ dữ dội có thể đã biến hai tay anh ta thành hai xiên thịt nướng. Như những tia chớp quái dị, những tia đỏ biến mất trong cùng tích tắc chúng xuất hiện. Xung quanh là những vết đen bốc khói. Kiên Sơn và Hồ Vụ cũng đã nhảy ra khỏi sàn đấu từ lúc nào.
Năm khán đài im phăng phắc. Nhưng đó là một cái im lặng của sự sợ hãi, khiến cho tiếng chim hót đâu đó nghe thật lạc nhịp.
Hồ Lâm Phú chau mày. Anh ta đi xuống sàn đấu nơi Kiên Sơn cũng đang chắp tay theo dõi cây kiếm mà làm lễ chào ông ta. Lần thử của đứa cháu đích tôn nhà Hồ đến đây là kết thúc. Kiên Sơn gật đầu nhẹ chào lại, mắt không rời khỏi thanh sắt bí hiểm phía trên.
Bất ngờ đến lượt của người cuối cùng. Nhưng giờ khuôn mặt Hồ Vụ đã thay đổi. Sự tự tin lúc đầu đã phai đi, để lộ một nỗi lo lắng sau bàn tay nắm chặt.
Anh ta đi lên. Nhưng bị người đứng đầu võ lâm đưa tay ra can ngăn. Hồ Vụ nhìn ông già áo trắng với một cái chau mày. Hai bên chúc đầu trao đổi gì đó. Cái chau mày của Hồ Vụ nặng thêm. Tuy nhiên anh ta cuối cùng cũng gật đầu, thở ra một hơi dài rồi quay về phía khu nghỉ của đấu sĩ. Hồ Lâm Phú, nãy giờ vẫn đứng đó, đến lúc này ngừng phá luật quay gót đi cùng với người em họ.
Các khán đài xôn xao bàn luận. Cái điều họ vừa thấy là gì không biết, nhưng nó đã làm niềm tin vào một thanh kiếm thần kì trở nên vững chắc vô cùng. Những cái nhìn ham muốn trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn.
Tôi nhìn qua căn phòng VIP.
Nếu bên ngoài trở nên ầm ĩ hơn thì nơi đây càng lặng im hơn. Sau việc thanh kiếm bất ngờ phóng tia điện vào con trai mình, Hồ Quí Trừng không chau mày, không nhếch mép. Trên mặt ông ta chỉ có một làn hơi mỏng của sự tò mò. Hồ Quí Trừng nghiêng đầu, tay vuốt nhẹ râu khi theo dõi khuôn mặt của Kiên Sơn. Bà già trưởng tộc lại ngồi ngả ra sau, tay với lấy cốc trà mà uống từng ngụm nhỏ. Bà ta hơi mỉm cười. Nụ cười nhẹ như tơ.
Bà ta đang thích thú cái gì ấy nhỉ? Vốn không quan tâm tới cây kiếm kia nên tôi không nghĩ việc nó tự dưng khạc mấy ánh điện màu mè có thể làm tăng giá trị của nó trong mắt bà ta. Hồ Vụ lẫn Hồ Lâm Phú cũng chưa bao giờ là đứa cháu được yêu thích nhất…
Vậy thì đó phải là Mặt Nạ.
Vừa lúc Hồ Quí Lữ uống xong tách trà thì Kiên Sơn lên tiếng. Giọng nói âm vang, át đi tiếng lạo nhạo của hàng trăm cái miệng khác.
“ Xin quí vị hay nghe nói vài câu “ _ Ông ta vỗ tay ba tiếng _ “ Vâng, tôi có vài điều cần nói. “
“ Hiện giờ như tất cả chúng ta có thể thấy, vật đây đã có một số biểu hiện bất thường. Những biểu hiện này rất đáng ngại và có thể gây nguy hiểm cho những người khác. Vì vậy tôi quyết định sẽ tạm ngưng việc thử sức của các đấu thủ. “
“ Bất cứ ai có mong muốn được thử sức sẽ vẫn được thử. Nhưng đó là việc sau này. Hiện giờ theo phán đoán của tôi, đây vẫn là một vật nguy hiểm. Đặc biệt là nó khó đoán. ” _ Ông ta ngừng lại lấy hơi, để những gì mình vừa nói ngấm vào không trung.
“ Tôi chân thành xin lỗi các đấu thủ hôm nay đã không lường trước được việc này mà đẩy các bạn vào tình thế khó khăn. Nhưng tôi sẽ không thay đổi ý kiến của tôi. Và nó sẽ không thay đổi cho đến khi có thông báo mới do chính tôi tự thông báo trước mặt các bạn. Bây giờ tôi sẽ mang vật này đi cất một chỗ an toàn. Và sau khi tôi đi ra, tôi mong đại hội sẽ được tiếp tục ngay lập tức. Cám ơn tất cả. “
Người đứng đầu võ lâm mỉm cười. Nụ cười quen thuộc đó quay lại mặt ông ta như thể nó chưa từng biến mất. Đôi mắt sáng ngời, thần khí không cần phải khuếch trương cũng đủ để khiến hàng trăm người ngồi quanh khán đài không dám phản đối. Một lần nữa, ông ta lại khiến xương sống tôi lạnh đi.
Võ Lâm Mình Chủ cúi người xuống, năm ngón tay đâm vào miếng ván phía dưới tảng đá. Từ đó, người này bẻ luôn một mảng của võ đài chỉ bằng một tay rồi cầm lên như đang cầm chén trà. Ông ta đi từng bước thong thả vào khu nghỉ của các đấu thủ. Bóng áo trắng vừa biến mất sau cánh cổng đen, hàng trăm con người và cái miệng của họ ngay lập tức đi vào hoạt động.
Bình luận truyện